Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Chương 18: Nhảy xe bò đi đế đô.

Nãi Hương Lưu Ly Tửu

02/05/2017

Diệp Đàn cảm nhận rõ rệt rằng mình đang bị giam lỏng.

Hàng ngày, Thương Thuật đều đúng giờ đưa cơm nước đến, từ hoa quả, kẹo mứt đến các loại đồ ăn vặt, ngay cả nước trà cũng đều mới được pha, chỉ nhất quyết không cho nàng tùy tiện ra ngoài. Trực giác nói cho nàng biết, không có gì lạ mới là lạ!!!

Vạn bất đắc dĩ, nàng không thể làm gì khác ngoài việc vận dụng bộ não không mấy nhanh nhạy của mình để ra sức nói mấy câu sáo rỗng. Dù đối diện là người đàn ông mặt đơ được Huyền Y môn công nhận là thông minh chỉ sau môn chủ, thì cũng phải thử một chút mới biết được chứ.

“À, Thương Thuật ca?”

“Nói!”

Diệp Đàn nhịn một lúc lâu, nhiều lần muốn nói là thôi, cuối cùng ngập ngừng nói: “Huynh có đói không, ngồi xuống ăn cùng muội đi?”

Hình như Thương Thuật khẽ mỉm cười với nàng, dù rằng ranh giới giữa cười và không cười của y là cực kỳ mơ hồ, cùng lắm cũng chỉ khe khẽ nhếch môi lên một chút mà thôi: “Không đói.”

Hai chữ vô cùng đơn giản lập tức dội cho nàng một gáo nước lạnh.

“Không đói cũng không sao, trò chuyện với muội một chút cũng được.” Diệp Đàn càng đánh càng hăng, không ngừng cố gắng: “Huynh thấy đấy, chúng ta bao nhiêu lâu rồi không gặp nhau, muội cũng rất nhớ huynh.”

“Rõ ràng hôm trước còn ngồi ăn điểm tâm dưới tán cây, trí nhớ của muội suy giảm nhiều rồi đấy!” Thương Thuật bình tĩnh đáp, “Hay là muội muốn biểu lộ rằng một ngày không gặp như cách ba thu?”

Diệp Đàn thuộc loại người nếu cho bậc thang nàng sẽ lập tức bước xuống, nghe vậy liền vội vàng gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng thế đúng thế, muội ấy à, một ngày không gặp huynh như cách cả ba mươi mùa thu ấy!”

Nhưng thực tế chứng minh rằng, người lương thiện chính trực như Thương Thuật hoàn toàn không trúng chiêu này của nàng: “Đừng có nói mấy câu lời một đằng ý một nẻo với ta, có Thập Tứ tranh cướp muội với môn chủ là đủ rồi, ta không muốn dây vào mớ bòng bong đó đâu!”

“…” Có phải vị ca ca này hiểu lầm gì không? “Thương Thuật ca, huynh đừng nghĩ nhiều quá, ta không hề nảy sinh suy nghĩ gì không an phận đối với huynh cả, dù sao, ta cũng không muốn sau này sinh con ra cũng có bộ mặt đơ như huynh.” Kết quả là… lại bất cẩn nói hết mấy lời thực lòng ra.

Thương Thuật cũng đã quen với kiểu không đầu không não này của nàng nên không chấp nhặt, ngược lại chỉ thong thả hỏi: “Vậy muội nảy sinh suy nghĩ không an phận với ai? Nói nghe xem nào.”

“… Chẳng có ai cả, muội còn chưa tới tuổi yêu đương mà, giờ muội chỉ muốn toàn tâm toàn ý rèn luyện bản lĩnh cho thật tốt để làm rạng danh Huyền Y môn mà thôi.”

Trước đây Diệp Đàn thực sự không biết thì ra mình nói láo cũng giỏi như vậy, hơn nữa, mặt còn không biến sắc, xem ra, khi bị đẩy đến bước đường cùng, thực sự có thể kích thích khả năng tiềm ẩn bộc phát.

Không ngờ, Thương Thuật lại không phản bác nàng, chỉ uống cạn cốc nước trà xanh trước mặt, sau đó buông một câu: “Đêm nay Tiểu Bạch sẽ lên đường đi Đế Đô chấp hành nhiệm vụ, chờ hắn quay lại, có lẽ môn chủ sẽ bắt đầu chuẩn bị sính lễ cho muội.” Sau đó, y thản nhiên nghênh ngang bước đi, chỉ để lại mình Diệp Đàn trợn trừng mắt sững sờ ngồi trong phòng.

Nàng không nghe nhầm chứ? Đêm nay Tiểu Bạch sẽ khởi hành sao? Còn về chuyện rốt cuộc y đi Đế Đô làm gì, thì ngay cả kẻ ngốc cũng có thể đoán được, đương nhiên là đi ám sát Bùi Tĩnh Uyên rồi!

Dù sao Tiểu Bạch cũng là sát thủ vàng của Huyền Y môn, nghe nói bao nhiêu năm chấp hành nhiệm vụ chưa từng thất bại bao giờ. Nếu lần này môn chủ chọn y đi làm nhiệm vụ, thì tám chín phần là Bùi Tĩnh Uyên sẽ không chạy thoát.

Điều này cũng có nghĩa rằng, lần trước nàng và Bùi Tĩnh Uyên gặp nhau ở ngoài thiên lao, cũng là lần cuối cùng.

Nghĩ đã thấy nổi da gà.

Nàng ngồi bên bàn, đột nhiên rắc một tiếng, dùng hàm răng nhỏ nhỏ xinh xinh cắn đôi chiếc đùi gà thành hai nửa, sau đó phun nửa khúc xương xuống bàn một cách rất thô bạo.



“Kệ đi, dù sau này môn chủ có muốn trừ sạch tiền thưởng của ta, ta cũng phải đi chuyến này!”

Nhớ lần đó hỏa hoạn ở Vương phủ, suýt nữa nàng chôn thân trong biển lửa, nhờ Bùi Tĩnh Uyên bất chấp nguy hiểm xông vào, bới đống xà nhà cháy, ôm nàng ra ngoài. Tuy nàng hơi ngốc thật, nhưng cũng không đến mức ngu si đần độn, nàng có thể cảm nhận được mọi hành động của Bùi Tĩnh Uyên đều là chân thật.

Nói thẳng ra, hắn đối xử tốt với nàng cũng không phải là vì nhất thời nổi hứng, huống chi, hắn cũng không cần phải nổi hứng với một thích khách như nàng, nếu không tin tưởng, thì lúc trước giết quách nàng đi là xong chuyện rồi.

Coi như lần này nàng đi trả ơn cho hắn vậy, hắn bảo vệ nàng bao nhiêu lần rồi, hôm nay cũng để cho hắn nhìn thấy năng lực của nàng chứ.

Đã hạ quyết tâm, Diệp Đàn liền lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ y phục đàn ông đã lâu không mặc, thay xong liền búi gọn mái tóc dài lên, rồi xoay người nhìn vào gương, chà, nhìn cũng giống mấy thành viên cấp thấp chạy việc vặt trong Huyền Y môn ra phết — mặc thế này ra ngoài, chắc tỷ lệ bị nhận ra sẽ càng ít hơn nhỉ?

Ngoài cửa luôn có người đi qua đi lại, còn có thể đụng phải Thương Thuật và Thập Tứ nữa. Nàng nghĩ đi nghĩ lại, cất kỹ cây đoản đao mới cướp được từ tay Thương Thuật, sau đó he hé cửa sổ lén nhảy ra ngoài.

Lúc này bóng đêm đã phủ xuống, mấy gốc cây đại thụ ngoài cửa sổ cũng vừa vặn che khuất được thân hình nhỏ xinh của nàng. Nàng nín thở tập trung chờ đợi, ánh mắt chăm chú không chớp mắt nhìn về phía xa, cho đến khi nhìn thấy một bóng đen mạnh mẽ lao lên tường như gió, mới không khỏi hít một hơi lạnh.

Quả nhiên là Tiểu Bạch, chắc hẳn y rời khỏi môn để chấp hành nhiệm vụ.

Nàng cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, sau khi tin chắc không có ai chú ý tới mình, mới cầm tay áo che mặt, đóng giả thành viên bình thường đi ngang qua đường, đưa chân bước càng ngày càng nhanh đuổi theo hướng Tiểu Bạch vừa rời khỏi.

Nếu lúc này có ai đó nhìn thấy chưa biết chừng sẽ nghĩ chẳng lẽ tổng bộ Huyền Y môn có trộm lẻn vào.

Xét một cách nghiêm túc, thì muốn chạy trốn khỏi Huyền Y môn cũng không khó, nhưng muốn bám đuôi Tiểu Bạch thì khó như lên trời.

Diệp Đàn quên mất một điểm, Tiểu Bạch có thể chọn một con ngựa tốt của Huyền Y môn để chạy lên Đế Đô, còn nàng thì không. Nàng là lén lút trốn đi, nên chỉ có thể thi triển khinh công vụng về của mình đuổi theo phía sau, đồng thời còn phải đề phòng không để đối phương phát hiện. Cảm giác chua xót thế này, thực sự không thể nói rõ thành lời.

Cuối cùng, nàng thực sự không chạy nổi nữa, thấy kế hoạch truy đuổi Tiểu Bạch tan biến thành bọt nước, nàng liền cắn răng dậm chân một cái, thẳng tay ngăn cản một chiếc xe ngựa phủ cỏ khô, tung người bay lên.

“Đi đâu?”

Phu xe sợ hãi liếc cây đoản đao đang gác vào cổ mình, giọng nói run rẩy như sắp khóc: “Đi… Đi Đế đô ạ…”

“Tuyệt vời!” Diệp Đàn vui mừng nói: “Ta cho ngươi tiền, ngươi có thể chở ta một đoạn không? Càng nhanh càng tốt!”

“Có… có thể…”

“Cảm ơn người!”

Phu xe chỉ cảm thấy vì nàng quá kích động nên tay dùng sức một chút, lưỡi dao kề sát vào cổ mát lạnh, nhất thời khóc lên thành tiếng: “Không cần tiền cũng được, van xin tổ tông, ngài lấy đao ra trước đi!”

“… Ồ, xin lỗi nhé!”

Sau đó, chặng đường này đều trôi qua trong những tiếng than thở oán giận của Diệp Đàn như: “Mau mau mau lên, chậm quá đi mất!”, “Cứ thế này bao giờ mới đến Đế Đô chứ?”, “Cái xe bò này của ngươi thua xa xe ngựa”…

Phu xe thực sự rất muốn ngửa mặt lên trời gào thật to: Tôi chỉ kéo xe bò chở cỏ thôi mà, đừng gây áp lực quá lớn cho nó nữa, bò cũng có tôn nghiêm mà!



Điều đáng mừng duy nhất là, phu xe nói mình biết lối tắt đi đến Đế Đô, thế nên hai người cũng rút ngắn được một đoạn đường, điều này khiến trong lòng Diệp Đàn thoải mái hơn một chút, ít ra cũng có hy vọng đến nơi sớm hơn Tiểu Bạch.

Chỉ cần nàng có thể báo sớm cho Bùi Tĩnh Uyên, Bùi Tĩnh Uyên sẽ có thể tránh được kiếp nạn này.

“Đây là số tiền ta đã nói, ta chỉ có chút tiền đó thôi, còn mấy đồng này phải để đệm bụng nữa… Làm phiền ông quá!”

Phu xe xoa vết máu đã đóng vảy trên cổ, khóc không ra nước mắt, thật sự không có tâm trạng nào mà nghe nàng làu bàu: “Là vinh dự của ta, xin ngài mau đi đi đừng chậm trễ nữa!” Nói xong, ông ta trả bạc lại rồi đánh xe bò chạy biến mất, để lại mình Diệp Đàn đứng ngẩn ngẩn ngơ ngơ… Mình đáng sợ thế cơ à?

Nàng đứng tại chỗ nhìn quanh một lát, cuối cùn mua cái bánh bao ở tiệm gần đó, vừa đi vừa gặm, nghĩ xem bây giờ có nên đi phủ Tĩnh vương mật báo hay không. Nhưng khéo làm sao, vốn chỉ định ngửa cổ vặn mấy cái cho đỡ mỏi, ai ngờ vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy ngay một vị thanh niên áo trắng đang ngồi dựa vào lan can trên tầng hai một tửu điếm.

Ôi trời, không ngờ lại phát hiện ra Tiểu Bạch ở ngay đây, trời cũng giúp nàng mà!!!

Diệp Đàn suýt nữa thì nhảy dựng lên ngay bên đường, may mà kịp nhớ ra là hiện giờ mình không thể để Tiểu Bạch chú ý được, nên vội vàng nhét nửa chiếc bánh bao còn lại vào trong miệng, dựng thẳng cổ áo lên lặng lẽ trốn vào trong góc kín đáo, rướn người ra quan sát động tĩnh trên lầu.

Theo tình hình hiện giờ, thì muốn thuyết phục Tiểu Bạch từ bỏ chuyện ám sát là hoàn toàn không thể, ai bảo tên kia là người ủng hộ trung thành của môn chủ chứ! Có điều, nếu đã xác định huynh ấy vẫn chưa tới phủ Tĩnh vương mà vẫn an nhàn lười biếng ngồi đây, chứng tỏ nàng vẫn còn cơ hội rất lớn, chạy trước một bước tới đó thì hơn!

Chỉ tiếc rằng cuối cùng nàng vẫn đánh giá quá cao mức độ may mắn của mình. Trên thực tế, cho tới ngày hôm nay, chưa từng có lần nào mà nàng có thể hoàn thành thành công kế hoạch của mình. Ngay vào khoảnh khắc nàng đang muốn quay người chạy đi, phía sau lưng trống rỗng chợt vươn ra một bàn tay to túm lấy nàng kéo mạnh vào trong con hẻm nhỏ.

“A a… khốn kiếp!”

Về lý thuyết, thì dù Diệp Đàn sợ hãi đến mức nào cũng là người đã từng luyện võ, mấy người đàn ông bình thường chắc chắn không thể đến gần nàng. Nhưng vấn đề là người này cao cường hơn nàng không chỉ một cấp, thấy nàng giãy dụa liên tục, liền thẳng tay quăng luôn nàng xuống đất.

“Nha đầu chết tiệt này, lâu không gặp mà càng ngày càng lén lén lút lút, mất hết cả thể diện của vi sư.”

Vừa nghe tiếng xưng hô “vi sư” này, đầu óc Diệp Đàn chợt tỉnh táo hẳn, nàng cũng không bận tâm đến chuyện mặt mình có dính đầy bùn đất hay không, vội vàng quay đầu nhìn về phía đối phương.

Người đàn ông mặc thanh sam sáng màu đang nheo mắt nhìn nàng, khuôn mặt vẫn anh tuấn, cơ thể vẫn tráng kiện như trước, hoàn toàn không có chút dấu vết gì của năm tháng, nụ cười đầy vẻ trêu chọc vẫn treo trên môi như bao nhiêu năm qua — tóm lại, là người đàn ông vô tâm không tim không phổi đều như thế cả.

“Sư… sư phụ.”

Vị vừa xuất hiện này chính là sư phụ Đoàn Mặc Hành của nàng, vị đại hiệp trung niên tuấn lãng phóng khoáng đã nuôi nàng đến 14 tuổi rồi thẳng tay vứt bỏ nàng kia.

“Ôi chà, vẫn còn nhớ vi sư cơ à?” Ông nhẹ buông nàng ra, đứng thẳng người lên, nói, “Ta cứ tưởng con đã sớm quên vi sư rồi cơ.”

Ông vẫn luôn như vậy, xuất quỷ nhập thần đã đành, lại còn thích gây khó dễ cho nàng, rõ ràng là ức hiếp nàng vì nàng không thông minh đây mà. Diệp Đàn ấm ức bĩu môi: “Làm gì có ai làm sư phụ mà như người chứ. Trước đây nhất thời hứng khởi liền ép con xuất sư, giờ lại vô duyên vô cớ đến quấy rầy chuyện chính sự của con.”

“Con mà lo được cái chính sự quái quỷ gì? Con thử nói vi sư nghe xem, làm thích khách mà cũng gọi là chính sự à?”

“…”

“Làm thích khách đã đành, lại còn chơi trò một mình chạy trốn ra ngoài bám đuôi, sao hả, lại nghĩ ra ý đồ xấu xa nào à?”

Diệp Đàn cảm thấy cả sống lưng tê dại, nàng chợt nhận ra, từ nhỏ đến giờ, đúng là không có bất cứ chuyện gì mà nàng có thể qua mắt được sư phụ nhà mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook