Vượt Qua Thời Không Để Yêu Anh
Chương 4:
Kỷ Ái Hàn
15/04/2024
Cô cuộn mình trong chăn, như thể Hà Quân Tửu đang ôm lấy cô.
Thực ra, ông lão rất ít khi ôm cô.
Ban đầu cô nghĩ ông lão là tên biến thái, không cho ông lão chạm vào người.
Sau này, ông lão hiếm khi ôm cô, chứ đừng nói là hôn.
Nhưng cô đã hôn ông lão rồi.
Hôn lên má ông lão.
Cha và con gái bình thường còn thân thiết hơn cả họ.
Rốt cuộc ông lão có ý đồ gì với cô?
Cô chẳng cho ông lão bất cứ thứ gì cả.
Chắc kiếp trước cô cứu cả thế giới.
Với điều kiện của ông lão, dù không vì tiền thì có biết bao cô gái sẵn sàng bước tới.
Cô tiến đến rồi, nhưng ông lão lại đẩy ra.
Cô trốn trong phòng ông lão, trùm chăn lên người, cởi trần truồng.
Cô ảo tưởng ông lão đang ôm cô, hôn cô, chơi cô.
Tay cô duỗi xuống dưới, vuốt ve hạt đậu nhỏ của bản thân.
Cô vừa khóc vừa cười, chăn che kín đầu, nhỏ giọng rên rỉ.
Giống như không biết xấu hổ, tình yêu cấm kỵ bí mật không thể bị người ta phát hiện.
Cô nhớ ông lão.
Cô động tình ma sát hai chân, cô nghĩ nếu Hà Quân Tửu hóa thành linh hồn, nhìn thấy cô trần truồng nằm trên giường ông tự an ủi như vậy, liệu ông lão có cảm thấy cô thật nực cười hay không?
Cô cảm thấy mình rất nực cười.
Yêu sâu đậm chính là việc bất khả kháng như thế đấy.
Cô yêu Hà Quân Tửu, cho nên chẳng có cách nào thích một người khác.
Thân thể đạt sung sướng cực hạn khiến cô thở dốc, nước mắt thấm ướt mảng lớn drap giường, dâm thủy cũng khiến drap giường ướt một mảng lớn.
Cô cười như điên dại, cô muốn chuyển vào ở phòng của ông lão.
Ngày mai cô sẽ bảo quản gia sắp xếp một chút, cô muốn dọn đến đây ở, ngủ trên giường của ông lão.
Mấy ngày liên tiếp túc trực bên linh cữu, nỗi đau và khóc quá nhiều khiến cô mệt rả rời.
Cô ngủ thiếp đi trên giường ông lão.
Trong mơ, cô cầm thứ đồ vật kia.
Mặt ông lão đỏ bừng.
Ánh mắt ông lão bắt đầu bị dục vọng vấy bẩn, con người ngay thẳng chính trực, như đóa hoa cao ngạo, chẳng phải cũng bị cô nắm trong tay hay sao.
Không cần thầy dạy, cô bắt đầu vuốt ve nó.
Tần suất hơi thở ông lão càng trở nên dồn dập.
Chân cô giạng ngang eo ông lão, cưỡi trên người ông.
Ông ngồi xe lăn, như thể choáng ngợp trước thế tấn công của cô.
Cô ôm cổ ông lão, hôn lên môi ông.
Thân thể cô tiếp nhận ông lão.
Cô cực kỳ hưng phấn, trong mơ, cô chảy rất nhiều nước.
“Cạch” một tiếng, là âm thanh cửa bị đẩy ra.
Cô choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Đèn bị ai đó mở lên.
Phòng ngủ của Hà Quân Tửu rất lớn, là cả một dãy phòng, bên ngoài là phòng sách, bên trong là phòng ngủ và phòng giữ quần áo, còn có một buồng vệ sinh rộng rãi.
Cô vẫn nằm trong chăn không nhúc nhích, chỉ đề phòng mở mắt ra.
Cô nghe được tiếng bước chân, sau đó là tiếng nhấn mật khẩu.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo đi ra gian ngoài, nhìn thấy lão quản gia ngồi xổm trước tủ sách bấm mật khẩu.
Cửa giá sách bật mở, cô ngạc nhiên nhìn quản gia đi vào.
Cô sống trong căn nhà này đã mười ba năm, nhưng cô không hề biết trong phòng ngủ Hà Quân Tửu có một căn phòng bí mật.
Tim cô đập như trống, dường như có bí mật gì đó, cô sắp tìm ra.
Căn phòng bí mật không lớn, có một cái bàn.
Trên tường treo rất nhiều ảnh của cô.
Chóp mũi chua xót, nước mắt rơi xuống.
Thì ra ông lão cũng thích cô.
Con vịt đến chết vẫn cứng miệng.
Nghe được giọng cô, lão quản gia quay đầu như gặp ma, muốn giấu chiếc rương nhỏ trong tay song đã không còn kịp nữa.
Cô lạnh mặt chất vấn: “Bác Lý, đây là cái gì?”
Quản gia ngượng ngập, “Cô hai, xin lỗi đã quấy rầy cô.”
Quản gia đã cố ý chọn thời điểm kết thúc túc trực bên linh cữu, trong nhà ít người, nhân lúc trời tối đến đây, đáng lẽ cô hai phải ngủ trong căn phòng bên kia hành lang, sao cô hai lại ở trong phòng lão gia?
“Trong tay bác đang cầm cái gì?”
“Lão gia muốn tôi thiêu di vật của ông ấy, tro cốt lão gia đã được đưa về, tôi đi đốt mấy thứ này đặt chung chỗ với tro cốt của ông ấy.”
Tro cốt của ông lão đã được đưa về.
Cô đau đớn.
“Là cái gì?”
Quản gia như bị điện giật, né tránh tay cô, cô rút được một phong bì, là một bức thư.
Có một lá thư bên trong.
Cái gì mà không cho cô xem.
Cô rút ra xem, thì ra là nhật ký của Hà Quân Tửu.
“Cô hai, đây là di vật của lão gia, cô không thể xem như vậy được.”
“Tôi là người thừa kế duy nhất của Hà Quân Tửu, trong di chúc ông ấy đã ghi rất rõ. Di vật của ông ấy cũng thuộc về tôi.”
Cô không nhượng bộ.
Cô nghĩ, có lẽ từ nhật ký của Hà Quân Tửu, cô sẽ tìm được nguyên nhân.
Nguyên nhân ông lão đối xử tốt với cô như vậy.
Thực ra, ông lão rất ít khi ôm cô.
Ban đầu cô nghĩ ông lão là tên biến thái, không cho ông lão chạm vào người.
Sau này, ông lão hiếm khi ôm cô, chứ đừng nói là hôn.
Nhưng cô đã hôn ông lão rồi.
Hôn lên má ông lão.
Cha và con gái bình thường còn thân thiết hơn cả họ.
Rốt cuộc ông lão có ý đồ gì với cô?
Cô chẳng cho ông lão bất cứ thứ gì cả.
Chắc kiếp trước cô cứu cả thế giới.
Với điều kiện của ông lão, dù không vì tiền thì có biết bao cô gái sẵn sàng bước tới.
Cô tiến đến rồi, nhưng ông lão lại đẩy ra.
Cô trốn trong phòng ông lão, trùm chăn lên người, cởi trần truồng.
Cô ảo tưởng ông lão đang ôm cô, hôn cô, chơi cô.
Tay cô duỗi xuống dưới, vuốt ve hạt đậu nhỏ của bản thân.
Cô vừa khóc vừa cười, chăn che kín đầu, nhỏ giọng rên rỉ.
Giống như không biết xấu hổ, tình yêu cấm kỵ bí mật không thể bị người ta phát hiện.
Cô nhớ ông lão.
Cô động tình ma sát hai chân, cô nghĩ nếu Hà Quân Tửu hóa thành linh hồn, nhìn thấy cô trần truồng nằm trên giường ông tự an ủi như vậy, liệu ông lão có cảm thấy cô thật nực cười hay không?
Cô cảm thấy mình rất nực cười.
Yêu sâu đậm chính là việc bất khả kháng như thế đấy.
Cô yêu Hà Quân Tửu, cho nên chẳng có cách nào thích một người khác.
Thân thể đạt sung sướng cực hạn khiến cô thở dốc, nước mắt thấm ướt mảng lớn drap giường, dâm thủy cũng khiến drap giường ướt một mảng lớn.
Cô cười như điên dại, cô muốn chuyển vào ở phòng của ông lão.
Ngày mai cô sẽ bảo quản gia sắp xếp một chút, cô muốn dọn đến đây ở, ngủ trên giường của ông lão.
Mấy ngày liên tiếp túc trực bên linh cữu, nỗi đau và khóc quá nhiều khiến cô mệt rả rời.
Cô ngủ thiếp đi trên giường ông lão.
Trong mơ, cô cầm thứ đồ vật kia.
Mặt ông lão đỏ bừng.
Ánh mắt ông lão bắt đầu bị dục vọng vấy bẩn, con người ngay thẳng chính trực, như đóa hoa cao ngạo, chẳng phải cũng bị cô nắm trong tay hay sao.
Không cần thầy dạy, cô bắt đầu vuốt ve nó.
Tần suất hơi thở ông lão càng trở nên dồn dập.
Chân cô giạng ngang eo ông lão, cưỡi trên người ông.
Ông ngồi xe lăn, như thể choáng ngợp trước thế tấn công của cô.
Cô ôm cổ ông lão, hôn lên môi ông.
Thân thể cô tiếp nhận ông lão.
Cô cực kỳ hưng phấn, trong mơ, cô chảy rất nhiều nước.
“Cạch” một tiếng, là âm thanh cửa bị đẩy ra.
Cô choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Đèn bị ai đó mở lên.
Phòng ngủ của Hà Quân Tửu rất lớn, là cả một dãy phòng, bên ngoài là phòng sách, bên trong là phòng ngủ và phòng giữ quần áo, còn có một buồng vệ sinh rộng rãi.
Cô vẫn nằm trong chăn không nhúc nhích, chỉ đề phòng mở mắt ra.
Cô nghe được tiếng bước chân, sau đó là tiếng nhấn mật khẩu.
Cô nhẹ nhàng đứng dậy, nhanh chóng mặc quần áo đi ra gian ngoài, nhìn thấy lão quản gia ngồi xổm trước tủ sách bấm mật khẩu.
Cửa giá sách bật mở, cô ngạc nhiên nhìn quản gia đi vào.
Cô sống trong căn nhà này đã mười ba năm, nhưng cô không hề biết trong phòng ngủ Hà Quân Tửu có một căn phòng bí mật.
Tim cô đập như trống, dường như có bí mật gì đó, cô sắp tìm ra.
Căn phòng bí mật không lớn, có một cái bàn.
Trên tường treo rất nhiều ảnh của cô.
Chóp mũi chua xót, nước mắt rơi xuống.
Thì ra ông lão cũng thích cô.
Con vịt đến chết vẫn cứng miệng.
Nghe được giọng cô, lão quản gia quay đầu như gặp ma, muốn giấu chiếc rương nhỏ trong tay song đã không còn kịp nữa.
Cô lạnh mặt chất vấn: “Bác Lý, đây là cái gì?”
Quản gia ngượng ngập, “Cô hai, xin lỗi đã quấy rầy cô.”
Quản gia đã cố ý chọn thời điểm kết thúc túc trực bên linh cữu, trong nhà ít người, nhân lúc trời tối đến đây, đáng lẽ cô hai phải ngủ trong căn phòng bên kia hành lang, sao cô hai lại ở trong phòng lão gia?
“Trong tay bác đang cầm cái gì?”
“Lão gia muốn tôi thiêu di vật của ông ấy, tro cốt lão gia đã được đưa về, tôi đi đốt mấy thứ này đặt chung chỗ với tro cốt của ông ấy.”
Tro cốt của ông lão đã được đưa về.
Cô đau đớn.
“Là cái gì?”
Quản gia như bị điện giật, né tránh tay cô, cô rút được một phong bì, là một bức thư.
Có một lá thư bên trong.
Cái gì mà không cho cô xem.
Cô rút ra xem, thì ra là nhật ký của Hà Quân Tửu.
“Cô hai, đây là di vật của lão gia, cô không thể xem như vậy được.”
“Tôi là người thừa kế duy nhất của Hà Quân Tửu, trong di chúc ông ấy đã ghi rất rõ. Di vật của ông ấy cũng thuộc về tôi.”
Cô không nhượng bộ.
Cô nghĩ, có lẽ từ nhật ký của Hà Quân Tửu, cô sẽ tìm được nguyên nhân.
Nguyên nhân ông lão đối xử tốt với cô như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.