Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh

Chương 3:

Kỷ Ái Hàn

15/04/2024

Cô đứng tại đầu giường ông lão, thấy được tấm hình kia.

Cô nở nụ cười, rồi lại khóc.

Điện thoại di động reo vang, là vị hôn phu Trác Húc của cô.

Trong tay cô vẫn cầm khung hình, ngắt máy.

Không có tâm trạng.

Trác Húc gửi tin nhắn văn bản tới, hỏi cô mọi chuyện xử lý ổn thỏa chưa.

Nhìn vào ảnh chụp, cô đáp lại bằng tin nhắn thoại.

"Hôm nay tâm trạng bà không tốt, cút ngay, tốt nhất cách xa bà đây một chút! Còn làm phiền bà nữa bà sẽ nói cho mẹ cậu biết, cậu là gay! Ngu ngốc!"

"Sao cô lại khóc, không sao chứ, haizz, nén bi thương nén bi thương, ai ngờ bác trai ra đi nhanh đến thế, ngay cả rượu mừng cũng không kịp uống. . ."

Còn chưa nghe hết, Hà Vân đã ném điện thoại ra cửa, âm thanh rất lớn.

Cô ngã vào đầu giường ông lão, khóc không thành tiếng.

Ông lão đi thật rồi, đi thật rồi.

Không bao giờ quay lại nữa.

Khung ảnh bị cô nắm chặt trong tay.

Nhìn thẳng vào ông lão, ánh mắt ông có vẻ hơi đỏ, nhất định ông lão có thích cô.

Cô khóc đến lòng quặng thắt, co rút ở trên giường, ôm chặt chính mình.

Thật nực cười.

Khi còn nhỏ cô cho rằng ông lão xem cô như con dâu nuôi từ bé, lúc kia, trông ông chỉ mới hơn 40 tuổi, rất tuấn tú, là một ông chú.

Như ngôi sao.

Cô gái nhỏ thầm ngưỡng mộ anh hùng, trong cuộc đời cô, ông lão chính là một anh hùng như vậy.

Cứu vớt cuộc đời cô, khiến cô trở thành công chúa.

Cô thầm thích ông lão.

Dù sao ông lão cũng không phải ba ruột cô.

Mười ba tuổi năm đó, cô ôm cánh tay ông lão, ra vẻ ngây thơ hỏi ông, lúc nào thì lấy cô.

Ông lão ngạc nhiên bật cười, sờ lên tóc cô.

Ông lão nói, ông lão đã già rồi.

Cô còn chơi xấu, quấn trên người ông lão, "Ba không già."



Lúc ấy cô còn gọi ông lão là ba.

Ông cười đáp ba và con gái không thể lấy nhau.

Cô nói ba đâu phải ba ruột của con.

Dường như ông lão thở dài nói, ông già thật rồi.

Chính hôm ấy, cô mới biết được, ông lão lớn hơn cô ước chừng 72 tuổi, năm đó ông đã 85.

Cô không tin ông lão chỉ xem cô là con gái, nào có ai đối xử với con gái tốt như vậy.

Nhất định ông lão có tình ý với cô.

Cô học được trong tiểu thuyết, giả yêu đương với người khác, muốn ông lão ghen.

Ai ngờ ông lão không ghen, ngược lại còn bị cô chọc giận đến nhập viện.

Ông lão tỉnh lại cũng chẳng trách cứ gì cô, chỉ nói là, cô còn quá nhỏ.

Đợi cô trưởng thành rồi hãy yêu đương.

Nói thích bây giờ chỉ là trò trẻ con, không coi là thật.

Cô gọi tên ông lão.

Cô nghĩ, cô sẽ không thích người khác.

Cô thích Hà Quân Tửu, tuy ông đã già rồi, nhưng thật sự ông rất tốt.

Đợi cô trưởng thành, cô sẽ gả cho Hà Quân Tửu.

Mười tám tuổi, sinh nhật cô, Hà Quân Tửu tổ chức cho cô một buổi tiệc hoành tráng, bao hết Disneyland mời bạn học cô đến chung vui.

Hôm ấy, cô trở thành công chúa nhỏ hạnh phúc nhất.

Hà Quân Tửu ngồi xe lăn, cùng ngắm pháo hoa với cô.

Đêm hôm đó, mượn men say trong người, cô ôm cổ Hà Quân Tửu, ở lỳ phòng ông không chịu ra ngoài.

Bọn họ sống trong một ngôi biệt thự cổ kính nổi tiếng nhất Thượng Hải, biệt thự rất lớn, có sân vườn riêng, giống như một tòa lâu đài.

Cô đánh bạo hôn ông lão, ông lão nắm cổ tay cô, kéo cô xuống.

Ông lão vẫn còn rất khỏe.

Cổ tay cô bị nắm rất đau.

Ông lão nói: "Tiểu Tuyết, con uống quá nhiều."

Cô giả say, cười hì hì hỏi ông lão: "Sao ba không hôn con, con không đẹp à?"

Nhìn dung nhan say khướt của cô, cổ họng ông lão trượt lên trượt xuống, cô mặc chiếc váy vàng, mặt mày quyến rũ.



Khóe môi ông lão cong lên thành nụ cười hiền lành đầy cưng chiều, ông nói: "Tiểu Tuyết, con uống say rồi, trở về ngủ đi."

Cô đã mất mặt thế này thì còn sợ gì nữa.

Cô nhào vào lòng ông lão, ông lão ngồi trên xe lăn, ông chỉ có thể buông bàn tay đang kiềm chế cổ tay cô, đỡ cô dậy, cô cười hì hì cọ đũng quần ông lão, song ông lão kiên quyết nắm chặt tay cô, không buông ra.

Sắc mặt ông lão không tốt lắm, nhấn chuông, gọi quản gia tới.

"Đưa cô hai về phòng."

Quả thật cô chẳng có chút xíu sức hấp dẫn nào với ông lão, thật sự quá thất bại.

Được rồi, cô vẫn là cô gái 18 tuổi trẻ trung xinh đẹp, ông lão không thích, chắc chắn mắt ông đã bị mù.

Lão già chết tiệt.

Sau này ông lão thật sự suýt chết.

Cô mủi lòng.

Năm đó cô đổi tên thành Hà Vân.

Hà trong Hà Quân Tửu.

Cô muốn được đặt tên theo họ chồng.

Cô muốn cùng họ Hà với ông lão.

Ông lão sắp xếp cho cô xem mắt và thúc giục cô kết hôn.

Được thôi.

Vừa khéo Trác Húc là gay, còn cô là kẻ loạn luân biến thái thích cha nuôi của mình, bọn họ kết hôn là tốt nhất.

Hôm chụp ảnh cưới, Hà Quân Tửu nhuộm tóc đen.

Ông thật đẹp trai.

Hai má Hà Vân ửng đỏ, chỉnh lại cổ áo và cà-vạt cho ông lão.

Đính hôn cũng rất tốt, có thể khiến ông lão yên tâm, đồng thời cũng cho ông lão một lý do quang minh chính đại chụp ảnh cưới với cô.

Cô đi đến sau lưng ông lão, khoác tay lên vai ông.

Ông lão mặc tây trang thẳng thớm, hào hoa phong nhã.

Cô nghĩ, nếu cô sinh sớm hơn 70 năm thì tốt biết mấy.

Nước mắt rơi lả chả, cô mỉm cười, đưa tay gạt đi.

"Nắm tay con đi, Hà Quân Tửu."

Chụp ảnh cưới, sao có thể không nắm tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook