Chương 17: Doãn nguyệt nhan nổi giận
Tg Phi Yến
31/03/2022
Khung cảnh xế chiều mang một vàng cam bao phủ, nhìn qua tấm kinh dày rộng thật khiến người ta chói mắt, tâm trạng cũng sẽ dễ bị chi phối hơn bao giờ hết.
Nguyệt Nhan nhìn bóng chiều tà, ánh mắt đăm chiêu thả hồn theo không gian.Chẳng rõ vì điều gì ngày càng khiến cho khuôn mặt diễm lệ của bà trở nên trầm buồn, khóe mắt hiện rõ sự u uất khó nói nên lời.
Thời gian khốn khó nhất cuộc đời đã lặng lẽ trôi qua, người người nhìn vào đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ dành cho bà.Nhưng thật sự có mấy ai biết được, đằng sau sự hào nhoáng, sang trọng của một phu nhân, bà cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối và có quá khứ đắng cay. Giờ đây cái nghèo không bao quanh,không còn chịu hành hạ nỗi đau xác thịt nhưng bà lại luôn sống trong sự dằn vặt và khổ đau của tâm can, mười năm trôi qua luôn có một nỗi đau mỗi đêm đều cắn xé lấy bà, chưa bao giờ lòng bà thanh thản dù là một giây phút nào.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, một lúc sau người đàn ông đi vào, từ phía sau nhìn vóc dáng có phần cô đơn của bà.
Anh ta khẽ nói.
- Doãn Tổng..
Doãn Nguyệt Nhan lúc này mới thu hồi cảm xúc, bà trở về vị trí bàn làm việc của mình.
Đôi mắt sắc sảo hướng về người đàn ông kia.
- Thế nào, việc tôi giao cho cậu tìm hiểu đến đâu rồi.
Người đàn ông nhìn bà,sắc mặt anh ta không được tốt.
- Tôi đã cho người điều tra rất kỹ nhưng đến hiện tại vẫn chưa tìm ra thông tin.Thật xin lỗi Doãn Tổng.
Nguyệt Nhan chau mày, sắc mặt trở nên nặng nề.
- Các người có biết cách làm việc hay không? Mấy năm trôi qua đều là câu trả lời này, lúc thì nói con gái tôi xuất hiện ở thành B, lúc lại nghe thông tin ở thành phố C.Rồi còn nói đã xuất ngoại.Rốt cuộc tôi bỏ tiền ra để thuê các người làm gì, chỉ tìm kiếm một người mà bao năm đều thất bại.
Bà mím chặt môi, ánh mắt không giấu được cơn giận.
- Tôi hỏi lại khi nào các người mới có câu trả lời chính xác cho Tôi.
Ngoài là Tổng giám đốc của một Công ty chuyên về mỹ phẩm, Nguyệt Nhan còn là chủ tịch phu nhân của Ngô Thị, khí chất khó có thể xem thường được.Khi bà nổi giận làm cho người đối diện phải e dè.
- Doãn Tổng, xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi ngày đêm truy lùng thông tin của cô Trần nhưng chín năm trước cả Trần gia đều đã chuyển đi nơi khác nên bây giờ tìm kiếm dấu vết thật sự có chút khó khăn.
Nguyệt Nhan day trán, có chút mệt mỏi xen lẫn bật lực, bà xua tay.
- Tôi không cần biết các người dùng cách gì, nếu một tháng nữa vẫn không có kết quả thì lo mà đền hợp đồng cho Tôi.Tôi sẽ thuê người khác làm.
Người đàn ông hơi cúi đầu,ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường rồi vội thu về.
- Vâng tôi sẽ cố gắng.
Hai người cũng không nói thêm gì nữa, người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Trong căn phòng sang trọng rộng lớn một lần nữa chỉ còn lại Nguyệt Nhan. Bà kéo ngăn tủ ra, bàn tay hơi run rẩy cầm lấy tấm ảnh có chút phai màu.Trên tấm hình là hình ảnh Nguyệt Nhan ôm lấy một cô bé ngồi bên chiếc dương cầm,cô bé có nụ cười và ánh mắt rất đẹp nhìn sơ qua có nét rất giống với bà..
Dĩ nhiên rồi con bé chính là máu mủ bà đứt ruột sinh ra làm sao không giống bà cho được.
Đôi mắt bà đỏ lên, nước mắt vờn xung quanh, bàn tay bà sờ lên khuôn mặt bé gái nhìn qua chừng mười hai,mười ba tuổi gì thôi.
Giọng bà trở nên nghẹn ngào.
- Tiểu Kiều à, khi nào thì mẹ mới tìm được con, bây giờ con đang ở nơi nào? có khỏe không? Có nhớ mẹ không..?
Giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên tấm ảnh.
- Mẹ rất nhớ con, nhớ đến tâm can đều đau đớn...
.....
????????????⬅️⬅️⬅️
Nguyệt Nhan nhìn bóng chiều tà, ánh mắt đăm chiêu thả hồn theo không gian.Chẳng rõ vì điều gì ngày càng khiến cho khuôn mặt diễm lệ của bà trở nên trầm buồn, khóe mắt hiện rõ sự u uất khó nói nên lời.
Thời gian khốn khó nhất cuộc đời đã lặng lẽ trôi qua, người người nhìn vào đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ dành cho bà.Nhưng thật sự có mấy ai biết được, đằng sau sự hào nhoáng, sang trọng của một phu nhân, bà cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối và có quá khứ đắng cay. Giờ đây cái nghèo không bao quanh,không còn chịu hành hạ nỗi đau xác thịt nhưng bà lại luôn sống trong sự dằn vặt và khổ đau của tâm can, mười năm trôi qua luôn có một nỗi đau mỗi đêm đều cắn xé lấy bà, chưa bao giờ lòng bà thanh thản dù là một giây phút nào.
Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, một lúc sau người đàn ông đi vào, từ phía sau nhìn vóc dáng có phần cô đơn của bà.
Anh ta khẽ nói.
- Doãn Tổng..
Doãn Nguyệt Nhan lúc này mới thu hồi cảm xúc, bà trở về vị trí bàn làm việc của mình.
Đôi mắt sắc sảo hướng về người đàn ông kia.
- Thế nào, việc tôi giao cho cậu tìm hiểu đến đâu rồi.
Người đàn ông nhìn bà,sắc mặt anh ta không được tốt.
- Tôi đã cho người điều tra rất kỹ nhưng đến hiện tại vẫn chưa tìm ra thông tin.Thật xin lỗi Doãn Tổng.
Nguyệt Nhan chau mày, sắc mặt trở nên nặng nề.
- Các người có biết cách làm việc hay không? Mấy năm trôi qua đều là câu trả lời này, lúc thì nói con gái tôi xuất hiện ở thành B, lúc lại nghe thông tin ở thành phố C.Rồi còn nói đã xuất ngoại.Rốt cuộc tôi bỏ tiền ra để thuê các người làm gì, chỉ tìm kiếm một người mà bao năm đều thất bại.
Bà mím chặt môi, ánh mắt không giấu được cơn giận.
- Tôi hỏi lại khi nào các người mới có câu trả lời chính xác cho Tôi.
Ngoài là Tổng giám đốc của một Công ty chuyên về mỹ phẩm, Nguyệt Nhan còn là chủ tịch phu nhân của Ngô Thị, khí chất khó có thể xem thường được.Khi bà nổi giận làm cho người đối diện phải e dè.
- Doãn Tổng, xin hãy bình tĩnh. Chúng tôi ngày đêm truy lùng thông tin của cô Trần nhưng chín năm trước cả Trần gia đều đã chuyển đi nơi khác nên bây giờ tìm kiếm dấu vết thật sự có chút khó khăn.
Nguyệt Nhan day trán, có chút mệt mỏi xen lẫn bật lực, bà xua tay.
- Tôi không cần biết các người dùng cách gì, nếu một tháng nữa vẫn không có kết quả thì lo mà đền hợp đồng cho Tôi.Tôi sẽ thuê người khác làm.
Người đàn ông hơi cúi đầu,ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường rồi vội thu về.
- Vâng tôi sẽ cố gắng.
Hai người cũng không nói thêm gì nữa, người đàn ông nhanh chóng rời đi.
Trong căn phòng sang trọng rộng lớn một lần nữa chỉ còn lại Nguyệt Nhan. Bà kéo ngăn tủ ra, bàn tay hơi run rẩy cầm lấy tấm ảnh có chút phai màu.Trên tấm hình là hình ảnh Nguyệt Nhan ôm lấy một cô bé ngồi bên chiếc dương cầm,cô bé có nụ cười và ánh mắt rất đẹp nhìn sơ qua có nét rất giống với bà..
Dĩ nhiên rồi con bé chính là máu mủ bà đứt ruột sinh ra làm sao không giống bà cho được.
Đôi mắt bà đỏ lên, nước mắt vờn xung quanh, bàn tay bà sờ lên khuôn mặt bé gái nhìn qua chừng mười hai,mười ba tuổi gì thôi.
Giọng bà trở nên nghẹn ngào.
- Tiểu Kiều à, khi nào thì mẹ mới tìm được con, bây giờ con đang ở nơi nào? có khỏe không? Có nhớ mẹ không..?
Giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên tấm ảnh.
- Mẹ rất nhớ con, nhớ đến tâm can đều đau đớn...
.....
????????????⬅️⬅️⬅️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.