Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách
Chương 13: Không trốn thoát được lòng bàn tay hắn
Nãi Hương Lưu Ly Tửu
02/05/2017
Đừng nhìn vẻ ngoài của Thái hậu mà tưởng bà dịu dàng nhu nhược, thật ra bà rất tinh mắt, vừa nhìn thấy ý đồ bất chính của con trai mình, cũng có thể nhìn rõ được tâm trạng sợ hãi ẩn giấu dưới sắc mặt trấn tĩnh của Diệp Đàn, chứng tỏ, người ta có thể làm mẫu nghi thiên hạ cũng là có lý thôi.
Đối mặt với vấn đề mà Thái hậu đột ngột đưa ra, Diệp Đàn nhất thời im lặng, một lúc lâu mới do dự lắc đầu: “Ta không dám nói bừa.”
“Có gì mà không dám nói bừa, thích một người nào đó là chuyện hợp tình hợp lý, bình tâm xem xét, thì ai gia cũng không tin hoàng nhi thực sự vì tôn trọng ý muốn của cô mới đưa cô vào cung, chắc hẳn, hoàng nhi đã dùng thủ đoạn vô lễ nào đó phải không.”
“… Thái hậu, sao ngài biết?” Quả nhiên, không ai hiểu con bằng mẹ!
Thái hậu mỉm cười khó xử: “Từ nhỏ Hoàng nhi đã bị ai gia làm hư, nên mới dẫn đến tính cách cố chấp ích kỷ như thế này. Ham muốn chiếm đoạt của hoàng nhi rất mạnh, nếu đã vừa ý với ai hoặc vật gì thì nhất định phải giành được, nếu không giành được thì sẽ hủy hoại. Đây vốn là phong cách của hắn từ trước tới giờ.”
Diệp Đàn rùng mình một cái: “Vậy liệu hắn có hủy hoại ta không?”
“Nói vậy là cô cũng đã xác định trước sẽ không tuân theo ý của hoàng nhi à?” Thái hậu có vẻ hơi suy tư, “Thì ra cuối cùng ai gia cũng đoán đúng.”
Chuyện đoán đúng đó, đương nhiên là chỉ chuyện về Bùi Tĩnh Uyên.
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến chuyện không tuân theo ý của hoàng thượng cả. Chẳng qua là ta không muốn ở lâu trong hoàng cung mà thôi.
“Dù sao cũng phải có lý do chứ, ví dụ như, thật ra cô cũng thích Tĩnh thân vương như đệ ấy thích cô chẳng hạn?”
Cứ như là ảo giác ấy, Diệp Đàn phát hiện ra, lúc nói mấy lời này, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp duyên dáng của Thái hậu như thoáng có ý cười — cả Thái hậu cũng thích buôn chuyện như thế sao?
“Thái hậu quá lời. Tĩnh thân vương không thích ta, mà ta cũng không định thích hắn.” Sự thực chứng minh rằng, nàng thực sự không hợp nói dối, nói xong mà ngay cả một kẻ ngốc cũng nghe ra lời này là giả.
Thái hậu dịu giọng nói: “Ai gia cũng không có ý gì, chỉ không muốn cô phải làm trái với con tim mình, bị nhốt trong nơi này thôi. Gặp được người mình thích là chuyện tốt, chẳng có lý nào mà lại để con đường tình cảm chết yểu vì một nhân tố nào đó cả.”
Từng từ từng chữ như châu như ngọc, quả nhiên, phải là một người rất sáng suốt, hiểu lễ nghĩa mới có thể nói ra được, cũng là sự cảm thán mà chỉ những người đã trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống mới có.
Hai mắt Diệp Đàn sáng lên, chợt ngẩng đầu như nắm được bùa cứu mạng: “Vậy Thái hậu có thể khuyên nhủ bệ hạ giúp ta không? Bệ hạ nghe lời ngài nhất, chỉ có ngài khuyên mới có tác dụng nhất, đúng không?”
“Cô nhầm rồi, lời khuyên của ai gia là vô dụng nhất.”
“…” Mặt nàng đầy vẻ hoang mang.
“Ai gia mà khuyên hoàng nhi, trừ việc khiến hắn giận cá chém thớt lên người khác ra, thì hoàn toàn không có tác dụng gì cả.” Nói tới đây, sắc mặt Thái hậu rầu rĩ hẳn, “Tuy hắn nói rằng sẽ chiều ý ai gia, nhưng nếu chạm đến vảy ngược của hắn, tâm trạng hắn sẽ bất ổn một cách khác thường, nếu để ai gia nhắc đến, e rằng chuyện cần khuyên can sẽ trở nên càng nghiêm trọng hơn mà thôi.”
Diệp Đàn suýt khóc: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thái hậu, ngài cũng biết bệ hạ muốn làm gì đúng không ạ? Mấy chuyện như thúc chất tranh chấp này, nếu tránh được thì tốt nhất nên tránh chứ?”
Xét về mong muốn cá nhân, nàng thực sự không muốn khiến Bùi Tĩnh Uyên tự dưng phải chịu sự toan tính, âm mưu của Hoàng đế, nhất là trong kế hoạch lần này, hoàng đế còn lôi cả nàng vào nữa.
Không cần biết Bùi Tĩnh Uyên có thể vì nàng mà thay đổi dự định ban đầu hay không, nàng cũng không muốn dính vào mớ bòng bong này, hiện giờ, nàng chỉ muốn quay về Huyền Y môn mà thôi.
“Ai gia không có cách nào khiến hoàng nhi thả cô ra khỏi cung, nhưng cô đã là người trong giang hồ, vậy nếu có điều kiện, cô cũng có thể dựa vào thực lực của chính mình để đi ra ngoài chứ?”
“…”
Nhìn vẻ mặt lập tức xìu xuống của nàng, Thái hậu bình tĩnh tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: “Ai gia sẽ giả vờ như không phát hiện gì cả, vẽ cho cô bản đồ hoàn chỉnh của hoàng cung, như vậy là có thể rồi chứ?”
Diệp Đàn ngẩng phắt đầu lên: “Thật sao ạ?”
“Đương nhiên là thật, đây cũng là điều duy nhất ai gia có thể làm cho cô.”
Nàng chần chừ một lúc lâu, ngón tay thon dài siết chặt lại sau lưng, cuối cùng vẫn quyết định gật đầu một cái. Coi như đánh cược một lần đi.
Năng suất làm việc của Thái hậu cực kỳ cao, cùng trong đêm đó bà cũng đã vẽ xong bản đồ chi tiết của hoàng cung, và giao luôn cho Diệp Đàn.
“Từ đây đi đến cửa Minh Quang là đường ngắn nhất, nếu có thể tránh thoát được thủ vệ ám vệ của hoàng cung, cô sẽ được tự do.” Hai chữ tự do được bà nhấn mạnh lên rất nhiều.
Thật ra, Diệp Đàn không hề có chút lòng tin nào với năng lực của mình, nhưng từ sâu trong đáy lòng, nàng vẫn rất biết ơn Thái hậu có thể ra tay giúp đỡ. Dù sao Thái hậu cũng là mẹ đẻ của Hoàng đế, giờ lại giúp một người ngoài như nàng, nói thế nào cũng vẫn đáng để vui mừng.
“Thái hậu nương nương, ta có thể hỏi một câu được không?”
“Nói đi.”
“Vì sao… à, ý ta là, ngài không lo lắng bệ hạ sẽ nổi giận sao?”
Thái hậu mỉm cười: “Có lẽ hắn sẽ trút lửa giận lên người khác, nhưng đối với ai gia, chắc chắn hắn sẽ không nói nặng nửa lời — cô không cần lo lắng, chẳng qua, ai gia cảm thấy là, bản thân mình trải qua hơn hai mươi năm cũng không trốn thoát được chiếc lồng son hoàng cung nàng, có thể hoàn thành nguyện vọng của cô, cũng coi như tích thêm một chút công đức.”
Giọng điệu dịu dàng lại chất chứa sự đau thương yếu đuối không che giấu được. Dường như… trong lòng mỗi người đều có những tâm sự riêng của chính mình.
“Đa tạ Thái hậu nương nương.” Diệp Đàn cầm bản đồ trong tay, dập đầu vái chào, cung kính hành đại lễ, “Ta dùng tính mạng để đảm bảo, dù có bị bắt về cũng sẽ không để ngài bị liên lụy.”
Thái hậu gật đầu, thở dài không trả lời nữa, chỉ lần lần ngón tay theo từng hạt phật châu, quay người đi, ý bảo nàng có thể rời khỏi đây được rồi.
Ngoài đình, ánh trăng mờ mờ ảo ảo, tiếng gió rít lên từng trận, chính là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.
Nhờ bóng đêm yểm trợ, Diệp Đàn thay y phục dạ hành vội vã chạy từ trong cung Loan Hoa ra, chạy thẳng về hướng Tây theo bản đồ vẽ, trên đường cũng mạo hiểm trốn tránh được rất nhiều thị vệ tuần tra, ẩn ẩn nấp nấp mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút tia nắng ban mai.
Hình như càng ngày càng đến gần cửa Minh Quang rồi, nhảy ra khỏi bức tường rất cao kia, là mình có thể thoát khỏi sự khống chế của Hoàng đế đúng không?
Nàng ngồi xổm sau núi giả, không ngừng lên dây cót tinh thần cho mình. Đại khái là càng vào những lúc như thế này, sự thấu hiểu và nỗi nhớ nhà lại càng sâu đậm thêm, lúc đầu nàng còn luôn miệng oán trách môn chủ không tạo điều kiện tốt cho nàng, nhưng giờ nghĩ lại mới cảm thấy mình đúng là vô lương tâm.
Có chuyện gì hạnh phúc hơn việc được đoàn tụ với các huynh đệ nhà mình sao? Không có.
Chỉ là, xưa nay cuộc đời vốn gian truân đau khổ, muốn đoàn tụ cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Khi nàng lại đứng lên một lần nữa, chuẩn bị lợi dụng lúc bốn phía không một bóng người để chạy ra ngoài, thì giây tiếp theo, một thanh đao thép đã kề sát vào cổ nàng.
“…” Diệp Đàn vừa ngước mắt lên, thấy ngay gương mặt tuấn tú của vị ám vệ họ Phương kia. Nàng đơ người một lúc, cuối cùng thở dài chấp nhận số phận, “Huynh có thể đừng ám ta như âm hồn không siêu thoát thế được không?”
Phương Hoài hừ khẽ một tiếng, ánh mắt lại liếc về phía bản đồ trên tay nàng: “Cái gì đây?”
“À, đây là đồ ăn.” Lúc nói câu này, nàng căn bản không kịp suy nghĩ gì, lập tức nhét cả tấm bản đồ vào miệng, ra sức nhai nhóp nhép: “Huynh quên đi là được!”
Phương Hoài đi theo hoàng đế quanh năm suốt tháng, có chuyện gì mà chưa từng nhìn thấy, chút tiểu xảo này đương nhiên không lừa được y, nhưng y cũng rất thông minh, hiểu được lúc nào thì cần giả vờ hồ đồ — Dù sao, nếu để Hoàng đế biết Thái hậu giúp Diệp Đàn chạy trốn, thì chưa biết chừng người xui xẻo phải chịu đựng lửa giận rất có thể là y.
“Diệp cô nương nói là cái gì thì là cái đó đi. Nhưng mấy chuyện kiểu nửa đêm chạy trốn này, cô phải tự đi thú nhận với bệ hạ thôi.”
“… Trước lúc đó, huynh có thể giải thích cho ta trước một chút xem vì sao cứ phải giám sát ta không quản ngày đêm như thế không?”
“Đâu có, lúc trước Diệp cô nương ở trong cung Loan Hoa, ta làm sao dám giám sát cung Loan Hoa?!” Sắc mặt Phương Hoài rất bình tĩnh, “Có điều, bệ hạ dự đoán như thần, lo tối nay sẽ có chuyện xảy ra, nên cố tình gọi ta đến xem thế nào. Ai ngờ vừa đến đã phát hiện Diệp cô nương cô bất ngờ chạy trốn thôi.”
Diệp Đàn suýt bị mấy câu nói đầy vẻ châm chọc này của y đạp thẳng xuống lỗ rồi. Nàng chán nản ôm hai tay lên đầu, uể oải nói: “Vậy huynh nói thật cho ta biết, nếu hai ta thực sự ra tay, thì phần thắng của ta là bao nhiêu?”
Phương Hoài hơi buồn cười nhếch khóe môi: “Diệp cô nương đang hỏi phần thắng của cô sao?”
“Đúng thế, lẽ nào không thể sao?”
“Nếu cô có thể đổi cách hỏi, thì có lẽ ta có thể trả lời thoải mái hơn một chút.” Y nói, “Ví dụ như, hỏi ta xem khả năng còn sống sót của cô là bao nhiêu, thì ta có thể trả lời cho cô biết.”
Diệp Đàn ngẩn người, lại ngây ngây ngô ngô thật lòng hỏi: “Vậy được bao nhiêu?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là số không.”
“…”
Y túm cổ áo nàng, quay người, thản nhiên nói: “Nhưng cô cũng đừng quá căng thẳng. Bệ hạ thích cô, đương nhiên ta cũng không thể dễ dàng ra tay được, cùng lắm là đánh cô ngất xỉu rồi vác về thôi.”
Nàng có nên cảm ơn sự thẳng thắn đáng đánh đòn này của y không?
Diệp Đàn loạng choạng mấy bước, bị kiềm chế ra sau lưng y không giãy dụa được. Nàng trợn trừng đôi mắt to lên, tức tối nhìn chằm chằm vào lưng y. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì nàng thực sự muốn băm vằm y thành trăm nghìn mảnh.
Thế nhưng, nàng nhanh chóng ý thức được đây không phải là chuyện quan trọng nhất. Phương Hoài cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh mà thôi, khó khăn nhất là phải đối mặt với tên hoàng đế biến thái không thời khắc nào là không thâu tóm mọi hành tung của nàng kia.
Hiện giờ, nàng thực sự không còn chút nghi ngờ nào về thuộc tính biến thái của Hoàng đế nữa.
Trong điện Thừa Quang, trầm hương hải đường đang được đốt rất nồng, Hoàng đế ngồi trong long ỷ, lạnh lùng nhìn Diệp Đàn bị mang vào. Nàng cũng ngước mắt nhìn hắn ta, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mải mê với suy nghĩ riêng của mình, sắc mặt hơi cứng ngắc.
“Sao thế, không hài lòng với sự đãi ngộ của trẫm à?”
“Đãi ngộ của bệ hạ đều là ưu tú trong ưu tú, dân nữ sao dám không hài lòng.”
Hắn ta cười lạnh: “Vậy sao còn lén chạy trốn? Chẳng lẽ chạy trốn là thú vui của nàng à?”
“Dân nữ chỉ không muốn ở lại trong cung khiến bệ hạ thêm phiền phức thôi.” Diệp Đàn nhỏ giọng nói, “Bệ hạ nên dành thời gian rảnh rỗi của mình để bầu bạn với Thái hậu nương nương thì hơn, cần gì phải lãng phí với dân nữ chứ?”
“Trẫm muốn giữ ai lại là do trẫm quyết, không tới phiên nàng nhiều chuyện.”
“…”
“Trẫm hỏi lại nàng một lần nữa, nàng cứ tâm tâm niệm niệm muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, chẳng lẽ còn vương vấn Vương thúc sao?”
Câu hỏi này quá nhạy cảm, Diệp Đàn lại nhất thời không thể đáp lại được. Không thể không thừa nhận rằng, sở dĩ nàng cứ kiên trì muốn mạo hiểm chạy trốn, trừ việc muốn nhanh chóng quay về Huyền Y môn ra, cũng có tồn tại một phần nguyên nhân là do không muốn trở thành nhân tố gây họa cho Bùi Tĩnh Uyên.
Nhớ tới chuyện trước đây nàng phụng mệnh đi ám sát Bùi Tĩnh Uyên, kết quả là hiện giờ lại bắt đầu suy nghĩ toan tính thay cho hắn, đúng là buồn cười.
“Bệ hạ nghĩ nhiều quá, chỉ do dân nữ quen tự do rồi, không muốn bị ràng buộc lâu dài ở một nơi thôi.”
Hoàng đế nghe vậy liền đứng dậy, như cười như không bước tới gần nàng, sau đó ở ngay trong khoảnh khắc nàng cảnh giác muốn né tránh, hắn ta đưa tay ra kéo nàng tới trước mặt: “Trẫm không tin lý do quen với tự do của nàng, dù bất cứ chuyện gì hay vật gì cũng đều có giá trị riêng, chỉ có do mình muốn hay không mà thôi — Nàng không chịu ở lại, có lẽ là vì thấy điều kiện mà trẫm đưa ra vẫn chưa đủ, chi bằng chúng ta thương lượng chút gì đó thú vị hơn đi?”
“… Dân nữ không hiểu ý bệ hạ.”
“Thiên hạ đồn rằng Vương thúc háo sắc hoang dâm vô độ, có phải người đàn ông như hắn càng khiến phụ nữ thích thú hơn không?” Nụ cười của Hoàng đế càng sâu hơn, thấp thoáng lộ ra sự lạnh lùng, “Nàng nghĩ, nếu trẫm chiếm được thân thể của nàng, có phải cũng sẽ thuận lợi nắm bắt được trái tim của nàng hơn không?”
Đối mặt với vấn đề mà Thái hậu đột ngột đưa ra, Diệp Đàn nhất thời im lặng, một lúc lâu mới do dự lắc đầu: “Ta không dám nói bừa.”
“Có gì mà không dám nói bừa, thích một người nào đó là chuyện hợp tình hợp lý, bình tâm xem xét, thì ai gia cũng không tin hoàng nhi thực sự vì tôn trọng ý muốn của cô mới đưa cô vào cung, chắc hẳn, hoàng nhi đã dùng thủ đoạn vô lễ nào đó phải không.”
“… Thái hậu, sao ngài biết?” Quả nhiên, không ai hiểu con bằng mẹ!
Thái hậu mỉm cười khó xử: “Từ nhỏ Hoàng nhi đã bị ai gia làm hư, nên mới dẫn đến tính cách cố chấp ích kỷ như thế này. Ham muốn chiếm đoạt của hoàng nhi rất mạnh, nếu đã vừa ý với ai hoặc vật gì thì nhất định phải giành được, nếu không giành được thì sẽ hủy hoại. Đây vốn là phong cách của hắn từ trước tới giờ.”
Diệp Đàn rùng mình một cái: “Vậy liệu hắn có hủy hoại ta không?”
“Nói vậy là cô cũng đã xác định trước sẽ không tuân theo ý của hoàng nhi à?” Thái hậu có vẻ hơi suy tư, “Thì ra cuối cùng ai gia cũng đoán đúng.”
Chuyện đoán đúng đó, đương nhiên là chỉ chuyện về Bùi Tĩnh Uyên.
“Chuyện đó chẳng liên quan gì đến chuyện không tuân theo ý của hoàng thượng cả. Chẳng qua là ta không muốn ở lâu trong hoàng cung mà thôi.
“Dù sao cũng phải có lý do chứ, ví dụ như, thật ra cô cũng thích Tĩnh thân vương như đệ ấy thích cô chẳng hạn?”
Cứ như là ảo giác ấy, Diệp Đàn phát hiện ra, lúc nói mấy lời này, trong đôi mắt hạnh xinh đẹp duyên dáng của Thái hậu như thoáng có ý cười — cả Thái hậu cũng thích buôn chuyện như thế sao?
“Thái hậu quá lời. Tĩnh thân vương không thích ta, mà ta cũng không định thích hắn.” Sự thực chứng minh rằng, nàng thực sự không hợp nói dối, nói xong mà ngay cả một kẻ ngốc cũng nghe ra lời này là giả.
Thái hậu dịu giọng nói: “Ai gia cũng không có ý gì, chỉ không muốn cô phải làm trái với con tim mình, bị nhốt trong nơi này thôi. Gặp được người mình thích là chuyện tốt, chẳng có lý nào mà lại để con đường tình cảm chết yểu vì một nhân tố nào đó cả.”
Từng từ từng chữ như châu như ngọc, quả nhiên, phải là một người rất sáng suốt, hiểu lễ nghĩa mới có thể nói ra được, cũng là sự cảm thán mà chỉ những người đã trải qua biết bao thăng trầm trong cuộc sống mới có.
Hai mắt Diệp Đàn sáng lên, chợt ngẩng đầu như nắm được bùa cứu mạng: “Vậy Thái hậu có thể khuyên nhủ bệ hạ giúp ta không? Bệ hạ nghe lời ngài nhất, chỉ có ngài khuyên mới có tác dụng nhất, đúng không?”
“Cô nhầm rồi, lời khuyên của ai gia là vô dụng nhất.”
“…” Mặt nàng đầy vẻ hoang mang.
“Ai gia mà khuyên hoàng nhi, trừ việc khiến hắn giận cá chém thớt lên người khác ra, thì hoàn toàn không có tác dụng gì cả.” Nói tới đây, sắc mặt Thái hậu rầu rĩ hẳn, “Tuy hắn nói rằng sẽ chiều ý ai gia, nhưng nếu chạm đến vảy ngược của hắn, tâm trạng hắn sẽ bất ổn một cách khác thường, nếu để ai gia nhắc đến, e rằng chuyện cần khuyên can sẽ trở nên càng nghiêm trọng hơn mà thôi.”
Diệp Đàn suýt khóc: “Vậy phải làm sao bây giờ? Thái hậu, ngài cũng biết bệ hạ muốn làm gì đúng không ạ? Mấy chuyện như thúc chất tranh chấp này, nếu tránh được thì tốt nhất nên tránh chứ?”
Xét về mong muốn cá nhân, nàng thực sự không muốn khiến Bùi Tĩnh Uyên tự dưng phải chịu sự toan tính, âm mưu của Hoàng đế, nhất là trong kế hoạch lần này, hoàng đế còn lôi cả nàng vào nữa.
Không cần biết Bùi Tĩnh Uyên có thể vì nàng mà thay đổi dự định ban đầu hay không, nàng cũng không muốn dính vào mớ bòng bong này, hiện giờ, nàng chỉ muốn quay về Huyền Y môn mà thôi.
“Ai gia không có cách nào khiến hoàng nhi thả cô ra khỏi cung, nhưng cô đã là người trong giang hồ, vậy nếu có điều kiện, cô cũng có thể dựa vào thực lực của chính mình để đi ra ngoài chứ?”
“…”
Nhìn vẻ mặt lập tức xìu xuống của nàng, Thái hậu bình tĩnh tiếp tục nói ra suy nghĩ của mình: “Ai gia sẽ giả vờ như không phát hiện gì cả, vẽ cho cô bản đồ hoàn chỉnh của hoàng cung, như vậy là có thể rồi chứ?”
Diệp Đàn ngẩng phắt đầu lên: “Thật sao ạ?”
“Đương nhiên là thật, đây cũng là điều duy nhất ai gia có thể làm cho cô.”
Nàng chần chừ một lúc lâu, ngón tay thon dài siết chặt lại sau lưng, cuối cùng vẫn quyết định gật đầu một cái. Coi như đánh cược một lần đi.
Năng suất làm việc của Thái hậu cực kỳ cao, cùng trong đêm đó bà cũng đã vẽ xong bản đồ chi tiết của hoàng cung, và giao luôn cho Diệp Đàn.
“Từ đây đi đến cửa Minh Quang là đường ngắn nhất, nếu có thể tránh thoát được thủ vệ ám vệ của hoàng cung, cô sẽ được tự do.” Hai chữ tự do được bà nhấn mạnh lên rất nhiều.
Thật ra, Diệp Đàn không hề có chút lòng tin nào với năng lực của mình, nhưng từ sâu trong đáy lòng, nàng vẫn rất biết ơn Thái hậu có thể ra tay giúp đỡ. Dù sao Thái hậu cũng là mẹ đẻ của Hoàng đế, giờ lại giúp một người ngoài như nàng, nói thế nào cũng vẫn đáng để vui mừng.
“Thái hậu nương nương, ta có thể hỏi một câu được không?”
“Nói đi.”
“Vì sao… à, ý ta là, ngài không lo lắng bệ hạ sẽ nổi giận sao?”
Thái hậu mỉm cười: “Có lẽ hắn sẽ trút lửa giận lên người khác, nhưng đối với ai gia, chắc chắn hắn sẽ không nói nặng nửa lời — cô không cần lo lắng, chẳng qua, ai gia cảm thấy là, bản thân mình trải qua hơn hai mươi năm cũng không trốn thoát được chiếc lồng son hoàng cung nàng, có thể hoàn thành nguyện vọng của cô, cũng coi như tích thêm một chút công đức.”
Giọng điệu dịu dàng lại chất chứa sự đau thương yếu đuối không che giấu được. Dường như… trong lòng mỗi người đều có những tâm sự riêng của chính mình.
“Đa tạ Thái hậu nương nương.” Diệp Đàn cầm bản đồ trong tay, dập đầu vái chào, cung kính hành đại lễ, “Ta dùng tính mạng để đảm bảo, dù có bị bắt về cũng sẽ không để ngài bị liên lụy.”
Thái hậu gật đầu, thở dài không trả lời nữa, chỉ lần lần ngón tay theo từng hạt phật châu, quay người đi, ý bảo nàng có thể rời khỏi đây được rồi.
Ngoài đình, ánh trăng mờ mờ ảo ảo, tiếng gió rít lên từng trận, chính là thời cơ tốt nhất để chạy trốn.
Nhờ bóng đêm yểm trợ, Diệp Đàn thay y phục dạ hành vội vã chạy từ trong cung Loan Hoa ra, chạy thẳng về hướng Tây theo bản đồ vẽ, trên đường cũng mạo hiểm trốn tránh được rất nhiều thị vệ tuần tra, ẩn ẩn nấp nấp mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy một chút tia nắng ban mai.
Hình như càng ngày càng đến gần cửa Minh Quang rồi, nhảy ra khỏi bức tường rất cao kia, là mình có thể thoát khỏi sự khống chế của Hoàng đế đúng không?
Nàng ngồi xổm sau núi giả, không ngừng lên dây cót tinh thần cho mình. Đại khái là càng vào những lúc như thế này, sự thấu hiểu và nỗi nhớ nhà lại càng sâu đậm thêm, lúc đầu nàng còn luôn miệng oán trách môn chủ không tạo điều kiện tốt cho nàng, nhưng giờ nghĩ lại mới cảm thấy mình đúng là vô lương tâm.
Có chuyện gì hạnh phúc hơn việc được đoàn tụ với các huynh đệ nhà mình sao? Không có.
Chỉ là, xưa nay cuộc đời vốn gian truân đau khổ, muốn đoàn tụ cũng chẳng hề dễ dàng chút nào.
Khi nàng lại đứng lên một lần nữa, chuẩn bị lợi dụng lúc bốn phía không một bóng người để chạy ra ngoài, thì giây tiếp theo, một thanh đao thép đã kề sát vào cổ nàng.
“…” Diệp Đàn vừa ngước mắt lên, thấy ngay gương mặt tuấn tú của vị ám vệ họ Phương kia. Nàng đơ người một lúc, cuối cùng thở dài chấp nhận số phận, “Huynh có thể đừng ám ta như âm hồn không siêu thoát thế được không?”
Phương Hoài hừ khẽ một tiếng, ánh mắt lại liếc về phía bản đồ trên tay nàng: “Cái gì đây?”
“À, đây là đồ ăn.” Lúc nói câu này, nàng căn bản không kịp suy nghĩ gì, lập tức nhét cả tấm bản đồ vào miệng, ra sức nhai nhóp nhép: “Huynh quên đi là được!”
Phương Hoài đi theo hoàng đế quanh năm suốt tháng, có chuyện gì mà chưa từng nhìn thấy, chút tiểu xảo này đương nhiên không lừa được y, nhưng y cũng rất thông minh, hiểu được lúc nào thì cần giả vờ hồ đồ — Dù sao, nếu để Hoàng đế biết Thái hậu giúp Diệp Đàn chạy trốn, thì chưa biết chừng người xui xẻo phải chịu đựng lửa giận rất có thể là y.
“Diệp cô nương nói là cái gì thì là cái đó đi. Nhưng mấy chuyện kiểu nửa đêm chạy trốn này, cô phải tự đi thú nhận với bệ hạ thôi.”
“… Trước lúc đó, huynh có thể giải thích cho ta trước một chút xem vì sao cứ phải giám sát ta không quản ngày đêm như thế không?”
“Đâu có, lúc trước Diệp cô nương ở trong cung Loan Hoa, ta làm sao dám giám sát cung Loan Hoa?!” Sắc mặt Phương Hoài rất bình tĩnh, “Có điều, bệ hạ dự đoán như thần, lo tối nay sẽ có chuyện xảy ra, nên cố tình gọi ta đến xem thế nào. Ai ngờ vừa đến đã phát hiện Diệp cô nương cô bất ngờ chạy trốn thôi.”
Diệp Đàn suýt bị mấy câu nói đầy vẻ châm chọc này của y đạp thẳng xuống lỗ rồi. Nàng chán nản ôm hai tay lên đầu, uể oải nói: “Vậy huynh nói thật cho ta biết, nếu hai ta thực sự ra tay, thì phần thắng của ta là bao nhiêu?”
Phương Hoài hơi buồn cười nhếch khóe môi: “Diệp cô nương đang hỏi phần thắng của cô sao?”
“Đúng thế, lẽ nào không thể sao?”
“Nếu cô có thể đổi cách hỏi, thì có lẽ ta có thể trả lời thoải mái hơn một chút.” Y nói, “Ví dụ như, hỏi ta xem khả năng còn sống sót của cô là bao nhiêu, thì ta có thể trả lời cho cô biết.”
Diệp Đàn ngẩn người, lại ngây ngây ngô ngô thật lòng hỏi: “Vậy được bao nhiêu?”
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hẳn là số không.”
“…”
Y túm cổ áo nàng, quay người, thản nhiên nói: “Nhưng cô cũng đừng quá căng thẳng. Bệ hạ thích cô, đương nhiên ta cũng không thể dễ dàng ra tay được, cùng lắm là đánh cô ngất xỉu rồi vác về thôi.”
Nàng có nên cảm ơn sự thẳng thắn đáng đánh đòn này của y không?
Diệp Đàn loạng choạng mấy bước, bị kiềm chế ra sau lưng y không giãy dụa được. Nàng trợn trừng đôi mắt to lên, tức tối nhìn chằm chằm vào lưng y. Nếu ánh mắt có thể giết người, thì nàng thực sự muốn băm vằm y thành trăm nghìn mảnh.
Thế nhưng, nàng nhanh chóng ý thức được đây không phải là chuyện quan trọng nhất. Phương Hoài cũng chỉ tuân theo mệnh lệnh mà thôi, khó khăn nhất là phải đối mặt với tên hoàng đế biến thái không thời khắc nào là không thâu tóm mọi hành tung của nàng kia.
Hiện giờ, nàng thực sự không còn chút nghi ngờ nào về thuộc tính biến thái của Hoàng đế nữa.
Trong điện Thừa Quang, trầm hương hải đường đang được đốt rất nồng, Hoàng đế ngồi trong long ỷ, lạnh lùng nhìn Diệp Đàn bị mang vào. Nàng cũng ngước mắt nhìn hắn ta, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mải mê với suy nghĩ riêng của mình, sắc mặt hơi cứng ngắc.
“Sao thế, không hài lòng với sự đãi ngộ của trẫm à?”
“Đãi ngộ của bệ hạ đều là ưu tú trong ưu tú, dân nữ sao dám không hài lòng.”
Hắn ta cười lạnh: “Vậy sao còn lén chạy trốn? Chẳng lẽ chạy trốn là thú vui của nàng à?”
“Dân nữ chỉ không muốn ở lại trong cung khiến bệ hạ thêm phiền phức thôi.” Diệp Đàn nhỏ giọng nói, “Bệ hạ nên dành thời gian rảnh rỗi của mình để bầu bạn với Thái hậu nương nương thì hơn, cần gì phải lãng phí với dân nữ chứ?”
“Trẫm muốn giữ ai lại là do trẫm quyết, không tới phiên nàng nhiều chuyện.”
“…”
“Trẫm hỏi lại nàng một lần nữa, nàng cứ tâm tâm niệm niệm muốn chạy trốn khỏi hoàng cung, chẳng lẽ còn vương vấn Vương thúc sao?”
Câu hỏi này quá nhạy cảm, Diệp Đàn lại nhất thời không thể đáp lại được. Không thể không thừa nhận rằng, sở dĩ nàng cứ kiên trì muốn mạo hiểm chạy trốn, trừ việc muốn nhanh chóng quay về Huyền Y môn ra, cũng có tồn tại một phần nguyên nhân là do không muốn trở thành nhân tố gây họa cho Bùi Tĩnh Uyên.
Nhớ tới chuyện trước đây nàng phụng mệnh đi ám sát Bùi Tĩnh Uyên, kết quả là hiện giờ lại bắt đầu suy nghĩ toan tính thay cho hắn, đúng là buồn cười.
“Bệ hạ nghĩ nhiều quá, chỉ do dân nữ quen tự do rồi, không muốn bị ràng buộc lâu dài ở một nơi thôi.”
Hoàng đế nghe vậy liền đứng dậy, như cười như không bước tới gần nàng, sau đó ở ngay trong khoảnh khắc nàng cảnh giác muốn né tránh, hắn ta đưa tay ra kéo nàng tới trước mặt: “Trẫm không tin lý do quen với tự do của nàng, dù bất cứ chuyện gì hay vật gì cũng đều có giá trị riêng, chỉ có do mình muốn hay không mà thôi — Nàng không chịu ở lại, có lẽ là vì thấy điều kiện mà trẫm đưa ra vẫn chưa đủ, chi bằng chúng ta thương lượng chút gì đó thú vị hơn đi?”
“… Dân nữ không hiểu ý bệ hạ.”
“Thiên hạ đồn rằng Vương thúc háo sắc hoang dâm vô độ, có phải người đàn ông như hắn càng khiến phụ nữ thích thú hơn không?” Nụ cười của Hoàng đế càng sâu hơn, thấp thoáng lộ ra sự lạnh lùng, “Nàng nghĩ, nếu trẫm chiếm được thân thể của nàng, có phải cũng sẽ thuận lợi nắm bắt được trái tim của nàng hơn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.