Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Chương 21: Cửu biệt trùng phùng sinh tình cảm.

Nãi Hương Lưu Ly Tửu

01/11/2017

Kể cũng lạ, đêm nay hộ vệ phủ Tĩnh vương đều như bị hạ độc vậy, không thấy ai ra ngoài, trong sân hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe mỗi tiếng gió thổi qua hành lanh mà thôi.

Nhưng Diệp Đàn đâu còn tâm trí nào mà để ý những thứ đó, ngay khi mở tung cửa phòng ra, nhìn thấy bóng người quen thuộc đã lâu không gặp đó, nước mắt của nàng bất giác đong đầy trong mắt rồi.

Bùi Tĩnh Uyên nằm yên bên bàn không nhúc nhích, để mặc cho gió ngoài cửa thổi bay vạt áo, mái tóc dài đen như mực xõa xuống đầu vai, hai mắt khép hờ như đang ngủ.

“Bùi… Bùi Tĩnh Uyên…”

Không có ai trả lời.

Nàng hút mũi mạnh một cái, cảm giác sợ hãi tột cùng siết chặt lấy trái tim khiến chân tay nàng lạnh đi, thực sự mất cả dũng khí bước lại gần, chỉ có thể nức nở lẩm bẩm: “Bùi Tĩnh Uyên, huynh đừng hù dọa ta, chẳng phải huynh là người có giết cũng không giết chết được sao?”

Hoặc là, lúc đó thất thủ chẳng qua vì nàng quá ngốc nghếch, chứ không phải vì cơ thể của hắn bách độc bất xâm.

Tiểu Bạch là sát thủ giỏi nhất Huyền Y môn, có lý nào lại thất thủ được?!

Thật không ngờ, trước đây nàng mong có thể giết chết hắn để mau chóng quay về Huyền Y môn bao nhiêu, thì hôm nay lại đau lòng tiếc nuối bấy nhiêu. Người đàn ông đã từng nói nói cười cười với nàng, vị thân vương đương triều hào hoa phong nhã, lúc này lại qua đời ngay trước mặt nàng, không bao giờ còn mở đôi mắt xinh đẹp kia ra rồi thản nhiên gọi một tiếng “Tiểu thích khách yêu quý” nữa.

“Chính huynh nói chỉ cần huynh còn sống nhất định sẽ tới tìm ta, giờ ta tới đây huynh lại chết, sao có thể thế được chứ?” Hai đầu gối Diệp Đàn mềm nhũn, chớp mắt ngã sụp xuống đất, ấm ấm ức ức ôm chân khóc nức nở: “Huynh có biết ta gặp bao nhiêu khó khăn không? Ngồi xe bò để trốn khỏi tổ chức, bỏ qua thể diện để bám đuôi huynh đệ, còn phải đấu trí đấu dũng với sư phụ, chỉ vì muốn đến thăm huynh một cái, ai ngờ… ai ngờ huynh không cần ta nữa rồi!”

Câu cuối cùng nàng nói bằng giọng vô cùng bi thương, y như một con thú nhỏ bị chủ nhân bỏ rơi vậy, nàng cảm thấy vô cùng đau lòng tuyệt vọng, khóc như trời đất sụp đổ. Đại khái là cái cảm giác chỉ có mất đi rồi mới đột nhiên giật mình nhận ra rằng, người mà trước đây mình luôn cố gắng bài xích, cự tuyệt, trốn tránh ấy quý giá đến nhường nào, nhưng cũng khó mà lấy lại được nữa.

Cũng không biết rốt cuộc nàng đã khóc bao lâu, cho đến khi một bàn tay to thon dài mạnh mẽ dịu dàng vuốt mái tóc dài của nàng, sau đó, một giọng nam đầy gợi cảm như mang theo nụ cười vang lên phía trên đỉnh đầu nàng.

“Ồ, vậy sao? Xem ra cuối cùng tiểu thích khách của bản vương cũng thông suốt rồi nhỉ.”

“…” Diệp Đàn giật mình bắn ‘vèo’ một cái ra xa hơn ba thước, đôi mắt to tròn đen láy phản chiếu rõ khuôn mặt tỉnh táo sáng láng của Bùi Tĩnh Uyên khiến nàng như rơi vào mộng: “… Huynh là người hay là ma?”

Nàng hoài nghi chắc tại mình quá đau thương nên xuất hiện ảo giác.

“Nàng nghĩ bản vương là người hay là ma?” Hắn thong thả tự đắc đi về phía nàng, “Vừa rồi còn khóc bù lu bù loa vì bản vương, sao giờ lại đi rối rắm mấy vấn đề này?”

Diệp Đàn cảm thấy lạnh buốt sống lưng, vội vàng theo bản năng lùi về phía sau muốn chạy trốn ra ngoài cửa: “Rõ ràng vấn đề này rất quan trọng mà, nếu huynh không giải thích rõ ràng thì tốt nhất đừng có lại gần ta… Ối!” Còn chưa dứt lời đã bị đối phương kéo thẳng vào lòng.

Bùi Tĩnh Uyên lật tay đóng chặt cửa phòng, vừa nhéo nhéo khuôn mặt bánh bao của nàng, trêu chọc: “Yên tâm, dù bản vương có là ma, chắc chắn cũng sẽ không hại nàng.”

Ngón tay hắn truyền tới cảm giác vô cùng ấm áp, chậm rãi xoa nhẹ vào tâm trạng hoảng hốt sợ hãi của nàng, cuối cùng Diệp Đàn cũng dám tin rằng người đàn ông trước mặt đây không phải là ma, nàng ngẩn ra một lúc mới kịp nghĩ ra, đáng lẽ bây giờ phải tức giận mới đúng, liền lập tức đập mạnh một cú vào ngực hắn.

“Đánh chết huynh! Dám lừa gạt tình cảm của ta!”

Bùi Tĩnh Uyên giả vờ không hiểu: “Có sao? Bản vương chỉ uống nhiều mấy ly, chợp mắt nghỉ một chút thôi mà, ai ngờ được nàng lại xông vào rồi khóc bù lu bù loa như thể muốn chết vì tình thế chứ?”



“… Làm… làm gì có.”

“Ồ? Vậy vừa rồi là ai nói mình không ngại khổ cực đến Đế Đô chỉ vì muốn gặp Bản vương một lần ta?”

“…” Đương nhiên là nàng, có điều, đánh chết Diệp Đàn cũng sẽ không thừa nhận, “Đó là do ta sợ huynh chết không nhắm mắt nên mới tùy tiện nói một hai câu thôi, huynh coi là thật tức là huynh thua!”

Nụ cười trên mặt Bùi Tĩnh Uyên càng sâu hơn: “Lẽ nào nước mắt cũng là giả sao?”

Diệp Đàn không đáp trả được câu gì, đành phải ra sức trừng mắt lườm hắn để bày tỏ sự phẫn nộ.

“Ngoan, trước mặt bản vương còn có gì mà ngại ngùng nữa, nói nhớ bản vương cũng rất bình thường thôi mà.”

“Ai nhớ huynh chứ? Huynh nói cho ta nghe trước đi, làm thế nào mà huynh trốn được khỏi độc thủ của Tiểu… à của huynh đệ ta?”

Đây là vấn đề nàng nghĩ mãi cũng không hiểu được, nói không kỳ lạ thì là nói dối, với bản lĩnh của Tiểu Bạch, tuyệt đối không thể nào mắc một sai lầm đơn giản như sơ ý rời đi khi đối tượng ám sát không bị thương chút nào — nhưng Bùi Tĩnh Uyên lại vẫn bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, quỷ quái thật.

“Có gì khó đoán đâu? Vì bản vương thông minh hơn y thôi.” Bùi Tĩnh Uyên trả lời rất qua loa, “Y có độc dược chí mạng, bản vương cũng có thuốc giả chết tổ truyền, binh đến tướng đỡ, muốn lừa dối y qua ải cũng không khó.”

“…” Thế nên nàng cũng không tránh khỏi bị lừa gạt, rồi chạy tới đây khóc cả ngày trời như tên ngốc à?!

Nhưng cũng như trước kia, Diệp Đàn lại tìm được chút cảm giác an ủi: Ngay cả người thông minh như Tiểu Bạch mà còn bị lừa, nên chuyện mình dính chiêu cũng dễ hiểu thôi…

Đúng thế, nàng luôn không có tiền đồ như vậy đấy.

Bùi Tĩnh Uyên trầm giọng nói: “Diệp Đàn, đến thì cũng đến rồi, lần này bản vương sẽ không cho phép nàng lén lút chạy trốn nữa, nợ nần lần trước ta vẫn còn chưa tính với nàng đâu đấy.”

Hơi thở ấm áp của hắn phả ra khiến tai nàng ngứa ngáy, hai người gần trong gang tấc, mùi hương thụy não trên người hắn nhè nhẹ bay vào mũi nàng, Diệp Đàn cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập nhanh như vậy, nhất thời căng thẳng đến đỏ bừng mặt mũi.

“Đó… đó là do ta kiên định với nguyên tắc của mình…”

“Kiên định với nguyên tắc nên chạy vào Hoàng cung à?”

Nàng như bị chạm phải nọc, tức tối giãy dụa trong ngực hắn: “Huynh còn hỏi ta à? Còn không phải vì tên cháu khốn kiếp kia của huynh nữa! Ỷ mình là Hoàng đế, cưỡng ép dân nữ, còn nói cái gì mà ta giống Thái hậu nương nương nên muốn giữ ta lại bên cạnh, ta muốn chạy trốn, hắn ta còn thả hổ ra cắn ra — ta có oan không chứ!”

Dáng vẻ như bị đạp phải đuôi này của nàng là đáng yêu nhất, Bùi Tĩnh Uyên hơi nheo mắt lại, có điều, chuyện liên quan đến Hoàng đế rốt cuộc cũng vẫn khiến hắn sinh ra cảm giác dè chừng. Hắn xoa xoa đầu nàng như an ủi: “Tính xấu này của Hoàng đế cũng không phải ngày một ngày hai, ai bảo nàng tự dưng lại đi chạy trốn vào thời khắc mấu chốt chứ? Nếu ngoan ngoãn ở lại phủ Tĩnh vương, chắc chắn sẽ không có chuyện đó xảy ra.”

“Ta là thích khách mà, có phải là thú cưng của huynh đâu, làm sao cứ mong an nhàn được.”

“Nàng có chỗ nào giống thích khách?” Hắn cố tình trêu chọc nàng, “Khuôn mặt trẻ con không chín chắn, võ công mèo cào không khoe với ai được, còn cái đầu ngốc nghếch chậm chạp kia nữa chứ, chỗ nào phù hợp với tiêu chuẩn của thích khách?”

Diệp Đàn chán nản, rũ người dựa vào cánh tay của hắn, hờn dỗi không thèm nói nữa.

“Có điều, không sao cả, nàng có ngốc nữa thì bản vương cũng chấp nhận hết.” Hắn nhẹ giọng dụ dỗ, sau đó lại như chợt nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Hoàng đế có cưỡng ép nàng làm gì không?”



“… Nếu hắn ta mà cưỡng ép thành công, thì ta còn bị giam vào lồng hổ nữa à?” Nàng không kìm được lườm hắn một cái, “Ta dùng khả năng của cả đời người để bảo vệ sự trong sạch của mình đấy — huynh có biết không, hắn ta còn muốn lợi dụng ta tới nối dõi tông đường nữa chứ!”

Nghe vậy, ánh mắt Bùi Tĩnh Uyên hơi sa sầm xuống: “Bản tính cố chấp lệch lạc của Hoàng đế đúng là càng ngày càng nặng hơn, thật khó tha thứ.”

“Ừ, thật ra, làm thúc thúc như huynh cũng ấm ức thật đấy.”

“Trước giờ bản vương vẫn luôn nghĩ hắn ta chỉ là đứa trẻ, hy vọng một ngày nào đó hắn ta có thể tỉnh ngộ hoàn toàn, nhưng thật tiếc, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.”

Hoàng đế dè chừng thân phận và địa vị của hắn, không lúc nào không nghĩ đến chuyện trừ khử hắn, đã từng trong tối ngoài sáng hại hắn vô số lần, thậm chí còn cố tình đem những việc bản thân hắn ta làm ra đổ lên đầu hắn, khiến muôn dân trăm họ đều ra sức thóa mạ hắn. Tất cả những chuyện này hắn đều biết rõ, nhưng vẫn không nói gì, chỉ vì còn nhớ ân đức của tiên đế, không nỡ trở mặt thành thù với họ hàng ruột thịt.

Nhưng hiện giờ Hoàng đế được voi đòi tiên, lại dám nảy sinh ý đồ muốn cướp Diệp Đàn, tiểu thích khách mà hắn thích làm sao có thể để người khác chạm tay?

Bước này, hắn tuyệt đối không thể thỏa hiệp được.

Diệp Đàn đương nhiên không hiểu được rốt cuộc hiện giờ trong đầu Bùi Tĩnh Uyên đã suy nghĩ biết bao nhiêu chuyện, nàng lặng lẽ ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn không tốt, liền kéo nhẹ tay áo hắn thăm dò: “Huynh đừng giận, không phải giờ ta vẫn còn chạy nhảy tưng bừng sao, không có chuyện gì to tát cả.”

Bùi Tĩnh Uyên cũng buồn cười vì khả năng không tim không phổi của nàng, đưa tay lên vuốt lại tóc mái cho nàng: “Nàng đang an ủi bản vương đấy à?”

“À… tại vì nhìn gương mặt âm u của huynh rất đáng sợ.”

“Bản vương còn chưa hỏi nàng đây, không phải lúc trước cứ suốt ngày kêu gào đòi giết bản vương à, sao giờ lại vội vội vàng vàng tới báo tin, chẳng lẽ nàng hồi tâm chuyển ý rồi à?”

Khóe môi hắn hơi cong lên mỉm cười, đôi mắt đan phượng phản chiếu đều là hình ảnh của nàng, khuôn mặt Diệp Đàn lại một lần nữa không kiềm chế được mà nóng bừng lên, lúng túng ngó trái ngó phải đánh trống lảng: “Ai chà, mùi hương trong phòng huynh là gì mà thơm thế nhỉ.”

“Nàng vẫn còn chưa biết sao?” Hắn cười khẽ, “Trầm hương hải đường, mùi hương mà chính nàng thích dùng nhất, giờ lại hỏi bản vương à?”

Quả nhiên là đầu óc mơ hồ rồi… Nhưng Diệp Đàn lại lập tức nhớ ngay ra rằng đây cũng là mùi hương mà Thái hậu nương nương thích nhất, xụ mặt xuống: “Sau này đổi loại khác đi, đỡ chuốc phiền phức vào thân.”

“Dùng chung một loại với bản vương cũng được.” Hắn nói như lẽ đương nhiên, “Có điều trước đó, nàng phải nói thật đi đã, rốt cuộc vì sao lại quay về phủ Tĩnh vương?”

Hắn rất ít khi cố chấp hỏi mãi một vấn đề như thế này, cứ như không ép nàng thừa nhận thật lòng thì sẽ không chịu thôi vậy. Diệp Đàn ngượng ngùng muốn thoát khỏi vòng tay của hắn, nhưng đối phương ôm quá chặt, làm thế nào cũng không thoát ra được, nàng hờn dỗi bĩu môi: “Giờ ta lại thấy huynh cũng không đáng chết, hơn nữa, huynh còn cứu ta, ta là người có nguyên tắc, có ơn tất báo.”

“Chỉ vì lý do nhỏ này thôi?”

“… Huynh còn muốn gì nữa hả?”

Lực tay hắn lại tăng thêm vài phần, cúi đầu như có ý định sâu xa khác, nói từng câu từng chữ rất thật lòng: “Bản vương muốn nàng.”

“Huynh đừng có mang bộ dạng nghiêm túc mà ngả ngớn trêu chọc ta, không phải ai cũng có thể sàm sỡ ta như vậy đâu, huynh cứ nằm mơ đi… Úi? Này? Buông ra!”

Thế nhưng, kháng nghị vô hiệu, người đã bị bế ngang lên đưa về phía giường lớn mà sự phản kháng không hề có chút hiệu quả nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook