Chương 16: Bị chi phối cảm xúc
Tg Phi Yến
31/03/2022
Lúc về đến nhà Tiểu Hy đã ngủ trên tay của Tô Hàn, chỉ thay xong quần áo, uống thêm một bình sữa nữa bé con liền lăn ra ngủ không quản trời quản đất.Chắc là cả ngày hôm nay ham chơi quá nên buổi tối liền ngủ thật sớm..
Ngồi bên giường Tô Hàn nhận lấy bình sữa đã bị Tiểu Hy ném qua một bên, thân mình nho nhỏ ôm lấy chăn gấu ngủ ngon lành.
Anh cẩn thận kéo chăn qua đắp thật kỹ cho bé con,nhìn thế nào cũng khiến người khác muốn ôm vào lòng.
Lúc này Trầm Ngọc bước vào, bà nói khẽ.
- Tiểu Hy hôm nay dường như rất vui vẻ, lúc mẹ lau mình cho con bé,luôn miệng nhắc đến cái gì là công chúa rồi chị gái xinh đẹp..
Tô Hàn ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên, nhớ đến lời Tiểu Hy nhận định Tử Kiều là bạn, anh liền bật cười khẽ.
- Tiểu Hy hôm nay có bạn mới, chơi cả ngày nên có chút mệt.Mẹ cứ để con bé ngủ đi, lúc chiều con cho Tiểu Hy ăn một chút.
Trầm Ngọc trong đầu cứ nghĩ là một cô bạn nhỏ nào đó mà cháu gái mình mới quen cũng không có nhiều thắc mắc.Chỉ thấy nụ cười trên môi Tô Hàn có chút quái lạ, lâu rồi bà dường như rất ít khi thấy con trai mình cười như vậy,có gì đó không đúng nhưng bà lại không rõ nó sai ở chỗ nào.
Lúc này Trầm Ngọc mới kéo ghế, nói về vấn đề chính.
- Con với Tiểu Uyển chia tay rồi à?
Tô Hàn thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
- Ngô gia nói với mẹ sao?
Trầm Ngọc gật đầu, có chút không vui.
- Sao con không nói qua với mẹ, có phải con sợ mẹ thất vọng hay không?
Thấy Tô Hàn im lặng, Trầm Ngọc thở dài.
- Mẹ đúng là có chút hụt hẫng nhưng chỉ là một chút vì hơn ai hết mẹ rất mong con sẽ như Nhược Nhược sớm tìm lấy hạnh phúc của chính mình.Nhưng mẹ tôn trọng ý kiến của con.
Bà lại nói.
- Mẹ từng tuổi nào rồi không nhìn ra tính cách của Ngô Uyển. Lúc đầu mẹ chỉ nghĩ do con bé được nuông chiều từ bé nên có chút bướng bỉnh.Nhược Nhược từng nói với mẹ con và Ngô Uyển không hề hợp nhau..
Haiz..giờ thì mẹ tin rồi.Mẹ không phải vì thân thích hai nhà mà ép con phải lấy Ngô Uyển.Dù người con chọn là ai đi nữa chỉ cần con hạnh phúc mẹ đều ủng hộ.Con không cần suy nghĩ việc người nối dõi Tô Thị mà buông xuôi cảm xúc của chính mình.
Bà kéo lấy tay Tô Hàn, vỗ vỗ lấy tay anh.
- Mẹ thực sự muốn nhìn thấy con hạnh phúc, từ khi ba con mất con đã rất vất vả quá nhiều.Chỉ cần ai đó khiến con hạnh phúc mẹ cũng sẽ liền yêu quý người đó.
Trước khi Tô Hàn trở về bà vừa nói chuyện điện thoại với Tô Nhược.Nghe tin Ngô Uyển và Tô Hàn chia tay, con bé chỉ hận không thể bay về ngay lập tức nhảy nhót ăn mừng.
Bà không phải thích gì Ngô Uyển cả,chỉ là Tô Hàn cứ im hơi lặng tiếng thờ ờ không buồn yêu đương khiến bà ngày đêm lo lắng. Một năm trước Ngô Uyển xuất hiện,con bé đó lại rất kiên trì trong công cuộc theo đuổi Tô Hàn. Lại là con gái của người quen,hai nhà cũng có thâm tình nên bà thấy mọi thứ đều ổn, đúng là tính cách của Ngô Uyển có chút trẻ con và đôi lúc tùy hứng, quả nhiên so với sự trầm ổn của Tô Hàn không tính là xứng đôi. Tưởng rằng đáp lại sự kiên trì của Ngô Uyển trong một thời gian dài là một đám cưới viên mãn.Ai ngờ hai đứa lại chia tay.
Đúng là duyên nợ khó nói trước được điều gì.
Tuy có chút hối tiếc,nhưng Tô Nhược nói đúng, bà cũng nhìn ra Tô Hàn không hề yêu Ngô Uyển, kéo dài gần một năm qua nguyện ý chỉ khiến bà yên lòng.
Tô Hàn không hiểu sao,những câu nói của Trầm Ngọc khi vào tai anh, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt non nớt có chút bẽn lẽn của Tử Kiều..Anh không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi, cứ bị cô gái đó ngây ngô xoay chuyển cảm xúc, giờ ngồi đây mà vẫn nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp kia.
Anh nhẹ thở dài,giấu đi cảm xúc lâng lâng trong lòng.
- Con biết rồi, mẹ nghỉ ngơi đi con có việc một chút..
Trầm Ngọc đưa mắt nhìn Tô Hàn rời khỏi phòng, lúc thì lẩn thẩn, còn cười một mình rồi lại vội vàng như thế nữa.Có phải có bệnh rồi không, đứa con mặt lạnh nhạt,trầm ổn của bà đi đâu mất rồi.
Tô Hàn trở về phòng làm việc, anh có một căn hộ gần Tô Thị khi nào công việc bận bịu anh đều ở đó, cuối tuần mới về Tô Gia.Nhưng thời gian này có Tiểu Hy nên anh luôn túc trực ở bên cạnh con bé.
Ngồi trước laptop, Tô Hàn nhấn gửi thông tin chuyển đi, rồi lấy ra điện thoại nhấn gọi cho ai đó..
Rất nhanh đầu giây bên kia liền có người bắt máy.
- Chủ Tịch.
Tô Hàn nhìn lên màn hình, ánh sáng phản phất chiếu rọi lên khuôn mặt như tạc tượng của anh có chút đăm chiêu.
- Tôi mới gửi cho cậu một hồ sơ, tôi cần biết tất cả thông tin của cô gái này tại Thành phố A.
- Vâng chủ tịch,tôi sẽ làm ngay..
Sau khi nói thêm vài câu,Tô Hàn mới tắt máy. Ngón tay anh nhịp nhịp lên bàn, qua một lúc quay đầu nhìn ra bầu trời đêm, đêm nay thật nhiều sao..
..........
????????????⬅️⬅️⬅️⬅️
Ngồi bên giường Tô Hàn nhận lấy bình sữa đã bị Tiểu Hy ném qua một bên, thân mình nho nhỏ ôm lấy chăn gấu ngủ ngon lành.
Anh cẩn thận kéo chăn qua đắp thật kỹ cho bé con,nhìn thế nào cũng khiến người khác muốn ôm vào lòng.
Lúc này Trầm Ngọc bước vào, bà nói khẽ.
- Tiểu Hy hôm nay dường như rất vui vẻ, lúc mẹ lau mình cho con bé,luôn miệng nhắc đến cái gì là công chúa rồi chị gái xinh đẹp..
Tô Hàn ngẩng đầu, khóe môi nhếch lên, nhớ đến lời Tiểu Hy nhận định Tử Kiều là bạn, anh liền bật cười khẽ.
- Tiểu Hy hôm nay có bạn mới, chơi cả ngày nên có chút mệt.Mẹ cứ để con bé ngủ đi, lúc chiều con cho Tiểu Hy ăn một chút.
Trầm Ngọc trong đầu cứ nghĩ là một cô bạn nhỏ nào đó mà cháu gái mình mới quen cũng không có nhiều thắc mắc.Chỉ thấy nụ cười trên môi Tô Hàn có chút quái lạ, lâu rồi bà dường như rất ít khi thấy con trai mình cười như vậy,có gì đó không đúng nhưng bà lại không rõ nó sai ở chỗ nào.
Lúc này Trầm Ngọc mới kéo ghế, nói về vấn đề chính.
- Con với Tiểu Uyển chia tay rồi à?
Tô Hàn thu lại nụ cười, ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
- Ngô gia nói với mẹ sao?
Trầm Ngọc gật đầu, có chút không vui.
- Sao con không nói qua với mẹ, có phải con sợ mẹ thất vọng hay không?
Thấy Tô Hàn im lặng, Trầm Ngọc thở dài.
- Mẹ đúng là có chút hụt hẫng nhưng chỉ là một chút vì hơn ai hết mẹ rất mong con sẽ như Nhược Nhược sớm tìm lấy hạnh phúc của chính mình.Nhưng mẹ tôn trọng ý kiến của con.
Bà lại nói.
- Mẹ từng tuổi nào rồi không nhìn ra tính cách của Ngô Uyển. Lúc đầu mẹ chỉ nghĩ do con bé được nuông chiều từ bé nên có chút bướng bỉnh.Nhược Nhược từng nói với mẹ con và Ngô Uyển không hề hợp nhau..
Haiz..giờ thì mẹ tin rồi.Mẹ không phải vì thân thích hai nhà mà ép con phải lấy Ngô Uyển.Dù người con chọn là ai đi nữa chỉ cần con hạnh phúc mẹ đều ủng hộ.Con không cần suy nghĩ việc người nối dõi Tô Thị mà buông xuôi cảm xúc của chính mình.
Bà kéo lấy tay Tô Hàn, vỗ vỗ lấy tay anh.
- Mẹ thực sự muốn nhìn thấy con hạnh phúc, từ khi ba con mất con đã rất vất vả quá nhiều.Chỉ cần ai đó khiến con hạnh phúc mẹ cũng sẽ liền yêu quý người đó.
Trước khi Tô Hàn trở về bà vừa nói chuyện điện thoại với Tô Nhược.Nghe tin Ngô Uyển và Tô Hàn chia tay, con bé chỉ hận không thể bay về ngay lập tức nhảy nhót ăn mừng.
Bà không phải thích gì Ngô Uyển cả,chỉ là Tô Hàn cứ im hơi lặng tiếng thờ ờ không buồn yêu đương khiến bà ngày đêm lo lắng. Một năm trước Ngô Uyển xuất hiện,con bé đó lại rất kiên trì trong công cuộc theo đuổi Tô Hàn. Lại là con gái của người quen,hai nhà cũng có thâm tình nên bà thấy mọi thứ đều ổn, đúng là tính cách của Ngô Uyển có chút trẻ con và đôi lúc tùy hứng, quả nhiên so với sự trầm ổn của Tô Hàn không tính là xứng đôi. Tưởng rằng đáp lại sự kiên trì của Ngô Uyển trong một thời gian dài là một đám cưới viên mãn.Ai ngờ hai đứa lại chia tay.
Đúng là duyên nợ khó nói trước được điều gì.
Tuy có chút hối tiếc,nhưng Tô Nhược nói đúng, bà cũng nhìn ra Tô Hàn không hề yêu Ngô Uyển, kéo dài gần một năm qua nguyện ý chỉ khiến bà yên lòng.
Tô Hàn không hiểu sao,những câu nói của Trầm Ngọc khi vào tai anh, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt non nớt có chút bẽn lẽn của Tử Kiều..Anh không hiểu nổi bản thân mình nữa rồi, cứ bị cô gái đó ngây ngô xoay chuyển cảm xúc, giờ ngồi đây mà vẫn nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp kia.
Anh nhẹ thở dài,giấu đi cảm xúc lâng lâng trong lòng.
- Con biết rồi, mẹ nghỉ ngơi đi con có việc một chút..
Trầm Ngọc đưa mắt nhìn Tô Hàn rời khỏi phòng, lúc thì lẩn thẩn, còn cười một mình rồi lại vội vàng như thế nữa.Có phải có bệnh rồi không, đứa con mặt lạnh nhạt,trầm ổn của bà đi đâu mất rồi.
Tô Hàn trở về phòng làm việc, anh có một căn hộ gần Tô Thị khi nào công việc bận bịu anh đều ở đó, cuối tuần mới về Tô Gia.Nhưng thời gian này có Tiểu Hy nên anh luôn túc trực ở bên cạnh con bé.
Ngồi trước laptop, Tô Hàn nhấn gửi thông tin chuyển đi, rồi lấy ra điện thoại nhấn gọi cho ai đó..
Rất nhanh đầu giây bên kia liền có người bắt máy.
- Chủ Tịch.
Tô Hàn nhìn lên màn hình, ánh sáng phản phất chiếu rọi lên khuôn mặt như tạc tượng của anh có chút đăm chiêu.
- Tôi mới gửi cho cậu một hồ sơ, tôi cần biết tất cả thông tin của cô gái này tại Thành phố A.
- Vâng chủ tịch,tôi sẽ làm ngay..
Sau khi nói thêm vài câu,Tô Hàn mới tắt máy. Ngón tay anh nhịp nhịp lên bàn, qua một lúc quay đầu nhìn ra bầu trời đêm, đêm nay thật nhiều sao..
..........
????????????⬅️⬅️⬅️⬅️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.