Chương 41
Nhất Độ Quân Hoa
18/07/2014
Ngày hôm sau này thứ hai, hơn tám giờ tối, ở công viên Quan Sơn.
Tần Thái đi vòng quanh chỗ các tổ viên làm việc, Sa Ưng không xuống xe. Anh ta vốn là người tương đối cảnh giác, nhưng lúc này rõ ràng trông chẳng có chút tinh thần nào, thỉnh thoảng còn ngáp dài.
Tần Thái biết tối qua anh ta mệt mỏi quá độ, bất giác thấy hơi buồn cười. Bạch Chỉ đương nhiên cũng nhìn thấy bộ dạng đó của Sa Ưng, thấy Sa Ưng nhìn về phía mình, bèn giơ tay ra hiệu cho Sa Ưng nhìn về phía ghế sau.
Sa Ưng quay người, cầm chai ‘bò húc’ lên mở ra uống một hơi, rồi gật gật đầu với Bạch Chỉ, tất cả những việc ấy Tần Thái đều nhìn thấy, nhưng lại vờ như không thấy gì.
Đến hơn sáu giờ, khi quay về kí túc xá, Bạch Chỉ thay quần áo xong bèn tới phòng Sa Ưng: “Để em massage cho anh nhé?”
Sa Ưng cũng vừa tắm xong, đồ đưa tới miệng, xưa nay anh ta chưa bao giờ biết từ chối: “Em cũng còn biết cả việc này?”
Bạch Chỉ đỡ anh ta nằm xuống giường, rồi khởi động khớp ngón tay: “Thử xem sao, nếu massage không tốt cũng không được cười em.”
Nghe giọng đã thấy sự đẩy đưa trong đó, Sa Ưng cười nhạt, Bạch Chỉ đã bắt đầu lướt tay trên người anh ta. Hơn bốn mươi phút sau, Sa Ưng ngủ say. Tới tận lúc ấy Bạch Chỉ với đi ra, rón rén khép cửa.
Tần Thái len lén đi vào nhìn một cái, Bạch Chỉ đắp chăn cho Sa Ưng rất tử tế, rất chu đáo. Nghe tiếng Sa Ưng ưng thở đều đều, Tần Thái đương nhiên không định vào nữa. Đang chuẩn bị khép cửa, đột nhiên nghe anh ta nói: “Mang cho tôi lon bia.”
Tần Thái rất ngạc nhiên: “Anh không ngủ à?”
Sa Ưng uể oải, không muốn trả lời câu hỏi ngu xuẩn ấy, “Mau đi.”
Tần Thái mang bia đến, Sa Ưng vỗ vỗ giường: “Qua ngồi đây.”
Tần Thái nuốt nước miếng, “Hay là.để tôi gọi Bạch Chỉ tới cho anh nhé?”
Sa Ưng im lặng trầm mặc, một lúc sau mới cười: “Cô là lợn à, qua đây.”
Tần Thái ngồi xuống bên giường Sa Ưng, Sa Ưng mở lon bia: “Tối qua sau khi ra ngoài, tôi nhìn thấy Đàm Tiếu, chị Hồng và Đàm Tiếu. có xung đột trong công việc, vì vậy không được.. hòa hợp lắm. Ý của tôi, cô hiểu chứ?”
Tần Thái thoáng giật mình, thì ra là vậy.
Hiện giờ trong Thông Dương quán, dưới trướng Thoong gia được chia làm hai phe, Đàm Tiếu đứng đầu một phe, chị Hồng đứng đầu phe còn lại.
Đàm Hải chắc chắn đứng về phía Đàm Tiếu.
Trước kia Đàm Tiếu thường ở bên cạnh Thông gia, tương đương với vị trí của trợ lí. Sau khi chị Hồng được chuyển qua đó, trên danh nghĩa cũng là trợ lí Thông gia. Vậy thì thực quyền rút cuộc ở trong tay ai?
Hai người đó chắc chắn có phân tranh.
Mà Sa Ưng nói như thế, hẳn anh ta đứng về phía chị Hồng. Tần Thái là người do chị Hồng đề bạt nâng đỡ, quan hệ gần đây giữa hai người, cũng là do chị Hồng chủ động gần gũi. Hiện tại trong mắt bọn Đàm Tiếu, cô là người của chị Hồng.
Nhưng Bạch Chỉ lại khác, mặc dù cô ta và Sa Ưng gần gũi nhau, nhưng có quan hệ khá thân thiết với Đàm Hải. Hiện nay rõ ràng cô ta là người của Đàm Tiếu.
Nếu cô ta lên thay Tần Thái, thì không còn là việc cạnh tranh giữa hai tổ trưởng nữa, mà là chuyện thắng thua giữa chị Hồng và Đàm Tiếu.
Tần Thái ghé sát lại: “Vậy giờ tôi phải làm thế nào?”
Sa Ưng lại uống một hớp bia nữa: “Tự nghĩ đi.”
Tần Thái vẫn thấy hơi lo lắng, “Sa Ưng, nếu giữa tôi và Bạch Chỉ. thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ đứng về phía cô ta phải không?” lần này tới lượt Sa Ưng ngẩn ra, Tần Thái thấy hơi ngại, “Dù sao ngày nào cô ta cũng tới ‘rót rượu’ cho anh”
Trong bóng tối, Sa Ưng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên Tần Thái thấy cổ tay mình bị ai đó túm chặt, ngay sau đấy cô bị một lực rất mạnh kéo ngã xuống giường. Sa Ưng đè lên người cô như một quả núi, Tần Thái ngửi thấy mùi bia.
Giọng Sa Ưng lướt qua tai cô như điện giật: “Hay là cô cũng học cô ta đi? Kĩ thuật không tốt tôi cũng sẽ nhẫn nhịn.”
Tần Thái thấy run, đột nhiên mặt đỏ bừng, Sa Ưng vẫn đè lên người cô như quả núi, cô hoảng loạn, hai tay ra sức đẩy anh ta: “Anh tránh ra!”
Sa Ưng khẽ cười một tiếng, hôn lên chóp mũi cô, “Cô đang giữ thân như ngọc vì ai thế?”
Tần Thái nghiêng mặt né tránh, cô giận thật sự: “Sa Ưng, anh đừng phát điên lên như thế!”
Hơi thở của Sa Ưng vừa nóng hổi vừa mơn trớn, anh ta cúi đầu, đột nhiên liếm một vòng quanh vành tai Tần Thái. Tần Thái thở gấp, cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng, cả người run lên lẩy bẩy. Tâm trí có chút mơ hồ, tay phải của Sa Ưng luồn lên trên, lướt qua làn áo ngủ mong manh, chàm vào ‘đồi quả’ ngọt ngào mềm mại.
Tần Thái mặc dù trông khá to khỏe, nhưng phần ngực không phát triển lắm, chỉ to hơn cái bánh màn thầu một chút. Sa Ưng nắn bóp ‘cái bánh’ đó rất kĩ thuật, tay trái bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm, khiến Tần Thái thấy mơ màng buồn ngủ.
Cảm giác cũng trở nên mơ hồ và kích thích, giống như đang nằm mơ một giấc ‘mộng xuân’.
Sa Ưng chậm rãi, tay phải lần vào trong áo ngủ của cô, làn da cô mịn mướt, nhưng rất mềm, thân dưới anh ta bắt đầu có phản ứng. Làm kiểu này đương nhiên càng nhanh càng tốt, một tay anh ta đỡ gáy Tần Thái, một tay kia chạm vào chỗ sâu kín nhất của người con gái qua lớp quần bên ngoài.
Tần Thái muốn nói mà không nói được, cảm giác như bị bóng đè, đếm cám giác cũng trì độn hơn thường ngày, đầu óc u u mê mê, hoàn toàn không biết đang nghĩ gì.
Sa Ưng hôn lên môi cô, cầm tay cô đặt vào nơi đã ‘cao ngạo ngẩng đầu’ của mình. Tần Thái hoàn toàn vô thức, biết rõ làm vậy là sai, nhưng không thể phản kháng.
Sa Ưng đặt lon bia lên bàn, cởi quần áo, rồi trầm như nhộng đè lên người cô, ‘Thuật li hồn’ mặc dù không gây tổn thương lớn cho Tần Thái, nhưng nếu để lâu cô sẽ bị thiếu khí.
Anh ta bắt đầu cởi quần áo của Tần Thái, tay trái bấm ‘An hồn chú’ để trấn áp hồn cô, giọng khản đặc, “Nhanh thôi, đừng sợ.”
Tần Thái bắt đầu cảm thấy lạ, thần hồn từ đầu tới cuối luôn trong trạng thái chu du, dù thế nào cũng không tập trung tinh thần nổi. Cô bắt đầu giãy giụa, Sa Ưng cảm nhận được, anh ta bắt đầu hành động nhanh hơn.
Những gì Tần Thái học được vẫn có hạn, những câu thần chú gì gì đó về cơ bản Bạch Hà còn chưa kịp dạy. Sa Ưng cởi áo ngủ của cô, đột nhiên tay nóng rẫy: Trước ngực Tần Thái có một đồng tiền hộ tâm. Tần Thái đột nhiên bừng tỉnh lại, cô vừa tức vừa cuống: “Sa Ưng! Anh là đồ khốn!”
Sa Ưng chẳng ngượng, anh ta đương nhiên sẽ không thừa nhận vừa rồi mình giở mánh khóe với Tần Thài, “Chẳng phải cô cũng rất thích còn gì?”
Tần Thái đỏ bừng mặt, “Không, cút đi!!”
Sa Ưng không định cút, lúc này cung đã lên dây, nói gì cũng phải bắn. Anh ta bắt đầu cởi quần ngủ của cô: “Đùa gì thế, nửa đêm canh ba cô chạy lên giường tôi, trêu chọc tôi thành ra thế này, sau đó bảo là không muốn nữa?”
Tần Thái cuống quýt, lập tức gào lên: “Tranh Phong, Xích Vũ!!”
Sa Ưng không kịp bịt miệng Tần Thái, bên kia bức tường, Tranh Phong và Xích Vũ đã đáp lại lời cô, xem ra sắp chạy qua chỗ họ. Sa Ưng bất đắc dĩ, đành buông Tần Thái ra. Tần Thái vội vàng mặc lại áo, quay người đi về phòng, đập cửa bộp một tiếng.
Sa Ưng ngồi trên giường một lúc, cuối cùng mở máy tính, online QQ, rất lâu sau mới click vào nick của chị Hồng, gửi một câu: “Thất bại rồi.”
Tần Thái ngồi trong phòng, tức tới toàn thân phát run: Tên Sa Ưng vô liêm sỉ, uổng công mình còn tưởng anh ta không phải hạng hạ lưu, mình đúng là mù mắt mà!
Sau đó cô lại bắt đầu oán giận bản thân, bị anh ta bỡn cợt lâu như thế, vậy mà không có nổi chút phản ứng nào! Bị ma nhập hay sao!
Nghĩ đến thủ đoạn của Sa Ưng, Tần Thái thật muốn phóng hỏa đốt nhà.
Tần Thái tức giận tới nửa đêm, cuối cùng bình tĩnh trở lại. Cô bắt đầu suy nghĩ: Sa Ưng không thể vô duyên vô cớ làm thế với cô, đầu tiên anh ta nói cho cô chuyện chị Hồng và Đàm Tiếu.lẽ nào chị Hồng lệnh cho anh ta làm như vậy?
Điều đó có nghĩa: Chị Hồng không yên tâm về cô sao?
Chị Hồng đã đưa ra một đề nghị hết sức rõ ràng: Muốn tần thái ngấm ngầm báo cho quản lý của Trật Tự về Bạch Chỉ. Tần Thái mãi không có hành động gì, chắc chị ta đã bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng Tần Thái rõ ràng không muốn làm như vậy: Làm vậy chẳng khác nào để chị Hồng bắt được thóp, mặc dù hiện tại chị Hồng là chỗ dựa của cô, nhưng nếu cả đời bị chị ta nắm trong tay, lúc nào cũng lo lắng tới quản bom hẹn giờ ấy, Tần Thái không cam tâm.
Ngày hôm sau, Sa Ưng lại nghỉ phép. Tần Thái vẻ mặt lạnh lùng, chẳng buồn đáp lại lời anh ta, anh ta thở dài, nhưng vẫn ra ngoài.
Những người trong tổ lần đầu tiên chứng kiến Tần Thái mặt nặng mày nhẹ với người khác, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nên họ đều rón rén không dám nhiều lời.
Cả ngày, sắc mặt Tần Thái rất tệ.
Ngày hôm sau, hết giờ làm Tần Thái tắm rửa rồi đi. Đương nhiên cô muốn đi tìm chị Hồng, khi ấy chị Hồng đang ở văn phòng, Tần Thái vừa vào đã đóng cửa lại, bộ dạng như sắp khóc, “Chị Hồng!” cô bổ nhào vào lòng chị Hồng, “Sa Ưng.hu hu.”
Chị Hồng đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, chị ta vỗ vỗ vai Tần Thái, “Tên Sa Ưng đó lại làm gì thất lễ với em? Anh ta bắt nạt em à?”
Chị ta nói giọng ôn òa như bậc bề trên, “Tên này càng ngày càng chẳng ra sao, được rồi, đừng khóc nữa, em cũng biết anh ta phong lưu thành tính, lát nữa chị Hồng gặp anh ta, sẽ thay em cho anh ta một trận.”
Tần Thái ngồi trong phòng chị Hồng khóc mười mấy phút, ngay cả bản thân cũng thấy mình giả tạo. Cuối cùng khi ra về, chị Hồng vẫn không kìm được mà nhắc đến chuyện Bạch Chỉ, Tần Thái đã có chuẩn bị, đương nhiên nhận lời ngay.
Khi về tới kí túc xá, thành viên tiểu tổ đã đi ngủ cả. Sa Ưng chưa ngủ, thấy Tần Thái về, da mặt anh ta còn dày hơn cả tường thành: “Đi đâu đấy?”
Tần Thái không chịu nói chuyện với anh ta, đi thẳng vào phòng mình. Sa Ưng lắc đầu, đành phải tới gõ cửa: “Vừa rồi chị Hồng gọi điện, thôi được, tối qua là tôi sai, tôi có tội, cô mở cửa ra trước đã được không?”
Tần Thái mặc kệ, Sa Ưng vẫn dày mặt, “Tôi nói ra tôi thấy mình cũng thật oan uổng, hai cái phía trên của cô bé xíu như hạt đậu tương, còn phía dưới mới chỉ sờ sờ qua quần, mặt chẳng xinh xắn gì, eo thì to như cái bánh mì tốt xấu gì trông tôi cũng anh tuấn khoáng đạt, trước sau đầy đặn. Cô thử so sánh xem rút cuộc ai mới là kẻ được lợi”
Tần Thái bị chọc tức nhảy dựng cả lên, cô lập tức mở cửa, đá chân về phía anh ta: “Sa Ưng, anh đi chết đi!”
Đương nhiên Sa Ưng sẽ không đi chết: Mở cửa ra dễ nói chuyện.
Anh ta ôm lấy eo Tần Thái, ôm cô đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại, “Xin lỗi, tôi thật sự tới để nhận sai mà.”
Tần Thái bắt đầu chân đấm tay đá một hồi, anh ta cũng không phản kháng, chỉ nói mãi một câu: “Xin lỗi.”
Tần Thái chẳng biết làm thế nào: Không thể đánh anh ta chết được, đúng không?
Cô mệt tới mức thở dốc, nhưng vẫn tức giận bất bình, “Sa Ưng.”
“Hả?” Sa Ưng ngồi trên giường cô, vì chỉ bị động để cô đấm đá, nên anh ta vẫn rất bình thản.
“Chị Hồng bảo anh đi chết, anh sẽ đi chết thật chứ?” Tần Thái nhìn anh ta, nhưng anh ta không trả lời.
Tần Thái đi vòng quanh chỗ các tổ viên làm việc, Sa Ưng không xuống xe. Anh ta vốn là người tương đối cảnh giác, nhưng lúc này rõ ràng trông chẳng có chút tinh thần nào, thỉnh thoảng còn ngáp dài.
Tần Thái biết tối qua anh ta mệt mỏi quá độ, bất giác thấy hơi buồn cười. Bạch Chỉ đương nhiên cũng nhìn thấy bộ dạng đó của Sa Ưng, thấy Sa Ưng nhìn về phía mình, bèn giơ tay ra hiệu cho Sa Ưng nhìn về phía ghế sau.
Sa Ưng quay người, cầm chai ‘bò húc’ lên mở ra uống một hơi, rồi gật gật đầu với Bạch Chỉ, tất cả những việc ấy Tần Thái đều nhìn thấy, nhưng lại vờ như không thấy gì.
Đến hơn sáu giờ, khi quay về kí túc xá, Bạch Chỉ thay quần áo xong bèn tới phòng Sa Ưng: “Để em massage cho anh nhé?”
Sa Ưng cũng vừa tắm xong, đồ đưa tới miệng, xưa nay anh ta chưa bao giờ biết từ chối: “Em cũng còn biết cả việc này?”
Bạch Chỉ đỡ anh ta nằm xuống giường, rồi khởi động khớp ngón tay: “Thử xem sao, nếu massage không tốt cũng không được cười em.”
Nghe giọng đã thấy sự đẩy đưa trong đó, Sa Ưng cười nhạt, Bạch Chỉ đã bắt đầu lướt tay trên người anh ta. Hơn bốn mươi phút sau, Sa Ưng ngủ say. Tới tận lúc ấy Bạch Chỉ với đi ra, rón rén khép cửa.
Tần Thái len lén đi vào nhìn một cái, Bạch Chỉ đắp chăn cho Sa Ưng rất tử tế, rất chu đáo. Nghe tiếng Sa Ưng ưng thở đều đều, Tần Thái đương nhiên không định vào nữa. Đang chuẩn bị khép cửa, đột nhiên nghe anh ta nói: “Mang cho tôi lon bia.”
Tần Thái rất ngạc nhiên: “Anh không ngủ à?”
Sa Ưng uể oải, không muốn trả lời câu hỏi ngu xuẩn ấy, “Mau đi.”
Tần Thái mang bia đến, Sa Ưng vỗ vỗ giường: “Qua ngồi đây.”
Tần Thái nuốt nước miếng, “Hay là.để tôi gọi Bạch Chỉ tới cho anh nhé?”
Sa Ưng im lặng trầm mặc, một lúc sau mới cười: “Cô là lợn à, qua đây.”
Tần Thái ngồi xuống bên giường Sa Ưng, Sa Ưng mở lon bia: “Tối qua sau khi ra ngoài, tôi nhìn thấy Đàm Tiếu, chị Hồng và Đàm Tiếu. có xung đột trong công việc, vì vậy không được.. hòa hợp lắm. Ý của tôi, cô hiểu chứ?”
Tần Thái thoáng giật mình, thì ra là vậy.
Hiện giờ trong Thông Dương quán, dưới trướng Thoong gia được chia làm hai phe, Đàm Tiếu đứng đầu một phe, chị Hồng đứng đầu phe còn lại.
Đàm Hải chắc chắn đứng về phía Đàm Tiếu.
Trước kia Đàm Tiếu thường ở bên cạnh Thông gia, tương đương với vị trí của trợ lí. Sau khi chị Hồng được chuyển qua đó, trên danh nghĩa cũng là trợ lí Thông gia. Vậy thì thực quyền rút cuộc ở trong tay ai?
Hai người đó chắc chắn có phân tranh.
Mà Sa Ưng nói như thế, hẳn anh ta đứng về phía chị Hồng. Tần Thái là người do chị Hồng đề bạt nâng đỡ, quan hệ gần đây giữa hai người, cũng là do chị Hồng chủ động gần gũi. Hiện tại trong mắt bọn Đàm Tiếu, cô là người của chị Hồng.
Nhưng Bạch Chỉ lại khác, mặc dù cô ta và Sa Ưng gần gũi nhau, nhưng có quan hệ khá thân thiết với Đàm Hải. Hiện nay rõ ràng cô ta là người của Đàm Tiếu.
Nếu cô ta lên thay Tần Thái, thì không còn là việc cạnh tranh giữa hai tổ trưởng nữa, mà là chuyện thắng thua giữa chị Hồng và Đàm Tiếu.
Tần Thái ghé sát lại: “Vậy giờ tôi phải làm thế nào?”
Sa Ưng lại uống một hớp bia nữa: “Tự nghĩ đi.”
Tần Thái vẫn thấy hơi lo lắng, “Sa Ưng, nếu giữa tôi và Bạch Chỉ. thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ đứng về phía cô ta phải không?” lần này tới lượt Sa Ưng ngẩn ra, Tần Thái thấy hơi ngại, “Dù sao ngày nào cô ta cũng tới ‘rót rượu’ cho anh”
Trong bóng tối, Sa Ưng trầm mặc hồi lâu, đột nhiên Tần Thái thấy cổ tay mình bị ai đó túm chặt, ngay sau đấy cô bị một lực rất mạnh kéo ngã xuống giường. Sa Ưng đè lên người cô như một quả núi, Tần Thái ngửi thấy mùi bia.
Giọng Sa Ưng lướt qua tai cô như điện giật: “Hay là cô cũng học cô ta đi? Kĩ thuật không tốt tôi cũng sẽ nhẫn nhịn.”
Tần Thái thấy run, đột nhiên mặt đỏ bừng, Sa Ưng vẫn đè lên người cô như quả núi, cô hoảng loạn, hai tay ra sức đẩy anh ta: “Anh tránh ra!”
Sa Ưng khẽ cười một tiếng, hôn lên chóp mũi cô, “Cô đang giữ thân như ngọc vì ai thế?”
Tần Thái nghiêng mặt né tránh, cô giận thật sự: “Sa Ưng, anh đừng phát điên lên như thế!”
Hơi thở của Sa Ưng vừa nóng hổi vừa mơn trớn, anh ta cúi đầu, đột nhiên liếm một vòng quanh vành tai Tần Thái. Tần Thái thở gấp, cảm giác như có luồng điện chạy dọc sống lưng, cả người run lên lẩy bẩy. Tâm trí có chút mơ hồ, tay phải của Sa Ưng luồn lên trên, lướt qua làn áo ngủ mong manh, chàm vào ‘đồi quả’ ngọt ngào mềm mại.
Tần Thái mặc dù trông khá to khỏe, nhưng phần ngực không phát triển lắm, chỉ to hơn cái bánh màn thầu một chút. Sa Ưng nắn bóp ‘cái bánh’ đó rất kĩ thuật, tay trái bấm đốt ngón tay lẩm nhẩm, khiến Tần Thái thấy mơ màng buồn ngủ.
Cảm giác cũng trở nên mơ hồ và kích thích, giống như đang nằm mơ một giấc ‘mộng xuân’.
Sa Ưng chậm rãi, tay phải lần vào trong áo ngủ của cô, làn da cô mịn mướt, nhưng rất mềm, thân dưới anh ta bắt đầu có phản ứng. Làm kiểu này đương nhiên càng nhanh càng tốt, một tay anh ta đỡ gáy Tần Thái, một tay kia chạm vào chỗ sâu kín nhất của người con gái qua lớp quần bên ngoài.
Tần Thái muốn nói mà không nói được, cảm giác như bị bóng đè, đếm cám giác cũng trì độn hơn thường ngày, đầu óc u u mê mê, hoàn toàn không biết đang nghĩ gì.
Sa Ưng hôn lên môi cô, cầm tay cô đặt vào nơi đã ‘cao ngạo ngẩng đầu’ của mình. Tần Thái hoàn toàn vô thức, biết rõ làm vậy là sai, nhưng không thể phản kháng.
Sa Ưng đặt lon bia lên bàn, cởi quần áo, rồi trầm như nhộng đè lên người cô, ‘Thuật li hồn’ mặc dù không gây tổn thương lớn cho Tần Thái, nhưng nếu để lâu cô sẽ bị thiếu khí.
Anh ta bắt đầu cởi quần áo của Tần Thái, tay trái bấm ‘An hồn chú’ để trấn áp hồn cô, giọng khản đặc, “Nhanh thôi, đừng sợ.”
Tần Thái bắt đầu cảm thấy lạ, thần hồn từ đầu tới cuối luôn trong trạng thái chu du, dù thế nào cũng không tập trung tinh thần nổi. Cô bắt đầu giãy giụa, Sa Ưng cảm nhận được, anh ta bắt đầu hành động nhanh hơn.
Những gì Tần Thái học được vẫn có hạn, những câu thần chú gì gì đó về cơ bản Bạch Hà còn chưa kịp dạy. Sa Ưng cởi áo ngủ của cô, đột nhiên tay nóng rẫy: Trước ngực Tần Thái có một đồng tiền hộ tâm. Tần Thái đột nhiên bừng tỉnh lại, cô vừa tức vừa cuống: “Sa Ưng! Anh là đồ khốn!”
Sa Ưng chẳng ngượng, anh ta đương nhiên sẽ không thừa nhận vừa rồi mình giở mánh khóe với Tần Thài, “Chẳng phải cô cũng rất thích còn gì?”
Tần Thái đỏ bừng mặt, “Không, cút đi!!”
Sa Ưng không định cút, lúc này cung đã lên dây, nói gì cũng phải bắn. Anh ta bắt đầu cởi quần ngủ của cô: “Đùa gì thế, nửa đêm canh ba cô chạy lên giường tôi, trêu chọc tôi thành ra thế này, sau đó bảo là không muốn nữa?”
Tần Thái cuống quýt, lập tức gào lên: “Tranh Phong, Xích Vũ!!”
Sa Ưng không kịp bịt miệng Tần Thái, bên kia bức tường, Tranh Phong và Xích Vũ đã đáp lại lời cô, xem ra sắp chạy qua chỗ họ. Sa Ưng bất đắc dĩ, đành buông Tần Thái ra. Tần Thái vội vàng mặc lại áo, quay người đi về phòng, đập cửa bộp một tiếng.
Sa Ưng ngồi trên giường một lúc, cuối cùng mở máy tính, online QQ, rất lâu sau mới click vào nick của chị Hồng, gửi một câu: “Thất bại rồi.”
Tần Thái ngồi trong phòng, tức tới toàn thân phát run: Tên Sa Ưng vô liêm sỉ, uổng công mình còn tưởng anh ta không phải hạng hạ lưu, mình đúng là mù mắt mà!
Sau đó cô lại bắt đầu oán giận bản thân, bị anh ta bỡn cợt lâu như thế, vậy mà không có nổi chút phản ứng nào! Bị ma nhập hay sao!
Nghĩ đến thủ đoạn của Sa Ưng, Tần Thái thật muốn phóng hỏa đốt nhà.
Tần Thái tức giận tới nửa đêm, cuối cùng bình tĩnh trở lại. Cô bắt đầu suy nghĩ: Sa Ưng không thể vô duyên vô cớ làm thế với cô, đầu tiên anh ta nói cho cô chuyện chị Hồng và Đàm Tiếu.lẽ nào chị Hồng lệnh cho anh ta làm như vậy?
Điều đó có nghĩa: Chị Hồng không yên tâm về cô sao?
Chị Hồng đã đưa ra một đề nghị hết sức rõ ràng: Muốn tần thái ngấm ngầm báo cho quản lý của Trật Tự về Bạch Chỉ. Tần Thái mãi không có hành động gì, chắc chị ta đã bắt đầu nghi ngờ.
Nhưng Tần Thái rõ ràng không muốn làm như vậy: Làm vậy chẳng khác nào để chị Hồng bắt được thóp, mặc dù hiện tại chị Hồng là chỗ dựa của cô, nhưng nếu cả đời bị chị ta nắm trong tay, lúc nào cũng lo lắng tới quản bom hẹn giờ ấy, Tần Thái không cam tâm.
Ngày hôm sau, Sa Ưng lại nghỉ phép. Tần Thái vẻ mặt lạnh lùng, chẳng buồn đáp lại lời anh ta, anh ta thở dài, nhưng vẫn ra ngoài.
Những người trong tổ lần đầu tiên chứng kiến Tần Thái mặt nặng mày nhẹ với người khác, không ai biết đã xảy ra chuyện gì, nên họ đều rón rén không dám nhiều lời.
Cả ngày, sắc mặt Tần Thái rất tệ.
Ngày hôm sau, hết giờ làm Tần Thái tắm rửa rồi đi. Đương nhiên cô muốn đi tìm chị Hồng, khi ấy chị Hồng đang ở văn phòng, Tần Thái vừa vào đã đóng cửa lại, bộ dạng như sắp khóc, “Chị Hồng!” cô bổ nhào vào lòng chị Hồng, “Sa Ưng.hu hu.”
Chị Hồng đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, chị ta vỗ vỗ vai Tần Thái, “Tên Sa Ưng đó lại làm gì thất lễ với em? Anh ta bắt nạt em à?”
Chị ta nói giọng ôn òa như bậc bề trên, “Tên này càng ngày càng chẳng ra sao, được rồi, đừng khóc nữa, em cũng biết anh ta phong lưu thành tính, lát nữa chị Hồng gặp anh ta, sẽ thay em cho anh ta một trận.”
Tần Thái ngồi trong phòng chị Hồng khóc mười mấy phút, ngay cả bản thân cũng thấy mình giả tạo. Cuối cùng khi ra về, chị Hồng vẫn không kìm được mà nhắc đến chuyện Bạch Chỉ, Tần Thái đã có chuẩn bị, đương nhiên nhận lời ngay.
Khi về tới kí túc xá, thành viên tiểu tổ đã đi ngủ cả. Sa Ưng chưa ngủ, thấy Tần Thái về, da mặt anh ta còn dày hơn cả tường thành: “Đi đâu đấy?”
Tần Thái không chịu nói chuyện với anh ta, đi thẳng vào phòng mình. Sa Ưng lắc đầu, đành phải tới gõ cửa: “Vừa rồi chị Hồng gọi điện, thôi được, tối qua là tôi sai, tôi có tội, cô mở cửa ra trước đã được không?”
Tần Thái mặc kệ, Sa Ưng vẫn dày mặt, “Tôi nói ra tôi thấy mình cũng thật oan uổng, hai cái phía trên của cô bé xíu như hạt đậu tương, còn phía dưới mới chỉ sờ sờ qua quần, mặt chẳng xinh xắn gì, eo thì to như cái bánh mì tốt xấu gì trông tôi cũng anh tuấn khoáng đạt, trước sau đầy đặn. Cô thử so sánh xem rút cuộc ai mới là kẻ được lợi”
Tần Thái bị chọc tức nhảy dựng cả lên, cô lập tức mở cửa, đá chân về phía anh ta: “Sa Ưng, anh đi chết đi!”
Đương nhiên Sa Ưng sẽ không đi chết: Mở cửa ra dễ nói chuyện.
Anh ta ôm lấy eo Tần Thái, ôm cô đi vào trong phòng, tiện tay đóng cửa lại, “Xin lỗi, tôi thật sự tới để nhận sai mà.”
Tần Thái bắt đầu chân đấm tay đá một hồi, anh ta cũng không phản kháng, chỉ nói mãi một câu: “Xin lỗi.”
Tần Thái chẳng biết làm thế nào: Không thể đánh anh ta chết được, đúng không?
Cô mệt tới mức thở dốc, nhưng vẫn tức giận bất bình, “Sa Ưng.”
“Hả?” Sa Ưng ngồi trên giường cô, vì chỉ bị động để cô đấm đá, nên anh ta vẫn rất bình thản.
“Chị Hồng bảo anh đi chết, anh sẽ đi chết thật chứ?” Tần Thái nhìn anh ta, nhưng anh ta không trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.