Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Chương 12: Tâm tư đế vương sâu như biển

Nãi Hương Lưu Ly Tửu

02/05/2017

Hoàng đế cũng không định buông tha cho Diệp Đàn, ngược lại, dường như hắn ta có vẻ rất thích thú với vẻ mặt hoảng sợ này của nàng.

“Mùi hương trên người nàng rất quen thuộc, là mùi trầm hương hải đường sao?”

“À, hồi bệ hạ, đúng thế ạ.”

“Hương liệu bình thường nhất cũng có thể tạo ra mùi hương mê hoặc lòng người nhất, đương nhiên, điều này cũng còn tùy vào từng người nữa.” Hắn ta cúi đầu xuống, vùi mặt vào cổ nàng khẽ ngửi, hơi thở ấm áp, giọng nói xa xăm như đang nhớ lại chuyện từ rất lâu trước kia, “Năm xưa mẫu hậu trẫm cũng rất thích loại hương liệu này, khi đó, trẫm còn nhỏ, thường ôm bà ngủ, trong giấc mơ đều ngập tràn mùi hương ấm áp như vậy, đủ để khắc ghi đến tận ngày hôm nay.”

Đại khái là giọng điệu của hắn ta thể hiện sự khao khát quá rõ ràng, khiến Diệp Đàn chợt nổi hết cả da gà, nhưng vẫn phải miễn cưỡng mỉm cười nói: “Tình cảm của bệ hạ và Thái hậu nương nương tốt thật đấy.”

Hắn ta khẽ cười như đồng ý nói: “Đương nhiên, không ai có thể thay thế vị trí của mẫu hậu trong lòng trẫm.”

“… Đây cũng là lý do đến tận bây giờ bệ hạ cũng không nạp phi sao?” Nói xong, nàng cũng thấy hối hận, đây chẳng phải là hỏi thăm chuyện riêng tư của hoàng đế à? Lỡ mà hắn ta tự dưng nổi giận muốn chém đầu nàng thì biết làm sao bây giờ?

Nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng xoa dịu, lại nghe Hoàng đế thản nhiên đáp: “Đúng thế, thực ra, trẫm chỉ cần một mình mẫu hậu là đủ rồi, đám son phấn tục tằng trên thế gian, hoàn toàn không đủ để hấp dẫn ánh mắt trẫm.”

“…” Chuyện này có gì đáng để kiêu ngạo đâu?

“Nhưng có lẽ nàng cũng có thể trở thành ngoại lệ, dù sao nàng cũng cho trẫm cảm giác quen thuộc đã từ lâu rồi.” Hắn ta không bận tâm đến sự né tránh của nàng, cố tình đưa tay xoa nhẹ gò má nàng, “Dù không thể cho nàng danh phận, nhưng trẫm đảm bảo sẽ đối xử với nàng thật tốt.”

Diệp Đàn khóc không ra nước mắt: “Bệ hạ, ngài đã có thái hậu nương nương rồi mà…” Thế nên đừng gieo họa thêm cho nàng nữa.

Hoàng đế khẽ thở dài: “Chỉ tiếc gần đây mẫu hậu bận bịu với việc ăn chay niệm phật, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, trẫm cũng không đành lòng quấy rầy bà.”

Nói cách khác là không gặp được Thái hậu nương nương, cảm thấy vô cùng cô đơn trống trải, nên mới vội vàng tìm vật thay thế để giết thời gian sao?

“Hơn nữa…”

Nghe thấy hắn ta vẫn còn có câu sau, Diệp Đàn vội vểnh tai lên, kết quả là lại nghe thấy một câu: “Hơn nữa, tương lai trẫm cũng cần có người nối dõi tông đường, so với việc để những người phụ nữ khác được lợi, thì chi bằng tìm một người hợp ý mình có phải hơn không.”

Không! Nàng có định sinh con cho hắn ta đâu, dù rằng sau này đứa bé kia có thể leo lên ngôi vị hoàng đế thì cũng không được!

“Bệ hạ, trên người dân nữ vốn nặng khí giang hồ, e sẽ làm xấu mặt hoàng thất, ngài có muốn nghĩ kỹ hơn một chút không…”

“Không sao, giang hồ và triều đình đâu có mâu thuẫn với nhau. Hơn nữa, trẫm chọn trúng người nào cũng không cần hỏi ý kiến ai hết. Nàng cứ yên tâm ở lại là được rồi.” Hắn ta vỗ nhẹ vào vai nàng rất thoải mái, “Yên tâm, chắc chắn trẫm đáng tin cậy hơn Vương thúc, những gì hắn có thể cho nàng, trẫm cũng đều có thể cho nàng, mà những thứ hắn không thể cho nàng, trẫm cũng có thể.”

Ta van ngươi, đừng có cố tình chà đạp bôi nhọ thúc thúc nhà mình nữa! Dù nhìn từ góc độ nào thì việc tranh cướp người phụ nữ mà thúc thúc mình thích cũng đâu có gì vẻ vang chứ?

Diệp Đàn chợt thấy rất thông cảm với Bùi Tĩnh Uyên, người cháu này của hắn bán đứng hắn không nương tình chút nào cả, nhưng nàng cũng biết thảo luận về vấn đề nguyên tắc với đối phương là vô dụng. Người ta là Hoàng đế, mỗi một lời vàng lời ngọc là đại biểu cho luật lệ của nước Tùy, nàng muốn phản kháng chỉ có một con đường chết mà thôi.

Kế sách hiện giờ, là tạm thời làm Hoàng đế yên lòng đã rồi tính tiếp!

“Dân nữ tạ long ân của bệ hạ!” Dù trong lòng thầm mắng hắn ta đến hàng ngàn hàng vạn lần.

Hoàng đế cười với vẻ thâm trầm: “Trẫm lập tức sai người sắp xếp chỗ ở cho nàng, mấy ngày nữa trẫm sẽ tới thăm nàng.”

“…” Tâm tư đế vương, đúng là khó dò được nông sâu.



Phía Tây hoàng cung, điện Khúc Đài.

Về lý mà nói, thì địa thế ở đây rất đẹp, có nước chảy, có cầu kiều, có cây cối xung quanh, rất thích hợp để ở — nhưng điều kiện tiên quyết là phải lờ đi đám thị vệ đeo kiếm khí thế hừng hực ngoài cửa kia đi.

Họ định làm gì đây? Coi nàng thành phạm nhân bị giam giữ à?!

Nhưng cũng chẳng có cách nào khác, ai bảo Hoàng đế coi nàng như đồ riêng tư, sợ đánh mất cũng là hợp lý thôi, dù sao nàng cũng từng có kinh nghiệm chạy trốn khỏi phủ Tĩnh vương ngay hôm trước đây còn gì, phải đề phòng.

Có lẽ chỉ có ở trong hoàn cảnh tứ cố vô thân này, nàng mới nhớ tới những điểm tốt của người kia. Diệp Đàn ló đầu ra ngoài cửa sổ, ngẩn người ngắm cảnh sắc xa xa, trong đầu bất giác chợt hiện lên khuôn mặt tươi cười của Bùi Tĩnh Uyên.

So ra mới thấy, sự nhân nhượng và khoan dung của người đàn ông kia dành cho mình là khó hiểu đến mức nào. Rốt cuộc hắn mong muốn điều gì?!

Nhưng dù hắn có mong muốn gì đi chăng nữa, thì nàng cũng biết ơn hắn từ tận đáy lòng. Hiện giờ, nàng vững tin rằng, mấy tin đồn Tĩnh thân vương hoang dâm vô độ, háo sắc, độc ác, thủ đoạn đều là vô căn cứ, còn Hoàng đế mới là kẻ biến thái nhất, ai mà biết được bình thường hắn ta âm thầm gài bẫy giở trò sau lưng thúc thúc nhà mình như thế nào?

“Tường đồng vách sắt thế này, chạy làm sao bây giờ…”

Nàng chán nản lẩm bẩm, chợt thấy vô cùng hối hận vì trước đây không chú tâm học bản lĩnh của sư phụ, nếu không thì hôm nay đã có thể thoải mái đơn thương độc mã lao ra khỏi hoàng cung chơi rồi.

Thế nhưng, giả thuyết cũng chỉ có thể là giả thuyết, hiện giờ sư phụ nhà mình còn đang bận rộn du sơn ngoạn thủy, đến cái bóng còn chẳng thấy đâu, làm sao trông chờ gì được. Mà các huynh đệ Huyền Y môn thì chắc cũng không thể nào biết được tin nàng bị nhốt trong hoàng cung, muốn thoát thân đành phải dựa vào chính mình vậy.

Có điều, nàng còn chưa kịp nghĩ ra ý kiến gì hay, cũng đã có người tìm tới tận cửa.

“Diệp cô nương.”

Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt trẻ tuổi tuấn tú lại vô cùng lãnh đạm kia, trầm mặc một lát mới miễn cưỡng trả lời: “Phương ám vệ có chuyện gì vậy?”

“Ta nhận lệnh của bệ hạ, đến đưa Diệp cô nương tới cung Loan Hoa.”

Diệp Đàn bực bội: “Cung Loan Hoa là nơi nào?”

Phương Hoài lễ phép đáp: “Là tẩm cung của Thái hậu nương nương.”

“…”

Đúng là càng ngày nàng càng không thể nào hiểu nổi phương thức tư duy của Hoàng đế, đang yên đang lành gọi nàng đến tẩm cung Thái hậu làm gì? Chẳng lẽ cho nàng gặp Thái hậu để nhìn thử xem hai người có mấy phần giống nhau à?

“Lẽ nào Diệp cô nương định từ chối?” Phương Hoài quan sát sắc mặt nàng, bình tĩnh nhắc nhở, “Bệ hạ đang chờ ở cung Loan Hoa, nếu không nhìn thấy Diệp cô nương, e rằng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Uy hiếp một cách trắng trợn!!!

Diệp Đàn chán nản đứng dậy, nhỏ giọng đáp: “Ta đi là được chứ gì. Phương ám vệ, huynh đừng có hù dọa người khác nữa, mau dẫn đường đi.”

Ở dưới hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu.

Đi khoảng chừng nửa canh giờ, hai người một trước một sau đến cung Loan Hoa.

Cung Loan Hoa được trang trí rất giản dị, tuy không nhiều đồ vật sa hoa như các cung khác, nhưng rất lịch sự, nhã nhặn, chắc hẳn cũng là do sở thích cá nhân của Thái hậu. Nếu không, với tính cách của Hoàng đế, nhất định sẽ cải tạo tẩm cung của mẫu hậu mình thành tiên cảnh Dao Trì mất.

Trong điện thoang thoảng mùi hương thơm ngát, quả nhiên là mùi trầm hương hải đường. Nói chung, mọi thứ ở nơi đây đều khiến con người ta cảm thấy rất thoải mái.



Hương trà thơm nhè nhẹ, dường như là Thiết quan âm được ngâm đã lâu, Thái hậu mặc y phục lụa là, sắc màu ấm áp, nghiêng người dựa vào giường sạp, mái tóc dài như mực xõa xuống hai vai, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp y như bước ra từ bức họa. Năm tháng không hề để lại nhiều vết tích trên mặt bà, ngược lại còn cho bà một phong thái dịu dàng thuần thục không gì sánh được. Ngón tay dài mảnh dẻ chậm rãi lần chuỗi phật châu, thấy Diệp Đàn bước vào, bà khẽ mấp máy môi dịu dàng cười nói: “Đây là Diệp cô nương mà Hoàng nhi nhắc tới sao? Quả nhiên dễ thương hiếm có.”

Diệp Đàn rất muốn nói rằng “Ngài đừng trái lương tâm mà khen ta như thế. Ta hiểu rõ bản thân mình thế nào mà”, có điều, nàng biết vào thời điểm thế này không thể nào nói thật được, đành phải khom người hành lễ: “Tham kiến Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương vạn phúc kim an.”

“Miễn lễ.” Hiển nhiên khi ở bên Thái hậu, tâm trạng của Hoàng đế rất tốt, nhìn nét mặt tươi sáng rạng rỡ hẳn, “Diệp Đàn, hôm nay trẫm gọi nàng tới đây cũng không có chuyện gì nghiêm trọng, chỉ là lo mẫu hậu sống một mình khó tránh khỏi cô đơn, nên mới gọi nàng tới bầu bạn với người, kể chuyện của mình cho người nghe.”

Thái hậu dịu dàng nói: “Hoàng nhi đừng làm khó nàng, ai gia đã sớm quen một mình rồi, cần gì phải trói buộc cả Diệp cô nương ở đây?”

Hoàng đế mỉm cười: “Mẫu hậu không biết đó thôi, Diệp Đàn rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, biết cách làm người khác vui, rất phù hợp để ở bên cạnh người, không chỉ có vậy, ngay cả ca khúc dân gian mà người dạy nhi thần, nàng cũng biết hát. Phật nói, người với người có duyên với nhau, chưa biết chừng nàng và mẫu hậu cũng có duyên với nhau đấy.”

Xin ngài đừng dùng giọng điệu như vậy để khen ngợi ta, ta đâu có ngoan ngoãn hiểu chuyện gì gì đó chứ?! Còn nữa, bệ hạ, ngài dùng phật giáo để lừa gạt Thái hậu như thế mà không thấy xấu hổ à?!

Trong lòng Diệp Đàn thầm gào thét, nhưng vẫn phải thể hiện ra ngoài mặt như thể rất tri thức lễ nghĩa. Có trời mới biết, nàng là thích khách Huyền Y môn, cần gì phải tri thức với lễ nghĩa chứ?!

“À… Dân nữ bằng lòng nghe theo sự sắp đặt của bệ hạ, ở lại làm bạn với Thái hậu nương nương, đây là phúc của dân nữ.” mới là lạ ấy!!!

Trên mặt Hoàng đế như viết một hàng chữ lớn “Thấy chưa, bị trẫm nói trúng rồi kìa”, hắn ta nhấc ngón tay đặt lên mu bàn tay của Thái hậu, khẽ xoa qua xoa lại vô cùng thân mật, thực sự khiến người khác không nỡ nhìn thẳng: “Mẫu hậu không cần lo lắng, nhi thần sẽ thu xếp thỏa đáng hết.”

Thái hậu kín đáo né tránh tay hắn ta, rõ ràng cũng có chút chống đối với hành động của hắn ta, bà khẽ nhíu đôi mày thanh tú, hỏi: “Nhưng ai gia vừa nghe con nói, trước kia Diệp cô nương là ở… phủ Tĩnh vương?”

“Không quan trọng, dù sao hiện giờ Diệp Đàn đã không còn liên quan gì đến phủ Tĩnh vương nữa.” Hoàng đế mỉm cười, “Dù là sau này Vương thúc phát hiện ra, tin rằng thúc ấy cũng sẽ không so đo gì đâu, cũng chỉ là một người con gái thôi mà.”

“Một người con gái thì thế nào? Bao nhiêu năm nay Tĩnh thân vương chưa từng thành thân, khó khăn lắm mới gặp được đối tượng vừa ý, con chiếm đoạt người thương của người ta như vậy, hoàn toàn không phải việc của một quân tử nên làm.”

Có lẽ vì nghe được sự tức giận trong giọng nói của Thái hậu, Hoàng đế như hơi bất an, vội vàng thanh minh cho mình: “Mẫu hậu, người không biết rõ ngọn nguồn đấy thôi, nhi thần làm thế này cũng không phải chỉ vì tâm tư của riêng mình, giữ Diệp Đàn ở lại trong cung còn có tác dụng khác nữa. Dù sao người cũng biết rõ, thế lực trong triều của Vương thúc quá lớn, nhi thần cũng cần phải nắm giữ được chút gì đó đủ để kiềm chế lợi thế của hẳn…”

Những lời này như sấm sét đánh ngang tai Diệp Đàn, nàng hít sâu một hơi lạnh theo bản năng, chậm chạp phát hiện ra rằng, hình như mình đã trở thành một thứ công cụ đáng ngại gì đó rất khó gọi rõ tên.

Lẽ nào… Hoàng đế vẫn còn giữ ý đồ dùng nàng để uy hiếp Bùi Tĩnh Uyên sao?

Nghe vậy, Thái hậu trầm giọng thở dài, cuối cùng gật đầu thỏa hiệp: “Ai gia biết rồi, con còn chính sự phải xử lý, cứ lui trước đi, để Diệp cô nương ở đây là được rồi.”

“Nhi thần tuân mệnh. Vậy… lúc khác nhi thần sẽ quay lại thăm mẫu hậu.”

Trước khi đi, ánh mắt Hoàng đế nhìn về phía Thái hậu khiến lưng Diệp Đàn lạnh toát. Đó không phải là ánh mắt nhìn mẫu thân, mà ngược lại càng giống như ánh mắt lưu luyến tình cảm của tình nhân dành cho nhau vậy — Có một đứa con trai mang tâm tư không đàng hoàng thế này, thật không biết mấy năm nay Thái hậu nương nương làm thế nào mà chịu đựng nổi.

Nàng thở dài, mặt ủ mày chau nhìn về phía Thái hậu: “Thái hậu nương nương có uống trà không ạ? Dân nữ… à, nô tỳ rót trà cho ngài.” Bất chợt nhận ra phải thay đổi cách xưng hô.

“Lúc có mình ai gia cũng không cần phải câu nệ phép tắc như thế. Nơi này của ai gia không cần nghi lễ phiền phức.” Thái hậu chăm chú ngắm nàng một lát rồi mỉm cười đầy vẻ từ ái của bậc trưởng bối, “Nói cũng lạ, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, ai gia đã có cảm giác như gặp người quen cũ rồi. Có lẽ đây đúng là duyên phận.”

Chắc vì từ nhỏ chưa từng được gặp mẫu thân, nên đối với người phụ nữ lớn tuổi lại hiền hòa như Thái hậu, Diệp Đàn hoàn toàn không có sức chống cự, nhưng điều này cũng không thể trung hòa hoàn toàn sự cảnh giác của nàng. Nàng đứng yên tại chỗ do dự một lúc lâu mới miễn cưỡng cười nói: “Là vinh dự của ta.”

Thái hậu không khỏi mỉm cười: “Cô không cần phải căng thẳng, ai gia không như hoàng nhi, sẽ không làm khó cô.”

Bị nhìn thấu suy nghĩ, Diệp Đàn càng lúng túng hơn: “Không phải, chẳng qua là ta cảm thấy…”

“Vì Tĩnh thân vương à?” Một lời vạch trần tất cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook