Chương 13: Phùng Yến ra tay
Cống Trà
13/08/2015
Edit: Mộ Phong
Sau một trận giằng co, đã không tống tiễn được kẻ họa thủy Vưu Vũ đi lại còn phải đón về Dương gia, Quách phu nhân buồn bực không chịu nổi, ngồi trong xe ngựa lẩm bẩm: “Tuy Nghiêm Tam Thế nói sẽ không dây dưa với thái phu nhân nữa, nhưng Phùng Yến thì sao? Lần này khiến hắn mất thể diện như vậy, không phải đã đắc tội rồi ư? Thái gia thật quá hồ đồ!”.
Quách phu nhân đang cảm thán thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, phía trước có người kêu lên sợ hãi, bà giật mình, vén rèm lên ló đầu ra nhìn, thấy xe ngựa đằng trước đột nhiên hoảng sợ, hai vó tung lên, lồng lộn chạy về phía trước, đến xa phu cũng không khống chế được.
“Đó là xe ngựa của thái phu nhân”. Quách phu nhân sốt ruột, quát xa phu: “Mau đi giúp nhanh!”
Một hòn đá nhỏ trong tay Phùng Yến bắn đi, liền thấy Vưu Vũ ngồi trên chiếc xe ngựa do con ngựa bị hoảng sợ lồng lộn kéo đi, hắn cười trầm thấp, thúc ngựa chạy tới. Thấy màn xe ngựa Vưu Vũ đang ngồi tung bay, Vưu Vũ bị lắc lư đến nỗi ngã ra ngoài xe ngựa, hắn phi thân, duỗi tay kéo cánh tay Vưu Vũ lại, chớp mắt Vưu Vũ đã ngồi lên trên tuấn mã của hắn, hai tay hắn vòng ra đằng trước, giật cương thúc ngựa chạy đi.
Quách phu nhân còn chưa nhìn rõ là xảy ra chuyện gì đã thấy một thị vệ kéo dây cương con ngựa bị kinh hãi về, chế ngự nó, một thị vệ khác thì thúc ngựa chạy đến, lớn tiếng nói: “Thái phu nhân bị ngựa lắc ngã ra khỏi xe, bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh rồi, may mà có tướng quân nhà ta cứu được, giờ đã hộ tống nàng về Phùng phủ trị liệu”.
Ở Phùng phủ, Hứa Minh Châu nghe nói Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư, dẫn đám người Vưu Vũ quay về, bấy giờ mới thay khóc bằng cười, kéo Hồng Mạt nói: “Không biết Vệ biểu ca nói gì với Dương đại nhân mà Dương đại nhân lại thực sự rút lại hưu thư”.
Hồng Mạt thấy Hứa Minh Châu hết khóc cũng rất vui, cười nói: “Vưu tiểu thư trêu đùa tướng quân như vậy, nhất định là tướng quân rất tức giận, không quan tâm đến nàng ta nữa”.
Đang nói dở, một nha hoàn tìm đến, mở miệng nói: “Biểu tiểu thư, lúc cả nhà Dương đại nhân trở về, trên đường đi ngựa bỗng hoảng sợ, Vưu tiểu thư ngã khỏi xe ngựa, được tướng quân cứu về, hiện ở sương phòng, đang gọi đại phu đến bắt mạch! Đại phu nói, thắt lưng Vưu tiểu thư bị nội thương, trong vòng một tháng không được rời khỏi phòng, càng không được tùy tiện cử động, nếu không sẽ tàn phế. Thái phu nhân nói, để Vưu tiểu thư ở Phùng phủ dưỡng thương, đợi khi nào vết thương khỏi hẳn mới về Dương gia”.
“Cái gì?”. Hứa Minh Châu méo miệng, tức giận nói: “Nàng ta họ Vưu, lại gả cho Dương đại nhân rồi, chẳng quen thân gì với Phùng phủ, dựa vào cái gì mà giữ nàng ta lại Phùng phủ dưỡng thương?”
Hồng Mạt vừa nghe xong cũng cảm thấy không vui, hỏi nha hoàn kia rằng: “Đoàn người Dương đại nhân cáo từ trở về cũng được một lúc lâu rồi, làm sao mà tướng quân biết Vưu tiểu thư sẽ ngã ngựa, còn cố ý chạy tới cứu nữa chứ?”
Nha hoàn kia nói: “Cái này nô tì cũng không biết. Chỉ biết là tướng quân có việc phải ra ngoài, nửa đường cứu Vưu tiểu thư về”.
“Kể cả cứu đi nữa thì cũng phải đưa về Dương gia chứ, sao lại mang về Phùng gia?”
“Có lẽ là vì thấy Vưu tiểu thư bị thương nặng quá, sợ không kịp chữa trị, mà đường về Phùng phủ gần hơn Dương phủ, gần đây lại có y quán nên đưa về Phùng phủ thôi!”
Nha hoàn kia giải thích vài câu rồi mới rời đi, sắc mặt Hứa Minh Châu càng ngày càng trắng, nước mắt từng hàng nhỏ xuống.
Lại nói đến Phùng thái phu nhân, biết tin Phùng Yến đột ngột xuất phủ, không lâu sau thì cứu Vưu Vũ về liền vội vàng chạy đến xem, thấy sắc mặt Vưu Vũ vẫn ổn, không có dấu hiệu bị thương, lúc nghe đại phu luôn miệng nói Vưu Vũ tuyệt đối không được cử động, vừa nghĩ đã biết Phùng Yến muốn buộc Vưu Vũ ở lại đây. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Dương Thượng Bảo, ngươi nói xem, đến hưu thư cũng viết rồi, sao tự nhiên lại rút lại kia chứ? Khó khăn lắm cháu trai mới tìm được một nữ tử nó muốn thành thân mà ngươi cũng không cho nó được toại nguyện. Nếu ta nói, giữ ở đây rất tốt, chờ đến khi gạo nấu thành cơm, lúc Vưu Vũ to bụng rồi, xem ngươi có viết hưu thư nữa không?
Bên kia, sau khi Dương Thượng Bảo và Quách phu nhân nhìn qua Vưu Vũ, hiểu ngay rằng Phùng Yến đang dùng biện pháp mạnh, nhất thời không khỏi ngạc nhiên, Vệ Chính nói hắn không thích nữ sắc, vậy hành động này là sao?
Quách phu nhân thấy lại có cơ hội tống kẻ họa thủy khỏi Dương gia, lòng thầm tính toán, nói với Dương Thượng Bảo: “Thái gia, cứ để thái phu nhân ở Phùng phủ dưỡng thương đi!”
Dương Thượng Bảo liền hỏi Vưu Vũ: “Vũ Nương, con muốn ở Phùng phủ dưỡng thương hay về Dương phủ? Nếu muốn về Dương phủ, ta sẽ tìm cách đón con về”.
Lúc Vưu Vũ ngã xuống xe ngựa đã vô cùng hoảng sợ, nghĩ đến hành động của Phùng Yến, nàng sợ rằng việc mình rời khỏi thật sự sẽ làm Dương gia đắc tội Phùng gia. Lúc này mới thoát khỏi Nghiêm gia, nếu lại đắc tội với Phùng gia thì kể cả Vưu gia hay Phùng gia đều khó lòng xoay sở. Vì vậy liền đáp: “Nếu đại phu đã nói con không nên cử động, thôi thì con ở Phùng phủ dưỡng thương cũng được!”. Giải quyết không tốt, rất có thể Phùng Yến sẽ khiến mình bán thân bất toại cũng nên! Không thể mạo hiểm như vậy.
Dương Thượng Bảo ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Đã vậy thì con ở Phùng gia dưỡng thương đi!” Nếu Phùng Yến thực sự không ham nữ sắc, Vưu Vũ ở Phùng phủ dưỡng thương cũng không sao. Còn nếu Phùng Yến mà mê nữ sắc, Vưu Vũ ở Phùng phủ dưỡng thương lại càng hay.
Quách phu nhân sợ Dương Thương Bảo lại đổi ý, dứt khoát nói: “Thái gia, thái phu nhân bị thương thế này, để một mình nàng ở Phùng phủ không tiện cho lắm. Có con ở đây chăm sóc thái phu nhân thì hơn”.
“Vậy cũng tốt!”. Dương Thượng Bảo vừa nghe xong liền gật đầu, có Quách phu nhân ở đây vẫn yên tâm hơn nhiều.
Tống phu nhân thấy Quách phu nhân muốn ở lại chăm sóc Vưu Vũ, bà suy đoán, Phùng Yến kết giao với rất nhiều bạn bè cùng trang lứa, nhân cơ hội này có thể giúp Dương Tư Ý được để ý một lần, để nó tìm được đức lang quân như ý. Ví dụ như trạng nguyên Vệ, nếu có thể khiến y trở thành rể của Dương gia thì thật quá tốt. Hoặc là Hứa Minh Châu, tuy hơi thích khóc một chút nhưng luận về gia thế lẫn tướng mạo đều không tầm thường, nếu có thể gả vào Dương gia thực ra cũng không tồi.
Tống phu nhân mang tâm tư như vậy cũng liền mở miệng nói: “Con cũng muốn ở đây chăm sóc cho thái phu nhân, đồng thời bầu bạn cùng đại tẩu”.
Thêm một người là thêm một phần sức lực, ắt sẽ có thể sớm đẩy Vưu Vũ vào lòng Phùng Yến hơn, sớm thành đại sự hơn, Quách phu nhân nghe Tống phu nhân nói cũng muốn ở lại, đương nhiên là rất vui.
Dương Thương Bảo nghe vậy, vuốt râu nói: “Hiếm khi các ngươi hiếu thuận như thế này! Đã vậy thì cứ ở lại mà chăm sóc Vũ Nương, đợi khi nào vết thương của nàng khá lên thì sẽ đón các ngươi cùng nhau trở về”.
Quách phu nhân: Đón chúng ta về thì được, thái phu nhân thì không cần đâu, để nàng ta trở thành người nhà họ Phùng đi, van xin thái gia đấy!
Tống phu nhân: Phùng gia giữ thái phu nhân ở lại, đương nhiên là ở cả đời, nếu thái gia đón về chẳng phải uổng phí công sức bọn họ bỏ ra sao? Vì vậy, đến lúc đó chỉ cần đón ta và đại tẩu là được rồi.
Bàn bạc ổn thỏa, Dương Thượng Bảo liền về phủ, còn Quách phu nhân, Tống phu nhân và Lam Nguyệt ở lại chăm sóc Vưu Vũ.
Lúc Dương Thượng Bảo cáo từ hồi phủ, Nghiêm Tam Thế và Thẩm Dụ Nam cũng cáo từ trở về, về đến nơi liền nhận được tin Phùng Yến cứu Vưu Vũ đưa về Phùng phủ dưỡng thương, nhất thời liền lấy làm lạ.
Nghiêm Tam Thế tức giận nói: “Khá lắm Phùng Yến, thủ đoạn không tồi đâu”. Ta đây khổ sở chết đi sống lại cũng không giành được mỹ nhân, còn ngươi thì cưỡng chế giam giữ mỹ nhân ở Phùng phủ, thế mà được à? Không được, ta phải cứu Vũ Nương thoát khỏi Phùng phủ, có dưỡng thương cũng phải ở Nghiêm phủ.
Thẩm Dụ Nam càng giận dữ hơn, trăm ngàn lần cũng không ngờ Phùng Yến còn vô sỉ bá đạo hơn cả Nghiêm Tam Thế. Trắng trợn ép Vũ Nương ở lại Phùng phủ! Vũ Nương là hôn thê của ta, nếu nàng bị thương thì nên do ta chăm sóc mới phải. Ta phải tìm cách cứu nàng ta mới được.
Hồng Mạt nghe được động tĩnh, liền vào phòng nói: “Tiểu thư, chi bằng chúng ta nghĩ cách đi, tuyệt đối không thể để Vưu tiểu thư được như ý. Nghĩ đến chuyện Vưu tiểu thư và Nghiêm công tử, Thẩm công tử dây dưa không rõ, lại còn là kế thất của Dương đại nhân, có chỗ nào xứng với tướng quân chứ? Tướng quân nhất thời bị mê hoặc mà thôi”.
Hứa Minh Châu bảo Hồng Mạt ngồi lên giường, thấp giọng nói: “Hồng Mạt, ngươi có cách gì không?”
Hồng Mạt nào dám bày cách lung tung? Chỉ lắc lắc đầu.
Hứa Minh Châu nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Không phải Nghiêm Tam Thế rất muốn giành được Vưu Vũ sao? Ta giúp hắn một tay, để hắn đoạt được Vưu Vũ là được rồi.”
Sau một trận giằng co, đã không tống tiễn được kẻ họa thủy Vưu Vũ đi lại còn phải đón về Dương gia, Quách phu nhân buồn bực không chịu nổi, ngồi trong xe ngựa lẩm bẩm: “Tuy Nghiêm Tam Thế nói sẽ không dây dưa với thái phu nhân nữa, nhưng Phùng Yến thì sao? Lần này khiến hắn mất thể diện như vậy, không phải đã đắc tội rồi ư? Thái gia thật quá hồ đồ!”.
Quách phu nhân đang cảm thán thì xe ngựa đột nhiên dừng lại, phía trước có người kêu lên sợ hãi, bà giật mình, vén rèm lên ló đầu ra nhìn, thấy xe ngựa đằng trước đột nhiên hoảng sợ, hai vó tung lên, lồng lộn chạy về phía trước, đến xa phu cũng không khống chế được.
“Đó là xe ngựa của thái phu nhân”. Quách phu nhân sốt ruột, quát xa phu: “Mau đi giúp nhanh!”
Một hòn đá nhỏ trong tay Phùng Yến bắn đi, liền thấy Vưu Vũ ngồi trên chiếc xe ngựa do con ngựa bị hoảng sợ lồng lộn kéo đi, hắn cười trầm thấp, thúc ngựa chạy tới. Thấy màn xe ngựa Vưu Vũ đang ngồi tung bay, Vưu Vũ bị lắc lư đến nỗi ngã ra ngoài xe ngựa, hắn phi thân, duỗi tay kéo cánh tay Vưu Vũ lại, chớp mắt Vưu Vũ đã ngồi lên trên tuấn mã của hắn, hai tay hắn vòng ra đằng trước, giật cương thúc ngựa chạy đi.
Quách phu nhân còn chưa nhìn rõ là xảy ra chuyện gì đã thấy một thị vệ kéo dây cương con ngựa bị kinh hãi về, chế ngự nó, một thị vệ khác thì thúc ngựa chạy đến, lớn tiếng nói: “Thái phu nhân bị ngựa lắc ngã ra khỏi xe, bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh rồi, may mà có tướng quân nhà ta cứu được, giờ đã hộ tống nàng về Phùng phủ trị liệu”.
Ở Phùng phủ, Hứa Minh Châu nghe nói Dương Thượng Bảo rút lại hưu thư, dẫn đám người Vưu Vũ quay về, bấy giờ mới thay khóc bằng cười, kéo Hồng Mạt nói: “Không biết Vệ biểu ca nói gì với Dương đại nhân mà Dương đại nhân lại thực sự rút lại hưu thư”.
Hồng Mạt thấy Hứa Minh Châu hết khóc cũng rất vui, cười nói: “Vưu tiểu thư trêu đùa tướng quân như vậy, nhất định là tướng quân rất tức giận, không quan tâm đến nàng ta nữa”.
Đang nói dở, một nha hoàn tìm đến, mở miệng nói: “Biểu tiểu thư, lúc cả nhà Dương đại nhân trở về, trên đường đi ngựa bỗng hoảng sợ, Vưu tiểu thư ngã khỏi xe ngựa, được tướng quân cứu về, hiện ở sương phòng, đang gọi đại phu đến bắt mạch! Đại phu nói, thắt lưng Vưu tiểu thư bị nội thương, trong vòng một tháng không được rời khỏi phòng, càng không được tùy tiện cử động, nếu không sẽ tàn phế. Thái phu nhân nói, để Vưu tiểu thư ở Phùng phủ dưỡng thương, đợi khi nào vết thương khỏi hẳn mới về Dương gia”.
“Cái gì?”. Hứa Minh Châu méo miệng, tức giận nói: “Nàng ta họ Vưu, lại gả cho Dương đại nhân rồi, chẳng quen thân gì với Phùng phủ, dựa vào cái gì mà giữ nàng ta lại Phùng phủ dưỡng thương?”
Hồng Mạt vừa nghe xong cũng cảm thấy không vui, hỏi nha hoàn kia rằng: “Đoàn người Dương đại nhân cáo từ trở về cũng được một lúc lâu rồi, làm sao mà tướng quân biết Vưu tiểu thư sẽ ngã ngựa, còn cố ý chạy tới cứu nữa chứ?”
Nha hoàn kia nói: “Cái này nô tì cũng không biết. Chỉ biết là tướng quân có việc phải ra ngoài, nửa đường cứu Vưu tiểu thư về”.
“Kể cả cứu đi nữa thì cũng phải đưa về Dương gia chứ, sao lại mang về Phùng gia?”
“Có lẽ là vì thấy Vưu tiểu thư bị thương nặng quá, sợ không kịp chữa trị, mà đường về Phùng phủ gần hơn Dương phủ, gần đây lại có y quán nên đưa về Phùng phủ thôi!”
Nha hoàn kia giải thích vài câu rồi mới rời đi, sắc mặt Hứa Minh Châu càng ngày càng trắng, nước mắt từng hàng nhỏ xuống.
Lại nói đến Phùng thái phu nhân, biết tin Phùng Yến đột ngột xuất phủ, không lâu sau thì cứu Vưu Vũ về liền vội vàng chạy đến xem, thấy sắc mặt Vưu Vũ vẫn ổn, không có dấu hiệu bị thương, lúc nghe đại phu luôn miệng nói Vưu Vũ tuyệt đối không được cử động, vừa nghĩ đã biết Phùng Yến muốn buộc Vưu Vũ ở lại đây. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Dương Thượng Bảo, ngươi nói xem, đến hưu thư cũng viết rồi, sao tự nhiên lại rút lại kia chứ? Khó khăn lắm cháu trai mới tìm được một nữ tử nó muốn thành thân mà ngươi cũng không cho nó được toại nguyện. Nếu ta nói, giữ ở đây rất tốt, chờ đến khi gạo nấu thành cơm, lúc Vưu Vũ to bụng rồi, xem ngươi có viết hưu thư nữa không?
Bên kia, sau khi Dương Thượng Bảo và Quách phu nhân nhìn qua Vưu Vũ, hiểu ngay rằng Phùng Yến đang dùng biện pháp mạnh, nhất thời không khỏi ngạc nhiên, Vệ Chính nói hắn không thích nữ sắc, vậy hành động này là sao?
Quách phu nhân thấy lại có cơ hội tống kẻ họa thủy khỏi Dương gia, lòng thầm tính toán, nói với Dương Thượng Bảo: “Thái gia, cứ để thái phu nhân ở Phùng phủ dưỡng thương đi!”
Dương Thượng Bảo liền hỏi Vưu Vũ: “Vũ Nương, con muốn ở Phùng phủ dưỡng thương hay về Dương phủ? Nếu muốn về Dương phủ, ta sẽ tìm cách đón con về”.
Lúc Vưu Vũ ngã xuống xe ngựa đã vô cùng hoảng sợ, nghĩ đến hành động của Phùng Yến, nàng sợ rằng việc mình rời khỏi thật sự sẽ làm Dương gia đắc tội Phùng gia. Lúc này mới thoát khỏi Nghiêm gia, nếu lại đắc tội với Phùng gia thì kể cả Vưu gia hay Phùng gia đều khó lòng xoay sở. Vì vậy liền đáp: “Nếu đại phu đã nói con không nên cử động, thôi thì con ở Phùng phủ dưỡng thương cũng được!”. Giải quyết không tốt, rất có thể Phùng Yến sẽ khiến mình bán thân bất toại cũng nên! Không thể mạo hiểm như vậy.
Dương Thượng Bảo ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Đã vậy thì con ở Phùng gia dưỡng thương đi!” Nếu Phùng Yến thực sự không ham nữ sắc, Vưu Vũ ở Phùng phủ dưỡng thương cũng không sao. Còn nếu Phùng Yến mà mê nữ sắc, Vưu Vũ ở Phùng phủ dưỡng thương lại càng hay.
Quách phu nhân sợ Dương Thương Bảo lại đổi ý, dứt khoát nói: “Thái gia, thái phu nhân bị thương thế này, để một mình nàng ở Phùng phủ không tiện cho lắm. Có con ở đây chăm sóc thái phu nhân thì hơn”.
“Vậy cũng tốt!”. Dương Thượng Bảo vừa nghe xong liền gật đầu, có Quách phu nhân ở đây vẫn yên tâm hơn nhiều.
Tống phu nhân thấy Quách phu nhân muốn ở lại chăm sóc Vưu Vũ, bà suy đoán, Phùng Yến kết giao với rất nhiều bạn bè cùng trang lứa, nhân cơ hội này có thể giúp Dương Tư Ý được để ý một lần, để nó tìm được đức lang quân như ý. Ví dụ như trạng nguyên Vệ, nếu có thể khiến y trở thành rể của Dương gia thì thật quá tốt. Hoặc là Hứa Minh Châu, tuy hơi thích khóc một chút nhưng luận về gia thế lẫn tướng mạo đều không tầm thường, nếu có thể gả vào Dương gia thực ra cũng không tồi.
Tống phu nhân mang tâm tư như vậy cũng liền mở miệng nói: “Con cũng muốn ở đây chăm sóc cho thái phu nhân, đồng thời bầu bạn cùng đại tẩu”.
Thêm một người là thêm một phần sức lực, ắt sẽ có thể sớm đẩy Vưu Vũ vào lòng Phùng Yến hơn, sớm thành đại sự hơn, Quách phu nhân nghe Tống phu nhân nói cũng muốn ở lại, đương nhiên là rất vui.
Dương Thương Bảo nghe vậy, vuốt râu nói: “Hiếm khi các ngươi hiếu thuận như thế này! Đã vậy thì cứ ở lại mà chăm sóc Vũ Nương, đợi khi nào vết thương của nàng khá lên thì sẽ đón các ngươi cùng nhau trở về”.
Quách phu nhân: Đón chúng ta về thì được, thái phu nhân thì không cần đâu, để nàng ta trở thành người nhà họ Phùng đi, van xin thái gia đấy!
Tống phu nhân: Phùng gia giữ thái phu nhân ở lại, đương nhiên là ở cả đời, nếu thái gia đón về chẳng phải uổng phí công sức bọn họ bỏ ra sao? Vì vậy, đến lúc đó chỉ cần đón ta và đại tẩu là được rồi.
Bàn bạc ổn thỏa, Dương Thượng Bảo liền về phủ, còn Quách phu nhân, Tống phu nhân và Lam Nguyệt ở lại chăm sóc Vưu Vũ.
Lúc Dương Thượng Bảo cáo từ hồi phủ, Nghiêm Tam Thế và Thẩm Dụ Nam cũng cáo từ trở về, về đến nơi liền nhận được tin Phùng Yến cứu Vưu Vũ đưa về Phùng phủ dưỡng thương, nhất thời liền lấy làm lạ.
Nghiêm Tam Thế tức giận nói: “Khá lắm Phùng Yến, thủ đoạn không tồi đâu”. Ta đây khổ sở chết đi sống lại cũng không giành được mỹ nhân, còn ngươi thì cưỡng chế giam giữ mỹ nhân ở Phùng phủ, thế mà được à? Không được, ta phải cứu Vũ Nương thoát khỏi Phùng phủ, có dưỡng thương cũng phải ở Nghiêm phủ.
Thẩm Dụ Nam càng giận dữ hơn, trăm ngàn lần cũng không ngờ Phùng Yến còn vô sỉ bá đạo hơn cả Nghiêm Tam Thế. Trắng trợn ép Vũ Nương ở lại Phùng phủ! Vũ Nương là hôn thê của ta, nếu nàng bị thương thì nên do ta chăm sóc mới phải. Ta phải tìm cách cứu nàng ta mới được.
Hồng Mạt nghe được động tĩnh, liền vào phòng nói: “Tiểu thư, chi bằng chúng ta nghĩ cách đi, tuyệt đối không thể để Vưu tiểu thư được như ý. Nghĩ đến chuyện Vưu tiểu thư và Nghiêm công tử, Thẩm công tử dây dưa không rõ, lại còn là kế thất của Dương đại nhân, có chỗ nào xứng với tướng quân chứ? Tướng quân nhất thời bị mê hoặc mà thôi”.
Hứa Minh Châu bảo Hồng Mạt ngồi lên giường, thấp giọng nói: “Hồng Mạt, ngươi có cách gì không?”
Hồng Mạt nào dám bày cách lung tung? Chỉ lắc lắc đầu.
Hứa Minh Châu nghĩ một lát rồi nhỏ giọng nói: “Không phải Nghiêm Tam Thế rất muốn giành được Vưu Vũ sao? Ta giúp hắn một tay, để hắn đoạt được Vưu Vũ là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.