Vượng Phu Mệnh - Nam Đảo Anh Đào
Chương 8:
Nam Đảo Anh Đào
27/02/2023
Đến giữa trưa, Vệ Đại Lang trở về liền cảm thấy không khí trong nhà hơi kỳ lạ, hắn không hỏi ngay mà ngồi xuống bàn trước, chờ cơm trộn các loại đậu và rau dại trộn lạnh bưng lên bàn, Vệ Đại Lang ăn một miếng mới hỏi Mao Đản đâu?
“ Bị ta dạy dỗ một trận, đang tức giận.”
Vệ Đại Lang buông đũa, hỏi “ Nó gây họa gì rồi?”
Sắc mặt vợ Đại Lang không tốt, nói còn không phải là ăn một miếng bánh hoa quế của tam đệ muội. Vệ Đại Lang không hoàn toàn tin “ Thời gian Khương thị vào cửa tuy ngắn nhưng cũng không phải là người hay gây chuyện.”
“ Nàng không phải thì ta phải? Vẫn là ta sai? Bánh hoa quế kia so với thịt còn đắt hơn, Lão Tam cũng bỏ tiền mua được cho nàng, nàng đóng cửa ăn một mình thì không nói, lại đem cho Hổ Oa mà lại không cho Mao Đản nhà chúng ta, Mao Đản mới bao nhiêu tuổi? mới có bốn tuổi, nó tham ăn đưa tay ra xin, nương không trách Khương Thị lại đi trách ta không biết dạy dỗ Mao Đản, nói nó làm mất mặt xấu hổ…
Vợ Đại Lang không rõ ràng đầu đuôi câu chuyện ra sao, dù sao cũng không thấy tận mắt, tất cả đều hỏi từ miệng Mao Đản mà ra. Vốn chị dâu, em chồng đã có mâu thuẫn từ trước, nghe xong lại càng chán ghét Khương Mật, lại càng tức giận. Trước kia, nương luôn nói đọc sách phí tiền, để trong nhà chi tiêu tiết kiệm, kết quả bọn họ tiết kiệm nhưng Lão Tam lại phung phí như vậy. Có tiền mua bánh hoa quế cho nương tử thì không biết bình thường sống ở trên trấn còn tiêu dao như thế nào.
Vệ Đại Lang nghe những lời này, trong lòng cũng nghĩ ngợi nhưng hắn không nói gì, ngoài miệng chỉ dặn dò nương tử quản lý Mao Đản cho tốt, mặc dù mấy tháng nữa mới đầy bốn tuổi, nhưng trẻ con nông thôn sớm làm việc, có những đứa đã biết giúp đỡ cho gà ăn mà Mao Đản vẫn còn chơi bời lông bông.
Hắn vừa dặn dò như vậy, vợ Đại Lang cảm thấy chồng mình đứng về phía mẹ chồng, liền cảm thấy ấm ức, bỏ bát ăn xuống, không thèm nói chuyện rõ ràng với chồng. Vệ Đại Lang cũng không cảm thấy nương tử nhà mình sai hoàn toàn, nhưng từ xưa đã nói con cái không được chỉ trích lỗi sai của cha mẹ, hắn làm con cũng không thể đi oán trách cha mẹ mình, hơn nữa lúc đầu cũng là do Mao Đản tham ăn mà ra.
“ Lúc ta bốn tuổi không như nó, tham ăn lại ham chơi coi chừng có ngày bị bọn bắt cóc lừa gạt đem đi bán. Nương nói năng chua ngoa, lời nói không xuôi tai nhưng không phải không có lý. Hơn nửa thời gian ta đều ở bên ngoài làm việc, không mấy khi ở nhà, nàng nhớ chú ý đến Mao Đản, đừng kệ nó chơi bời nghịch ngợm.”
“ Ngươi nói vậy cũng được đi, Mao Đản không hiểu chuyện thì ta dạy hắn, vậy sao ngươi không đi nói Lão Tam một chút? Trong nhà khổ sở nuôi dưỡng hắn đọc sách, nhưng hắn lại tiêu tiền như nước, còn có Khương thị, nếu không phải nàng muốn, Lão Tam có thể bỏ tiền mua cái này cái kia?”
Vệ Đại Lang sầm mặt xuống, nói “ Đừng duỗi tay quá dài, chúng ta đã ra ở riêng rồi.”
“ Ra ở riêng thì ngươi không còn là đại ca hắn nữa à? Ta không phải là đại tẩu?”
“ Ta là đại ca nhưng bên trên còn có cha mẹ, lúc trước bởi vì phân gia, cha mẹ đã thất vọng đối với ta. Ta đã nói cứ duy trì cuộc sống như thế này vẫn được, nàng lại bảo ta vì Mao Đản mà suy nghĩ, nhất định phải phân ra ngoài tự mình sống, ta nghe nàng, vậy nên bây giờ chúng ta cứ sống cuộc sống của mình, còn Tam đệ bên kia tốt xấu không đến phiên chúng ta quản.”
Nhắc đến chuyện phân gia nửa năm trước, cơn giận của vợ Đại Lang liền tiêu tan một nửa,ngay cả khí thế cũng thấp đi, cắn đầu đũa nói “ Tại sao chàng vẫn nhớ chuyện này? Mặc dù quyết tâm muốn phân gia khiến cha mẹ thương tâm, nhưng nương chắc hẳn vẫn còn tiền riêng, nếu không cuộc sống của Lão Tam có thể thoải mái như vậy không? từ ngày đầu tiên gả cho chàng ta đã nhìn ra, cha mẹ chính là thiên vị Lão Tam.”
“ Nhà ai mà không phải như vậy? Ai có tiền đồ thì thương người đó.” Vệ Đại Lang cúi đầu nhìn cơm trộn hoa màu trong chén, nói “ Cha mẹ cũng không phải thiên vị từ đầu, lúc trước ba huynh đệ chúng ta giống nhau, ta và Nhị Lang cũng đi học được vài ngày, chỉ là ngày đó ta nghe tiên sinh giảng không nổi, thà rằng xuống ruộng cuốc đất cũng không muốn ngồi học, chính là tự ta không muốn đọc sách, tạm thời ta cũng không hối hận, mà có hối hận đi chăng nữa cũng chẳng trách được người khác.”
“ Tam Lang thì khác, hắn thông minh hơn nhiều so với người khác, tiên sinh chỉ giảng qua một lần hắn liền nhớ rõ, lão Tú Tài trong thôn nói với cha rất nhiều lần, bất kể như thế nào đều phải cung cấp cho Tam Lang đi học, nói mệnh hắn không phải là mệnh chân giẫm bùn… Cho tới bây giờ ta và Nhị Lang đã khiến cha nương thất vọng, cha đem toàn bộ hy vọng gửi gắm cho Tam Lang, tất nhiên sẽ càng coi trọng hắn. Hơn nữa, cho dù có thiên vị một chút nhưng cũng không để đứa nào bị đói bị rét, nàng đừng có nghĩ cha mẹ ta xấu như vậy, nói cho dùng là tại chính ta thua kém, thân là đại ca lại dẫn đầu đòi phân gia, thiếu chút nữa khiến trưởng bối tức giận phát bệnh, cha không để ta tay trắng ra riêng, cho ruộng cho tiền, vậy còn muốn thế nào nữa? Coi như giấu tiền riêng thì sao?? Đó cũng không phải là tiền chúng ta kiếm được.”
Bình thường Vệ Đại Lang không nhiều lời như vậy, chỉ động đến việc này hắn mới dông dài thêm hai ba câu. Nói xong còn nhìn nương tử nhà mình một chút “ Lúc đó phân gia ta nghe nàng, nói ra là đại bất hiếu, nàng cũng thay ta nghĩ xem, ta không muốn đem quan hệ trở nên quá tệ, cũng không có ý định không qua lại với Tam Lang. Nếu không phải là việc gì quá quan trọng nàng cũng đừng tranh giành, nhiều chuyện cho dù có thắng cũng có được ích gì?”
Giống như nửa năm phân gia, lão nhân trong thân tộc đều mắng chửi hắn, thân là trưởng tử không thông cảm cùng cha mẹ, không đoàn kết huynh đệ lại còn dẫn đầu gây náo loạn.
Cho dù đã đạt được mục đích, nhà đã phân, nhưng trưởng bối trong tộc đối với hắn vẫn có ý kiến, cha mẹ đến giờ vẫn còn tức giận. Lúc đầu là một nhà hòa thuận, hiện tại không còn quay về được, ở bên ngoài người khác nói về Vệ Đại Lang hắn cũng chỉ lắc đầu. Vệ Đại Lang nghĩ, nếu như có thêm một cơ hội để lựa chọn lại, hắn vẫn sẽ chọn con đường này. Nương tử là người có kiến thức hạn hẹp, làm người có chút cay nghiệt, nhưng nàng vẫn có nói đúng một câu, làm cha mẹ cần phải vì nhi tử mà suy xét. Vệ Đại Lang vẫn luôn lo lắng Vệ Thành cứ như vậy mà suy sút đi xuống, lại sợ cha mẹ vẫn không muốn từ bỏ, đem toàn bộ gia sản đặt lên người Tam Lang, chờ Mao Đản đến tuổi thì còn có điều kiện cho đi học vỡ lòng nữa không?
Vệ Đại Lang muốn cho Mao Đản đi học. Dù muốn đọc sách cần phải có thiên phú, còn tốn tiền nhưng hắn vẫn luôn hi vọng Mao Đản thông minh sáng suốt giống như Tam Lang. Nhìn Mao Đản cũng không phải là đứa ngu ngốc, còn rất linh hoạt nhanh nhẹn. Kẻ ngu xuẩn trong mắt người khác thì vẫn có tâm tư nhỏ của bản thân, Vệ Đại Lang cũng không ngoại lệ, sau khi thành thân hắn vẫn luôn nghĩ cho gia đình nhỏ của mình, một khi lòng người không còn đoàn kết thì Vệ gia sẽ phải phân gia. Chỉ cần còn sống thì con người sẽ luôn tính toán cho mình đầu tiên, cái này cũng bình thường nhưng đã chia nhà còn duỗi tay quá dài thì lại quá sai rồi.
“ Bị ta dạy dỗ một trận, đang tức giận.”
Vệ Đại Lang buông đũa, hỏi “ Nó gây họa gì rồi?”
Sắc mặt vợ Đại Lang không tốt, nói còn không phải là ăn một miếng bánh hoa quế của tam đệ muội. Vệ Đại Lang không hoàn toàn tin “ Thời gian Khương thị vào cửa tuy ngắn nhưng cũng không phải là người hay gây chuyện.”
“ Nàng không phải thì ta phải? Vẫn là ta sai? Bánh hoa quế kia so với thịt còn đắt hơn, Lão Tam cũng bỏ tiền mua được cho nàng, nàng đóng cửa ăn một mình thì không nói, lại đem cho Hổ Oa mà lại không cho Mao Đản nhà chúng ta, Mao Đản mới bao nhiêu tuổi? mới có bốn tuổi, nó tham ăn đưa tay ra xin, nương không trách Khương Thị lại đi trách ta không biết dạy dỗ Mao Đản, nói nó làm mất mặt xấu hổ…
Vợ Đại Lang không rõ ràng đầu đuôi câu chuyện ra sao, dù sao cũng không thấy tận mắt, tất cả đều hỏi từ miệng Mao Đản mà ra. Vốn chị dâu, em chồng đã có mâu thuẫn từ trước, nghe xong lại càng chán ghét Khương Mật, lại càng tức giận. Trước kia, nương luôn nói đọc sách phí tiền, để trong nhà chi tiêu tiết kiệm, kết quả bọn họ tiết kiệm nhưng Lão Tam lại phung phí như vậy. Có tiền mua bánh hoa quế cho nương tử thì không biết bình thường sống ở trên trấn còn tiêu dao như thế nào.
Vệ Đại Lang nghe những lời này, trong lòng cũng nghĩ ngợi nhưng hắn không nói gì, ngoài miệng chỉ dặn dò nương tử quản lý Mao Đản cho tốt, mặc dù mấy tháng nữa mới đầy bốn tuổi, nhưng trẻ con nông thôn sớm làm việc, có những đứa đã biết giúp đỡ cho gà ăn mà Mao Đản vẫn còn chơi bời lông bông.
Hắn vừa dặn dò như vậy, vợ Đại Lang cảm thấy chồng mình đứng về phía mẹ chồng, liền cảm thấy ấm ức, bỏ bát ăn xuống, không thèm nói chuyện rõ ràng với chồng. Vệ Đại Lang cũng không cảm thấy nương tử nhà mình sai hoàn toàn, nhưng từ xưa đã nói con cái không được chỉ trích lỗi sai của cha mẹ, hắn làm con cũng không thể đi oán trách cha mẹ mình, hơn nữa lúc đầu cũng là do Mao Đản tham ăn mà ra.
“ Lúc ta bốn tuổi không như nó, tham ăn lại ham chơi coi chừng có ngày bị bọn bắt cóc lừa gạt đem đi bán. Nương nói năng chua ngoa, lời nói không xuôi tai nhưng không phải không có lý. Hơn nửa thời gian ta đều ở bên ngoài làm việc, không mấy khi ở nhà, nàng nhớ chú ý đến Mao Đản, đừng kệ nó chơi bời nghịch ngợm.”
“ Ngươi nói vậy cũng được đi, Mao Đản không hiểu chuyện thì ta dạy hắn, vậy sao ngươi không đi nói Lão Tam một chút? Trong nhà khổ sở nuôi dưỡng hắn đọc sách, nhưng hắn lại tiêu tiền như nước, còn có Khương thị, nếu không phải nàng muốn, Lão Tam có thể bỏ tiền mua cái này cái kia?”
Vệ Đại Lang sầm mặt xuống, nói “ Đừng duỗi tay quá dài, chúng ta đã ra ở riêng rồi.”
“ Ra ở riêng thì ngươi không còn là đại ca hắn nữa à? Ta không phải là đại tẩu?”
“ Ta là đại ca nhưng bên trên còn có cha mẹ, lúc trước bởi vì phân gia, cha mẹ đã thất vọng đối với ta. Ta đã nói cứ duy trì cuộc sống như thế này vẫn được, nàng lại bảo ta vì Mao Đản mà suy nghĩ, nhất định phải phân ra ngoài tự mình sống, ta nghe nàng, vậy nên bây giờ chúng ta cứ sống cuộc sống của mình, còn Tam đệ bên kia tốt xấu không đến phiên chúng ta quản.”
Nhắc đến chuyện phân gia nửa năm trước, cơn giận của vợ Đại Lang liền tiêu tan một nửa,ngay cả khí thế cũng thấp đi, cắn đầu đũa nói “ Tại sao chàng vẫn nhớ chuyện này? Mặc dù quyết tâm muốn phân gia khiến cha mẹ thương tâm, nhưng nương chắc hẳn vẫn còn tiền riêng, nếu không cuộc sống của Lão Tam có thể thoải mái như vậy không? từ ngày đầu tiên gả cho chàng ta đã nhìn ra, cha mẹ chính là thiên vị Lão Tam.”
“ Nhà ai mà không phải như vậy? Ai có tiền đồ thì thương người đó.” Vệ Đại Lang cúi đầu nhìn cơm trộn hoa màu trong chén, nói “ Cha mẹ cũng không phải thiên vị từ đầu, lúc trước ba huynh đệ chúng ta giống nhau, ta và Nhị Lang cũng đi học được vài ngày, chỉ là ngày đó ta nghe tiên sinh giảng không nổi, thà rằng xuống ruộng cuốc đất cũng không muốn ngồi học, chính là tự ta không muốn đọc sách, tạm thời ta cũng không hối hận, mà có hối hận đi chăng nữa cũng chẳng trách được người khác.”
“ Tam Lang thì khác, hắn thông minh hơn nhiều so với người khác, tiên sinh chỉ giảng qua một lần hắn liền nhớ rõ, lão Tú Tài trong thôn nói với cha rất nhiều lần, bất kể như thế nào đều phải cung cấp cho Tam Lang đi học, nói mệnh hắn không phải là mệnh chân giẫm bùn… Cho tới bây giờ ta và Nhị Lang đã khiến cha nương thất vọng, cha đem toàn bộ hy vọng gửi gắm cho Tam Lang, tất nhiên sẽ càng coi trọng hắn. Hơn nữa, cho dù có thiên vị một chút nhưng cũng không để đứa nào bị đói bị rét, nàng đừng có nghĩ cha mẹ ta xấu như vậy, nói cho dùng là tại chính ta thua kém, thân là đại ca lại dẫn đầu đòi phân gia, thiếu chút nữa khiến trưởng bối tức giận phát bệnh, cha không để ta tay trắng ra riêng, cho ruộng cho tiền, vậy còn muốn thế nào nữa? Coi như giấu tiền riêng thì sao?? Đó cũng không phải là tiền chúng ta kiếm được.”
Bình thường Vệ Đại Lang không nhiều lời như vậy, chỉ động đến việc này hắn mới dông dài thêm hai ba câu. Nói xong còn nhìn nương tử nhà mình một chút “ Lúc đó phân gia ta nghe nàng, nói ra là đại bất hiếu, nàng cũng thay ta nghĩ xem, ta không muốn đem quan hệ trở nên quá tệ, cũng không có ý định không qua lại với Tam Lang. Nếu không phải là việc gì quá quan trọng nàng cũng đừng tranh giành, nhiều chuyện cho dù có thắng cũng có được ích gì?”
Giống như nửa năm phân gia, lão nhân trong thân tộc đều mắng chửi hắn, thân là trưởng tử không thông cảm cùng cha mẹ, không đoàn kết huynh đệ lại còn dẫn đầu gây náo loạn.
Cho dù đã đạt được mục đích, nhà đã phân, nhưng trưởng bối trong tộc đối với hắn vẫn có ý kiến, cha mẹ đến giờ vẫn còn tức giận. Lúc đầu là một nhà hòa thuận, hiện tại không còn quay về được, ở bên ngoài người khác nói về Vệ Đại Lang hắn cũng chỉ lắc đầu. Vệ Đại Lang nghĩ, nếu như có thêm một cơ hội để lựa chọn lại, hắn vẫn sẽ chọn con đường này. Nương tử là người có kiến thức hạn hẹp, làm người có chút cay nghiệt, nhưng nàng vẫn có nói đúng một câu, làm cha mẹ cần phải vì nhi tử mà suy xét. Vệ Đại Lang vẫn luôn lo lắng Vệ Thành cứ như vậy mà suy sút đi xuống, lại sợ cha mẹ vẫn không muốn từ bỏ, đem toàn bộ gia sản đặt lên người Tam Lang, chờ Mao Đản đến tuổi thì còn có điều kiện cho đi học vỡ lòng nữa không?
Vệ Đại Lang muốn cho Mao Đản đi học. Dù muốn đọc sách cần phải có thiên phú, còn tốn tiền nhưng hắn vẫn luôn hi vọng Mao Đản thông minh sáng suốt giống như Tam Lang. Nhìn Mao Đản cũng không phải là đứa ngu ngốc, còn rất linh hoạt nhanh nhẹn. Kẻ ngu xuẩn trong mắt người khác thì vẫn có tâm tư nhỏ của bản thân, Vệ Đại Lang cũng không ngoại lệ, sau khi thành thân hắn vẫn luôn nghĩ cho gia đình nhỏ của mình, một khi lòng người không còn đoàn kết thì Vệ gia sẽ phải phân gia. Chỉ cần còn sống thì con người sẽ luôn tính toán cho mình đầu tiên, cái này cũng bình thường nhưng đã chia nhà còn duỗi tay quá dài thì lại quá sai rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.