Quyển 3 - Chương 244: TUYÊN CHIẾN
Bổn Túi Túi
31/03/2014
Theo chỉ dẫn, Cô Ngự Hàn và Bối Bối ở hai gian phòng riêng biệt chung một sân viện.
“Vương hậu nương nương, đây là phòng trụ trì sắp xếp cho người, hy vọng người sẽ thích.” Hòa thượng dẫn đường cung kính nói.
Bối Bối rất lễ độ mỉm cười:“Tốt lắm, cám ơn sư phụ.”
“Vậy bần tăng cáo lui trước.”
“Được.” Bối Bối lịch sự mỉm cười.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng, bả vai của nàng buông lỏng, thở ra một hơi lớn.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh gian phòng một chút, tuy rằng đơn sơ, cũng không mất vẻ thanh nhã.
Lực chú ý của nàng tập trung trên giường, nhìn chăn, nàng đưa tay sờ sờ, tự nói một mình:“Không biết chăn này ấm không? Ài, không thể cùng Cô Ngự Hàn ngủ chung một gian phòng, hy vọng buổi tối đừng quá lạnh, bằng không thì thảm.”
“Cái gì thảm?” Giọng nói của Cô Ngự Hàn đột ngột vang lên.
Bối Bối quay đầu mạnh nhìn lại, chỉ thấy hắn tà mị tựa vào cửa phòng, thân hình cao lớn anh tuấn che khuất tuyết quang trắng tinh ở bên ngoài, vài hạt tuyết trắng tinh ánh sáng nhàn nhạt rơi ở trên bờ vai của hắn, dường như làm cho hình dáng tuấn mỹ của hắn, thêm vài phần thần bí.
Một thân xiêm y trắng như tuyết phiêu dật bay bay, càng lộ rõ dáng vẻ tuấn dật.
“Nhìn thế nào lại có yêu nghiệt như vậy.” Bối Bối nhịn không được chu miệng nói thầm, ánh mắt lại nhìn đến căm phẫn.
Thính tai nghe được hờn dỗi của nàng, hắn nhíu mày, nhẹ nhàng cười đi vào đứng trước mặt nàng, cúi đầu tiến sát nhìn thật kĩ vào mắt của nàng:“Tiểu Bối Bối, cái gì thảm?”
Nghe vậy, nàng nhớ tới vấn đề khó vừa rồi, đáng thương đưa tay chỉ vào giường, sau đó giả mặt quỷ với hắn:“Chúng ta không thể ngủ cùng nhau, ta không có đại ấm lô”.
Hắn tà khí nhướng mày, giả vờ hạ giọng nói nhỏ:“Ta không ngại buổi tối nàng vụng trộm đến phòng của ta, bò lên giường của ta.”
Vừa dứt lời, Bối Bối liền cho hắn một phấn quyền:“Không được, bọn họ nói ở trong tự phải tuân thủ quy củ, nam nữ không thể ở cùng phòng.”
“A? Thì ra Tiểu Bối Bối của ta cũng biết nghe lời như vậy a.” Hắn dùng một loại giọng điệu thật kinh ngạc trêu chọc nàng.
Nàng bĩu môi:“Còn không phải là vì chàng, ta cũng không muốn hại chàng mất mặt.”
Nghe được lời của nàng, đôi mắt đen của hắn không khỏi dịu dàng ẩn chứa một tia cảm động, nâng cánh tay đem nàng ôm vào lòng, ôm lấy thật chặt.
“Tiểu Bối Bối trưởng thành rồi, ư?” Hắn không quên chế nhạo nàng, chính là trong mắt tràn ngập nhu tình.
Nàng lại thưởng cho hắn một phần quyền:“Người ta đang nói nghiêm túc với chàng, còn chàng lại nói đùa.”
“A......” Hắn cười khẽ không thôi.
Ngay lúc ôm nhau hết sức ngọt ngào, đột nhiên cửa phòng bị người ta lỗ mãng mở ra, giọng nói của Huyên Trữ công chúa đồng thời vang lên.
“Tô Bối Bối, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Nhưng mà, lúc nàng thấy trong phòng còn có người khác, kiêu ngạo của nàng lập mất đi một nửa, giọng nói lại nhỏ rất nhiều:“Vương huynh, huynh cũng ở đây a.”
Cô Ngự Hàn từ từ buông người trong lòng ra, sau đó mới người xoay đối diện với muội muội, chau mày, giọng nói có chút không vui trầm xuống:“Huyên Trữ, đây là lễ giáo của muội ư, trước khi vào cũng không nhớ rõ gõ cửa sao? Bối Bối là tẩu tử của muội, về sau không được lại vô lễ gọi tên họ của nàng ấy như vậy.”
Cho dù không phục, nhưng Huyên Trữ công chúa cũng không dám phản bác, chỉ bướng bỉnh cúi đầu không nói lời nào.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn nhíu mày càng chặt, sau đó mới nghĩ muốn giáo huấn muội muội, lại bị Bối Bối giành nói trước.
“Không sao, dù sao nàng ấy không thích ta, ta cũng không thích nàng ấy, hay là không cần tuân theo lễ giáo, bằng không ta còn sợ lúc đó ta không có tâm tư đáp lễ, thẳng thắn một chút như vậy cũng tốt, không thích nhau là đúng thôi.”
Mặt Bối Bối tủm tỉm cười, còn vừa nói vừa tự gật đầu, dáng vẻ giống như cực kỳ đồng ý với lời nói của mình.
Cô Ngự Hàn không biết cách nào nhu mi tâm, hắn là vì nàng tạo lập uy nghiêm, nàng như thế nào ngay lúc này phá bỏ những gì hắn tạo ra chứ.
Nghe được nàng nói như vậy, Huyên Trữ công chúa rất muốn gật đầu đồng ý, lại ngại vì có Vương huynh ở đó, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ vẻ khiêu chiến đối với Bối Bối, các nàng chính là chán ghét nhau.
Liếc Huyên Trữ công chúa một cái, nhãn châu đen láy của Bối Bối xoay tròn, sau đó đưa tay đẩy Cô Ngự Hàn, ý bảo hắn đi ra ngoài.
“Được rồi, Cô Ngự Hàn, chàng đi về trước, trong cuộc chiến của nữ nhân chúng ta, chàng không cần ở một bên làm vướng chân vướng tay, tránh càng xa càng tốt, trăm ngàn lần không cần cuốn vào chuyện này, không có lợi ích gì cho chàng!”
“Chiến tranh?” Cô Ngự Hàn cảm thấy dở khóc dở cười nhìn nàng, có cần khoa trương như vậy không.
Tuy rằng không muốn rời đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt rất kiên định của nàng, hắn vẫn rơi vào thế bị động bị nàng đẩy ra ngoài, lúc đi qua cạnh Huyên Trữ, hắn cho muội muội một ánh mắt cảnh cáo.
Đem Cô Ngự Hàn tống ra ngoài cửa, Bối Bối để tay sau lưng đóng cửa một tiếng “Oành” vang lên, sau đó khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Huyên Trữ công chúa.
“Công chúa nổi giận đùng đùng chạy tới là muốn đánh nhau lại không thành?Nhưng mà...... Bây giờ ngươi cũng chưa hẳn đánh thắng được ta.”
Nói xong, nàng thật tự cho mình cao hơn đem Huyên Trữ công chúa đánh giá từ cao đến thấp một lần, tuyệt không đem Huyên Ninh công chúa đang dần dần phát tác cơn giận để vào mắt.
Huyên Trữ công chúa bị ánh mắt của nàng nhìn vào mà cả người giận đến bốc khói, nàng bước một bước dài cực nhanh tới trước mặt Bối Bối, cất cao giọng: “Ngược lại bản công chúa muốn xem cuối cùng ngươi trộm được bao nhiêu pháp lực của Vương huynh.
“Trộm? Công chúa nói làm gì khó nghe như vậy.” Bối Bối lười biếng nâng mắt.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Hừ, nếu không có Vương huynh ta, ngươi cho là ngươi một con người nhỏ bé có thể học thành pháp thuật, nằm mơ!” Huyên Trữ công chúa ra vẻ khinh thường Bối Bối.
Bối Bối chỉ lạnh nhạt cười:“Ngươi không biết ta chính là thích nằm mơ sao?”
“Ngươi......” Ngược lại Huyên Trữ công chúa bị một câu hời hợt của nàng làm không biết nên trả lời lại như thế nào.
Hít một hơi thật sâu, Huyên Trữ công chúa đột nhiên nhớ lại mục đích của mình, nàng hất cằm lên:“Tô Bối Bối, ta cảnh cáo ngươi, sau khi ngươi làm thê tử của Vương huynh tốt nhất an phận một chút, đừng làm mất mặt Vương huynh ta, bằng không ta nhất định không buông tha cho ngươi!”
Nói xong, nàng nắm chặt tay giơ giơ ở trước mặt Bối Bối, sau đó ngoảnh đầu bước đi ra ngoài.
Bối Bối còn không kịp nói hai chữ “không tiễn”, Huyên Trữ công chúa đột nhiên lại quay đầu lại, thiếu chút nữa Bối Bối đâm sầm vào, hai người dường như lập tức lùi về phía sau vài bước, sau đó trừng mắt nhìn nhau.
“Tô Bối Bối, khiêu chiến của ngươi bản công chúa tiếp nhận, buổi trưa ngày mai ở hậu viện tự miếu, chúng ta đánh một trận, bản công chúa nhất định đánh thắng ngươi!”
Sau khi Huyên Trữ công chúa tuyên chiến xong, liền xoay người lại rời đi, tốc độ cực kỳ nhanh, giống như không muốn ở lại đây chút nào.
Bối Bối nhịn không được trừng mắt, thật là một công chúa ngang ngược tự cho mình đúng, cứ như vậy tuyên chiến, nàng còn chưa nói muốn đồng ý nha.
Nhưng mà...... Nhân cơ hội tìm người để rèn luyện pháp thuật cũng không tệ.
“Vương hậu nương nương, đây là phòng trụ trì sắp xếp cho người, hy vọng người sẽ thích.” Hòa thượng dẫn đường cung kính nói.
Bối Bối rất lễ độ mỉm cười:“Tốt lắm, cám ơn sư phụ.”
“Vậy bần tăng cáo lui trước.”
“Được.” Bối Bối lịch sự mỉm cười.
Cuối cùng chỉ còn lại một mình nàng, bả vai của nàng buông lỏng, thở ra một hơi lớn.
Nhìn hoàn cảnh xung quanh gian phòng một chút, tuy rằng đơn sơ, cũng không mất vẻ thanh nhã.
Lực chú ý của nàng tập trung trên giường, nhìn chăn, nàng đưa tay sờ sờ, tự nói một mình:“Không biết chăn này ấm không? Ài, không thể cùng Cô Ngự Hàn ngủ chung một gian phòng, hy vọng buổi tối đừng quá lạnh, bằng không thì thảm.”
“Cái gì thảm?” Giọng nói của Cô Ngự Hàn đột ngột vang lên.
Bối Bối quay đầu mạnh nhìn lại, chỉ thấy hắn tà mị tựa vào cửa phòng, thân hình cao lớn anh tuấn che khuất tuyết quang trắng tinh ở bên ngoài, vài hạt tuyết trắng tinh ánh sáng nhàn nhạt rơi ở trên bờ vai của hắn, dường như làm cho hình dáng tuấn mỹ của hắn, thêm vài phần thần bí.
Một thân xiêm y trắng như tuyết phiêu dật bay bay, càng lộ rõ dáng vẻ tuấn dật.
“Nhìn thế nào lại có yêu nghiệt như vậy.” Bối Bối nhịn không được chu miệng nói thầm, ánh mắt lại nhìn đến căm phẫn.
Thính tai nghe được hờn dỗi của nàng, hắn nhíu mày, nhẹ nhàng cười đi vào đứng trước mặt nàng, cúi đầu tiến sát nhìn thật kĩ vào mắt của nàng:“Tiểu Bối Bối, cái gì thảm?”
Nghe vậy, nàng nhớ tới vấn đề khó vừa rồi, đáng thương đưa tay chỉ vào giường, sau đó giả mặt quỷ với hắn:“Chúng ta không thể ngủ cùng nhau, ta không có đại ấm lô”.
Hắn tà khí nhướng mày, giả vờ hạ giọng nói nhỏ:“Ta không ngại buổi tối nàng vụng trộm đến phòng của ta, bò lên giường của ta.”
Vừa dứt lời, Bối Bối liền cho hắn một phấn quyền:“Không được, bọn họ nói ở trong tự phải tuân thủ quy củ, nam nữ không thể ở cùng phòng.”
“A? Thì ra Tiểu Bối Bối của ta cũng biết nghe lời như vậy a.” Hắn dùng một loại giọng điệu thật kinh ngạc trêu chọc nàng.
Nàng bĩu môi:“Còn không phải là vì chàng, ta cũng không muốn hại chàng mất mặt.”
Nghe được lời của nàng, đôi mắt đen của hắn không khỏi dịu dàng ẩn chứa một tia cảm động, nâng cánh tay đem nàng ôm vào lòng, ôm lấy thật chặt.
“Tiểu Bối Bối trưởng thành rồi, ư?” Hắn không quên chế nhạo nàng, chính là trong mắt tràn ngập nhu tình.
Nàng lại thưởng cho hắn một phần quyền:“Người ta đang nói nghiêm túc với chàng, còn chàng lại nói đùa.”
“A......” Hắn cười khẽ không thôi.
Ngay lúc ôm nhau hết sức ngọt ngào, đột nhiên cửa phòng bị người ta lỗ mãng mở ra, giọng nói của Huyên Trữ công chúa đồng thời vang lên.
“Tô Bối Bối, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Nhưng mà, lúc nàng thấy trong phòng còn có người khác, kiêu ngạo của nàng lập mất đi một nửa, giọng nói lại nhỏ rất nhiều:“Vương huynh, huynh cũng ở đây a.”
Cô Ngự Hàn từ từ buông người trong lòng ra, sau đó mới người xoay đối diện với muội muội, chau mày, giọng nói có chút không vui trầm xuống:“Huyên Trữ, đây là lễ giáo của muội ư, trước khi vào cũng không nhớ rõ gõ cửa sao? Bối Bối là tẩu tử của muội, về sau không được lại vô lễ gọi tên họ của nàng ấy như vậy.”
Cho dù không phục, nhưng Huyên Trữ công chúa cũng không dám phản bác, chỉ bướng bỉnh cúi đầu không nói lời nào.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn nhíu mày càng chặt, sau đó mới nghĩ muốn giáo huấn muội muội, lại bị Bối Bối giành nói trước.
“Không sao, dù sao nàng ấy không thích ta, ta cũng không thích nàng ấy, hay là không cần tuân theo lễ giáo, bằng không ta còn sợ lúc đó ta không có tâm tư đáp lễ, thẳng thắn một chút như vậy cũng tốt, không thích nhau là đúng thôi.”
Mặt Bối Bối tủm tỉm cười, còn vừa nói vừa tự gật đầu, dáng vẻ giống như cực kỳ đồng ý với lời nói của mình.
Cô Ngự Hàn không biết cách nào nhu mi tâm, hắn là vì nàng tạo lập uy nghiêm, nàng như thế nào ngay lúc này phá bỏ những gì hắn tạo ra chứ.
Nghe được nàng nói như vậy, Huyên Trữ công chúa rất muốn gật đầu đồng ý, lại ngại vì có Vương huynh ở đó, chỉ có thể dùng ánh mắt tỏ vẻ khiêu chiến đối với Bối Bối, các nàng chính là chán ghét nhau.
Liếc Huyên Trữ công chúa một cái, nhãn châu đen láy của Bối Bối xoay tròn, sau đó đưa tay đẩy Cô Ngự Hàn, ý bảo hắn đi ra ngoài.
“Được rồi, Cô Ngự Hàn, chàng đi về trước, trong cuộc chiến của nữ nhân chúng ta, chàng không cần ở một bên làm vướng chân vướng tay, tránh càng xa càng tốt, trăm ngàn lần không cần cuốn vào chuyện này, không có lợi ích gì cho chàng!”
“Chiến tranh?” Cô Ngự Hàn cảm thấy dở khóc dở cười nhìn nàng, có cần khoa trương như vậy không.
Tuy rằng không muốn rời đi, nhưng nhìn thấy ánh mắt rất kiên định của nàng, hắn vẫn rơi vào thế bị động bị nàng đẩy ra ngoài, lúc đi qua cạnh Huyên Trữ, hắn cho muội muội một ánh mắt cảnh cáo.
Đem Cô Ngự Hàn tống ra ngoài cửa, Bối Bối để tay sau lưng đóng cửa một tiếng “Oành” vang lên, sau đó khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn Huyên Trữ công chúa.
“Công chúa nổi giận đùng đùng chạy tới là muốn đánh nhau lại không thành?Nhưng mà...... Bây giờ ngươi cũng chưa hẳn đánh thắng được ta.”
Nói xong, nàng thật tự cho mình cao hơn đem Huyên Trữ công chúa đánh giá từ cao đến thấp một lần, tuyệt không đem Huyên Ninh công chúa đang dần dần phát tác cơn giận để vào mắt.
Huyên Trữ công chúa bị ánh mắt của nàng nhìn vào mà cả người giận đến bốc khói, nàng bước một bước dài cực nhanh tới trước mặt Bối Bối, cất cao giọng: “Ngược lại bản công chúa muốn xem cuối cùng ngươi trộm được bao nhiêu pháp lực của Vương huynh.
“Trộm? Công chúa nói làm gì khó nghe như vậy.” Bối Bối lười biếng nâng mắt.
“Chẳng lẽ không đúng sao? Hừ, nếu không có Vương huynh ta, ngươi cho là ngươi một con người nhỏ bé có thể học thành pháp thuật, nằm mơ!” Huyên Trữ công chúa ra vẻ khinh thường Bối Bối.
Bối Bối chỉ lạnh nhạt cười:“Ngươi không biết ta chính là thích nằm mơ sao?”
“Ngươi......” Ngược lại Huyên Trữ công chúa bị một câu hời hợt của nàng làm không biết nên trả lời lại như thế nào.
Hít một hơi thật sâu, Huyên Trữ công chúa đột nhiên nhớ lại mục đích của mình, nàng hất cằm lên:“Tô Bối Bối, ta cảnh cáo ngươi, sau khi ngươi làm thê tử của Vương huynh tốt nhất an phận một chút, đừng làm mất mặt Vương huynh ta, bằng không ta nhất định không buông tha cho ngươi!”
Nói xong, nàng nắm chặt tay giơ giơ ở trước mặt Bối Bối, sau đó ngoảnh đầu bước đi ra ngoài.
Bối Bối còn không kịp nói hai chữ “không tiễn”, Huyên Trữ công chúa đột nhiên lại quay đầu lại, thiếu chút nữa Bối Bối đâm sầm vào, hai người dường như lập tức lùi về phía sau vài bước, sau đó trừng mắt nhìn nhau.
“Tô Bối Bối, khiêu chiến của ngươi bản công chúa tiếp nhận, buổi trưa ngày mai ở hậu viện tự miếu, chúng ta đánh một trận, bản công chúa nhất định đánh thắng ngươi!”
Sau khi Huyên Trữ công chúa tuyên chiến xong, liền xoay người lại rời đi, tốc độ cực kỳ nhanh, giống như không muốn ở lại đây chút nào.
Bối Bối nhịn không được trừng mắt, thật là một công chúa ngang ngược tự cho mình đúng, cứ như vậy tuyên chiến, nàng còn chưa nói muốn đồng ý nha.
Nhưng mà...... Nhân cơ hội tìm người để rèn luyện pháp thuật cũng không tệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.