Quyển 3 - Chương 243: ĐÙA GIỠN ỒN ÀO
Bổn Túi Túi
31/03/2014
Thấy hắn đối vết sẹo trên cánh tay của mình quan sát cẩn thận như vậy, Bối Bối cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Cô Ngự Hàn, vết sẹo này nhìn đẹp lắm sao?” Nàng nhịn không được cười hì hì nhéo nhéo mặt của hắn, hét to trong lòng, da của hắn thật sự là đẹp đến độ như yêu nghiệt.
Hắn nắm lấy cánh tay làm loạn của nàng, vẫn nhíu mày như trước không buông lỏng:“Vết sẹo của nàng xem ra không giống như bị loại rắn ở nhân gian cắn, là vết thương bị loài rắn giống như chúng ta cắn.”
“A? Điều này sao có thể.” Bối Bối cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Hắn cầm lấy cánh tay của nàng, ngón tay mơn trớn vết sẹo của nàng:“Nàng xem, dấu răng cắn này không khớp với răng nanh của loài rắn bình thường, rõ ràng là một dấu răng giống như con người, đây là đặc trưng của loài linh xà chúng ta.”
“Nhưng...... ta bị cắn lúc còn rất nhỏ a, khi đó ta còn ở nhân giới nha, không có lẽ nào lại chạy đến Xà giới của bọn chàng.” Nàng cảm thấy không hiểu ra sao, vết sẹo này đã có rất lâu, như thế nào đột nhiên biến thành không phải là rắn nhân gian cắn?
Lòng bàn tay của Cô Ngự Hàn dán sát vào vết sẹo của nàng, khép mắt lại bắt đầu thi pháp, ánh sáng màu xích hồng bao phủ lấy cánh tay của nàng, nàng cảm giác được ấm áp bắt đầu xuất hiện trên da thịt.
Nàng im lặng cho hắn thi pháp, không hỏi vì sao, cũng không cần hỏi, hắn làm như vậy nhất định là có lý do của hắn.
Sau một hồi lâu, Cô Ngự Hàn mới rút pháp lực về, mở mắt, hắn chắc chắn nhìn nàng:“Vết thương này tuyệt đối là bị loài linh xà chúng ta cắn, có lẽ là lúc còn rất nhỏ nàng đã không cẩn thận xông lầm vào Xà giới chúng ta, chính là không biết mà thôi.”
“Là như thế sao? Ta không biết nha.” Bối Bối cắn ngón tay, đối với những ấn tượng trước kia thật không rõ ràng lắm, nàng chỉ nhớ rõ mình bị cắn thật sự rất đau, sau đó bắt đầu rất sợ rất sợ rắn.
Cô Ngự Hàn ôm nàng vào lòng, đau lòng dùng ngón tay xoa xoa nhẹ vết sẹo của nàng:“Ngoan, không có việc gì, mặc kệ là loài rắn gì, ta cũng sẽ không để cho bọn chúng lại đến cắn nàng.”
“Bọn chúng nếu còn dám cắn ta, ta liền thi pháp đem bọn họ đốt thành than, ha ha......” Bối Bối khẽ le lưỡi cười, nắm tay giơ giơ lên trước mắt hắn, nhưng bây giờ nàng có học pháp thuật nha.
Hắn nắm phủ lấy phấn quyền của nàng, đôi mắt đẹp mỉm cười:“Đúng, ai dám khi dễ nàng, nàng liền mạnh mẽ khi dễ lại, đánh không lại ta giúp nàng đánh.”
“Thật sự?” tròng mắt của Bối Bối xoay tròn, tính kế gì đó.
“Đương nhiên!” Hắn nói ra một lời đồng ý chắc chắn.
Bối Bối cầm lấy tay trái của hắn đánh tay phải của hắn, cười hì hì trêu chọc hắn:“Vậy trước hết chàng tự đánh chính mình đi, ta đánh không lại chàng đó, cho nên chàng giúp ta tự đánh mình đi.”
Cô Ngự Hàn sửng sốt, lập tức nở nụ cười:“Tiểu Bối Bối, nàng thật sự nỡ đánh ta a.”
“Vì sao không nỡ, chàng âm hiểm gian xảo như vậy, nên đánh.” Nàng lại dùng tay trái của hắn đánh tay phải của hắn một cái.
“Ai nha, đau quá a, Tiểu Bối Bối, nàng xuống tay thật nặng, tay của ta đều đỏ lên hết, thật nhẫn tâm.” Hắn cố ý kêu lên một cách bi thương, mày cũng nhăn lại, vẻ mặt biểu hiện rất đau.
Biết rõ là hắn giả vờ, nhưng nàng mềm lòng, còn thực không đễ ý đã đưa tay xoa xoa cho hắn.
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn mỉm cười nhìn nàng, yêu chết được sự mềm lòng của nàng.
......
Lại một hồi lâu sau, hắn lấy quần áo đưa cho nàng:“Tiểu Bối Bối, mặc quần áo, chúng ta cũng sắp muốn tới Huyền Thiên Tự.”
Bối Bối mới muốn đưa tay nhận lấy quần áo, hắn cũng đã cố tình mặc vào cho nàng.
Nàng nhướng mày:“Không phải bảo ta tự mình mặc sao?”
“Ta thích giúp nàng mặc.” Hắn cắn cắn vành tai của nàng, sau đó cài nút cho nàng, động tác rất thuần thục.
“Được rồi, nàng xem ta càng ngày càng thuần thục giúp nàng mặc quần áo nha.”Gương mặt của hắn vui vẻ, cười tủm tỉm hy vọng được khen ngợi.
Bối Bối cười thầm trong lòng, cố ý bĩu môi:“Miễn cưỡng chấp nhận được.”
“Miễn cưỡng ư? Tốt lắm, chúng ta cởi ra một lần nữa, ta cam đoan khi mặc lại sẽ khiến cho nương tử cực kỳ vừa lòng.” Hắn làm bộ muốn cởi quần áo của nàng.
Bối Bối nghiêng trái nghiêng phải trốn tránh tay của hắn, cười mắng:“Đừng đùa như vậy nha, ha ha...... chàng cố ý làm ta nhột, trứng thối.”
“Ta chỉ là giúp nàng cởi quần áo.” Trong nháy mắt, hắn làm ra vẻ vô tội, đáy mắt lại tràn đầy ý cười đùa day.
“Ha ha ha...... Được rồi được rồi, chàng mặc rất tuyệt, không cần nghiệm chứng lại nữa đâu.” Bối Bối vặn vẹo thắt lưng mềm mại, nụ cười cũng lộ ra nơi khóe mắt.
“Thật sự rất tuyệt? Không phải nói cho có với ta chứ?” Cô Ngự Hàn dừng động tác tay lại, ung dung hỏi.
Bối Bối gật đầu mạnh, thực khẳng định trả lời:“Vâng, cực kỳ tuyệt!”
Hắn mới vừa lòng giương khóe môi:“Tiểu Bối Bối, nàng nói như vậy sớm một chút có được hơn không, cũng không phải chịu nhột khổ sở nha.”
“A, chàng tên trứng thối này, ta chỉ biết là chàng cố ý làm ta nhột.” Bối Bối nhào đến, bàn tay mềm nắm yết hầu của hắn, tươi cười bên miệng mở rộng, cùng hắn đùa vui ầm ĩ.
“Đúng vậy, ta chính là cố ý.” Hắn trả lời gọn gàng, nói xong sau lại nhịn không được cười ra tiếng.
......
Trong lúc đùa giỡn, đoàn người đã tiến vào Huyền Thiên Tự.
Thương Tuyệt Lệ cởi ngựa đến:“Vương, đã đến Huyền Thiên Tự rồi.”
“Ừ.” Cô Ngự Hàn lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ hộ tống liền tiến đến vén màn xe lên, Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối xuống xe ngựa cùng một lúc, những người khác cũng đã có mặt đầy đủ.
Bối Bối mới đứng vững trên mắt đất, đã bị tự miếu trang nghiêm rộng lớn trước mắt này hấp dẫn ánh mắt, tầng tầng những bậc thềm bằng phẳng thẳng lên, đình đài lầu các đều có mang đậm mùi vị tôn giáo.
Trong tầm mắt rộng lớn, đều là những kiến trúc tự miếu sắc sảo, nàng không khỏi lên tiếng thán phục:“Wow….., tự miếu thật đẹp, Cô Ngự Hàn, nơi này thật lớn a, Khả Y, nàng thấy không, nơi này thật đẹp!”
Bối Bối lại quay đầu nói với Khả Y đang đứng bên cạnh cách đó không xa.
“Ừa, thật sự rất đẹp.” Ánh mắt của Khả Y cũng không khỏi tràn ngập thán phục đối với tự miếu thiêng liêng.
“Chúng ta phải ở nơi này ba ngày, đến lúc đó nàng có thể xem cho đủ.” Cô Ngự Hàn khẽ cười ôm thắt lưng của nàng đi về phía trước.
Trụ trì Huyền Thiên Tự từ trên bậc thang bước xuống nghênh đón, râu dài bạc trắng theo gió tung bay, vẻ mặt hiền lành.
“Vương, Vương hậu nương nương, lão nạp kính chào.”
“Kính chào Trụ trì.” Cô Ngự Hàn thể hiện vẻ mặt đứng đắn lại có chút tà mị khó thấy được, giọng nói mang theo kính trọng.
Bối Bối cũng không khỏi cảm thấy kính nể, cùng Cô Ngự Hàn hành lễ với Trụ trì.
“Kính chào Huyên Trữ công chúa.” Chủ trì quay sang hướng Huyên Trữ công chúa đang đứng bên cạnh chắp tay thi lễ.
Huyên Trữ công chúa cũng là nhu thuận đoan trang chấp tay đáp lễ.
“Các vị thí chủ mời.”
Trụ trì dẫn đường cho mọi người cùng bước lên những bậc thềm.
“Cô Ngự Hàn, vết sẹo này nhìn đẹp lắm sao?” Nàng nhịn không được cười hì hì nhéo nhéo mặt của hắn, hét to trong lòng, da của hắn thật sự là đẹp đến độ như yêu nghiệt.
Hắn nắm lấy cánh tay làm loạn của nàng, vẫn nhíu mày như trước không buông lỏng:“Vết sẹo của nàng xem ra không giống như bị loại rắn ở nhân gian cắn, là vết thương bị loài rắn giống như chúng ta cắn.”
“A? Điều này sao có thể.” Bối Bối cảm thấy cực kỳ kinh ngạc.
Hắn cầm lấy cánh tay của nàng, ngón tay mơn trớn vết sẹo của nàng:“Nàng xem, dấu răng cắn này không khớp với răng nanh của loài rắn bình thường, rõ ràng là một dấu răng giống như con người, đây là đặc trưng của loài linh xà chúng ta.”
“Nhưng...... ta bị cắn lúc còn rất nhỏ a, khi đó ta còn ở nhân giới nha, không có lẽ nào lại chạy đến Xà giới của bọn chàng.” Nàng cảm thấy không hiểu ra sao, vết sẹo này đã có rất lâu, như thế nào đột nhiên biến thành không phải là rắn nhân gian cắn?
Lòng bàn tay của Cô Ngự Hàn dán sát vào vết sẹo của nàng, khép mắt lại bắt đầu thi pháp, ánh sáng màu xích hồng bao phủ lấy cánh tay của nàng, nàng cảm giác được ấm áp bắt đầu xuất hiện trên da thịt.
Nàng im lặng cho hắn thi pháp, không hỏi vì sao, cũng không cần hỏi, hắn làm như vậy nhất định là có lý do của hắn.
Sau một hồi lâu, Cô Ngự Hàn mới rút pháp lực về, mở mắt, hắn chắc chắn nhìn nàng:“Vết thương này tuyệt đối là bị loài linh xà chúng ta cắn, có lẽ là lúc còn rất nhỏ nàng đã không cẩn thận xông lầm vào Xà giới chúng ta, chính là không biết mà thôi.”
“Là như thế sao? Ta không biết nha.” Bối Bối cắn ngón tay, đối với những ấn tượng trước kia thật không rõ ràng lắm, nàng chỉ nhớ rõ mình bị cắn thật sự rất đau, sau đó bắt đầu rất sợ rất sợ rắn.
Cô Ngự Hàn ôm nàng vào lòng, đau lòng dùng ngón tay xoa xoa nhẹ vết sẹo của nàng:“Ngoan, không có việc gì, mặc kệ là loài rắn gì, ta cũng sẽ không để cho bọn chúng lại đến cắn nàng.”
“Bọn chúng nếu còn dám cắn ta, ta liền thi pháp đem bọn họ đốt thành than, ha ha......” Bối Bối khẽ le lưỡi cười, nắm tay giơ giơ lên trước mắt hắn, nhưng bây giờ nàng có học pháp thuật nha.
Hắn nắm phủ lấy phấn quyền của nàng, đôi mắt đẹp mỉm cười:“Đúng, ai dám khi dễ nàng, nàng liền mạnh mẽ khi dễ lại, đánh không lại ta giúp nàng đánh.”
“Thật sự?” tròng mắt của Bối Bối xoay tròn, tính kế gì đó.
“Đương nhiên!” Hắn nói ra một lời đồng ý chắc chắn.
Bối Bối cầm lấy tay trái của hắn đánh tay phải của hắn, cười hì hì trêu chọc hắn:“Vậy trước hết chàng tự đánh chính mình đi, ta đánh không lại chàng đó, cho nên chàng giúp ta tự đánh mình đi.”
Cô Ngự Hàn sửng sốt, lập tức nở nụ cười:“Tiểu Bối Bối, nàng thật sự nỡ đánh ta a.”
“Vì sao không nỡ, chàng âm hiểm gian xảo như vậy, nên đánh.” Nàng lại dùng tay trái của hắn đánh tay phải của hắn một cái.
“Ai nha, đau quá a, Tiểu Bối Bối, nàng xuống tay thật nặng, tay của ta đều đỏ lên hết, thật nhẫn tâm.” Hắn cố ý kêu lên một cách bi thương, mày cũng nhăn lại, vẻ mặt biểu hiện rất đau.
Biết rõ là hắn giả vờ, nhưng nàng mềm lòng, còn thực không đễ ý đã đưa tay xoa xoa cho hắn.
Đôi mắt đen của Cô Ngự Hàn mỉm cười nhìn nàng, yêu chết được sự mềm lòng của nàng.
......
Lại một hồi lâu sau, hắn lấy quần áo đưa cho nàng:“Tiểu Bối Bối, mặc quần áo, chúng ta cũng sắp muốn tới Huyền Thiên Tự.”
Bối Bối mới muốn đưa tay nhận lấy quần áo, hắn cũng đã cố tình mặc vào cho nàng.
Nàng nhướng mày:“Không phải bảo ta tự mình mặc sao?”
“Ta thích giúp nàng mặc.” Hắn cắn cắn vành tai của nàng, sau đó cài nút cho nàng, động tác rất thuần thục.
“Được rồi, nàng xem ta càng ngày càng thuần thục giúp nàng mặc quần áo nha.”Gương mặt của hắn vui vẻ, cười tủm tỉm hy vọng được khen ngợi.
Bối Bối cười thầm trong lòng, cố ý bĩu môi:“Miễn cưỡng chấp nhận được.”
“Miễn cưỡng ư? Tốt lắm, chúng ta cởi ra một lần nữa, ta cam đoan khi mặc lại sẽ khiến cho nương tử cực kỳ vừa lòng.” Hắn làm bộ muốn cởi quần áo của nàng.
Bối Bối nghiêng trái nghiêng phải trốn tránh tay của hắn, cười mắng:“Đừng đùa như vậy nha, ha ha...... chàng cố ý làm ta nhột, trứng thối.”
“Ta chỉ là giúp nàng cởi quần áo.” Trong nháy mắt, hắn làm ra vẻ vô tội, đáy mắt lại tràn đầy ý cười đùa day.
“Ha ha ha...... Được rồi được rồi, chàng mặc rất tuyệt, không cần nghiệm chứng lại nữa đâu.” Bối Bối vặn vẹo thắt lưng mềm mại, nụ cười cũng lộ ra nơi khóe mắt.
“Thật sự rất tuyệt? Không phải nói cho có với ta chứ?” Cô Ngự Hàn dừng động tác tay lại, ung dung hỏi.
Bối Bối gật đầu mạnh, thực khẳng định trả lời:“Vâng, cực kỳ tuyệt!”
Hắn mới vừa lòng giương khóe môi:“Tiểu Bối Bối, nàng nói như vậy sớm một chút có được hơn không, cũng không phải chịu nhột khổ sở nha.”
“A, chàng tên trứng thối này, ta chỉ biết là chàng cố ý làm ta nhột.” Bối Bối nhào đến, bàn tay mềm nắm yết hầu của hắn, tươi cười bên miệng mở rộng, cùng hắn đùa vui ầm ĩ.
“Đúng vậy, ta chính là cố ý.” Hắn trả lời gọn gàng, nói xong sau lại nhịn không được cười ra tiếng.
......
Trong lúc đùa giỡn, đoàn người đã tiến vào Huyền Thiên Tự.
Thương Tuyệt Lệ cởi ngựa đến:“Vương, đã đến Huyền Thiên Tự rồi.”
“Ừ.” Cô Ngự Hàn lên tiếng.
Chỉ chốc lát sau, cung nữ hộ tống liền tiến đến vén màn xe lên, Cô Ngự Hàn cùng Bối Bối xuống xe ngựa cùng một lúc, những người khác cũng đã có mặt đầy đủ.
Bối Bối mới đứng vững trên mắt đất, đã bị tự miếu trang nghiêm rộng lớn trước mắt này hấp dẫn ánh mắt, tầng tầng những bậc thềm bằng phẳng thẳng lên, đình đài lầu các đều có mang đậm mùi vị tôn giáo.
Trong tầm mắt rộng lớn, đều là những kiến trúc tự miếu sắc sảo, nàng không khỏi lên tiếng thán phục:“Wow….., tự miếu thật đẹp, Cô Ngự Hàn, nơi này thật lớn a, Khả Y, nàng thấy không, nơi này thật đẹp!”
Bối Bối lại quay đầu nói với Khả Y đang đứng bên cạnh cách đó không xa.
“Ừa, thật sự rất đẹp.” Ánh mắt của Khả Y cũng không khỏi tràn ngập thán phục đối với tự miếu thiêng liêng.
“Chúng ta phải ở nơi này ba ngày, đến lúc đó nàng có thể xem cho đủ.” Cô Ngự Hàn khẽ cười ôm thắt lưng của nàng đi về phía trước.
Trụ trì Huyền Thiên Tự từ trên bậc thang bước xuống nghênh đón, râu dài bạc trắng theo gió tung bay, vẻ mặt hiền lành.
“Vương, Vương hậu nương nương, lão nạp kính chào.”
“Kính chào Trụ trì.” Cô Ngự Hàn thể hiện vẻ mặt đứng đắn lại có chút tà mị khó thấy được, giọng nói mang theo kính trọng.
Bối Bối cũng không khỏi cảm thấy kính nể, cùng Cô Ngự Hàn hành lễ với Trụ trì.
“Kính chào Huyên Trữ công chúa.” Chủ trì quay sang hướng Huyên Trữ công chúa đang đứng bên cạnh chắp tay thi lễ.
Huyên Trữ công chúa cũng là nhu thuận đoan trang chấp tay đáp lễ.
“Các vị thí chủ mời.”
Trụ trì dẫn đường cho mọi người cùng bước lên những bậc thềm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.