Chương 20: Phòng làm việc mập mờ lại mập mờ
Tiêu An Nhã
19/01/2018
Ngồi trước bàn làm
việc sắc mặt Hạ Diệp Kỳ không mấy tốt, lại nhìn bản tên gi chữ ' Thư Ký
Diệp Kỳ Hạ' sắc mặt của cô lại càng không tốt.
Vì chuyện của Tiết Hạo Thiên, mẹ Hạ đột nhiên lại bày trò quái dở gì nói cái bằng thiết kế của cô không dùng được thì là không dùng được, không nói hai lời đưa cô đến làm thư ký tổng giám đốc.
Mà cái tên Hạ Dật Thần cũng bị động kinh hay sao lại đồng ý với ý của mẹ Hạ vì thế hôm nay cô rất oanh liệt lên làm thư ký tổng giám đốc.
Càng nghĩ cô lại càng bực bội hơi, lại nhìn căn phòng chỉ có cô và Dương Thừa Vũ thì cảm giác không khác gì ở tù, cô vẫn thích ở cái phòng thiết kế không có một người bình thường kia hơn.
Dương Thừa Vũ đang làm việc đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn cô, thấy ánh mắt đầy bực bội của cô thì phì cười: " Hạ tiểu thư, cô đừng nhìn cái bảng tên nữa, nhìn đến sắp lồi con mắt ra rồi."
Bị trêu chọc mặt của cô có chút đỏ bừng, cô ngượng ngịu khịt khịt mũi: " Cái đó thư ký Dương anh có việc gì cho tôi làm không?"
Việc cho cô làm?
Xin hỏi ở phòng thư ký thì có việc gì cho một người học thiết kế có thể làm được. Vì thế không nói hai lời, Dương Thừa Vũ lập tức lắc đầu kêu không:
" Dạo này công ty cũng không có hợp đồng gì nhiều, tôi xử lý được, cô cứ ngồi đó là được rồi..."
Hạ Diệp Kỳ đang trưng khuôn mặt giống đau khổ nhìn hắn, trong lòng của cô oán niệm vạn phần, nếu như không có nhiều công việc vậy điều động một người như cô đến đây làm gì, công ty thừa tiền như vậy sao?
Vì thế Hạ Diệp Kỳ bực bội cong khóe môi...
Nhưng từ góc nhìn của Dương Thừa Thừa Vũ chỉ thấy gương mặt Hạ Diệp Kỳ đáng thương nhìn hắn giống như chỉ cần hắn từ chối sự giúp đỡ của hắn, cô liền khóc cho hắn xem.
Đôi mắt Dương Thừa Vũ đảo một vòng sau đó dừng bên cái ly thủy tinh bên canh, lòng hắn nãy ra một ý, không phải phu nhân nói phải hết sức tạo điệu kiện cho hai người họ vậy: " Nếu Hạ tiểu thư muốn giúp tôi vậy thì pha cho tổng giám đốc một ly cà phê đi."
" Pha cà phê?" Cô muốn giúp hắn giải quyết giấy tờ hắn kêu cô đi pha cà phê, chê cô phiền phức sao?
" Cái đó, hiện tại công việc tôi đều làm xong hết rồi chỉ còn việc pha cà phê là chưa làm, Hạ tiểu thư giúp tôi nhé." Vừa nói hắn vừa đưa cho cô một cái ly, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
" Ân?" Pha cà phê, hình như trong phim thư ký cũng phải làm nhiệm vụ này vì thế cô nhận mệnh đi pha cà phê.
Nhìn theo bóng dáng của cô, Dương Thừa Vũ thở phào nhẹ nhỏm. Phu nhân ơi là phu nhân đưa tiểu thư đến đây đúng là làm khó hắn mà.
Chỉ là cách này cũng rất hữu dụng, lần sau lại dùng cách này nữa. Dương Thừa Vũ lại nhìn đống văn kiện trên bàn khóe mắt có chút co rút, xong việc hắn nhật định sẽ bắt tổng giám đốc tăng lương nếu không phải giúp hắn tìm một thư ký có năng lực giúp hắn nếu không sẽ có một ngày hắn bị bức cho đến chết vì quá sức.
--- ----
' Cộc cộc '
Hạ Dật Thần đang xem tài liệu cũng không ngẩn đầu lên chỉ lạnh nhạt quăng ra hai chữ: " Vào đi..."
Hạ Diệp Kỳ nghe giọng nói trầm khàn của anh thì không khỏi ca thán, giọng nói này thật hay chỉ đáng tiếc người này nói quá ít, nếu nói nhiều một chút phụ nữ sẽ chết vì anh ta rất nhiều.
Nhưng cô cũng không thể thừa nhận anh ta càng lạnh lùng như vậy thì phụ nữ theo anh ta lại càng nhiều. Dù sao mặt lạnh tổng giám đốc vẫn luôn là hình mẫu cho mấy cô gái ngây thơ mà.
Hạ Diệp Kỳ suy nghĩ một chút, rất nhanh lại lấy lại tin thần bưng ly cà phê vào phòng. Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, dù cô đi dày cao gót nhưng âm thanh phát ra lại không quá mức chói tai.
" Tổng giám đốc, tôi mang cà phê cho anh."
Bàn tay đang xem tài liệu của Hạ Dật Thần hơi dừng lại, nhưng chỉ thoáng qua, anh rất nhanh không để ý đến cô, chỉ nhàng nhạt bồi thêm hai chữ: " Để đó..."
À ~ lạnh lùng như vậy? Hạ Diệp Kỳ bĩu môi nhận mệnh đặt ly cà phê xuống. " Nếu không còn việc gì tôi đi ra ngoài trước."
Dứt lời cô cũng xoay người bỏ đi chỉ là cô vừa đi được hai bước thì bị anh gọi lại: " Khoan đã...."
Hạ Diệp Kỳ kinh ngạc quay người lại, ánh mắt khó hiểu nhìn anh: " Tổng giám đốc còn có việc gì sao?"
Cô vừa nói hết câu bị một quyển tập bay vào mặt cô, may là cô phản ứng nhanh chụp kịp quyển tập nếu không nó sẽ đập vào mặt cô mất, cô khó hiểu nhìn anh không hiểu vì sao anh ném cô.
Hạ Dật Thần tiện tay quăng cho cô: " Xem cái này, có thể góp ý gì thì liền góp ý."
À ~ vì thế cô nhận mệnh đang tính rời đi lại lần nữa bị anh gọi lại, lần này cô trừng mắt nhìn anh đề phòng lại có vật lạ gì bay đến hay không, chỉ thấy anh nhàng nhạt dơ tay chỉ cái ghế sô pha gần đó, miễn cưỡng vặn ra một câu: " Cô đến đó xem, cần sửa cái gì lập tức sửa sau đó đưa cho tôi."
Khóe miệng Hạ Diệp Kỳ giật giật liên hồi, người này có bệnh hả, vì sao từ cái buổi tối Tiết Hạo Thiên đưa cô về nhà liền cứ không mặn không nhạt với cô vậy.
Chẳng lẽ...
Đôi mắt của Hạ Diệp Kỳ sáng lên, nghĩ đến tình cảnh tối hôm đó Tiết Hạo Thiên nằm đè lên Hạ Dật Thần.
Có khi nào hai người đó có quan hệ mập mờ sau đó Hạ Dật Thần thấy ảnh chụp của cô với Tiết Hạo Thiên nên nổi cơn ghen.
Ai nha ~ việc này không phải đơn giản sao? Cứ trực tiếp nói với cô là được rồi cần gì phải ghen bóng ghen gió chi cho mệt thân.
Nghĩ như vậy Hạ Diệp Kỳ nhìn bộ dáng nghiêm túc của Hạ Dật Thần thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẩm.
Bị ánh mắt của cô nhìn khiến Hạ Dật Thần có chút không thoải mái, bàn tay cầm tài liệu của anh có chút rung, lại thấy cô cứ đứng đó mãi anh càng không nhịn được nữa: " Còn việc gì sao?"
Hạ Diệp Kỳ bị câu nói của anh làm cho tỉnh hồn, cô cười xòa vẫy tay: " Không có việc, không có việc gì..." Nói rồi cô lập tức đến chổ sô pha ngồi xem tài liệu.
Sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó cô lập tức nói: " À phải rồi, tổng giám đốc thực ra tôi và Tiết Hạo Thiên cái gì cũng không phải, anh đừng nghĩ nhiều nữa."
Hạ Dật Thần cau mày nhìn cô, cô gái này sẽ không có bệnh gì đó chứ.
Nhưng anh không biết, khóe môi của anh đã nhếch một nụ cười nhàn nhạt khó hiểu.
Vì chuyện của Tiết Hạo Thiên, mẹ Hạ đột nhiên lại bày trò quái dở gì nói cái bằng thiết kế của cô không dùng được thì là không dùng được, không nói hai lời đưa cô đến làm thư ký tổng giám đốc.
Mà cái tên Hạ Dật Thần cũng bị động kinh hay sao lại đồng ý với ý của mẹ Hạ vì thế hôm nay cô rất oanh liệt lên làm thư ký tổng giám đốc.
Càng nghĩ cô lại càng bực bội hơi, lại nhìn căn phòng chỉ có cô và Dương Thừa Vũ thì cảm giác không khác gì ở tù, cô vẫn thích ở cái phòng thiết kế không có một người bình thường kia hơn.
Dương Thừa Vũ đang làm việc đột nhiên ngẩn đầu lên nhìn cô, thấy ánh mắt đầy bực bội của cô thì phì cười: " Hạ tiểu thư, cô đừng nhìn cái bảng tên nữa, nhìn đến sắp lồi con mắt ra rồi."
Bị trêu chọc mặt của cô có chút đỏ bừng, cô ngượng ngịu khịt khịt mũi: " Cái đó thư ký Dương anh có việc gì cho tôi làm không?"
Việc cho cô làm?
Xin hỏi ở phòng thư ký thì có việc gì cho một người học thiết kế có thể làm được. Vì thế không nói hai lời, Dương Thừa Vũ lập tức lắc đầu kêu không:
" Dạo này công ty cũng không có hợp đồng gì nhiều, tôi xử lý được, cô cứ ngồi đó là được rồi..."
Hạ Diệp Kỳ đang trưng khuôn mặt giống đau khổ nhìn hắn, trong lòng của cô oán niệm vạn phần, nếu như không có nhiều công việc vậy điều động một người như cô đến đây làm gì, công ty thừa tiền như vậy sao?
Vì thế Hạ Diệp Kỳ bực bội cong khóe môi...
Nhưng từ góc nhìn của Dương Thừa Thừa Vũ chỉ thấy gương mặt Hạ Diệp Kỳ đáng thương nhìn hắn giống như chỉ cần hắn từ chối sự giúp đỡ của hắn, cô liền khóc cho hắn xem.
Đôi mắt Dương Thừa Vũ đảo một vòng sau đó dừng bên cái ly thủy tinh bên canh, lòng hắn nãy ra một ý, không phải phu nhân nói phải hết sức tạo điệu kiện cho hai người họ vậy: " Nếu Hạ tiểu thư muốn giúp tôi vậy thì pha cho tổng giám đốc một ly cà phê đi."
" Pha cà phê?" Cô muốn giúp hắn giải quyết giấy tờ hắn kêu cô đi pha cà phê, chê cô phiền phức sao?
" Cái đó, hiện tại công việc tôi đều làm xong hết rồi chỉ còn việc pha cà phê là chưa làm, Hạ tiểu thư giúp tôi nhé." Vừa nói hắn vừa đưa cho cô một cái ly, trực tiếp ra lệnh đuổi khách.
" Ân?" Pha cà phê, hình như trong phim thư ký cũng phải làm nhiệm vụ này vì thế cô nhận mệnh đi pha cà phê.
Nhìn theo bóng dáng của cô, Dương Thừa Vũ thở phào nhẹ nhỏm. Phu nhân ơi là phu nhân đưa tiểu thư đến đây đúng là làm khó hắn mà.
Chỉ là cách này cũng rất hữu dụng, lần sau lại dùng cách này nữa. Dương Thừa Vũ lại nhìn đống văn kiện trên bàn khóe mắt có chút co rút, xong việc hắn nhật định sẽ bắt tổng giám đốc tăng lương nếu không phải giúp hắn tìm một thư ký có năng lực giúp hắn nếu không sẽ có một ngày hắn bị bức cho đến chết vì quá sức.
--- ----
' Cộc cộc '
Hạ Dật Thần đang xem tài liệu cũng không ngẩn đầu lên chỉ lạnh nhạt quăng ra hai chữ: " Vào đi..."
Hạ Diệp Kỳ nghe giọng nói trầm khàn của anh thì không khỏi ca thán, giọng nói này thật hay chỉ đáng tiếc người này nói quá ít, nếu nói nhiều một chút phụ nữ sẽ chết vì anh ta rất nhiều.
Nhưng cô cũng không thể thừa nhận anh ta càng lạnh lùng như vậy thì phụ nữ theo anh ta lại càng nhiều. Dù sao mặt lạnh tổng giám đốc vẫn luôn là hình mẫu cho mấy cô gái ngây thơ mà.
Hạ Diệp Kỳ suy nghĩ một chút, rất nhanh lại lấy lại tin thần bưng ly cà phê vào phòng. Cô nhẹ nhàng đi đến bên cạnh anh, dù cô đi dày cao gót nhưng âm thanh phát ra lại không quá mức chói tai.
" Tổng giám đốc, tôi mang cà phê cho anh."
Bàn tay đang xem tài liệu của Hạ Dật Thần hơi dừng lại, nhưng chỉ thoáng qua, anh rất nhanh không để ý đến cô, chỉ nhàng nhạt bồi thêm hai chữ: " Để đó..."
À ~ lạnh lùng như vậy? Hạ Diệp Kỳ bĩu môi nhận mệnh đặt ly cà phê xuống. " Nếu không còn việc gì tôi đi ra ngoài trước."
Dứt lời cô cũng xoay người bỏ đi chỉ là cô vừa đi được hai bước thì bị anh gọi lại: " Khoan đã...."
Hạ Diệp Kỳ kinh ngạc quay người lại, ánh mắt khó hiểu nhìn anh: " Tổng giám đốc còn có việc gì sao?"
Cô vừa nói hết câu bị một quyển tập bay vào mặt cô, may là cô phản ứng nhanh chụp kịp quyển tập nếu không nó sẽ đập vào mặt cô mất, cô khó hiểu nhìn anh không hiểu vì sao anh ném cô.
Hạ Dật Thần tiện tay quăng cho cô: " Xem cái này, có thể góp ý gì thì liền góp ý."
À ~ vì thế cô nhận mệnh đang tính rời đi lại lần nữa bị anh gọi lại, lần này cô trừng mắt nhìn anh đề phòng lại có vật lạ gì bay đến hay không, chỉ thấy anh nhàng nhạt dơ tay chỉ cái ghế sô pha gần đó, miễn cưỡng vặn ra một câu: " Cô đến đó xem, cần sửa cái gì lập tức sửa sau đó đưa cho tôi."
Khóe miệng Hạ Diệp Kỳ giật giật liên hồi, người này có bệnh hả, vì sao từ cái buổi tối Tiết Hạo Thiên đưa cô về nhà liền cứ không mặn không nhạt với cô vậy.
Chẳng lẽ...
Đôi mắt của Hạ Diệp Kỳ sáng lên, nghĩ đến tình cảnh tối hôm đó Tiết Hạo Thiên nằm đè lên Hạ Dật Thần.
Có khi nào hai người đó có quan hệ mập mờ sau đó Hạ Dật Thần thấy ảnh chụp của cô với Tiết Hạo Thiên nên nổi cơn ghen.
Ai nha ~ việc này không phải đơn giản sao? Cứ trực tiếp nói với cô là được rồi cần gì phải ghen bóng ghen gió chi cho mệt thân.
Nghĩ như vậy Hạ Diệp Kỳ nhìn bộ dáng nghiêm túc của Hạ Dật Thần thì khóe miệng nhếch lên một nụ cười nghiền ngẩm.
Bị ánh mắt của cô nhìn khiến Hạ Dật Thần có chút không thoải mái, bàn tay cầm tài liệu của anh có chút rung, lại thấy cô cứ đứng đó mãi anh càng không nhịn được nữa: " Còn việc gì sao?"
Hạ Diệp Kỳ bị câu nói của anh làm cho tỉnh hồn, cô cười xòa vẫy tay: " Không có việc, không có việc gì..." Nói rồi cô lập tức đến chổ sô pha ngồi xem tài liệu.
Sau đó đột nhiên nhớ ra cái gì đó cô lập tức nói: " À phải rồi, tổng giám đốc thực ra tôi và Tiết Hạo Thiên cái gì cũng không phải, anh đừng nghĩ nhiều nữa."
Hạ Dật Thần cau mày nhìn cô, cô gái này sẽ không có bệnh gì đó chứ.
Nhưng anh không biết, khóe môi của anh đã nhếch một nụ cười nhàn nhạt khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.