Chương 40
Nhất Độ Quân Hoa
07/07/2014
Thứ bảy, chủ nhật cả tổ lại tăng ca. Tranh Phong và Xích Vũ muốn kiếm thêm chút tiền nên đã năn nỉ Bạch Chỉ. Bạch Chỉ nói với Sa Ưng, đương nhiên Sa Ưng không phản đối.
Bạch Chỉ không hề nói với Tần Thái, ngày hôm sau Sa Ưng đưa cả tiểu tổ ra ngoài. Buổi tối, Tiểu Hải tới tìm cô ta, cô ta vẫn trực tiếp giao cho Tiểu Hải số tóc đã sắp xếp phân loại cùng các chi phiếu được ghi chép đầy đủ.
Sa Ưng tắm xong, đầu tiên tới chỗ các thành viên trong tiểu tổ ngó một cái, lúc quay về phòng tiện thể rẽ vào thăm Tần Thái: “Gần đây sao không tới phòng họ?”
Tần Thái đang chơi cương thi đại chiến thực vật, cô mới học thêm được một trò chơi mới. Nghe Sa Ưng hỏi, cô chẳng buồn quay đầu lại: “Anh và Bạch Chỉ chẳng phải đều đang quản lý họ rất tốt hay sao?”
Sa Ưng là ai chứ, đương nhiên nhận ra sự khác lạ trong cách nói của Tần Thái, anh ta vẫn thản nhiên: “Tôi quản lý thay cô là điều hiển nhiên rồi.”
Tàn Thái vẫn đang chơi game, không nói gì nữa.
Sa Ưng không chịu bỏ đi, vào dùng máy sấy của cô sấy tóc: “Sao, không vui à?”
Tần Thái nhướng nhướng mày: “Không dám.”
Sa Ưng sấy khô tóc, rồi từ từ đi tới sau luwgn Tần Thái, chống hai tay vào thành ghế cô ngồi: “Tôi còn tưởng cô không biết giận.”
Anh ta đừng gần, gần tới nỗi khiến cô nhớ tới một người. Khi ấy anh cũng từng dựa vào thành ghế của chiếc ghế đặt trước máy tính thế này, dạy cô xin user QQ, chơi game...
Đột nhiên cô không thể chơi tiếp được nữa, ngồi nghệt ra nhìn màn hình máy tính, cương thi nhảy từng bước từng bước lại gần, gặm hai bông hoa lớn của cô, gặm cả xạ thủ của cô, gặm luôn hoa hướng dương, cuối cùng gặm luôn não cô.
Sa Ưng cũng đang nhìn màn hình, sau tiếng kêu thảm thiết phát ra trong máy tính, game hiển thị chữ ‘game over’, Sa Ưng vỗ vỗ vai Tần Thái, Tần Thái đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta “Sa Ưng, nếu Bạch Chỉ thích hợp với chức tổ trưởng hơn tôi, có phải tôi nên đi rồi không?”
Sa Ưng nhìn cô hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Cô có quan hệ gì với Trật Tự?”
Tần Thái giật mình, vẻ mặt Sa Ưng dần trở nên nghiêm túc: “Cô tưởng Thông gia đang chơi game với cô sao?”
Anh ta người đi ra khỏi phòng Tần Thái, Tần Thái vẫn đang thẫn thờ sững sờ. Chơi game quả thật rất đơn giản, bạn có thể tạm dừng, có thể lưu lại tiến độ chơi, có thể back, cũng có thể bỏ qua.
Nhưng Trật Tự không phải game, Nhân Gian cũng không phải là game. Nếu Bạch Chỉ lên chức, cô sẽ thế nào?
Chị Hồng ở đó, cô không lên nổi, lẽ nào xuống làm tổ viên với đám A Tử sao?
Nhưng nếu Bạch Chỉ làm tổ trưởng của tổ này, cô ta không chấp nhận tổ viên là cựu tổ trưởng như cô thì sao?
Ngày hôm sau là chủ nhật, Sa Ưng theo thường lệ vẫn đưa cả tổ đi tăng ca, Tần Thái không có việc gì làm, ở kí túc trông nhà. Bạch Chỉ sóng sau xô sóng trước, đã trở thành xương sống của tổ này.
Khi đi làm nhiệm vụ cô ta luôn đi cùng Sa Ưng, cứ như mình mới là tổ trưởng.
Ngày hôm đó, không lâu sau Sa Ưng gọi điện thoại cho Tần Thái, nói có việc đột xuất phải nghỉ phép, bảo Tần Thái tới đưa tiểu tổ đi tăng ca. Nếu là trước kia, Tần Thái sẽ không hề do dự mà nhận ngay, nhưng hôm nay, cô chỉ cười: “Tôi không rảnh, Sa Ưng. Giờ tôi đang ở bên ngoài.”
Sa Ưng đúng là có việc thật: “Không đùa, giờ cô hãy đến công viên Hương Hồ”
Anh ta còn chưa nói xong, Tần Thái đã ngắt lời, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: “Tôi thật sự không đến được, hoặc ngày mai anh hãy nghỉ phép hoặc đưa tiểu tổ về đi.”
Sa Ưng xin nghỉ phép không được bởi Tần Thái không chịu tiếp quản. Anh ta chỉ có hai lựa chọn mà Tần Thái vừa đưa ra.
Công viên Hương Hồ.
Sa Ưng gọi Bạch Chỉ và những tổ viên khác lại: “Hôm nay về thôi, tôi còn có chút việc, phải ra ngoài.”
Tranh Phong, Xích Vũ và những người khác không dám có ý kiến gì, nhưng Bạch Chỉ lại khác: “Chuyện gì thế?” cô ta áp sát Sa Ưng, dịu dàng nũng nịu, “Người bọn em đã thuê cả rồi, xong ngay thôi.”
Sau Ưng đẩy cô ta rất nhanh: “Về thôi.”
Bạch Chỉ không chịu: “Chỉ hai tiếng thôi.”
Gần đây trong tiểu tổ, cô ta gần như đóng vai trò của một tổ trưởng thật sự, cuối tuần nào Sa Ưng cũng phải nhìn sắc mặt cô ta trước rồi mới đưa tiểu tổ ra ngoài tăng ca, lần này còn chưa làm xong đã về, cô ta thấy rất mất thể diện.
Sa Ưng nhìn nhìn di động, thoáng chau mày: “Chỉ hai tiếng thôi đấy.”
Nghe xong Bạch Chỉ vui mừng: Cô ta cho rằng nếu Sa Ưng bỏ đi thì chắc chắn do Tần Thái giở trò. Hơn nữa Tần Thái lại không chịu ra tiếp quản tiểu tổ, cô ta càng quyết tâm phải thị uy trước mặt Tần Thái.
Cho tới hơn một giờ chiều, Sa Ưng mới đưa tiểu tổ quay về, không nói gì nhiều, thay quần áo rồi vội vàng đi ngay. Bạch Chỉ là người thông minh: Cô ta biết sớm muộn gì mình cũng sẽ phải đối đầu với Tần Thái.
Lần này cô ta ép giữ Sa Ưng thêm vài tiếng, rõ ràng là muốn Tần Thái biết cô ta không phải dạng vừa.
Tần Thái lại vẫn nằm trong phòng, từ đầu tới cuối chẳng thèm nói lời nào.
Lần này Bạch Chỉ đã sai một li đi một dặm: quan hệ giữa chị Hồng và Thông gia ai cũng biết, nhưng quan hệ giữa chị Hồng và Sa Ưng thì chẳng mấy người hay. Người có thể gọi Sa Ưng đi trong lúc đang làm việc, ngoài chị Hồng ra còn có thể là ai được nữa?
Tần Thái biết, nhưng cô không nói.
Ngày hôm sau, chị Hồng đến.
Khi chị Hồng đến đang là trước giờ đi ngủ, thời gian này cũng khá nhạy cảm, bởi nó là khoảng thời gian mà tổ viên và người quản lý ‘gặp gỡ trao đổi công việc’.
Lúc này Tần Thái đang ngồi trong phòng luyện công, nghe tiếng chị Hồng đi lên, cô lập tức mở cửa.
Sắc mặt chị Hồng không tốt lắm, nhìn thấy Tần Thái cũng không nói không rằng, đi thẳng đến phòng Sa Ưng. Tần Thái đương nhiên đi sát theo sau, cửa phòng Sa Ưng khép hờ, chỉ cần đẩy một cái là vào được.
Chị Hồng rất quen thuộc phòng Sa Ưng, đưa tay lên bật đèn. Khụ, Tần Thái đứng sau lưng chị ta, có cảm giác như mình đang đi bắt gian.
Trên chiếc giường đôi rộng rãi, hai người đang ‘chồng’ lên nhau: Là Bạch Chỉ và Sa Ưng. Bạch Chỉ nhận ra chị Hồng, nhưng rõ ràng cô ta không hiểu vì sao chị Hồng lại đến đây vào lúc này, còn lẳng lặng vào phòng bắt gian tại trận.
Chuyện giữa tổ viên của tiểu tổ với người quản lý, cấp trên không bao giờ hỏi, có những lúc hoang đường hơn nữa là, người quản lý cùng ngủ trên giường với năm thành viên của tiểu tổ, thỉnh thoảng có cả tổ trưởng.
Vì vậy Bạch Chỉ hỏi bằng giọng thận trọng: “Chị Hồngcó chuyện gì à?”
Chị Hồng ngồi xuống bên cạnh bàn máy tính của Sa Ưng, Tần Thái vào giải vây: “Bạch Chỉ, chị Hồng đến để thị sát công việc, chúng tôi có chút chuyện cần bàn, cô về phòng trước đi.”
Bạch Chỉ coi thường Tần Thái, mấy hôm nay trước mặt cô ta Tần Thái không khác gì không khí, như chẳng hề tồn tại. Những lời của cô Bạch Chỉ không bao giờ để vào tai. Nhưng không khí hôm nay có phần khác lạ.
Cô ta mặc lại quần áo, cúi đầu rời khỏi phòng Sa Ưng.
Tần Thái đương nhiên cũng không đứng nguyên tại chỗ để hứng đạn, cô nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, làm con chó trung thành đứng canh cửa.
Giọng của chị Hồng nhanh chóng vang lên bên trong phòng: “Em còn tưởng ban ngày anh bận chuyện gì, hóa ra không nỡ rời cô em đó. Thời gian em không ở đây, xem ra anh sống rất vui vẻ.”
Giọng Sa Ưng vẫn bình thản như thường: “Nói linh tinh gì thế, buổi sáng đúng là anh đi làm nhiệm vụ.”
Chị Hồng đâu dễ đối phó như thế: “Đưa ai đi làm nhiệm vụ? Buổi tối vẫn còn sức gọi em gái vào ‘rót rượu’ xem ra ban ngày anh chưa cố gắng hết mình rồi.”
“Đừng gây sựngày mai còn đi làm...” giọng Sa Ưng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành những tiếng thở gấp gáp.
Bên trong bắt đầu vang lên một loạt những âm thanh quen thuộc. Chị Hồng đúng là rất có kinh nghiệm đối phó với đàn ông, đầu tiên là gây gổ sau tỏ vẻ tủi thân ấm ức, sau nữa động thủ, cuối cùng là đánh đánh và đánh, đánh mãi rồi thành lên giường ‘đánh’ luôn.
Tần Thái vẫn đứng ngoài cửa làm tròn nhiệm vụ của mình, đóng chặt cửa phòng của bọn A Tử lại. Bạch Chỉ vốn muốn ra nghe ngóng tình hình, nhưng Tần Thái lại bảo cô ta: “Bên trên có mệnh lệnh mới, không phải việc của cô.”
Bạch Chỉ cảm thấy hôm nay Tần Thái có chút cứng rắn: Thật ra, trước kia Tần Thái nhìn giống như bù nhìn hơn. Cô ta nhìn Tần Thái một cái, biết trận chiến không khói lửa đạn dược này giữa hai người đã chính thức bắt đầu rồi.
Nói thẳng ra thì cô ta không sợ Tần Thái, hiện tại Đàm Hải bị cô ta làm cho say như điếu đổ, cô ta lại cũng biết một vài đạo của Huyền môn, Sa Ưng về sau nhất định sẽ phối hợp rất ăn ý với cô ta. Cô ta hoàn toàn có thể chiếm được vị trí tổ trưởng này.
Chỉ có điều về phía chị Hồng. xem ra phải lấy lòng chị ta mới xong.
Lúc chị Hồng từ phòng Sa Ưng đi ra đã hơn một giờ sáng, Sa Ưng không tiễn khách: Xem ra lần này anh ta đã ‘hết mình cạn sức’ rồi.
Chị Hồng không nói không rằng, đi thẳng vào phòng Tần Thái. Tần Thái đành đi theo. Chị ta ngồi xuống bên giường cô, nhìn Tần Thái, giọng vô cùng uy nghiêm: “Cô thân là tổ trưởng, công việc chính là quản thúc tổ viên! Nhưng cô nhìn cô xem, người khác sắp trèo lên đầu lên cổ cô rồi, cô không thể tỏ ra có uy một chút sao?”
Tần Thái cúi đầu, làm vẻ thật thà chất phác: “Nhưng chị HồngBạch Chỉ giao tiếp khá, năng lực làm việcngay cả Thông gia cũng từng khẳng định năng lực của cô ấy, đối nhân xử thế nhanh nhẹn, em thấy”
“Im miệng!!” Chị Hồng bỗng dưng nổi giận: “Lam Trù, cô nhớ cho tôi, cô mới là tổ trưởng của tổ này, bên dưới dù là bất kì ai cũng đều là thuộc hạ của cô! Nếu ngay cả một tổ viên mới cô cũng không xử lý được, còn nói gì đến chuyện làm việc cho Thông gia?”
Tần Thái không dám ngẩng đầu lên: “Vâng, tại em, chị Hồngthực sự em có nỗi với sự coi trọng của chị.”
Giọng chị Hồng dần nhẹ nhàng hơn: “Cô rất biết nghe lời, chỉ có điều tính cách mềm yếu quá dễ bị người ta bắt nạt.”
Tần Thái cười khổ: “Chị HồngBạch Chỉ là người được Đàm Hải, Đàm Tiếu rất coi trọng, ngay cả Thông gia cũng luôn miệng khen ngợi không ngớt, em muốn quản thúc cô ta, cũng không có cách nào”
Chị Hồng châm một điếu thuốc, hút một lát mới ra chỉ thị: “Trước kia Bạch Lộ vẫn có cách để xử lý Hoàng Diệp và A Tử, đằng sau cô ít ra còn có chị Hồng, sao lại không xử lý được con bé đó chứ?”
Tần Thái cứng người, chị Hồng cười nhạt một tiếng, tắt thuốc: “Chị thích những đứa nghe lời, nhưng những đứa biết nghe lời phải không đần mới được.”
Chị ta xoa xoa đầu Tần Thái, lấy từ trong túi ra một hộp trang sức: “Vào cửa hàng nữ trạng tiện thể mua cho cô, cầm đi.”
Tần Thái mở ra xem, thấy là một chiếc dây chuyền màu trắng, nhìn cách gói ghém sang trọng thế này chắc là vàng trắng. Cô đột nhiên thấy hoảng: “Chị Hồng, thứ này quá đắt em sao dám...”
Chị Hồng đã đứng dậy: “Đừng nhiều lời, chị Hồng coi cô như người của mình.”
Tần Thái nghiến răng, tỏ vẻ cung cúc tận tụy nhất có thể: “Chị Hồng yên tâm, em nhất định sẽ quản thúc tốt tổ viên của mình, sẽ không để họ làm ảnh hưởng tới công việc của quản lý Sa.”
Chị Hồng cười tươi, vỗ vỗ vai cô, quay người đi ra khỏi phòng.
Khi cánh cửa phòng khép lại, nụ cười trên mặt Tần Thái biến mất. Thực ra cô chẳng thích đồ trăng sức bằng vàng bạc gì cả, đối với một cô gái sinh ra và lớn lên ở nông thôn như cô, không có nhiều tham vọng về tiền bạc, một tháng ba ngàn tệ đã quá đủ để dùng trong sinh hoạt hàng ngày rồi.
Nhưng chị Hồng rõ ràng đang muốn mượn tay cô để diệt trừ kẻ thù. Chẳng ai thật lòng thật dạ tử tế với ai.
Có điều cô vẫn phải nói những lời không thật lòng như vậy, vẫn phải tỏ vẻ cung kính cảm kích như vậy, bỏi vì Bạch Chỉ có chỗ dựa là Đàm Tiếu, Đàm Hải, chị Hồng có chỗ dựa là Sa Ưng và Thông gia.
Còn cô, tạm thời chỉ có chỗ dựa là chị Hồng mà thôi.
Bạch Chỉ không hề nói với Tần Thái, ngày hôm sau Sa Ưng đưa cả tiểu tổ ra ngoài. Buổi tối, Tiểu Hải tới tìm cô ta, cô ta vẫn trực tiếp giao cho Tiểu Hải số tóc đã sắp xếp phân loại cùng các chi phiếu được ghi chép đầy đủ.
Sa Ưng tắm xong, đầu tiên tới chỗ các thành viên trong tiểu tổ ngó một cái, lúc quay về phòng tiện thể rẽ vào thăm Tần Thái: “Gần đây sao không tới phòng họ?”
Tần Thái đang chơi cương thi đại chiến thực vật, cô mới học thêm được một trò chơi mới. Nghe Sa Ưng hỏi, cô chẳng buồn quay đầu lại: “Anh và Bạch Chỉ chẳng phải đều đang quản lý họ rất tốt hay sao?”
Sa Ưng là ai chứ, đương nhiên nhận ra sự khác lạ trong cách nói của Tần Thái, anh ta vẫn thản nhiên: “Tôi quản lý thay cô là điều hiển nhiên rồi.”
Tàn Thái vẫn đang chơi game, không nói gì nữa.
Sa Ưng không chịu bỏ đi, vào dùng máy sấy của cô sấy tóc: “Sao, không vui à?”
Tần Thái nhướng nhướng mày: “Không dám.”
Sa Ưng sấy khô tóc, rồi từ từ đi tới sau luwgn Tần Thái, chống hai tay vào thành ghế cô ngồi: “Tôi còn tưởng cô không biết giận.”
Anh ta đừng gần, gần tới nỗi khiến cô nhớ tới một người. Khi ấy anh cũng từng dựa vào thành ghế của chiếc ghế đặt trước máy tính thế này, dạy cô xin user QQ, chơi game...
Đột nhiên cô không thể chơi tiếp được nữa, ngồi nghệt ra nhìn màn hình máy tính, cương thi nhảy từng bước từng bước lại gần, gặm hai bông hoa lớn của cô, gặm cả xạ thủ của cô, gặm luôn hoa hướng dương, cuối cùng gặm luôn não cô.
Sa Ưng cũng đang nhìn màn hình, sau tiếng kêu thảm thiết phát ra trong máy tính, game hiển thị chữ ‘game over’, Sa Ưng vỗ vỗ vai Tần Thái, Tần Thái đột nhiên quay đầu lại nhìn anh ta “Sa Ưng, nếu Bạch Chỉ thích hợp với chức tổ trưởng hơn tôi, có phải tôi nên đi rồi không?”
Sa Ưng nhìn cô hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Cô có quan hệ gì với Trật Tự?”
Tần Thái giật mình, vẻ mặt Sa Ưng dần trở nên nghiêm túc: “Cô tưởng Thông gia đang chơi game với cô sao?”
Anh ta người đi ra khỏi phòng Tần Thái, Tần Thái vẫn đang thẫn thờ sững sờ. Chơi game quả thật rất đơn giản, bạn có thể tạm dừng, có thể lưu lại tiến độ chơi, có thể back, cũng có thể bỏ qua.
Nhưng Trật Tự không phải game, Nhân Gian cũng không phải là game. Nếu Bạch Chỉ lên chức, cô sẽ thế nào?
Chị Hồng ở đó, cô không lên nổi, lẽ nào xuống làm tổ viên với đám A Tử sao?
Nhưng nếu Bạch Chỉ làm tổ trưởng của tổ này, cô ta không chấp nhận tổ viên là cựu tổ trưởng như cô thì sao?
Ngày hôm sau là chủ nhật, Sa Ưng theo thường lệ vẫn đưa cả tổ đi tăng ca, Tần Thái không có việc gì làm, ở kí túc trông nhà. Bạch Chỉ sóng sau xô sóng trước, đã trở thành xương sống của tổ này.
Khi đi làm nhiệm vụ cô ta luôn đi cùng Sa Ưng, cứ như mình mới là tổ trưởng.
Ngày hôm đó, không lâu sau Sa Ưng gọi điện thoại cho Tần Thái, nói có việc đột xuất phải nghỉ phép, bảo Tần Thái tới đưa tiểu tổ đi tăng ca. Nếu là trước kia, Tần Thái sẽ không hề do dự mà nhận ngay, nhưng hôm nay, cô chỉ cười: “Tôi không rảnh, Sa Ưng. Giờ tôi đang ở bên ngoài.”
Sa Ưng đúng là có việc thật: “Không đùa, giờ cô hãy đến công viên Hương Hồ”
Anh ta còn chưa nói xong, Tần Thái đã ngắt lời, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết: “Tôi thật sự không đến được, hoặc ngày mai anh hãy nghỉ phép hoặc đưa tiểu tổ về đi.”
Sa Ưng xin nghỉ phép không được bởi Tần Thái không chịu tiếp quản. Anh ta chỉ có hai lựa chọn mà Tần Thái vừa đưa ra.
Công viên Hương Hồ.
Sa Ưng gọi Bạch Chỉ và những tổ viên khác lại: “Hôm nay về thôi, tôi còn có chút việc, phải ra ngoài.”
Tranh Phong, Xích Vũ và những người khác không dám có ý kiến gì, nhưng Bạch Chỉ lại khác: “Chuyện gì thế?” cô ta áp sát Sa Ưng, dịu dàng nũng nịu, “Người bọn em đã thuê cả rồi, xong ngay thôi.”
Sau Ưng đẩy cô ta rất nhanh: “Về thôi.”
Bạch Chỉ không chịu: “Chỉ hai tiếng thôi.”
Gần đây trong tiểu tổ, cô ta gần như đóng vai trò của một tổ trưởng thật sự, cuối tuần nào Sa Ưng cũng phải nhìn sắc mặt cô ta trước rồi mới đưa tiểu tổ ra ngoài tăng ca, lần này còn chưa làm xong đã về, cô ta thấy rất mất thể diện.
Sa Ưng nhìn nhìn di động, thoáng chau mày: “Chỉ hai tiếng thôi đấy.”
Nghe xong Bạch Chỉ vui mừng: Cô ta cho rằng nếu Sa Ưng bỏ đi thì chắc chắn do Tần Thái giở trò. Hơn nữa Tần Thái lại không chịu ra tiếp quản tiểu tổ, cô ta càng quyết tâm phải thị uy trước mặt Tần Thái.
Cho tới hơn một giờ chiều, Sa Ưng mới đưa tiểu tổ quay về, không nói gì nhiều, thay quần áo rồi vội vàng đi ngay. Bạch Chỉ là người thông minh: Cô ta biết sớm muộn gì mình cũng sẽ phải đối đầu với Tần Thái.
Lần này cô ta ép giữ Sa Ưng thêm vài tiếng, rõ ràng là muốn Tần Thái biết cô ta không phải dạng vừa.
Tần Thái lại vẫn nằm trong phòng, từ đầu tới cuối chẳng thèm nói lời nào.
Lần này Bạch Chỉ đã sai một li đi một dặm: quan hệ giữa chị Hồng và Thông gia ai cũng biết, nhưng quan hệ giữa chị Hồng và Sa Ưng thì chẳng mấy người hay. Người có thể gọi Sa Ưng đi trong lúc đang làm việc, ngoài chị Hồng ra còn có thể là ai được nữa?
Tần Thái biết, nhưng cô không nói.
Ngày hôm sau, chị Hồng đến.
Khi chị Hồng đến đang là trước giờ đi ngủ, thời gian này cũng khá nhạy cảm, bởi nó là khoảng thời gian mà tổ viên và người quản lý ‘gặp gỡ trao đổi công việc’.
Lúc này Tần Thái đang ngồi trong phòng luyện công, nghe tiếng chị Hồng đi lên, cô lập tức mở cửa.
Sắc mặt chị Hồng không tốt lắm, nhìn thấy Tần Thái cũng không nói không rằng, đi thẳng đến phòng Sa Ưng. Tần Thái đương nhiên đi sát theo sau, cửa phòng Sa Ưng khép hờ, chỉ cần đẩy một cái là vào được.
Chị Hồng rất quen thuộc phòng Sa Ưng, đưa tay lên bật đèn. Khụ, Tần Thái đứng sau lưng chị ta, có cảm giác như mình đang đi bắt gian.
Trên chiếc giường đôi rộng rãi, hai người đang ‘chồng’ lên nhau: Là Bạch Chỉ và Sa Ưng. Bạch Chỉ nhận ra chị Hồng, nhưng rõ ràng cô ta không hiểu vì sao chị Hồng lại đến đây vào lúc này, còn lẳng lặng vào phòng bắt gian tại trận.
Chuyện giữa tổ viên của tiểu tổ với người quản lý, cấp trên không bao giờ hỏi, có những lúc hoang đường hơn nữa là, người quản lý cùng ngủ trên giường với năm thành viên của tiểu tổ, thỉnh thoảng có cả tổ trưởng.
Vì vậy Bạch Chỉ hỏi bằng giọng thận trọng: “Chị Hồngcó chuyện gì à?”
Chị Hồng ngồi xuống bên cạnh bàn máy tính của Sa Ưng, Tần Thái vào giải vây: “Bạch Chỉ, chị Hồng đến để thị sát công việc, chúng tôi có chút chuyện cần bàn, cô về phòng trước đi.”
Bạch Chỉ coi thường Tần Thái, mấy hôm nay trước mặt cô ta Tần Thái không khác gì không khí, như chẳng hề tồn tại. Những lời của cô Bạch Chỉ không bao giờ để vào tai. Nhưng không khí hôm nay có phần khác lạ.
Cô ta mặc lại quần áo, cúi đầu rời khỏi phòng Sa Ưng.
Tần Thái đương nhiên cũng không đứng nguyên tại chỗ để hứng đạn, cô nhẹ nhàng đóng cửa đi ra ngoài, làm con chó trung thành đứng canh cửa.
Giọng của chị Hồng nhanh chóng vang lên bên trong phòng: “Em còn tưởng ban ngày anh bận chuyện gì, hóa ra không nỡ rời cô em đó. Thời gian em không ở đây, xem ra anh sống rất vui vẻ.”
Giọng Sa Ưng vẫn bình thản như thường: “Nói linh tinh gì thế, buổi sáng đúng là anh đi làm nhiệm vụ.”
Chị Hồng đâu dễ đối phó như thế: “Đưa ai đi làm nhiệm vụ? Buổi tối vẫn còn sức gọi em gái vào ‘rót rượu’ xem ra ban ngày anh chưa cố gắng hết mình rồi.”
“Đừng gây sựngày mai còn đi làm...” giọng Sa Ưng càng lúc càng nhỏ, cuối cùng biến thành những tiếng thở gấp gáp.
Bên trong bắt đầu vang lên một loạt những âm thanh quen thuộc. Chị Hồng đúng là rất có kinh nghiệm đối phó với đàn ông, đầu tiên là gây gổ sau tỏ vẻ tủi thân ấm ức, sau nữa động thủ, cuối cùng là đánh đánh và đánh, đánh mãi rồi thành lên giường ‘đánh’ luôn.
Tần Thái vẫn đứng ngoài cửa làm tròn nhiệm vụ của mình, đóng chặt cửa phòng của bọn A Tử lại. Bạch Chỉ vốn muốn ra nghe ngóng tình hình, nhưng Tần Thái lại bảo cô ta: “Bên trên có mệnh lệnh mới, không phải việc của cô.”
Bạch Chỉ cảm thấy hôm nay Tần Thái có chút cứng rắn: Thật ra, trước kia Tần Thái nhìn giống như bù nhìn hơn. Cô ta nhìn Tần Thái một cái, biết trận chiến không khói lửa đạn dược này giữa hai người đã chính thức bắt đầu rồi.
Nói thẳng ra thì cô ta không sợ Tần Thái, hiện tại Đàm Hải bị cô ta làm cho say như điếu đổ, cô ta lại cũng biết một vài đạo của Huyền môn, Sa Ưng về sau nhất định sẽ phối hợp rất ăn ý với cô ta. Cô ta hoàn toàn có thể chiếm được vị trí tổ trưởng này.
Chỉ có điều về phía chị Hồng. xem ra phải lấy lòng chị ta mới xong.
Lúc chị Hồng từ phòng Sa Ưng đi ra đã hơn một giờ sáng, Sa Ưng không tiễn khách: Xem ra lần này anh ta đã ‘hết mình cạn sức’ rồi.
Chị Hồng không nói không rằng, đi thẳng vào phòng Tần Thái. Tần Thái đành đi theo. Chị ta ngồi xuống bên giường cô, nhìn Tần Thái, giọng vô cùng uy nghiêm: “Cô thân là tổ trưởng, công việc chính là quản thúc tổ viên! Nhưng cô nhìn cô xem, người khác sắp trèo lên đầu lên cổ cô rồi, cô không thể tỏ ra có uy một chút sao?”
Tần Thái cúi đầu, làm vẻ thật thà chất phác: “Nhưng chị HồngBạch Chỉ giao tiếp khá, năng lực làm việcngay cả Thông gia cũng từng khẳng định năng lực của cô ấy, đối nhân xử thế nhanh nhẹn, em thấy”
“Im miệng!!” Chị Hồng bỗng dưng nổi giận: “Lam Trù, cô nhớ cho tôi, cô mới là tổ trưởng của tổ này, bên dưới dù là bất kì ai cũng đều là thuộc hạ của cô! Nếu ngay cả một tổ viên mới cô cũng không xử lý được, còn nói gì đến chuyện làm việc cho Thông gia?”
Tần Thái không dám ngẩng đầu lên: “Vâng, tại em, chị Hồngthực sự em có nỗi với sự coi trọng của chị.”
Giọng chị Hồng dần nhẹ nhàng hơn: “Cô rất biết nghe lời, chỉ có điều tính cách mềm yếu quá dễ bị người ta bắt nạt.”
Tần Thái cười khổ: “Chị HồngBạch Chỉ là người được Đàm Hải, Đàm Tiếu rất coi trọng, ngay cả Thông gia cũng luôn miệng khen ngợi không ngớt, em muốn quản thúc cô ta, cũng không có cách nào”
Chị Hồng châm một điếu thuốc, hút một lát mới ra chỉ thị: “Trước kia Bạch Lộ vẫn có cách để xử lý Hoàng Diệp và A Tử, đằng sau cô ít ra còn có chị Hồng, sao lại không xử lý được con bé đó chứ?”
Tần Thái cứng người, chị Hồng cười nhạt một tiếng, tắt thuốc: “Chị thích những đứa nghe lời, nhưng những đứa biết nghe lời phải không đần mới được.”
Chị ta xoa xoa đầu Tần Thái, lấy từ trong túi ra một hộp trang sức: “Vào cửa hàng nữ trạng tiện thể mua cho cô, cầm đi.”
Tần Thái mở ra xem, thấy là một chiếc dây chuyền màu trắng, nhìn cách gói ghém sang trọng thế này chắc là vàng trắng. Cô đột nhiên thấy hoảng: “Chị Hồng, thứ này quá đắt em sao dám...”
Chị Hồng đã đứng dậy: “Đừng nhiều lời, chị Hồng coi cô như người của mình.”
Tần Thái nghiến răng, tỏ vẻ cung cúc tận tụy nhất có thể: “Chị Hồng yên tâm, em nhất định sẽ quản thúc tốt tổ viên của mình, sẽ không để họ làm ảnh hưởng tới công việc của quản lý Sa.”
Chị Hồng cười tươi, vỗ vỗ vai cô, quay người đi ra khỏi phòng.
Khi cánh cửa phòng khép lại, nụ cười trên mặt Tần Thái biến mất. Thực ra cô chẳng thích đồ trăng sức bằng vàng bạc gì cả, đối với một cô gái sinh ra và lớn lên ở nông thôn như cô, không có nhiều tham vọng về tiền bạc, một tháng ba ngàn tệ đã quá đủ để dùng trong sinh hoạt hàng ngày rồi.
Nhưng chị Hồng rõ ràng đang muốn mượn tay cô để diệt trừ kẻ thù. Chẳng ai thật lòng thật dạ tử tế với ai.
Có điều cô vẫn phải nói những lời không thật lòng như vậy, vẫn phải tỏ vẻ cung kính cảm kích như vậy, bỏi vì Bạch Chỉ có chỗ dựa là Đàm Tiếu, Đàm Hải, chị Hồng có chỗ dựa là Sa Ưng và Thông gia.
Còn cô, tạm thời chỉ có chỗ dựa là chị Hồng mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.