Chương 8
Lục Tiểu Duy
22/03/2022
Tử Tu, đêm qua gió lớn nổi lên, mưa rào buông xuống, em nhớ anh.
Nhìn những đám mây đen thổi tới, em biết ngay đêm sẽ có mưa. Em phục mình quá, giờ đã là người biết xem trăng sao đoán thời tiết rồi đấy.
Nghĩ đến đây, em cũng tự bật cười. Chắc hẳn cụm từ “mặt dày” là để chỉ người như em.
Nhưng chuyện trên đời đều vậy cả mà?
Những nhà tiên tri, thầy bói trên thế giới vẫn thường phán 2012 là tận thế rồi tai này họa kia đó thôi.
Chẳng khác gì tờ giấy em lấy được trong chiếc bánh quy may mắn: You will buy shoes. Lúc đọc được dòng chữ ấy, em muốn mua luôn cả đầu của chủ quán.
Khi biết hôm đó là sinh nhật em, Phương Bằng đã nương cớ ấy để hẹn gặp anh.
Bữa cơm ấy chẳng hề vui vẻ. Sau khi bị vợ Phương Bằng mỉa mai, anh đã dắt em về.
Rồi Phương Bằng cản hai đứa mình lại.
Em biết, anh hận ông ta.
Tựa như em hận ông trời vậy.
Ông ta là bố của anh về mặt huyết thống nhưng chưa từng làm người bố thực thụ của anh dẫu chỉ một ngày.
Bố anh bỏ vợ bỏ con, mẹ anh mất vì khó sinh, anh phải sống cùng bà ngoại.
Đến năm anh học lớp mười hai, ông ta trở về tìm anh, bảo rằng muốn dẫn anh sang Anh sống cùng ông ta.
Anh đồng ý, cũng trở thành sinh viên Đại học Cambridge.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, thấy không thể vu cho anh tội ăn trộm, vợ Phương Bằng đòi kiện anh vì xâm phạm trẻ vị thành niên.
Em nghĩ, chắc chắn con mụ đó ghen ghét anh.
Chắc anh sẽ hỏi sao em biết.
Ờm, nói ra có lẽ anh chẳng tin nhưng đó là lời Phương Bằng nói cho em.
Nói xong, ông ta còn đồng ý cho em một triệu để khuyên anh về nhà.
Em muốn đồng ý lắm nhưng em không làm vậy, vì em biết anh sẽ không nhận ông ta là bố.
Giờ nghĩ lại mới thấy đáng ra em nên đồng ý.
Quả nhiên khi đó chúng ta đều chưa trưởng thành.
Nhìn những đám mây đen thổi tới, em biết ngay đêm sẽ có mưa. Em phục mình quá, giờ đã là người biết xem trăng sao đoán thời tiết rồi đấy.
Nghĩ đến đây, em cũng tự bật cười. Chắc hẳn cụm từ “mặt dày” là để chỉ người như em.
Nhưng chuyện trên đời đều vậy cả mà?
Những nhà tiên tri, thầy bói trên thế giới vẫn thường phán 2012 là tận thế rồi tai này họa kia đó thôi.
Chẳng khác gì tờ giấy em lấy được trong chiếc bánh quy may mắn: You will buy shoes. Lúc đọc được dòng chữ ấy, em muốn mua luôn cả đầu của chủ quán.
Khi biết hôm đó là sinh nhật em, Phương Bằng đã nương cớ ấy để hẹn gặp anh.
Bữa cơm ấy chẳng hề vui vẻ. Sau khi bị vợ Phương Bằng mỉa mai, anh đã dắt em về.
Rồi Phương Bằng cản hai đứa mình lại.
Em biết, anh hận ông ta.
Tựa như em hận ông trời vậy.
Ông ta là bố của anh về mặt huyết thống nhưng chưa từng làm người bố thực thụ của anh dẫu chỉ một ngày.
Bố anh bỏ vợ bỏ con, mẹ anh mất vì khó sinh, anh phải sống cùng bà ngoại.
Đến năm anh học lớp mười hai, ông ta trở về tìm anh, bảo rằng muốn dẫn anh sang Anh sống cùng ông ta.
Anh đồng ý, cũng trở thành sinh viên Đại học Cambridge.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, thấy không thể vu cho anh tội ăn trộm, vợ Phương Bằng đòi kiện anh vì xâm phạm trẻ vị thành niên.
Em nghĩ, chắc chắn con mụ đó ghen ghét anh.
Chắc anh sẽ hỏi sao em biết.
Ờm, nói ra có lẽ anh chẳng tin nhưng đó là lời Phương Bằng nói cho em.
Nói xong, ông ta còn đồng ý cho em một triệu để khuyên anh về nhà.
Em muốn đồng ý lắm nhưng em không làm vậy, vì em biết anh sẽ không nhận ông ta là bố.
Giờ nghĩ lại mới thấy đáng ra em nên đồng ý.
Quả nhiên khi đó chúng ta đều chưa trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.