Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Chương 17: Ai tát cho nàng một cái đi.

Nãi Hương Lưu Ly Tửu

02/05/2017

Môn chủ từng nói, người ủy thác này yêu cầu rất nghiêm ngặt, lúc nói chuyện, trừ hắn ra thì không thể có một người nào khác ở bên cạnh. Thế nên, vì lý do an toàn, Diệp Đàn đành kín đáo trốn sau tấm bình phong.

Tiếng bước chân từ xa truyền tới, nàng tò mò thò đầu ra nhìn lén, nhưng khi nhìn thấy người tới là ai, nàng hoảng sợ đến mức hô hấp như ngừng lại.

Rõ ràng chính là tên Hoàng đế chết băm chết vằm kia, phía sau có có cả tên ám vệ Phương Hoài đầy sát khí nữa!

Hắn ta truy lùng tung tích, lùng được tận hang ổ của Huyền Y môn sao?!

Nàng cuống quít dời mắt đi, cố gắng trốn sâu vào trong tấm bình phong, sợ bị hai người kia phát hiện, chỉ nghe tiếng môn chủ cười to nói: “Thảo nào sáng nay nghe thấy chim khách hót véo von trên đầu cành, thì ra là có khách quý đến cửa, không kịp đón tiếp từ xa, mong Y công tử đừng trách.”

Môn chủ à, huynh muốn nói chuyện chính sự thì mau mau nói đi, huynh nói mấy lời khách sáo vớ vẩn này thì có tích sự gì chứ! Còn nữa, Y công tử là thế nào? Vì họ Bùi nên lấy luôn bộ dưới để làm tên giả à? (1) Tùy tiện vừa thôi! Diệp Đàn thầm gào thét trong lòng.

“Huyền công tử khách sáo quá. Lần này ta đến đây chỉ vì muốn gặp công tử để xác nhận một chuyện nhỏ thôi.”

“Y công tử cứ nói đi.”

Y công tử… cũng chính là Hoàng đế như cười khẽ một tiếng, ngoài mặt có vẻ thoải mái, thực ra lại rất lạnh lùng tàn độc hỏi: “Hình như mấy hôm trước trong hoàng cung xảy ra chút chuyện nhỏ, không biết Huyền đại hiệp có nghe tin gì không?”

Môn chủ rất bình tĩnh đáp: “Công tử hiểu biết sâu rộng thật, nhưng người giang hồ vốn không tham dự vào chuyện triều đình, có phải công tử đã hỏi nhầm đối tượng rồi không?”

“À, vậy là ta đường đột rồi.” Tuy nói vậy nhưng Hoàng đế cũng không hề có vẻ gì là ngại ngùng cả, “Vậy theo cao kiến của Huyền đại hiệp, thì trong giang hồ này, ngoài Huyền Y môn ra, còn có tổ chức nào có bản lĩnh để khiêu chiến với uy quyền của Hoàng cung sao?”

Câu nói này đầy ý thăm dò, thậm chí còn có vài phần khiêu khích, nhưng môn chủ đã bước chân vào chốn giang hồ bao năm nay, đương nhiên cũng không phải tay vừa, lúc này, hắn không ngại tự hạ thấp bản thân mình, cười đáp: “Hiện giờ trong giang hồ có biết bao nhiêu người mới xuất hiện, Huyền Y môn cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi, công tử nên biết, có rất nhiều cao thủ đều ẩn mình, chưa từng hiện thân bao giờ.”

Môn chủ, nghệ thuật ngôn ngữ của huynh lại tiến bộ vượt bậc rồi, không hổ là lão đại của muội!

Diệp Đàn trốn sau bình phong thầm sùng bái thủ lĩnh nhà mình, nhưng thời gian si mê của nàng cực kỳ ngắn, vì lực chú ý của nàng lập tức bị Hoàng đế thu hút.

“Ồ, đa tạ Huyền đại hiệp chỉ giáo.”

“Không dám không dám.”

“Vậy chúng ta nói lại chuyện ủy thác lần trước đi.” Hoàng đế trầm giọng nói từng câu từng chữ, “Thứ cho ta nói thẳng, có vẻ như chuyện ám sát Tĩnh thân vương tiến triển cũng không được thuận lợi cho lắm.”

Diệp Đàn bất giác đưa tay lên che miệng, nàng cảm thấy suýt nữa trái tim của mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Thì ra người ủy thác Huyền Y môn ám sát Bùi Tĩnh Uyên chính là hoàng đế… Rốt cuộc hắn ta muốn giết chết thúc thúc của mình đến mức nào chứ?!

Ở bên ngoài, môn chủ vẫn còn đang vờ vờ vịt vịt ra vẻ áy náy: “Xin lỗi, chuyện này là do ta sơ suất, đánh giá thấp độ khó của nhiệm vụ, nên bất cẩn chọn đúng sát thủ ngu xuẩn nhất tổ chức đi thực thi nhiệm vụ — may mà ta đã đổi người đúng lúc, tin rằng chỉ cần thư thả cho ta một thời gian ngắn nữa là có thể hoàn thành viên mãn.”



Diệp Đàn rơi nước mắt, hiển nhiên, nàng chính là “sát thủ ngu xuẩn nhất” mà hắn nói tới kia.

“Ta rất tin tưởng năng lực của Huyền đại hiệp, nếu đã thế ta đành theo lời Huyền đại hiệp nói, chờ thêm một thời gian ngắn nữa quay lại nghiệm thu thành quả vậy.”

“Đa tạ Y công tử đã thông cảm.”

Sau đó, hai người mang ý đồ riêng cũng kết thúc cuộc đối thoại lá mặt lá trái kỳ kỳ cục cục này. Hoàng đế và Phương Hoài cáo từ rời đi, môn chủ còn nói một lô mấy lời xã giao như là ‘núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại’ vân vân rồi phân phó Tiểu Bạch tiễn khách ra cửa.

Cho đến khi tin chắc rằng bóng dáng của đối phương cũng đều biến mất hoàn toàn trong tầm mắt, Diệp Đàn mới chán nản chui ra khỏi bình phong, đứng bên cạnh môn chủ.

“Vẻ mặt của muội thế này là sao? Ngạc nhiên vì hình tượng anh minh thần võ của ta à?”

Nàng khóc không ra nước mắt: “Môn chủ đừng quấy nữa, huynh có biết vị vừa rồi là ai không?”

“Ta đã nói với muội đó là người ủy thác còn gì, à, chính xác là người ủy thác ám sát Tĩnh thân vương.”

“… Vậy huynh biết vì sao hắn ta muốn giết Bùi Tĩnh Uyên không?”

Môn chủ trả lời không cần nghĩ: “Vì Tĩnh thân vương háo sắc hoang dâm, làm hại muôn dân trăm họ, người người đều muốn giết mà.” Đúng là lưu loát thoải mái như ăn cơm uống nước vậy.

“Không phải!!! Đây chỉ thuần túy là ân oán gia đình thôi.” Biểu hiện của nàng kích động lạ thường, “Huynh cho rằng cái tên Y công tử gì gì kia thực sự chỉ vì mấy tin đồn mới biết được chuyện Hoàng cung xảy ra sự cố sao? Rõ ràng hắn ta chính là đương sự!!!”

“Hoàn toàn không hiểu muội đang nói gì nữa.”

Diệp Đàn cuống đến mức suýt nữa thì bứt tóc: “Thật ra họ Y là do họ Bùi tách ra, thân phận của hắn ta là Hoàng đế đương triều, ta nhìn thấy hắn ta mấy ngày trời, làm sao nhận nhầm được.”

Môn chủ chợt ‘ồ’ một tiếng thật dài, như chợt hiểu ra gì đó. Nhưng đúng lúc nàng cho rằng rốt cuộc cũng nghênh đón được ánh bình minh, thì lại nghe hắn bình tĩnh khích lệ, nói: “Muội cũng khá đấy, hóa ra học hành cũng có tác dụng, ít nhất có thể phân rõ được sự khác nhau giữa “Y” và “Bùi” nhỉ.”

“… Môn chủ, muội liều mạng với huynh!”

Hắn dễ dàng khống chế được cái đầu nhỏ đang ra sức nhào tới của nàng, giọng nói đầy nụ cười: “Sao hả? Tĩnh thân vương quan trọng thế cơ à? Quan trọng đến mức có thể khiến muội quay đầu đối phó với lão đại nhà mình sao?”

Thực ra, không phải Diệp Đàn không chột dạ, dù sao từ trước tới giờ nàng vẫn cho rằng mình là người của Huyền Y môn, đã vậy, thì nên một lòng một dạ ra sức cống hiến cho Huyền Y môn, nếu là nàng trước kia, thì chắc chắn sẽ không làm được cái chuyện một lòng hướng ra ngoài như thế.

Nhưng mà… đối tượng lần này… là Bùi Tĩnh Uyên…



Trước giờ đầu óc nàng vốn chậm chạp, không dư sức đi cân nhắc đến vấn đề nguyên tắc hay đại trung đại nghĩa gì. Chỉ là vì nàng cảm thấy Bùi Tĩnh Uyên không phạm lỗi lầm gì quá nghiêm trọng, đều do Hoàng đế gây chuyện mà thôi. Đã vậy, vì sao cứ nhất định phải bắt Bùi Tĩnh Uyên gánh chịu hậu quả? Quá bất công.

Nàng không hề chú ý rằng trong lòng lơ đáng, mình lại buột miệng nói ra ba chữ cuối cùng. Môn chủ nghe vậy, chỉ cúi đầu nhìn nàng một cái rồi khẽ lắc đầu.

“Diệp Đàn à, chúng ta là thích khách, một khi thích khách mềm lòng, thì thứ chờ đợi chúng ta chỉ là tai họa ngập đầu mà thôi.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Đàn chợt nhắn lại, ấm ức nói: “Chẳng lẽ không cần phải coi trọng đạo nghĩa gì sao? Cứ bất luận đúng sai, chỉ chăm chăm đi giết người là được rồi sao?”

Môn chủ thở dài: “Trước đây muội không bao giờ hỏi mấy câu hỏi vô vị này, điều chúng ta cần làm từ trước tới giờ là hoàn thành yêu cầu của người ủy thác, nhận tiền rồi ẩn thân là xong chuyện — muội đứng đây tranh luận đúng sai với ta, thật ra chỉ vì trong lòng muội mong muốn Tĩnh thân vương sống sót mà thôi, phải không?”

Nghe hắn hỏi vậy, nàng không biết nói gì mà chống đỡ, đứng đó vằn vò vạt áo một lúc lâu cũng chỉ lúng túng đáp: “Xin lỗi môn chủ, ý của muội cũng không hoàn toàn là như vậy…”

“Vậy ta hỏi muội, nếu ta muốn cưới muội, muội có đồng ý không?”

“…” Dù trước đây đã nghe Tiểu Bạch, Thương Thuật nói bóng nói gió rất nhiều lần rồi, nhưng khi nghe chính miệng môn chủ hỏi ra mấy lời này, Diệp Đàn vẫn cảm thấy mức độ sợ hãi có thể tương đương với mức sét đánh ngang tai.

Cưới, chân chân thực thực muốn cưới nàng đấy!!!

Thập Tứ cũng đã từng nói sẽ chuẩn bị sính lễ cho nàng, nhưng cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng coi là thật, chỉ nghĩ đó là đùa vui mà thôi, vì nàng hiểu bản thân mình chỉ coi Thập Tứ như huynh đệ — hoặc là tỷ muội. Nhưng môn chủ thì khác, bốn năm nay nàng nhờ vào huynh ấy quan tâm chăm sóc, biết rằng dù huynh ấy mắng mỏ mình cũng xuất phát từ sự chiều chuộng mà thôi, huynh ấy thật sự đối xử tốt với mình.

Nếu là trước đây, ngay cả chính nàng cũng không giải thích rõ được rốt cuộc tình cảm của nàng dành cho môn chủ là tình cảm gì, nhưng hiện giờ, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ hơn rất nhiều, vì trong sinh mệnh của nàng đã xuất hiện Bùi Tĩnh Uyên.

Thế nên, nàng mới cảm thấy có lỗi với môn chủ.

“Nhưng mà môn chủ, trong lòng muội, vị trí của huynh… giống phụ thân hơn!”

Cơ thể cao to của môn chủ chợt nghiêng ngả, hắn giận dữ đến mức suýt giơ tay đập cho nàng một cái: “Một hiêp khách hào hoa phong nhã đang tuổi thanh niên như ta, mà muội lại nói ta giống cha muội à?”

“…”

“Thôi, bỏ đi, ta biết hiện giờ nói với muội mấy lời này muội cũng không nghe lọt tai được, sau này nói sau vậy.” Hắn trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn kiên nhẫn xoa xoa đầu nàng, nhẹ giọng dụ dỗ, “Muội về phòng nghỉ ngơi trước đi, tối ta sẽ sai Thương Thuật đưa chút đồ ăn ngon cho muội. Còn về chuyện Bùi Tĩnh Uyên, muội không cần phải quan tâm nữa.”

Nói cách khác là, chắc chắn Bùi Tĩnh Uyên vẫn sẽ chết, chẳng qua chỉ đổi một thành viên khác của Huyền Y môn tới chấp hành mà thôi.

Sự nỗ lực của nàng cuối cùng cũng không có kết quả, dù sao, chỉ với một mình nàng thì không thể nào xoay chuyển cục diện được.

Diệp Đàn chán nản quay người chậm rãi bước ra khỏi chính sảnh, không thèm nói thêm một câu nào. Vì không quay đầu lại, nên nàng vẫn không nhìn thấy, đôi mắt sâu như biển cả của môn chủ giấu dưới lớp mặt nạ bạc kia chợt tỏa ra những tia sáng u ám, giống như vừa quyết định một chuyện gì đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook