Chương 2: Thứ 15 lễ: Xà Lang Quân (15-24)
Lê Tinh
12/06/2014
Nhìn một mảnh hỗn loạn trước mặt, Triệu Hiền Văn khẽ nhíu mày, như là đã biết trước sẽ xảy ra chuyện này, giương mắt hướng lầu hai nhìn lên, thấy vẻ mặt Chi Lan trắng bệch, đang lo lắng hô to lên với hắn cái gì đó, lại vừa phất tay chỉ về cửa ở phía sau hắn, hẳn là có ý bảo hắn mau mau rời đi.
Triệu Hiền Văn trấn an nhìn thẳng vào Chi Lan gật gật đầu, tiếp theo luồn qua một khe hở nhỏ xíu giữa đám người đang đánh nhau, hướng cầu thang đi lên.
Chi Lan tay trái khẩn trương nắm chặt y phục trước ngực, giọng run run “Hiền Văn đừng tới đây, đi mau… Hiền Văn cẩn thận a!”. Chi Lan kinh sợ nhìn Hiền Văn vượt qua đám người đang đánh nhau, nhưng không gặp nguy hiểm gì đi tới lầu hai, nàng thoáng cái co quắp ngồi bệt xuống đất
Hiền Văn vội vàng đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi “Nàng sao vậy, có phải bị thương ở chỗ nào hay không?”
Chi Lan đỏ vành mắt, đột nhiên giơ lên đôi bàn tay trắng noãn, như muốn phát tiết, đánh Triệu Hiền Văn hai cái “Không phải là ta đã bảo chàng rời đi rồi hay sao? Làm ta sợ muốn chết, chàng đi tới đây làm gì…” Nói xong cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng Triệu Hiền Văn khóc nức nở.
“Ngốc quá, nàng cùng Hạc Nhi đều ở đây, ta làm sao có thể rời đi.”
Chi Lan bỗng dưng ôm chặt lấy Hiền Văn, ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn còn đang kinh hoảng, nước mắt giàn giụa, đang muốn mở miệng, bỗng “A…” hét lên một tiếng, một cánh tay bị chặt đứt đầm đìa máu tươi, đột ngột bay đến bên chân Chi Lan, gương mặt mới vừa khôi phục được chút huyết sắc, lại trở nên tái nhợt.
Triệu Hiền Văn quyết định thật nhanh ôm lấy cả người Chi Lan đang run rẩy không ngừng “Đừng sợ, ta ở nơi này, chúng ta đi vào trong phòng.” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng ầm vang, thật giống như một ngọn núi bị nứt đôi; vang lên một tiếng nổ lớn, đám người đang đánh nhau ở trong quán trọ cũng lập tức ngừng lại, ngay sau tiếng nổ, một tiếng rít gào quái dị xen lẫn tiếng gió mà đến, cửa sổ của quán trọ lập tức bị cuồng phong thổi mở toang ra, rung động mãnh liệt.
Đám người mới vừa rồi còn vật lộn đọ sức đến mức sống chết, giờ phút này nhưng lại kinh ngạc nhìn bốn phía, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Bốn phía của quán trọ chẳng biết từ lúc nào tràn ngập một cỗ không khí nồng đậm mùi tanh tưởi, tiếng huýt gió quỷ dị thê lương một tiếng lại tiếp theo một tiếng vang lên, thật giống như đang quanh quẩn ở trên nóc nhà của quán trọ.
Mọi người bên trong quán trọ cũng không tự chủ được, tất cả đều ngừng thở, có một người lá gan lớn hơn một chút, ngó quanh bốn phía hét lớn: “Người nào? Đi ra ngoài, không nên ở đây giả thần giả quỷ, ta đã nhìn thấy ngươi…” Nhưng trên trán mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, đã tiết lộ sự sợ hãi của hắn.
Triệu Hiền Văn hai tay ôm lấy Chi Lan nhíu mày, nhưng cũng không có vẻ gì là đang hoảng sợ, ánh mắt híp lại nhìn về hướng tây bắc, trong mắt lóe ra một tia tinh quang.
Chi Lan cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược, bị kinh sợ như thế nhưng không có lập tức té xỉu, đã là một kỳ tích, một tay khẩn trương nắm chặt vạt áo của Hiền Văn, một tay che kín mũi miệng, thật là mùi khó ngửi. Ánh mắt trợn to hoảng sợ, bỗng dưng buông tay ra, kêu to lên “Hiền Văn, Hạc Nhi… Hạc Nhi còn ở trong phòng.” Vừa nói liền muốn rời khỏi Hiền Văn để chạy vào trong phòng, bỗng dưng, chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen kịt, tiếp theo liền cái gì cũng không biết.
*****************
Thứ 16 lễ: Xà Lang Quân (16)
Chi Lan lông mi nhẹ nhàng rung động, từ từ mở mắt ra, ánh sáng chiếu rọi vào trong mắt, nàng khó chịu nheo mắt lại.
“Mẹ, mẹ, mẹ đã tỉnh.” Hạc Nhi nhào tới bên cạnh Chi Lan la to.
“Hạc Nhi.” Chi Lan giơ tay lên, muốn sờ Hạc Nhi, nhưng phát giác toàn thân vô lực, lời nói phát ra cũng khàn khàn cổ họng.
“Cha, mẹ đã tỉnh.” Hạc Nhi quay đầu lại hô to.
Triệu Hiền Văn bước nhanh đi tới, đỡ Chi Lan dậy “Chi Lan, có thấy khá hơn chút nào không, còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Chi Lan lấy mu bàn tay gõ gõ vào đầu vẫn còn có chút choáng váng, chậm rãi nói: “Không có gì, chính là cả người không còn khí lực.” Giương mắt lên nhìn, bầu trời trong xanh, xa xa là dãy núi màu xanh của cây cối mọc um tùm tươi tốt, trời đã sáng. Di! Nàng rốt cục phát giác có điểm không đúng, ánh mắt đảo qua, nàng đây là đang ở ngoài trời, đang ngồi trên mặt đất, chỗ đang nằm là một tấm ván gỗ rộng rãi.
Mỉm cười quay đầu lại, tiếp theo trừng lớn hai mắt, quán trọ…
Đêm qua tuy là ban đêm tìm nơi ngủ trọ, nhìn không rõ toàn cảnh quán trọ cho lắm, nhưng là tuyệt đối không phải như bây giờ, chỉ còn lại phế tích của vài mảnh gỗ văng khắp nơi “Này… Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phụ thân nói tối hôm qua đã xảy ra động đất.” Hạc Nhi nghiêng đầu nhỏ, nói.
Động đất? Làm sao có thể? Nàng tối hôm qua mặc dù là ngất đi, nhưng trước lúc ngất, âm thanh quái dị kia, mùi tanh tưởi kia … Nàng nhìn Triệu Hiền Văn.
Triệu Hiền Văn khẽ lắc đầu, chỉ nói: “Ta sau khi tỉnh lại chính là như bây giờ.” Thì ra là Hiền Văn cũng té xỉu.
Chi Lan được Triệu Hiền Văn đỡ đứng dậy “Những người khác đều đi đâu rồi?”
“Chắc là đã rời đi.”
“Ô! Bên kia thật giống như có người.” Chi Lan chỉ vào tảng đá phía trước kia nói.
“A~, đó là ông chủ và tiểu nhị của quán trọ.” Triệu Hiền Văn nói.
Chi Lan nhìn cảnh tượng bị tàn phá ở trước mặt, khẽ thở dài một cái, thật là đáng thương a! Mở quán trọ chỉ vì lý do duy nhất: vốn là vì kiếm tiền, hôm nay nhưng lại phát sinh loại chuyện này, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tối hôm qua đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
“Hiền Văn, xe ngựa của chúng ta…” những người kia chỉ biết chém giết người, có thể hay không cướp đi xe của bọn họ a? Chi Lan trong lúc bất chợt bỗng nghĩ đến vấn đề này.
“Yên tâm, xe ngựa vẫn còn, khi nào nàng cảm thấy thân thể khá hơn một chút, chúng ta sẽ lên đường.”
“Ta không sao, hay là bây giờ chúng ta lên đường luôn đi.” Phải mau mau rời khỏi vùng đất thị phị này mới yên tâm được, mặc dù giờ phút này ánh mặt trời tỏa nắng sáng rọi ấm áp, nhưng nàng lại cảm giác bất ổn, cảm thấy chỗ này lộ một cỗ tà khí âm trầm.
*********************
Thứ 17 lễ: Xà Lang Quân (17)
“Được rồi, ta đi đem xe ngựa tới đây.” Triệu Hiền Văn nói “Hạc Nhi, con ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ, không được chạy lung tung nha.”
Trong lúc chờ Triệu Hiền Văn đánh xe ngựa tới đây, Chi Lan sờ sờ bạc trong ngực, do dự một chút, nói với Hạc Nhi: “Hạc Nhi, đỡ mẹ đến phía những người kia.”
“Dạ.” Hạc Nhi biết điều đáp một tiếng, đỡ mẫu thân đi tới.
Chi Lan cúi đầu nhìn ông chủ cùng hai tiểu nhị của quán trọ đang ngồi dưới đất, từ trong ngực lấy ra một chút bạc vụn nói: “Ông chủ, chút bạc vụn này coi như là tiền trọ, và tiền dùng cơm của chúng ta … Không nên thương tâm quá, quán trọ không còn, có thể xây dựng lại, chỉ cần người còn sống là tốt rồi, a…” Bỗng dưng, Chi Lan ngừng lại, kinh ngạc đến ngây người nhìn vẻ mặt mờ mịt của ông chủ quán trọ.
Ông chủ quán trọ từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt dại ra nhìn Chi Lan, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trong ánh mắt vẩn đục lộ ra sợ hãi căn bản không có tiêu điểm, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ gì đó. Hiển nhiên tinh thần, thể chất đã có chút ít thất thường. Tối hôm qua đến tột cùng là đã xảy ra chuyện đáng sợ gì?
Chi Lan kinh ngạc đến ngây người, sau đó khẽ cúi người xuống, mới nghe rõ ông chủ đang nói cái gì.
“Yêu quái, yêu quái ăn thịt người, mở miệng một cái, tất cả mọi người đều bị ăn sạch, bị ăn sạch …”
Chi Lan phảng phất là nhớ tới cái gì, ném bạc vụn trong tay xuống, sắc mặt trắng bệch, kéo bàn tay nhỏ bé của Hạc Nhi “Hạc Nhi chúng ta đi.”
Trùng hợp, Triệu Hiền Văn đem xe ngựa chạy tới đây, lên xe, Chi Lan thúc giục Hiền Văn mau mau rời khỏi nơi này. Trong lúc đó vẫn ôm thật chặt Hạc Nhi, thần sắc không yên, cho đến khi xe ngựa đi được một đoạn khá xa, Chi Lan sắc mặt mới hơi hơi chuyển biến tốt.
“Chi Lan, sắc mặt của nàng không tốt, có phải là không thoải mái hay không, trước nàng hãy cứ nằm nghỉ một lát đi.” Triệu Hiền Văn đang đánh xe, nói vọng vào trong với Chi Lan.
Chi Lan cắn cắn môi, lộ ra mâu quang sợ hãi khi vừa trải qua sống sót sau tai nạn, do dự một chút nói: “Hiền Văn, yêu quái, tối hôm qua nhất định là yêu quái.”
Hiền Văn đang đánh xe, đột nhiên quay đầu “Chớ suy nghĩ lung tung, thế gian này làm gì có yêu quái, chỉ là mình tự hù dọa mình mà thôi, nhìn nàng xem mặt mũi đã trắng bệch rồi.”
“Mẹ, cái gì yêu quái, cái gì yêu quái.” Một bên Hạc Nhi mở to mắt tò mò hỏi.
Chi Lan không để ý tới con, chẳng qua là vẫn đang hoảng sợ, nói với Hiền Văn nỗi nghi ngờ ở trong lòng mình “Nhưng là, âm thanh đáng sợ tối hôm qua, còn có mùi tanh tưởi nồng đậm, còn có những người tối hôm qua cũng biến mất, ông chủ quán trọ nói là họ đã bị yêu quái ăn thịt.”
Hiền Văn đột nhiên cho xe ngựa dừng lại, xoay người lại, đem Chi Lan ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Được rồi, đừng sợ, không có yêu quái gì hết.” Nghe thấy hắn nói hai từ yêu quái, Chi Lan thân thể run lên một chút, Hiền Văn ôm chặt lấy thân thể vô lực mềm nhũn của nàng, ánh mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp, tiếp theo dụ dỗ nói “Không phải sợ, không có yêu quái ăn thịt người gì hết, chúng ta một nhà ba người như bây giờ, không phải là thật tốt lắm hay sao…”
******************
Thứ 18 lễ: Xà Lang Quân (18)
“Nhưng những người đó…”
“Những người đó chẳng qua là đã rời đi trước chúng ta một bước”
“Ồ.” Chi Lan từ từ an tĩnh lại, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, chỉ vào phía trước “Ngựa…ngựa… ngựa làm sao lại biến thành màu đen?” Ngày hôm qua rõ ràng là con ngựa trắng; là một con ngựa trắng như tuyết a~. Chi Lan sợ hãi đầu tựa vào trong ngực Hiền Văn.
“Đừng sợ, đừng sợ, con ngựa trắng có thể là đã bị người khác đổi rồi, chỉ còn lại có con ngựa đen này, không phải là con ngựa trắng biến thành.”
“Thật vậy không?” Chi Lan vẻ mặt có chút không tin tưởng.
“Tất nhiên là thật.” Triệu Hiền Văn thương tiếc cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên trên trán nàng một cái “Nàng chẳng qua là do quá mệt mỏi quá mà thôi, ngủ một giấc là sẽ cảm thấy tốt hơn, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi đi.”
Chi Lan mắt lộ ra một tia mê mang, tiếp theo khóe miệng khẽ nhếch lên cười một chút “Có lẽ vậy… Hiền Văn, đừng rời bỏ ta.” Sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của Hạc Nhi đang ngồi bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hạc Nhi vẻ mặt nghi ngờ nhìn mẫu thân “Mẹ…”
“Suỵt!” Triệu Hiền Văn đối với Hạc Nhi làm động tác chớ có lên tiếng, sau đó đem Chi Lan nhẹ nhàng đặt vào trong xe ngựa nằm xuống. Thấp giọng nói: “Mẹ của con mệt mỏi, đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi.”
Hạc Nhi biết điều một chút, khẽ gật đầu một cái.
Triệu Hiền Văn ánh mắt phức tạp đưa mắt nhìn Chi Lan một lát, lúc này mới đứng dậy ngồi vào phía trước, tiếp tục đánh xe ngựa.
Ai ngờ vừa nằm xuống, Chi Lan chẳng những không có tốt lên một chút, ngược lại bệnh tình tăng thêm, dọc theo đường đi vẫn hỗn loạn.Thỉnh thoảng tỉnh táo lại, phát hiện mình cả người không còn chút sức lực nào đang nằm ở trên giường, nhìn cách bài biện bốn phía, hẳn là đang ở trong quán trọ
Hạc Nhi ỉu xìu xìu ngồi ở cuối giường, thấy Chi Lan mở mắt, lập tức khóc thành tiếng, nhào tới “Mẹ, mẹ rốt cục đã tỉnh, ô ô! Còn tưởng rằng mẹ không cần Hạc Nhi nữa, mẹ vẫn ngủ, vẫn ngủ…”
Bỗng dưng, cửa bị đẩy ra, chính là Triệu Hiền Văn bưng một chén thuốc đi đến. Thấy Chi Lan tỉnh, cũng là vui mừng, lập tức đem chén thuốc đặt lên trên bàn, bước nhanh đi tới bên giường, cầm lấy tay Chi Lan “Nàng đã tỉnh là tốt rồi.” Tiếp theo đưa tay ôm lấy Hạc Nhi đang khóc rống “Mẹ con mới vừa tỉnh, đừng làm ồn, đi tìm tiểu nhị, hỏi xem cháo cá đã được chưa? Nếu đã được rồi, bưng đến đây cho mẹ con.”
“Vâng.” Hạc Nhi cực kỳ nhanh nhẹn nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
“Hiền Văn, ta…” Chi Lan nằm ở trên giường mới vừa mở miệng, nhưng phát giác thanh âm của mình khàn giọng, khó nghe cực kỳ, tiếp theo nước mắt liền chảy xuống.
Triệu Hiền Văn đau lòng nói: “Mới vừa tỉnh lại, tại sao lại khóc, đừng khóc, nàng bệnh cũng không nặng, đại phu đã xem bệnh cho nàng rồi, chỉ là bị chút ít kinh sợ, uống mấy thang thuốc là sẽ khỏi”
**************
Thứ 19 lễ: Xà Lang Quân (19 )
“Thật xin lỗi…” Chi Lan nghẹn ngào muốn nói gì đó.
“Đừng khóc.” Triệu Hiền Văn nhẹ dụ dỗ, lau đi nước mắt ở trên mặt nàng “Đúng rồi, trước tiên nàng hãy uống bát thuốc này đi.” Vừa nói vừa đứng dậy cầm lấy bát thuốc để ở trên bàn, ngồi vào đầu giường, một tay đem thân thể Chi Lan nhẹ nhàng đỡ dậy, hắn trước thử một chút nhiệt độ của thuốc “Thuốc đã đỡ nóng hơn rồi, bây giờ uống là tốt nhất.” sau đó bưng bát thuốc đến bên cạnh miệng Chi Lan.
Chi Lan trong mắt vẫn hàm chứa nước mắt, một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ đem thuốc uống xong. Triệu Hiền Văn đang muốn đứng dậy, Chi Lan không biết lấy ở đâu ra khí lực, thoáng cái bắt được ống tay áo của hắn “Đừng đi.”
Hiền Văn cười nhẹ “Ta không rời đi.” Sau khi đem bát thuốc đã hết đặt trở lại mặt bàn, liền ngồi xuống bên cạnh Chi Lan
“Hiền Văn, thật xin lỗi, bởi vì ta làm chậm trễ cuộc hành trình, chàng sẽ không ghét bỏ ta thân thể mang nhiều bệnh chứ?”
“Lại suy nghĩ lung tung, chúng ta vốn là vợ chồng, làm gì có chuyện ghét bỏ hay chê bai, ban đầu để lại hai mẹ con nàng sống nương tựa vào nhau, cuộc sống chắc chắn đã chịu đựng nhiều gian khổ, Triệu Hiền Văn ta thân là một nam nhi, đàn ông không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha tốt, trong lòng luôn cảm thấy áy náy, hôm nay nàng chẳng qua chỉ là ngã bệnh, theo lý mà nói ta phải chiếu cố nàng thật tốt, làm sao có thể sinh ra ghét bỏ được.”
Chi Lan há miệng, nước mắt chảy xuống “Là ta không đúng, nhưng lại nói ra những lời xa lạ như vậy.”
Triệu Hiền Văn nhẹ nhàng thở dài “Đúng là rất xa lạ, cũng trách ta rời nhà đã lâu như vậy…”
“Hiền Văn, ta không phải là ý tứ kia…” Chi Lan vội vã nói.
Triệu Hiền Văn khẽ mỉm cười “Từ giờ hai vợ chồng ta đừng nói những câu khách khí với nhau nữa có được hay không ?”
Chi Lan ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nhu tình của Hiền Văn, không còn thấy sự chân chất như trước kia, có hơn vài tia xa lạ, nhưng cũng mang nhiều ôn nhu trước kia khó có được.
Chi Lan khẽ gật đầu một cái “Hiền Văn…” Đang muốn mở miệng nói chuyện, thì nhìn thấy Hạc Nhi bưng một bát cháo nóng hổi chạy đi vào trong phòng.
“Mẹ, mẹ, cháo tới, cháo tới.”
“Chậm một chút, Hạc Nhi nhìn dưới chân.” Triệu Hiền Văn những lời này nói ra quá chậm. Hạc Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì chỉ lo nhìn Chi Lan ở trên giường, chân thấp chân cao chạy thật nhanh vào phòng, vừa lúc đạp phải thanh chắn cửa phòng, bát cháo trên tay bị hất văng ra khỏi tay.
Chi Lan há mồm, tiếng kinh hô còn chưa ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng người chợt lóe lên, đợi đến khi nhìn thấy rõ, Triệu Hiền Văn đã bưng bát cháo ngồi trở lại trước mặt Chi Lan. Chi Lan kinh ngạc mở to mắt, chưa kịp hỏi thăm, đã nhìn thấy Hạc Nhi ngã nhào trên mặt đất, đang chật vật đứng dậy, trên mặt muốn khóc nhưng lại không dám, trong lòng quýnh lên, liền muốn xuống giường “Hạc Nhi, con ngã có bị thương ở đâu không?”
****************
Thứ 20 lễ: Xà Lang Quân (20)
“Mẹ…” Hạc Nhi thấy mẫu thân vừa mở miệng, vành mắt đã chứa đầy nước mắt chậm rãi chảy xuống.
“Chi Lan, thân thể của nàng còn chưa khỏe.” Triệu Hiền Văn ngăn cản, tiếp theo quay đầu mặt lạnh nói với Hạc Nhi “Chỉ ngã có một cái đã khóc lóc còn ra thể thống gì nữa.” Hạc Nhi lập tức đứng thẳng người, có chút sợ hãi nhìn cha một cái, ủy khuất cắn cắn môi để không cho tiếng khóc phát ra khỏi cổ họng.
“Hiền Văn.” Chi Lan nhẹ nhàng mà kéo ống tay áo của Triệu Hiền Văn. Mới vừa tỉnh dậy đã lo lắng, bây giờ đầu lại cảm thấy choáng váng, may là Hiền Văn ngăn cản nàng xuống giường, nếu không vừa bước xuống giường chắc chắn sẽ bị ngã. Nhưng Hạc Nhi như là da thịt của nàng, thấy con ngã xuống còn bị thương, làm sao không thể đau lòng được đây. Hết lần này tới lần khác Hiền Văn lại là vẻ mặt nghiêm nghị giáo huấn con. Nhìn bộ dáng của Hạc Nhi, vẻ mặt đầy sợ hãi, không khỏi trong lòng có chút lo lắng, lúc này mới chỉ nhận phụ thân được có mấy ngày, lại hung dữ với con. Thời điểm lúc Hạc Nhi mới được sinh ra, rõ ràng Hiền Văn thích vô cùng ! Trong nội tâm nàng tuy có chút ít tức giận khi thấy Hiền Văn nghiêm túc, hù dọa làm đứa con yêu quý sợ hãi, nhưng tính cách không cho phép nàng bộc lộ sự tức giận, cho nên lấy giọng nhỏ nhẹ ôn nhu nói chuyện với Hiền Văn “Hạc Nhi còn nhỏ, có lẽ bị ngã rất đau… Hạc Nhi, đến đây với mẹ, để cho mẹ xem một chút.”
Hạc Nhi trộm nhìn Hiền Văn một cái, lúc này gót chân mới chuyển, đi đến trước người Chi Lan, giọng nói ủy khuất “Mẹ.”
“Có bị thương ở chỗ nào không?”
“Mẹ, không có… Không có bị thương.” Lông mày khẽ cau lại, liếc mắt nhìn đầu gối.
Biểu hiện mờ ám tự nhiên sẽ không giấu diếm được Chi lan “Kéo ống quần lên, để cho mẹ xem một chút.”
Hạc Nhi lại là nhìn thoáng qua phụ thân, lúc này mới cúi đầu đem ống quần kéo lên, lộ ra đầu gối.
Chi Lan nhìn kỹ một cái, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chẳng qua là bị vấp ngã nên xây xát một chút, hai ngày nữa là sẽ khỏi thôi. Hạc Nhi đã là người lớn, khóc nhè nữa là sẽ bị chê cười. Sau này không nên mới gặp một chút chuyện cỏn con đã khóc.” Chi Lan ôn nhu dụ dỗ.
“Dạ” Hạc Nhi kiên định gật đầu “Hạc Nhi đại nhân, không khóc.”
Chi Lan cười đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
“Hạc Nhi, mẹ con bị bệnh, cần nghỉ ngơi, con ra bên ngoài chơi đi.” Hiền Văn đột nhiên nói.
“Vâng.” Hạc Nhi lập tức đứng lên “Mẹ, con đi ra bên ngoài, mẹ nghỉ ngơi cho thật tốt.” Không đợi Chi Lan mở miệng nói chuyện, liền xoay người đi ra ngoài, lại còn hiểu chuyện đem cửa phòng đóng kín lại.
“Hạc Nhi… Này…” Chi Lan xoay người, giọng nói không yên “Chàng đây là…”
“May mà bát cháo này vẫn nguyên vẹn, đây là ta cố ý làm cho nàng, bên trong có cho thêm vài phần gia vị, có tác dụng an thần, hoàn hảo ta kịp thời đỡ được.” Vừa nói, vừa dùng thìa gỗ múc một thìa đưa đến bên cạnh miệng Chi Lan “Nếm thử xem có vị gì?”
0830js5b15daddi012pz8.gif
****************
Thứ 21 lễ: Xà Lang Quân (21 )
Nhìn bát cháo tỏa mùi thơm khắp bốn phía, Chi Lan vốn là đang cảm động, nghe được câu cuối cùng của hắn, đôi mi thanh tú bỗng nhiên nhăn lại, thở dài nói: “Nếu có thể tiếp được bát cháo, vì sao không thuận tiện đỡ Hạc Nhi một phen a?”
“Một đứa bé chỉ bị vấp ngã một cái, có cái gì đáng lo sợ đâu, để cho nó sau này nhớ lâu hơn một chút, mà đi lại cẩn thận hơn.” Hiền Văn vô tình nói “Há mồm, nếm thử.”
Chi Lan há mồm đem cháo ăn vào trong miệng, tinh tế đánh giá, quả nhiên là mỹ vị, nàng vốn là không muốn ăn, nhưng mới ăn một miếng đã cảm thấy sảng khoái, ngược lại còn có cảm giác đói.
“Như thế nào?” Hiền Văn hỏi nàng cháo có mùi vị như thế nào.
“Ngon.” Chi Lan gật đầu.
Hiền Văn trong mắt ôn nhu hiện lên một tia sáng ngời, cười nói: “Nàng thích ăn là ta an tâm rồi.” Tiếp theo lại múc thêm một thìa.
“Để ta tự mình ăn là được rồi.”
“Đừng, còn có chút nóng, để ta giúp nàng.”
Chi Lan không tranh lại với hắn, gương mặt ửng đỏ, lông mi run rẩy hai cái, từ từ vừa nuốt xuống một ngụm cháo. Hiền Văn ôn nhu, yêu chiều nàng như vậy, thật đúng là làm cho nàng nhất thời không cách nào thích ứng được. “Hiền Văn, ta nhớ được trước kia chàng chỉ học qua có một chút võ công đơn giản để có thể tự bảo vệ được gia đình, nhưng bây giờ lại trở nên thật là lợi hại, tựa như người giang hồ có thể bay tới, bay lui mà trong sách đã nói.”
“Là sao?”
“Chính là mới vừa rồi a~, chàng chỉ trong chớp mắt đã tiếp được bát cháo mà Hạc Nhi vấp ngã đánh rơi, giống như đang làm ảo thuật. Còn có khi chúng ta vừa rời khỏi thôn, chàng phi thân một cái đã biến mất ở trong rừng, cũng chỉ là trong nháy mắt, chàng đã quay trở lại
“A.” Triệu Hiền Văn mâu quang vô ý lóe lên một cái, tiếp theo cười nói: “Trước khi ra chiến trường, chúng ta phải tổng yếu thao luyện, khi đó có học qua.”
“Dạ.” Chi Lan gật đầu một cái “Thật đúng là lợi hại.”
“Chỉ để tự vệ mà thôi…. Ăn cháo.”
Chi Lan nuốt cháo trong miệng xuống, hé miệng ôn nhu cười một tiếng, nói: “Chàng nói cho ta biết, lúc ta hôn mê, chàng đã làm gì với Hạc Nhi? Tại sao ta lại cảm thấy Hạc Nhi rất là sợ chàng”
Triệu Hiền Văn ngơ ngác một chút, bất đắc dĩ cười nói: “Ta có thể đối với Hạc Nhi làm ra cái gì đây?”
“Ta mới vừa nhưng là thấy được rất rõ ràng, mỗi khi làm một chuyện gì đó, Hạc Nhi đều nhìn sắc mặt của chàng.”
Triệu Hiền Văn cũng là cười to “Hạc Nhi là con trai của ta, ta chỉ dạy nó một chút quy củ, nàng quá lo lắng…”
“Chàng đang ở đây cười cái gì a? Chẳng lẽ chàng cho rằng ta chiều con sinh hư, Hạc Nhi rất là biết điều, hiểu chuyện, nên cũng không cần nghiêm nghị quản giáo; ta một chút cũng không nuông chiều nó. Còn nữa chàng là cha nó, Hạc Nhi đối với chàng vốn là xa lạ, hai cha con mới vừa mới gặp mặt nhau được vài ngày, chàng đã hướng nó nói quy củ.”
*******************
Thứ 22 lễ: Xà Lang Quân (22)
“Được rồi, nương tử phê bình là phải, là ta không đúng. Sau này ta sẽ đối với Hạc Nhi ôn hòa hơn, mở miệng, húp cháo.”
“Ô…” Chi Lan nuốt cháo xuống, vội vã nói: “Ta không phải là ý tứ này. Hiền Văn…”
“Nàng muốn nói gì ta đều đã hiểu, đừng nói nữa, nàng bây giờ dưỡng bệnh là quan trọng hơn.” Triệu Hiền Văn vừa ôn nhu nhưng cũng mang theo vài phần bá đạo nói.
Chi Lan đem cháo ăn xong, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới khôi phục được một chút khí lực, nhưng mới vừa rồi dù sao cũng đã sử dụng một chút tinh lực, cho nên vẫn cảm thấy đầu choáng váng
“Nàng ngủ thêm một lát đi.”
“Không, đã ngủ lâu như vậy, mặc dù mấy ngày qua mơ mơ màng màng, nhưng có một số việc đã xảy ra trước mắt, hoàn toàn vẫn nhớ khá rõ. Ta bây giờ đã khá hơn rồi, có thể tiếp tục cuộc hành trình được rồi.”
Hiền Văn khẽ mỉm cười “Làm sao lại giống như một đứa trẻ con vậy, nằm xuống. Ngã bệnh không nghỉ ngơi sẽ không tốt đâu… Cho dù muốn đi cũng phải chờ tới ngày mai a~. Giờ phút này đã qua buổi trưa rồi.”
Chi Lan thở dài “Hiền Văn, làm phiền chàng rồi.”
Hiền Văn giả vờ cả giận nói: “Tại sao nàng lại nói những lời ngu ngốc đó.”
Chi Lan khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nói: “Chàng đừng tức giận, ta sau này không nói như thế nữa là được chứ gì. Hai ngày này chàng nhất định cũng đã mệt chết rồi, nếu hôm nay đi không được, chàng cũng lên giường nghỉ một lát đi.”
“Cũng tốt, ngủ giấc trưa.” Triệu Hiền Văn cởi áo ngoài ra, Chi Lan dịch thân thể lùi vào bên trong giường, Hiền Văn nghiêng người nằm ở bên cạnh nàng, tay gác lên trên làm gối cho nàng “Ngủ đi.”
“Ừ.” Chi Lan khẽ gật đầu một cái, cầm lấy tay Hiền Văn, từ từ nhắm hai mắt lại. Hiền Văn vẻ mặt thì trở nên có chút phức tạp nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của Chi Lan, mày kiếm khẽ chau lên, bộ dạng như có điều suy nghĩ. Sau đó chân mày buông lỏng, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà khí, gương mặt vốn trung hậu thật thà chất phác của hắn, giờ đây lại mang theo vài phần quỷ dị, tiếp theo ngáp một cái, cũng nhắm hai mắt lại.
*****************
“Phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, thân thể của nàng chưa hoàn toàn tốt, huống chi chúng ta đã sớm ra khỏi tân huyện, sẽ không gặp được người quen biết chúng ta… Yên tâm, trên người của ta vẫn còn có đủ ngân lượng, không cần lo lắng chỗ dừng chân.” Mấy câu nói của Triệu Hiền Văn lần nữa gạt bỏ đi ý niệm muốn tiếp tục cuộc hành trình của Chi Lan, thân thể của nàng đúng là vẫn còn chưa khá hơn, Hiền Văn nói nơi ở của bạn hắn chỉ cách nơi này còn có hơn mười ngày lộ trình, nếu là mang theo thân thể đau ốm mà đến đó, chỉ sợ là sẽ gây thêm phiền toái cho nhà người ta, nói về lễ nghi thì quả thật là không ổn. Suy nghĩ một chút, liền ở lại quán trọ thêm mấy ngày.
“Ngươi nói, có thể hay không là do ôn dịch a? Liên tiếp mấy ngày, trấn trên đã chết hơn hai mươi người, cũng đều bị chết không minh bạch, buổi sáng còn vui vẻ, xế chiều liền tắt hơi thở mà chết, ngươi thử nói xem chuyện này …”
************
Thứ 23 lễ: Xà Lang Quân (23)
“Aiz~, có người nào biết rõ là chuyện gì đã xảy ra hay không? Ta vốn đến nơi này để buôn bán vải vóc, nhưng bây giờ trong lòng lúc nào cũng cảm thấy hoảng loạn, lúc nào cũng giật mình thom thóp lo sợ, có lẽ lên rời khỏi nơi này là tốt nhất, bằng không cái mạng nhỏ này phải để lại nơi đây mất.”
“Đúng vậy, nếu không phải hôm nay sắc trời đã tối, ta cũng đã rời khỏi chỗ thị phi này rồi. Không bằng như vậy đi, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, ngươi thấy như thế nào?”
“Được, ta cũng đang có ý định đó, nghe nói trấn này gần đây an ninh không được tốt cho lắm. Ta và ngươi cùng nhau đồng hành, nếu có gì xảy ra cũng còn có thể hỗ trợ cho nhau.”
“Aiz~, hôm nay buôn bán thật là không dễ dàng a…”
Thanh âm nói chuyện dần dần đi xa, Chi Lan lúc này mới mở cửa sổ ra, nhìn bóng lưng của hai người kia hẳn là khách nhân của quán trọ đang đi xa dần. Đôi lông mày thanh tú của Chi Lan chau lại, chẳng lẽ trấn trên thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao.
Đang suy nghĩ, cạch một tiếng vang lên, cửa bị đẩy ra, Hạc Nhi trên tay cầm xâu mứt quả, sôi nổi chạy đến gần nàng “Mẹ, con đã trở về.”
Chi Lan đem cửa sổ đóng kín, xoay người lại, khẽ mỉm cười với Hạc Nhi “Nhìn con thật cao hứng, đã mua được những đồ tốt gì rồi?”
Hạc Nhi hai cánh tay khoa trương dang rộng ra “Phụ thân mua rất nhiều đồ tốt, mẹ, con đang cầm là mứt hoa quả, ăn rất là ngon, mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Vừa nói, vừa lấy ra một quả nhét vào trong miệng của Chi Lan, sau đó hỏi “Mẹ, ăn có ngon không? Có đúng là ăn rất ngon hay không?”
Chi Lan cười gật đầu, sủng nịch vuốt vuốt đầu Hạc Nhi “Ừ, ăn rất ngọt, Hạc Nhi, cha của con đâu?”
“Cha đang nói chuyện với tiểu nhị ở bên ngoài.”
“Ồ.” Chi Lan gật đầu, đi tới trước bàn ngồi xuống “Hạc Nhi tới đây, mẹ có lời muốn hỏi con.” Đem thân thể bé nhỏ mềm mại của Hạc Nhi ôm vào trong lòng “Hạc Nhi, nói cho mẹ biết, đi chơi ở trấn trên có phải rất vui hay không?”
“Đúng vậy ạ, chơi rất vui.” Hạc Nhi khờ dại nói: “Có rất nhiều đồ chơi đẹp, so với nơi ở trước kia của chúng ta náo nhiệt hơn nhiều.”
“Vậy sao.” Chi Lan ôn nhu cười một tiếng, sắc mặt tốt lên rất nhiều. “Cha đã mang con đi chơi những đâu?” Bởi vì quyết định ngày mai lên đường, cho nên Hiền Văn mang Hạc Nhi ra ngoài phố mua một chút đồ dùng hằng ngày, dù sao ngày đó đi cũng quá vội vàng, trừ bỏ vài bộ quần áo để thay đổi, cái gì cũng không mang theo.
“Phụ thân đưa con đến cửa hàng bán đồ trang sức, mua cho mẹ một ít châm gài tóc rất đẹp….. Nguy rồi!” Hạc Nhi đột nhiên che miệng mình lại.
Chi Lan cảm thấy quái lạ cười một tiếng “Tại sao?”
“Cha bảo con phải giữ bí mật, để tạo cho mẹ một ngạc nhiên lớn, tuy nhiên con không cẩn thận lại nói ra mất rồi.” Hạc Nhi đáng thương nhìn mẹ nói
************
Thứ 24 lễ: Xà Lang Quân (24)
Chi Lan ôn nhu cười một tiếng “Hạc Nhi không cần lo lắng, chúng ta cũng có thể giữ bí mật a~, mẹ sẽ giả bộ như cái gì cũng chưa biết”
“Được, được. Mẹ đối với Hạc Nhi tốt nhất.” Hạc Nhi khuôn mặt vui mừng, nói ríu ra ríu rít, đột nhiên chân mày nhíu lại “Nhưng là Tiểu Trinh thật đáng thương đó!”
“Tiểu Trinh?” Chi Lan nghi ngờ nhìn con.
“Chính là Tiểu Trinh ở sát cạnh phòng của chúng ta, mẹ ruột của nàng ngày hôm qua đã chết. Giống như Triệu nãi nãi hàng xóm trước kia của chúng ta, chết không động đậy.”
“Chết! Phòng bên cạnh!” bởi vì bị bệnh, Chi Lan vẫn nghe theo lời Hiền Văn ở lại trong phòng, không có ra khỏi cửa phòng một bước, nhưng là nếu như phòng bên cạnh có xảy ra chuyện gì, ít nhất nàng nên nghe được một chút động tĩnh mới đúng a~. Làm sao có thể…
“Hạc Nhi, mẹ của Tiểu Trinh bị bệnh rất nặng sao?”
“Không có bị bệnh, cùng những người khác giống nhau, trong lúc bất chợt tự nằm xuống chết.”
“Những người khác?”
“Chính là có rất nhiều người cũng chết, ở bên ngoài đường cái có rất nhiều người mặc áo trắng a~, cha nói đó là họ đang để tang.”
Chi Lan sắc mặt trầm xuống “Tại sao không nói sớm cho mẹ biết?”
“Cha nói mẫu thân đang bị bệnh, những chuyện nhỏ nhặt này không nên nói với mẹ.” Hạc Nhi trả lời.
Chi Lan hai tay khẩn trương đan chặt vào nhau, đôi mi thanh tú chau lên, chẳng lẽ sự thật là… Làm sao bây giờ?
“Hạc Nhi, những người đó cũng là trong lúc bất chợt chết sao?”
“Con không…”
“Chi Lan, đừng nghe Hạc Nhi nói lung tung, làm hù dọa đến nàng, một đứa trẻ thì biết cái gì.” Triệu Hiền Văn hai tay cầm một đống đồ cao ngất, cất bước đi đến. Đem đồ đặt lên trên mặt bàn “Hạc Nhi, chúng ta ngày mai sẽ phải khởi hành, con đi tạm biệt Tiểu Trinh đi.” Sau khi đem con đuổi ra ngoài, Hiền Văn đóng cửa lại “Sắc mặt của nàng lại không được tốt, đã uống thuốc chưa? Ta đã dặn dò tiểu nhị, khi ta không có ở đây, thì hắn cũng sẽ đúng giờ mang thuốc lên cho nàng uống” Đưa tay dò thử nhiệt độ trên trán nàng.
Chi Lan tâm sự nặng nề, thản nhiên nói “Ta không sao, chàng đừng lo lắng.”
Hiền Văn khẽ mỉm cười, chỉ vào một gói màu đỏ trên mặt bàn: “Ta mua cho nàng một bộ xiêm y mới, cũng không biết nàng có mặc vừa hay không, vốn định để cho thợ may tới đây, chỉ sợ thời gian không còn kịp nữa, nên đành phải mua y phục may sẵn, chờ đến nơi ở mới, ta sẽ mua thêm cho nàng mấy bộ y phúc tốt nữa.” Vừa nói vừa đi tới, đem Chi Lan đang ngồi ở trên ghế, đỡ nàng đứng dậy, thân mật ôm ở eo của nàng, cúi đầu…
Chi Lan quay đầu sang một bên, tránh thoát nụ hôn của hắn. Hiền Văn trong mắt thâm thúy lóe ra một tia hàn quang khó mà phát giác ra, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”
Triệu Hiền Văn trấn an nhìn thẳng vào Chi Lan gật gật đầu, tiếp theo luồn qua một khe hở nhỏ xíu giữa đám người đang đánh nhau, hướng cầu thang đi lên.
Chi Lan tay trái khẩn trương nắm chặt y phục trước ngực, giọng run run “Hiền Văn đừng tới đây, đi mau… Hiền Văn cẩn thận a!”. Chi Lan kinh sợ nhìn Hiền Văn vượt qua đám người đang đánh nhau, nhưng không gặp nguy hiểm gì đi tới lầu hai, nàng thoáng cái co quắp ngồi bệt xuống đất
Hiền Văn vội vàng đỡ nàng dậy, lo lắng hỏi “Nàng sao vậy, có phải bị thương ở chỗ nào hay không?”
Chi Lan đỏ vành mắt, đột nhiên giơ lên đôi bàn tay trắng noãn, như muốn phát tiết, đánh Triệu Hiền Văn hai cái “Không phải là ta đã bảo chàng rời đi rồi hay sao? Làm ta sợ muốn chết, chàng đi tới đây làm gì…” Nói xong cũng không nhịn được nữa, nhào vào trong lòng Triệu Hiền Văn khóc nức nở.
“Ngốc quá, nàng cùng Hạc Nhi đều ở đây, ta làm sao có thể rời đi.”
Chi Lan bỗng dưng ôm chặt lấy Hiền Văn, ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn còn đang kinh hoảng, nước mắt giàn giụa, đang muốn mở miệng, bỗng “A…” hét lên một tiếng, một cánh tay bị chặt đứt đầm đìa máu tươi, đột ngột bay đến bên chân Chi Lan, gương mặt mới vừa khôi phục được chút huyết sắc, lại trở nên tái nhợt.
Triệu Hiền Văn quyết định thật nhanh ôm lấy cả người Chi Lan đang run rẩy không ngừng “Đừng sợ, ta ở nơi này, chúng ta đi vào trong phòng.” Lời còn chưa dứt, chỉ nghe một tiếng ầm vang, thật giống như một ngọn núi bị nứt đôi; vang lên một tiếng nổ lớn, đám người đang đánh nhau ở trong quán trọ cũng lập tức ngừng lại, ngay sau tiếng nổ, một tiếng rít gào quái dị xen lẫn tiếng gió mà đến, cửa sổ của quán trọ lập tức bị cuồng phong thổi mở toang ra, rung động mãnh liệt.
Đám người mới vừa rồi còn vật lộn đọ sức đến mức sống chết, giờ phút này nhưng lại kinh ngạc nhìn bốn phía, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ. Bốn phía của quán trọ chẳng biết từ lúc nào tràn ngập một cỗ không khí nồng đậm mùi tanh tưởi, tiếng huýt gió quỷ dị thê lương một tiếng lại tiếp theo một tiếng vang lên, thật giống như đang quanh quẩn ở trên nóc nhà của quán trọ.
Mọi người bên trong quán trọ cũng không tự chủ được, tất cả đều ngừng thở, có một người lá gan lớn hơn một chút, ngó quanh bốn phía hét lớn: “Người nào? Đi ra ngoài, không nên ở đây giả thần giả quỷ, ta đã nhìn thấy ngươi…” Nhưng trên trán mồ hôi lạnh lại chảy ròng ròng, đã tiết lộ sự sợ hãi của hắn.
Triệu Hiền Văn hai tay ôm lấy Chi Lan nhíu mày, nhưng cũng không có vẻ gì là đang hoảng sợ, ánh mắt híp lại nhìn về hướng tây bắc, trong mắt lóe ra một tia tinh quang.
Chi Lan cũng chỉ là một nữ tử nhu nhược, bị kinh sợ như thế nhưng không có lập tức té xỉu, đã là một kỳ tích, một tay khẩn trương nắm chặt vạt áo của Hiền Văn, một tay che kín mũi miệng, thật là mùi khó ngửi. Ánh mắt trợn to hoảng sợ, bỗng dưng buông tay ra, kêu to lên “Hiền Văn, Hạc Nhi… Hạc Nhi còn ở trong phòng.” Vừa nói liền muốn rời khỏi Hiền Văn để chạy vào trong phòng, bỗng dưng, chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen kịt, tiếp theo liền cái gì cũng không biết.
*****************
Thứ 16 lễ: Xà Lang Quân (16)
Chi Lan lông mi nhẹ nhàng rung động, từ từ mở mắt ra, ánh sáng chiếu rọi vào trong mắt, nàng khó chịu nheo mắt lại.
“Mẹ, mẹ, mẹ đã tỉnh.” Hạc Nhi nhào tới bên cạnh Chi Lan la to.
“Hạc Nhi.” Chi Lan giơ tay lên, muốn sờ Hạc Nhi, nhưng phát giác toàn thân vô lực, lời nói phát ra cũng khàn khàn cổ họng.
“Cha, mẹ đã tỉnh.” Hạc Nhi quay đầu lại hô to.
Triệu Hiền Văn bước nhanh đi tới, đỡ Chi Lan dậy “Chi Lan, có thấy khá hơn chút nào không, còn có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Chi Lan lấy mu bàn tay gõ gõ vào đầu vẫn còn có chút choáng váng, chậm rãi nói: “Không có gì, chính là cả người không còn khí lực.” Giương mắt lên nhìn, bầu trời trong xanh, xa xa là dãy núi màu xanh của cây cối mọc um tùm tươi tốt, trời đã sáng. Di! Nàng rốt cục phát giác có điểm không đúng, ánh mắt đảo qua, nàng đây là đang ở ngoài trời, đang ngồi trên mặt đất, chỗ đang nằm là một tấm ván gỗ rộng rãi.
Mỉm cười quay đầu lại, tiếp theo trừng lớn hai mắt, quán trọ…
Đêm qua tuy là ban đêm tìm nơi ngủ trọ, nhìn không rõ toàn cảnh quán trọ cho lắm, nhưng là tuyệt đối không phải như bây giờ, chỉ còn lại phế tích của vài mảnh gỗ văng khắp nơi “Này… Đã xảy ra chuyện gì?”
“Phụ thân nói tối hôm qua đã xảy ra động đất.” Hạc Nhi nghiêng đầu nhỏ, nói.
Động đất? Làm sao có thể? Nàng tối hôm qua mặc dù là ngất đi, nhưng trước lúc ngất, âm thanh quái dị kia, mùi tanh tưởi kia … Nàng nhìn Triệu Hiền Văn.
Triệu Hiền Văn khẽ lắc đầu, chỉ nói: “Ta sau khi tỉnh lại chính là như bây giờ.” Thì ra là Hiền Văn cũng té xỉu.
Chi Lan được Triệu Hiền Văn đỡ đứng dậy “Những người khác đều đi đâu rồi?”
“Chắc là đã rời đi.”
“Ô! Bên kia thật giống như có người.” Chi Lan chỉ vào tảng đá phía trước kia nói.
“A~, đó là ông chủ và tiểu nhị của quán trọ.” Triệu Hiền Văn nói.
Chi Lan nhìn cảnh tượng bị tàn phá ở trước mặt, khẽ thở dài một cái, thật là đáng thương a! Mở quán trọ chỉ vì lý do duy nhất: vốn là vì kiếm tiền, hôm nay nhưng lại phát sinh loại chuyện này, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, tối hôm qua đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
“Hiền Văn, xe ngựa của chúng ta…” những người kia chỉ biết chém giết người, có thể hay không cướp đi xe của bọn họ a? Chi Lan trong lúc bất chợt bỗng nghĩ đến vấn đề này.
“Yên tâm, xe ngựa vẫn còn, khi nào nàng cảm thấy thân thể khá hơn một chút, chúng ta sẽ lên đường.”
“Ta không sao, hay là bây giờ chúng ta lên đường luôn đi.” Phải mau mau rời khỏi vùng đất thị phị này mới yên tâm được, mặc dù giờ phút này ánh mặt trời tỏa nắng sáng rọi ấm áp, nhưng nàng lại cảm giác bất ổn, cảm thấy chỗ này lộ một cỗ tà khí âm trầm.
*********************
Thứ 17 lễ: Xà Lang Quân (17)
“Được rồi, ta đi đem xe ngựa tới đây.” Triệu Hiền Văn nói “Hạc Nhi, con ngoan ngoãn ở bên cạnh mẹ, không được chạy lung tung nha.”
Trong lúc chờ Triệu Hiền Văn đánh xe ngựa tới đây, Chi Lan sờ sờ bạc trong ngực, do dự một chút, nói với Hạc Nhi: “Hạc Nhi, đỡ mẹ đến phía những người kia.”
“Dạ.” Hạc Nhi biết điều đáp một tiếng, đỡ mẫu thân đi tới.
Chi Lan cúi đầu nhìn ông chủ cùng hai tiểu nhị của quán trọ đang ngồi dưới đất, từ trong ngực lấy ra một chút bạc vụn nói: “Ông chủ, chút bạc vụn này coi như là tiền trọ, và tiền dùng cơm của chúng ta … Không nên thương tâm quá, quán trọ không còn, có thể xây dựng lại, chỉ cần người còn sống là tốt rồi, a…” Bỗng dưng, Chi Lan ngừng lại, kinh ngạc đến ngây người nhìn vẻ mặt mờ mịt của ông chủ quán trọ.
Ông chủ quán trọ từ từ ngẩng đầu, khuôn mặt dại ra nhìn Chi Lan, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện, trong ánh mắt vẩn đục lộ ra sợ hãi căn bản không có tiêu điểm, trong miệng lẩm bẩm nói nhỏ gì đó. Hiển nhiên tinh thần, thể chất đã có chút ít thất thường. Tối hôm qua đến tột cùng là đã xảy ra chuyện đáng sợ gì?
Chi Lan kinh ngạc đến ngây người, sau đó khẽ cúi người xuống, mới nghe rõ ông chủ đang nói cái gì.
“Yêu quái, yêu quái ăn thịt người, mở miệng một cái, tất cả mọi người đều bị ăn sạch, bị ăn sạch …”
Chi Lan phảng phất là nhớ tới cái gì, ném bạc vụn trong tay xuống, sắc mặt trắng bệch, kéo bàn tay nhỏ bé của Hạc Nhi “Hạc Nhi chúng ta đi.”
Trùng hợp, Triệu Hiền Văn đem xe ngựa chạy tới đây, lên xe, Chi Lan thúc giục Hiền Văn mau mau rời khỏi nơi này. Trong lúc đó vẫn ôm thật chặt Hạc Nhi, thần sắc không yên, cho đến khi xe ngựa đi được một đoạn khá xa, Chi Lan sắc mặt mới hơi hơi chuyển biến tốt.
“Chi Lan, sắc mặt của nàng không tốt, có phải là không thoải mái hay không, trước nàng hãy cứ nằm nghỉ một lát đi.” Triệu Hiền Văn đang đánh xe, nói vọng vào trong với Chi Lan.
Chi Lan cắn cắn môi, lộ ra mâu quang sợ hãi khi vừa trải qua sống sót sau tai nạn, do dự một chút nói: “Hiền Văn, yêu quái, tối hôm qua nhất định là yêu quái.”
Hiền Văn đang đánh xe, đột nhiên quay đầu “Chớ suy nghĩ lung tung, thế gian này làm gì có yêu quái, chỉ là mình tự hù dọa mình mà thôi, nhìn nàng xem mặt mũi đã trắng bệch rồi.”
“Mẹ, cái gì yêu quái, cái gì yêu quái.” Một bên Hạc Nhi mở to mắt tò mò hỏi.
Chi Lan không để ý tới con, chẳng qua là vẫn đang hoảng sợ, nói với Hiền Văn nỗi nghi ngờ ở trong lòng mình “Nhưng là, âm thanh đáng sợ tối hôm qua, còn có mùi tanh tưởi nồng đậm, còn có những người tối hôm qua cũng biến mất, ông chủ quán trọ nói là họ đã bị yêu quái ăn thịt.”
Hiền Văn đột nhiên cho xe ngựa dừng lại, xoay người lại, đem Chi Lan ôm vào trong ngực, ôn nhu nói: “Được rồi, đừng sợ, không có yêu quái gì hết.” Nghe thấy hắn nói hai từ yêu quái, Chi Lan thân thể run lên một chút, Hiền Văn ôm chặt lấy thân thể vô lực mềm nhũn của nàng, ánh mắt hiện lên một tia thần sắc phức tạp, tiếp theo dụ dỗ nói “Không phải sợ, không có yêu quái ăn thịt người gì hết, chúng ta một nhà ba người như bây giờ, không phải là thật tốt lắm hay sao…”
******************
Thứ 18 lễ: Xà Lang Quân (18)
“Nhưng những người đó…”
“Những người đó chẳng qua là đã rời đi trước chúng ta một bước”
“Ồ.” Chi Lan từ từ an tĩnh lại, đột nhiên thét lên một tiếng chói tai, chỉ vào phía trước “Ngựa…ngựa… ngựa làm sao lại biến thành màu đen?” Ngày hôm qua rõ ràng là con ngựa trắng; là một con ngựa trắng như tuyết a~. Chi Lan sợ hãi đầu tựa vào trong ngực Hiền Văn.
“Đừng sợ, đừng sợ, con ngựa trắng có thể là đã bị người khác đổi rồi, chỉ còn lại có con ngựa đen này, không phải là con ngựa trắng biến thành.”
“Thật vậy không?” Chi Lan vẻ mặt có chút không tin tưởng.
“Tất nhiên là thật.” Triệu Hiền Văn thương tiếc cúi đầu, khẽ hôn nhẹ lên trên trán nàng một cái “Nàng chẳng qua là do quá mệt mỏi quá mà thôi, ngủ một giấc là sẽ cảm thấy tốt hơn, nhắm mắt lại, nghỉ ngơi đi.”
Chi Lan mắt lộ ra một tia mê mang, tiếp theo khóe miệng khẽ nhếch lên cười một chút “Có lẽ vậy… Hiền Văn, đừng rời bỏ ta.” Sau đó cầm bàn tay nhỏ bé của Hạc Nhi đang ngồi bên cạnh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Hạc Nhi vẻ mặt nghi ngờ nhìn mẫu thân “Mẹ…”
“Suỵt!” Triệu Hiền Văn đối với Hạc Nhi làm động tác chớ có lên tiếng, sau đó đem Chi Lan nhẹ nhàng đặt vào trong xe ngựa nằm xuống. Thấp giọng nói: “Mẹ của con mệt mỏi, đừng quấy rầy mẹ nghỉ ngơi.”
Hạc Nhi biết điều một chút, khẽ gật đầu một cái.
Triệu Hiền Văn ánh mắt phức tạp đưa mắt nhìn Chi Lan một lát, lúc này mới đứng dậy ngồi vào phía trước, tiếp tục đánh xe ngựa.
Ai ngờ vừa nằm xuống, Chi Lan chẳng những không có tốt lên một chút, ngược lại bệnh tình tăng thêm, dọc theo đường đi vẫn hỗn loạn.Thỉnh thoảng tỉnh táo lại, phát hiện mình cả người không còn chút sức lực nào đang nằm ở trên giường, nhìn cách bài biện bốn phía, hẳn là đang ở trong quán trọ
Hạc Nhi ỉu xìu xìu ngồi ở cuối giường, thấy Chi Lan mở mắt, lập tức khóc thành tiếng, nhào tới “Mẹ, mẹ rốt cục đã tỉnh, ô ô! Còn tưởng rằng mẹ không cần Hạc Nhi nữa, mẹ vẫn ngủ, vẫn ngủ…”
Bỗng dưng, cửa bị đẩy ra, chính là Triệu Hiền Văn bưng một chén thuốc đi đến. Thấy Chi Lan tỉnh, cũng là vui mừng, lập tức đem chén thuốc đặt lên trên bàn, bước nhanh đi tới bên giường, cầm lấy tay Chi Lan “Nàng đã tỉnh là tốt rồi.” Tiếp theo đưa tay ôm lấy Hạc Nhi đang khóc rống “Mẹ con mới vừa tỉnh, đừng làm ồn, đi tìm tiểu nhị, hỏi xem cháo cá đã được chưa? Nếu đã được rồi, bưng đến đây cho mẹ con.”
“Vâng.” Hạc Nhi cực kỳ nhanh nhẹn nhảy xuống giường, chạy ra ngoài.
“Hiền Văn, ta…” Chi Lan nằm ở trên giường mới vừa mở miệng, nhưng phát giác thanh âm của mình khàn giọng, khó nghe cực kỳ, tiếp theo nước mắt liền chảy xuống.
Triệu Hiền Văn đau lòng nói: “Mới vừa tỉnh lại, tại sao lại khóc, đừng khóc, nàng bệnh cũng không nặng, đại phu đã xem bệnh cho nàng rồi, chỉ là bị chút ít kinh sợ, uống mấy thang thuốc là sẽ khỏi”
**************
Thứ 19 lễ: Xà Lang Quân (19 )
“Thật xin lỗi…” Chi Lan nghẹn ngào muốn nói gì đó.
“Đừng khóc.” Triệu Hiền Văn nhẹ dụ dỗ, lau đi nước mắt ở trên mặt nàng “Đúng rồi, trước tiên nàng hãy uống bát thuốc này đi.” Vừa nói vừa đứng dậy cầm lấy bát thuốc để ở trên bàn, ngồi vào đầu giường, một tay đem thân thể Chi Lan nhẹ nhàng đỡ dậy, hắn trước thử một chút nhiệt độ của thuốc “Thuốc đã đỡ nóng hơn rồi, bây giờ uống là tốt nhất.” sau đó bưng bát thuốc đến bên cạnh miệng Chi Lan.
Chi Lan trong mắt vẫn hàm chứa nước mắt, một ngụm nhỏ một ngụm nhỏ đem thuốc uống xong. Triệu Hiền Văn đang muốn đứng dậy, Chi Lan không biết lấy ở đâu ra khí lực, thoáng cái bắt được ống tay áo của hắn “Đừng đi.”
Hiền Văn cười nhẹ “Ta không rời đi.” Sau khi đem bát thuốc đã hết đặt trở lại mặt bàn, liền ngồi xuống bên cạnh Chi Lan
“Hiền Văn, thật xin lỗi, bởi vì ta làm chậm trễ cuộc hành trình, chàng sẽ không ghét bỏ ta thân thể mang nhiều bệnh chứ?”
“Lại suy nghĩ lung tung, chúng ta vốn là vợ chồng, làm gì có chuyện ghét bỏ hay chê bai, ban đầu để lại hai mẹ con nàng sống nương tựa vào nhau, cuộc sống chắc chắn đã chịu đựng nhiều gian khổ, Triệu Hiền Văn ta thân là một nam nhi, đàn ông không làm tròn trách nhiệm của một người chồng, người cha tốt, trong lòng luôn cảm thấy áy náy, hôm nay nàng chẳng qua chỉ là ngã bệnh, theo lý mà nói ta phải chiếu cố nàng thật tốt, làm sao có thể sinh ra ghét bỏ được.”
Chi Lan há miệng, nước mắt chảy xuống “Là ta không đúng, nhưng lại nói ra những lời xa lạ như vậy.”
Triệu Hiền Văn nhẹ nhàng thở dài “Đúng là rất xa lạ, cũng trách ta rời nhà đã lâu như vậy…”
“Hiền Văn, ta không phải là ý tứ kia…” Chi Lan vội vã nói.
Triệu Hiền Văn khẽ mỉm cười “Từ giờ hai vợ chồng ta đừng nói những câu khách khí với nhau nữa có được hay không ?”
Chi Lan ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt ẩn chứa nhu tình của Hiền Văn, không còn thấy sự chân chất như trước kia, có hơn vài tia xa lạ, nhưng cũng mang nhiều ôn nhu trước kia khó có được.
Chi Lan khẽ gật đầu một cái “Hiền Văn…” Đang muốn mở miệng nói chuyện, thì nhìn thấy Hạc Nhi bưng một bát cháo nóng hổi chạy đi vào trong phòng.
“Mẹ, mẹ, cháo tới, cháo tới.”
“Chậm một chút, Hạc Nhi nhìn dưới chân.” Triệu Hiền Văn những lời này nói ra quá chậm. Hạc Nhi khuôn mặt nhỏ nhắn cười hì hì chỉ lo nhìn Chi Lan ở trên giường, chân thấp chân cao chạy thật nhanh vào phòng, vừa lúc đạp phải thanh chắn cửa phòng, bát cháo trên tay bị hất văng ra khỏi tay.
Chi Lan há mồm, tiếng kinh hô còn chưa ra khỏi miệng, chỉ cảm thấy trước mặt có một bóng người chợt lóe lên, đợi đến khi nhìn thấy rõ, Triệu Hiền Văn đã bưng bát cháo ngồi trở lại trước mặt Chi Lan. Chi Lan kinh ngạc mở to mắt, chưa kịp hỏi thăm, đã nhìn thấy Hạc Nhi ngã nhào trên mặt đất, đang chật vật đứng dậy, trên mặt muốn khóc nhưng lại không dám, trong lòng quýnh lên, liền muốn xuống giường “Hạc Nhi, con ngã có bị thương ở đâu không?”
****************
Thứ 20 lễ: Xà Lang Quân (20)
“Mẹ…” Hạc Nhi thấy mẫu thân vừa mở miệng, vành mắt đã chứa đầy nước mắt chậm rãi chảy xuống.
“Chi Lan, thân thể của nàng còn chưa khỏe.” Triệu Hiền Văn ngăn cản, tiếp theo quay đầu mặt lạnh nói với Hạc Nhi “Chỉ ngã có một cái đã khóc lóc còn ra thể thống gì nữa.” Hạc Nhi lập tức đứng thẳng người, có chút sợ hãi nhìn cha một cái, ủy khuất cắn cắn môi để không cho tiếng khóc phát ra khỏi cổ họng.
“Hiền Văn.” Chi Lan nhẹ nhàng mà kéo ống tay áo của Triệu Hiền Văn. Mới vừa tỉnh dậy đã lo lắng, bây giờ đầu lại cảm thấy choáng váng, may là Hiền Văn ngăn cản nàng xuống giường, nếu không vừa bước xuống giường chắc chắn sẽ bị ngã. Nhưng Hạc Nhi như là da thịt của nàng, thấy con ngã xuống còn bị thương, làm sao không thể đau lòng được đây. Hết lần này tới lần khác Hiền Văn lại là vẻ mặt nghiêm nghị giáo huấn con. Nhìn bộ dáng của Hạc Nhi, vẻ mặt đầy sợ hãi, không khỏi trong lòng có chút lo lắng, lúc này mới chỉ nhận phụ thân được có mấy ngày, lại hung dữ với con. Thời điểm lúc Hạc Nhi mới được sinh ra, rõ ràng Hiền Văn thích vô cùng ! Trong nội tâm nàng tuy có chút ít tức giận khi thấy Hiền Văn nghiêm túc, hù dọa làm đứa con yêu quý sợ hãi, nhưng tính cách không cho phép nàng bộc lộ sự tức giận, cho nên lấy giọng nhỏ nhẹ ôn nhu nói chuyện với Hiền Văn “Hạc Nhi còn nhỏ, có lẽ bị ngã rất đau… Hạc Nhi, đến đây với mẹ, để cho mẹ xem một chút.”
Hạc Nhi trộm nhìn Hiền Văn một cái, lúc này gót chân mới chuyển, đi đến trước người Chi Lan, giọng nói ủy khuất “Mẹ.”
“Có bị thương ở chỗ nào không?”
“Mẹ, không có… Không có bị thương.” Lông mày khẽ cau lại, liếc mắt nhìn đầu gối.
Biểu hiện mờ ám tự nhiên sẽ không giấu diếm được Chi lan “Kéo ống quần lên, để cho mẹ xem một chút.”
Hạc Nhi lại là nhìn thoáng qua phụ thân, lúc này mới cúi đầu đem ống quần kéo lên, lộ ra đầu gối.
Chi Lan nhìn kỹ một cái, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Chẳng qua là bị vấp ngã nên xây xát một chút, hai ngày nữa là sẽ khỏi thôi. Hạc Nhi đã là người lớn, khóc nhè nữa là sẽ bị chê cười. Sau này không nên mới gặp một chút chuyện cỏn con đã khóc.” Chi Lan ôn nhu dụ dỗ.
“Dạ” Hạc Nhi kiên định gật đầu “Hạc Nhi đại nhân, không khóc.”
Chi Lan cười đưa tay sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con.
“Hạc Nhi, mẹ con bị bệnh, cần nghỉ ngơi, con ra bên ngoài chơi đi.” Hiền Văn đột nhiên nói.
“Vâng.” Hạc Nhi lập tức đứng lên “Mẹ, con đi ra bên ngoài, mẹ nghỉ ngơi cho thật tốt.” Không đợi Chi Lan mở miệng nói chuyện, liền xoay người đi ra ngoài, lại còn hiểu chuyện đem cửa phòng đóng kín lại.
“Hạc Nhi… Này…” Chi Lan xoay người, giọng nói không yên “Chàng đây là…”
“May mà bát cháo này vẫn nguyên vẹn, đây là ta cố ý làm cho nàng, bên trong có cho thêm vài phần gia vị, có tác dụng an thần, hoàn hảo ta kịp thời đỡ được.” Vừa nói, vừa dùng thìa gỗ múc một thìa đưa đến bên cạnh miệng Chi Lan “Nếm thử xem có vị gì?”
0830js5b15daddi012pz8.gif
****************
Thứ 21 lễ: Xà Lang Quân (21 )
Nhìn bát cháo tỏa mùi thơm khắp bốn phía, Chi Lan vốn là đang cảm động, nghe được câu cuối cùng của hắn, đôi mi thanh tú bỗng nhiên nhăn lại, thở dài nói: “Nếu có thể tiếp được bát cháo, vì sao không thuận tiện đỡ Hạc Nhi một phen a?”
“Một đứa bé chỉ bị vấp ngã một cái, có cái gì đáng lo sợ đâu, để cho nó sau này nhớ lâu hơn một chút, mà đi lại cẩn thận hơn.” Hiền Văn vô tình nói “Há mồm, nếm thử.”
Chi Lan há mồm đem cháo ăn vào trong miệng, tinh tế đánh giá, quả nhiên là mỹ vị, nàng vốn là không muốn ăn, nhưng mới ăn một miếng đã cảm thấy sảng khoái, ngược lại còn có cảm giác đói.
“Như thế nào?” Hiền Văn hỏi nàng cháo có mùi vị như thế nào.
“Ngon.” Chi Lan gật đầu.
Hiền Văn trong mắt ôn nhu hiện lên một tia sáng ngời, cười nói: “Nàng thích ăn là ta an tâm rồi.” Tiếp theo lại múc thêm một thìa.
“Để ta tự mình ăn là được rồi.”
“Đừng, còn có chút nóng, để ta giúp nàng.”
Chi Lan không tranh lại với hắn, gương mặt ửng đỏ, lông mi run rẩy hai cái, từ từ vừa nuốt xuống một ngụm cháo. Hiền Văn ôn nhu, yêu chiều nàng như vậy, thật đúng là làm cho nàng nhất thời không cách nào thích ứng được. “Hiền Văn, ta nhớ được trước kia chàng chỉ học qua có một chút võ công đơn giản để có thể tự bảo vệ được gia đình, nhưng bây giờ lại trở nên thật là lợi hại, tựa như người giang hồ có thể bay tới, bay lui mà trong sách đã nói.”
“Là sao?”
“Chính là mới vừa rồi a~, chàng chỉ trong chớp mắt đã tiếp được bát cháo mà Hạc Nhi vấp ngã đánh rơi, giống như đang làm ảo thuật. Còn có khi chúng ta vừa rời khỏi thôn, chàng phi thân một cái đã biến mất ở trong rừng, cũng chỉ là trong nháy mắt, chàng đã quay trở lại
“A.” Triệu Hiền Văn mâu quang vô ý lóe lên một cái, tiếp theo cười nói: “Trước khi ra chiến trường, chúng ta phải tổng yếu thao luyện, khi đó có học qua.”
“Dạ.” Chi Lan gật đầu một cái “Thật đúng là lợi hại.”
“Chỉ để tự vệ mà thôi…. Ăn cháo.”
Chi Lan nuốt cháo trong miệng xuống, hé miệng ôn nhu cười một tiếng, nói: “Chàng nói cho ta biết, lúc ta hôn mê, chàng đã làm gì với Hạc Nhi? Tại sao ta lại cảm thấy Hạc Nhi rất là sợ chàng”
Triệu Hiền Văn ngơ ngác một chút, bất đắc dĩ cười nói: “Ta có thể đối với Hạc Nhi làm ra cái gì đây?”
“Ta mới vừa nhưng là thấy được rất rõ ràng, mỗi khi làm một chuyện gì đó, Hạc Nhi đều nhìn sắc mặt của chàng.”
Triệu Hiền Văn cũng là cười to “Hạc Nhi là con trai của ta, ta chỉ dạy nó một chút quy củ, nàng quá lo lắng…”
“Chàng đang ở đây cười cái gì a? Chẳng lẽ chàng cho rằng ta chiều con sinh hư, Hạc Nhi rất là biết điều, hiểu chuyện, nên cũng không cần nghiêm nghị quản giáo; ta một chút cũng không nuông chiều nó. Còn nữa chàng là cha nó, Hạc Nhi đối với chàng vốn là xa lạ, hai cha con mới vừa mới gặp mặt nhau được vài ngày, chàng đã hướng nó nói quy củ.”
*******************
Thứ 22 lễ: Xà Lang Quân (22)
“Được rồi, nương tử phê bình là phải, là ta không đúng. Sau này ta sẽ đối với Hạc Nhi ôn hòa hơn, mở miệng, húp cháo.”
“Ô…” Chi Lan nuốt cháo xuống, vội vã nói: “Ta không phải là ý tứ này. Hiền Văn…”
“Nàng muốn nói gì ta đều đã hiểu, đừng nói nữa, nàng bây giờ dưỡng bệnh là quan trọng hơn.” Triệu Hiền Văn vừa ôn nhu nhưng cũng mang theo vài phần bá đạo nói.
Chi Lan đem cháo ăn xong, cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới khôi phục được một chút khí lực, nhưng mới vừa rồi dù sao cũng đã sử dụng một chút tinh lực, cho nên vẫn cảm thấy đầu choáng váng
“Nàng ngủ thêm một lát đi.”
“Không, đã ngủ lâu như vậy, mặc dù mấy ngày qua mơ mơ màng màng, nhưng có một số việc đã xảy ra trước mắt, hoàn toàn vẫn nhớ khá rõ. Ta bây giờ đã khá hơn rồi, có thể tiếp tục cuộc hành trình được rồi.”
Hiền Văn khẽ mỉm cười “Làm sao lại giống như một đứa trẻ con vậy, nằm xuống. Ngã bệnh không nghỉ ngơi sẽ không tốt đâu… Cho dù muốn đi cũng phải chờ tới ngày mai a~. Giờ phút này đã qua buổi trưa rồi.”
Chi Lan thở dài “Hiền Văn, làm phiền chàng rồi.”
Hiền Văn giả vờ cả giận nói: “Tại sao nàng lại nói những lời ngu ngốc đó.”
Chi Lan khóe miệng khẽ nhếch lên, cười nói: “Chàng đừng tức giận, ta sau này không nói như thế nữa là được chứ gì. Hai ngày này chàng nhất định cũng đã mệt chết rồi, nếu hôm nay đi không được, chàng cũng lên giường nghỉ một lát đi.”
“Cũng tốt, ngủ giấc trưa.” Triệu Hiền Văn cởi áo ngoài ra, Chi Lan dịch thân thể lùi vào bên trong giường, Hiền Văn nghiêng người nằm ở bên cạnh nàng, tay gác lên trên làm gối cho nàng “Ngủ đi.”
“Ừ.” Chi Lan khẽ gật đầu một cái, cầm lấy tay Hiền Văn, từ từ nhắm hai mắt lại. Hiền Văn vẻ mặt thì trở nên có chút phức tạp nhìn dung nhan điềm tĩnh khi ngủ của Chi Lan, mày kiếm khẽ chau lên, bộ dạng như có điều suy nghĩ. Sau đó chân mày buông lỏng, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà khí, gương mặt vốn trung hậu thật thà chất phác của hắn, giờ đây lại mang theo vài phần quỷ dị, tiếp theo ngáp một cái, cũng nhắm hai mắt lại.
*****************
“Phải nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, thân thể của nàng chưa hoàn toàn tốt, huống chi chúng ta đã sớm ra khỏi tân huyện, sẽ không gặp được người quen biết chúng ta… Yên tâm, trên người của ta vẫn còn có đủ ngân lượng, không cần lo lắng chỗ dừng chân.” Mấy câu nói của Triệu Hiền Văn lần nữa gạt bỏ đi ý niệm muốn tiếp tục cuộc hành trình của Chi Lan, thân thể của nàng đúng là vẫn còn chưa khá hơn, Hiền Văn nói nơi ở của bạn hắn chỉ cách nơi này còn có hơn mười ngày lộ trình, nếu là mang theo thân thể đau ốm mà đến đó, chỉ sợ là sẽ gây thêm phiền toái cho nhà người ta, nói về lễ nghi thì quả thật là không ổn. Suy nghĩ một chút, liền ở lại quán trọ thêm mấy ngày.
“Ngươi nói, có thể hay không là do ôn dịch a? Liên tiếp mấy ngày, trấn trên đã chết hơn hai mươi người, cũng đều bị chết không minh bạch, buổi sáng còn vui vẻ, xế chiều liền tắt hơi thở mà chết, ngươi thử nói xem chuyện này …”
************
Thứ 23 lễ: Xà Lang Quân (23)
“Aiz~, có người nào biết rõ là chuyện gì đã xảy ra hay không? Ta vốn đến nơi này để buôn bán vải vóc, nhưng bây giờ trong lòng lúc nào cũng cảm thấy hoảng loạn, lúc nào cũng giật mình thom thóp lo sợ, có lẽ lên rời khỏi nơi này là tốt nhất, bằng không cái mạng nhỏ này phải để lại nơi đây mất.”
“Đúng vậy, nếu không phải hôm nay sắc trời đã tối, ta cũng đã rời khỏi chỗ thị phi này rồi. Không bằng như vậy đi, sáng sớm ngày mai chúng ta cùng nhau rời khỏi nơi này, ngươi thấy như thế nào?”
“Được, ta cũng đang có ý định đó, nghe nói trấn này gần đây an ninh không được tốt cho lắm. Ta và ngươi cùng nhau đồng hành, nếu có gì xảy ra cũng còn có thể hỗ trợ cho nhau.”
“Aiz~, hôm nay buôn bán thật là không dễ dàng a…”
Thanh âm nói chuyện dần dần đi xa, Chi Lan lúc này mới mở cửa sổ ra, nhìn bóng lưng của hai người kia hẳn là khách nhân của quán trọ đang đi xa dần. Đôi lông mày thanh tú của Chi Lan chau lại, chẳng lẽ trấn trên thật sự đã xảy ra chuyện gì rồi hay sao.
Đang suy nghĩ, cạch một tiếng vang lên, cửa bị đẩy ra, Hạc Nhi trên tay cầm xâu mứt quả, sôi nổi chạy đến gần nàng “Mẹ, con đã trở về.”
Chi Lan đem cửa sổ đóng kín, xoay người lại, khẽ mỉm cười với Hạc Nhi “Nhìn con thật cao hứng, đã mua được những đồ tốt gì rồi?”
Hạc Nhi hai cánh tay khoa trương dang rộng ra “Phụ thân mua rất nhiều đồ tốt, mẹ, con đang cầm là mứt hoa quả, ăn rất là ngon, mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Vừa nói, vừa lấy ra một quả nhét vào trong miệng của Chi Lan, sau đó hỏi “Mẹ, ăn có ngon không? Có đúng là ăn rất ngon hay không?”
Chi Lan cười gật đầu, sủng nịch vuốt vuốt đầu Hạc Nhi “Ừ, ăn rất ngọt, Hạc Nhi, cha của con đâu?”
“Cha đang nói chuyện với tiểu nhị ở bên ngoài.”
“Ồ.” Chi Lan gật đầu, đi tới trước bàn ngồi xuống “Hạc Nhi tới đây, mẹ có lời muốn hỏi con.” Đem thân thể bé nhỏ mềm mại của Hạc Nhi ôm vào trong lòng “Hạc Nhi, nói cho mẹ biết, đi chơi ở trấn trên có phải rất vui hay không?”
“Đúng vậy ạ, chơi rất vui.” Hạc Nhi khờ dại nói: “Có rất nhiều đồ chơi đẹp, so với nơi ở trước kia của chúng ta náo nhiệt hơn nhiều.”
“Vậy sao.” Chi Lan ôn nhu cười một tiếng, sắc mặt tốt lên rất nhiều. “Cha đã mang con đi chơi những đâu?” Bởi vì quyết định ngày mai lên đường, cho nên Hiền Văn mang Hạc Nhi ra ngoài phố mua một chút đồ dùng hằng ngày, dù sao ngày đó đi cũng quá vội vàng, trừ bỏ vài bộ quần áo để thay đổi, cái gì cũng không mang theo.
“Phụ thân đưa con đến cửa hàng bán đồ trang sức, mua cho mẹ một ít châm gài tóc rất đẹp….. Nguy rồi!” Hạc Nhi đột nhiên che miệng mình lại.
Chi Lan cảm thấy quái lạ cười một tiếng “Tại sao?”
“Cha bảo con phải giữ bí mật, để tạo cho mẹ một ngạc nhiên lớn, tuy nhiên con không cẩn thận lại nói ra mất rồi.” Hạc Nhi đáng thương nhìn mẹ nói
************
Thứ 24 lễ: Xà Lang Quân (24)
Chi Lan ôn nhu cười một tiếng “Hạc Nhi không cần lo lắng, chúng ta cũng có thể giữ bí mật a~, mẹ sẽ giả bộ như cái gì cũng chưa biết”
“Được, được. Mẹ đối với Hạc Nhi tốt nhất.” Hạc Nhi khuôn mặt vui mừng, nói ríu ra ríu rít, đột nhiên chân mày nhíu lại “Nhưng là Tiểu Trinh thật đáng thương đó!”
“Tiểu Trinh?” Chi Lan nghi ngờ nhìn con.
“Chính là Tiểu Trinh ở sát cạnh phòng của chúng ta, mẹ ruột của nàng ngày hôm qua đã chết. Giống như Triệu nãi nãi hàng xóm trước kia của chúng ta, chết không động đậy.”
“Chết! Phòng bên cạnh!” bởi vì bị bệnh, Chi Lan vẫn nghe theo lời Hiền Văn ở lại trong phòng, không có ra khỏi cửa phòng một bước, nhưng là nếu như phòng bên cạnh có xảy ra chuyện gì, ít nhất nàng nên nghe được một chút động tĩnh mới đúng a~. Làm sao có thể…
“Hạc Nhi, mẹ của Tiểu Trinh bị bệnh rất nặng sao?”
“Không có bị bệnh, cùng những người khác giống nhau, trong lúc bất chợt tự nằm xuống chết.”
“Những người khác?”
“Chính là có rất nhiều người cũng chết, ở bên ngoài đường cái có rất nhiều người mặc áo trắng a~, cha nói đó là họ đang để tang.”
Chi Lan sắc mặt trầm xuống “Tại sao không nói sớm cho mẹ biết?”
“Cha nói mẫu thân đang bị bệnh, những chuyện nhỏ nhặt này không nên nói với mẹ.” Hạc Nhi trả lời.
Chi Lan hai tay khẩn trương đan chặt vào nhau, đôi mi thanh tú chau lên, chẳng lẽ sự thật là… Làm sao bây giờ?
“Hạc Nhi, những người đó cũng là trong lúc bất chợt chết sao?”
“Con không…”
“Chi Lan, đừng nghe Hạc Nhi nói lung tung, làm hù dọa đến nàng, một đứa trẻ thì biết cái gì.” Triệu Hiền Văn hai tay cầm một đống đồ cao ngất, cất bước đi đến. Đem đồ đặt lên trên mặt bàn “Hạc Nhi, chúng ta ngày mai sẽ phải khởi hành, con đi tạm biệt Tiểu Trinh đi.” Sau khi đem con đuổi ra ngoài, Hiền Văn đóng cửa lại “Sắc mặt của nàng lại không được tốt, đã uống thuốc chưa? Ta đã dặn dò tiểu nhị, khi ta không có ở đây, thì hắn cũng sẽ đúng giờ mang thuốc lên cho nàng uống” Đưa tay dò thử nhiệt độ trên trán nàng.
Chi Lan tâm sự nặng nề, thản nhiên nói “Ta không sao, chàng đừng lo lắng.”
Hiền Văn khẽ mỉm cười, chỉ vào một gói màu đỏ trên mặt bàn: “Ta mua cho nàng một bộ xiêm y mới, cũng không biết nàng có mặc vừa hay không, vốn định để cho thợ may tới đây, chỉ sợ thời gian không còn kịp nữa, nên đành phải mua y phục may sẵn, chờ đến nơi ở mới, ta sẽ mua thêm cho nàng mấy bộ y phúc tốt nữa.” Vừa nói vừa đi tới, đem Chi Lan đang ngồi ở trên ghế, đỡ nàng đứng dậy, thân mật ôm ở eo của nàng, cúi đầu…
Chi Lan quay đầu sang một bên, tránh thoát nụ hôn của hắn. Hiền Văn trong mắt thâm thúy lóe ra một tia hàn quang khó mà phát giác ra, nhẹ giọng hỏi: “Tại sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.