Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Chương 20: Một chữ tình khó mà nói rõ.

Nãi Hương Lưu Ly Tửu

12/06/2017

Chắc hẳn Tiểu Bạch chờ đêm xuống mới động thủ, nên cả ngày y chỉ dạo chơi trong Đế Đô, ăn uống no say lại lượn một vòng thanh lâu, sau đó đi ra tiệm rèn nhìn nhìn ngó ngó trong vòng vây của các cô nương thanh lâu. Ra khỏi tiệm rèn hắn lại sang tiệm đồ sứ, rời khỏi tiệm đồ sứ lại chạy sang tiệm son phấn…

Ơ, khỉ thật, một đại nam nhân như y vào tiệm son phấn làm gì? Chẳng lẽ bị lây bệnh của Thập Tứ?

Nội tâm Diệp Đàn như sụp đổ, so với vẻ ung dung thoải mái của Tiểu Bạch, thì nàng bây giờ mệt chẳng khác gì chó — mà trong việc này, phần lớn nguyên nhân đều phát ra từ sư phụ Đoàn Mặc Hành nhà mình.

Nàng bám theo Tiểu Bạch, Đoàn Mặc Hành bám theo nàng, trong lúc này, nàng không chỉ phải thời thời khắc khắc bám sát hướng đi của Tiểu Bạch, còn phải kiên cường kháng cự Đoàn Mặc Hành để tránh bị ông bắt đi.

Thù gì oán gì đến nỗi này chứ?!

“Sư phụ, người nghỉ một lát được không?”

“Vi sư không mệt!” Đoàn Mặc Hành nhàn nhã thoải mái nhìn nàng, vẻ mặt như viết một hàng chữ lớn “Chờ con không chạy nổi nữa, vi sư sẽ khiêng con đi” vậy.

Diệp Đàn phẫn uất mím môi: “Chúng ta có thể trò chuyện một cách bình thường được không? Bình tĩnh hòa nhã thương lượng điều kiện không được sao?”

“Được chứ, vậy con muốn điều kiện gì?”

“… Ví dụ như con đảm bảo cứu người xong con sẽ ngoan ngoãn đi theo sư phụ?” Nói xong, thấy Đoàn Mặc Hành chẳng mảy may động lòng, nàng lại hạ quyết tâm bổ sung thêm một câu, “Hơn nữa con cũng sẽ đồng ý về chuyện rời khỏi Huyền Y môn, quay về con sẽ gặp môn chủ để lấy tiền lương — hy vọng huynh ấy sẽ không vì chuyện này mà trừ tiền thưởng của con.”

Đoàn Mặc Hành mỉm cười hỏi ngược lại: “Con nghĩ vi sư sẽ tin sao?”

“Con nói thật mà!”

“Có lẽ giây phút này con nói thật, nhưng một khắc sau thì khó mà chắc chắn được.” Ông thủng thẳng trả lời, “Tình cảm có thể khiến con người ta mụ mị đầu óc, vi sư dám chắc rằng con chỉ vừa gặp Tĩnh thân vương sẽ hạ vũ khí đầu hàng ngay — mà ngược lại, dù con muốn rời đi, liệu hắn có thả cho con đi không?”

Diệp Đàn á khẩu, nói quanh co cả ngày trời không ăn thua, nàng quyết định thẳng thắn, túm lấy đai lưng ông, cao giọng nói: “Người nói bậy! Vì sao người phải nghĩ người ta xấu xa như thế chứ? Bùi Tĩnh Uyên bị Hoàng đế vu oan, con làm sao có thể đứng nhìn hắn bị sát hại chứ?”

“Chuyện đó thì liên quan gì đến con, chết thì chết chứ sao.”

“Sư phụ có lòng thương người chút được không?!”

Đoàn Mặc Hành khẽ hừ một tiếng: “Vi sư thế này gọi là lý trí, xét thấy Tĩnh thân vương có thể sẽ ảnh hưởng đến hạnh phúc sau này của con, vi sư quyết định, nếu bằng hữu của con mà ám sát không thành công, tự vi sư sẽ đi bổ một đáo, đến lúc đó tính vào công của con, con có thể đi gặp lão đại của các con mà lĩnh thưởng.”

“Người dám!!! Ai thèm chút tiền thưởng đó chứ!” Diệp Đàn giận dữ quay đi, “Nói chuyện với ông già như sư phụ không thể nào thông được, con cảnh cáo sư phụ đừng có làm loạn, nếu không, con liều mạng với người đấy!!!”

Cách gọi ‘ông già’ khiến Đoàn Mặc Hành cực kỳ khó chịu, ông có một cảm nhận rất sâu sắc như thể cải trắng nhà mình trồng bị heo dụi nát vậy, thế nên, ông càng kiên quyết kéo nàng về lại chốn xưa.

“Con đe dọa ai đấy hả? Người ta nói đồ đệ lớn khó giữ trong nhà mà, mới gặp chút chuyện đã chỉ hướng về người ngoài rồi.”

“Vậy người cũng đừng giữ con nữa, để con đi cứu người đi!”

Đoàn Mặc Hành thản nhiên cho nàng ba chữ: “Đừng có mơ!”

“…”

Diệp Đàn cảm thấy mình sống thật quá thất bại.

Mặt trời dần lặn về đằng Tây, hành trình du ngoạn Đế Đô của Tiểu Bạch cũng dần đến hồi kết. Y mua một bồ y phục mới, ngậm nửa chiếc bánh hoa hồng đi dạo trên đường, tay cầm cương dắt một con ngựa trắng đỏm dáng, có vẻ như chuẩn bị chính thức hành động.



So ra thì Diệp Đàn thê thảm hơn nhiều, nàng gặm nửa đầu mẩu bánh mì, khóc không ra nước mắt bị Đoàn Mặc Hành kéo đi, vẫn cố chấp không chịu thôi, hướng ánh mắt truy đuổi tung tích của Tiểu Bạch.

“Đi thôi, đi thôi, giằng co với vi sư cả một ngày trời rồi mà con vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc sao?”

“Con không bỏ cuộc! Đêm nay nếu Bùi Tĩnh Uyên thực sự xảy ra chuyện gì, nửa đời còn lại con sẽ bám lấy sư phụ, sư phụ đừng hy vọng liếc mắt đưa tình với mấy mỹ nhân già của người nữa!!!”

Đoàn Mặc Hành vừa bực vừa buồn cười đập bốp một cái vào đầu nàng: “Ai thèm mấy mụ già đó chứ?! Còn nói lung tung nữa vi sư sẽ đánh con ngất xỉu rồi đưa thẳng về núi đấy.”

Ngay khi hai người đang nói chuyện, Tiểu Bạch đã ăn xong miếng bánh hoa hồng cuối cùng, tung người lên ngựa phi đi. Giờ thì Diệp Đàn thực sự luống cuống, nhằm lúc Đoàn Mặc Hành không chú ý liền giãy mạnh ra khỏi sự kìm kẹp của ông, chạy cuống cuồng đi, không cả quay đầu lại.

Nàng thề, đây là lần nàng chạy nhanh nhất từ trước đến giờ, tinh túy của 10 năm học khinh công bạo phát trong nháy mắt, thế nên Đoàn Mặc Hành nhất thời không đuổi theo. Ông thầm nghĩ, thật ra tiểu đồ đệ nhà mình cũng rất có năng khiếu, có điều trước đây luyện võ không chú tâm mà thôi. Nghĩ vậy, trong lòng ông không khỏi có chút vui mừng.

Nhưng nghĩ đến nguyên nhân khiến tiềm năng của Diệp Đàn được kích phát như vậy là vì Bùi Tĩnh Uyên, ông lại vô cùng phẫn nộ, tốc độ cũng tăng gấp mấy lần, cuối cùng túm được Diệp Đàn ở ngoài vùng đất hoang vu.

“Bây giờ, ngay lập tức, quay về núi với vi sư.” Giọng nói nghiêm túc không thể nghi ngờ.

Đại khái là người bị dồn vào đường cùng cũng trở nên nóng nảy, Diệp Đàn vốn còn đang khom người thở dốc, nghe vậy liền bật thẳng người dậy, đôi mắt to đen lay láy nhìn ông chằm chằm: “Sư phụ, người làm thế này thú vị lắm sao? Con không thấy mình sai gì cả!”

“Vi sư làm thế này là vì muốn tốt cho con!”

“Người độc đoán thì có!!!” Đừng tưởng bình thường Diệp Đàn mơ mơ hồ hồ không có chính kiến gì, những chạm trúng nọc thì đến chín con bò cũng không kéo lại được, nhất là lần này còn liên quan đến vấn đề tính mạng của Bùi Tĩnh Uyên, “Con đã thiếu ân tình của hắn, dù sao cũng phải đáp trả mới không thẹn với lương tâm! Người muốn con nhìn thấy hắn bị sát hại, chi bằng người giết con đi cho xong.”

Đoàn Mặc Hành nhíu mày: “Người trong hoàng thất đều mưu mô toan tính, nếu con rơi vào đó thế nào cũng sẽ chịu thiệt, vi sư chỉ muốn quét sạch phiền phức thay con thôi — con thích ai cũng được, nhưng không được thích một Vương gia.”

“Nếu thích ai cũng được, vì sao thích Vương gia lại không được?”

“Hôm nay tuyệt vọng còn hơn sau này không có đường lui.”

Ông nói rất bình tĩnh, nhưng đầy vẻ kiên quyết muốn thuyết phục nàng, có điều, Diệp Đàn không lọt tai lấy nửa câu, nàng cố hất tay ông ra, nghiến răng nghiến lợi đáp: “Sư phụ, người nói thẳng luôn đi, người định giết con, hay để con đi gặp Bùi Tĩnh Uyên. Người đừng có nói cái gì mà đánh con ngất xỉu đưa về, đưa con về cũng không có tác dụng gì đâu, con vẫn có thể nhảy từ đỉnh núi xuống mà.”

Đoàn Mặc Hành chợt quát to: “Nghiệt đồ!”

“… Người quát con cũng uổng công thôi!”

Lúc này Diệp Đàn không còn thiết gì nữa rồi, nàng tính có lẽ Tiểu Bạch đã thành công, nóng ruột như lửa đốt chỉ muốn bay ngay đến phủ Tĩnh vương, làm gì còn tâm trạng mà chọn từ chọn ngữ nữa.

Hai thầy trò trừng trừng nhìn nhau, im lặng giằng co một lúc lâu, đến khi Đoàn Mặc Hành tức xanh mặt, nói: “Tiểu Đàn, con đường mình chọn, tương lai, tự mà gánh lấy hậu quả.”

“Vâng.” Trả lời cực kỳ qua quýt.

“Con thực sự thích hắn đến vậy sao?”

“Con không biết rốt cuộc con thích hắn đến mức nào, nhưng con biết mình muốn hắn sống thật tốt. Dù trong mắt tất cả mọi người, hắn chỉ là một Vương gia ngu ngốc chết cũng không có gì đáng tiếc, nhưng ít nhất trong mắt con, hắn là người đàn ông tốt.”

Đoàn Mặc Hành ngẩn người, trong khoảnh khắc đó, ông chợt nhớ tới từ rất lâu trước đây, có người cũng từng nói như vậy.

— Dù huynh chỉ là một hiệp khách giang hồ phong trần, đối với ta, cũng chỉ là người mà ta nguyện sẽ ở bên đến răng long đầu bạc mà thôi.



Hình như, đúng là đã qua lâu lắm rồi, lâu đến mức bị thời gian vùi chôn hết những dấu vết năm xưa rồi…

“Sư phụ, chẳng lẽ người chưa bao giờ gặp ai thật lòng thích người sao?”

Ông nhìn chăm chú vào khuôn mặt uất ức ngang bướng của tiểu đồ đệ trước mặt, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cong môi cười tự giễu rồi chậm rãi lắc đâu.

“Thôi được, con đi đi, nếu sau này chịu thiệt, thì đừng trách vi sư không nhắc nhở con.”

Dù gì Diệp Đàn cũng chỉ mới 17 tuổi, chưa từng trải qua đau khổ, tổn thương, vẫn còn sự bướng bỉnh cố chấp đâm đầu lao về phía trước mặc kệ tất cả, thì làm sao lùi bước dễ dàng được? Nghe ông nói vậy, nàng như được đại xá, khom người vái sư phụ nhà mình thật sâu thể hiện sự cảm kích, sau đó vội vội vàng vàng lao về phía phủ Tĩnh vương, nhanh chóng biến mất trong tầm nhìn của Đoàn Mặc Hành.

Cuối cùng vẫn không cản được…

Đoàn Mặc Hành cười khổ, ông như nhìn thấy chính mình trước đây vậy, cũng cố chấp, cũng hoang đường, ngay cả khi giấc mộng hóa thành bọt nước cũng không hối tiếc.

Một chữ tình, xưa nay khó nói rõ.



Khi ánh trăng treo trên bầu trời, rốt cuộc Diệp Đàn cũng đứng trước cửa phủ Tĩnh vương thở không ra hơi, vì cảm thấy thân phận của mình hơi đặc biệt không tiện ngang nhiên bước vào cửa nên nàng chọn luôn cách trèo tường.

Kết quả là đáp xuống không cẩn thận, đường trơn quá, nàng lại ngã chổng kềnh từ trên đầu tường xuống dưới.

Nàng thở dài ngồi dậy, chợt chậm chạp phát hiện ra dưới mông mềm mềm, vội vàng quay đầu lại nhìn, bắt gặp ngay một đôi mắt đầy ai oán.

“Lần sau leo tường gọn gàng một chút, đạp vào ca ca thì giỏi giang gì chứ.”

Người kia hiển nhiên là Tiểu Bạch mũ giáp đầy đủ chứ không ai khác.

Diệp Đàn suýt kêu thành tiếng, may mà dùng hai tay bịt miệng lại kịp. Hiện giờ, nàng khó có thể hình dung được tâm trạng của mình lúc này, chỉ có thể run run rẩy rẩy lắp bắp hỏi: “Huynh… huynh… hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?”

“Muội không ngại vất vả bám theo ta cả chặng đường tới đây chỉ vì muốn hỏi một câu vô nghĩa thế thôi à?”

“… Huynh biết ta theo dõi huynh?” Bị dụ nói thật dễ như trở bàn tay.

Tiểu Bạch như cười như không: “Không chỉ có vậy, ngay cả việc muội thuê gã đàn ông cố gắng diễn trò ta cũng biết, chẳng qua vì ta tâm lý nên không vạch trần muội mà thôi.”

Đó không phải là người đàn ông muội thuê, mà là vị sư phụ vô liêm sỉ của muội!

Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, hiện giờ Diệp Đàn chỉ quan tâm đến sống chết của Bùi Tĩnh Uyên thôi.

“Tiểu Bạch ca, chẳng lẽ huynh thực sự… thực sự giết Bùi Tĩnh Uyên rồi sao?”

“Ta đã bao giờ thất bại chưa?” Tiểu Bạch đáp như lẽ dĩ nhiên, y không hề bận tâm đến vẻ mặt càng lúc càng suy sụp của Diệp Đàn, rút trong ngực áo ra một hộp son, nhét vào tay nàng, “Thứ này ta mua ở tiệm son phấn nổi tiếng của Đế Đô, tốt nhất là muội trang điểm một chút, coi như tiễn Tĩnh thân vương đoạn đường cuối cùng — sau đó quay về Huyền Y môn thành thân với môn chủ đi.”

Diệp Đàn siết chặt hộp son trong tay đứng ngẩn ngơ tại chỗ, trợn trừng mắt nhìn y biến mất như một làn gió sau bức tường cao, đến không bóng đi không hình, không xen lẫn bất cứ chút tình cảm cá nhân nào, đó mới là tố chất phù hợp nhất của thích khách.

Hoa văn khắc trên hộp son cứa vào lòng bàn tay đau đớn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một thoáng lạnh lẽo trong lòng mà thôi. Người nàng chợt run lẩy bẩy, chạy vội về phía gian phòng của Bùi Tĩnh Uyên.

Cuối cùng vẫn muộn một bước…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook