Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 300: Ta Cũng Như Vậy Tưởng ( Canh Hai )
Đỉnh Mưa Nhỏ
20/04/2022
Dương Nhược Tình tức giận liếc hắn một cái: “Ngươi không hiểu, có câu nói ‘trộm không rời đi người không’!”
“Dù chỉ là mấy cái chén, mấy đôi đũa, cũng là đồ vật nha!”
Lạc Phong Đường nghiêm túc nghe.
Nghĩ đến đồ vật mà hắn giấu ở tạp phòng phòng.
Hắn gật gật đầu: “Tình Nhi ngươi yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.”
Một đường hộ tống Dương Nhược Tình về tới nhà.
Trong phòng Dương Hoa Trung, bởi vì có thùng ấm, cả gian nhà cũng ấm lên mấy độ.
Dương Hoa Trung dựa vào trên giường.
Đại An cùng Tiểu An chơi trong thùng ấm.
Lạc Phong Đường đi qua cùng Dương Hoa Trung nói mấy câu.
Nam tử dò hỏi một phen chuyện ký kết khế ước hôm nay, Lạc Phong Đường bèn kể lại từ chuyện bé đến chuyện lớn.
Nam tử gật đầu liên tục, cùng Lạc Phong Đường nói lời chúc mừng.
Dương Nhược Tình tìm khắp mấy gian nhà cũng chưa tìm được bóng dáng Tôn thị.
Tuy nhiên trong phòng bếp, mấy chén đồ ăn mà Lạc Phong Đường mang từ nhà đến đều đã được rửa sạch sẽ đặt ở trong rổ.
Thừa dịp Lạc Phong Đường cáo từ, Dương Nhược Tình đem rổ giao cho hắn.
Còn để vào trong rổ hai chén gạo, mấy củ khoai lang đỏ.
“Đồ ăn dư lại đã tiến hết vào bụng cô của ngươi rồi, có chút gạo cùng khoai lang đỏ ngươi cầm về đi, tối hôm nay tạm chấp nhận vậy.” Nàng nói.
Lạc Phong Đường hơi ngượng ngùng khi nhận lấy mấy thứ này.
Hắn là một nam tử, vậy mà còn muốn để Tình Nhi tiếp tế, thật mất mặt.
Dương Nhược Tình lại không khỏi phân trần đem đồ vật nhét vào trong tay hắn.
“Đừng làm kiêu, ngươi không nhận lấy thì khi trở về đại bá ngươi cũng sẽ đến nhà hàng xóm để mượn gạo tới chiêu đãi cô ngươi.”
Nàng nói: “Mau cầm, chạy nhanh về nhà đi thôi!”
Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Được, ta đi trước đây.”
Dương Nhược Tình lại nói: “Nếu ngày mai tuyết ngừng rơi, chúng ta cùng nhau vào núi.”
Lạc Phong Đường nói: “Được, đến lúc đó ta tới đón ngươi.”
……
Tiễn Lạc Phong Đường đi, Dương Nhược Tình xoay người trở về phòng Dương Hoa Trung.
“Cha, nương con đâu?” Nàng hướng về phía Dương Hoa Trung ở trên giường hỏi.
Dương Hoa Trung nói: “Đi đến tiền viện gặp bà nội con rồi.”
Dương Nhược Tình kinh ngạc, “Nương con đi đến đó làm gì?”
Dương Hoa Trung nói: “Áo tơi và mũ, buổi sáng bà nội con sai tứ thẩm tới mượn đi.”
Áo tơi và mũ?
Dương Nhược Tình bừng tỉnh.
Trách không được lúc trước nương đi Lạc gia nấu cơm, lại đội gió tuyết mà đi.
Khi nàng hỏi tại sao không mặc áo tơi và đội mũ, bà đã ấp úng.
Làm nửa ngày, hóa ra bộ áo tơi và mũ duy nhất trong nhà là bị bà nội cầm đi dùng!
“Nương con đi đã bao lâu rồi?” Nàng ngay sau đó lại hỏi.
Dương Hoa Trung nói: “Đã đi thời gian khoảng hai chén trà.”
Dương Nhược Tình vừa mới đem chân bỏ vào thùng ấm, nghe vậy, không chút do dự rút ra đeo giày đi mưa vào.
Chi lấy đồ vật đúng ra chỉ mất có vài phút.
Lâu như vậy còn không trở lại, nàng không yên tâm.
“Cha, con đi đón nương về.”
Nàng tiếp đón một tiếng, kéo cửa phòng ra đi đến tiền viện.
Nóc nhà Dương gia đều bị tuyết trắng bao trùm.
Trong viện cũng một mảnh trắng xóa.
Tuyết cũng không ai xúc, mấy dấu chân lớn lớn bé bé lưu tại trên nền tuyết.
Ba gian phòng phía đông đều bịt cửa đến kín mít.
Không nghe thấy âm thanh Đàm thị răn dạy mẫu thân, tâm tình đang treo lơ lửng của Dương Nhược Tình hơi buông xuống vài phần.
Nàng lập tức đi đến phòng Đàm thị, đi gần tới phía dưới cửa sổ liền nghe được bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của Đàm thị.
Nàng dừng lại ở cửa.
Âm thanh Đàm thị phá lệ thực bình thản.
Thậm chí còn lộ ra vài phần vui sướng.
Nghe nội dung nói chuyện, hẳn là đang cùng Tôn thị công đạo cái gì.
Dương Nhược Tình vì thế đem lỗ tai dán qua nghe.
“…… Mai nhi thành thân là đại sự, ngươi làm tẩu tử nên đến giúp đỡ lo liệu một chút……”
“Dương gia ta từ trên xuống dưới, chỉ có ngươi làm việc may vá là tốt nhất.”
“Sau này hoa trên áo gối, khăn, giày, đều do ngươi tới thêu……”
“……”
Tiểu cô sắp thành thân?
Dương Nhược Tình bị tin tức này làm cho khiếp sợ.
Gả cho ai đây?
Nhà ai khẩu vị nặng như vậy!
Đang chuẩn bị nghe tiếp, thì bên phòng Lưu thị truyền đến tiếng khóc của tam nha đầu.
Vừa nhỏ vừa nghẹn ngào, giống như tiếng kêu của một con mèo hen đang bị bệnh.
Ngay sau đó liền truyền đến âm thanh dỗ dành đầy nhịp điệu của Lưu thị.
Dương Nhược Tình vội vàng ‘khụ’ một tiếng, cất tiếng về phía Đông Ốc phòng: “Bà nội, nương cháu ở trong phòng bà phải không?”
Trong phòng, âm thanh Đàm thị đột nhiên im bặt.
Bà nói với Tôn thị: “hôm nay chỉ nói đến đây thôi, sau này có chuyện gì ta lại kêu ngươi tới.”
“Vâng, vậy tức phụ xin phép đi về.”
“Được, mang theo áo tơi cùng mũ về đi.”
Cửa phòng rất nhanh mở ra, Tôn thị cầm áo tơi, mũ từ bên trong bước ra, Đàm thị cũng không đi cùng.
Dương Nhược Tình vội vàng tiến lên tiếp nhận đồ trong tay Tôn thị, đỡ bà đi về phía hậu viện bên kia.
Trở về phòng, đóng cửa lại, ngồi vào thùng ấm, Dương Nhược Tình gấp không chờ nổi truy vấn Tôn thị.
“Nương, tiểu cô con hứa nhà chồng là người ở thôn nào? Nhà ai thế?”
Nghe Dương Nhược Tình hỏi, Dương Hoa Trung cùng Tiểu An, Đại An cũng đều dừng việc trong tay.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tôn thị.
Tôn thị thấy thế, bất đắc dĩ cười.
“Tình Nhi con đúng là đứa trẻ tinh quái, xảo quyệt, nghe lén đúng không?”
“Hì hì, nương, ngài mau nói đi, cha cùng bọn đệ đệ cũng đều muốn biết!”
Dương Nhược Tình thúc giục nói.
Tôn thị nhìn mọi người trong phòng, gật gật đầu, cất tiếng nói: “Chuyện này, tạm thời vẫn chỉ là trưởng bối hai bên lén nói chuyện, còn chưa có tìm bà mối.”
“Ta nói, các con ở bên ngoài ngàn vạn lần đừng thả ra tiếng gió.”
“Vâng!”
Mọi người đều sôi nổi gật đầu, ai cũng không nói lời nào, liền chờ Tôn thị nói.
Tôn thị nói: “Mai nhi hứa nhà chồng, là nhà Vương Hồng Toàn đường đệ của lí chính Vương Sóng Lớn trong thôn chúng ta.”
Nhà Vương Hồng Toàn?
Dương Nhược Tình nghiêng đầu ở kia tìm tòi tin tức.
Nhà Vương Hồng Toàn nàng biết.
Nhà hắn ở gần nhà thúc Trường Canh, phía trước hai khuê nữ đều gả ở trong thôn.
Trong nhà còn dư lại một tiểu nhi tử, tên là Vương Xuyên Tử.
Ở trong ấn tượng của Dương Nhược Tình, Vương Xuyên Tử cao cao gầy gầy, khuôn mặt xanh xao ốm yếu quanh năm, cùng tuổi với Lạc Phong Đường và Mộc Tử Xuyên.
Khi nói chuyện với người ta, giọng nói lúc nào cũng nhỏ nhẹ, có hơi chút lầm lì.
Dù sao cũng không phải kiểu người nàng thích.
Bên kia, Tôn thị nói tiếp: “Cha mẹ hai bên đều rất tán đồng hôn sự này, nhưng dù sao hai đứa nhỏ hiện tại đều vẫn chưa hay biết gì.”
“Vương gia bên kia đoạn thời gian này đang chuẩn bị bán lợn, chờ bán lợn xong liền sẽ ủy thác bà mối tới cầu hôn.”
“Nương đem đồ thêu trong của hồi môn của Mai nhi, toàn bộ đều phó thác cho ta, sự tình chính là như vậy.” Tôn thị nói.
Dương Hoa Trung đầy mặt vui sướng.
Muội tử duy nhất xuất giá, ông làm ca ca đã sớm ngóng trông một ngày này.
Nam tử kích động nói: “Nhà Vương Hồng Toàn không kém, hai vợ chồng đều thành thật, bổn phận, đồng ruộng trong nhà cũng không ít.”
“Nhưng thân thể Vương Tử Xuyên suy nhược, đây là điều không tốt duy nhất……”
Tôn thị cũng gật gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng dù sao những lời này không tới phiên người làm huynh tẩu như chúng ta nói.”
“Hôn sự của nhi nữ, lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Cha mẹ đều vừa ý, chúng ta nói cũng thêm đen đủi.” Tôn thị lại nói.
Dương Hoa Trung liền không ở điểm này tiếp tục dây dưa.
Bên kia, Đại An không nhịn được nói: “Vương Tử Xuyên ca làm người không kém, ở trong thôn gặp được, đối với chúng ta đều hòa hòa khí khí.”
“Hắn làm dượng chúng con, con ngược lại cũng thích.”
“Chỉ là……”
Đại An dừng lại.
“Chỉ gì?” Dương Nhược Tình hỏi.
Vẻ mặt Đại An lo lắng: “Thân hình kia của tiểu cô, sợ là nặng gấp năm lần Vương Tử Xuyên đi? Nếu hai vợ chồng đánh nhau, dượng Vương Tử Xuyên chắc chắn đánh không lại tiểu cô!”
“Dù chỉ là mấy cái chén, mấy đôi đũa, cũng là đồ vật nha!”
Lạc Phong Đường nghiêm túc nghe.
Nghĩ đến đồ vật mà hắn giấu ở tạp phòng phòng.
Hắn gật gật đầu: “Tình Nhi ngươi yên tâm, trong lòng ta hiểu rõ.”
Một đường hộ tống Dương Nhược Tình về tới nhà.
Trong phòng Dương Hoa Trung, bởi vì có thùng ấm, cả gian nhà cũng ấm lên mấy độ.
Dương Hoa Trung dựa vào trên giường.
Đại An cùng Tiểu An chơi trong thùng ấm.
Lạc Phong Đường đi qua cùng Dương Hoa Trung nói mấy câu.
Nam tử dò hỏi một phen chuyện ký kết khế ước hôm nay, Lạc Phong Đường bèn kể lại từ chuyện bé đến chuyện lớn.
Nam tử gật đầu liên tục, cùng Lạc Phong Đường nói lời chúc mừng.
Dương Nhược Tình tìm khắp mấy gian nhà cũng chưa tìm được bóng dáng Tôn thị.
Tuy nhiên trong phòng bếp, mấy chén đồ ăn mà Lạc Phong Đường mang từ nhà đến đều đã được rửa sạch sẽ đặt ở trong rổ.
Thừa dịp Lạc Phong Đường cáo từ, Dương Nhược Tình đem rổ giao cho hắn.
Còn để vào trong rổ hai chén gạo, mấy củ khoai lang đỏ.
“Đồ ăn dư lại đã tiến hết vào bụng cô của ngươi rồi, có chút gạo cùng khoai lang đỏ ngươi cầm về đi, tối hôm nay tạm chấp nhận vậy.” Nàng nói.
Lạc Phong Đường hơi ngượng ngùng khi nhận lấy mấy thứ này.
Hắn là một nam tử, vậy mà còn muốn để Tình Nhi tiếp tế, thật mất mặt.
Dương Nhược Tình lại không khỏi phân trần đem đồ vật nhét vào trong tay hắn.
“Đừng làm kiêu, ngươi không nhận lấy thì khi trở về đại bá ngươi cũng sẽ đến nhà hàng xóm để mượn gạo tới chiêu đãi cô ngươi.”
Nàng nói: “Mau cầm, chạy nhanh về nhà đi thôi!”
Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Được, ta đi trước đây.”
Dương Nhược Tình lại nói: “Nếu ngày mai tuyết ngừng rơi, chúng ta cùng nhau vào núi.”
Lạc Phong Đường nói: “Được, đến lúc đó ta tới đón ngươi.”
……
Tiễn Lạc Phong Đường đi, Dương Nhược Tình xoay người trở về phòng Dương Hoa Trung.
“Cha, nương con đâu?” Nàng hướng về phía Dương Hoa Trung ở trên giường hỏi.
Dương Hoa Trung nói: “Đi đến tiền viện gặp bà nội con rồi.”
Dương Nhược Tình kinh ngạc, “Nương con đi đến đó làm gì?”
Dương Hoa Trung nói: “Áo tơi và mũ, buổi sáng bà nội con sai tứ thẩm tới mượn đi.”
Áo tơi và mũ?
Dương Nhược Tình bừng tỉnh.
Trách không được lúc trước nương đi Lạc gia nấu cơm, lại đội gió tuyết mà đi.
Khi nàng hỏi tại sao không mặc áo tơi và đội mũ, bà đã ấp úng.
Làm nửa ngày, hóa ra bộ áo tơi và mũ duy nhất trong nhà là bị bà nội cầm đi dùng!
“Nương con đi đã bao lâu rồi?” Nàng ngay sau đó lại hỏi.
Dương Hoa Trung nói: “Đã đi thời gian khoảng hai chén trà.”
Dương Nhược Tình vừa mới đem chân bỏ vào thùng ấm, nghe vậy, không chút do dự rút ra đeo giày đi mưa vào.
Chi lấy đồ vật đúng ra chỉ mất có vài phút.
Lâu như vậy còn không trở lại, nàng không yên tâm.
“Cha, con đi đón nương về.”
Nàng tiếp đón một tiếng, kéo cửa phòng ra đi đến tiền viện.
Nóc nhà Dương gia đều bị tuyết trắng bao trùm.
Trong viện cũng một mảnh trắng xóa.
Tuyết cũng không ai xúc, mấy dấu chân lớn lớn bé bé lưu tại trên nền tuyết.
Ba gian phòng phía đông đều bịt cửa đến kín mít.
Không nghe thấy âm thanh Đàm thị răn dạy mẫu thân, tâm tình đang treo lơ lửng của Dương Nhược Tình hơi buông xuống vài phần.
Nàng lập tức đi đến phòng Đàm thị, đi gần tới phía dưới cửa sổ liền nghe được bên trong truyền ra tiếng nói chuyện của Đàm thị.
Nàng dừng lại ở cửa.
Âm thanh Đàm thị phá lệ thực bình thản.
Thậm chí còn lộ ra vài phần vui sướng.
Nghe nội dung nói chuyện, hẳn là đang cùng Tôn thị công đạo cái gì.
Dương Nhược Tình vì thế đem lỗ tai dán qua nghe.
“…… Mai nhi thành thân là đại sự, ngươi làm tẩu tử nên đến giúp đỡ lo liệu một chút……”
“Dương gia ta từ trên xuống dưới, chỉ có ngươi làm việc may vá là tốt nhất.”
“Sau này hoa trên áo gối, khăn, giày, đều do ngươi tới thêu……”
“……”
Tiểu cô sắp thành thân?
Dương Nhược Tình bị tin tức này làm cho khiếp sợ.
Gả cho ai đây?
Nhà ai khẩu vị nặng như vậy!
Đang chuẩn bị nghe tiếp, thì bên phòng Lưu thị truyền đến tiếng khóc của tam nha đầu.
Vừa nhỏ vừa nghẹn ngào, giống như tiếng kêu của một con mèo hen đang bị bệnh.
Ngay sau đó liền truyền đến âm thanh dỗ dành đầy nhịp điệu của Lưu thị.
Dương Nhược Tình vội vàng ‘khụ’ một tiếng, cất tiếng về phía Đông Ốc phòng: “Bà nội, nương cháu ở trong phòng bà phải không?”
Trong phòng, âm thanh Đàm thị đột nhiên im bặt.
Bà nói với Tôn thị: “hôm nay chỉ nói đến đây thôi, sau này có chuyện gì ta lại kêu ngươi tới.”
“Vâng, vậy tức phụ xin phép đi về.”
“Được, mang theo áo tơi cùng mũ về đi.”
Cửa phòng rất nhanh mở ra, Tôn thị cầm áo tơi, mũ từ bên trong bước ra, Đàm thị cũng không đi cùng.
Dương Nhược Tình vội vàng tiến lên tiếp nhận đồ trong tay Tôn thị, đỡ bà đi về phía hậu viện bên kia.
Trở về phòng, đóng cửa lại, ngồi vào thùng ấm, Dương Nhược Tình gấp không chờ nổi truy vấn Tôn thị.
“Nương, tiểu cô con hứa nhà chồng là người ở thôn nào? Nhà ai thế?”
Nghe Dương Nhược Tình hỏi, Dương Hoa Trung cùng Tiểu An, Đại An cũng đều dừng việc trong tay.
Mọi người đều ngạc nhiên nhìn Tôn thị.
Tôn thị thấy thế, bất đắc dĩ cười.
“Tình Nhi con đúng là đứa trẻ tinh quái, xảo quyệt, nghe lén đúng không?”
“Hì hì, nương, ngài mau nói đi, cha cùng bọn đệ đệ cũng đều muốn biết!”
Dương Nhược Tình thúc giục nói.
Tôn thị nhìn mọi người trong phòng, gật gật đầu, cất tiếng nói: “Chuyện này, tạm thời vẫn chỉ là trưởng bối hai bên lén nói chuyện, còn chưa có tìm bà mối.”
“Ta nói, các con ở bên ngoài ngàn vạn lần đừng thả ra tiếng gió.”
“Vâng!”
Mọi người đều sôi nổi gật đầu, ai cũng không nói lời nào, liền chờ Tôn thị nói.
Tôn thị nói: “Mai nhi hứa nhà chồng, là nhà Vương Hồng Toàn đường đệ của lí chính Vương Sóng Lớn trong thôn chúng ta.”
Nhà Vương Hồng Toàn?
Dương Nhược Tình nghiêng đầu ở kia tìm tòi tin tức.
Nhà Vương Hồng Toàn nàng biết.
Nhà hắn ở gần nhà thúc Trường Canh, phía trước hai khuê nữ đều gả ở trong thôn.
Trong nhà còn dư lại một tiểu nhi tử, tên là Vương Xuyên Tử.
Ở trong ấn tượng của Dương Nhược Tình, Vương Xuyên Tử cao cao gầy gầy, khuôn mặt xanh xao ốm yếu quanh năm, cùng tuổi với Lạc Phong Đường và Mộc Tử Xuyên.
Khi nói chuyện với người ta, giọng nói lúc nào cũng nhỏ nhẹ, có hơi chút lầm lì.
Dù sao cũng không phải kiểu người nàng thích.
Bên kia, Tôn thị nói tiếp: “Cha mẹ hai bên đều rất tán đồng hôn sự này, nhưng dù sao hai đứa nhỏ hiện tại đều vẫn chưa hay biết gì.”
“Vương gia bên kia đoạn thời gian này đang chuẩn bị bán lợn, chờ bán lợn xong liền sẽ ủy thác bà mối tới cầu hôn.”
“Nương đem đồ thêu trong của hồi môn của Mai nhi, toàn bộ đều phó thác cho ta, sự tình chính là như vậy.” Tôn thị nói.
Dương Hoa Trung đầy mặt vui sướng.
Muội tử duy nhất xuất giá, ông làm ca ca đã sớm ngóng trông một ngày này.
Nam tử kích động nói: “Nhà Vương Hồng Toàn không kém, hai vợ chồng đều thành thật, bổn phận, đồng ruộng trong nhà cũng không ít.”
“Nhưng thân thể Vương Tử Xuyên suy nhược, đây là điều không tốt duy nhất……”
Tôn thị cũng gật gật đầu: “Em cũng nghĩ như vậy, nhưng dù sao những lời này không tới phiên người làm huynh tẩu như chúng ta nói.”
“Hôn sự của nhi nữ, lệnh của cha mẹ, lời của người mai mối. Cha mẹ đều vừa ý, chúng ta nói cũng thêm đen đủi.” Tôn thị lại nói.
Dương Hoa Trung liền không ở điểm này tiếp tục dây dưa.
Bên kia, Đại An không nhịn được nói: “Vương Tử Xuyên ca làm người không kém, ở trong thôn gặp được, đối với chúng ta đều hòa hòa khí khí.”
“Hắn làm dượng chúng con, con ngược lại cũng thích.”
“Chỉ là……”
Đại An dừng lại.
“Chỉ gì?” Dương Nhược Tình hỏi.
Vẻ mặt Đại An lo lắng: “Thân hình kia của tiểu cô, sợ là nặng gấp năm lần Vương Tử Xuyên đi? Nếu hai vợ chồng đánh nhau, dượng Vương Tử Xuyên chắc chắn đánh không lại tiểu cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.