Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Chương 319: Hẳn Là Nhưng Duyên Phận ( Canh Một )

Đỉnh Mưa Nhỏ

26/04/2022

“Đây là tờ ghi mệnh của ba nha đầu, thần toán tử kia viết gì, tôi còn tưởng rằng để ông nhìn xem có thể nhìn ra tên tuổi gì không.” Đàm thị nói.

Lão Dương trừng nổi mắt lên nói: “Còn có chuyện này ư? Sao trước kia bà không nói với tôi?”

Đàm thị nói: “Trước đây, ông vội vàng lo hôn sự cho lão tứ, ba ngày hai bận chạy đến Lưu gia thôn bên kia.”

“Tôi không tiện nói, sau đó lại quên mất……”

Chỉ trong lén lút đề ra chuyện này với vợ lão nhị.

Sau này ba nha đầu dần dần lớn lên, Lan nha đầu càng lớn trổ mã càng xinh đẹp.

Vợ lão nhị liền đương nhiên đem lời nói của thần toán tử kia tròng lên trên người Lan nha đầu.

“Trước đó ta còn cảm thấy lão nhị gia tự mình dán thiếp vàng trên mặt, bây giờ xem ra, lời nói của thần toán tử kia, không chừng thật sự ứng nghiệm ở trên người Lan nha đầu!”

Đàm thị ngồi xuống, một người ở kia nói thầm.

Lão Dương cũng tỏ vẻ tán đồng.

“Nếu Tử Xuyên thật sự có thể khảo được công danh, Lan nhi chính là quan gia thái thái, cả đời hưởng dụng vinh hoa bất tận!” Hắn nói.

Đàm thị bĩu môi: “Phiền muốn chết, sao chỗ tốt gì đều bị các nàng nhặt đi mất? Mai Nhi của ta cái gì cũng chưa được!”

Lão Dương thở dài: “Đây đều là mệnh!”

Đàm thị không hé răng.

Ngược lại hỏi lại lão Dương: “Vương Hồng Toàn gia sắp tới cầu hôn đúng không?”

Lão Dương nói: “Sắp rồi, sáng mai Trần đồ tể muốn đi qua dắt lợn, bán lợn xong sẽ lại đây nhận thân.”

Đàm thị cân nhắc, nói với lão Dương: “sau này nói với lão nhị bên kia, bối phận Mai nhi cùng Lan nhi vẫn ở đó.”

“Ngày Mộc gia lại đây nhận thân, phải sau ngày Vương Hồng Toàn gia.” Đàm thị nói.

Lão Dương gật gật đầu: “Đây là chuyện đương nhiên!”

……

Trong phòng Dương Hoa Mai.

Cửa phòng bịt kín mít, Dương Nhược Lan đang nói chuyện với Dương Hoa Mai.

“Lan nhi, cháu thật là mệnh tốt, thế nhưng có thể gả cho Mộc Tử Xuyên, đó chính là tú tài lang duy nhất của thôn chúng ta!”

Dương Hoa Mai lấy hạt dưa ra, cùng Dương Nhược Lan một bên cắn một bên nói chuyện.

“Cháu sau này gả qua, chính là tú tài nương tử, phong cảnh muốn chết.”

Lời này của Dương Hoa Mai, Dương Nhược Lan thích nghe.

“Việc này chắc hẳn là duyên phận đi.”

Dương Nhược Lan nói.

“Việc hôn nhân này, cháu cũng rất vừa ý, Mộc Tử Xuyên đọc sách tốt, người lớn lên cũng tuấn!”

Từ nhỏ, nàng đã thích Mộc Tử Xuyên.

Ở trấn trên, nàng cũng thường xuyên dạo qua phụ cận học đường nơi Mộc Tử Xuyên đọc sách.

Ngóng trông có thể ngẫu nhiên gặp được hắn.

Đáng tiếc, hắn đều là một bộ dáng thanh thanh lãnh lãnh, nàng tiến đến gần, vài lần đều là tự mình nói chuyện với mình, không thú vị.

“Cô, cô nói xem, Mộc gia lại đây cầu hôn, là ý tứ của Mộc Tử Xuyên, hay là ý tứ của mẹ hắn?”

Dương Nhược Lan hỏi.



Dương Hoa Mai một bên phun vỏ hạt dưa đến trên mặt đất, một bên mắt trợn trắng.

“Quản là ý tứ ai, dù sao đều là lại đây cầu hôn, không phải sao!” Dương Hoa Mai nói.

Dương Nhược Lan không hé răng, ngồi ở chỗ kia, mày đẹp hơi chau lại, một người thất thần.

Nàng muốn gả cho nam tử, trong lòng cũng không thể chứa nữ tử khác được.

Việc này đối với nàng, là một loại nhục nhã.

Sau này chờ Mộc Tử Xuyên lại đây nhận thân, nàng sẽ tìm một cơ hội lén nói mấy câu với hắn.

Chủ ý quyết định, Dương Nhược Lan cảm xúc tăng vọt lên.

Nàng nhìn vào Dương Hoa Mai trước mặt béo đến thay đổi cả hình dáng.

Việc hôn sự của tiểu cô và Vương Xuyên Tử của Vương gia, trong nhà này, mọi người đều biết.

E là cũng chỉ có một mình tiểu cô vẫn chưa hay biết gì đi?

Nghĩ vậy, Dương Nhược Lan liền cảm thấy quá có ý tứ.

“Tiểu cô, hai ta sinh cùng năm, cô so với cháu nhiều tháng hơn!”

Nàng nói: “Cháu đều phải hứa nhà chồng, tiểu cô có gấp không?”

Dương Hoa Mai cười: “Việc này có gì mà phải gấp? Ta …… Ở kia đâu, chạy không thoát!”

“A?”

Dương Nhược Lan kinh ngạc.

Khẩu khí chắc chắn như vậy, chẳng lẽ……?

“Tiểu cô, cháu biết ánh mắt của cô cao. Cô có phải nhìn trúng ai rồi không?”

Dương Nhược Lan thò qua hỏi.

Dương Hoa Mai nhếch miệng, có chút ngượng ngùng cười một cái, trên khuôn mặt bụ bẫm hiện nên hai đóa mây đỏ.

Điều này càng thêm chứng thực suy đoán của Dương Nhược Lan.

“Là ai may mắn như vậy có thể được tiểu cô của cháu nhìn trúng đây? Mau cùng Lan nhi nói đi!”

Dương Nhược Lan truy vấn.

Dương Hoa Mai trở nên có hơi chút ngượng ngùng.

Dương Nhược Lan hỏi: “Hắn đẹp trai không?”

Dương Hoa Mai gật đầu: “Đẹp trai!”

Đáy mắt Dương Nhược Lan xẹt qua một tia ngờ vực: “Sẽ không phải là Mộc Tử Xuyên chứ?”

Dương Hoa Mai trợn trắng mắt liếc nhìn Dương Nhược Lan một cái: “Mộc Tử Xuyên đẹp trai đúng là có đẹp trai, nhưng lại là tiểu bạch kiểm, cũng chỉ có cháu thích, không phải đồ ăn của ta!”

Dương Nhược Lan thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy ai mới là đồ ăn của tiểu cô nha?”

Dương Hoa Mai lại có hơi chút ngượng ngùng xoay người, ghé gần sát vào tai Dương Nhược Lan nói thầm một câu.

“A?”

Dương Nhược Lan kinh thiếu chút nữa từ trên ghế rơi xuống.

“Lạc Phong Đường?”



Dương Hoa Mai gật đầu: “Như thế nào? Ánh mắt của cô cháu không kém đi?”

Dương Nhược Lan biểu tình trở nên có chút quái dị.

Lạc Phong Đường kia không phải cùng Mập Mạp kia có dính dáng sao?

Lần trước ở y quán Di Cùng Xuân trên trấn, hắn che chở Mập Mạp như vậy.

“Như thế nào Lan nhi? Cháu cảm thấy ta cùng Đường Nha Tử xứng đôi không?”

Vẻ mặt Dương Hoa Mai ngượng ngùng hỏi.

Dương Nhược Lan nhìn vào vẻ mặt hoa si của tiểu cô trước mặt này, ánh mắt lóe lóe.

“Cô, cháu cảm thấy hai người thực xứng đôi, quả thực chính là một đôi do trời đất tạo nên!”

“Thật vậy chăng?” Dương Hoa Mai kích động lên, hỏi.

Dương Nhược Lan nghiêm túc gật đầu: “Cháu đã từng bao giờ lừa gạt tiểu cô chưa?”

Dương Hoa Mai nói: “Điều này cũng đúng.”

Nàng cao hứng vứt bỏ hạt dưa trong tay, bụm mặt.

“Ta còn tưởng rằng chỉ có một mình ta cảm thấy như vậy, hóa ra Lan nhi cũng thấy thế sao, thật sự quá tốt!”

Dương Hoa Mai cao hứng nói.

“Lan nhi, cháu không biết đâu, ta nói với nương, nương lại mắng ta, không đồng ý cho ta lại nhắc tới Đường Nha Tử !”

“Bà nội vì sao muốn làm như vậy nha?”

“Ta cũng không hiểu được!” Dương Hoa Mai có chút buồn bực chu miệng lên.

Dương Nhược Lan cười dỗ dành: “Cô, cô cùng Đường Nha Tử là thật xứng đôi, nhưng cháu cảm thấy chuyện này của hai người khó thành.”

“Vì sao?” Dương Hoa Mai đột nhiên ngẩng đầu.

Dương Nhược Lan nói: “Mập Mạp, cháu thấy nàng tám phần cũng thích Đường Nha Tử, chắc chắn sẽ từ giữa gây khó dễ!”

Nhắc tới cái này, Dương Hoa Mai liền hận đến ngứa răng.

“Hừ, vài lần ta tưởng lén cùng Đường Nha Tử kia nói chuyện, đều bị Mập Mạp ngăn chặn.”

Nàng nói.

“Nha đầu chết tiệt kia, cũng không tự soi gương xem, vừa béo lại vừa xấu, nàng nơi nào xứng đôi với Đường Nha Tử?”

“Tiểu cô nói đúng, Mập Mạp sao có thể so với tiểu cô được?”

Dương Nhược Lan phụ họa nói.

“Tiểu cô, cô luôn ở trong phòng là không được, cô nên đi ra ngoài nhiều một chút, tránh đi Mập Mạp kia để đi tìm Đường Nha Tử!”

“Ta không dám, hắn đối với ta không nóng không lạnh.” Dương Hoa Mai hỏi.

Dương Nhược Lan nói: “Chính vì không nóng không lạnh mới càng cần phải đi tìm hắn nha.”

“Nhiều gặp mặt, nhiều tiếp xúc, hắn mới có thể nhìn thấy điểm tốt của tiểu cô nha!”

“Mới sẽ không bị Mập Mạp chết tiệt kia mê hoặc nha!” Dương Nhược Lan phân tích.

Dương Hoa Mai trước mắt sáng ngời, hoắc mắt đứng lên.

“Vẫn là Lan nhi có nhiều chủ ý, không sai, ta đây liền đi tìm hắn!”

“Ai, cứ như vậy đi ra ngoài không được tốt lắm, trang điểm một chút đã!”

Dương Nhược Lan giúp đỡ Dương Hoa Mai chọn một kiện áo khoác đỏ thẫm, lại giúp Dương Hoa Mai chải tóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook