Vượt Bức Tường Thành: Yêu Em Từ A - Z
Chương 63: Máu mủ
P. Hải Anh
03/05/2024
"Anh vào đi, em đi vệ sinh" - Thanh Thanh buông tay.
"Em mà đi anh ngất ra đấy mất" - Tần Phong đang lo đi đứng bủn rủn tay chân mất cô nữa...
"Bố mẹ em hiền khô à!".
"Um, em đi đi".
Tần Phong ngó nghiêng như sâu mãi chưa thấy bố mẹ vợ tương lai xuất hiện. Anh hơi căng thẳng chờ đợi.
"Bố mẹ đâu?".
Thanh Thanh đi ra hai tay ôm rổ xoài xanh.
"Đi có việc rồi! Em mới biết thôi để anh phải lo lắng".
Những ngày tháng cận kề kì thi quan trọng không còn xa nỗ lực Dương Hạnh tạo ra không đủ để khiến bản thân an tâm.
"Này, cho cậu đấy!" - Thành Hưng đặt chai nước giải khát màu hồng vị vải thiều mát lạnh trên mặt bàn.
Dương Hạnh dành thời gian ra chơi ngắn ngủi năm phút giải quyết mấy bài tập đến khi mồ hôi còn chảy vào thời tiết mùa hè nóng nực này.
Cô liếc nhìn chai nước khuôn mặt không biến sắc.
"Tôi không uống đâu".
"Tớ cứ để đây khi nào khát cứ trực tiếp uống không cần ngại đâu" - Thành Hưng mỉm cười về chỗ cách bàn
Dương Hạnh hai cái bàn.
"Uầy! Cậu không uống cho tớ nhoa" - Duy Anh mới vận động từ ngoài vào thấy nước lạnh trên bàn liền không ngần ngại cầm lấy.
"Này... ai cho cậu uống hả?" - Thành Hưng quay lại mất chai nước tưởng Dương Hạnh lấy uống rồi ai có ngờ người lanh chanh là Duy Anh.
"À... thì ra là cậu mua à?! Thôi tôi uống xong rồi trả đó!" - Duy Anh cười trừ trả lại nửa chai còn dở dang.
"Mua lại chai khác cho Dương Hạnh đi cậu uống của con gái không ngại à?!" - Thành Hưng đặt chai vào ngực
Duy Anh.
"Cậu là người mua mắc gì liên quan đến Dương Hạnh chứ?" - Duy Anh chảy mồ hôi đầm đìa lấy cuốn tập mỏng dính quạt vù vù.
"Thì tôi mua cho cậu ấy thử hỏi xem có liên quan không hả? Tôi nói rồi đấy!" - Thành Hưng nghiêm túc nói chuyện làm mấy thằng con trai khác ồ ạt hú hét.
"Ô... Thằng Hưng mua nước cho Hạnh biết yêu rồi... yêu rồi, khi anh trúng tiếng sét ái tình"
"Kinh quá cơ, bạn làm vậy chúng tôi đâu có ngờ được... hú hú hú".
"Chúng mày có thôi đi không?" - Lần này lớp trưởng bực mình đứng dậy đập bàn quát lớn.
"Thì sao liên quan gì đến mày?" - Mấy thằng con trai đang ồ ạt hú hét cãi lại nhỏ lớp trưởng Như Lan.
"Chúng mày làm ồn trong lớp còn hỏi cái..." - Như Lan giơ ngón giữa khó coi cho mấy đứa ồn ào.
"Thôi không chấp Lan trĩ, anh em ra ngoài".
Mấy thằng con trai ồn ào kéo nhau ra ngoài chỉ còn Duy Anh nhìn Thành Hưng.
"Tí tao đền cho" - Duy Anh không muốn to chuyện.
"Ừ".
****************
Hôm nay Hạ gia cực kì yên ắng cũng chính vì không có Lại Nhữ chết đói đến ăn xin nữa.
"Bảo bối đến đây đi nhà vắng người".
Hạ Ương nói qua điện thoại với cô gái siêu quyến rũ Mộc Hân.
"Em tới ngay cục cưng chờ tí nhe".
"Chụt" - Mộc Hân hôn gió.
Hạ Ương tìm giúp việc căn dặn: "Nhà có khách các cô lui xuống dần đi hoặc đi đâu chơi cho rộng nhà cũng được".
Tiểu Y bĩu môi nhìn Hạ Ương rời đi cứ xem bọn cô là bóng đèn làm phiền đến chuyện tốt của mấy người chứ gì.
Sao hai anh em nhà này lại hoàn toàn trái ngược nhau đến vậy?!
Hạ Hữu Luân dịu dàng, ấm áp đối xử với mọi người siêu tốt bao nhiêu thì tên Hạ Ương này lại trái ngược bấy nhiêu.
Lý Tô giặt giẻ lau mang phơi nói vọng mấy câu: "Chúng ta ra công viên gần đây đi dạo này tôi lên cân tiện việc được thoải mái dành chút thời gian tập tành cho đỡ béo".
Chúng cô nhất trí kéo nhau đi công viên hóng mát.
Thư Quân vác bụng bầu sắp sang tháng thứ sáu đi bộ, đứa nhỏ trong bụng lớn dần sẽ không thể che đậy được mãi hic hic phải làm sao?
"Thư Quân cô béo nhiều hơn tôi nghĩ đấy chúng ta ra kia tập tành đi cho khỏe" - Liên Xuân kéo cánh tay cô.
Thư Quân bất mãn ra mặt từ chối lòng tốt của bạn.
"Thôi tôi mệt lắm các cậu đi đi".
Thư Quân mặc chiếc váy rộng lộ bụng bự làm các bạn đồng nghiệp sinh nghi.
Cô lạch bạch ra nơi khuất người trốn đi ánh mắt nghi ngờ của người khác.
Ngồi gốc cây nhìn qua tán lá lũ trẻ con đang đạp xe, đá bóng hình ảnh ấy khắc sâu trong tâm trí cô nàng.
"..."
Tán lá um tùm kêu soạt soạt Thư Quân ngẩn cổ lên nhìn theo âm thanh ấy.
Lại Nhữ nhìn theo bốn mắt nhìn nhau khẽ xao động.
"Sao anh lại ở đây?".
Lại Nhữ giơ điện thoại mình gắn định vị máy cô cười hí hửng.
"Điện thoại gắn định vị em ở đâu tôi chả biết".
"Đứa nhỏ lại quấy em rồi nào nào púp pồ của bố ngoan nhe bố thương" - Lại Nhữ sờ sờ vào bụng bầu cưng nựng cảm nhận đứa bé đạp.
"Tên gì nghe lạ vậy?!" - Thư Quân nghĩ nghe nhầm.
"Anh mới đặt biệt danh cho con gái chúng ta đấy".
Lại Nhữ chơi đùa như đứa trẻ.
"Sắp tới bụng sẽ lớn dần bị người trong nhà phát hiện ra không hay tôi phải làm sao đây?".
Thử hỏi bố đứa trẻ xem có cách nào an toàn nhất.
"Em nghỉ việc về nhà tôi sống" - Lại Nhữ dính người kéo lại khoảng cách với cô nàng.
"Mơ! Anh nghĩ chúng ta sẽ trở lại như trước?"
"Chứ em tính ôm con của tôi bỏ trốn hay gì?" - Lại Nhữ không nỡ lòng để cục cưng chịu khổ.
Bây giờ anh ta muốn chuộc lỗi với cô nàng quay đầu là bờ. Nhưng có vẻ... Thư Quân không dễ dàng tha thứ và lần nữa tin tưởng người đàn ông Lại Nhữ.
"Tại sao anh nghĩ đây là con của anh?" - Thư Quân bất cần hất tay anh ta ôm bụng bầu.
"Em mà đi anh ngất ra đấy mất" - Tần Phong đang lo đi đứng bủn rủn tay chân mất cô nữa...
"Bố mẹ em hiền khô à!".
"Um, em đi đi".
Tần Phong ngó nghiêng như sâu mãi chưa thấy bố mẹ vợ tương lai xuất hiện. Anh hơi căng thẳng chờ đợi.
"Bố mẹ đâu?".
Thanh Thanh đi ra hai tay ôm rổ xoài xanh.
"Đi có việc rồi! Em mới biết thôi để anh phải lo lắng".
Những ngày tháng cận kề kì thi quan trọng không còn xa nỗ lực Dương Hạnh tạo ra không đủ để khiến bản thân an tâm.
"Này, cho cậu đấy!" - Thành Hưng đặt chai nước giải khát màu hồng vị vải thiều mát lạnh trên mặt bàn.
Dương Hạnh dành thời gian ra chơi ngắn ngủi năm phút giải quyết mấy bài tập đến khi mồ hôi còn chảy vào thời tiết mùa hè nóng nực này.
Cô liếc nhìn chai nước khuôn mặt không biến sắc.
"Tôi không uống đâu".
"Tớ cứ để đây khi nào khát cứ trực tiếp uống không cần ngại đâu" - Thành Hưng mỉm cười về chỗ cách bàn
Dương Hạnh hai cái bàn.
"Uầy! Cậu không uống cho tớ nhoa" - Duy Anh mới vận động từ ngoài vào thấy nước lạnh trên bàn liền không ngần ngại cầm lấy.
"Này... ai cho cậu uống hả?" - Thành Hưng quay lại mất chai nước tưởng Dương Hạnh lấy uống rồi ai có ngờ người lanh chanh là Duy Anh.
"À... thì ra là cậu mua à?! Thôi tôi uống xong rồi trả đó!" - Duy Anh cười trừ trả lại nửa chai còn dở dang.
"Mua lại chai khác cho Dương Hạnh đi cậu uống của con gái không ngại à?!" - Thành Hưng đặt chai vào ngực
Duy Anh.
"Cậu là người mua mắc gì liên quan đến Dương Hạnh chứ?" - Duy Anh chảy mồ hôi đầm đìa lấy cuốn tập mỏng dính quạt vù vù.
"Thì tôi mua cho cậu ấy thử hỏi xem có liên quan không hả? Tôi nói rồi đấy!" - Thành Hưng nghiêm túc nói chuyện làm mấy thằng con trai khác ồ ạt hú hét.
"Ô... Thằng Hưng mua nước cho Hạnh biết yêu rồi... yêu rồi, khi anh trúng tiếng sét ái tình"
"Kinh quá cơ, bạn làm vậy chúng tôi đâu có ngờ được... hú hú hú".
"Chúng mày có thôi đi không?" - Lần này lớp trưởng bực mình đứng dậy đập bàn quát lớn.
"Thì sao liên quan gì đến mày?" - Mấy thằng con trai đang ồ ạt hú hét cãi lại nhỏ lớp trưởng Như Lan.
"Chúng mày làm ồn trong lớp còn hỏi cái..." - Như Lan giơ ngón giữa khó coi cho mấy đứa ồn ào.
"Thôi không chấp Lan trĩ, anh em ra ngoài".
Mấy thằng con trai ồn ào kéo nhau ra ngoài chỉ còn Duy Anh nhìn Thành Hưng.
"Tí tao đền cho" - Duy Anh không muốn to chuyện.
"Ừ".
****************
Hôm nay Hạ gia cực kì yên ắng cũng chính vì không có Lại Nhữ chết đói đến ăn xin nữa.
"Bảo bối đến đây đi nhà vắng người".
Hạ Ương nói qua điện thoại với cô gái siêu quyến rũ Mộc Hân.
"Em tới ngay cục cưng chờ tí nhe".
"Chụt" - Mộc Hân hôn gió.
Hạ Ương tìm giúp việc căn dặn: "Nhà có khách các cô lui xuống dần đi hoặc đi đâu chơi cho rộng nhà cũng được".
Tiểu Y bĩu môi nhìn Hạ Ương rời đi cứ xem bọn cô là bóng đèn làm phiền đến chuyện tốt của mấy người chứ gì.
Sao hai anh em nhà này lại hoàn toàn trái ngược nhau đến vậy?!
Hạ Hữu Luân dịu dàng, ấm áp đối xử với mọi người siêu tốt bao nhiêu thì tên Hạ Ương này lại trái ngược bấy nhiêu.
Lý Tô giặt giẻ lau mang phơi nói vọng mấy câu: "Chúng ta ra công viên gần đây đi dạo này tôi lên cân tiện việc được thoải mái dành chút thời gian tập tành cho đỡ béo".
Chúng cô nhất trí kéo nhau đi công viên hóng mát.
Thư Quân vác bụng bầu sắp sang tháng thứ sáu đi bộ, đứa nhỏ trong bụng lớn dần sẽ không thể che đậy được mãi hic hic phải làm sao?
"Thư Quân cô béo nhiều hơn tôi nghĩ đấy chúng ta ra kia tập tành đi cho khỏe" - Liên Xuân kéo cánh tay cô.
Thư Quân bất mãn ra mặt từ chối lòng tốt của bạn.
"Thôi tôi mệt lắm các cậu đi đi".
Thư Quân mặc chiếc váy rộng lộ bụng bự làm các bạn đồng nghiệp sinh nghi.
Cô lạch bạch ra nơi khuất người trốn đi ánh mắt nghi ngờ của người khác.
Ngồi gốc cây nhìn qua tán lá lũ trẻ con đang đạp xe, đá bóng hình ảnh ấy khắc sâu trong tâm trí cô nàng.
"..."
Tán lá um tùm kêu soạt soạt Thư Quân ngẩn cổ lên nhìn theo âm thanh ấy.
Lại Nhữ nhìn theo bốn mắt nhìn nhau khẽ xao động.
"Sao anh lại ở đây?".
Lại Nhữ giơ điện thoại mình gắn định vị máy cô cười hí hửng.
"Điện thoại gắn định vị em ở đâu tôi chả biết".
"Đứa nhỏ lại quấy em rồi nào nào púp pồ của bố ngoan nhe bố thương" - Lại Nhữ sờ sờ vào bụng bầu cưng nựng cảm nhận đứa bé đạp.
"Tên gì nghe lạ vậy?!" - Thư Quân nghĩ nghe nhầm.
"Anh mới đặt biệt danh cho con gái chúng ta đấy".
Lại Nhữ chơi đùa như đứa trẻ.
"Sắp tới bụng sẽ lớn dần bị người trong nhà phát hiện ra không hay tôi phải làm sao đây?".
Thử hỏi bố đứa trẻ xem có cách nào an toàn nhất.
"Em nghỉ việc về nhà tôi sống" - Lại Nhữ dính người kéo lại khoảng cách với cô nàng.
"Mơ! Anh nghĩ chúng ta sẽ trở lại như trước?"
"Chứ em tính ôm con của tôi bỏ trốn hay gì?" - Lại Nhữ không nỡ lòng để cục cưng chịu khổ.
Bây giờ anh ta muốn chuộc lỗi với cô nàng quay đầu là bờ. Nhưng có vẻ... Thư Quân không dễ dàng tha thứ và lần nữa tin tưởng người đàn ông Lại Nhữ.
"Tại sao anh nghĩ đây là con của anh?" - Thư Quân bất cần hất tay anh ta ôm bụng bầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.