Vương Quốc Màu Xám

Chương 29: Vì tương lai

Nhất Độ Quân Hoa

28/04/2014

Từ đó về sau, Bạch Lộ không còn thường xuyên ngủ trong phòng kí túc xá nữa. Mặc dù không nói rõ, nhưng ngay cả chị Hồng và Sa Ưng đều không truy hỏi, cô ấy đi đâu, trong lòng mọi người đều tự hiểu.

Sáu giờ rưỡi hôm nay, Tần Thái và bốn cô nương vừa ngủ, chị Hồng lại gọi Bạch Lộ ra ngoài. Mọi người quen với việc này, nên không bận tâm lắm.

Sau khi Bạch Lộ lên xe, chị Hồng nhìn Sa Ưng: “Nhiệm vụ của..., hình như hoàn thành thì phải?”

Sa Ưng trầm ngâm, “Cô ấy có chính kiến của mình, chắc.”

Chị Hồng ánh mắt thoáng lạnh, “Chắc có thể thay đổi được quy định của tổ chức?”

Sa Ưng nhanh nhẹn bước lên lầu, “Sẽ nghĩ cách.”

Tần Thái đã ngủ, đột nhiên cửa lại bị mở, “Lam Trù, đến phòng tôi một lát.”

Là giọng Sa Ưng. Tần Thái định từ chối, nhưng anh ta đã đóng cửa bỏ đi.Trong kí túc chỉ có đồ ngủ, Tần Thái cài hết cúc áo lại, rồi như chú chó con lông dựng tai dựng ngực lên ra khỏi phòng.

Phòng Sa Ưng vẫn sáng đèn, không đợi Tần Thái gõ cửa, anh ta đã cao giọng: “Vào đi.”

Tần Thái đứng bên cửa, không khép cửa vào, mím môi hỏi từ xa: “Có chuyện gì?”

Sa Ưng nhìn cô từ đầu tới chân một lượt, nhìn tới mức cô cảm thấy bối rối mất tự nhiên. Nhưng cô vẫn trung thành giữ cửa giống một chú chó giữ nhà: Phát hiện có điều gì đó không ổn, lập tức quay người tháo chạy ngay.

Sa Ưng chỉ vào chiếc ghế bên cạnh giường, phòng ngủ của anh ta chính là văn phòng, không gian rộng rãi, bên cạnh là bàn máy tính, có bàn đường nhiên phải có ghế.

Tần Thái không tới đó ngồi, cô đứng thẳng người: “Quản lý, trước kia từng có một cô gái, cô ấy không chịu cởi bỏ quần áo trên người mình. Một hôm có kẻ bắt cô ấy phải cởi áo khoác ngoài, cô ấy cho rằng cởi áo khoác ngoài thì không bị coi là trần truồng, nên cởi. Sau này người đó lại bảo cô ấy cởi áo sơ mi, cô ấy cho rằng trong áo sơ mi còn có áo con, thế là cũng cởi. Tới cuối cùng, người đó bảo cô ấy cởi nốt áo con, cô ấy lại nghĩ mình vẫn còn quần.”

Sa Ưng lặng lẽ nghe, Tần Thái cười hỏi: “Biết cuối cùng cô ấy thế nào không?”

Cô ấy trần truồng. Sa Ưng không cần hỏi, hắn cũng biết.

“Đã cởi hết mọi thứ như thế rồi, còn giữ lại chút xíu đó làm gì?”

Sa Ưng hất cằm: “Đóng cửa.”

Tần Thái không đóng cửa: “Vậy điều mà câu chuyện muốn nhấn mạnh đó chính là không được nhượng bộ dù chỉ một lần.”

Sa Ưng gằn giọng: “Đóng cửa!”

Tần Thái vẫn không chịu: “Không có việc gì tôi về phòng trước đây!”

“Đúng lại!” Sa Ưng khẽ quát, hắn thấy bực bội, đứng dậy kéo Tần Thái vào trong, binh một tiếng cửa được đóng lại, rồi khóa trái. Tần Thái bắt đầu hoảng sợ: “Tổ chức có quy định, không được cưỡng ép.”

Sa Ưng dường như không nghe thấy gì, vẫn ngồi dựa vào đầu giường, cúi đầu đọc sách. Tần Thái đứng ngồi không yên, cứ như thế hơn tiếng đồng hồ, cuối cùng Sa Ưng lên tiếng: “Buồn ngủ rồi.”

Tần Thái bực bội: “Có phải tôi muốn ở đây làm phiền anh không được ngủ đâu!”

Cô mở mãi vẫn không mở được cửa, Sa Ưng thở dài, lại làm nhân viên phục vụ lần nữa. Lúc này Tần Thái mới ra được, trong lòng thầm thấy là may mắn: Cũng may hắn ta không định làm gì thật, nếu không cô phải làm thế nào?

Đánh nhau chắc chắn cô không phải đối thủ của hắn, Bạch Lộ nói đích thân nhìn thấy hắn một tay đánh bại hai tên cánh sát. Bắt hồn của anh ta. nhìn cách hắn hóa nước cho Hoàng Diệp, chắc chắn hắn biết rất nhiều những chiêu trong huyền môn.



Từ đó liên tưởng đến chị Hồng và Thông Dương Tử, Tần Thái bất giác thấy khó hiểu: Rút cuộc đây là tổ chức gì, sao toàn những người thần thần đạo đạo thế này.

Nhưng sự việc không kết thúc đơn giản như vậy, tối hôm sau, Sa Ưng lại gọi Tần Thái tới phòng mình. Lần này Tần Thái tự nhắc nhở mình: Cho dù thế nào cũng không mắc lừa hắn!

Cô vào phòng Sa Ưng thậm chí còn lật sách của hắn ra xem. Sa Ưng cũng không quan tâm tới cô, chỉ giữ cô ở lại khoảng hơn bốn mươi phút là đuổi ra.

Ngày thứ tư thì Tần Thái càng tự nhiên hơn. Cô mở vi tính của Sa Ưng, còn quay sang hỏi: “Mật mã thế nào?”

Sa Ưng ngẩn người, rồi nói cho cô biết mật mã thật.

Cô biết khá nhiều về máy vi tính: Đều là học được trong thời gian rảnh rỗi ở Trật Tự trước kia. Cô không ngốc tới mức đăng nhập vào QQ của mình, Trật Tự có mạng lưới giám sát, hễ lên chắc chắn họ sẽ tra ra IP ngay. QQ trong vi tính của Sa Ưng tự động đăng nhập, Tần Thái vui sướng, cô lập tức vào chơi game!

Cô dùng QQ của Sa Ưng để chơi game, QQ vừa online đã có rất nhiều tin nhắn nhảy ra. Tần Thái đọc từng tin một, có bạn mạng là nữ còn mời hắn chát nude.

Những nhóm mà hắn tham gia cũng cổ quái, toàn mấy hình thù bát quái kì dị, súng trường bắn tỉa... Tần Thái quay đầu lại hỏi hắn: “Có người mời chat nude, chat không?”

“.” Sa Ưng im lặng.

Bốn mươi phút sau, Tần Thái tự giác tắt máy: Cô thua sạch số điểm game mà Sa Ưng tích được trên QQ rồi.

Cô ra ngoài Sa Ưng cũng chẳng quan tâm, thực ra phải đi làm cả ngày chắc hắn mệt lắm?Khi Tần Thái mở cửa thấy hắn đặt sách xuống, như chuẩn bị đi ngủ.

Tần Thái về phòng, Bạch Lộ đang ở đó. Thấy cô về, Bạch Lộ rất hào hứng, lập tức chui vào trong chăn cùng cô: “Lam Trù, cũng .ấy cùng Sa Ưng rồi à?”

Tần Thái không biết mục đích của Sa Ưng la gì, nên không đáp. Bạch Lộ thấy cô như thầm thừa nhận, đột nhiệt nổi hứng tám: “Anh ta.trong chuyện đó có được không?”

Tần Thái chỉ còn biết tiếp tục im lặng, Bạch Lộ cứ tự nói một mình: “Thực ra ban đầu cũng kháng cự, nhưng sau thì lung lay. Lam Trù, mình muốn trở về một cách trong sạch, cậu tin không?”

Tần Thái gật đầu, đương nhiên là cô tin. Bạch Lộ thở dài: “Biết không kiên trì được nữa, sớm muộn gì cũng sẽ dựa dẫm phục tùng anh ta. Nghe buồn cười lắm phải không, nhưng nếu nhất định phải bán, thì bán cho ai cũng không khác biệt nhiều, trong tình huống được chọn lựa, tại sao lại không chọn người có địa vị cao hơn?”

Tần Thái vẫn im lặng, Bạch Lộ cảm giác quan hệ giữa hai người thân thiết thêm một bước: “Thông gia xấu xa chết mất, ông ta luôn thích biến thành đủ mọi hình dạng để cùng mình..làm chuyện đó. Tối qua ông ta còn biến thành một ông già tám mươi nữa.”

Tần Thái vẫn luôn lưu tâm tới chuyện của Thông gia: “Khi biến hình, cậu có nhìn thấy tận mắt không?”

Thấy Tần Thái chịu nói chuyện, Bạch Lộ rất vui: “Không. Khi ra ngoài ông ta còn đang trong hình dạng một thanh niên tuấn tú, lúc quay vào đã thành ông già rồi.”

Tần Thái gật đầu: “Ông ta chưa lần nào biến hình trước mặt cậu à?”

Bạch Lộ ngẩn người, nghĩ kĩ xong thì lắc đầu: “Không có, nhưng đúng là ông ta có biến hình, còn biến thành con gái nữa!”

Tần Thái lẩm bẩm, theo lí mà nói nếu biến hóa, thì chỉ mất khoảng vài phút, không có lí do gì để tránh mặt Bạch Lộ mới đúng chứ. Cô luôn cảm thấy Thông Dương Tử này hơi kì quái.

Bạch Lộ hoàn toàn chẳng nhận ra điều gì khác biệt, vẫn hào hứng nói: “..Khi cùng Sa Ưng làm chuyện ấy.có dễ chịu không?”

Câu này thì hơi quá, Tần Thái đỏ mặt, ậm ờ: “Cũng được.”

Bạch Lộ tâm trạng đang phơi phới, chìm đắm trong tinfhyeeu, nên thường muốn được tâm sự: “Ông ấy thật đáng ghét, luôn có rất nhiều tư thế, thỉnh thoảng mình bị ông ấy dày vò cho không dậy nổi.”

Tần Thái hơi bối rối, chỉ còn biết cười ha ha một tiếng.

Bạch Lộ vẫn huyên thuyết không ngớt, Tần Thái đột nhiên nhớ tới dự định trước kia của Bạch Lộ, hỏi: “Bạch Lộ, còn muốn về học tiếp không?”



Bạch Lộ thoáng sứng lại, rất lâu sau mới đáp: “Cũng có thể.muộn hơn mới về. Lam Trù, ở đây kiếm được rất nhiều tiền, vì tương lai.. chỉ cần làm thêm một năm nữa, đến khi ấy cha mẹ mình sẽ không phải đi làm nữa.”

Tần Thái chẳng biết trả lời thế nào, chỉ còn biết phụ họa: “Cậu nói cũng đúng.”

Vì tương lai, phải kiếm bao nhiêu tiền mới đủ?

Tại sao những lí tưởng tốt đẹp đó, cuối cùng đều trở nên vô thường giống thế sự chứ?

Thành tích nghiệp vụ của Bạch Lộ vẫn cao vút như thế, ngay cả Lục Châu cũng không nén được mà hỏi Tần Thái: “Cậu là người nghĩ ra việc đó, sao không bắt cô ta chia tiền?”

Tần Thái cười điềm đạm: “Một tháng ba nghìn tệ, đã là cao rồi.”

Ánh mắt Lục Châu nhìn cô hoang mang: “Thật không hiểu cậu thông minh hay ngốc nữa.”

Hôm nay, Bạch Lộ lại là người đánh thức Tần Thái khỏi giấc mơ. Bạch Lộ về từ bao giờ không biết, cầm một hộp sô cô la đưa cho Tần Thái, Tần Thái không ăn vặt trước khi đi ngủ, Bạch Lộ bẻ một miếng đưa tới tận miệng Tần Thái. Tần Thái đành ăn, không muốn ngủ nữa: “Sao thế?”

Bạch Lộ nằm xuống cùng Tần Thái, một lúc sau mới đáp: “Thấy chán thôi.”

Trầm mặc hồi lâu, Bạch Lộ đột nhiên hỏi: “Lam Trù, cậu là người ở đâu?”

Tần Thái trả lời lơ đễnh: “Ở nông thôn.”

Bạch Lộ như thả lỏng người, cười hi hi hỏi: “Nông thôn có vui không?”

Tần Thái cũng hào hứng theo, “Vui lắm, cậu đã gặt lúa, hái ngô bao giờ chưa? Gieo mạ bao giờ chưa?”

Bạch Lộ đâu biết mấy việc đó, nghe đầy chăm chú.

“Nhà mình nuôi một con lợn nái, cứ khoảng ba bốn tháng lại sinh một lứa lợn con. Lợn con được mười ngày thì thả ra khỏi chuồng. Đằng sau nhà có một ngọn núi, rất cao, trên núi lá Bách nhiều vô kể, trong núi còn có một hang đá, lũ lợn con thích nhất là vào hang tìm ốc sên để ăn.”

Cô vui vẻ kể về những chuyện vui hồi còn ở nhà, Bạch Lộ thỉnh thoảng cũng xen vào một câu, hai người trò chuyện tới nửa đêm.

Hôm sau phải đi làm, Bạch Lộ chủ động chia điểm nghiệp vụ cho Tần Thái, nhưng Tần Thái không lấy: Hoàn thành nhiệm vụ cơ bản là việc rất dễ đối với cô. Buổi tối, Bạch Lộ lại cuốn lấy cô đòi kể chuyện ở quê. Tần Thái kể về ruộng nhà mình, kể về cái ao bên ruộng, kể về cây lục bình trong ao.

Bạch Lộ nghe chăm chú, hai người vui vẻ nói nói cười cười, Hoàng Diệp thường xuyên cằn nhằn.

Giờ Bạch Lộ không còn sợ Hoàng Diệp nữa, cũng quay sang mắng lại khiến Hoàng Diệp chẳng còn dám mở lời, sau đó tiếp tục trò chuyện với Tần Thái. Tần Thái luôn có cảm giác rất khác lạ, cho đến tối nay, Bạch Lộ nghe mãi nghe mãi đột nhiên hỏi: “Nhà cậu có mấy người?”

Tần Thái bỗng giật thót mình, lưng toát mồ hôi lạnh: Nếu cô ấy là người do Thông Dương Tử phái đến để tìm hiểu quê quán của mình, mình tiết lộ cho cô ấy biết những chuyện ấy, liệu họ có nhanh chóng tìm tới nhà mình không?

Quan trọng nhất là, trước kia Tần Lão Nhị bị suy thận, gần đây đột nhiên không chữa mà khỏi, còn cô lại vì một quả thận mà tìm tới Thông Dương quán.

Thông Dương Tử rất dễ tìm tới nhà cô. Mặc dù khi đón cô đi, Trật Tự có nói ra bên ngoài là đưa đi học, nên giờ không truy nã cô một cách quá lộ liễu, nhưng Tần Lão Nhị.nếu Thông Dương Tử cho Tần Lão Nhị tiền, ông ta liệu có tiết lộ tin tức?

Một khi họ tìm hiểu được ngọn ngành, sẽ liên lụy đến Bạch Hà, chuyện không thể dấu được nữa.

Tim Tần Thái đột nhiên đập thình thịch, nếu Thông Dương Tử biết thân phận của cô, chuyện gì sẽ xảy ra? Thân phận chắc chắn không dấu thêm được nữa, làm thế nào đây?

Bạch Lộ, có biết Thông Dương Tử đang cố tình thăm dò cô không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Vương Quốc Màu Xám

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook