Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z
Chương 64: Bất hòa - Bật chế độ dỗi hờn
P. Hải Anh
03/05/2024
Lại Nhữ mặt mũi tối sầm thành công bị lời nói làm cho cơn giận bùng nổ.
Từ đâu mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng, cơn mưa bất chợt rơi xuống từng hạt liti rồi trở thành hạt mua kích cỡ trân châu.
Gió to thổi qua tán cây cũng không giảm bớt lửa giận hùng hục.
"Tôi cho cô nói lại lần nữa!"
Lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng kinh khủng thế này của anh ta nên có chút rụt rè xen lẫn sự sợ hãi.
"Anh đừng tìm đến tôi nữa, anh nên nhớ giữa hai chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt rồi!" - Ánh mắt kiên định, dứt khoát rời đi.
Mặc cho nước cứ trút xuống ướt đẫm người Lại Nhữ kéo cổ tay Thư Quân lên xe trở về căn nhà vùng ngoại ô.
"Thư Quân, hôm nay tôi sẽ cho cô biết chọc giận tôi hậu quả sẽ như thế nào?".
"Nếu anh dám làm càng thì đừng mong đứa trẻ này bình an vô sự".
Ấn ý thành công khiến anh ta nảy sinh xung đột cảm xúc khó kiềm chế được lao xe trong trời mưa to sấm chớp không ngừng.
"Được cô được lắm! Dám lấy con của tôi ra hù dọa mà cô tưởng vậy tôi không có cách nào trị được cô hay sao?".
"Miệng thì nói chúng ta đã kết thúc nhưng hành động lại trái ngược. Cô cũng mưu mô, gian xảo lắm đó chỉ có điều vai diễn thiếu điều kiện".
Thư Quân khinh miệt nhìn anh ta: "Đêm đó anh là người chủ động tìm tôi cũng chủ động nói là đứa con máu mủ của anh..."
"Nhưng anh thật dễ quên rằng sự dây dưa đã kết thúc tại sao anh còn tìm đến tôi làm gì? Hay đùa chưa chán hay... anh đã yêu tôi rồi!".
Trúng phải tim đen, Lại Nhữ vội phi nhanh để về nhà sẽ trừng trị cái mỏ hỗn của cô nàng.
"Cô rất biết cách suy diễn nhưng không biết cách khôn ngoan".
Để trừng trị được Thư Quân, Lại Nhữ bật lại video, hình ảnh hai người ân ái lúc trước.
"Xem một mình tôi cô đơn quá nên rủ người khác xem chung nhân đôi niềm vui".
Lại Nhữ để video chạy chậm từng khoảnh khắc in sâu lục lại kí ức.
"Biến thái thật ghê tởm tại sao anh nỡ lòng nào ghi hình lại hả? Anh muốn gì ở tôi".
Thư Quân cúi người bằng mọi cách tắt màn hình được biểu diễn trên ti vi sắc nét từng chi tiết, hai mắt cô sưng đỏ khóc thút thít.
"Bây giờ cô có hối hận vì đã tin lời thằng này chưa? Sao mà có thể ngờ cơ thể cô từng bộ phận được tôi nhìn ngắm chúng mỗi ngày, thật thú vị!".
Thư Quân cảm xúc hỗn độn, hai tay run lẩy bẩy che đi thân thể mình phanh phui khi không làm sao tắt được màn hình hiện rõ ràng.
"Anh muốn gì? Có phải sẽ phát tán nó đi không? Tôi với anh vốn không có thù hận gì cớ sao lại phải làm vậy?!
Làm điều này sẽ không có lợi cho anh đâu mà!".
Thư Quân cố tìm lí do bất lợi giữa hai người để anh ta nới lỏng mà thương cảm.
"Đừng lo lắng quá! Chỉ là sở thích của tôi thôi, nếu mà cô còn bướng bỉnh như hôm nay kết cục không chỉ dễ dàng vậy đâu cô gái à!".
Đến khi thấy tay Thư Quân gạt nước mắt sắp rơi Lại Nhữ mới nhận ra mình đã làm ra chuyện gì.
Thật kinh tởm...đáng khinh... tởm lợm... dê xồm
Là những tính từ chửi rủa người đàn ông khiến cuộc đời Thư Quân rẽ sang hướng khác.
Thư Quân cố nhịn đi nỗi đau vào trong, đứng dậy vì bầu bì quá khó khăn để ngồi một tư thế không thoải mái.
"Anh mau đưa tôi về đi..."
Giọng cô nàng nghe khó hơn lúc chưa khóc làm Lại Nhữ mềm lòng, có lỗi,
anh đi đến cạnh cô, ôm trọn cơ thể vào vòng tay như một lời xin lỗi, an ủi.
Tự làm tự chịu.
Ai bảo cô là người gây chuyện trước, Lại Nhữ thấy mình thật trẻ con khi chấp nhặt cô gái kém mình bảy tuổi.
Từ đâu mây đen kéo đến, sấm chớp đùng đùng, cơn mưa bất chợt rơi xuống từng hạt liti rồi trở thành hạt mua kích cỡ trân châu.
Gió to thổi qua tán cây cũng không giảm bớt lửa giận hùng hục.
"Tôi cho cô nói lại lần nữa!"
Lần đầu tiên cô nhìn thấy bộ dạng kinh khủng thế này của anh ta nên có chút rụt rè xen lẫn sự sợ hãi.
"Anh đừng tìm đến tôi nữa, anh nên nhớ giữa hai chúng ta đã hoàn toàn chấm dứt rồi!" - Ánh mắt kiên định, dứt khoát rời đi.
Mặc cho nước cứ trút xuống ướt đẫm người Lại Nhữ kéo cổ tay Thư Quân lên xe trở về căn nhà vùng ngoại ô.
"Thư Quân, hôm nay tôi sẽ cho cô biết chọc giận tôi hậu quả sẽ như thế nào?".
"Nếu anh dám làm càng thì đừng mong đứa trẻ này bình an vô sự".
Ấn ý thành công khiến anh ta nảy sinh xung đột cảm xúc khó kiềm chế được lao xe trong trời mưa to sấm chớp không ngừng.
"Được cô được lắm! Dám lấy con của tôi ra hù dọa mà cô tưởng vậy tôi không có cách nào trị được cô hay sao?".
"Miệng thì nói chúng ta đã kết thúc nhưng hành động lại trái ngược. Cô cũng mưu mô, gian xảo lắm đó chỉ có điều vai diễn thiếu điều kiện".
Thư Quân khinh miệt nhìn anh ta: "Đêm đó anh là người chủ động tìm tôi cũng chủ động nói là đứa con máu mủ của anh..."
"Nhưng anh thật dễ quên rằng sự dây dưa đã kết thúc tại sao anh còn tìm đến tôi làm gì? Hay đùa chưa chán hay... anh đã yêu tôi rồi!".
Trúng phải tim đen, Lại Nhữ vội phi nhanh để về nhà sẽ trừng trị cái mỏ hỗn của cô nàng.
"Cô rất biết cách suy diễn nhưng không biết cách khôn ngoan".
Để trừng trị được Thư Quân, Lại Nhữ bật lại video, hình ảnh hai người ân ái lúc trước.
"Xem một mình tôi cô đơn quá nên rủ người khác xem chung nhân đôi niềm vui".
Lại Nhữ để video chạy chậm từng khoảnh khắc in sâu lục lại kí ức.
"Biến thái thật ghê tởm tại sao anh nỡ lòng nào ghi hình lại hả? Anh muốn gì ở tôi".
Thư Quân cúi người bằng mọi cách tắt màn hình được biểu diễn trên ti vi sắc nét từng chi tiết, hai mắt cô sưng đỏ khóc thút thít.
"Bây giờ cô có hối hận vì đã tin lời thằng này chưa? Sao mà có thể ngờ cơ thể cô từng bộ phận được tôi nhìn ngắm chúng mỗi ngày, thật thú vị!".
Thư Quân cảm xúc hỗn độn, hai tay run lẩy bẩy che đi thân thể mình phanh phui khi không làm sao tắt được màn hình hiện rõ ràng.
"Anh muốn gì? Có phải sẽ phát tán nó đi không? Tôi với anh vốn không có thù hận gì cớ sao lại phải làm vậy?!
Làm điều này sẽ không có lợi cho anh đâu mà!".
Thư Quân cố tìm lí do bất lợi giữa hai người để anh ta nới lỏng mà thương cảm.
"Đừng lo lắng quá! Chỉ là sở thích của tôi thôi, nếu mà cô còn bướng bỉnh như hôm nay kết cục không chỉ dễ dàng vậy đâu cô gái à!".
Đến khi thấy tay Thư Quân gạt nước mắt sắp rơi Lại Nhữ mới nhận ra mình đã làm ra chuyện gì.
Thật kinh tởm...đáng khinh... tởm lợm... dê xồm
Là những tính từ chửi rủa người đàn ông khiến cuộc đời Thư Quân rẽ sang hướng khác.
Thư Quân cố nhịn đi nỗi đau vào trong, đứng dậy vì bầu bì quá khó khăn để ngồi một tư thế không thoải mái.
"Anh mau đưa tôi về đi..."
Giọng cô nàng nghe khó hơn lúc chưa khóc làm Lại Nhữ mềm lòng, có lỗi,
anh đi đến cạnh cô, ôm trọn cơ thể vào vòng tay như một lời xin lỗi, an ủi.
Tự làm tự chịu.
Ai bảo cô là người gây chuyện trước, Lại Nhữ thấy mình thật trẻ con khi chấp nhặt cô gái kém mình bảy tuổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.