Chương 9
Lục Tiểu Duy
22/03/2022
Trang chủ Xấp Thư Tình Bên Cửa Sổ09 | Xấp thư tình bên cửa sổ
Sau một đêm tàn phá, ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa cũng điêu tàn.
Cái gọi là sinh linh, vạn vật đều chẳng chịu nổi sự đày đọa của ông trời —— Em cũng thế.
Khoảnh khắc biết mình mắc bệnh, em cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.
Bầu trời như đổ xuống khiến em không sao thở nổi, khiến em phải ngã gục xuống tận địa ngục mới cam tâm.
Đây chính là cảm nhận của em khi đó, một cảm giác tồi tệ.
Nhìn sổ khám bệnh, em bật cười.
Nó là một sự giải thoát, giải thoát cho em khỏi đớn đau và ốm yếu —— Em đang nói cái gì vậy nhỉ? Đến bản thân em cũng chẳng thể tin được những lời này.
Thật ra em chỉ không khóc được thôi, vì em biết khóc cũng chẳng được gì.
Anh nói xem em chưa từng làm việc xấu xa gì, vậy tại sao người chết lại là em nhỉ?
Câu này em đã hỏi chính mình, hỏi anh, hỏi Văn Kiêu và cả bố em.
Sau cùng mọi người đều thấy phiền, kể cả bản thân em.
Dù mọi người không nói nhưng em nhận ra được mọi người rất mệt mỏi.
Em biết cả đấy, nhưng…
Em vẫn không muốn chết.
Em cũng muốn cầu thần, bái phật, share cá chép may mắn, nhưng đâu được ích gì.
Nó chỉ khiến em chết “có ý nghĩa” hơn thôi.
Ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa… cũng điêu tàn rồi.
Sau một đêm tàn phá, ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa cũng điêu tàn.
Cái gọi là sinh linh, vạn vật đều chẳng chịu nổi sự đày đọa của ông trời —— Em cũng thế.
Khoảnh khắc biết mình mắc bệnh, em cảm thấy cả thế giới đều sụp đổ.
Bầu trời như đổ xuống khiến em không sao thở nổi, khiến em phải ngã gục xuống tận địa ngục mới cam tâm.
Đây chính là cảm nhận của em khi đó, một cảm giác tồi tệ.
Nhìn sổ khám bệnh, em bật cười.
Nó là một sự giải thoát, giải thoát cho em khỏi đớn đau và ốm yếu —— Em đang nói cái gì vậy nhỉ? Đến bản thân em cũng chẳng thể tin được những lời này.
Thật ra em chỉ không khóc được thôi, vì em biết khóc cũng chẳng được gì.
Anh nói xem em chưa từng làm việc xấu xa gì, vậy tại sao người chết lại là em nhỉ?
Câu này em đã hỏi chính mình, hỏi anh, hỏi Văn Kiêu và cả bố em.
Sau cùng mọi người đều thấy phiền, kể cả bản thân em.
Dù mọi người không nói nhưng em nhận ra được mọi người rất mệt mỏi.
Em biết cả đấy, nhưng…
Em vẫn không muốn chết.
Em cũng muốn cầu thần, bái phật, share cá chép may mắn, nhưng đâu được ích gì.
Nó chỉ khiến em chết “có ý nghĩa” hơn thôi.
Ve ngừng kêu, chim ngừng hót, hoa… cũng điêu tàn rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.