Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh
Chương 2:
Kỷ Ái Hàn
15/04/2024
Mười sáu tuổi năm ấy, cô thi đậu đại học tốt nhất thành phố Thượng Hải.
Cô cũng nhận được lời mời từ một số trường đại học nước ngoài, nhưng cô không muốn đi, ông lão sắp chết, cô phải túc trực bên ông ấy trước lúc lâm chung.
Đối với cô, ông lão ơn trọng như núi.
Có một phòng trưng bày nghệ thuật mang tên cô trong trường, lầu Như Tuyết.
Cô rất kiêu ngạo.
Ông lão đối xử với cô rất tốt.
Cô là ngôi sao mới sáng nhất ngay khi vừa nhập học, những chàng trai theo đuổi cô xếp hàng dài từ Thượng Hải đến nước Pháp.
Cô không coi trọng ai trong số đó.
Đôi khi ông lão dè dặt nghe ngóng chuyện ở trường học của cô, cô ôm cánh tay ông, chia sẻ với ông những chuyện vui vẻ đó.
Khi ấy, cô đã hết phản nghịch.
Cô thích ôm cánh tay ông lão, làm nũng với ông, ông lão sẽ bao dung với hành động chơi xấu của cô.
Ông lão không rút tay ra.
Song cũng không có hành động thân mật hơn.
Ông lão thích vẽ tranh, ông vẽ rất nhiều tranh cho cô, từ chính diện đến bóng lưng.
Trong đó, bức tranh lớn nhất được treo trong phòng ngủ ông lão.
Năm cô mười tám tuổi, ông lão mua cho cô chiếc váy màu vàng.
Trong tranh, cô mặc chiếc váy vàng, đứng trước cửa trường học, gió thổi tung làn váy.
Cô tươi cười như hoa.
Năm đó cô sửa họ Hà, bảo ông lão đặt tên mới cho cô.
Ông lão rất hồi hộp, hỏi cô tại sao muốn đổi tên.
Cô nửa đùa nửa thật, đáp như vậy không phải dễ kế thừa tài sản ba hơn à.
Ông lão cười, không nói thêm nữa.
Sau đó cô đổi tên thành Hà Vân, họ Hà của Hà Quân Tửu, Vân trong thải vân*.
*Thải vân: mây tía; ráng chiều; ráng màu; mây ngũ sắc (mây do ánh mặt trời chiếu qua mà có màu, chủ yếu là màu đỏ, thường xuất hiện ở chân trời vào sáng sớm hoặc hoàng hôn trong những ngày trời quang đãng)
Cô không nói dối, năm đó ông lão phải cấp cứu hai lần.
Cô đã học năm ba và bắt đầu thực tập trong công ty nhà họ Hà.
Cô nghe được một tin đồn.
Nhà họ Hà không chỉ có một đứa con trai là ông lão, dưới ông còn mấy em trai em gái nữa, mỗi người đều có con cái, có thể nói là đàn sói nhìn bốn phía.
Ông lão nắm hết quyền hành suốt mấy chục năm, chuyên quyền độc đoán, sau khi niêm yết một số công ty do tập đoàn kiểm soát, giá trị thị trường đã tăng lên hàng chục hàng trăm lần, ông lão tự cho đó là công của mình.
Những người khác thậm chí còn không vào được bộ máy quản lý cốt lõi của tập đoàn, vì thế họ chỉ có thể lang thang ở các bộ phận bên ngoài.
Cô nghe nói có người đề nghị ông lão nhờ người mang thai hộ một đứa con trai ruột.
Với y học kỹ thuật phát triển như hiện nay, tuy việc làm đó trái pháp luật, nhưng một triệu nhân dân tệ là có thể tạo ra một cặp song sinh nam.
Đối với ông lão mà nói, dù cô có tốt, cũng không phải con gái ruột.
Bọn họ nói, tập đoàn Hà thị, dù thế nào cũng do họ Hà quản lý.
Với giá trị thị trường hàng trăm tỷ đô la, tài sản riêng của ông lão cũng trị giá hàng trăm triệu, đương nhiên cô không thể để người khác chiếm lợi.
Nói lời không sợ thiên lôi giáng búa, chỉ cần có tiền, muốn cô mang thai tự nhiên sinh một đứa con cho ông lão, cô cũng đồng ý!
Có điều, ông lão không muốn cô.
Ông lão sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Cô không muốn đi, hỏi ông lão, cô mới mười tám, phải xem mắt sớm thế à?
Ông lão nói, thời gian của ông không còn nhiều, ông hi vọng trước khi chết có thể thấy cô yên bề gia thất.
Cô cười lạnh, biết thế cô đã xuất ngoại du học, ở lại trong nước làm chi để bị ép lấy chồng.
Im lặng như tờ.
Cô nói cô vẫn đang đi học, nếu lỡ sinh con thì biết làm thế nào?
Ông lão đáp, nuôi là được.
Cô nói rằng tôi có thể sinh cho ông một đứa con, Hà Quân Tửu, chẳng phải ông muốn tìm người mang thai hộ à?
Ông lão cười, lúc đó ông đã bắt đầu ngồi xe lăn rồi.
Tóc ông lão cũng không nhuộm đen nữa, bạc trắng, trông rất già nua.
Ông lão vốn đã rất già rồi, năm đó ông lão 90 tuổi.
Là một ông già gần đất xa trời.
Cô lại bị từ chối.
Cảm giác mình thật ti tiện.
Lão già chết tiệt này.
Cô thầm mắng ông lão.
Quay đầu lại, ông lão đưa cho cô một hộp bao cao su, nhiều lắm, một hộp to.
Được lắm.
Ông lão thật sự sợ cô không lấy được chồng.
Sau đó cô tìm được bạn trai, còn nhanh chóng đính hôn.
Năm đó cô hai mươi rồi.
Đính hôn trước, bọn họ đi chụp ảnh cưới.
Ông lão cũng đi.
Bình thường ông lão cũng mặc âu phục, nhưng hôm nay Hà Vân cảm thấy ông mặc âu phục cực kỳ đẹp.
Ông lão không muốn ngồi xe lăn chụp ảnh với bọn họ, ông chống gậy đứng lên, ngồi lên ghế bành.
Cô đứng sau lưng ông lão, mặc váy cưới trắng như tuyết, khoác tay lên vai ông.
Trên ngón tay cô đeo một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế riêng.
Chiếc nhẫn rất to, chính ông lão đi chọn với cô.
Sống lưng ông lão thẳng tắp, ngồi rất ngay ngắn, tay đặt trên đầu gối.
"Nắm tay con đi, Hà Quân Tửu."
Cô lại không biết lớn nhỏ, gọi tên ông lão.
Ông lão do dự một lát.
Bàn tay lốm đốm vết đồi mồi của người già, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay cô trên vai ông.
Tay cô vô cùng non nớt, đầy sức sống tuổi trẻ, trắng đến phát sáng.
Cô cười nhìn về phía nhiếp ảnh gia.
Cô cũng nhận được lời mời từ một số trường đại học nước ngoài, nhưng cô không muốn đi, ông lão sắp chết, cô phải túc trực bên ông ấy trước lúc lâm chung.
Đối với cô, ông lão ơn trọng như núi.
Có một phòng trưng bày nghệ thuật mang tên cô trong trường, lầu Như Tuyết.
Cô rất kiêu ngạo.
Ông lão đối xử với cô rất tốt.
Cô là ngôi sao mới sáng nhất ngay khi vừa nhập học, những chàng trai theo đuổi cô xếp hàng dài từ Thượng Hải đến nước Pháp.
Cô không coi trọng ai trong số đó.
Đôi khi ông lão dè dặt nghe ngóng chuyện ở trường học của cô, cô ôm cánh tay ông, chia sẻ với ông những chuyện vui vẻ đó.
Khi ấy, cô đã hết phản nghịch.
Cô thích ôm cánh tay ông lão, làm nũng với ông, ông lão sẽ bao dung với hành động chơi xấu của cô.
Ông lão không rút tay ra.
Song cũng không có hành động thân mật hơn.
Ông lão thích vẽ tranh, ông vẽ rất nhiều tranh cho cô, từ chính diện đến bóng lưng.
Trong đó, bức tranh lớn nhất được treo trong phòng ngủ ông lão.
Năm cô mười tám tuổi, ông lão mua cho cô chiếc váy màu vàng.
Trong tranh, cô mặc chiếc váy vàng, đứng trước cửa trường học, gió thổi tung làn váy.
Cô tươi cười như hoa.
Năm đó cô sửa họ Hà, bảo ông lão đặt tên mới cho cô.
Ông lão rất hồi hộp, hỏi cô tại sao muốn đổi tên.
Cô nửa đùa nửa thật, đáp như vậy không phải dễ kế thừa tài sản ba hơn à.
Ông lão cười, không nói thêm nữa.
Sau đó cô đổi tên thành Hà Vân, họ Hà của Hà Quân Tửu, Vân trong thải vân*.
*Thải vân: mây tía; ráng chiều; ráng màu; mây ngũ sắc (mây do ánh mặt trời chiếu qua mà có màu, chủ yếu là màu đỏ, thường xuất hiện ở chân trời vào sáng sớm hoặc hoàng hôn trong những ngày trời quang đãng)
Cô không nói dối, năm đó ông lão phải cấp cứu hai lần.
Cô đã học năm ba và bắt đầu thực tập trong công ty nhà họ Hà.
Cô nghe được một tin đồn.
Nhà họ Hà không chỉ có một đứa con trai là ông lão, dưới ông còn mấy em trai em gái nữa, mỗi người đều có con cái, có thể nói là đàn sói nhìn bốn phía.
Ông lão nắm hết quyền hành suốt mấy chục năm, chuyên quyền độc đoán, sau khi niêm yết một số công ty do tập đoàn kiểm soát, giá trị thị trường đã tăng lên hàng chục hàng trăm lần, ông lão tự cho đó là công của mình.
Những người khác thậm chí còn không vào được bộ máy quản lý cốt lõi của tập đoàn, vì thế họ chỉ có thể lang thang ở các bộ phận bên ngoài.
Cô nghe nói có người đề nghị ông lão nhờ người mang thai hộ một đứa con trai ruột.
Với y học kỹ thuật phát triển như hiện nay, tuy việc làm đó trái pháp luật, nhưng một triệu nhân dân tệ là có thể tạo ra một cặp song sinh nam.
Đối với ông lão mà nói, dù cô có tốt, cũng không phải con gái ruột.
Bọn họ nói, tập đoàn Hà thị, dù thế nào cũng do họ Hà quản lý.
Với giá trị thị trường hàng trăm tỷ đô la, tài sản riêng của ông lão cũng trị giá hàng trăm triệu, đương nhiên cô không thể để người khác chiếm lợi.
Nói lời không sợ thiên lôi giáng búa, chỉ cần có tiền, muốn cô mang thai tự nhiên sinh một đứa con cho ông lão, cô cũng đồng ý!
Có điều, ông lão không muốn cô.
Ông lão sắp xếp cho cô đi xem mắt.
Cô không muốn đi, hỏi ông lão, cô mới mười tám, phải xem mắt sớm thế à?
Ông lão nói, thời gian của ông không còn nhiều, ông hi vọng trước khi chết có thể thấy cô yên bề gia thất.
Cô cười lạnh, biết thế cô đã xuất ngoại du học, ở lại trong nước làm chi để bị ép lấy chồng.
Im lặng như tờ.
Cô nói cô vẫn đang đi học, nếu lỡ sinh con thì biết làm thế nào?
Ông lão đáp, nuôi là được.
Cô nói rằng tôi có thể sinh cho ông một đứa con, Hà Quân Tửu, chẳng phải ông muốn tìm người mang thai hộ à?
Ông lão cười, lúc đó ông đã bắt đầu ngồi xe lăn rồi.
Tóc ông lão cũng không nhuộm đen nữa, bạc trắng, trông rất già nua.
Ông lão vốn đã rất già rồi, năm đó ông lão 90 tuổi.
Là một ông già gần đất xa trời.
Cô lại bị từ chối.
Cảm giác mình thật ti tiện.
Lão già chết tiệt này.
Cô thầm mắng ông lão.
Quay đầu lại, ông lão đưa cho cô một hộp bao cao su, nhiều lắm, một hộp to.
Được lắm.
Ông lão thật sự sợ cô không lấy được chồng.
Sau đó cô tìm được bạn trai, còn nhanh chóng đính hôn.
Năm đó cô hai mươi rồi.
Đính hôn trước, bọn họ đi chụp ảnh cưới.
Ông lão cũng đi.
Bình thường ông lão cũng mặc âu phục, nhưng hôm nay Hà Vân cảm thấy ông mặc âu phục cực kỳ đẹp.
Ông lão không muốn ngồi xe lăn chụp ảnh với bọn họ, ông chống gậy đứng lên, ngồi lên ghế bành.
Cô đứng sau lưng ông lão, mặc váy cưới trắng như tuyết, khoác tay lên vai ông.
Trên ngón tay cô đeo một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế riêng.
Chiếc nhẫn rất to, chính ông lão đi chọn với cô.
Sống lưng ông lão thẳng tắp, ngồi rất ngay ngắn, tay đặt trên đầu gối.
"Nắm tay con đi, Hà Quân Tửu."
Cô lại không biết lớn nhỏ, gọi tên ông lão.
Ông lão do dự một lát.
Bàn tay lốm đốm vết đồi mồi của người già, nhẹ nhàng phủ lên bàn tay cô trên vai ông.
Tay cô vô cùng non nớt, đầy sức sống tuổi trẻ, trắng đến phát sáng.
Cô cười nhìn về phía nhiếp ảnh gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.