Chương 50
Tả Mộc Trà Trà Quân
19/10/2021
Edit: Tiểu Mun (TieuMun1911)
Tạ thẩm nghe xong trong lòng cũng cực thoải mái! Ca nhi nhà mình tốt như vậy, Mã gia kia toàn người mắt chó nhìn không thấy, cuối cùng lại đi cưới người như vậy! Phi! Dương ca nhi gả đi nhiều năm như vậy, trừ bỏ thích đánh hán tử, còn không phải cũng là một người không có hài tử sao!
Tạ ca nhi phơi xong quần áo, không nói một lời trở về phòng, trước đó vài ngày hắn nghe Chung Hoa nói Mã Phú Quý muốn cưới người mới, trong lòng khó chịu, nhưng hôm nay thật sự nghe thấy tin tức Mã Phú Quý đã thành thân, hắn ngược lại thật bình tĩnh, trong lòng không có một chút dao động, xem ra, phần nghiệt duyên này đã hoàn toàn kết thúc, không phải sao?
"Tức phụ nhi.."
Hứa Thanh quay lưng trước ánh mắt như muốn nhìn thấu người của Lý Trường Phong, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh không hề lay động, có chút nóng nảy, không ngừng chuyển động xung quanh Hứa Thanh, "Tức phụ nhi, ta sai rồi! Lần sau ta không dùng sức như vậy nữa."
Hứa Thanh khua một cái tát lên đầu Lý Trường Phong, "Còn có lần sau?" Lý Trường Phong không đau không ngứa dựa lại gần, nghe được lời này lập tức tỏ vẻ trong lòng hết sức ăn năn, "Không có lần sau! Không có lần sau!"
"Ngươi nói xem buổi tối hôm nay chúng ta ngủ như thế nào đi." Hứa Thanh dứt khoát buông công việc trong tay, nhìn thẳng Lý Trường Phong, thật là quá lắm rồi! Tên hỗn đản này cư nhiên đem giường làm sập!
Lý Trường Phong vội vàng tiếp nhận công việc trong tay Hứa Thanh, vừa nhanh nhẹn làm, vừa lớn tiếng nói: "Trước tạm thời đem giường tu sửa lại dùng tạm, trong khoảng thời gian này ta sẽ làm một cái giường lớn thay thế!" Nhất định dùng phải bền, sẽ không bởi vì động tác quá lớn phát ra âm thanh "Kẽo kẹt kẽo kẹt", càng sẽ không bởi vì vận động một chút "Nhẹ nhàng" như vậy liền sập!
Cũng chỉ có thể như vậy, Hứa Thanh ảo não lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta làm sao lại muốn chứ! Thật là!"
Lý Trường Phong vểnh lỗ tai muốn nghe rõ Hứa Thanh nói cái gì, tiếc rằng âm thanh Hứa Thanh quá nhanh quá nhỏ, hắn nghe không rõ.
"Uông ô! Gâu gâu!"
"Có người tới." Hứa Thanh nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bảo liền biết có người tới, đừng nhìn Tiểu Bảo vẫn là một chú chó nhỏ, Hứa Thanh cho nó uống linh tuyền, thân thể rất cường tráng, vóc dáng cũng lớn hơn, đã nhận biết người quen người lạ, tuy rằng tiếng kêu vẫn là âm thanh chó con ngây ngô.
Tạ thẩm vui tươi hớn hở đẩy ra cánh cổng, đã bị một con chó đen nhỏ cắn ống quần, "Tiểu gia hỏa này, còn biết giữ nhà, khó trách các ngươi không khóa cổng lại." Nhẹ nhàng đem Tiểu Bảo không hề có lực phản kháng đặt ở một bên, mỉm cười đi tới chỗ Hứa Thanh.
Hứa Thanh trấn an Tiểu Bảo bởi vì không ngăn được "Người xa lạ" mà chạy đến dưới chân Hứa Thanh kêu to, "Tạ thẩm có chuyện gì vui sao?" Tạ thẩm vốn lớn lên nho nhã, bây giờ cả người tràn ngập vui vẻ càng làm tăng thêm một phần sắc thái.
"Còn không phải là chuyện vui sao! Mã Phú Quý hôm qua thành thân!" Tạ thẩm vừa ngồi xuống ghế Hứa Thanh đưa cho liền chia sẻ niềm vui sướng của mình. Hứa Thanh vừa nghe Tạ thẩm nói Mã gia đón dâu nhưng giọng điệu giống như cười chế nhạo, liền nhìn qua Lý Trường Phong đang cúi đầu làm việc vài lần.
", ngươi nói xem đây có phải ông trời cũng nhìn không được hay không, mới cho Mã gia tìm ca nhi như vậy cho Mã Phú Quý." Tạ thẩm vốn đang thật là cao hứng, nhưng khi nghĩ đến Mã gia thà cưới một ca nhi mọi thứ bất kham như vậy cũng không cần Tạ Vũ nhà hắn, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ khó chịu.
Hứa Thanh không ngờ Lý Trường Phong cùng Lâm Phương Lương thật là giỏi, tìm cho Mã Phú Quý một người xứng như vậy, chính là Dương gia ca nhi này làm sao lại đồng ý chuyện này a.
Tạ thẩm đi rồi, Hứa Thanh đem nghi vấn trong lòng nói ra, Lý Trường Phong cười hắc hắc, "Dương gia ca nhi vừa nghe là Mã Phú Quý liền đáp ứng rồi, nói nhà bọn họ một thế hệ cũng chỉ có một người nối dõi, nếu gả qua đó chờ lão phu phu Mã gia rời đi, tài sản nhà này còn không phải là của hắn sao, Mã Phú Quý so với hán tử trước kia của hắn gầy yếu hơn, ách, đánh cũng càng dễ dàng, cũng không sợ hắn dám làm ra chuyện gì xấu."
"Chuyện này ngươi ra chủ ý?" Hứa Thanh gãi ngứa giúp Tiểu Bảo, trực tiếp nói ra đáp án khẳng định, Lý Trường Phong cũng không phủ nhận, ngẩng đầu lộ ra một hàm răng trắng với Hứa Thanh, sau đó lại cúi đầu làm việc.
Buổi chiều Tạ ca nhi tới Ngô gia trả đồ, vừa mới đi khỏi Ngô gia thì bị một bàn tay to ngăm đen, trên tay mọc đầy lông bịt kín miệng mũi, trực tiếp kéo đi một đoạn xa tới một căn nhà ở ven đường, Tạ ca nhi chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cổng trước mặt gắt gao đóng lại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống. Cám ơn các bạn đã ủng hộ!
Lâm Phương Lương chờ chuyện của Mã Phú Quý thành công vững chắc như đinh đóng cột xong, mới hưng phấn thu thập tốt mọi thứ vội vàng bắt xe lừa đi tới nhà Tạ ca nhi.
"A, Lâm tiểu đại phu, mau vào! Mau vào!" Tạ thúc mở cửa liền thấy Lâm Phương Lương đầy mặt tươi cười, vội vàng mời hắn vào trong nhà, Lâm Phương Lương ra vẻ trấn định vỗ vỗ hòm thuốc treo ở trên người, "Ta là tới nhìn xem thân thể Tạ ca nhi có phải đã hoàn toàn khôi phục hay không, ta sẽ không làm phiền đi?"
Tạ thúc trừng mắt với Lâm Phương Lương, "Nói cái gì đâu! Lão Tạ ta lại là người không biết tốt xấu như vậy sao? Mau tiến vào ngồi."
Lâm Phương Lương buông hòm thuốc ngồi xuống, cố ý vô tình nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng người hắn chờ mong, trong lòng có chút mất mát, "Tạ thúc, trong nhà chỉ có một mình thúc ở nhà sao?"
"Còn không phải là như vậy sao? Mẹ Tiểu Vũ đi tới Ngụy gia, Tiểu Vũ đi Ngô gia trả đồ vật ngày hôm qua mượn, nếu như biết rằng ngươi sẽ đến, thì dù có chuyện gì cũng sẽ không để cho bọn họ ra cửa a! Uống nước đi." Tạ thúc đem chén nước trà đặt ở trước mặt Lâm Phương Lương.
Hai người ngồi không bao lâu, Tạ ca nhi đã trở lại, Lâm Phương Lương vừa nhìn thấy Tạ ca nhi liền lập tức đứng lên, "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt như vậy!"
Tạ ca nhi cũng không nghĩ tới Lâm Phương Lương sẽ ở nhà mình, cố gắng nâng lên khóe miệng nói: "Lâm đại phu, không có việc gì, có thể là do đi đường tương đối vội." Thấy Tạ thúc vẻ mặt lo lắng cùng khẩn trương liền an ủi, "Cha, ta không có việc gì, ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát." Nói xong liền cúi đầu trực tiếp trở về phòng, bước chân cũng có chút tập tễnh.
Lâm Phương Lương cũng bất chấp lễ tiết, trực tiếp tiến lên giữ chặt cổ tay Tạ ca nhi, Tạ ca nhi lập tức phản xạ tính ném ra! "Buông ta ra!" Âm thanh rất lớn, tràn ngập hoảng loạn cùng sợ hãi, Lâm Phương Lương cùng Tạ thúc sửng sốt, không thích hợp!
Tạ ca nhi cũng phát hiện mình quá mức kích động, đôi mắt né tránh cặp mắt lập loè phảng phất có thể hiểu rõ hết thảy kia của Lâm Phương Lương, "Xin lỗi, ta có chút không thoải mái, ta, thật xin lỗi." Tạ thúc vội vàng tiến lên hóa giải bầu không khí xấu hổ này, "Thực xin lỗi a, thân thể Tiểu Vũ khả năng không khoẻ, cho nên ngữ khí không khỏi có chút quá kích động, đừng để ý, đừng để ý."
Lâm Phương Lương gắt gao nhìn thẳng Tạ ca nhi, "Ta là đại phu! Ngươi không thoải mái ta có trách nhiệm xem cho ngươi." Tạ ca nhi chịu không nổi ánh mắt nhiệt tình quyết liệt của Lâm Phương Lương, quay đầu né tránh, "Chuyện cũng không có gì lớn, không cần phiền toái."
"Nhưng nhìn ngươi như vậy, ta rất lo lắng!"
Lâm Phương Lương ngữ khí kiên định lại lo lắng không ngừng nói làm Tạ ca nhi khiếp sợ, ngay cả Tạ thúc cũng ngây ngẩn cả người, mà Tạ thẩm mới từ nhà Hứa Thanh trở về ngược lại tương đối bình tĩnh, hắn sớm biết tiểu tử này có tâm tư, nhưng lại không nghĩ tới tiểu tử này sẽ trực tiếp lớn mật nói ra ngay lúc này như thế.
Lâm Phương Lương nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ ca nhi, "Ta lo lắng cho ngươi, để ta nhìn một cái, được không?" Nói liền nhẹ nhàng đem tay Tạ ca nhi cầm ở trong tay, một tay khác bắt mạch.
Tạ thẩm vừa nghe bắt mạch, vội vàng tiến lên, "Làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy!" Tạ ca nhi lấy lại tinh thần, mới phát giác tay mình bị Lâm Phương Lương nắm ở trong tay, vội vàng dùng sức tránh thoát ra, "Không có việc gì, chính là đi có chút gấp, không có việc gì."
Tạ thẩm không tin, sốt ruột dò hỏi Lâm Phương Lương, Lâm Phương Lương nói: "Thân thể khôi phục rất tốt, nhưng trong lòng có chút bồn chồn lo lắng, có phải ngươi đã chịu cái gì kinh hách hay không?"
Tay Tạ ca nhi căng thẳng, còn chưa có mở miệng, Tạ thúc liền vỗ mạnh một cái lên người Lâm Phương Lương, âm trầm nói: "Kinh hách? Còn không phải là bởi vì ngươi nói câu nói kia khiến cho kinh hách! Đi, hai chúng ta phải tâm sự thật tốt!" Nói xong liền lôi kéo Lâm Phương Lương đi ra ngoài.
Tạ thẩm dùng tay sờ sờ trán Tạ ca nhi, "Còn tốt, không nóng, mau đi nghỉ ngơi đi, thân thể này còn chưa tốt hoàn toàn đâu." Tạ ca nhi yên lặng gật đầu, hiện tại trong lòng hắn là một mảnh lộn xộn, cần phải bình tĩnh một chút.
Cứ thế cũng đến chạng vạng, hôm nay trời cũng vẫn còn rất sáng, thời tiết là càng ngày càng nóng, trời cũng càng ngày càng tối muộn. Tuy vậy nhưng Hứa Thanh vẫn đem gà con lùa vào trong chuồng, nhà bọn họ ở dưới chân núi, ở thời đại này động vật trong núi cũng không ít. Nghĩ đến núi Hứa Thanh lại muốn ăn món ăn hoang dã, mấy ngày nay không phải ăn cá thì cũng chính là đồ chua cùng thịt heo, tuy nói mỗi ngày trôi qua thoải mái hơn so với rất nhiều người khác, chính là đối với một người đã ăn qua thịt thỏ hoang tươi ngon mà nói thì vẫn có chút hoài niệm a.
Lý Trường Phong đã làm xong hộp trang điểm La Kiều đặt, "Ta đem cái này đưa qua Trương gia" Hán tử của La Kiều họ Trương, tên gọi Trương Minh, nhà ở giữa thôn.
"Đi đi, trở về sớm một chút." Hứa Thanh cầm nhánh củi khô trêu đùa Tiểu Bảo nhảy lên theo động tác của cậu, cũng không ngẩng đầu lên nói, Lý Trường Phong không hài lòng, cái con chó nhỏ kia đẹp hơn hắn sao? Lý Trường Phong đi nhanh về phía trước, từ sau lưng Hứa Thanh ôm lấy cậu, sau đó khi Hứa Thanh quay đầu lại liền nhân cơ hội in một nụ hôn ở trên trán cậu.
"Ta đi đây."
"Người này thật là!" Hứa Thanh sờ sờ cái trán bị hôn, nhìn Tiểu Bảo trên mặt đất, hai mắt chó mộng bức, nở nụ cười, chọc Tiểu Bảo trong mắt càng thêm mộng bức, chủ nhân đang cười cái gì.
Lý Trường Phong đem đồ vật đi vào trong thôn, thôn dân trên đường về nhà đều có chút tò mò nhìn hắn, Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong rất ít khi đi vào trong thôn, nhiều nhất cũng chỉ đi đến Tạ gia, đi vào trong thôn rất ít, đi vào giữa thôn lại càng ít hơn.
Đi một đường trước ánh mắt tò mò hiếu kỳ của người khác, Lý Trường Phong gõ cổng một căn nhà ngói đen, trước đó hắn đã hỏi qua Ngụy lão nhị, nên bây giờ có thể tìm được chỗ ở này, mở cửa chính là một hán tử thân thể gầy ốm, nếu Hứa Thanh ở chỗ này nhất định nhận ra được vị này chính là một trong hai hán tử một béo một gầy lúc trước gặp Hứa Thanh ở trên đường, hán tử gầy ốm này còn từng châm chọc diện mạo Hứa Thanh.
Tạ thẩm nghe xong trong lòng cũng cực thoải mái! Ca nhi nhà mình tốt như vậy, Mã gia kia toàn người mắt chó nhìn không thấy, cuối cùng lại đi cưới người như vậy! Phi! Dương ca nhi gả đi nhiều năm như vậy, trừ bỏ thích đánh hán tử, còn không phải cũng là một người không có hài tử sao!
Tạ ca nhi phơi xong quần áo, không nói một lời trở về phòng, trước đó vài ngày hắn nghe Chung Hoa nói Mã Phú Quý muốn cưới người mới, trong lòng khó chịu, nhưng hôm nay thật sự nghe thấy tin tức Mã Phú Quý đã thành thân, hắn ngược lại thật bình tĩnh, trong lòng không có một chút dao động, xem ra, phần nghiệt duyên này đã hoàn toàn kết thúc, không phải sao?
"Tức phụ nhi.."
Hứa Thanh quay lưng trước ánh mắt như muốn nhìn thấu người của Lý Trường Phong, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lý Trường Phong thấy Hứa Thanh không hề lay động, có chút nóng nảy, không ngừng chuyển động xung quanh Hứa Thanh, "Tức phụ nhi, ta sai rồi! Lần sau ta không dùng sức như vậy nữa."
Hứa Thanh khua một cái tát lên đầu Lý Trường Phong, "Còn có lần sau?" Lý Trường Phong không đau không ngứa dựa lại gần, nghe được lời này lập tức tỏ vẻ trong lòng hết sức ăn năn, "Không có lần sau! Không có lần sau!"
"Ngươi nói xem buổi tối hôm nay chúng ta ngủ như thế nào đi." Hứa Thanh dứt khoát buông công việc trong tay, nhìn thẳng Lý Trường Phong, thật là quá lắm rồi! Tên hỗn đản này cư nhiên đem giường làm sập!
Lý Trường Phong vội vàng tiếp nhận công việc trong tay Hứa Thanh, vừa nhanh nhẹn làm, vừa lớn tiếng nói: "Trước tạm thời đem giường tu sửa lại dùng tạm, trong khoảng thời gian này ta sẽ làm một cái giường lớn thay thế!" Nhất định dùng phải bền, sẽ không bởi vì động tác quá lớn phát ra âm thanh "Kẽo kẹt kẽo kẹt", càng sẽ không bởi vì vận động một chút "Nhẹ nhàng" như vậy liền sập!
Cũng chỉ có thể như vậy, Hứa Thanh ảo não lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm: "Ta làm sao lại muốn chứ! Thật là!"
Lý Trường Phong vểnh lỗ tai muốn nghe rõ Hứa Thanh nói cái gì, tiếc rằng âm thanh Hứa Thanh quá nhanh quá nhỏ, hắn nghe không rõ.
"Uông ô! Gâu gâu!"
"Có người tới." Hứa Thanh nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Bảo liền biết có người tới, đừng nhìn Tiểu Bảo vẫn là một chú chó nhỏ, Hứa Thanh cho nó uống linh tuyền, thân thể rất cường tráng, vóc dáng cũng lớn hơn, đã nhận biết người quen người lạ, tuy rằng tiếng kêu vẫn là âm thanh chó con ngây ngô.
Tạ thẩm vui tươi hớn hở đẩy ra cánh cổng, đã bị một con chó đen nhỏ cắn ống quần, "Tiểu gia hỏa này, còn biết giữ nhà, khó trách các ngươi không khóa cổng lại." Nhẹ nhàng đem Tiểu Bảo không hề có lực phản kháng đặt ở một bên, mỉm cười đi tới chỗ Hứa Thanh.
Hứa Thanh trấn an Tiểu Bảo bởi vì không ngăn được "Người xa lạ" mà chạy đến dưới chân Hứa Thanh kêu to, "Tạ thẩm có chuyện gì vui sao?" Tạ thẩm vốn lớn lên nho nhã, bây giờ cả người tràn ngập vui vẻ càng làm tăng thêm một phần sắc thái.
"Còn không phải là chuyện vui sao! Mã Phú Quý hôm qua thành thân!" Tạ thẩm vừa ngồi xuống ghế Hứa Thanh đưa cho liền chia sẻ niềm vui sướng của mình. Hứa Thanh vừa nghe Tạ thẩm nói Mã gia đón dâu nhưng giọng điệu giống như cười chế nhạo, liền nhìn qua Lý Trường Phong đang cúi đầu làm việc vài lần.
", ngươi nói xem đây có phải ông trời cũng nhìn không được hay không, mới cho Mã gia tìm ca nhi như vậy cho Mã Phú Quý." Tạ thẩm vốn đang thật là cao hứng, nhưng khi nghĩ đến Mã gia thà cưới một ca nhi mọi thứ bất kham như vậy cũng không cần Tạ Vũ nhà hắn, trong lòng tự nhiên dâng lên một cỗ khó chịu.
Hứa Thanh không ngờ Lý Trường Phong cùng Lâm Phương Lương thật là giỏi, tìm cho Mã Phú Quý một người xứng như vậy, chính là Dương gia ca nhi này làm sao lại đồng ý chuyện này a.
Tạ thẩm đi rồi, Hứa Thanh đem nghi vấn trong lòng nói ra, Lý Trường Phong cười hắc hắc, "Dương gia ca nhi vừa nghe là Mã Phú Quý liền đáp ứng rồi, nói nhà bọn họ một thế hệ cũng chỉ có một người nối dõi, nếu gả qua đó chờ lão phu phu Mã gia rời đi, tài sản nhà này còn không phải là của hắn sao, Mã Phú Quý so với hán tử trước kia của hắn gầy yếu hơn, ách, đánh cũng càng dễ dàng, cũng không sợ hắn dám làm ra chuyện gì xấu."
"Chuyện này ngươi ra chủ ý?" Hứa Thanh gãi ngứa giúp Tiểu Bảo, trực tiếp nói ra đáp án khẳng định, Lý Trường Phong cũng không phủ nhận, ngẩng đầu lộ ra một hàm răng trắng với Hứa Thanh, sau đó lại cúi đầu làm việc.
Buổi chiều Tạ ca nhi tới Ngô gia trả đồ, vừa mới đi khỏi Ngô gia thì bị một bàn tay to ngăm đen, trên tay mọc đầy lông bịt kín miệng mũi, trực tiếp kéo đi một đoạn xa tới một căn nhà ở ven đường, Tạ ca nhi chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cổng trước mặt gắt gao đóng lại.
Truyện được đăng tải duy nhất tại dembuon chấm vn, hãy ủng hộ dịch giả bằng cách đọc ở trang web chính thống. Cám ơn các bạn đã ủng hộ!
Lâm Phương Lương chờ chuyện của Mã Phú Quý thành công vững chắc như đinh đóng cột xong, mới hưng phấn thu thập tốt mọi thứ vội vàng bắt xe lừa đi tới nhà Tạ ca nhi.
"A, Lâm tiểu đại phu, mau vào! Mau vào!" Tạ thúc mở cửa liền thấy Lâm Phương Lương đầy mặt tươi cười, vội vàng mời hắn vào trong nhà, Lâm Phương Lương ra vẻ trấn định vỗ vỗ hòm thuốc treo ở trên người, "Ta là tới nhìn xem thân thể Tạ ca nhi có phải đã hoàn toàn khôi phục hay không, ta sẽ không làm phiền đi?"
Tạ thúc trừng mắt với Lâm Phương Lương, "Nói cái gì đâu! Lão Tạ ta lại là người không biết tốt xấu như vậy sao? Mau tiến vào ngồi."
Lâm Phương Lương buông hòm thuốc ngồi xuống, cố ý vô tình nhìn xung quanh, cũng không nhìn thấy bóng người hắn chờ mong, trong lòng có chút mất mát, "Tạ thúc, trong nhà chỉ có một mình thúc ở nhà sao?"
"Còn không phải là như vậy sao? Mẹ Tiểu Vũ đi tới Ngụy gia, Tiểu Vũ đi Ngô gia trả đồ vật ngày hôm qua mượn, nếu như biết rằng ngươi sẽ đến, thì dù có chuyện gì cũng sẽ không để cho bọn họ ra cửa a! Uống nước đi." Tạ thúc đem chén nước trà đặt ở trước mặt Lâm Phương Lương.
Hai người ngồi không bao lâu, Tạ ca nhi đã trở lại, Lâm Phương Lương vừa nhìn thấy Tạ ca nhi liền lập tức đứng lên, "Ngươi làm sao vậy? Sắc mặt tái nhợt như vậy!"
Tạ ca nhi cũng không nghĩ tới Lâm Phương Lương sẽ ở nhà mình, cố gắng nâng lên khóe miệng nói: "Lâm đại phu, không có việc gì, có thể là do đi đường tương đối vội." Thấy Tạ thúc vẻ mặt lo lắng cùng khẩn trương liền an ủi, "Cha, ta không có việc gì, ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát." Nói xong liền cúi đầu trực tiếp trở về phòng, bước chân cũng có chút tập tễnh.
Lâm Phương Lương cũng bất chấp lễ tiết, trực tiếp tiến lên giữ chặt cổ tay Tạ ca nhi, Tạ ca nhi lập tức phản xạ tính ném ra! "Buông ta ra!" Âm thanh rất lớn, tràn ngập hoảng loạn cùng sợ hãi, Lâm Phương Lương cùng Tạ thúc sửng sốt, không thích hợp!
Tạ ca nhi cũng phát hiện mình quá mức kích động, đôi mắt né tránh cặp mắt lập loè phảng phất có thể hiểu rõ hết thảy kia của Lâm Phương Lương, "Xin lỗi, ta có chút không thoải mái, ta, thật xin lỗi." Tạ thúc vội vàng tiến lên hóa giải bầu không khí xấu hổ này, "Thực xin lỗi a, thân thể Tiểu Vũ khả năng không khoẻ, cho nên ngữ khí không khỏi có chút quá kích động, đừng để ý, đừng để ý."
Lâm Phương Lương gắt gao nhìn thẳng Tạ ca nhi, "Ta là đại phu! Ngươi không thoải mái ta có trách nhiệm xem cho ngươi." Tạ ca nhi chịu không nổi ánh mắt nhiệt tình quyết liệt của Lâm Phương Lương, quay đầu né tránh, "Chuyện cũng không có gì lớn, không cần phiền toái."
"Nhưng nhìn ngươi như vậy, ta rất lo lắng!"
Lâm Phương Lương ngữ khí kiên định lại lo lắng không ngừng nói làm Tạ ca nhi khiếp sợ, ngay cả Tạ thúc cũng ngây ngẩn cả người, mà Tạ thẩm mới từ nhà Hứa Thanh trở về ngược lại tương đối bình tĩnh, hắn sớm biết tiểu tử này có tâm tư, nhưng lại không nghĩ tới tiểu tử này sẽ trực tiếp lớn mật nói ra ngay lúc này như thế.
Lâm Phương Lương nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tạ ca nhi, "Ta lo lắng cho ngươi, để ta nhìn một cái, được không?" Nói liền nhẹ nhàng đem tay Tạ ca nhi cầm ở trong tay, một tay khác bắt mạch.
Tạ thẩm vừa nghe bắt mạch, vội vàng tiến lên, "Làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao? Sắc mặt khó coi như vậy!" Tạ ca nhi lấy lại tinh thần, mới phát giác tay mình bị Lâm Phương Lương nắm ở trong tay, vội vàng dùng sức tránh thoát ra, "Không có việc gì, chính là đi có chút gấp, không có việc gì."
Tạ thẩm không tin, sốt ruột dò hỏi Lâm Phương Lương, Lâm Phương Lương nói: "Thân thể khôi phục rất tốt, nhưng trong lòng có chút bồn chồn lo lắng, có phải ngươi đã chịu cái gì kinh hách hay không?"
Tay Tạ ca nhi căng thẳng, còn chưa có mở miệng, Tạ thúc liền vỗ mạnh một cái lên người Lâm Phương Lương, âm trầm nói: "Kinh hách? Còn không phải là bởi vì ngươi nói câu nói kia khiến cho kinh hách! Đi, hai chúng ta phải tâm sự thật tốt!" Nói xong liền lôi kéo Lâm Phương Lương đi ra ngoài.
Tạ thẩm dùng tay sờ sờ trán Tạ ca nhi, "Còn tốt, không nóng, mau đi nghỉ ngơi đi, thân thể này còn chưa tốt hoàn toàn đâu." Tạ ca nhi yên lặng gật đầu, hiện tại trong lòng hắn là một mảnh lộn xộn, cần phải bình tĩnh một chút.
Cứ thế cũng đến chạng vạng, hôm nay trời cũng vẫn còn rất sáng, thời tiết là càng ngày càng nóng, trời cũng càng ngày càng tối muộn. Tuy vậy nhưng Hứa Thanh vẫn đem gà con lùa vào trong chuồng, nhà bọn họ ở dưới chân núi, ở thời đại này động vật trong núi cũng không ít. Nghĩ đến núi Hứa Thanh lại muốn ăn món ăn hoang dã, mấy ngày nay không phải ăn cá thì cũng chính là đồ chua cùng thịt heo, tuy nói mỗi ngày trôi qua thoải mái hơn so với rất nhiều người khác, chính là đối với một người đã ăn qua thịt thỏ hoang tươi ngon mà nói thì vẫn có chút hoài niệm a.
Lý Trường Phong đã làm xong hộp trang điểm La Kiều đặt, "Ta đem cái này đưa qua Trương gia" Hán tử của La Kiều họ Trương, tên gọi Trương Minh, nhà ở giữa thôn.
"Đi đi, trở về sớm một chút." Hứa Thanh cầm nhánh củi khô trêu đùa Tiểu Bảo nhảy lên theo động tác của cậu, cũng không ngẩng đầu lên nói, Lý Trường Phong không hài lòng, cái con chó nhỏ kia đẹp hơn hắn sao? Lý Trường Phong đi nhanh về phía trước, từ sau lưng Hứa Thanh ôm lấy cậu, sau đó khi Hứa Thanh quay đầu lại liền nhân cơ hội in một nụ hôn ở trên trán cậu.
"Ta đi đây."
"Người này thật là!" Hứa Thanh sờ sờ cái trán bị hôn, nhìn Tiểu Bảo trên mặt đất, hai mắt chó mộng bức, nở nụ cười, chọc Tiểu Bảo trong mắt càng thêm mộng bức, chủ nhân đang cười cái gì.
Lý Trường Phong đem đồ vật đi vào trong thôn, thôn dân trên đường về nhà đều có chút tò mò nhìn hắn, Hứa Thanh cùng Lý Trường Phong rất ít khi đi vào trong thôn, nhiều nhất cũng chỉ đi đến Tạ gia, đi vào trong thôn rất ít, đi vào giữa thôn lại càng ít hơn.
Đi một đường trước ánh mắt tò mò hiếu kỳ của người khác, Lý Trường Phong gõ cổng một căn nhà ngói đen, trước đó hắn đã hỏi qua Ngụy lão nhị, nên bây giờ có thể tìm được chỗ ở này, mở cửa chính là một hán tử thân thể gầy ốm, nếu Hứa Thanh ở chỗ này nhất định nhận ra được vị này chính là một trong hai hán tử một béo một gầy lúc trước gặp Hứa Thanh ở trên đường, hán tử gầy ốm này còn từng châm chọc diện mạo Hứa Thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.