Chương 30: Tranh giành chức tổ trưởng
Nhất Độ Quân Hoa
29/04/2014
Buổi tối, trong phòng ngủ Sa Ưng. Tần Thái phá lên không chơi game trên qq nữa. Cô đang đứng ngồi bất an.
Sa Ưng nằm trên giường đọc sách, một lúc sau thì không kìm được nữa: “Cô bị trĩ à?”
Tần Thái cũng không khách khí: “Liên quan gì đến anh?!”
Vẻ mặt Sa Ưng rất nghiêm túc: “Trĩ nội hay trĩ ngoại? Nếu là trĩ nội tôi có phương thuốc bí truyền, còn trĩ ngoại thì đến bệnh viện đi.”
Tần Thái khóc không được cười chẳng xong: “Anh mới bị trĩ ấy!” sau đó cô thở dài: “Nhưng còn nghiêm trọng hơn cả trĩ.”
Sa Ưng nghiêm mặt: “Bảo vệ an toàn tính mạng của các cô, là bổn phận của tôi. Nói ra nghe xem nào.”
Đối với anh ta, thật ra Tần Thái không có nhiều thiện cảm. Cô đã thấy Sa Ưng dụ dỗ Bạch Lộ thế nào, nói anh ta xấu xa cũng không quá đáng. Nhưng nghe anh ta nói thế thì có chút cảm động: “Nếu Thông gia muốn giết tôi, anh cũng sẽ bảo vệ chứ?”
Sa Ưng thoáng chau mày: “Tại sao Thông gia lại muốn giết cô?”
Tần Thái cảm thấy có nói với anh ta cũng vô ích, nên chuyển chủ đề: “Gần đây anh không uống rượu cũng chẳng gọi đồ nhắm, quen không?”
Sa Ưng bỗng băn khoăn, một hồi lâu, mới đột nhiên nhớ ra đây là câu mình đã nói với Bạch Lộ: Tôi chỉ sờ bên trên thôi, cho uống rượu rồi, cũng phải cho gọi chút đồ nhắm chứ?
…..
Anh ta không biết phải dùng lời lẽ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, đành cười khan một tiếng: “Cô nói vậy, làm tôi cũng thấy hơi thèm rồi đấy.”
Tần Thái lập tức cảnh giác chạy tới gần cửa, nhưng anh ta vẫn nằm yên trên giường. Không khí dần trở lạnh, anh ta đắp chăn, nửa nằm nửa ngồi dựa ở đầu giường, giờ đang vươn vai: “Cô định ở lại rót rượu cho tôi?”
Tần Thái ngập ngừng, “Trước kia những người làm trong ngành, sớm muộn gì cũng đi tới bước này hay sao?”
Sa Ưng ngẩn ngơ, Tần Thái đẩy cửa, trước khi đi còn ném lại một câu: “Cũng có thể anh không phải là loại người như tôi nghĩ.”
Nói xong, cô đóng cửa rồi chạy về phòng.
Sa Ưng châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút một hơi, đột nhiên không thấy buồn ngủ nữa. Anh ta sang gõ cửa phòng chị Hồng, phải một lúc lâu mới nghe chị Hồng trả lời.
Mở cửa nhìn thấy Sa Ưng, rõ ràng chị Hồng hơi sững lại. Sa Ưng cúi đầu nhìn vào trán chị Hồng, giọng rất khẽ: “Tối nay có ở cùng tôi không?”
Chị HỒng ôm chặt mặt, rất lâu sau mới lắc mạnh, quay người vào phòng đóng cửa.
Tần Thái không ngủ được, nếu Thông Dương Tử biết thân phận của cô, hoặc hắn sẽ báo lên trên, hoặc sẽ tìm cách để lợi dụng cô. Cô không muốn trở thành đồ chơi trong tay ai, càng không muốn bị rơi vào trong tình huống mà bản thân không thể khống chế.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng cô nghĩ ra một cách: Lần trước Bạch Cập có đưa cho cô một tấm danh thiếp. Cô quan sát khá kĩ, người trong huyền môn quy định vô cùng nghiêm ngặt về bổn phẩn chức trách, nếu địa vị của Bạch Cập cao hơn Thông Dương Tử, thì việc Bạch Cập làm, Thông Dương Tử sẽ không dám hỏi hay can thiệp.
Tần Thái lăn qua lăn lại, cuối cùng lại đi tìm Sa Ưng. Sa Ưng vẫn chưa ngủ, nhìn thấy cô thì không ngạc nhiên: “Xem ra tối nay cô muốn đổi chỗ ngủ thật rồi.”
Tần Thái vội lắc đầu: “Sa Ưng, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Sá Ưng vẫn nằm trên giường: “Tại sao tôi phải trả lời cô?”
Tần Thái ưỡn thẳng người: “Anh biết Bạch Cập không?”
Sa Ưng thoáng sững lại, Tần Thái vẫn luôn để ý tới phản ứng của anh ta: Xem ra đúng là họ biết Bạch Cập, ít nhiều thì cũng đã nghe thấy tên hắn.
Quả nhiên Sa Ưng đáp một câu chứng thực những suy đoán của cô: “Chuyện của cấp trên, hỏi ít thôi.”
Chỉ cần vậy thôi là Tần Thái hiểu, ngày hôm sau, trước khi tắm Tần Thái đặt ví tiền ở trên giường, không cất. Khi quay lại, Bạch Lộ đang ngồi trên giường ăn quà vặt, vị trí ví tiền của cô hơi bị xê dịch.
Tần Thái không tỏ thái độ gì, thu ví tiền lại: danh thiếp của Bạch Cập, được kẹp ở phía trong cùng của ngăn thẻ. Tối đó, Bạch Lộ không tìm cô nói chuyện nữa.
Trong lòng Tần Thái vẫn hơi thấp thỏm, cô không biết liệu Thông Dương Tử có tới gặp Bạch Cập không, nhưng với tính cách của Bạch Cập, chắc chắn sẽ không che dấu giúp cô. Mà không chừng còn gạt phắt coi như không có quan hệ với cô cũng nên.
Nhưng mấy ngày sau đó đều rất yên tĩnh: Tần Thái đã đánh giá cao Thông Dương Tử, với địa vị của ông ta, chưa đủ tư cách để nói chuyện cùng Bạch Cập.
Quan hệ giữa cô và Bạch Cập, Thông Dương Tử sẽ nghĩ thế nào, Tần Thái không biết, cô chỉ thấy hơi hối hận: Sớm biết Bạch Cập lợi hại vậy, thì ngay từ đầu khi bị Thông Dương Tử tìm tới uy hiếp chỉ vì một quả thận cô đã đưa danh thiếp của hắn ra rồi.
Thật là ngốc chết mất.
Hôm sau đi làm nhiệm vụ, Tần Thái hơi lơ đễnh.Bạch Lộ vẫn duy trì một đêm kiếm hơn hai vạn tiền thành tích nghiệp vụ. Địa điểm làm nhiệm vụ hôm nay là công viên Hà Tân, thật trùng hợp là một tổ khác cũng đang làm nhiệm vụ ở đây.
Hai tổ tranh giành con mồi có phần ác liệt.
Tần Thái không gắng sức quá, vẫn duy trì trong khoảng hai nghìn tệ. Bạch Lọ, Hoàng Diệp và A Tử thì đang cố hết sức. Tần Thái bước trên con đường quanh bờ sông rợp lá vàng rơi, phát hiện ra đã là mùa thu rồi.
Thời gian này cô làm đêm ngủ ngày, nên có phần xa rời nhân gian.
Không thể cả đời sống thế này được.
Cô ngồi trên lan can quanh bờ sông, trời tối rất nhanh, người đi lại trong công viên Hà Tân cũng thưa thớt dần. Gió thu se se lạnh, đã mang chút hơi hướng mùa đông.
Thành viên của tổ khác kia vẫn dùng cách cũ, họ mang trên người rất nhiều dây truyền vòng vèo hoa tai bằng vàng, để dụ người tới cướp. Tần Thái quan sát khá khéo léo, người quản lý của họ cũng giống Sa Ưng, lượn lờ gần đó, tổ trưởng thì đứng dựa vào bức tượng giữa công viên nghịch điện thoại.
Đột nhiên, một cô gái mặc bộ đồ thủy thủ màu trắng bị một người đàn ông kéo vào bụi cây. Tần Thái cảm thấy hơi khác lạ, người đàn ông kia cùng độ tuổi với cô gái, đều chưa tới hai mươi. Trên khuôn mặt vẫn còn rất trẻ con nhìn không thấy chút tà ý.
Tim Tần Thái đập rất nhanh, họ là…..
Tần Thái còn chưa nghĩ xong, người quản lý của tổ đối phương đã đi tới: Khả năng đánh giá tình hình của hắn ta khá hơn Tần Thái nhiều. Không bao lâu, người con trai và cô gái lao ra từ trong bụi cây, nhảy qua hàng rào bao quanh công viên, chạy thục mạng ra đường.
Tần Thái thót tim, bất giác cũng cất bước chạy theo.
Sa Ưng đứng sau, lạnh lùng nói: “Đừng đi xa quá.”
Hắn không có ý định ngăn cản các cô gái chạy đi xem náo nhiệt, bởi nhìn kết cục của người khác, tự mình sẽ biết cách cư xử hơn.
Tần Thái chạy theo người quản lý của tổ kia: Như thế Sa Ưng mới không cho rằng cô cũng định bỏ trốn. Người con trai và người con gái nhanh chóng chạy được ra đường quốc lộ, khi băng qua đường, người quản lý đuổi theo phía sau bóp nát mảnh kính, rồi phẩy tay.
Bụp một tiếng, một chiếc xe tải khá lớn bị nổ lốp, lái xe giật mình, nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập trước mắt, không còn cách nào khác là đánh vô lăng về phía đất trống.
Ngay sau đó một tiếng động khác vang lên, âm thanh không lớn, nhưng người con gái bị đâm bay lên trời, rồi rơi bộp xuống trước mui xe của một chiếc Audi, người con trai vẫn nằm dưới bánh xe, rất lâu sau mới thấy máu chảy, ào ạt như dòng suối nhỏ.
Tần Thái đứng bên đường, dân chúng xung quanh đều trào ra xem, không lâu sau thì lái xe lôi người con trai từ trong bánh xe ra, nhìn hiện trạng vô cùng khủng khiếp, không ai là không lắc đầu: Cô gái chết tại chỗ, sắc mặt chàng trai thì ngày một trắng bệch, xe cứu thương chưa kịp đến, đã tắt thở.
Cuối cùng thì Tần Thái cũng hiểu vì sao A Tử và Hoàng Diệp phải ra sức lấy lòng người quản lý: Vào lúc quan trọng, hắn sẽ quyết định ứng cưu hay từ bỏ, cho sống hay giết chết.
Người quản lý kia không đến chỗ xảy ra tai nạn, hắn đứng trong đám người, còn tổ trưởng của tổ đó thì đưa các cô gái tới chỗ khác: Không phải vì có người chết, mà chỉ có điều chỗ này vừa xảy ra chuyện, cảnh sát giao thông sẽ đến, không có lợi cho việc tác nghiệp.
Chị Hồng cũng định đưa họ đi đổi chỗ, trước khi đi, Tần Thái nhìn về phía cô gái đó một cái, vì cách khá xe, nên chỉ nhìn thấy màu đỏ của máu.
Tháng mười, cấp trên cho người tới thông báo, chị Hồng bị điều đi.
Nếu chị Hồng bị điều đi, có nghĩa tổ Diêu Hồng sẽ phải thay một tổ trưởng mới. Trước kia ứng cửa viên của chức này, đương nhiên là Hoàng Diệp và A Tử, nhưng giờ thì khó nói.
Nghe nói sau khi được làm tổ trưởng thì có thể tự do đi lại, có điện thoại, được liên hệ với người muốn liên hệ. Trong lòng Tần Thái bỗng trào lên ham muốn: Tự do, đối với cô mà nói giờ quý hơn tiền vàng.
Nhưng với thành tích nghiệp vụ và biểu hiện của cô hiện nay, muốn lên chức…..thật không có khả năng.
Đương nhiên Bạch Lộ cũng đến tìm Tần Thái thương lượng bí mật: “Lam Trù, cậu là bạn tốt nhất của mình, mình không muốn giấu cậu. Giờ mình là người có thành tích nghiệp vụ tốt nhất trong tổ, chỉ cần mình lên làm tổ trưởng, thì sẽ nhanh chóng được điều về bên Thông gia. Khi ấy mình sẽ cất nhắc cậu, được không?”
Tần Thái cảm thấy cách này cũng hay, Bạch Lộ vỗ vỗ vai cô, hạ giọng: “Hoàng Diệp và A Tử, giờ là sự uy hiếp lớn nhất đối với mình, họ có thâm niên hơn mình, mình vẫn chỉ là người mới, chỉ e…..”
Tần Thái nói thật: “Cậu có Thông gia làm hậu thuẫn, thành tích lại xuất sắc, nếu cất nhắc cậu những người khác chắc sẽ không dám nói gì.”
Bạch Lộ lắc đầu: “Thông gia ông ấy….không chịu giúp.”
Tần Thái thoáng sững lại: Thì ra Bạch Lộ đã nói chuyện này với Thông gia rồi. Ngay từ đầu cô ấy đã muốn được ngồi vào vị trí ấy. Nhưng nghĩ cũng phải, những lúc thế này, ai còn quan tâm được đến ai?
Tần Thái vẫn thản nhiên: “Chúng ta không phải là giám sát của Trật Tự, làm sao có thể đối phó được với hai người bọn họ?”
Bạch Lộ kinh ngạc, “Giám sát…..của Trật Tự?”
Ngày hôm sau khi đi làm nhiệm vụ, Tần Thái hết sức thận trọng. Bạch Lộ cũng chỉ thuê một ông cụ, bộ dạng hết sức rón rén.
Khoảng hơn mười giờ tối, A Tử đang ở trong bụi cây kêu thét lên, chị Hồng và Sa Ưng cảnh giác. Tần Thái lưng rịn mồ hôi: Xảy ra chuyện gì rồi?
Bên ngoài vang lên những tiếng huyên náo, Sa Ưng chạy đuổi theo, thấy A Diệp bị trói chân trói tay, hai người đàn ông đang kéo cô ta lên một chiếc xe công vụ.
Miệng A Tử bị dán băng dính, đang ú ớ nói gì đó. Sa Ưng chau mày, phía bên Hoàng Diệp mãi không có động tĩnh gì, hắn mím môi, đột nhiên giơ tay phải lên, một đốm sáng màu xanh giống như con đom đóm chui tọt vào người A Tử.
Hai người giám sát phát hiện ra, Sa Ưng là con cá lớn, đương nhiên quan trọng hơn cô gái họ bắt, thế là họ quay sang truy đuổi Sa Ưng. Sa Ưng không dễ để bị họ bắt được như thế, chị Hồng nhanh nhẹn ra hiệu cho Tần Thái, Bạch Lộ và Lục Châu rời đi.
Bạch Lộ và Lục Châu chia nhau ra chạy, Tần Thái đi tới kéo A Tử ra sau tấm bia tưởng niệm, người của tổ giám sát trong Trật Tự dùng thuật trói hồn, khóa chặt hồn phách, nên người không thể cử động.
Tần Thái niệm chú để cởi trói, A Diệp ho mấy tiếng, nhưng nhất thời không còn chút sức lực, cũng may Tần Thái khá khỏe, vừa đỡ vừa dìu A Tử chạy.
Hai người ra khỏi công viên thì gọi taxi, Tần Thái đưa A Tử lên xe trước, rồi nói với lái xe địa điểm.
Cô không bị bại lộ, nên không cần chạy: Lúc này đi theo A Tử, không an toàn.
Ra khỏi cửa lớn của công viên, một chiếc xe việt dã chạy như bay qua, bộp một tiếng, một người bay ra, bay theo hình parapol rồi rơi xuống trước mặt Tần Thái. Chưa bao giờ cận kề với cái chết như thế, hai chân Tần Thái mềm nhũn.
Người đó thất khướu chảy máu, gương mặt vốn xinh đẹp giờ nhàu nhĩ như một tờ giấy, cuối cùng còn bị máu nhuộm đỏ. Là Hoàng Diệp.
Tần Thái chầm chậm bước lên phía trước, Hoàng Diệp nằm dưới đất hai mắt mở to, như nhìn thẳng vào Tần Thái. Đèn trong công viên mờ mờ ảo ảo, máu của Hoàng Diệp như con rắn trườn tới rồi thấm ướt đôi giầy thể thao màu trắng của Tần Thái.
Cô ấy còn chưa đủ hai mươi tuổi, thế giới này không nên tàn nhẫn như thế.
Đầu Tần Thái nổ đùng một tiếng, Bạch Lộ kéo cô chạy: “Đừng nhìn nữa.”
Hai người gọi xe, găp chị Hồng ở một quán KFC. Uống trà sữa, Tần Thái không hiểu sao lại thấy buồn nôn.
A Tử cũng đang hôn mê, Sa Ưng không định giết cô ấy, chỉ là muốn dụ hai người giám sát kia chú ý đến mình để cứu cô ấy. Ai ngờ khi quay lại A Tử đã bị Tần Thái đưa đi. Mấy người giám sát kia đuổi theo Hoàng Diệp, Sa Ưng đành phải từ bỏ Hoàng Diệp, nên giờ cũng không biết đang chạy đi đâu rồi.
“Kí túc xá số một không còn an toàn nữa, chuyển sang kí túc xá số hai.”
Bạch Lộ vẫn luôn cúi đầu uống co ca. A Tử cũng đã bị lộ, muốn làm tổ trưởng không còn cửa nữa. Hoàng Diệp chết rồi, giờ trong tổ Bạch Lộ là người có thành tích xuất sắc nhất, ai làm tổ trưởng, không cần phải nói cũng biết.
Bạch Lộ không nói với Thông gia rằng mình muốn làm tổ trưởng, cô phải tự mình giành lấy thì mới có được sự coi trọng của Thông gia. Bạch Lộ muốn cho Thông gia biết, mình không giống với những người con gái khác.
Trong lòng Tần Thái rõ như gương: Các thành viên trong tiểu tổ không được phép tự ý liên hệ với bên ngoài, nhưng tối nào Bạch Lộ cũng được Thông gia đón đi, lâu dần, lái xe lười, chỉ đưa Bạch Lộ đến dưới lầu rồi về. Mà thả Bạch Lộ xuống dưới lầu thì chưa chắc cô ấy đã lên, cô ấy có thời gian để tiếp xúc với bên ngoài. Nếu cô ấy dùng thời gian này để thông báo cho giám sát bên Trật Tự….
Xem ra tổ trưởng của tiểu tổ này, chắc chắn sẽ là Bạch Lộ.
Nhưng tối ngày hôm đó, Thông gia đến kí túc xá số hai, gọi Tần Thái ra ngoài nói chuyện riêng, mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Dù Bạch Lộ có hỏi thế nào, Tần Thái cũng không chịu tiết lộ nội dung cuộc nói chuyện. Cô chỉ ngủ một lát, rồi lại ra ngoài gặp Thông Dương Tử.
Tần Thái đi tới tận khi trời nhá nhem tối mới quay về, Bạch Lộ hỏi cô đi đâu, cô cũng không nói.
Ngày hôm nay, trong tổ bỏ phiếu, chị Hồng đề nghị để Tần Thái làm thay chức tổ trưởng của chị ta, A Tử đồng ý, Sa Ưng cũng đồng ý, Thông Dương Tử không phản đối.
Vậy là tổ trưởng tổ Diêu Hồng, người kế nhiệm chị Hồng, được chính thức giao cho Lam Trù.
Sa Ưng nằm trên giường đọc sách, một lúc sau thì không kìm được nữa: “Cô bị trĩ à?”
Tần Thái cũng không khách khí: “Liên quan gì đến anh?!”
Vẻ mặt Sa Ưng rất nghiêm túc: “Trĩ nội hay trĩ ngoại? Nếu là trĩ nội tôi có phương thuốc bí truyền, còn trĩ ngoại thì đến bệnh viện đi.”
Tần Thái khóc không được cười chẳng xong: “Anh mới bị trĩ ấy!” sau đó cô thở dài: “Nhưng còn nghiêm trọng hơn cả trĩ.”
Sa Ưng nghiêm mặt: “Bảo vệ an toàn tính mạng của các cô, là bổn phận của tôi. Nói ra nghe xem nào.”
Đối với anh ta, thật ra Tần Thái không có nhiều thiện cảm. Cô đã thấy Sa Ưng dụ dỗ Bạch Lộ thế nào, nói anh ta xấu xa cũng không quá đáng. Nhưng nghe anh ta nói thế thì có chút cảm động: “Nếu Thông gia muốn giết tôi, anh cũng sẽ bảo vệ chứ?”
Sa Ưng thoáng chau mày: “Tại sao Thông gia lại muốn giết cô?”
Tần Thái cảm thấy có nói với anh ta cũng vô ích, nên chuyển chủ đề: “Gần đây anh không uống rượu cũng chẳng gọi đồ nhắm, quen không?”
Sa Ưng bỗng băn khoăn, một hồi lâu, mới đột nhiên nhớ ra đây là câu mình đã nói với Bạch Lộ: Tôi chỉ sờ bên trên thôi, cho uống rượu rồi, cũng phải cho gọi chút đồ nhắm chứ?
…..
Anh ta không biết phải dùng lời lẽ gì để diễn tả tâm trạng của mình lúc này, đành cười khan một tiếng: “Cô nói vậy, làm tôi cũng thấy hơi thèm rồi đấy.”
Tần Thái lập tức cảnh giác chạy tới gần cửa, nhưng anh ta vẫn nằm yên trên giường. Không khí dần trở lạnh, anh ta đắp chăn, nửa nằm nửa ngồi dựa ở đầu giường, giờ đang vươn vai: “Cô định ở lại rót rượu cho tôi?”
Tần Thái ngập ngừng, “Trước kia những người làm trong ngành, sớm muộn gì cũng đi tới bước này hay sao?”
Sa Ưng ngẩn ngơ, Tần Thái đẩy cửa, trước khi đi còn ném lại một câu: “Cũng có thể anh không phải là loại người như tôi nghĩ.”
Nói xong, cô đóng cửa rồi chạy về phòng.
Sa Ưng châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút một hơi, đột nhiên không thấy buồn ngủ nữa. Anh ta sang gõ cửa phòng chị Hồng, phải một lúc lâu mới nghe chị Hồng trả lời.
Mở cửa nhìn thấy Sa Ưng, rõ ràng chị Hồng hơi sững lại. Sa Ưng cúi đầu nhìn vào trán chị Hồng, giọng rất khẽ: “Tối nay có ở cùng tôi không?”
Chị HỒng ôm chặt mặt, rất lâu sau mới lắc mạnh, quay người vào phòng đóng cửa.
Tần Thái không ngủ được, nếu Thông Dương Tử biết thân phận của cô, hoặc hắn sẽ báo lên trên, hoặc sẽ tìm cách để lợi dụng cô. Cô không muốn trở thành đồ chơi trong tay ai, càng không muốn bị rơi vào trong tình huống mà bản thân không thể khống chế.
Suy nghĩ mãi, cuối cùng cô nghĩ ra một cách: Lần trước Bạch Cập có đưa cho cô một tấm danh thiếp. Cô quan sát khá kĩ, người trong huyền môn quy định vô cùng nghiêm ngặt về bổn phẩn chức trách, nếu địa vị của Bạch Cập cao hơn Thông Dương Tử, thì việc Bạch Cập làm, Thông Dương Tử sẽ không dám hỏi hay can thiệp.
Tần Thái lăn qua lăn lại, cuối cùng lại đi tìm Sa Ưng. Sa Ưng vẫn chưa ngủ, nhìn thấy cô thì không ngạc nhiên: “Xem ra tối nay cô muốn đổi chỗ ngủ thật rồi.”
Tần Thái vội lắc đầu: “Sa Ưng, tôi muốn hỏi anh một chuyện.”
Sá Ưng vẫn nằm trên giường: “Tại sao tôi phải trả lời cô?”
Tần Thái ưỡn thẳng người: “Anh biết Bạch Cập không?”
Sa Ưng thoáng sững lại, Tần Thái vẫn luôn để ý tới phản ứng của anh ta: Xem ra đúng là họ biết Bạch Cập, ít nhiều thì cũng đã nghe thấy tên hắn.
Quả nhiên Sa Ưng đáp một câu chứng thực những suy đoán của cô: “Chuyện của cấp trên, hỏi ít thôi.”
Chỉ cần vậy thôi là Tần Thái hiểu, ngày hôm sau, trước khi tắm Tần Thái đặt ví tiền ở trên giường, không cất. Khi quay lại, Bạch Lộ đang ngồi trên giường ăn quà vặt, vị trí ví tiền của cô hơi bị xê dịch.
Tần Thái không tỏ thái độ gì, thu ví tiền lại: danh thiếp của Bạch Cập, được kẹp ở phía trong cùng của ngăn thẻ. Tối đó, Bạch Lộ không tìm cô nói chuyện nữa.
Trong lòng Tần Thái vẫn hơi thấp thỏm, cô không biết liệu Thông Dương Tử có tới gặp Bạch Cập không, nhưng với tính cách của Bạch Cập, chắc chắn sẽ không che dấu giúp cô. Mà không chừng còn gạt phắt coi như không có quan hệ với cô cũng nên.
Nhưng mấy ngày sau đó đều rất yên tĩnh: Tần Thái đã đánh giá cao Thông Dương Tử, với địa vị của ông ta, chưa đủ tư cách để nói chuyện cùng Bạch Cập.
Quan hệ giữa cô và Bạch Cập, Thông Dương Tử sẽ nghĩ thế nào, Tần Thái không biết, cô chỉ thấy hơi hối hận: Sớm biết Bạch Cập lợi hại vậy, thì ngay từ đầu khi bị Thông Dương Tử tìm tới uy hiếp chỉ vì một quả thận cô đã đưa danh thiếp của hắn ra rồi.
Thật là ngốc chết mất.
Hôm sau đi làm nhiệm vụ, Tần Thái hơi lơ đễnh.Bạch Lộ vẫn duy trì một đêm kiếm hơn hai vạn tiền thành tích nghiệp vụ. Địa điểm làm nhiệm vụ hôm nay là công viên Hà Tân, thật trùng hợp là một tổ khác cũng đang làm nhiệm vụ ở đây.
Hai tổ tranh giành con mồi có phần ác liệt.
Tần Thái không gắng sức quá, vẫn duy trì trong khoảng hai nghìn tệ. Bạch Lọ, Hoàng Diệp và A Tử thì đang cố hết sức. Tần Thái bước trên con đường quanh bờ sông rợp lá vàng rơi, phát hiện ra đã là mùa thu rồi.
Thời gian này cô làm đêm ngủ ngày, nên có phần xa rời nhân gian.
Không thể cả đời sống thế này được.
Cô ngồi trên lan can quanh bờ sông, trời tối rất nhanh, người đi lại trong công viên Hà Tân cũng thưa thớt dần. Gió thu se se lạnh, đã mang chút hơi hướng mùa đông.
Thành viên của tổ khác kia vẫn dùng cách cũ, họ mang trên người rất nhiều dây truyền vòng vèo hoa tai bằng vàng, để dụ người tới cướp. Tần Thái quan sát khá khéo léo, người quản lý của họ cũng giống Sa Ưng, lượn lờ gần đó, tổ trưởng thì đứng dựa vào bức tượng giữa công viên nghịch điện thoại.
Đột nhiên, một cô gái mặc bộ đồ thủy thủ màu trắng bị một người đàn ông kéo vào bụi cây. Tần Thái cảm thấy hơi khác lạ, người đàn ông kia cùng độ tuổi với cô gái, đều chưa tới hai mươi. Trên khuôn mặt vẫn còn rất trẻ con nhìn không thấy chút tà ý.
Tim Tần Thái đập rất nhanh, họ là…..
Tần Thái còn chưa nghĩ xong, người quản lý của tổ đối phương đã đi tới: Khả năng đánh giá tình hình của hắn ta khá hơn Tần Thái nhiều. Không bao lâu, người con trai và cô gái lao ra từ trong bụi cây, nhảy qua hàng rào bao quanh công viên, chạy thục mạng ra đường.
Tần Thái thót tim, bất giác cũng cất bước chạy theo.
Sa Ưng đứng sau, lạnh lùng nói: “Đừng đi xa quá.”
Hắn không có ý định ngăn cản các cô gái chạy đi xem náo nhiệt, bởi nhìn kết cục của người khác, tự mình sẽ biết cách cư xử hơn.
Tần Thái chạy theo người quản lý của tổ kia: Như thế Sa Ưng mới không cho rằng cô cũng định bỏ trốn. Người con trai và người con gái nhanh chóng chạy được ra đường quốc lộ, khi băng qua đường, người quản lý đuổi theo phía sau bóp nát mảnh kính, rồi phẩy tay.
Bụp một tiếng, một chiếc xe tải khá lớn bị nổ lốp, lái xe giật mình, nhìn dòng xe cộ qua lại tấp nập trước mắt, không còn cách nào khác là đánh vô lăng về phía đất trống.
Ngay sau đó một tiếng động khác vang lên, âm thanh không lớn, nhưng người con gái bị đâm bay lên trời, rồi rơi bộp xuống trước mui xe của một chiếc Audi, người con trai vẫn nằm dưới bánh xe, rất lâu sau mới thấy máu chảy, ào ạt như dòng suối nhỏ.
Tần Thái đứng bên đường, dân chúng xung quanh đều trào ra xem, không lâu sau thì lái xe lôi người con trai từ trong bánh xe ra, nhìn hiện trạng vô cùng khủng khiếp, không ai là không lắc đầu: Cô gái chết tại chỗ, sắc mặt chàng trai thì ngày một trắng bệch, xe cứu thương chưa kịp đến, đã tắt thở.
Cuối cùng thì Tần Thái cũng hiểu vì sao A Tử và Hoàng Diệp phải ra sức lấy lòng người quản lý: Vào lúc quan trọng, hắn sẽ quyết định ứng cưu hay từ bỏ, cho sống hay giết chết.
Người quản lý kia không đến chỗ xảy ra tai nạn, hắn đứng trong đám người, còn tổ trưởng của tổ đó thì đưa các cô gái tới chỗ khác: Không phải vì có người chết, mà chỉ có điều chỗ này vừa xảy ra chuyện, cảnh sát giao thông sẽ đến, không có lợi cho việc tác nghiệp.
Chị Hồng cũng định đưa họ đi đổi chỗ, trước khi đi, Tần Thái nhìn về phía cô gái đó một cái, vì cách khá xe, nên chỉ nhìn thấy màu đỏ của máu.
Tháng mười, cấp trên cho người tới thông báo, chị Hồng bị điều đi.
Nếu chị Hồng bị điều đi, có nghĩa tổ Diêu Hồng sẽ phải thay một tổ trưởng mới. Trước kia ứng cửa viên của chức này, đương nhiên là Hoàng Diệp và A Tử, nhưng giờ thì khó nói.
Nghe nói sau khi được làm tổ trưởng thì có thể tự do đi lại, có điện thoại, được liên hệ với người muốn liên hệ. Trong lòng Tần Thái bỗng trào lên ham muốn: Tự do, đối với cô mà nói giờ quý hơn tiền vàng.
Nhưng với thành tích nghiệp vụ và biểu hiện của cô hiện nay, muốn lên chức…..thật không có khả năng.
Đương nhiên Bạch Lộ cũng đến tìm Tần Thái thương lượng bí mật: “Lam Trù, cậu là bạn tốt nhất của mình, mình không muốn giấu cậu. Giờ mình là người có thành tích nghiệp vụ tốt nhất trong tổ, chỉ cần mình lên làm tổ trưởng, thì sẽ nhanh chóng được điều về bên Thông gia. Khi ấy mình sẽ cất nhắc cậu, được không?”
Tần Thái cảm thấy cách này cũng hay, Bạch Lộ vỗ vỗ vai cô, hạ giọng: “Hoàng Diệp và A Tử, giờ là sự uy hiếp lớn nhất đối với mình, họ có thâm niên hơn mình, mình vẫn chỉ là người mới, chỉ e…..”
Tần Thái nói thật: “Cậu có Thông gia làm hậu thuẫn, thành tích lại xuất sắc, nếu cất nhắc cậu những người khác chắc sẽ không dám nói gì.”
Bạch Lộ lắc đầu: “Thông gia ông ấy….không chịu giúp.”
Tần Thái thoáng sững lại: Thì ra Bạch Lộ đã nói chuyện này với Thông gia rồi. Ngay từ đầu cô ấy đã muốn được ngồi vào vị trí ấy. Nhưng nghĩ cũng phải, những lúc thế này, ai còn quan tâm được đến ai?
Tần Thái vẫn thản nhiên: “Chúng ta không phải là giám sát của Trật Tự, làm sao có thể đối phó được với hai người bọn họ?”
Bạch Lộ kinh ngạc, “Giám sát…..của Trật Tự?”
Ngày hôm sau khi đi làm nhiệm vụ, Tần Thái hết sức thận trọng. Bạch Lộ cũng chỉ thuê một ông cụ, bộ dạng hết sức rón rén.
Khoảng hơn mười giờ tối, A Tử đang ở trong bụi cây kêu thét lên, chị Hồng và Sa Ưng cảnh giác. Tần Thái lưng rịn mồ hôi: Xảy ra chuyện gì rồi?
Bên ngoài vang lên những tiếng huyên náo, Sa Ưng chạy đuổi theo, thấy A Diệp bị trói chân trói tay, hai người đàn ông đang kéo cô ta lên một chiếc xe công vụ.
Miệng A Tử bị dán băng dính, đang ú ớ nói gì đó. Sa Ưng chau mày, phía bên Hoàng Diệp mãi không có động tĩnh gì, hắn mím môi, đột nhiên giơ tay phải lên, một đốm sáng màu xanh giống như con đom đóm chui tọt vào người A Tử.
Hai người giám sát phát hiện ra, Sa Ưng là con cá lớn, đương nhiên quan trọng hơn cô gái họ bắt, thế là họ quay sang truy đuổi Sa Ưng. Sa Ưng không dễ để bị họ bắt được như thế, chị Hồng nhanh nhẹn ra hiệu cho Tần Thái, Bạch Lộ và Lục Châu rời đi.
Bạch Lộ và Lục Châu chia nhau ra chạy, Tần Thái đi tới kéo A Tử ra sau tấm bia tưởng niệm, người của tổ giám sát trong Trật Tự dùng thuật trói hồn, khóa chặt hồn phách, nên người không thể cử động.
Tần Thái niệm chú để cởi trói, A Diệp ho mấy tiếng, nhưng nhất thời không còn chút sức lực, cũng may Tần Thái khá khỏe, vừa đỡ vừa dìu A Tử chạy.
Hai người ra khỏi công viên thì gọi taxi, Tần Thái đưa A Tử lên xe trước, rồi nói với lái xe địa điểm.
Cô không bị bại lộ, nên không cần chạy: Lúc này đi theo A Tử, không an toàn.
Ra khỏi cửa lớn của công viên, một chiếc xe việt dã chạy như bay qua, bộp một tiếng, một người bay ra, bay theo hình parapol rồi rơi xuống trước mặt Tần Thái. Chưa bao giờ cận kề với cái chết như thế, hai chân Tần Thái mềm nhũn.
Người đó thất khướu chảy máu, gương mặt vốn xinh đẹp giờ nhàu nhĩ như một tờ giấy, cuối cùng còn bị máu nhuộm đỏ. Là Hoàng Diệp.
Tần Thái chầm chậm bước lên phía trước, Hoàng Diệp nằm dưới đất hai mắt mở to, như nhìn thẳng vào Tần Thái. Đèn trong công viên mờ mờ ảo ảo, máu của Hoàng Diệp như con rắn trườn tới rồi thấm ướt đôi giầy thể thao màu trắng của Tần Thái.
Cô ấy còn chưa đủ hai mươi tuổi, thế giới này không nên tàn nhẫn như thế.
Đầu Tần Thái nổ đùng một tiếng, Bạch Lộ kéo cô chạy: “Đừng nhìn nữa.”
Hai người gọi xe, găp chị Hồng ở một quán KFC. Uống trà sữa, Tần Thái không hiểu sao lại thấy buồn nôn.
A Tử cũng đang hôn mê, Sa Ưng không định giết cô ấy, chỉ là muốn dụ hai người giám sát kia chú ý đến mình để cứu cô ấy. Ai ngờ khi quay lại A Tử đã bị Tần Thái đưa đi. Mấy người giám sát kia đuổi theo Hoàng Diệp, Sa Ưng đành phải từ bỏ Hoàng Diệp, nên giờ cũng không biết đang chạy đi đâu rồi.
“Kí túc xá số một không còn an toàn nữa, chuyển sang kí túc xá số hai.”
Bạch Lộ vẫn luôn cúi đầu uống co ca. A Tử cũng đã bị lộ, muốn làm tổ trưởng không còn cửa nữa. Hoàng Diệp chết rồi, giờ trong tổ Bạch Lộ là người có thành tích xuất sắc nhất, ai làm tổ trưởng, không cần phải nói cũng biết.
Bạch Lộ không nói với Thông gia rằng mình muốn làm tổ trưởng, cô phải tự mình giành lấy thì mới có được sự coi trọng của Thông gia. Bạch Lộ muốn cho Thông gia biết, mình không giống với những người con gái khác.
Trong lòng Tần Thái rõ như gương: Các thành viên trong tiểu tổ không được phép tự ý liên hệ với bên ngoài, nhưng tối nào Bạch Lộ cũng được Thông gia đón đi, lâu dần, lái xe lười, chỉ đưa Bạch Lộ đến dưới lầu rồi về. Mà thả Bạch Lộ xuống dưới lầu thì chưa chắc cô ấy đã lên, cô ấy có thời gian để tiếp xúc với bên ngoài. Nếu cô ấy dùng thời gian này để thông báo cho giám sát bên Trật Tự….
Xem ra tổ trưởng của tiểu tổ này, chắc chắn sẽ là Bạch Lộ.
Nhưng tối ngày hôm đó, Thông gia đến kí túc xá số hai, gọi Tần Thái ra ngoài nói chuyện riêng, mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Dù Bạch Lộ có hỏi thế nào, Tần Thái cũng không chịu tiết lộ nội dung cuộc nói chuyện. Cô chỉ ngủ một lát, rồi lại ra ngoài gặp Thông Dương Tử.
Tần Thái đi tới tận khi trời nhá nhem tối mới quay về, Bạch Lộ hỏi cô đi đâu, cô cũng không nói.
Ngày hôm nay, trong tổ bỏ phiếu, chị Hồng đề nghị để Tần Thái làm thay chức tổ trưởng của chị ta, A Tử đồng ý, Sa Ưng cũng đồng ý, Thông Dương Tử không phản đối.
Vậy là tổ trưởng tổ Diêu Hồng, người kế nhiệm chị Hồng, được chính thức giao cho Lam Trù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.