Vương Phủ Nuôi Em Tiểu Thích Khách
Chương 14: Kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng linh
Nãi Hương Lưu Ly Tửu
02/05/2017
Nghe câu cuối cùng của Hoàng đế, Diệp Đàn như sụp đổ hẳn, nhưng nàng hoàn toàn chưa kịp có cơ hội phản kháng đã bị đối phương kéo tay áo ném lên long sàng. Nếu không phải vì đánh không lại, thì nàng thực sự muốn thiến luôn gã đàn ông khốn kiếp này!
“Bệ hạ, ngài bình tĩnh một chút, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ thương lượng…” Nàng không còn hiểu được mình đang nói gì nữa rồi.
Hoàng đế đứng bên giường, chậm rãi cởi áo trong ra, ánh mắt không có chút ý đồ tốt nào, nhìn nàng chằm chằm, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy dục vọng, vừa khiến con người ta mơ mơ hồ hồ, lại khiến trái tim người ta lạnh đi.
Hoàn toàn không cần nghĩ cũng biết hắn ta đang muốn gì.
“Nàng đừng căng thẳng, trẫm sẽ không để nàng đau quá đâu.” Hắn cong môi cười gian tà, “Đừng nói là nàng cũng không có đến nửa phần kinh nghiệm nào đấy nhé? Ở lại quý phủ của Vương thúc bao nhiêu lâu, chẳng lẽ hắn chưa từng chạm vào nàng lần nào sao?”
“…” Dù sao Diệp Đàn cũng là người giang hồ, không đến mức nghe mấy lời ngả ngớn bỡn cợt này mà giận dữ lao đầu đi tự tử như mấy cô gái trung trinh tiết liệt kia, nhưng cũng không thể nói là không hề tức giận. Có điều, băn khoăn đến chuyện thực lực của hai người quá cách biệt, nàng liền ngửa đầu nằm đơ như khúc gỗ giả chết, không thèm phản ứng lại hắn ta.
“Không sao, hắn chưa từng chạm vào nàng thì quá tốt rồi, để trẫm hoàn thành chuyện này thay hắn là được.” Hoàng đế ngồi xuống cạnh người nàng, đầu ngón tay nóng rực chậm rãi lướt qua gò má nàng, dường như trong ánh mắt hắn ta phản chiếu lại không phải là hình ảnh của nàng, mà là dung mạo của một người con gái khác, không sai, hẳn là của Thái hậu nương nương.
Diệp Đàn chợt cảm thấy vô cùng buồn nôn, nàng phát hiện ra, những chuyện mình vừa trải qua thực sự có thể lấy ra để biên soạn kịch dân gian được. Nói gì thì nói, vì ngại miệng lưỡi người đời và đạo đức lễ nghĩa mà không thể bất kính với mẫu hậu của mình, nên mới chiếm đoạt nàng coi như vật thay thế sao? Lẽ nào nàng đáng bị hủy hoại à?
“Bệ hạ, ngài không định hỏi ý kiến dân nữ sao?”
Tiểu nha đầu vốn không giỏi giấu diếm tâm trạng, một khi tức giận lên cũng có thể dễ dàng nhìn thấy qua nét mặt được, Hoàng đế chăm chú nhìn nàng một lát mới nhướng mày giễu cợt: “Nàng không muốn? Khắp thiên hạ có biết bao nhiêu cô gái muốn bò lên long sàng của trẫm, vậy mà nàng lại định từ chối trẫm?”
Diệp Đàn thầm nghĩ, đó là vì họ không biết ngươi là tên biến thái, nếu không, thì làm gì có ai muốn gả cho ngươi nữa chứ? Ngươi nghĩ làm Hoàng đế thì hay lắm à?
Thấy nàng không nói gì, Hoàng đế cũng không muốn nhiều lời nữa, đưa tay lên tháo thắt lưng của mình ra, sau đó lại muốn cởi y phục của nàng. Diệp Đàn hốt hoảng, không ngờ vào lúc như thế này nói lý lẽ gì với hắn ta cũng thành vô dụng hết. Hoặc là chấp nhận số phận, hoặc là sống chết chống cự, nếu không đến cuối cùng chỉ có chính nàng thiệt thòi mà thôi.
“Xin bệ hạ đừng cưỡng ép ta!” Nàng cuống cuồng chạy vào góc giường, túm chăn quấn chặt lấy cơ thể mình, “Ngài nhìn khuôn mặt của ta đây này, y như chưa trưởng thành vậy, có gì đáng để khiến ngài hao tâm tổn sức như thế này chứ?” Nàng đã rơi vào tình thế không ngại tự bôi nhọ hình tượng chính mình nữa rồi.
“Nếu trẫm nhớ không nhầm, thì nàng cũng đã mười bảy tuổi. Tuổi này nếu ở gia đình bình thường cũng đã sớm có con có cái nối dõi tông đường.” Hoàng đế khẽ cười, động tác vẫn không ngừng lại, vẫn muốn đi cởi nút thắt của nàng, “Chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu rõ sao? Điều thực sự khiến trẫm vừa ý, chính là khuôn mặt này của nàng mà.” Chính khuôn mặt này có thể khiến hắn ta nhớ đến gương mặt của mẫu hậu nhà mình.
“… Dừng tay!!! Dù ngươi có cố tình cưỡng bức ta cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu ta không muốn ở lại đây thì cũng vẫn sẽ không muốn ở lại, chuyện này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Đã đến nước này, không còn đường cứu vãn nữa, nàng cũng thẳng thừng luôn không thèm khách sáo, ngược lại cũng bất chấp tất cả, không cần thận trọng lời ăn tiếng nói nữa. Con thỏ cáu lên còn cắn người, con chó tức lên còn nhảy qua tường… À không, ví dụ này không hợp cho lắm.
Sắc mặt Hoàng đế hơi sững sờ, dường như không thể tin nổi nàng lại có thể phản đối mình kịch liệt như thế vậy. Hắn ta ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sa sầm xuống.
“Thứ trẫm muốn có được, thì không lý nào lại vuột khỏi tay, huống chi, nàng còn vốn là người của Vương thúc.” Hắn ta cười lạnh, “Nói trẫm sẽ thua Vương thúc à, điều đó càng hoang đường hơn.”
“…”
“Trẫm hỏi một câu cuối cùng, có phải vì Vương thúc, nên nàng mới kiên quyết không chịu nghe theo trẫm không?”
Diệp Đàn khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn ta, trả lời rõ từng từ từng chữ: “Xin lỗi bệ hạ, dù không có Tĩnh thân vương, dân nữ cũng sẽ không ở lại bên cạnh ngài.”
Câu trả lời này còn khiến người ta tức giận hơn cả một lời khẳng định, hoàng đế sa sầm mặt kéo nàng tới trước mặt mình, nhưng lại bị cô nàng Diệp ăn gan hùm mật gấu kia đẩy ra. Hắn ta chậm rãi gật đầu nói ba chữ ‘giỏi’ liên tục, nụ cười cũng nhuộm đầy sát khí.
“Diệp Đàn, nàng thành công rồi. Tình hình này thực sự khiến trẫm mất hứng thú lâm hạnh nàng.” Hắn ta ngồi dậy, buộc chặt lại thắt lưng, quay đầu hướng ra ngoài điện gọi to: “Người đâu!”
Thủ vệ bên ngoài nhanh chóng lao vào trong điện, nín thở chờ chủ nhân phân phó.
Diệp Đàn cuống quít sửa lại y phục của mình để tránh bị nhìn thấy, thú thật là, khi nàng nghe thấy hoàng đế lạnh giọng hạ lệnh “Đưa nàng đi tư lao Thiên phủ”, thì nàng thực sự thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không cần biết sẽ như thế nào, dù sao cũng bảo vệ được trinh tiết rồi!
Tư lao Thiên phủ, nghĩa như tên, là lao tù mà hoàng đế cố tình thiết kế riêng biệt — có người nói, nơi này còn đáng sợ hơn cả lao tù đại nội, có cất chứa rất nhiều những dụng cụ khổ hình kinh dị, thậm chí còn có rất nhiều những con trùng độc, thú dữ mà Hoàng đế đưa từ Tây Vực về, không giống như những lao tù để nhốt những phạm nhân vi phạm pháp luật, mà ngược lại, chỉ giống như thuần túy để phục vụ cho Hoàng đế giải tỏa bức xúc cá nhân mà thôi.
Bị đẩy vào trong hành lang âm u ẩm ướt, Diệp Đàn không khỏi rùng mình một cái, ôm cánh tay liếc nhìn Hoàng đế, bắt gặp đúng lúc đối phương cũng đang nhìn về phía này, giọng nói lạnh lùng: “Nơi này là nhà giam chỉ có trọng phạm hoàng gia mới có cơ hội vào, hôm nay cho nàng phá lệ.”
“…” Có phải nàng nên cảm động rơi nước mắt không?
“Trẫm có thể cho nàng thêm một cơ hội nữa, ngoan ngoãn theo trẫm, hay là tiếp tục cứng đầu cứng cổ đây?”
Nàng thở dài, chán nản nhìn đi chỗ khác: “Bệ hạ, xin ngài cho dân nữ chết bình yên đi.”
“Rất khí phách, ngay cả trẫm cũng sắp bị nàng làm cho cảm động rồi.” Hoàng đế bật cười u ám, sau đó phẩy tay với Phương Hoài ở sau lưng: “Đưa nàng vào gian phòng cuối cùng, giờ này đêm mai thả nàng ra — à, có lẽ lúc đó nàng cũng không ra được nữa.”
Phương Hoài cung kính gật đầu: “Tuân mệnh, xin hỏi thuộc hạ có cần cho Bạch Hổ Tây Vực ăn trước không ạ?”
“Đương nhiên vẫn phải cho ăn một lần, còn sau lần này nó đói bụng lúc nào, thì phải xem vận may của ai đó ra sao.” Hoàng đế thản nhiên nói, “Diệp Đàn, nếu sau đêm mai nàng vẫn có thể sống sót không bị Bạch Hổ cắn chết thì coi như nàng may mắn, đến lúc đó, trẫm có thể xem xét tha mạng cho nàng.”
Diệp Đàn: “…”
Hiện giờ, nàng chợt cảm thấy, hình như cứa một đao tự sát luôn mới là lý trí nhất.
Ở trong lồng cùng một con hổ, đây là ý tưởng mà người bình thường có thể nghĩ ra được sao? Quả nhiên bệnh của Hoàng đế không nhẹ chút nào, rõ ràng là bạo quân, sao không có ai dám vùng lên khởi nghĩa kết thúc sự thống trị của hắn ta chứ?!
Thế nhưng, người là dao thớt, ta là thịt cá, nàng cũng không có quyền lựa chọn, chỉ có thể để mặc cho người ta làm thịt y như con thú nhỏ, bị Phương Hoài lôi sềnh sệch vào gian phòng cuối cùng.
Vào khoảnh khắc chiếc cửa sắt đóng lại, hình như nàng thoáng nhìn thấy Phương Hoài khẽ lắc đầu thương hại — nói thẳng ra là, y dám chắc rằng nàng sẽ không thể ra được.
Nàng mới mười bảy tuổi thôi mà, còn đang hào hoa phong nhã thế này, chẳng lẽ thật sự sẽ phải chết yểu sao?
Trong góc phòng, con hổ trắng khổng lồ vừa ăn no nê thịt tươi, đang lười biếng nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, nghe thấy có người vào nó cũng chẳng có hứng để ý, nhưng tình huống mấy canh giờ sau thì khó có thể nói mạnh được. Dù sao, nếu nó đói bụng, thì chỉ cần há chiếc miệng to như chậu máu kia ra là có thể xé nàng thành thịt nát.
Diệp Đàn ôm đầu ngồi cách thật xa đối phương, nếu không phải vì sợ đánh thức con hổ dậy, thì thời khắc đó nàng thực sự muốn gào lên thật to: “Tên cẩu hoàng đế trời đánh kia, không phải ngươi cảm thấy ta giống mẫu hậu ngươi sao? Ngươi nhẫn tâm đối xử như thế với mẫu hậu ngươi à?”
…
Thôi được rồi, thực ra câu này cũng chỉ là nói cho bõ tức mà thôi, trên thực tế thì nó chẳng có chút tác dụng nào cả.
Hiện giờ, nàng chỉ có hai con đường để đi: Một là nhân lúc con hổ ngủ để giết nó, hai là chờ nó dậy rồi quay sang thôn tính mình.
Có vẻ như chẳng có con đường nào đủ an toàn cả…
Đêm còn rất dài, hiện giờ nàng đã rơi vào tình thế kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng linh rồi…
“Bệ hạ, ngài bình tĩnh một chút, có chuyện gì chúng ta cứ từ từ thương lượng…” Nàng không còn hiểu được mình đang nói gì nữa rồi.
Hoàng đế đứng bên giường, chậm rãi cởi áo trong ra, ánh mắt không có chút ý đồ tốt nào, nhìn nàng chằm chằm, trong con ngươi sâu thẳm tràn đầy dục vọng, vừa khiến con người ta mơ mơ hồ hồ, lại khiến trái tim người ta lạnh đi.
Hoàn toàn không cần nghĩ cũng biết hắn ta đang muốn gì.
“Nàng đừng căng thẳng, trẫm sẽ không để nàng đau quá đâu.” Hắn cong môi cười gian tà, “Đừng nói là nàng cũng không có đến nửa phần kinh nghiệm nào đấy nhé? Ở lại quý phủ của Vương thúc bao nhiêu lâu, chẳng lẽ hắn chưa từng chạm vào nàng lần nào sao?”
“…” Dù sao Diệp Đàn cũng là người giang hồ, không đến mức nghe mấy lời ngả ngớn bỡn cợt này mà giận dữ lao đầu đi tự tử như mấy cô gái trung trinh tiết liệt kia, nhưng cũng không thể nói là không hề tức giận. Có điều, băn khoăn đến chuyện thực lực của hai người quá cách biệt, nàng liền ngửa đầu nằm đơ như khúc gỗ giả chết, không thèm phản ứng lại hắn ta.
“Không sao, hắn chưa từng chạm vào nàng thì quá tốt rồi, để trẫm hoàn thành chuyện này thay hắn là được.” Hoàng đế ngồi xuống cạnh người nàng, đầu ngón tay nóng rực chậm rãi lướt qua gò má nàng, dường như trong ánh mắt hắn ta phản chiếu lại không phải là hình ảnh của nàng, mà là dung mạo của một người con gái khác, không sai, hẳn là của Thái hậu nương nương.
Diệp Đàn chợt cảm thấy vô cùng buồn nôn, nàng phát hiện ra, những chuyện mình vừa trải qua thực sự có thể lấy ra để biên soạn kịch dân gian được. Nói gì thì nói, vì ngại miệng lưỡi người đời và đạo đức lễ nghĩa mà không thể bất kính với mẫu hậu của mình, nên mới chiếm đoạt nàng coi như vật thay thế sao? Lẽ nào nàng đáng bị hủy hoại à?
“Bệ hạ, ngài không định hỏi ý kiến dân nữ sao?”
Tiểu nha đầu vốn không giỏi giấu diếm tâm trạng, một khi tức giận lên cũng có thể dễ dàng nhìn thấy qua nét mặt được, Hoàng đế chăm chú nhìn nàng một lát mới nhướng mày giễu cợt: “Nàng không muốn? Khắp thiên hạ có biết bao nhiêu cô gái muốn bò lên long sàng của trẫm, vậy mà nàng lại định từ chối trẫm?”
Diệp Đàn thầm nghĩ, đó là vì họ không biết ngươi là tên biến thái, nếu không, thì làm gì có ai muốn gả cho ngươi nữa chứ? Ngươi nghĩ làm Hoàng đế thì hay lắm à?
Thấy nàng không nói gì, Hoàng đế cũng không muốn nhiều lời nữa, đưa tay lên tháo thắt lưng của mình ra, sau đó lại muốn cởi y phục của nàng. Diệp Đàn hốt hoảng, không ngờ vào lúc như thế này nói lý lẽ gì với hắn ta cũng thành vô dụng hết. Hoặc là chấp nhận số phận, hoặc là sống chết chống cự, nếu không đến cuối cùng chỉ có chính nàng thiệt thòi mà thôi.
“Xin bệ hạ đừng cưỡng ép ta!” Nàng cuống cuồng chạy vào góc giường, túm chăn quấn chặt lấy cơ thể mình, “Ngài nhìn khuôn mặt của ta đây này, y như chưa trưởng thành vậy, có gì đáng để khiến ngài hao tâm tổn sức như thế này chứ?” Nàng đã rơi vào tình thế không ngại tự bôi nhọ hình tượng chính mình nữa rồi.
“Nếu trẫm nhớ không nhầm, thì nàng cũng đã mười bảy tuổi. Tuổi này nếu ở gia đình bình thường cũng đã sớm có con có cái nối dõi tông đường.” Hoàng đế khẽ cười, động tác vẫn không ngừng lại, vẫn muốn đi cởi nút thắt của nàng, “Chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu rõ sao? Điều thực sự khiến trẫm vừa ý, chính là khuôn mặt này của nàng mà.” Chính khuôn mặt này có thể khiến hắn ta nhớ đến gương mặt của mẫu hậu nhà mình.
“… Dừng tay!!! Dù ngươi có cố tình cưỡng bức ta cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu ta không muốn ở lại đây thì cũng vẫn sẽ không muốn ở lại, chuyện này hoàn toàn chẳng có ý nghĩa gì cả.”
Đã đến nước này, không còn đường cứu vãn nữa, nàng cũng thẳng thừng luôn không thèm khách sáo, ngược lại cũng bất chấp tất cả, không cần thận trọng lời ăn tiếng nói nữa. Con thỏ cáu lên còn cắn người, con chó tức lên còn nhảy qua tường… À không, ví dụ này không hợp cho lắm.
Sắc mặt Hoàng đế hơi sững sờ, dường như không thể tin nổi nàng lại có thể phản đối mình kịch liệt như thế vậy. Hắn ta ngẩng đầu nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt sa sầm xuống.
“Thứ trẫm muốn có được, thì không lý nào lại vuột khỏi tay, huống chi, nàng còn vốn là người của Vương thúc.” Hắn ta cười lạnh, “Nói trẫm sẽ thua Vương thúc à, điều đó càng hoang đường hơn.”
“…”
“Trẫm hỏi một câu cuối cùng, có phải vì Vương thúc, nên nàng mới kiên quyết không chịu nghe theo trẫm không?”
Diệp Đàn khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hắn ta, trả lời rõ từng từ từng chữ: “Xin lỗi bệ hạ, dù không có Tĩnh thân vương, dân nữ cũng sẽ không ở lại bên cạnh ngài.”
Câu trả lời này còn khiến người ta tức giận hơn cả một lời khẳng định, hoàng đế sa sầm mặt kéo nàng tới trước mặt mình, nhưng lại bị cô nàng Diệp ăn gan hùm mật gấu kia đẩy ra. Hắn ta chậm rãi gật đầu nói ba chữ ‘giỏi’ liên tục, nụ cười cũng nhuộm đầy sát khí.
“Diệp Đàn, nàng thành công rồi. Tình hình này thực sự khiến trẫm mất hứng thú lâm hạnh nàng.” Hắn ta ngồi dậy, buộc chặt lại thắt lưng, quay đầu hướng ra ngoài điện gọi to: “Người đâu!”
Thủ vệ bên ngoài nhanh chóng lao vào trong điện, nín thở chờ chủ nhân phân phó.
Diệp Đàn cuống quít sửa lại y phục của mình để tránh bị nhìn thấy, thú thật là, khi nàng nghe thấy hoàng đế lạnh giọng hạ lệnh “Đưa nàng đi tư lao Thiên phủ”, thì nàng thực sự thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Không cần biết sẽ như thế nào, dù sao cũng bảo vệ được trinh tiết rồi!
Tư lao Thiên phủ, nghĩa như tên, là lao tù mà hoàng đế cố tình thiết kế riêng biệt — có người nói, nơi này còn đáng sợ hơn cả lao tù đại nội, có cất chứa rất nhiều những dụng cụ khổ hình kinh dị, thậm chí còn có rất nhiều những con trùng độc, thú dữ mà Hoàng đế đưa từ Tây Vực về, không giống như những lao tù để nhốt những phạm nhân vi phạm pháp luật, mà ngược lại, chỉ giống như thuần túy để phục vụ cho Hoàng đế giải tỏa bức xúc cá nhân mà thôi.
Bị đẩy vào trong hành lang âm u ẩm ướt, Diệp Đàn không khỏi rùng mình một cái, ôm cánh tay liếc nhìn Hoàng đế, bắt gặp đúng lúc đối phương cũng đang nhìn về phía này, giọng nói lạnh lùng: “Nơi này là nhà giam chỉ có trọng phạm hoàng gia mới có cơ hội vào, hôm nay cho nàng phá lệ.”
“…” Có phải nàng nên cảm động rơi nước mắt không?
“Trẫm có thể cho nàng thêm một cơ hội nữa, ngoan ngoãn theo trẫm, hay là tiếp tục cứng đầu cứng cổ đây?”
Nàng thở dài, chán nản nhìn đi chỗ khác: “Bệ hạ, xin ngài cho dân nữ chết bình yên đi.”
“Rất khí phách, ngay cả trẫm cũng sắp bị nàng làm cho cảm động rồi.” Hoàng đế bật cười u ám, sau đó phẩy tay với Phương Hoài ở sau lưng: “Đưa nàng vào gian phòng cuối cùng, giờ này đêm mai thả nàng ra — à, có lẽ lúc đó nàng cũng không ra được nữa.”
Phương Hoài cung kính gật đầu: “Tuân mệnh, xin hỏi thuộc hạ có cần cho Bạch Hổ Tây Vực ăn trước không ạ?”
“Đương nhiên vẫn phải cho ăn một lần, còn sau lần này nó đói bụng lúc nào, thì phải xem vận may của ai đó ra sao.” Hoàng đế thản nhiên nói, “Diệp Đàn, nếu sau đêm mai nàng vẫn có thể sống sót không bị Bạch Hổ cắn chết thì coi như nàng may mắn, đến lúc đó, trẫm có thể xem xét tha mạng cho nàng.”
Diệp Đàn: “…”
Hiện giờ, nàng chợt cảm thấy, hình như cứa một đao tự sát luôn mới là lý trí nhất.
Ở trong lồng cùng một con hổ, đây là ý tưởng mà người bình thường có thể nghĩ ra được sao? Quả nhiên bệnh của Hoàng đế không nhẹ chút nào, rõ ràng là bạo quân, sao không có ai dám vùng lên khởi nghĩa kết thúc sự thống trị của hắn ta chứ?!
Thế nhưng, người là dao thớt, ta là thịt cá, nàng cũng không có quyền lựa chọn, chỉ có thể để mặc cho người ta làm thịt y như con thú nhỏ, bị Phương Hoài lôi sềnh sệch vào gian phòng cuối cùng.
Vào khoảnh khắc chiếc cửa sắt đóng lại, hình như nàng thoáng nhìn thấy Phương Hoài khẽ lắc đầu thương hại — nói thẳng ra là, y dám chắc rằng nàng sẽ không thể ra được.
Nàng mới mười bảy tuổi thôi mà, còn đang hào hoa phong nhã thế này, chẳng lẽ thật sự sẽ phải chết yểu sao?
Trong góc phòng, con hổ trắng khổng lồ vừa ăn no nê thịt tươi, đang lười biếng nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, nghe thấy có người vào nó cũng chẳng có hứng để ý, nhưng tình huống mấy canh giờ sau thì khó có thể nói mạnh được. Dù sao, nếu nó đói bụng, thì chỉ cần há chiếc miệng to như chậu máu kia ra là có thể xé nàng thành thịt nát.
Diệp Đàn ôm đầu ngồi cách thật xa đối phương, nếu không phải vì sợ đánh thức con hổ dậy, thì thời khắc đó nàng thực sự muốn gào lên thật to: “Tên cẩu hoàng đế trời đánh kia, không phải ngươi cảm thấy ta giống mẫu hậu ngươi sao? Ngươi nhẫn tâm đối xử như thế với mẫu hậu ngươi à?”
…
Thôi được rồi, thực ra câu này cũng chỉ là nói cho bõ tức mà thôi, trên thực tế thì nó chẳng có chút tác dụng nào cả.
Hiện giờ, nàng chỉ có hai con đường để đi: Một là nhân lúc con hổ ngủ để giết nó, hai là chờ nó dậy rồi quay sang thôn tính mình.
Có vẻ như chẳng có con đường nào đủ an toàn cả…
Đêm còn rất dài, hiện giờ nàng đã rơi vào tình thế kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng linh rồi…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.