Chương 14: Bàn chuyện hôn sự
Cống Trà
13/08/2015
Edit: Mộ Phong
Hiện giờ, người chưởng quản mọi việc trong Phủng phủ là thím của Phùng Yến, Trần phu nhân, bà vừa nghe nói Phùng Yến ép Vưu Vũ ở lại Phùng phủ thì cười nhạo, nói với Mã bà tử: “Không ngờ Phùng Yến lại bị mỹ sắc mê hoặc”.
Phùng Yến là trưởng tôn, nếu hắn thành thân, thê thất có thể tham gia quản lý việc trong nhà, nói không chừng phía nhị phòng còn phải đem quyền chưởng quản giao vào tay thê tử của Phùng Yến, Trần phu nhân nghĩ một lát liền thấy đau lòng. Dựa vào cái gì chứ? Đôi phu thê chính phòng mất sớm, Phùng Yến mười sáu tuổi đã tòng quân, mọi việc ở Phùng phủ này, có việc nào không đến tay nhị phòng lo liệu đâu? Nếu cuối cùng lại để chính phòng được ngồi mát ăn bát vàng, nghe vậy sao mà xuôi tai cho được?
Mã bà tử hiểu tâm sự của Trần phu nhân, cười nói: “Trước kia nghe nói, Vưu tiểu thư chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn tính cách lại giống mẫu thân nàng, là một kẻ nhu nhược. Mỹ nhân như vậy vào phủ coi như là thêm một miệng ăn, sao có thể quản lý việc trong phủ được?”
Lời này Trần phu nhân nghe rất bùi tai, cười một tiếng, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu Phùng Yến thích Vưu tiểu thư thì thành toàn cho hai đứa nó đi!”
Vưu Vũ ở Phùng phủ một đêm, sáng hôm sau thức dậy, soi gương ngắm trái ngắm phải, cầm trâm bên phải lên ướm thử rồi đến trâm bên trái, thầm nghĩ nếu nói toạc hết ra thì không biết có thoát khỏi tình cảnh bị đủ loại nam nhân ngấp nghé bây giờ không nhỉ?
Lam Nguyệt thấy động tác của Vưu Vũ, không khỏi kinh hãi, đi nhanh đến đoạt lấy cái trâm, nức nở nói: “Tiểu thư, người đừng nghĩ quẩn mà!”
Vưu Vũ mỉm cười, vỗ vai Lam Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Cớ sao ta lại nghĩ quẩn chứ? Nếu ta tự hủy dung, nhất định đám người Nghiêm Tam Thế sẽ mất hết tâm tư, cha ta cũng không thể trở về được”.
Lam Nguyệt gật mạnh đầu nói: “Tiểu thư hiểu là được rồi!”
Lúc này Vưu Vũ đang rất hối hận vì đã đồng ý để Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư. Nàng cần phải gả cho một người có thể bảo vệ người nhà nàng,chứ không phải là đang tìm tình nhân. Phải tìm cách khiến Phùng Yến nguôi giận, đồng ý bàn lại hôn sự, nhanh chóng gả vào Phùng gia mới được.
Quý phu nhân nghe nói Vưu Vũ bị thương, sáng sớm đã chạy tới nhìn, khi vảo trong phòng, thấy Vưu Vũ vẫn lành lặn, tảng đá trên ngực bà mới rơi xuống, ôm Vưu Vũ khóc ròng nói: “Ta lo lắng cả đêm, sợ con có mệnh hệ gì, cũng may là con không sao”.
Vưu Vũ thấy thần sắc Quý phu nhân tiều tụy đi nhiều, viền mắt hiện rõ quầng thâm thì không khỏi áy náy, nói đi nói lại, uổng thay cho mình là một cô gái xuyên không. Đã không thể giúp cha mẹ phân ưu thì thôi, lại còn khiến họ thêm mệt mỏi.
Quý phu nhân thấy Vưu Vũ không bị thương, lại hỏi chuyện ngày hôm qua, thoáng cái liền hiểu rõ, khẽ kéo Vưu Vũ nói: “Dương thái gia già rồi, không che chở cho con lâu dài được. Mặc dù Phùng tướng quân đã hai lăm tuổi, nhưng bên cạnh không thê không thiếp, con mà gả cho hắn thì vừa hay trở thành con dâu trưởng, sinh được một nam nửa nữ *, có nhi tử là ổn định được vị trí rồi. Còn tốt hơn là chờ gả cho Thẩm Dụ Nam. Theo ta, Dương thái gia đáng lẽ không nên rút lại hưu thư”.
(*một nam nửa nữ: Tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho rằng con gái không hoàn toàn thuộc về mình, sau này sẽ phải gả đi. Đồng thời cũng có nghĩa sinh nhiều nam ít nữ)
Đang nói, Quách phu nhân vén rèm đi vào, chào hỏi Quý phu nhân rồi đưa phong thư cầm trong tay cho Vưu Vũ, nói: “Thái gia bảo Tư Minh mang đến đấy”.
Vưu Vũ mở thư ra thì không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là tờ hưu thư hôm qua sao.
Quách phu nhân nói: “Thái gia bảo, tình thế ngày hôm qua, tuy Phùng Yến bằng lòng đính hôn với thái phu nhân, nhưng nghĩ lại thì, phải nói đến chuyện là do thái gia và thái phu nhân bày bố, nếu có một ngày xảy ra tranh cãi, thái phu nhân sẽ rơi xuống thế hạ phong. Bây giờ Phùng Yến ép thái phu nhân ở lại Phùng phủ, nên dù sao hắn cũng phải cho thái phu nhân một câu trả lời hợp lý. Trước mắt cứ cầm tờ hưu thư này đi gặp Phùng thái phu nhân, để bà làm chủ đã”.
Vưu Vũ hơi nhếch miệng, ai da, Dương thái gia thật cao minh, để sắp xếp cho mình một hôn sự tốt thực sự không từ thủ đoạn tồi tệ nào.
Quý phu nhân thấy đó là hưu thư cũng kinh ngạc không thôi, thoáng cái liền lau khô nước mắt, kéo Vưu Vũ nói: “Nếu thế thì bây giờ phải đi gặp Phùng thái phu nhân. Nương sẽ giúp con nói tốt vài câu. Nếu mà nói suông không có tác dụng, nương liền…liền liều mạng với Phùng gia bọn họ”.
Vưu Vũ bị dọa giật nảy mình, vội vàng trấn an bà mấy câu rồi nhẹ nhàng nói: “Nương, người chỉ cần phô trương thanh thế là được rồi, đừng làm quá lên!”.
Quý phu nhân ngửa đầu nói: “Đương nhiên rồi, em trai em gái con còn đang ở nhà chờ ta về nữa, sao có thể thực sự liều mạng được?”
Đoàn người hộ tống Vưu Vũ đến chỗ Phùng tháu phu nhân, một gia đinh cách đó không xa nhìn thấy, vội vã đi báo cho Phùng Yến, nói: “Tướng quân, Vưu thái phu nhân ngã bị thương thắt lưng, nửa tàn phế kia đã nhịn đau ra khỏi phòng rồi”.
Phùng Yến đang lau chùi cây thương, nghe gia đinh nói vậy liền hất một cái, thương trong tay bị quăng đến kệ binh khí, thản nhiên nói: “Ồ, nàng ta không sợ chân bị tàn phế nhỉ?”
Gia đinh đang định nói tiếp, vừa ngẩng đầu liền thấy bóng dáng hai người đẹp từ xa lại gần, vội ngừng lời, lui sang một bên.
Phùng Yến nhìn theo hướng gia đinh, thấy Hứa Minh Châu cùng một tỳ nữ đi đến, lông mày liền nhăn lại.
Hứa Minh Châu chậm rãi đến gần, nhận làn từ tay Hồng Mạt, sau đó mở ra lấy bánh ngọt đặt lên án, dịu dàng nói: “Biểu ca, muội nghe nói từ sáng đến giờ huynh chưa ăn gì nên làm bánh mang đến đó. Huynh nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”.
Phùng Yến cầm đũa, nhanh chóng gắp hai miếng bánh lên ăn, rồi mới đặt đũa xuống nói: “Ngon lắm, muội về đi!”.
Hứa Minh Châu nhẹ nhàng dịch đến gần Phùng Yến thêm hai bước, ưu nhã nói: “Biểu ca ăn thêm hai miếng nữa đi!”
Phùng Yến ngửi thấy mùi son phấn trên người Hứa Minh Châu, lông mày càng nhăn hơn, đột nhiên quay người sải bước bỏ đi.
“Biểu ca…”, Hứa Minh Châu sửng sốt, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, nức nở nói: “Ta có chỗ nào khiến huynh không vừa ý sao?”
Hồng Mạt thu dọn bánh ngọt xong, thở dài, cúi xuống nói vào tai Hứa Minh Châu: “Tiểu thư, người trong phủ đều nói tướng quân không thích nữ tử, em thấy, hình như cũng…”.
Lại nói đến Phùng Yến, sau khi trở về phòng liền rửa mặt lại một lần rồi thay y phục, đang định ra ngoài thì thấy nha đầu Lục Thải của Phùng thái phu nhân đã tiến vào bẩm báo: “Tướng quân, Quý phu nhân khóc lóc ầm ĩ trước mặt thái phu nhân, nói tướng quân ép Vưu tiểu thư ở lại, bên ngoài nhao nhao đồn đại, đòi tướng quân phải cho một câu trả lời hợp lý!”.
Phùng Yến cười lạnh: “Muốn ta nói thế nào?”
Lục Thải liếc mắt lén nhìn Phùng Yến, thấp giọng nói: “Thái phu nhân bảo tướng quân qua đó, tự mình nói rõ ràng với Vưu tiểu thư”.
Phùng Yến gãi gãi tay quá lớp y phục, ánh mắt lóe lên, nói: “Ngươi bảo thái phu nhân là, mọi sự đều do bà làm chủ, ta không có ý kiến”.
Phùng thái phu nhân đợi Lục Thải trở về, thuật lại lời Phùng Yến nói thì không khỏi kinh ngạc. Đám người Quý phu nhân càng ngạc nhiên hơn, Phùng Yến dễ nói chuyện như vậy ư? Lẽ nào còn có chiêu trò gì phía sau?
Đang nói, nha hoàn bên ngoài truyền lời: “Nhị phu nhân tới!”
Trần phu nhân vừa bước vào phòng, chào hỏi mọi người xong liền nói: “A Yến thích Vưu tiểu thư nên mới có hành động như vậy, chứ trước kia thì hễ thấy nữ tử là đi đường vòng ngay”.
Phùng thái phu nhân thấy Trần phu nhân cũng tán thành hôn sự của Phùng Yến và Vưu Vũ, thầm thở phào một hơi. Trần thị lo liệu nhiều việc trong nhà, nếu có thể hòa thuận với Vưu Vũ thì quả là chuyện may mắn.
Quách phu nhân rất sợ đêm dài lắm mộng, cười nói: “Thái phu nhân, tuổi Phùng tướng quân cũng không còn nhỏ, ta thấy…”.
Phùng thái phu nhân cũng sợ Phùng Yến đổi ý, quay sang nói với Quý phu nhân: “Phu nhân, Nghiêm Tam Thế chưa chắc đã giữ lời hứa, chỉ sợ hắn sẽ lại tiếp tục quấy rầy. Nếu phu nhân không có ý kiến, ta sẽ mời bà mối đến Vưu gia cầu hôn, tháng sau đón Vũ Nương qua cửa, bà xem vậy có được không?”
Đồng ý nhanh quá liệu có hơi lỗ mãng không? Quý phu nhân ra vẻ do dự, chỉ nhìn Vưu Vũ.
Quách phu nhân và Tống phu nhân nôn nóng muốn chết, chuyện tốt như vậy, nhanh nhanh đồng ý đi mà!
Quý phu nhân ngập ngừng một chút rồi nói: “Chuyện này, dù sao cũng phải bàn bạc với cha Vũ Nương đã, nhưng ông ấy lại không ở kinh thành,…”
Phùng thái phu nhân gọi Lục Thải qua phân phó: “Ngươi đi bảo tướng quân rằng, Vũ Nương muốn lúc xuất gia có phụ thân đích thân đưa tiễn!”
Quý phu nhân vui mừng không kể xiết, có một câu nói của Phùng gia, Vưu Văn Đạo có cơ hội hồi kinh rồi.
Thấy Phùng thái phu nhân quyết tâm phải lấy vợ cho Phùng Yến, Quách phu nhân và Tống phu nhân cũng bình tĩnh lại, lúc này mới thực sự bàn chuyện tiến hành hôn lễ.
Vưu Vũ làm bộ ngượng ngùng, cáo từ rời khỏi phòng trước, nàng mới ra khỏi phòng đã thấy một nha hoàn lại gần, nhỏ giọng nói: “Vưu tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ muốn gặp người một lát!”
Hiện giờ, người chưởng quản mọi việc trong Phủng phủ là thím của Phùng Yến, Trần phu nhân, bà vừa nghe nói Phùng Yến ép Vưu Vũ ở lại Phùng phủ thì cười nhạo, nói với Mã bà tử: “Không ngờ Phùng Yến lại bị mỹ sắc mê hoặc”.
Phùng Yến là trưởng tôn, nếu hắn thành thân, thê thất có thể tham gia quản lý việc trong nhà, nói không chừng phía nhị phòng còn phải đem quyền chưởng quản giao vào tay thê tử của Phùng Yến, Trần phu nhân nghĩ một lát liền thấy đau lòng. Dựa vào cái gì chứ? Đôi phu thê chính phòng mất sớm, Phùng Yến mười sáu tuổi đã tòng quân, mọi việc ở Phùng phủ này, có việc nào không đến tay nhị phòng lo liệu đâu? Nếu cuối cùng lại để chính phòng được ngồi mát ăn bát vàng, nghe vậy sao mà xuôi tai cho được?
Mã bà tử hiểu tâm sự của Trần phu nhân, cười nói: “Trước kia nghe nói, Vưu tiểu thư chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn tính cách lại giống mẫu thân nàng, là một kẻ nhu nhược. Mỹ nhân như vậy vào phủ coi như là thêm một miệng ăn, sao có thể quản lý việc trong phủ được?”
Lời này Trần phu nhân nghe rất bùi tai, cười một tiếng, gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu Phùng Yến thích Vưu tiểu thư thì thành toàn cho hai đứa nó đi!”
Vưu Vũ ở Phùng phủ một đêm, sáng hôm sau thức dậy, soi gương ngắm trái ngắm phải, cầm trâm bên phải lên ướm thử rồi đến trâm bên trái, thầm nghĩ nếu nói toạc hết ra thì không biết có thoát khỏi tình cảnh bị đủ loại nam nhân ngấp nghé bây giờ không nhỉ?
Lam Nguyệt thấy động tác của Vưu Vũ, không khỏi kinh hãi, đi nhanh đến đoạt lấy cái trâm, nức nở nói: “Tiểu thư, người đừng nghĩ quẩn mà!”
Vưu Vũ mỉm cười, vỗ vai Lam Nguyệt, nhẹ nhàng nói: “Cớ sao ta lại nghĩ quẩn chứ? Nếu ta tự hủy dung, nhất định đám người Nghiêm Tam Thế sẽ mất hết tâm tư, cha ta cũng không thể trở về được”.
Lam Nguyệt gật mạnh đầu nói: “Tiểu thư hiểu là được rồi!”
Lúc này Vưu Vũ đang rất hối hận vì đã đồng ý để Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư. Nàng cần phải gả cho một người có thể bảo vệ người nhà nàng,chứ không phải là đang tìm tình nhân. Phải tìm cách khiến Phùng Yến nguôi giận, đồng ý bàn lại hôn sự, nhanh chóng gả vào Phùng gia mới được.
Quý phu nhân nghe nói Vưu Vũ bị thương, sáng sớm đã chạy tới nhìn, khi vảo trong phòng, thấy Vưu Vũ vẫn lành lặn, tảng đá trên ngực bà mới rơi xuống, ôm Vưu Vũ khóc ròng nói: “Ta lo lắng cả đêm, sợ con có mệnh hệ gì, cũng may là con không sao”.
Vưu Vũ thấy thần sắc Quý phu nhân tiều tụy đi nhiều, viền mắt hiện rõ quầng thâm thì không khỏi áy náy, nói đi nói lại, uổng thay cho mình là một cô gái xuyên không. Đã không thể giúp cha mẹ phân ưu thì thôi, lại còn khiến họ thêm mệt mỏi.
Quý phu nhân thấy Vưu Vũ không bị thương, lại hỏi chuyện ngày hôm qua, thoáng cái liền hiểu rõ, khẽ kéo Vưu Vũ nói: “Dương thái gia già rồi, không che chở cho con lâu dài được. Mặc dù Phùng tướng quân đã hai lăm tuổi, nhưng bên cạnh không thê không thiếp, con mà gả cho hắn thì vừa hay trở thành con dâu trưởng, sinh được một nam nửa nữ *, có nhi tử là ổn định được vị trí rồi. Còn tốt hơn là chờ gả cho Thẩm Dụ Nam. Theo ta, Dương thái gia đáng lẽ không nên rút lại hưu thư”.
(*một nam nửa nữ: Tư tưởng trọng nam khinh nữ, cho rằng con gái không hoàn toàn thuộc về mình, sau này sẽ phải gả đi. Đồng thời cũng có nghĩa sinh nhiều nam ít nữ)
Đang nói, Quách phu nhân vén rèm đi vào, chào hỏi Quý phu nhân rồi đưa phong thư cầm trong tay cho Vưu Vũ, nói: “Thái gia bảo Tư Minh mang đến đấy”.
Vưu Vũ mở thư ra thì không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đây chẳng phải là tờ hưu thư hôm qua sao.
Quách phu nhân nói: “Thái gia bảo, tình thế ngày hôm qua, tuy Phùng Yến bằng lòng đính hôn với thái phu nhân, nhưng nghĩ lại thì, phải nói đến chuyện là do thái gia và thái phu nhân bày bố, nếu có một ngày xảy ra tranh cãi, thái phu nhân sẽ rơi xuống thế hạ phong. Bây giờ Phùng Yến ép thái phu nhân ở lại Phùng phủ, nên dù sao hắn cũng phải cho thái phu nhân một câu trả lời hợp lý. Trước mắt cứ cầm tờ hưu thư này đi gặp Phùng thái phu nhân, để bà làm chủ đã”.
Vưu Vũ hơi nhếch miệng, ai da, Dương thái gia thật cao minh, để sắp xếp cho mình một hôn sự tốt thực sự không từ thủ đoạn tồi tệ nào.
Quý phu nhân thấy đó là hưu thư cũng kinh ngạc không thôi, thoáng cái liền lau khô nước mắt, kéo Vưu Vũ nói: “Nếu thế thì bây giờ phải đi gặp Phùng thái phu nhân. Nương sẽ giúp con nói tốt vài câu. Nếu mà nói suông không có tác dụng, nương liền…liền liều mạng với Phùng gia bọn họ”.
Vưu Vũ bị dọa giật nảy mình, vội vàng trấn an bà mấy câu rồi nhẹ nhàng nói: “Nương, người chỉ cần phô trương thanh thế là được rồi, đừng làm quá lên!”.
Quý phu nhân ngửa đầu nói: “Đương nhiên rồi, em trai em gái con còn đang ở nhà chờ ta về nữa, sao có thể thực sự liều mạng được?”
Đoàn người hộ tống Vưu Vũ đến chỗ Phùng tháu phu nhân, một gia đinh cách đó không xa nhìn thấy, vội vã đi báo cho Phùng Yến, nói: “Tướng quân, Vưu thái phu nhân ngã bị thương thắt lưng, nửa tàn phế kia đã nhịn đau ra khỏi phòng rồi”.
Phùng Yến đang lau chùi cây thương, nghe gia đinh nói vậy liền hất một cái, thương trong tay bị quăng đến kệ binh khí, thản nhiên nói: “Ồ, nàng ta không sợ chân bị tàn phế nhỉ?”
Gia đinh đang định nói tiếp, vừa ngẩng đầu liền thấy bóng dáng hai người đẹp từ xa lại gần, vội ngừng lời, lui sang một bên.
Phùng Yến nhìn theo hướng gia đinh, thấy Hứa Minh Châu cùng một tỳ nữ đi đến, lông mày liền nhăn lại.
Hứa Minh Châu chậm rãi đến gần, nhận làn từ tay Hồng Mạt, sau đó mở ra lấy bánh ngọt đặt lên án, dịu dàng nói: “Biểu ca, muội nghe nói từ sáng đến giờ huynh chưa ăn gì nên làm bánh mang đến đó. Huynh nếm thử xem có hợp khẩu vị không?”.
Phùng Yến cầm đũa, nhanh chóng gắp hai miếng bánh lên ăn, rồi mới đặt đũa xuống nói: “Ngon lắm, muội về đi!”.
Hứa Minh Châu nhẹ nhàng dịch đến gần Phùng Yến thêm hai bước, ưu nhã nói: “Biểu ca ăn thêm hai miếng nữa đi!”
Phùng Yến ngửi thấy mùi son phấn trên người Hứa Minh Châu, lông mày càng nhăn hơn, đột nhiên quay người sải bước bỏ đi.
“Biểu ca…”, Hứa Minh Châu sửng sốt, nước mắt nhỏ xuống từng giọt, nức nở nói: “Ta có chỗ nào khiến huynh không vừa ý sao?”
Hồng Mạt thu dọn bánh ngọt xong, thở dài, cúi xuống nói vào tai Hứa Minh Châu: “Tiểu thư, người trong phủ đều nói tướng quân không thích nữ tử, em thấy, hình như cũng…”.
Lại nói đến Phùng Yến, sau khi trở về phòng liền rửa mặt lại một lần rồi thay y phục, đang định ra ngoài thì thấy nha đầu Lục Thải của Phùng thái phu nhân đã tiến vào bẩm báo: “Tướng quân, Quý phu nhân khóc lóc ầm ĩ trước mặt thái phu nhân, nói tướng quân ép Vưu tiểu thư ở lại, bên ngoài nhao nhao đồn đại, đòi tướng quân phải cho một câu trả lời hợp lý!”.
Phùng Yến cười lạnh: “Muốn ta nói thế nào?”
Lục Thải liếc mắt lén nhìn Phùng Yến, thấp giọng nói: “Thái phu nhân bảo tướng quân qua đó, tự mình nói rõ ràng với Vưu tiểu thư”.
Phùng Yến gãi gãi tay quá lớp y phục, ánh mắt lóe lên, nói: “Ngươi bảo thái phu nhân là, mọi sự đều do bà làm chủ, ta không có ý kiến”.
Phùng thái phu nhân đợi Lục Thải trở về, thuật lại lời Phùng Yến nói thì không khỏi kinh ngạc. Đám người Quý phu nhân càng ngạc nhiên hơn, Phùng Yến dễ nói chuyện như vậy ư? Lẽ nào còn có chiêu trò gì phía sau?
Đang nói, nha hoàn bên ngoài truyền lời: “Nhị phu nhân tới!”
Trần phu nhân vừa bước vào phòng, chào hỏi mọi người xong liền nói: “A Yến thích Vưu tiểu thư nên mới có hành động như vậy, chứ trước kia thì hễ thấy nữ tử là đi đường vòng ngay”.
Phùng thái phu nhân thấy Trần phu nhân cũng tán thành hôn sự của Phùng Yến và Vưu Vũ, thầm thở phào một hơi. Trần thị lo liệu nhiều việc trong nhà, nếu có thể hòa thuận với Vưu Vũ thì quả là chuyện may mắn.
Quách phu nhân rất sợ đêm dài lắm mộng, cười nói: “Thái phu nhân, tuổi Phùng tướng quân cũng không còn nhỏ, ta thấy…”.
Phùng thái phu nhân cũng sợ Phùng Yến đổi ý, quay sang nói với Quý phu nhân: “Phu nhân, Nghiêm Tam Thế chưa chắc đã giữ lời hứa, chỉ sợ hắn sẽ lại tiếp tục quấy rầy. Nếu phu nhân không có ý kiến, ta sẽ mời bà mối đến Vưu gia cầu hôn, tháng sau đón Vũ Nương qua cửa, bà xem vậy có được không?”
Đồng ý nhanh quá liệu có hơi lỗ mãng không? Quý phu nhân ra vẻ do dự, chỉ nhìn Vưu Vũ.
Quách phu nhân và Tống phu nhân nôn nóng muốn chết, chuyện tốt như vậy, nhanh nhanh đồng ý đi mà!
Quý phu nhân ngập ngừng một chút rồi nói: “Chuyện này, dù sao cũng phải bàn bạc với cha Vũ Nương đã, nhưng ông ấy lại không ở kinh thành,…”
Phùng thái phu nhân gọi Lục Thải qua phân phó: “Ngươi đi bảo tướng quân rằng, Vũ Nương muốn lúc xuất gia có phụ thân đích thân đưa tiễn!”
Quý phu nhân vui mừng không kể xiết, có một câu nói của Phùng gia, Vưu Văn Đạo có cơ hội hồi kinh rồi.
Thấy Phùng thái phu nhân quyết tâm phải lấy vợ cho Phùng Yến, Quách phu nhân và Tống phu nhân cũng bình tĩnh lại, lúc này mới thực sự bàn chuyện tiến hành hôn lễ.
Vưu Vũ làm bộ ngượng ngùng, cáo từ rời khỏi phòng trước, nàng mới ra khỏi phòng đã thấy một nha hoàn lại gần, nhỏ giọng nói: “Vưu tiểu thư, tiểu thư nhà nô tỳ muốn gặp người một lát!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.