Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 299: Hảo Cái Giảo Hoạt Phụ Nhân ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
19/04/2022
Ánh mắt hắn thật sâu nhìn chằm chằm mắt nàng, gằn từng chữ.
“Đại bá ta, ta hiểu.”
“Nam tử là một người cứng rắn, nhưng lại mềm tai. Bạc ở chỗ ta, ta lo lắng bá không chịu nổi cô ta khuyên dỗ, đến lúc đó lại cho mượn!”
“Tình Nhi, ngươi giúp ta chưởng quản, được không?”
Hắn vẻ mặt chân thành tha thiết khẩn cầu nàng.
Dương Nhược Tình cảm thấy hắn nói rất đúng.
Lạc Thiết Tượng là một nam tử cứng rắn.
Nhưng lại có một trái tim mềm mại.
Lạc Đại Nga trông giống như một bậc thầy biết dỗ dành người.
“Được rồi, vậy trước cứ để ở chỗ ta, sau này nhà ngươi muốn dùng, hãy bảo ta đưa!” Nàng nói.
Thấy nàng đáp ứng, hắn thở phào nhẹ nhõm, có vẻ rất cao hứng.
Vừa rồi Lạc Đại Nga khiến cho hắn tức giận, giống như cũng nhờ đó mà mà tan đi hơn phân nửa.
Nhìn thấy tay hắn vẫn đang nắm lấy tay nàng.
Mặt nàng lại đỏ lên.
“Ngốc tử, ngươi tính toán cứ nắm tay ta như vậy sao? Chờ chút nữa tiểu cô ngươi tiến vào nhìn thấy, một đồng tiền cũng lưu không được!”
Nàng nhẹ giọng nhắc nhở.
Lạc Phong Đường hồi phục lại tinh thần, vội vàng buông tay nàng ra.
Nếu không phải bởi vì có sáu lượng bạc ở giữa, hắn thật muốn nắm lâu một chút!
Đem bạc bên người thu vào xong, hai người cùng nhau trở về nhà chính.
Ở nhà chính, Lạc Đại Nga đã ăn hết bát cơm, chén thịt kho tàu, chén thịt thỏ, cùng với chén rau xào trước mặt, tất cả đều thấy đáy.
Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường hai mặt nhìn nhau.
Lạc Đại Nga này là ‘đại dạ dày vương’ sao?
Hay là mấy ngày chưa ăn cái gì?
Cái gì cũng hết, vậy tối nay Đường Nha Tử cùng Lạc Thiết Tượng ăn gì?
Mà ở đối diện bàn, Lạc Thiết Tượng thế nhưng lại đầy mặt đau lòng nhìn muội tử của mình.
“Đại nga à, muội ở lão Chu gia mấy năm nay sống như thế nào?” Lạc Thiết Tượng không nhịn được hỏi.
“Người nhà Lão Chu có phải đều không cho muội ăn hay không? Nhìn muội ăn như vậy, ta làm ca ca thấy đau lòng!” Lạc Thiết Tượng nói.
Lạc Đại Nga ợ lên.
“Đúng vậy, phía trên có mẹ chồng đè nặng, phía dưới có thúc cháu đầy nhà không bớt lo.”
“Ngày lễ, ngày tết mọi người ăn chút thịt, còn muội có thể uống miếng canh đã là không tồi lạc rồi!” Lạc Đại Nga nói.
Lạc Thiết Tượng gật gật đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Lạc Đại Nga vuốt bụng, cảm thấy mỹ mãn nói: “Ca, đây là bữa ăn no nhất của muội những năm gần đây. Có ca liền có nhà mẹ đẻ, có nhà mẹ đẻ cảm giác thật tốt……”
“Lúc trước, muội trẻ người non dạ không hiểu chuyện, mới nói với đại ca những lời hỗn trướng, là muội tử sai rồi!”
Lạc Thiết Tượng nghe vậy, vui mừng cười.
“Sau này rảnh rỗi, hãy thường xuyên về nhà mẹ đẻ chơi.”
“Đem cháu ngoại trai cùng cháu ngoại gái đều đưa về đây, ta cũng đã mười năm không nhìn thấy bọn chúng!” Lạc Thiết Tượng nói.
“Việc đó là cần thiết nha!” Lạc Đại Nga nói.
“Lần này muội tính toán ở lại nhà mẹ đẻ hai đêm, ngày mốt là đông chí.”
“Muội cũng đã mười năm không trở lại, muốn đi đến mộ cha mẹ cùng nhị ca, sau đó mới trở về Chu gia thôn, được không?”
Lạc Thiết Tượng nói: “Muội có phần tâm này, ta sao có thể đuổi người ra bên ngoài đâu? Nhưng nhà này chỉ có hai chiếc giường, không có chỗ ngủ cho muội, không biết nên làm sao đây?”
Lạc Đại Nga cũng khó khăn.
Bà đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dương Nhược Tình.
“Tình nha đầu, Lạc gia cô cô đi nhà ngươi tá túc hai đêm, được không?”
“Cái gì?”
Dương Nhược Tình sửng sốt.
Nàng còn đang đắm chìm trong việc Lạc Đại Nga có thể ăn được lượng cơm lớn như vậy, sao người lại gầy không có chút thịt nào.
Thình lình nghe thấy chính mình bị điểm danh, còn chưa có hồi phục lại toàn bộ tinh thần.
Ở bên cạnh, Lạc Phong Đường đã cướp nói: “Nhà Tình Nhi càng thiếu chỗ ngủ, cô cô đừng đi quấy rầy người ta.”
“Cô cô ngủ trong phòng cháu đi, cháu cùng đại bá ngủ chung với nhau là được!”
“Cháu trai tốt, không uổng phí công cô cô thương cháu bao lâu nay!” Lạc Đại Nga lập tức mặt mày hớn hở lên.
Lạc Phong Đường nhíu nhíu mày.
Hắn sao cảm giác cô cô giống như chỉ chờ những lời này đâu?
Đến đây Dương Nhược Tình cũng đã hiểu.
Cảm giác của Lạc Phong Đường, nàng cũng cảm nhận được.
Lạc gia cô cô này hình như nhìn ra giao tình giữa nàng cùng Lạc Phong Đường.
Sau đó nương theo việc muốn đi nhà nàng tá túc, để khiến Lạc Phong Đường phải chủ động nhường phòng ngủ!
Quả là một phụ nhân giảo hoạt nhưng gương mặt lại cười hiền từ!
Dù sao cũng không quan hệ, của cải của Lão Lạc gia, đều ở trên người mình.
Phụ nhân này ngủ trong phòng Lạc Phong Đường cũng chẳng tìm được cái gì!
“Lạc đại bá, Đường Nha Tử, nếu không còn chuyện gì cần đến cháu, cháu xin phép về nhà!”
Dương Nhược Tình đứng lên nói.
Lạc Thiết Tượng gật gật đầu: “Tình nha đầu, hôm nay vất vả cho cháu rồi.”
Dương Nhược Tình lắc đầu: “Không có việc gì.”
Lạc Phong Đường nói: “Ta đưa ngươi về.”
Hai người đang muốn đi, Lạc Đại Nga bên cạnh bàn cười, lẩm bẩm nói: “Ai A, chén đũa trên bàn đều còn chưa có người dọn dẹp đâu, làm thế nào đây?”
Lạc Phong Đường dưới chân khựng lại, không vui liếc mắt nhìn cô cô hắn một cái.
“Đợi lát nữa cháu về tới sẽ thu dọn.”
Lạc Đại Nga cười ngâm ngâm nói, “Cháu chính là nam nhân, nam nhân sao có thể làm những việc này được?”
Dương Nhược Tình xoay người lại, cười ngâm ngâm đánh giá Lạc Đại Nga: “Lạc gia cô cô, nhà này có cô là nữ nhân, cô thu thập không phải là được rồi sao?”
“Ta hôm nay đi hết một ngày đường dưới trời tuyết để về nhà mẹ đẻ, đều mệt muốn chết rồi đây……” Lạc Đại Nga nói thầm.
“Đồ ăn đều là cô ăn, dù có mệt thì sức lực cũng nên bổ trở lại rồi chứ.” Dương Nhược Tình cũng cười nói.
“Hơn nữa, cô vừa mới nói đều là người một nhà, cơm cũng tự mình lấy thêm, như vậy tuy hai mà một.”
“Sao khi nói đến việc rửa chén, lại coi mình như khách từ xa đến ghé thăm vậy? Hả?” Nàng cười như không cười hỏi lại.
Lạc Đại Nga sửng sốt.
Một đôi mắt nhanh như chớp dạo qua một vòng.
Nàng nhìn Mập Mạp này ra ra vào vào, cười tủm tỉm, còn tưởng rằng là người hiền lành.
Không nghĩ tới khi nói chuyện miệng lưỡi thật sắc bén, một câu đều không nhường!
Khóe mắt liếc thấy Lạc Thiết Tượng cùng Lạc Phong Đường đều không vui nhìn chính mình.
Lạc Đại Nga ngay sau đó vỗ tay cười: “Nhìn bộ dáng Tình nha đầu cháu tích cực này, cô trêu cháu chút thôi!”
“Khuê nữ tốt, cháu mau về nhà đi thôi, chút nữa trời sẽ tối rồi.”
“Đường Nha Tử, cháu nhớ đưa Tình nha đầu an an ổn ổn về đến nhà nhé……”
Lạc Phong Đường cùng Dương Nhược Tình đồng thời xoay người sang chỗ khác, hai người cực có ăn ý không phản ứng Lạc Đại Nga.
Hai thân ảnh rất nhanh biến mất ở trong sân.
Lạc Thiết Tượng cũng đứng lên, nói với Lạc Đại Nga: “Ca ta buổi trưa cũng uống nhiều mấy chung, ta đi nằm nghỉ một chút.”
“Đại nga, chén đũa kia muội thuận tay thu dọn đi!”
Lạc Thiết Tượng xoay người cũng trở về Đông Ốc phòng.
Lạc Đại Nga lưu lại nhà chính âm thầm cắn răng.
Lão nương cực cực khổ khổ đi bộ tám, chín mươi dặm đường, nhưng lại về đây xoát nồi rửa chén cho các ngươi sao?
Hận không thể đạp đổ cái đống này!
Nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, Lạc Đại Nga nhịn xuống!
Trên đường.
Lạc Phong Đường không nhịn được nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, ngươi đừng đem lời cô của ta nói để ở trong lòng, ta thế nàng xin lỗi ngươi!”
Vừa rồi câu nói ám chỉ sai sử Tình Nhi của cô cô, hắn nhớ lại liền thấy khó chịu.
Nếu không phải vì bà là trưởng bối, đại bá lại đang ở đây, hắn thật hận không thể một quyền đánh ra!
Nghe Lạc Phong Đường bồi tội, Dương Nhược Tình lắc lắc đầu.
“Chỉ là một chút tranh cãi bằng miệng thôi, lòng dạ ta không rộng lớn, nhưng cũng không đến mức hẹp hòi như vậy.” Nàng nói.
“Vậy là tốt rồi!” Lạc Phong Đường nói, nhưng trong thâm tâm vẫn tồn tại một tia áy náy khó có thể đuổi đi.
Dương Nhược Tình nói: “Ta bên này không có vấn đề gì, nhưng thật ra ngươi ở bên kia, hai ngày này tốt nhất nên đề phòng một chút.”
Lạc Phong Đường cười: “Của cải đều ở chỗ của ngươi, ta không sợ bà ta suy nghĩ lung tung.”
“Đại bá ta, ta hiểu.”
“Nam tử là một người cứng rắn, nhưng lại mềm tai. Bạc ở chỗ ta, ta lo lắng bá không chịu nổi cô ta khuyên dỗ, đến lúc đó lại cho mượn!”
“Tình Nhi, ngươi giúp ta chưởng quản, được không?”
Hắn vẻ mặt chân thành tha thiết khẩn cầu nàng.
Dương Nhược Tình cảm thấy hắn nói rất đúng.
Lạc Thiết Tượng là một nam tử cứng rắn.
Nhưng lại có một trái tim mềm mại.
Lạc Đại Nga trông giống như một bậc thầy biết dỗ dành người.
“Được rồi, vậy trước cứ để ở chỗ ta, sau này nhà ngươi muốn dùng, hãy bảo ta đưa!” Nàng nói.
Thấy nàng đáp ứng, hắn thở phào nhẹ nhõm, có vẻ rất cao hứng.
Vừa rồi Lạc Đại Nga khiến cho hắn tức giận, giống như cũng nhờ đó mà mà tan đi hơn phân nửa.
Nhìn thấy tay hắn vẫn đang nắm lấy tay nàng.
Mặt nàng lại đỏ lên.
“Ngốc tử, ngươi tính toán cứ nắm tay ta như vậy sao? Chờ chút nữa tiểu cô ngươi tiến vào nhìn thấy, một đồng tiền cũng lưu không được!”
Nàng nhẹ giọng nhắc nhở.
Lạc Phong Đường hồi phục lại tinh thần, vội vàng buông tay nàng ra.
Nếu không phải bởi vì có sáu lượng bạc ở giữa, hắn thật muốn nắm lâu một chút!
Đem bạc bên người thu vào xong, hai người cùng nhau trở về nhà chính.
Ở nhà chính, Lạc Đại Nga đã ăn hết bát cơm, chén thịt kho tàu, chén thịt thỏ, cùng với chén rau xào trước mặt, tất cả đều thấy đáy.
Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường hai mặt nhìn nhau.
Lạc Đại Nga này là ‘đại dạ dày vương’ sao?
Hay là mấy ngày chưa ăn cái gì?
Cái gì cũng hết, vậy tối nay Đường Nha Tử cùng Lạc Thiết Tượng ăn gì?
Mà ở đối diện bàn, Lạc Thiết Tượng thế nhưng lại đầy mặt đau lòng nhìn muội tử của mình.
“Đại nga à, muội ở lão Chu gia mấy năm nay sống như thế nào?” Lạc Thiết Tượng không nhịn được hỏi.
“Người nhà Lão Chu có phải đều không cho muội ăn hay không? Nhìn muội ăn như vậy, ta làm ca ca thấy đau lòng!” Lạc Thiết Tượng nói.
Lạc Đại Nga ợ lên.
“Đúng vậy, phía trên có mẹ chồng đè nặng, phía dưới có thúc cháu đầy nhà không bớt lo.”
“Ngày lễ, ngày tết mọi người ăn chút thịt, còn muội có thể uống miếng canh đã là không tồi lạc rồi!” Lạc Đại Nga nói.
Lạc Thiết Tượng gật gật đầu, bất đắc dĩ thở dài.
Lạc Đại Nga vuốt bụng, cảm thấy mỹ mãn nói: “Ca, đây là bữa ăn no nhất của muội những năm gần đây. Có ca liền có nhà mẹ đẻ, có nhà mẹ đẻ cảm giác thật tốt……”
“Lúc trước, muội trẻ người non dạ không hiểu chuyện, mới nói với đại ca những lời hỗn trướng, là muội tử sai rồi!”
Lạc Thiết Tượng nghe vậy, vui mừng cười.
“Sau này rảnh rỗi, hãy thường xuyên về nhà mẹ đẻ chơi.”
“Đem cháu ngoại trai cùng cháu ngoại gái đều đưa về đây, ta cũng đã mười năm không nhìn thấy bọn chúng!” Lạc Thiết Tượng nói.
“Việc đó là cần thiết nha!” Lạc Đại Nga nói.
“Lần này muội tính toán ở lại nhà mẹ đẻ hai đêm, ngày mốt là đông chí.”
“Muội cũng đã mười năm không trở lại, muốn đi đến mộ cha mẹ cùng nhị ca, sau đó mới trở về Chu gia thôn, được không?”
Lạc Thiết Tượng nói: “Muội có phần tâm này, ta sao có thể đuổi người ra bên ngoài đâu? Nhưng nhà này chỉ có hai chiếc giường, không có chỗ ngủ cho muội, không biết nên làm sao đây?”
Lạc Đại Nga cũng khó khăn.
Bà đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Dương Nhược Tình.
“Tình nha đầu, Lạc gia cô cô đi nhà ngươi tá túc hai đêm, được không?”
“Cái gì?”
Dương Nhược Tình sửng sốt.
Nàng còn đang đắm chìm trong việc Lạc Đại Nga có thể ăn được lượng cơm lớn như vậy, sao người lại gầy không có chút thịt nào.
Thình lình nghe thấy chính mình bị điểm danh, còn chưa có hồi phục lại toàn bộ tinh thần.
Ở bên cạnh, Lạc Phong Đường đã cướp nói: “Nhà Tình Nhi càng thiếu chỗ ngủ, cô cô đừng đi quấy rầy người ta.”
“Cô cô ngủ trong phòng cháu đi, cháu cùng đại bá ngủ chung với nhau là được!”
“Cháu trai tốt, không uổng phí công cô cô thương cháu bao lâu nay!” Lạc Đại Nga lập tức mặt mày hớn hở lên.
Lạc Phong Đường nhíu nhíu mày.
Hắn sao cảm giác cô cô giống như chỉ chờ những lời này đâu?
Đến đây Dương Nhược Tình cũng đã hiểu.
Cảm giác của Lạc Phong Đường, nàng cũng cảm nhận được.
Lạc gia cô cô này hình như nhìn ra giao tình giữa nàng cùng Lạc Phong Đường.
Sau đó nương theo việc muốn đi nhà nàng tá túc, để khiến Lạc Phong Đường phải chủ động nhường phòng ngủ!
Quả là một phụ nhân giảo hoạt nhưng gương mặt lại cười hiền từ!
Dù sao cũng không quan hệ, của cải của Lão Lạc gia, đều ở trên người mình.
Phụ nhân này ngủ trong phòng Lạc Phong Đường cũng chẳng tìm được cái gì!
“Lạc đại bá, Đường Nha Tử, nếu không còn chuyện gì cần đến cháu, cháu xin phép về nhà!”
Dương Nhược Tình đứng lên nói.
Lạc Thiết Tượng gật gật đầu: “Tình nha đầu, hôm nay vất vả cho cháu rồi.”
Dương Nhược Tình lắc đầu: “Không có việc gì.”
Lạc Phong Đường nói: “Ta đưa ngươi về.”
Hai người đang muốn đi, Lạc Đại Nga bên cạnh bàn cười, lẩm bẩm nói: “Ai A, chén đũa trên bàn đều còn chưa có người dọn dẹp đâu, làm thế nào đây?”
Lạc Phong Đường dưới chân khựng lại, không vui liếc mắt nhìn cô cô hắn một cái.
“Đợi lát nữa cháu về tới sẽ thu dọn.”
Lạc Đại Nga cười ngâm ngâm nói, “Cháu chính là nam nhân, nam nhân sao có thể làm những việc này được?”
Dương Nhược Tình xoay người lại, cười ngâm ngâm đánh giá Lạc Đại Nga: “Lạc gia cô cô, nhà này có cô là nữ nhân, cô thu thập không phải là được rồi sao?”
“Ta hôm nay đi hết một ngày đường dưới trời tuyết để về nhà mẹ đẻ, đều mệt muốn chết rồi đây……” Lạc Đại Nga nói thầm.
“Đồ ăn đều là cô ăn, dù có mệt thì sức lực cũng nên bổ trở lại rồi chứ.” Dương Nhược Tình cũng cười nói.
“Hơn nữa, cô vừa mới nói đều là người một nhà, cơm cũng tự mình lấy thêm, như vậy tuy hai mà một.”
“Sao khi nói đến việc rửa chén, lại coi mình như khách từ xa đến ghé thăm vậy? Hả?” Nàng cười như không cười hỏi lại.
Lạc Đại Nga sửng sốt.
Một đôi mắt nhanh như chớp dạo qua một vòng.
Nàng nhìn Mập Mạp này ra ra vào vào, cười tủm tỉm, còn tưởng rằng là người hiền lành.
Không nghĩ tới khi nói chuyện miệng lưỡi thật sắc bén, một câu đều không nhường!
Khóe mắt liếc thấy Lạc Thiết Tượng cùng Lạc Phong Đường đều không vui nhìn chính mình.
Lạc Đại Nga ngay sau đó vỗ tay cười: “Nhìn bộ dáng Tình nha đầu cháu tích cực này, cô trêu cháu chút thôi!”
“Khuê nữ tốt, cháu mau về nhà đi thôi, chút nữa trời sẽ tối rồi.”
“Đường Nha Tử, cháu nhớ đưa Tình nha đầu an an ổn ổn về đến nhà nhé……”
Lạc Phong Đường cùng Dương Nhược Tình đồng thời xoay người sang chỗ khác, hai người cực có ăn ý không phản ứng Lạc Đại Nga.
Hai thân ảnh rất nhanh biến mất ở trong sân.
Lạc Thiết Tượng cũng đứng lên, nói với Lạc Đại Nga: “Ca ta buổi trưa cũng uống nhiều mấy chung, ta đi nằm nghỉ một chút.”
“Đại nga, chén đũa kia muội thuận tay thu dọn đi!”
Lạc Thiết Tượng xoay người cũng trở về Đông Ốc phòng.
Lạc Đại Nga lưu lại nhà chính âm thầm cắn răng.
Lão nương cực cực khổ khổ đi bộ tám, chín mươi dặm đường, nhưng lại về đây xoát nồi rửa chén cho các ngươi sao?
Hận không thể đạp đổ cái đống này!
Nhưng nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, Lạc Đại Nga nhịn xuống!
Trên đường.
Lạc Phong Đường không nhịn được nói với Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, ngươi đừng đem lời cô của ta nói để ở trong lòng, ta thế nàng xin lỗi ngươi!”
Vừa rồi câu nói ám chỉ sai sử Tình Nhi của cô cô, hắn nhớ lại liền thấy khó chịu.
Nếu không phải vì bà là trưởng bối, đại bá lại đang ở đây, hắn thật hận không thể một quyền đánh ra!
Nghe Lạc Phong Đường bồi tội, Dương Nhược Tình lắc lắc đầu.
“Chỉ là một chút tranh cãi bằng miệng thôi, lòng dạ ta không rộng lớn, nhưng cũng không đến mức hẹp hòi như vậy.” Nàng nói.
“Vậy là tốt rồi!” Lạc Phong Đường nói, nhưng trong thâm tâm vẫn tồn tại một tia áy náy khó có thể đuổi đi.
Dương Nhược Tình nói: “Ta bên này không có vấn đề gì, nhưng thật ra ngươi ở bên kia, hai ngày này tốt nhất nên đề phòng một chút.”
Lạc Phong Đường cười: “Của cải đều ở chỗ của ngươi, ta không sợ bà ta suy nghĩ lung tung.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.