Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách
Chương 15: Xưa nay thường tìm được đường sống từ cõi chết
Nãi Hương Lưu Ly Tửu
02/05/2017
Tin rằng dù là ai khi ở chung một phòng với Bạch Hổ Tây Vực cũng sẽ không thể bình tĩnh thảnh thơi được chứ đừng nói đến chuyện ngủ với ngáy, chắc chắn sẽ mở thật to mắt cảnh giác từng giây từng phút một.
Nhưng Diệp Đàn lúc nào cũng là ngoại lệ.
Nói không sợ đương nhiên không phải, nàng sợ đau, sợ chết là đương nhiên, nhưng có nhiều lý do hơn nữa thì cũng không ngăn được khoảnh khắc cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến. Dù nàng có liên tục nhắc nhở mình phải giữ vững tinh thần thế nào đi nữa, cuối cùng cũng vẫn dựa vào tường ngủ đến quên cả trời đất.
Vô tư đến mức này thực sự cũng khiến ngành nghề thích khách mất hết cả thể diện.
Chờ đến lúc nàng tỉnh dậy từ giấc ngủ mơ màng, vừa mở mắt đã thấy ngay khuôn mặt rất to của bạn hổ trắng nào đó, thậm chí còn đếm được bạn ấy có mấy sợi râu — không ngờ tướng ngủ của nàng xấu như thế, lăn trái lăn phải cuối cùng suýt ngủ cùng con hổ luôn.
Cảm ơn trời cao đã không để cho nàng gác cả chân lên lưng ông hổ!!! Nếu vậy, thì hiện giờ có lẽ nàng đã bị gặm chỉ còn lại một cái chân mất rồi!
Diệp Đàn thận trọng uốn éo người trên mặt đất, cố gắng giảm động tĩnh xuống thấp nhất có thể, dịch vào góc lồng. Nàng không biết hiện giờ là giờ nào, liệu một khắc sau con hổ này có thể vươn móng vồ mình hay không. Việc nàng có thể làm chỉ là chờ đợi, nếu tốt số, chưa biết chừng có thể được số phận quan tâm, chờ được đến lúc cửa lồng mở ra.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, dù cửa lồng có mở ra, sau đó cũng chỉ rơi vào cảnh bị Hoàng đế lại túm đi mà thôi?! Nếu vậy, thì thà bây giờ nàng chết luôn cho xong!
“Ôi trời ơi… Sao ta còn trẻ thế này mà đã gặp họa cơ chứ? Ta còn chưa tích cóp đủ của hồi môn, ta còn muốn thành thân, ta còn phải cố gắng làm nhiệm vụ để môn chủ phải nhìn ta bằng con mắt khác cơ mà… Hu hu, ba lượng bạc mà Thập Tứ tỷ nợ ta kia vẫn còn chưa trả, cũng không biết sau này liệu tỷ ấy có cầm đi mua luôn quan tài cho ta không…” Các vấn đề cần suy nghĩ càng ngày càng bay xa…
Cũng không biết rốt cuộc đã bao lâu, nàng lẩm bẩm đến mệt nhoài, ủ rũ dựa vào tường khắc mấy chữ như gà bới để giải sầu, đến tận khi đột nhiên kinh hãi nghe thấy tiếng mài móng vuốt ở sau lưng. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy con hổ trắng kia đã tỉnh dậy, đang oai phong lẫm liệt lắc lắc người, dáng vẻ như đang khởi động để chuẩn bị vận động vậy. Chiếc lưỡi đỏ như máu còn tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ, nó chậm rãi liếm móng vuốt, rồi lập tức quay chiếc đầu to nhìn về phía nàng.
Diệp Đàn chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên hết, nàng lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vào vạt áo, thận trọng chào hỏi đối phương: “Hi, Hổ huynh, nể tình cùng là kẻ lưu lạc tha phương, huynh có thể chờ một lát nữa rồi mới dùng cơm không?”
Hổ trắng không thèm để ý đến nàng, chỉ chậm rãi bước từng bước một lại gần, vừa đi còn vừa không quên mài bộ móng sắc nhọn xuống đất, như thể chuẩn bị sẵn tư thế để một kích trúng đích luôn vậy.
“Ta… Ta thật sự chưa trưởng thành hết đâu, chẳng được mấy lạng thịt, ăn không ngon…” Nàng khóc không ra nước mắt, liên tục lùi về phía sau, “Hay là ngươi chờ Phương ám vệ tới rồi ăn y được không? Y vừa cao to vừa khỏe mạnh, ăn một bữa là no tới ba bữa, không ăn hết thì để làm lương thực dự trữ cũng được, lãi lắm!”
Hổ trắng làm gì có hứng thương lượng điều kiện với nàng, dù sao, trong mắt nó, một cô nương như nàng cũng chẳng khác gì một cái đùi gà biết đi, nó hơi khuỵu người xuống, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ, hiển nhiên là điềm báo sắp tấn công.
Sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu nàng dường như vừa đứt phựt sau khi bị kéo quá căng, toàn thân Diệp Đàn lả xuống, hai mắt nhìn hổ trắng chằm chằm, cả người run lên ra sức dùng lưng đập cửa, mặc dù trong lòng cũng biết rõ điều này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, nhưng việc mà người bị dồn vào bước đường cùng có thể làm thật ra cũng không nhiều lắm, tất cả chỉ xuất phát từ bản năng nguyên thủy mà thôi.
“Có ai không… Có ai không? Cứu mạng!!!”
Có hô to hơn nữa cũng vô ích, cùng lắm là có thể khiến tâm trạng của mình thoải mái hơn một chút trước khi chết mà thôi, nhưng trời cao lại liên tục đùa giỡn với nàng.
Ngay vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, dường như để đáp lại tiếng kêu cứu của nàng, ngoài cửa chợt vang lên những tiếng va đập mạnh, ngay sau đó, cửa lao bị ai đó dùng nội lực phá tan.
Bụi đất bay mù mịt che mờ tầm mắt, nàng vội vàng bịt hai mắt lại, nhưng cùng lúc đó, lại cảm thấy ai đó túm ngang eo, cơ thể cũng bị bế ngang lên.
Mùi hương thụy não quen thuộc ập tới, giọng nói của đàn ông mang theo tiếng cười vang lên bên tai: “Tiểu thích khách cũng có lúc sợ hãi à? Có mất mặt không hả?”
Diệp Đàn kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện ngay với đôi mắt hẹp dài mê hoặc, dù nửa khuôn mặt bị khăn bịt mặt che đi, nhưng nàng cũng tin chắc rằng đây chính là Bùi Tĩnh Uyên, không sai được.
Hắn lại huênh hoang đến mức dám xông vào tư lao Thiên phủ để cứu người sao?!
“Ai bảo ta sợ chứ?! Huynh có biết vì bảo vệ cho chút khí phách này mà ta đã phải trả giá đắt đến mức nào không? Ta bị giam một mình trong hoàng cung sung sướng lắm chắc… Ôi cẩn thận sau lưng huynh!”
Có lẽ hổ trắng bị chọc tức, tung người lao tới, Bùi Tĩnh Uyên phản ứng rất nhanh, ôm nàng quay người tại chỗ, bội kiếm trong tay đâm thẳng vào cổ họng đối phương, nhất thời bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn.
“… Oa oa, huynh lợi hại thật!” Lời ca ngợi đến từ một vị thích khách hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
“Mấy lời này nàng giữ lại để nói sau đi, giờ nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ bản vương đưa nàng ra ngoài là được.” Hắn nhỏ giọng cười nói, “Nội dung trong lá thư kia, bản vương nhớ kỹ từng câu một, phải để bốn chữ ‘sau này gặp lại’ trở thành sự thật mới được chứ.”
Ngực của hắn rất ấm áp, lồng ngực rắn chắc đủ khiến nàng có cảm giác yên bình, trái tim của Diệp Đàn như xao động, không kìm được liền dụi dụi đầu vào ngực hắn, giống như con mèo nhỏ tìm kiếm sự che chở vậy, dáng vẻ dịu dàng nhu thuận hiếm có.
Thời khắc này, đột nhiên nàng chẳng muốn nghĩ ngợi gì nhiều nữa, tiếng chém giết xung quanh cùng với mùi máu tanh cũng không thể quấy rầy nàng, thời gian như ngừng trôi tạo thành một khoảng dài tĩnh lặng, còn nàng, được hắn bảo vệ ở chính giữa phạm vi không thể xâm phạm được, phá tan những song sắt của tư lao Thiên phủ để chạy tới chân trời rộng lớn hơn.
Chỉ là một thanh bội kiếm bình thường cũng có thể được Bùi Tĩnh Uyên vận dụng linh hoạt tối đa, tàn sát thẳng tay không ngừng một khắc. Mọi thủ vệ định ngăn cản đều bị hắn giải quyết từng người từng người một, tiếng kêu rên đau đớn của những kẻ bị thương vang lên rõ mồn một sau lưng. Hắn không quay đầu lại, vòng tay ôm Diệp Đàn cũng không buông lỏng chút nào, cho đến tận lúc nhìn thấy một nhóm hắc y nhân từ bên ngoài đang muốn chạy vào trong tư lao.
Nhóm người đó không ai khác ngoài nhóm thích khách của Huyền Y môn.
Mọi người cũng ăn ý thật đấy, thích khách và đối tượng bị ám sát chọn cùng một thời điểm để đi cứu người.
Diệp Đàn chợt căng thẳng, ra sức kéo góc áo Bùi Tĩnh Uyên: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên, đó là các huynh đệ của ta! Nếu phát hiện ra huynh, họ sẽ xuống tay không nể nang gì đâu.”
Bùi Tĩnh Uyên nhướng mày như cười như không: “Nàng đang lo cho bản vương à?”
“… Huynh nhiều lời thế làm gì! Sớm muộn gì ta cũng sẽ trả ân tình này của huynh, nhưng điều kiện tiên quyết là huynh đừng có chết trước lúc đó!”
“Người có thể giết được bản vương còn chưa ra đời đâu, nàng lo lắng quá.” Ánh mắt hắn ánh lên như bầu trời đêm đầy sao, giọng nói trầm thấp dịu dàng khiến người ta say lòng, “Thực ra, lần này bản vương tới trừ cứu mạng nàng ra, còn một câu nữa muốn nói cho nàng nghe.”
Diệp Đàn bất an nhìn xung quanh, từng thời từng khắc đều cảnh giác xem có truy binh đuổi tới hay không, gật đầu không mấy để tâm: “Huynh mau nói đi, ta đang nghe đây.”
“Trong thư nàng có nói với bản vương, rằng không xác định được mấy lời bản vương nói là thật hay giả, vậy bây giờ bản vương sẽ nhắc lại một lần nữa — tất cả những lời đó đều là thật, vô cùng chân thật, không có chút giả dối nào.”
Nói như vậy, cũng tương đương với việc thừa nhận một cách trá hình sự thật rằng hắn thích nàng.
Dù lúc trước hắn cũng từng ngấm ngầm rồi công khai nói với nàng vô số lần, nhưng chỉ có lần này, Diệp Đàn chọn cách tin tưởng hoàn toàn không hề nghi ngờ chút nào.
Không có vì sao cả, chỉ vì nàng bằng lòng tin tưởng mà thôi.
“Ừm, ta nhớ rồi.”
Còn chưa dứt lời, Bùi Tĩnh Uyên đã đưa tay giật khăn bịt mặt xuống, khom người về phía trước hôn lên môi nàng, cảm giác hơi lành lạnh khiến nàng mất cả sức lực để né tránh.
Đây là lần thứ hai nàng và hắn hôn nhau, tâm trạng lại khác xa với lần đầu tiên, trong khoảnh khắc đó, thậm chí Diệp Đàn còn nảy sinh cảm xúc muốn buông lỏng mình đáp lại hắn.
Tim nàng đập dồn dập như trống, cho đến khi Bùi Tĩnh Uyên buông lỏng hai cánh tay đang ôm nàng ra cũng không có dấu hiệu chậm lại. May mà bóng đêm giấu đi nên mới không nhận ra gương mặt ửng đỏ của nàng. Nàng che môi, hốt hoảng quay người đi.
“Đi đi Bùi Tĩnh Uyên, lát nữa mà tên vua bù nhìn kia cũng chạy tới, huynh sẽ bị vạ lây mất.”
“Chỉ cần bản vương còn sống, một ngày nào đó sẽ gặp lại nàng.”
“… Nếu huynh thực sự có bản lĩnh như thế, ta sẽ chờ huynh.”
Đây cũng là lời hứa to gan nhất mà nàng có thể nói ra.
Bùi Tĩnh Uyên khẽ vuốt tóc nàng, sau đó thân hình lướt đi như gió, chỉ thoáng chốc đã biến mất trong bóng đêm mịt mù, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp Đàn thất thần đứng tại chỗ, cuối cùng cũng vẫn là Tiểu Bạch và Thương Thuật đi tới bên nàng, một trái một phải xốc nách nàng lôi thẳng đi mới xong.
“Nói muội là nha đầu ngốc mà muội còn sống chết không chịu nhận, làm gì có ai đi đứng sững ở hiện trường gây án chờ ngự lâm quân hoàng cung tới bắt chứ? Chán sống rồi à?”
“…”
Tiểu Bạch lườm nàng: “Vừa rồi các huynh đệ cũng nể mặt lắm rồi đấy, nể tình tên kia đến cướp ngục nên mới không đánh hắn. Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, muội còn tiếc nuối gì nữa hả?”
“… Ta có tiếc nuối gì đâu.” Bị đại ca nhà mình mắng te tua một trận, Diệp Đàn rất ấm ức, nhưng nàng cũng không dám cãi cọ gì, chỉ lo không cẩn thận một chút lại khai ra Bùi Tĩnh Uyên, đành im lặng chịu trận không còn cách nào khác, “Các ca ca vất vả quá, ta… đi ngay đây, lập tức đi ngay mà!”
Thương Thuật đi tới, không nói không rằng ném nàng lên vai vác đi, mặt không chút cảm xúc ra hiệu cho mấy thành viên khác lùi lại: “Chỉ với khinh công của muội, không chờ đến lúc ra ngoài thì chúng ta đã bị giam trong hoàng cung rồi.”
Diệp Đàn chúi đầu xuống đất, chỉ cảm thấy máu chảy ngược xuống đỉnh đầu. Nàng thở dài nghĩ, trong mắt các huynh đệ, từ trước tới giờ mình chẳng khác nào đồ vô dụng, nàng có nên biết ơn vì họ không xa không rời mình không?
Nhưng Diệp Đàn lúc nào cũng là ngoại lệ.
Nói không sợ đương nhiên không phải, nàng sợ đau, sợ chết là đương nhiên, nhưng có nhiều lý do hơn nữa thì cũng không ngăn được khoảnh khắc cơn buồn ngủ ùn ùn kéo đến. Dù nàng có liên tục nhắc nhở mình phải giữ vững tinh thần thế nào đi nữa, cuối cùng cũng vẫn dựa vào tường ngủ đến quên cả trời đất.
Vô tư đến mức này thực sự cũng khiến ngành nghề thích khách mất hết cả thể diện.
Chờ đến lúc nàng tỉnh dậy từ giấc ngủ mơ màng, vừa mở mắt đã thấy ngay khuôn mặt rất to của bạn hổ trắng nào đó, thậm chí còn đếm được bạn ấy có mấy sợi râu — không ngờ tướng ngủ của nàng xấu như thế, lăn trái lăn phải cuối cùng suýt ngủ cùng con hổ luôn.
Cảm ơn trời cao đã không để cho nàng gác cả chân lên lưng ông hổ!!! Nếu vậy, thì hiện giờ có lẽ nàng đã bị gặm chỉ còn lại một cái chân mất rồi!
Diệp Đàn thận trọng uốn éo người trên mặt đất, cố gắng giảm động tĩnh xuống thấp nhất có thể, dịch vào góc lồng. Nàng không biết hiện giờ là giờ nào, liệu một khắc sau con hổ này có thể vươn móng vồ mình hay không. Việc nàng có thể làm chỉ là chờ đợi, nếu tốt số, chưa biết chừng có thể được số phận quan tâm, chờ được đến lúc cửa lồng mở ra.
Có điều, nói đi cũng phải nói lại, dù cửa lồng có mở ra, sau đó cũng chỉ rơi vào cảnh bị Hoàng đế lại túm đi mà thôi?! Nếu vậy, thì thà bây giờ nàng chết luôn cho xong!
“Ôi trời ơi… Sao ta còn trẻ thế này mà đã gặp họa cơ chứ? Ta còn chưa tích cóp đủ của hồi môn, ta còn muốn thành thân, ta còn phải cố gắng làm nhiệm vụ để môn chủ phải nhìn ta bằng con mắt khác cơ mà… Hu hu, ba lượng bạc mà Thập Tứ tỷ nợ ta kia vẫn còn chưa trả, cũng không biết sau này liệu tỷ ấy có cầm đi mua luôn quan tài cho ta không…” Các vấn đề cần suy nghĩ càng ngày càng bay xa…
Cũng không biết rốt cuộc đã bao lâu, nàng lẩm bẩm đến mệt nhoài, ủ rũ dựa vào tường khắc mấy chữ như gà bới để giải sầu, đến tận khi đột nhiên kinh hãi nghe thấy tiếng mài móng vuốt ở sau lưng. Nàng quay đầu nhìn lại, thấy con hổ trắng kia đã tỉnh dậy, đang oai phong lẫm liệt lắc lắc người, dáng vẻ như đang khởi động để chuẩn bị vận động vậy. Chiếc lưỡi đỏ như máu còn tỏa ra hơi ấm nhè nhẹ, nó chậm rãi liếm móng vuốt, rồi lập tức quay chiếc đầu to nhìn về phía nàng.
Diệp Đàn chợt cảm thấy tóc gáy dựng lên hết, nàng lau mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay vào vạt áo, thận trọng chào hỏi đối phương: “Hi, Hổ huynh, nể tình cùng là kẻ lưu lạc tha phương, huynh có thể chờ một lát nữa rồi mới dùng cơm không?”
Hổ trắng không thèm để ý đến nàng, chỉ chậm rãi bước từng bước một lại gần, vừa đi còn vừa không quên mài bộ móng sắc nhọn xuống đất, như thể chuẩn bị sẵn tư thế để một kích trúng đích luôn vậy.
“Ta… Ta thật sự chưa trưởng thành hết đâu, chẳng được mấy lạng thịt, ăn không ngon…” Nàng khóc không ra nước mắt, liên tục lùi về phía sau, “Hay là ngươi chờ Phương ám vệ tới rồi ăn y được không? Y vừa cao to vừa khỏe mạnh, ăn một bữa là no tới ba bữa, không ăn hết thì để làm lương thực dự trữ cũng được, lãi lắm!”
Hổ trắng làm gì có hứng thương lượng điều kiện với nàng, dù sao, trong mắt nó, một cô nương như nàng cũng chẳng khác gì một cái đùi gà biết đi, nó hơi khuỵu người xuống, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ khe khẽ, hiển nhiên là điềm báo sắp tấn công.
Sợi dây thần kinh căng thẳng trong đầu nàng dường như vừa đứt phựt sau khi bị kéo quá căng, toàn thân Diệp Đàn lả xuống, hai mắt nhìn hổ trắng chằm chằm, cả người run lên ra sức dùng lưng đập cửa, mặc dù trong lòng cũng biết rõ điều này hoàn toàn chẳng có tác dụng gì, nhưng việc mà người bị dồn vào bước đường cùng có thể làm thật ra cũng không nhiều lắm, tất cả chỉ xuất phát từ bản năng nguyên thủy mà thôi.
“Có ai không… Có ai không? Cứu mạng!!!”
Có hô to hơn nữa cũng vô ích, cùng lắm là có thể khiến tâm trạng của mình thoải mái hơn một chút trước khi chết mà thôi, nhưng trời cao lại liên tục đùa giỡn với nàng.
Ngay vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, dường như để đáp lại tiếng kêu cứu của nàng, ngoài cửa chợt vang lên những tiếng va đập mạnh, ngay sau đó, cửa lao bị ai đó dùng nội lực phá tan.
Bụi đất bay mù mịt che mờ tầm mắt, nàng vội vàng bịt hai mắt lại, nhưng cùng lúc đó, lại cảm thấy ai đó túm ngang eo, cơ thể cũng bị bế ngang lên.
Mùi hương thụy não quen thuộc ập tới, giọng nói của đàn ông mang theo tiếng cười vang lên bên tai: “Tiểu thích khách cũng có lúc sợ hãi à? Có mất mặt không hả?”
Diệp Đàn kinh ngạc ngẩng đầu, đối diện ngay với đôi mắt hẹp dài mê hoặc, dù nửa khuôn mặt bị khăn bịt mặt che đi, nhưng nàng cũng tin chắc rằng đây chính là Bùi Tĩnh Uyên, không sai được.
Hắn lại huênh hoang đến mức dám xông vào tư lao Thiên phủ để cứu người sao?!
“Ai bảo ta sợ chứ?! Huynh có biết vì bảo vệ cho chút khí phách này mà ta đã phải trả giá đắt đến mức nào không? Ta bị giam một mình trong hoàng cung sung sướng lắm chắc… Ôi cẩn thận sau lưng huynh!”
Có lẽ hổ trắng bị chọc tức, tung người lao tới, Bùi Tĩnh Uyên phản ứng rất nhanh, ôm nàng quay người tại chỗ, bội kiếm trong tay đâm thẳng vào cổ họng đối phương, nhất thời bị máu nhuộm đỏ một mảng lớn.
“… Oa oa, huynh lợi hại thật!” Lời ca ngợi đến từ một vị thích khách hoàn toàn quên mất thân phận của mình.
“Mấy lời này nàng giữ lại để nói sau đi, giờ nàng chỉ cần ngoan ngoãn chờ bản vương đưa nàng ra ngoài là được.” Hắn nhỏ giọng cười nói, “Nội dung trong lá thư kia, bản vương nhớ kỹ từng câu một, phải để bốn chữ ‘sau này gặp lại’ trở thành sự thật mới được chứ.”
Ngực của hắn rất ấm áp, lồng ngực rắn chắc đủ khiến nàng có cảm giác yên bình, trái tim của Diệp Đàn như xao động, không kìm được liền dụi dụi đầu vào ngực hắn, giống như con mèo nhỏ tìm kiếm sự che chở vậy, dáng vẻ dịu dàng nhu thuận hiếm có.
Thời khắc này, đột nhiên nàng chẳng muốn nghĩ ngợi gì nhiều nữa, tiếng chém giết xung quanh cùng với mùi máu tanh cũng không thể quấy rầy nàng, thời gian như ngừng trôi tạo thành một khoảng dài tĩnh lặng, còn nàng, được hắn bảo vệ ở chính giữa phạm vi không thể xâm phạm được, phá tan những song sắt của tư lao Thiên phủ để chạy tới chân trời rộng lớn hơn.
Chỉ là một thanh bội kiếm bình thường cũng có thể được Bùi Tĩnh Uyên vận dụng linh hoạt tối đa, tàn sát thẳng tay không ngừng một khắc. Mọi thủ vệ định ngăn cản đều bị hắn giải quyết từng người từng người một, tiếng kêu rên đau đớn của những kẻ bị thương vang lên rõ mồn một sau lưng. Hắn không quay đầu lại, vòng tay ôm Diệp Đàn cũng không buông lỏng chút nào, cho đến tận lúc nhìn thấy một nhóm hắc y nhân từ bên ngoài đang muốn chạy vào trong tư lao.
Nhóm người đó không ai khác ngoài nhóm thích khách của Huyền Y môn.
Mọi người cũng ăn ý thật đấy, thích khách và đối tượng bị ám sát chọn cùng một thời điểm để đi cứu người.
Diệp Đàn chợt căng thẳng, ra sức kéo góc áo Bùi Tĩnh Uyên: “Đi nhanh lên, đi nhanh lên, đó là các huynh đệ của ta! Nếu phát hiện ra huynh, họ sẽ xuống tay không nể nang gì đâu.”
Bùi Tĩnh Uyên nhướng mày như cười như không: “Nàng đang lo cho bản vương à?”
“… Huynh nhiều lời thế làm gì! Sớm muộn gì ta cũng sẽ trả ân tình này của huynh, nhưng điều kiện tiên quyết là huynh đừng có chết trước lúc đó!”
“Người có thể giết được bản vương còn chưa ra đời đâu, nàng lo lắng quá.” Ánh mắt hắn ánh lên như bầu trời đêm đầy sao, giọng nói trầm thấp dịu dàng khiến người ta say lòng, “Thực ra, lần này bản vương tới trừ cứu mạng nàng ra, còn một câu nữa muốn nói cho nàng nghe.”
Diệp Đàn bất an nhìn xung quanh, từng thời từng khắc đều cảnh giác xem có truy binh đuổi tới hay không, gật đầu không mấy để tâm: “Huynh mau nói đi, ta đang nghe đây.”
“Trong thư nàng có nói với bản vương, rằng không xác định được mấy lời bản vương nói là thật hay giả, vậy bây giờ bản vương sẽ nhắc lại một lần nữa — tất cả những lời đó đều là thật, vô cùng chân thật, không có chút giả dối nào.”
Nói như vậy, cũng tương đương với việc thừa nhận một cách trá hình sự thật rằng hắn thích nàng.
Dù lúc trước hắn cũng từng ngấm ngầm rồi công khai nói với nàng vô số lần, nhưng chỉ có lần này, Diệp Đàn chọn cách tin tưởng hoàn toàn không hề nghi ngờ chút nào.
Không có vì sao cả, chỉ vì nàng bằng lòng tin tưởng mà thôi.
“Ừm, ta nhớ rồi.”
Còn chưa dứt lời, Bùi Tĩnh Uyên đã đưa tay giật khăn bịt mặt xuống, khom người về phía trước hôn lên môi nàng, cảm giác hơi lành lạnh khiến nàng mất cả sức lực để né tránh.
Đây là lần thứ hai nàng và hắn hôn nhau, tâm trạng lại khác xa với lần đầu tiên, trong khoảnh khắc đó, thậm chí Diệp Đàn còn nảy sinh cảm xúc muốn buông lỏng mình đáp lại hắn.
Tim nàng đập dồn dập như trống, cho đến khi Bùi Tĩnh Uyên buông lỏng hai cánh tay đang ôm nàng ra cũng không có dấu hiệu chậm lại. May mà bóng đêm giấu đi nên mới không nhận ra gương mặt ửng đỏ của nàng. Nàng che môi, hốt hoảng quay người đi.
“Đi đi Bùi Tĩnh Uyên, lát nữa mà tên vua bù nhìn kia cũng chạy tới, huynh sẽ bị vạ lây mất.”
“Chỉ cần bản vương còn sống, một ngày nào đó sẽ gặp lại nàng.”
“… Nếu huynh thực sự có bản lĩnh như thế, ta sẽ chờ huynh.”
Đây cũng là lời hứa to gan nhất mà nàng có thể nói ra.
Bùi Tĩnh Uyên khẽ vuốt tóc nàng, sau đó thân hình lướt đi như gió, chỉ thoáng chốc đã biến mất trong bóng đêm mịt mù, không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp Đàn thất thần đứng tại chỗ, cuối cùng cũng vẫn là Tiểu Bạch và Thương Thuật đi tới bên nàng, một trái một phải xốc nách nàng lôi thẳng đi mới xong.
“Nói muội là nha đầu ngốc mà muội còn sống chết không chịu nhận, làm gì có ai đi đứng sững ở hiện trường gây án chờ ngự lâm quân hoàng cung tới bắt chứ? Chán sống rồi à?”
“…”
Tiểu Bạch lườm nàng: “Vừa rồi các huynh đệ cũng nể mặt lắm rồi đấy, nể tình tên kia đến cướp ngục nên mới không đánh hắn. Hôn cũng hôn rồi, ôm cũng ôm rồi, muội còn tiếc nuối gì nữa hả?”
“… Ta có tiếc nuối gì đâu.” Bị đại ca nhà mình mắng te tua một trận, Diệp Đàn rất ấm ức, nhưng nàng cũng không dám cãi cọ gì, chỉ lo không cẩn thận một chút lại khai ra Bùi Tĩnh Uyên, đành im lặng chịu trận không còn cách nào khác, “Các ca ca vất vả quá, ta… đi ngay đây, lập tức đi ngay mà!”
Thương Thuật đi tới, không nói không rằng ném nàng lên vai vác đi, mặt không chút cảm xúc ra hiệu cho mấy thành viên khác lùi lại: “Chỉ với khinh công của muội, không chờ đến lúc ra ngoài thì chúng ta đã bị giam trong hoàng cung rồi.”
Diệp Đàn chúi đầu xuống đất, chỉ cảm thấy máu chảy ngược xuống đỉnh đầu. Nàng thở dài nghĩ, trong mắt các huynh đệ, từ trước tới giờ mình chẳng khác nào đồ vô dụng, nàng có nên biết ơn vì họ không xa không rời mình không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.