We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Chương 55: Vui mừng

Parawee

01/06/2024

Câu chuyện của Toey

"Thằng Kai, chỗ tao ngồi đâu?" - Tôi tìm tới thằng Kai - một đứa bạn trong nhóm - để hỏi chỗ ngồi vì ban nãy tôi nhờ nó để balo vào một ghế nào đó giữ chỗ cho tôi.

"Phía sau ấy." - Nó còn đang bận cắm cúi với cái PSP, còn chẳng thèm ngẩng đầu lên nhìn tôi lấy một cái. Tôi lách người qua các anh chị em đang tụ tập ca múa nhạc giữa lối đi trên xe để tìm chỗ ngồi của mình. Trên xe lúc này vô cùng hỗn loạn vì các em học sinh cũng đang lao nhao tìm chỗ, hỏi tên hỏi trường của bạn mới.

Cuối cùng, tôi đã tìm ra chiếc ghế để balo của tôi rồi. Thằng chó Kai, mày cho tao ngồi tuốt hàng cuối cùng luôn. Tôi cầm balo để lên trên chỗ để hành lý, chỉ độ vài phút sau chiếc xe bắt đầu lăn bánh mang theo tiếng hát tiếng trống tiến về phía trước.

Nếu nhớ không nhầm thì người đang đánh trống tên Ke bên Kiến Trúc, người hát thì có nhiều lắm, có P'Green học Nghệ thuật dân gian này, P'Kae - chủ nhiệm ban văn nghệ này,.... Tôi nghĩ anh ấy cũng có vẻ mê P'Q lắm. Mỗi lần P'Green xáp lại ve vãn P'Q là tôi không thể ngừng cười được.

Tôi cũng hát cũng vỗ tay theo mọi người, có hai em gái bị phạt đứng lên nhảy vì chơi game thua nhưng tôi chẳng quan tâm đến ai quá nhiều vì còn đang bận nhìn theo cái người vừa được P'Jet gọi lên đánh trống thay P'Ke.

P'Q đứng dậy kéo theo một loạt tiếng hò reo cổ vũ từ các em gái và các chị của khoa Kiến Trúc, ai nấy đều ra sức hô P'Q, bé Q. Tôi hơi cảm thấy khó chịu nên vội vàng quay đi nhìn hướng khác khi thấy ánh mắt P'Q hướng về chỗ này.

P'Jet giới thiệu khu resort mà chúng tôi sẽ đến nghỉ ngơi là của gia đình P'Q, nghe xong mọi người còn hú hét to hơn cả trước. Mà cũng đúng thôi, ngồi yên sao được khi nơi chúng tôi nghỉ ngơi là một khu resort năm sao cơ mà. Có nhà tài trợ là con trai ông chủ resort có khác.

Tôi không để tâm đến mấy chi tiết đó nữa vì sợ mình sẽ không chịu nổi mà đứng dậy hét lên: Đó là P'Q của Toey đó; vậy nên tôi quyết định đeo tai nghe cả hai bên, thả hồn thả trí đi ngắm quang cảnh bên ngoài.

Chẳng biết chiếc xe giờ đang chạy đến đâu của Thái Lan, chỉ biết hai bên đường không còn những tòa nhà chọc trời khiến lòng người bức bối, chỉ còn thung lũng trải dài, những dãy núi cao và một màu xanh mướt của cây giúp xoa dịu đôi mắt và khiến tâm trí thoải mái. Qua một lúc lâu, hai bên tai tôi vẫn cứ lẫn lộn tiếng trống trộn chung với tiếng nhạc.

"Dịch vào một tí cho ngồi với." - Tôi ngẩng đầu lên để nhìn cái người đang đẩy đẩy vai mình. Ngay khi nhận ra được người đó là ai, tim tôi lập tức tăng tốc và nhanh chóng ngồi dịch vào trong để P'Q ngồi dù bản thân đang vô cùng hồi hộp đến mức không biết nên xử sự như thế nào cho phải.

"Nghe cái gì thế?" - P'Q vô tư đưa tay lên kéo lấy một bên tai nghe của tôi rồi nhét vào tai anh, tôi đành phải chuyển tai nghe bên trái sang bên phải. Chắc là tôi nhìn anh ấy lâu quá nên bị ăn một búng vào trán.

"Ối, P'Q đánh Toey làm gì, đau đấy."

"Mày nhìn tao làm gì, hửm, hay lại muốn bị cắn đây, haha."

"P'Q hâm." - Anh nói đến chuyện này làm tôi chẳng biết nên tiếp lời thế nào. Mà mới sáng nãy còn bị cả anh Phum anh Peem trêu nữa chứ, hừ. Ể, anh Peem ở đâu nhỉ, chắc anh ấy ngồi trên xe còn lại.

Tôi trừng mắt nhìn P'Q nhưng rồi cũng nhanh chóng quay đi, tiếp tục công cuộc vãn cảnh ven đường. Chẳng biết P'Q có nhận thức được anh ấy đã dùng ánh mắt ngọt ngào thế nào để nhìn tôi lúc này không.

Lúc ở trong nhà ma, tôi không hề sợ tí nào, cho tôi đi một mình vào đó cũng được nhưng phải bật đèn, hehe vì tôi không quen sống trong bóng tối. Mà ma quỷ thật có xuất hiện thật tôi cũng không sợ vì P'Q nắm tay tôi suốt. Lúc ấy à, tôi vừa vui mừng vừa hồi hộp, yêu ma quỷ quái gì ở trong đó tôi chẳng quan tâm. Đi được một lúc thì P'Q dừng lại, tôi phải cố gắng gom ít ánh sáng yêu ớt để nhìn xem anh ấy định làm gì.

"Mày có biết tao không phải con người không?" - P'Q hỏi một câu quá lạ so với trình độ hiểu biết của một người bình thường như tôi. Nếu là anh Pun hỏi câu đó thì tôi bơ luôn nhưng vì đó là P'Q nên tôi cứ trăn trở băn khoăn suy nghĩ xem anh ấy đang định bày ra trò gì.

"Không phải người thì anh là cái gì, quỷ hồn hay ma lai."

"Tao là ma cà rồng."

"Hahaha, P'Q xem phim nhiều quá rồi đúng không."

"Mày không tin à?" - Vẻ mặt P'Q trở nên gian xảo hơn bất cứ người nào tôi từng thấy. Trước khi tôi kịp nhận ra thì đã bị anh ấy đẩy vào tường đồng thời đưa một tay lên giữ người tôi lại trước khi nghiêng đầu và tiến gần hơn về phía trước.

Dù trong này tối vô cùng nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ khuôn mặt P'Q. Trái tim tôi đập loạn đập điên cuồng và tăng tốc theo tiến độ di chuyển lại gần của khuôn mặt đẹp kia. Thế rồi tôi cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp đặt trên đầu môi.

Mỗi khi nhớ về khoảnh khắc ấy tôi lại thấy rung rinh.

Dù có ngu ngốc cỡ nào tôi cũng nhận ra được điều mà P'Q muốn truyền tải thông qua hành động đó. Ý nghĩa của nó là P'Q cũng thích tôi. Nào thì ghen với anh Chen nào thì hôn, hahaha, kế hoạch của các anh đại thành công rồi.

Anh Fang lúc nào cũng rủ rỉ bên tai tôi rằng: "Đàn ông ấy mà, dù nó có chơi bời hay trăng hoa đến đâu thì trong lòng nó, người nó thực sự yêu chỉ có một người mà thôi."

Chính vì vậy, P'Q phải là của một mình tôi, cả người cả tâm trí.

Tôi là một cậu trai với vô vàn thắc mắc, muốn biết là phải hỏi ngay. Chưa kể anh Fang cũng từng nói là "Muốn làm gì là phải làm luôn không là tận thế đến thì toang."

Tôi hít thở một hơi thật sâu, kéo lại sự tự tin để làm theo điều con tim mách bảo.

"P'Q, anh đã thấy thích em chưa?"

P'Q thoạt đứng hình trước câu hỏi của tôi rồi nhanh chóng nở nụ cười đồng thời đưa tay lên xoa đầu tôi.

"Tao không hôn người mà tao không thích đâu, nhưng tao cũng không thích tranh người yêu với bạn."

Aaaaaaaaaaaaaa

Tôi muốn hét thật to, hét bung nóc xe thì thôi. Mừng quá đi mất. Cuối cùng cũng thành công rồi. P'Q thích tôi rồi. P'Q thích tôi!!!!!!!!

Nếu bây giờ mà nhảy lên ôm P'Q thì có làm cả xe giật mình không nhỉ. Tôi muốn nói với P'Q ngay lúc này rằng thật ra giữa tôi với anh Chen không có gì cả, nhưng thôi để đến resort rồi từ từ nói đi là hơn, hihi.

P'Q tựa đầu vào nệm rồi từ từ nhắm mắt lại, tôi bèn tranh thủ cơ hội này để ngắm anh. P'Q đẹp trai thế không biết.

"Á..." - Đột nhiên P'Q mở mắt, mặt hai đứa tôi lúc này sát sàn sạt, sát đến mức P'Q chẳng cần nâng đầu lên vẫn có thể hôn tôi ngay khi tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý.

"Bài này nghe hay phết." - P'Q nhặt bên tai nghe mà tôi làm rơi lên nhét trở lại vào tai tôi.

Không thể yêu không có nghĩa là không yêu.

Tôi ở giữa lý trí và con tim

Người không nên yêu mà sao ta lại yêu bằng cả trái tim

Không phải không rõ anh và em khác biệt thế nào

Rời xa em và quên em mới là điều anh nên làm

Muốn yêu em là chẳng sợ sai, muốn biến giấc mơ thành hiện thực

Muốn tung hết tất thảy mọi thứ ngăn cản đôi ta

Muốn để thời gian chữa lành tất cả nhưng sao tim anh vẫn thấy đau

Cuối cùng thì, anh chỉ muốn em biết rằng

Không thể yêu không có nghĩa là không yêu

Hai ta xa nhưng em đừng đau khổ

Không thể yêu với anh cũng như đánh mất sinh mệnh mình

Nhưng anh vẫn sẽ lưu giữ hình bóng em lại

Ở một góc sâu thẳm nơi con tim

Chỉ một mình em.

Nếu không phải do những thứ anh đang mang

Hai ta đã chẳng buồn đau chẳng chia cách

Anh biết, chuyện của anh là thứ đã ngáng đường

Xây nên bức tường thật qua để hai ta chẳng tài nào vượt qua nổi

Muốn yêu em là chẳng sợ sai, muốn biến giấc mơ thành hiện thực

Muốn tung hết tất thảy mọi thứ ngăn cản đôi ta

Muốn để thời gian chữa lành tất cả nhưng sao tim anh vẫn thấy đau

Cuối cùng thì, anh chỉ muốn em biết rằng

Không thể yêu không có nghĩa là không yêu

Hai ta xa nhưng em đừng đau khổ

Không thể yêu với anh cũng như đánh mất sinh mệnh mình

Nhưng anh vẫn sẽ lưu giữ hình bóng em lại

Ở một góc sâu thẳm nơi con tim

Chỉ một mình em.

Không thể yêu không có nghĩa là không yêu

Hai ta xa nhưng em đừng đau khổ

Không thể yêu anh cũng khốn khổ vô cùng

Chỉ mong sao có thể lưu giữ hình bóng ấy

Vào một góc sâu thẳm trong trái tim, như vậy là đủ rồi.

Ở một góc sâu thẳm nơi con tim

Chỉ một mình em.

Bài nhạc mà P'Q cho tôi nghe, nó đã thể hiện rất rõ cảm xúc rằng hai ta khác biệt và hai ta đều đau khổ. Suốt thời gian quan tôi cứ ngỡ chỉ mình mình chìm trong đau thương mà không hay biết rằng người con trai đang ngồi cạnh tôi lúc này đây cũng khổ sở vô cùng. Nhưng từ giờ trở đi, tôi sẽ không để cho nước mắt phải rơi nữa.

"P'Q, em buồn ngủ." - Tôi đẩy nhẹ tay P'Q sau khi bài hát kết thúc.

"Buồn ngủ thì ngủ đi." - P'Q một lần nữa mở mắt ra nhìn tôi rồi lấy tay đẩu đầu tôi ngả lên vai anh. Nếu ai thấy được chắc nghĩ tôi điên khùng lắm khi ngủ mà cái miệng cười toe, cười đến mức đau cứng cả má luôn.

Sữa lắc yêu anh Bút chì nhất luôn! ^_^

***

Tôi lái xe ra khỏi Bangkok, đến đoạn Nakhon Pathom thì đổi tay lái cho thằng Kleun, trên đường đi tôi với nó kiếm hết chuyện đông sang chuyện tây để nói. Thi thoảng nó cũng chêm vào mấy câu đùa, mấy câu ghẹo gan tôi, đến chừng tôi nổi khùng chửi lại thì nó phá lên cười một cách hết sức vui vẻ.

"Peem, mày có đói không, ghé vào cây xăng tí nhé."

"Cũng được, tao cũng rã rời cả người rồi."

"Bớt bớt đi, mày chỉ ngồi chơi chứ có làm gì đâu mà kêu, tao mới là đứa mệt đây này."

"Đừng nói tao thế chứ, tao yếu đuối lắm đấy." - Tôi chớp chớp mắt, bật nhỏ volumn hết mức có thể cho trông giống người chả có tí sức lực nào để trêu thằng Kleun. Nó chỉ biết lắc đầu cười vì bó tay.

Vừa đỗ xe xịch một cái là thằng Kleun ba chân bốn cẳng chạy đi vệ sinh. Trước khi đi nó còn dặn tôi là nhớ mua đồ ăn về phục vụ nó. Mọe, đểu cáng, tiền không đưa mà đòi tôi mua đồ.

Tôi chọn mấy gói bim bim, pepsi, mấy loại nước tăng lực, xúc xích, nước và một cái bánh ngàn lớp, không quên kèm theo cốc sữa gấu mật ong vì đây là món khoái khẩu của ai đó mà, haha.

Trong lúc chờ thằng Kleun, tôi đứng trong 711 đọc hướng dẫn chơi game, không muốn đi ra ngoài tí nào, nắng vỡ đầu. Tôi đọc được một chốc thì nghe thấy có tiếng gõ lên cửa kính, quay ra thì thấy thằng Kleun đang nhìn tôi cười cười, trong tay nó là điếu thuốc đang cháy dở. Sao mày không hút trong nhà vệ sinh đi.

"Hút không?"

"Mày cứ hút đi, tao lười nhai kẹo cao su lắm." - Tôi từ chối điếu thuốc của nó, thằng Kleun ngó xuống túi đồ trong tay tôi.

"Mua cái gì mà nhiều thế, sao mày bảo không đói cơ mà."

"Có con chó đòi mua nên tao lấy nhiều nhiều cho nó."

"Haha, vầng, bề tôi vô cùng biết ơn cậu chủ." - Nó kí đầu tôi một cái, vứt điều thuốc đã cháy quá nửa trong tay rồi đi về phía xe, ngồi lên ghế lái.

"Này Kleun, để tao lái cho, đổi đi."

"Ngồi đó đi, tao lười chỉ đường lắm." - Đệch, tao không có ngu đến thế đâu nhé.

"Ờ tốt, đi với mày thoải mái ghê." - Tôi nhướng mày với nó đồng thời cài dây an toàn.



"Làm người yêu tao còn thoải mái hơn, tao đối xử tốt lắm."

"Vậy tao xin phép được sống khổ, thằng quỷ, suốt ngày thả thỉnh, tao mà có chửa được chắc phải chửa chục đứa rồi."

"Haha, nếu đẻ ra con giống tao thì thằng Phum có nuôi không, hahaha." - Tôi cũng bật cười theo nó.

"Nó giết cả tao cả mày ấy thằng chó ạ." - Chỉ nghĩ đến thôi cũng không rét mà run.

***

Đến chỗ nghỉ tôi mới vỡ ra nhiều điều, cứ tưởng sẽ qua đêm ở một chỗ nào tàm tạm thôi, cơ mà thực tế thì chỗ ngả lưng của chúng tôi lại là chiếc resort của nhà Yosawatin. Mẹ kiếp, có khi nào bao nguyên chỗ này không mà có cả biển ngưng nhận khách ở đây thế này. Đây là đi cắm trại hay đi du lịch thế P'Jet???

Lịch trình chiều nay là đưa các em đi vẽ tranh ở Công viên lịch sử Ayutthaya. Đến nơi một cái là P'Jet phát biểu khai mạc chuyến đi cắm trại nghệ thuật, mục đích của chuyến đi này là để các em học sinh có niềm đam mê với hội họa được tham gia hoạt động cùng nhau, thấy được các anh chị học mỹ thuật, nghệ thuật dân gian như thế nào. Và hiển nhiên là khác với cắm trại bên dược và y vì tính hàn lâm của bên đó rất cao.

Cắm trại bên chúng tôi thì nhẹ nhàng thôi nhưng điều mà các em nhận được nó là quen biết nhiều bạn hơn, là nền tảng để xây dựng các mối quan hệ, tạo ấn tượng cho nhau và quan trọng hơn cả là nhận biết xem bản thân có thực sự đam mê với màu sắc, cọ vẽ, giấy vẽ, đam mê học mỹ thuật thực sự hay không.

Các em tới tham gia ngày hôm nay cũng có tính cách khá tương đồng với chúng tôi và mỗi đứa đều có thế giới riêng. Các anh chị em thân nhau rất nhanh, cũng vì chúng tôi toàn người dễ tính dễ nói chuyện ấy mà, hehe.

P.s: Mấy đứa nó cũng rất biết cách ghẹo gan đấy.

Lúc này các em đang tách ra đi tìm cho mình một góc để giải tỏa nỗi buồn, à không, giải phóng tình yêu với vẽ tranh. Mỗi đứa sẽ có một anh/chị buddy đi cùng. Em buddy của tôi ấy à, với cái mỏ của nó đảm bảo không chết già được đâu.

"Anh ơi, sao tên anh lại dùng P Phân chứ không phải B Bò." - Cu em Water ngưng nhìn lên giấy vẽ trước mặt mà quay sang hỏi tôi - người cũng đang ngồi vẽ gần đó. Trông mặt nó tàu tàu mà bày đặt tên Water, tên mày nghe cũng không khá hơn tên anh là bao đâu.

"Vì nó cùng một chữ với tên thật của anh, Peem Peeranat, với cả mẹ anh bảo cái tên là sẽ mang đến nhiều phước lành để không bị con chó nào ngứa mồm đụng tới, nhưng mà chắc là không đúng rồi." - Haha, chọc nhầm người rồi em ơi.

"Hự, anh căng thế, đẹp trai mà đanh đá."

"Uầy, nếu không mặt dày thì không tự sướng được đến như thế đâu, đỉnh đấy Water."

"P'Peem, cái mỏ anh hỗn quá."

"Thường thôi, vẽ tiếp đi." - Thằng cu Water cuối cùng cũng không chọc tôi nữa mà quay về tập trung với bức vẽ đền gạch đỏ như trước.

Cặp anh em cùng mã thì không khác trước nhiều lắm. Vừa nãy thằng Toey lại nhập vai gọi cho thằng Chen, hai đứa không biết nói chuyện gì mà cười khúc khích khúc khích, thằng Q thấy thế thì đá túi đựng màu tí bay vào đầu thằng Green. Thằng Green ré lên tí thì làm toàn bộ hệ thống đền gạch đỏ sụp đổ, nó không quên nguyền rủa mười đời nhà thằng Q làm cho tất cả mọi người cười khùng. Khúc sau, bạn gái thằng Q gọi đến, thằng Toey cứ đi le ve xung quanh tạo tiếng chó méo.

Giai điệu bài hát "Người này" vang lên cùng lúc một hình ảnh hiện trên màn hình điện thoại, bức ảnh tôi bị thằng Phum cưỡng ép thơm má. Thằng Phum đặt hình này làm hình nền điện thoại với máy tính luôn nhưng tôi thì không lộ liễu được đến thế nên chỉ đặt ảnh ở chế độ mỗi khi nó gọi thì sẽ hiện thôi.

"Ái chà chà, người yêu anh gọi đúng không?"

"Tập trung vẽ tranh đi nhóc" - Tôi đứng dậy đi đến một chỗ cách thằng cu buddy này một đoạn để nghe máy, tránh cho nó lại ngứa mồm trêu tôi.

"Nghe đây, Phum"

(Sao bắt máy chậm thế, đang làm gì?)

"Không làm gì cả, tao để mày nghe nhạc chờ mà."

(Tút tút ấy hả, nhạc chờ của mày đấy hả?)

"Sao nào, quá là kinh điển còn gì, Phum không thích à?"

(Hừ, đừng có ghẹo tao nhé Lùn, đang đâu, làm gì, với ai?)

"Đang ở Công viên lịch sử Ayutthaya, vẽ tranh, ở cùng với các em học sinh, bé Phum có đi với anh không nạ?"

(Đi đi, đi mạnh giỏi nhé, đi mấy chỗ thích thích vào nhé tình yêu.)

"Cái thằng chó này, mày rủa tao đấy à?" - Tôi đá đất đá lá cây chơi chơi, chẳng biết bị sao mà mỗi lần nói chuyện điện thoại với Phum là tôi không thể đứng yên được.

(Haha, đâu có đâu thằng khỉ, thế mày làm những gì rồi, mệt không?)

"Không mệt, đi vẽ tranh chơi chơi với các em thôi mà."

(Nghe vui nhỉ?)

"Quá vui ấy chứ, chẳng cần đứng giữa trời nắng vẽ đường vẽ cầu như chúng mày, hahaha." - Trong những lần tôi đến khoa tìm Phum, tôi đã từng thấy nó đứng với đám bạn đo đạc đường hay cái đó tôi cũng không rõ, chỉ nhìn thôi cũng thấy mệt dùm. Nhưng đám kỹ sư (dân dụng) như chúng nó là nhân tài quan trọng của quốc gia, có thể nói là chúng nó góp công lớn trong công cuộc xây dựng đất nước (xây đường xây cầu đồ) đó.

(Ờ ờ, thích sống thoải mái, không thích nắng nôi nên mới ở cùng Kiến Trúc chứ gì)

"Có thể hiểu là như thế, ở cùng kỹ sư xây dựng khổ lắm, mày cũng phải thông cảm cho tao nhé Phum."

(Có anh là người yêu có mệt lắm không người ơi?)

"Ọeeeee, đm Phum, thằng quỷ, tao mà uống nước là sặc chết rồi đấy, ha, mày biết P'Mike Phiromphon cơ à?"

(Ơ, sao lại không, bài này của anh ấy nổi mà, tao nghe thằng Pun hát suốt) - Tôi ngồi cười chảy cả nước mắt, cười đến mức cu em Water phải quay ra nhìn. Tôi đành đi ra một chỗ xa hơn để tiếp tục cuộc điện thoại. Nếu là thằng Pun thì tôi không lạ, chúng ta cũng biết gu âm nhạc của cậu bạn này mà. Nhưng thử tưởng tượng thằng Phum hát bài này mà xem, hahaha, cười chết tôi.

(Mày đừng có cười nữa, khỉ. Tao có chuyện quan trọng cần nói đây.)

"Gì, định cầu hôn tao à, haha, 100 triệu sính lễ."

(Vớ vẩn quá đấy Lùn, mỗi ngày mày lại tăng thêm tiền.)

"Thì tao phải chuẩn bị tài sản cho mình chứ, nhỡ một ngày mày chán tao thì sao."

(Tài sản hay tài lanh.... ấy, tao quên mất định nói với mà cái gì rồi, đệch, thôi thế đã nhé.)

"Ơ, cái gì vậy, mới nói chuyện có tí mà"

(Tao còn đi xem Pokemon.)

"Lúc nào cũng thế, lúc nào cũng quan tâm hoạt hình hơn tao, đi mà cặp với Pikachu ấy."

(Hờ, cặp với Pikachu rồi nhỡ nó giật điện tao thì phải làm sao)

"Mọe, thế mà cũng nghĩ ra được, ờ thế thôi, tối nay nhớ gọi nhé, xin chào chao xìn"

(Hờ hờ, người yêu tôi mất trí rồi.)

***

Tối nay chúng tôi tổ chức một bữa tiệc âm nhạc ở trong vườn. Bữa tiệc này được cậu út nhà Yosawatin tài trợ nên hoàn toàn miễn phí. Thằng Q cứ cằn nhằn P'Jet việc anh ấy đi kể cho mọi người nó là ai vì nó muốn làm nam chính bí ẩn đứng sau màn cơ.

Bữa tiệc sẽ được bắt đầu vào lúc 8 giờ tối mà lúc này mới có hơn 6 giờ, chính vì vậy đây là khoảng thời gian để mọi người tranh thủ nghỉ ngơi. Tôi với thằng Q nằm sải dài trên giường, hai người còn lại chung phòng với chúng tôi đó là... thằng Toey thằng Kleun. Thằng Kleun đi dựng sân khấu với các anh theo nhiệm vụ được phân còn thằng Toey thì chạy sang phòng bên cạnh chơi với bạn rồi. Đứa nào thề sống thề chết bảo sẽ chăm sóc trông chừng tôi ấy nhỉ, hừm, để về bảo Phum đòi lại tiền mới được.

Vấn đề đáng lo hơn là thằng bạn đang nằm thở dài bên cạnh tôi lúc này. Hôm nay tôi với nó chưa nói chuyện được mấy vì đứa nào cũng có việc.

"Sao thế, thở dài như người đang có tâm sự vậy mày?"

"Ừ, tao sắp phát điên rồi đây."

"Điên chuyện gì, thằng Toey ngủ với thằng Chen rồi à?"

Bốp!

"Đm chó Q, đau."

"Mày độc mồm thật đấy chú lùn ạ, mày nữa, cũng hót hòn họt với đám trai đẹp quá cơ, đừng nghĩ là tao không dám nói với Phum."

"Nói gì, tao có làm gì đâu."

"Mày không làm không có nghĩa là thằng Kleun không nghĩ, thằng Phum đã chẳng giống người bình thường rồi, nó mà điên lên thì lại cho đi bán muối cả lũ."

"Ờ, nó biết chuyện rồi, hôm qua mới tẩn nhau xong."

"Trận chiến này tên Kleun chắc chắn bại, tên Phum không đời nào cho phép ai được sở hữu mày ngoài nó."

"Mày cũng thế đấy, không lo mà đi cướp thằng quỷ Toey về, cho các chiến binh thấy mày vĩ đại cỡ nào đi." - Dứt câu, cả tôi và thằng Q cùng cười phá lên. Hết trận cười, hai đứa lại nằm yên lặng nhìn chiếc đèn trùm trên trần nhà.

"Tình yêu của tao đúng là vi diệu, mày có thấy thế không Peem, từ hồi sữa lắc cho đến bây giờ, tao yêu cùng một người đến hai lần."

"Nói đúng hơn là, yêu bao nhiêu lần thì người đó vẫn là em."

"Ừ, kiểu kiểu thế."

"Ha, tệ thật."

"Đúng, tệ thật, đến lúc nhận ra thì nó lại sắp trở thành người của bạn yêu tao rồi."

"Thằng Toey vẫn chưa nói với mày à, chuyện là..."

"Anh ơiiii, chơi bài đi." -Thằng Toey chảy một phát lên giường chen vào giữa tôi với thằng Q và bị P'Q của nó vỗ hai phát vào đầu.

"Ui ui, lại đánh em rồi, đau đấy."

"Sao, mày có vấn đề à, ra ra vào vào cảm phiền gõ cửa hộ cái." - Thằng Toey duỗi chân, môi chề ra, tay xoa xoa trán.

"Gõ làm gì chứ, trong phòng có mỗi P'Q với anh Peem, anh Kleun thì không ở đây, á, hay là P'Q với anh Peem..."

Bốp! Bốp!

Tôi và thằng Q đồng thời vươn tay ra đánh.

"Nghĩ cái đ** gì thế, ngủ với thằng Peem thì thà tao ngủ với con thằn lằn." - Ơ cái thằng chó này, thằng bố mày, dám đánh giá thằn lằn cao hơn tao.

"Thế nếu là Toey thì sao?" - Ờ hớ, thằng Fang bám theo nhập vào người mày đúng không Toey. Thằng Q cứng họng liền.

"P'Q bảo thích em còn gì."

"Thì sao, mày thích tao, tao thích mày, nhưng mày là người yêu bạn tao và tao cũng có người yêu rồi."

"Thì anh chia tay người yêu đi, em chịu đau bao nhiêu năm như vậy, để chị ấy nểm thử một lần đi, không chết được đâu." - Hay quá em ơi, từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ anh mới nghe mày nói một câu hay như vậy.

"Mày...chẳng thay đổi gì, sữa lắc ạ." - Thằng Q không hẳn là cười, trông nó có vẻ giống đang choáng hơn. Có đôi khi thằng Toey trả lời hơi bị thằng thắn quá, tôi nghĩ vậy.

"Ờ, nói chuyện thẳng thắn với nhau như thế là tốt, nhưng chuyện đó để tính sau đi, tối nay ngủ như nào đây."

"Mày lại hỏi ngu, ngủ như nào, nằm trên giường mà ngủ chứ như nào nữa cậu Peem.

"Ý tao là ai nằm với ai đây, bốn người mà có hai cái giường." - Thằng Q với thằng Toey quay ra nhìn nhau, tao biết hai đứa mày mong cái gì đấy nhé.

"Toey đã hứa với anh Phum sẽ chăm sóc anh Peem, vậy thì em sẽ ngủ với anh Kleun."

"Không được." - Chắc không cần phải nói là giọng ai đâu nhỉ.

"Hửm?"

"Ờ."

"Anh ghen chứ gì."

"Mày xấu xa hơn anh nghĩ nhiều đấy Toey." - Tôi đẩy thằng Toey nằm xuống giường, thằng Q nhanh tay lấy cái gói chặn lên mặt em nó cho làm thằng em điên cuồng vặn vẹo.

"Ấy ấy, Q, thôi thôi, em nó chết ngạt bây giờ." - Thằng này chơi mạnh tay quá.

"Tao ngứa mắt, nếu không phải hết kiên nhẫn tao còn vật nó ra nữa."

"Hứ, vật đi, em ứ sợ, em sẽ mách anh Fang, mách P'Chen nữa." - Đầu tóc thằng Toey bù xù, ngồi dậy ôm gối rồi lè lưỡi với thằng Q.



Kết quả là thằng Toey thằng Q ngủ chung giường và đặt một chiếc gối ở giữa. Tôi đang tính toán xem có nên mua hoa hồng về rải thành hình trái tim trên giường hai đứa nó không.

Bữa tiệc âm nhạc được tổ chức trong vườn hôm nay diễn ra rất sôi động và ấn tượng. Từ vở kịch của các em, các trò chơi bựa nhây của anh chị cho đến việc thằng Green - dẫn chương trình - hóa thân thành con dâu của nhà Yosawatin đều diễn ra tốt đẹp. Tuy "con dâu" nhà chủ resort nhưng trong suốt chương trình nó thỉnh thoảng lại gọi tìm thằng Kleun.

"Peem, đi dạo không?" - Kleun gọi tôi. Hôm nay nhiệm vụ của nó là chụp ảnh, thằng Green thậm chí còn đề cập đến việc làm mẫu nude cho nhiếp ảnh gia Kleun, haha.

"Ừm, đi." - Tôi định nhắn thằng Toey là ra ngoài một chút nhưng thằng em quần què chỉ mải chạy loanh quanh đi kiếm đồ ăn, thằng Q thì đang chuẩn bị lên sân khấu.

Kleun dẫn tôi đi khá xa nhưng quang cảnh cũng không tối lắm vì xung quanh vẫn có đèn. Gió man mát nhẹ nhàng đưa đẩy hương hoa sứ lan tỏa trong không gian.

"Đưa tao đi giết người diệt khẩu à?"

"Đưa đi tẩn là đằng khác."

"Cũng được, hòa mình giữa thiên nhiên."

"Haha, ngồi xuống đây đi." - Tôi và thằng Kleun ngồi tận hưởng bầu không khí dễ chịu. Đêm nay trên trời rải rác ngập tràn ánh sao.

"Không khí dễ chịu nhỉ."

"Ừm, như ở nhà tao vậy."

"Chiang Mai ấy à?"

"Đúng, ở đó không khí dễ chịu, quang cảnh đẹp, tối tối tao cũng thích ngồi ngắm sao thế này, nói đến lại thấy nhớ bố mẹ."

"Thế sao không về nhà, hết kỳ rồi mà."

"Thì đi cắm trại đó, với cả tao cũng tính đi cắm trại xong là về Chiang Mai."

"Nói với anh yêu của mày chưa?"

"Ờ đấy, còn chưa nói với nó, kiểu gì tao cũng bị nghe chửi cho xem."

"Ha, hai đứa mày đáng yêu nhỉ." - Tôi quay sang nhìn thằng Kleun còn nó thì đang bận nhìn lại những bức ảnh trong máy.

"..."

"..."

"Kleun, tại sao mày... lại thích tao."

"...cũng không biết nữa." - Thằng Kleun thôi nhìn máy ảnh, thay vào đó nó quay sang nhìn tôi: "Cảm giác như từ mày luôn tỏa ra niềm hạnh phúc khiến cho người ở cạnh lúc nào cũng vui vẻ, chắc là mày có thể truyền tín hiệu hạnh phúc đấy." - Nó cười với tôi rồi ngẩng đầu lên nhìn sao. Tôi chẳng biết nói sao nên chỉ đành im lặng.

"Peem, mày có bao giờ thắc mắc, con người ta có hai mắt, hai tay, hai tai, gan thận phổi cũng có hai bên nhưng tại sao trái tim lại chỉ có một không?" - Tôi từ từ suy nghĩ về điều thằng Kleun vừa nói, ờ, cũng đúng.

"Ờ ha, tại sao nhỉ?" - Thằng Kleun cười, mắt nó lấp lánh nhưng ánh lên sự cô đơn.

"Thì bởi vì, ta phải tìm thấy một trái tim còn lại để thành đôi, nhưng tao có lẽ chỉ có cơ hội thấy mà không thể thành đôi."

"Thôi nào, thế cũng tốt hơn là tìm mà không thấy." - Tôi vỗ vai động viên nó.

"Peem, tao thực lòng thích mày. Có lẽ điều này sẽ khiến mày không thoải mái, có lẽ sẽ khiến nảy sinh vấn đề giữa mày và người yêu, cho tao xin lỗi. Lúc biết mày là hoa đã có chủ, không phải tao không buông bỏ, tao đã cố gắng tự dặn lòng rằng chỉ nên coi mày lạ bạn, đừng thích mày nữa. Nhưng mà nó đau lắm. Càng thấy mặt mày tao lại càng không làm được. Tao không xin mày hãy thích tao, tao cũng không muốn mày chia tay với thằng Phum để về bên tao, tao chỉ xin được yêu mày... được không?

"Được chứ, mày vẫn được yêu tao mà. Nhưng nếu có một ngày mày đau đớn đến mức không chịu được nữa, mày phải yêu tao như một người bạn nhé." - Thằng Kleun cười, một nụ cười rạng rỡ dẫu trong đôi mắt cô đơn ấy đang dâng lên chút long lanh.

"Cảm ơn mày nhé Peem, cũng vì mày như thế này nên tao vẫn chưa buông được đấy. Lần đầu tiên động lòng với một thằng con trai mà thất bại rồi, mày không thử xem xét một lần à Peem? Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, thành tích nổi bật như tao khó tìm lắm nha."

"Thằng Phum cũng đẹp trai mà."

"Ờ, mày lúc nào cũng Phum, tủi thân quá."

"Haha, bớt đi, về thôi."

Cái thời mà tôi vẫn chưa chạm tới được tình yêu, tôi không hiểu nổi sao con người ta lại có thể cười, có thể khóc, có thể vui vẻ và cũng có thể đau khổ vì một chữ tình. Giờ tôi đã nhận ra, chuyện này nếu không tự thân trải nghiệm thì không có cách nào mà hiểu được.

Chuyện tình yêu tình cảm là chuyện không thể ép buộc. Nếu mình có thể quyết định ai nên yêu và không nên yêu, tình yêu có lẽ cũng giống như sự tức giận, cơn đói, buồn ngủ, giống như bao cảm xúc mà một khi ta cảm nhận ta có thể dễ dàng điều khiển nó.

Nếu là như thế thật, tình yêu sẽ chẳng có gì đặc biệt so với mọi cảm xúc khác và sẽ không được cả thế giới mòn mỏi tìm kiếm ý nghĩa cho dù việc đó có khăn đến nhường nào.

***

"Vở kịch chúng ta vừa theo dõi quá tuyệt vời đúng không ạ, xứng đáng là vở kịch của năm, nếu Mona Lisa có cơ hội được theo dõi có khi còn cảm thấy bản thân không đẹp bằng ấy chứ ạ, chẳng trách mà P'Jet của chúng ta có thể lên được đến vị trí này, bê đê đích thực như em xin được gửi một lời cảm ơn chân thành đến đàn anh ạ, bất ngờ lắm luôn ạ." - P'Jet xua tay ý bảo đừng trêu anh nữa làm mọi người cười mãi không thôi.

"Anh Peem đi đâu về đó, lúc nãy P'Jet diễn buồn cười lắm luôn." - Thằng Toey kéo ghế ra ngồi cạnh tôi ngay khi vừa nhìn thấy tôi trở lại, rồi quay ra nhìn thằng Kleun ngồi xuống bên cạnh tôi: "Anh Peem cặp bồ nhé, em sẽ mách anh Phum."

"Tao cũng sẽ mách là mày không làm việc xứng với tiền công."

"Thì... em để anh tự do mà."

"Thế à, chứ không phải là bận theo dõi P'Q của mày à?"

"Gì chứ, không hề nhé, em không nói chuyện với anh nữa." - Tôi kí đầu thằng Toey vì cái tội không cãi được thì trốn, cái nết y thằng Q.

"Tiếp theo đây sẽ là phần biểu diễn mà em mong đợi nhất đêm nay đấy ạ P'Prekha." - Thằng Green - dẫn chương trình của buổi tiệc tối nay - cất giọng. Trả cho nó 3000 mà nó làm việc như thể được trả 30000 vậy, vượt qua cả sự mong đợi luôn, chỉ có điều là nói nhiều quá gió vào bụng hay sao mà vòng hai hơi phì nha, haha.

"Nếu là tiết mục là P'Green chờ đợi vậy có nghĩa là sẽ có con trai đúng không ạ?"

"Không phải con trai bình thường đâu ạ, là người con trai của em đấy P'Prekha, đảm bảo là cháy, chính tay em lựa chọn mà."

"Vậy luôn cơ à P'Green?"

"Đương nhiên, phần biểu diễn này đảm bảo sẽ làm tất cả các chị em phụ nữ có mặt trong chuyến cắm trại của chúng ta hài lòng, và không để mất thời gian của mọi người thêm nữa, xin được mời lên sân khấu ban nhạc Fun Fun." - Tiếng vỗ tay nồng nhiệt và những tiếng cổ vũ hô vang để chào đón thằng Q, thằng Ke và hai em trai nữa lên hỗ trợ đánh trống và ghita.

"Xin chào mọi người, xin cảm ơn những tràng pháo tay và tiếng hò reo từ hàng ghế phía trước, thuê có 20 baht mà mọi người sung quá, chắc là các bạn nữ ngồi trên này bị muỗi cắn nên mới hét to vậy đúng không, hahaha." - Cu em đánh trống hùa theo câu đùa của thằng Q còn nó thì bận thể hiện nụ cười quyến rũ thường thấy.

"Ọe, chả thấy đẹp trai gì, còn cười nữa chứ." - Tôi và thằng Kleun quay sang nhìn thằng Toey. Thằng Kleun là nhìn vì thắc mắc còn tôi thì là ngứa tai. Mày cứ nói đi, tí nhận được bất ngờ rồi xem mày còn nói được không.

"Peem Peem, Toey với Q không vừa mắt nhau à?" - Thằng Kleun thì thầm hỏi tôi.

"Không có, đang dỗi nhau tí ấy mà." - Thằng Kleun gật gù tỏ vẻ đã hiểu rồi lại hướng ánh mắt lên sân khấu.

Hôm nay thằng Q chọn toàn mấy bài nhẹ nhàng, rất phù hợp với không khí dễ chịu của buổi tối. Tôi có cảm giác như nó rất hay nhìn về phía bên này, cái thằng ngồi bên cạnh tôi thì cứ ngó trăng ngó sao cho đỡ ngại. Sau khi kết thúc bài thứ ba, thằng Ke và hai em trai rời sân khấu, chỉ để lại một mình thằng Q cùng cây ghita. Chính vì vậy nó trở thành tâm điểm của tất cả mọi người.

"Bài hát cuối cùng này, tôi muốn dành tặng cho một người, em ấy là người đặc biệt của tôi." - Tiếng hò hét cổ vũ lại trỗi dậy một lần nữa rồi mới từ từ trở nên yên lặng để chờ nghe xem ca sĩ sẽ làm gì tiếp.

"Tôi muốn xin lỗi vì từng khiến em ấy tổn thương và rơi nước mắt, tôi muốn cảm ơn tất cả những gì em ấy đã làm vì tôi trong thời gian qua, cảm ơn em ấy vì vẫn yêu dù chẳng nhận được hồi đáp, tôi muốn thông qua bài hát này để nhắn với em ấy là "em sẽ là quá khứ, hiện tại và cả tương lai của anh, mãi mãi"."

Đây là giai điệu quá khứ của đôi ta

Mỗi khi nghe, anh lại nhỡ về những ngày xưa cũ

Trải qua bao lâu nhưng bài hát này của chúng ta

Vẫn đọng lại trong tim

Bài ca tình yêu, em hát như thế nào

Những ngày cô quạnh, em sẽ nhớ bài hát của ai

Từ ngày chia xa, giờ em thế nào, anh muốn biết

Kim đồng hồ chẳng chịu ngừng quay

Ngày ngày tháng tháng khiến tôi thứ thay đổi

Nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ vẫn luôn được lưu giữ

Vẫn chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi

Chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi

Thời gian càng kéo dài, con tim càng mong tìm lại

Bài hát của đôi ta vẫn ở đó như ngày nào

Mỗi khi nghe, trái tim anh vẫn luôn rung động

Dẫu thời gian thấm thoát tính qua năm

Nhưng ca từ ấy vẫn đọng lại trong tim

Ngày mà giấc mơ chẳng được như chờ mong

Mọi thứ chệch đi theo nhiều hướng

Nhưng anh vẫn mừng vì ít nhất anh từng có em

Kim đồng hồ chẳng chịu ngừng quay

Ngày ngày tháng tháng khiến tôi thứ thay đổi

Nhưng những kỷ niệm đẹp đẽ vẫn luôn được lưu giữ

Vẫn chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi

Chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi

Thời gian càng kéo dài, con tim càng mong tìm lại

Bài hát của đôi ta vẫn ở đó như ngày nào

Mỗi khi nghe, trái tim anh vẫn luôn rung động

Dẫu thời gian thấm thoát tính bằng năm

Nhưng ca từ ấy vẫn đọng lại trong tim

Vẫn chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi

Chỉ có mình em, chưa bao giờ thay đổi

Thời gian càng kéo dài, con tim càng mong tìm lại

Bài hát của đôi ta vẫn ở đó như ngày nào

Mỗi khi nghe, trái tim anh vẫn luôn rung động

Dẫu thời gian thấm thoát tính bằng năm

Nhưng ca từ ấy vẫn đọng lại trong tim

Dù bao năm ta chưa được gặp lại

Thì bài hát này vẫn lưu giữ trong tim

Q nhìn về phía Toey, thằng em tôi chạm mắt anh cũng mã của nó chưa được bao lâu đã vội cúi mặt lau nước mắt, cái thằng mít ướt này.

"Đây, của mày, anh cùng mã tặng."- Tôi chìa ra ba bông hoa hồng màu trắng mà thằng Q đã đưa cho tôi, nhờ tôi tặng cho thằng Toey khi nó hát bài này. Hoa hồng trắng tượng trưng cho tình yêu thuần khiết, ba bông đại diện cho ba từ mà thằng Q đã viết vào giấy note màu xanh da trời kẹp bên trong mỗi đóa. Tôi cũng không rõ ba từ đó là gì, chỉ biết khi đọc thằng Toey đã nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện We Are - Câu Chuyện Tình Yêu Của Chúng Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook