Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 273: Là Phong Đường Ca Ca Tới ( Canh Ba )
Đỉnh Mưa Nhỏ
09/04/2022
Dương Nhược Tình nghĩ đến chiếc thùng ấm áp kia, cũng âm thầm mong muốn.
Nhưng làm một chiếc thùng ấm khá tốn công.
“Cha, nương, thùng ấm trước mắt không làm được, hay là chúng ta làm chậu than tới ứng phó được không?”
Dương Nhược Tình đề nghị.
Chậu than không khó làm lắm.
Tìm cái nồi sắt cũ, bên trong cho một chút mảnh gỗ hoặc quả thông gì đó.
Làm một khung gỗ bên dưới để giữ cố định.
Khi đặt nó vào trong nhà, nhiệt độ của toàn bộ ngôi nhà sẽ tăng lên tương ứng.
“Đề nghị của Tình Nhi khá tốt.”
Tôn thị nói.
“Đúng lúc lần trước khi chúng ta phân gia, Đại Vân có cầm một cái nồi cũ lại đây. Chờ chút nữa ta sẽ đem nó đến đây.”
Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, chờ sau này chân ta khỏi hẳn, chuyện thứ nhất chính là làm thùng ấm!”
“Nương, ăn xong cơm trưa, con sẽ đi rừng cây sau thôn nhặt quả thông.” Dương Nhược Tình nói.
“Con sẽ nhặt củi, bổ củi để đốt lửa.” Đại An nói.
“Đệ sức lực nhỏ, để ý kẻo rìu tạp đến chân, chờ ta về tới nhà hẵng bổ.” Dương Nhược Tình dặn dò.
“Vậy đệ sẽ đi cùng tỷ tỷ nhặt quả thông.”
……
Khi ăn cơm tối chậu than cũng được đưa lên.
Tôn thị dùng mảnh gỗ được bổ ra đặt vào trong chậu, lại lấy thêm mấy quả thông cho vào.
Chậu than đốt lên kêu tí tách, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Dương Hoa Trung theo thường lệ dựa ở trên giường, Tôn thị mang theo ba tỷ đệ Dương Nhược Tình bưng chén ngồi vây quanh chậu than.
Tôn thị nói: “Chậu than có thể dùng cả đời, đèn dầu nành trong phòng cũng được đốt lên, thật tốt.”
Dương Hoa Trung nói: “Nếu chúng ta hai ngày trước nghĩ đến chậu than này thì bọn nhỏ cũng không phải chịu lạnh mất vài ngày.”
Tôn thị cười nói: “Dù sao bây giờ cũng không muộn.”
Dương Nhược Tình cảm thụ được hơi ấm do chậu than mang đến, trong lòng lại dâng lên một tầng lo lắng khác.
Nhà ở vừa thấp bé lại vừa nhỏ hẹp, trong quá trình đốt gỗ sẽ phóng xuất ra khí carbon monoxit có thể sẽ khiến người nhà bị trúng độc không?
Tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy những vết nứt rộng bằng ngón tay trên cánh cửa, và những lỗ thủng trên cửa sổ.
Lại yên tâm.
Thông gió cũng có chỗ tốt của thông gió.
……
Hôm sau khi nấu cơm sáng , Dương Nhược Tình phát hiện Tôn thị thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.
“Nương, nương sao lại bị ho khan vậy? Bị cảm lạnh ư?”
Dương Nhược Tình lo lắng hỏi.
Tôn thị lắc đầu, “Nương không có việc gì.”
Dương Nhược Tình có hơi chút kinh ngạc, theo lý thuyết trong phòng có thêm một chậu than, độ ấm tăng lên một chút.
Không nên bị cảm lạnh mới phải!
Đại An bên cạnh nói: “Đêm qua nương ngồi trên mặt đất giúp chúng ta phơi giày, sợ là bị nhiễm hàn khí.”
Hóa ra có chuyện như vậy?
Dương Nhược Tình đã hiểu.
Đã nhiều ngày không có nắng, giày đều ẩm ướt.
Đúng lúc trong phòng có chậu than, nương liền ngồi bên cạnh hơ giầy, không ngừng lật qua lật lại để giầy nhanh khô.
“Chậu than dù sao vẫn không tiện sử dụng như thùng ấm!”
Dương Nhược Tình thầm nghĩ.
Nếu có thùng ấm, ban đêm trước khi đi ngủ chỉ cần đem giày của cả nhà đặt ở trên lưới sắt là xong.
Ngày hôm sau khẳng định sẽ ấm áp dễ chịu.
Mà nương cũng không cần phải ngồi dưới đất hơ giầy.
“Tình Nhi, nương thật sự không có chuyện gì, con đừng lo lắng.”
Tôn thị thấy Dương Nhược Tình im lặng, lại nói.
Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, gật gật đầu.
“Đợi lát nữa đun chút nước gừng đường đỏ uống sẽ giúp xua tan hàn khí.” Dương Nhược Tình nói.
Tôn thị mỉm cười gật gật đầu: “Được.”
“Tỷ, chậu than thật là ấm áp, nhưng lại khá tốn củi.” Đại An ở kia nói.
“Hôm qua chúng ta đi nhặt về một sọt quả thông, qua một đêm đã dùng gần hết.” Hắn nói.
Dương Nhược Tình nói: “Không có việc gì, đốt hết rồi thì chúng ta lại đi nhặt, ở rừng cây có rất nhiều.”
Nếu vô dụng, thì sẽ đi trấn trên mua than củi.
Giá than củi ở thời đại này, Dương Nhược Tình thật đúng là không biết.
“Nương, năm trước đó chúng ta chưa phân gia, mùa đông làm thế nào để trải qua?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị đang nấu bánh canh, nghe vậy nhấp miệng cười một cái.
“Sao trải qua ư? Thì cứ như vậy trải qua thôi.”
Bà nói tiếp: “Trong phòng tiểu cô con có thùng ấm, trong phòng Vĩnh Tiên đường ca con thì có chậu than.”
“Những người khác thì ngâm chân.”
“Dù sao, phòng ở trước đây của chúng ta so với hiện tại thì tốt hơn, trong phòng không bị lọt gió.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Trong phòng đại đường ca được đốt than sao? Vì sao trong phòng những người khác lại không được đốt than?” Nàng hỏi tiếp.
Tôn thị nghe vậy, không nhịn được lại cười.
“Con đúng là khuê nữ ngốc, còn hỏi tại sao ư, là vì không có để đốt nha!”
“Đại đường ca của con cần phải đọc sách, ông bà sợ hắn tay run không cầm được bút.”
“Dù vậy, một mùa đông trong phòng hắn cũng chỉ được phát cho năm cân than củi tạp nham.” Tôn thị nói.
“Than củi tạp nham giá bao nhiêu tiền một cân ạ?” Dương Nhược Tình hỏi tiếp.
Tôn thị ngừng động tác tay, nghiêm túc suy nghĩ.
“Hình như là có phân phẩm cấp, than củi tạp nham giá cũng đến hai mươi văn một cân.”
Dương Nhược Tình tính toán.
Dương Vĩnh Tiên một mùa đông đốt than tiêu hết một trăm văn tiền.
Bình thường đến trứng gà Đàm thị đều luyến tiếc cho người khác, thật đúng là đại tôn tử bảo bối!
“Nương nghe người trong thôn nói, than của cây ăn quả giá càng đắt hơn.”
Tôn thị nói.
“Nghe nói than của cây ăn quả loại hạ đẳng nhất giá mua một cân bằng mua vài cân than tạp nham.”
“Nương cũng chưa từng đốt qua, cũng không rõ tốt hơn như thế nào……”
“Nghe nói, ở thôn chúng ta có thể đốt than cây ăn quả chỉ có nhà lí chính và nhà họ Mộc……” Tôn thị nói.
“Nương, lần tới đi lên trấn trên, con cũng sẽ mua chút than về nhà đốt.” Dương Nhược Tình đề nghị.
Hiện giờ đang có bốn lượng bạc.
Lấy ra một, hai trăm văn tiền mua than để đốt qua mùa đông, vẫn là có thể.
Tôn thị lại lắc lắc đầu: “Nương nghĩ không nên mua than.”
“Vì sao?”
“Lửa than rất lớn, dễ bén vào bàn và trên quần áo, có thể đốt ra một lỗ thủng.” Tôn thị nói.
“Mùa đông năm ngoái, khi nương giặt đồ cho Vĩnh Tiên, xiêm y của hắn bị lửa than đốt ra thành nhiều lỗ nhỏ, muốn vá cũng vá không được!”
Như vậy sao……
Dương Nhược Tình suy nghĩ, nói đi nói lại, thùng ấm vẫn là công cụ sưởi ấm lý tưởng nhất!
Nhưng cha lại tạm thời không đánh ra được.
Ngũ thúc lại đang bận làm gia cụ để ngày mồng tám tháng chạp thành thân, càng không rút ra được thời gian!
Nhờ Đường Nha Tử hỗ trợ làm cho một cái thùng ấm?
Vẫn nên thôi đi, trong nhà hắn chớ nói đến thùng ấm, chậu than cũng không có!
Ăn xong cơm sáng, Dương Nhược Tình chuẩn bị dẫn theo Đại An đi rừng cây nhặt quả thông.
Tôn thị đem áo bông của Lạc Phong Đường gấp gọn, bỏ vào trong sọt.
Bà đưa Dương Nhược Tình cùng Đại An tới cửa, dặn dò nàng: “Đem áo bông đưa cho Đường Nha Tử trước, sau đó mới đi nhặt quả thông.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Nương, con đã biết rồi, nương vào nhà đi thôi.”
Đang định đi ra, thì từ bên ngõ nhỏ ngoài cửa hông truyền đến tiếng bánh xe gỗ nghiền trên áp mặt đất.
“Tỷ, tỷ mau đến xem, là Phong Đường ca ca tới!”
Đại An đột nhiên kích động hô lên, cũng cất bước chạy đến cửa hông bên kia.
Dương Nhược Tình sửng sốt.
Thầm nghĩ tiểu tử này bắt đầu từ bao giờ lại chào đón Lạc Phong Đường đến như vậy?
Nàng cũng nhìn về phía cửa hông bên kia.
Vừa nhìn một cái, cũng kích động lên.
Thậm chí, so với Đại An còn muốn kích động hơn!
Bên kia, Đại An đang vây quanh xe cút kít, nhìn Lạc Phong Đường tháo dây buộc đồ vật trên xe ra.
“Phong Đường ca ca, thùng ấm là cho nhà của chúng ta sao?”
Đại An hưng phấn hỏi.
Nhưng làm một chiếc thùng ấm khá tốn công.
“Cha, nương, thùng ấm trước mắt không làm được, hay là chúng ta làm chậu than tới ứng phó được không?”
Dương Nhược Tình đề nghị.
Chậu than không khó làm lắm.
Tìm cái nồi sắt cũ, bên trong cho một chút mảnh gỗ hoặc quả thông gì đó.
Làm một khung gỗ bên dưới để giữ cố định.
Khi đặt nó vào trong nhà, nhiệt độ của toàn bộ ngôi nhà sẽ tăng lên tương ứng.
“Đề nghị của Tình Nhi khá tốt.”
Tôn thị nói.
“Đúng lúc lần trước khi chúng ta phân gia, Đại Vân có cầm một cái nồi cũ lại đây. Chờ chút nữa ta sẽ đem nó đến đây.”
Dương Hoa Trung gật gật đầu: “Cũng chỉ có thể như vậy, chờ sau này chân ta khỏi hẳn, chuyện thứ nhất chính là làm thùng ấm!”
“Nương, ăn xong cơm trưa, con sẽ đi rừng cây sau thôn nhặt quả thông.” Dương Nhược Tình nói.
“Con sẽ nhặt củi, bổ củi để đốt lửa.” Đại An nói.
“Đệ sức lực nhỏ, để ý kẻo rìu tạp đến chân, chờ ta về tới nhà hẵng bổ.” Dương Nhược Tình dặn dò.
“Vậy đệ sẽ đi cùng tỷ tỷ nhặt quả thông.”
……
Khi ăn cơm tối chậu than cũng được đưa lên.
Tôn thị dùng mảnh gỗ được bổ ra đặt vào trong chậu, lại lấy thêm mấy quả thông cho vào.
Chậu than đốt lên kêu tí tách, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Dương Hoa Trung theo thường lệ dựa ở trên giường, Tôn thị mang theo ba tỷ đệ Dương Nhược Tình bưng chén ngồi vây quanh chậu than.
Tôn thị nói: “Chậu than có thể dùng cả đời, đèn dầu nành trong phòng cũng được đốt lên, thật tốt.”
Dương Hoa Trung nói: “Nếu chúng ta hai ngày trước nghĩ đến chậu than này thì bọn nhỏ cũng không phải chịu lạnh mất vài ngày.”
Tôn thị cười nói: “Dù sao bây giờ cũng không muộn.”
Dương Nhược Tình cảm thụ được hơi ấm do chậu than mang đến, trong lòng lại dâng lên một tầng lo lắng khác.
Nhà ở vừa thấp bé lại vừa nhỏ hẹp, trong quá trình đốt gỗ sẽ phóng xuất ra khí carbon monoxit có thể sẽ khiến người nhà bị trúng độc không?
Tuy nhiên, khi nàng nhìn thấy những vết nứt rộng bằng ngón tay trên cánh cửa, và những lỗ thủng trên cửa sổ.
Lại yên tâm.
Thông gió cũng có chỗ tốt của thông gió.
……
Hôm sau khi nấu cơm sáng , Dương Nhược Tình phát hiện Tôn thị thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng.
“Nương, nương sao lại bị ho khan vậy? Bị cảm lạnh ư?”
Dương Nhược Tình lo lắng hỏi.
Tôn thị lắc đầu, “Nương không có việc gì.”
Dương Nhược Tình có hơi chút kinh ngạc, theo lý thuyết trong phòng có thêm một chậu than, độ ấm tăng lên một chút.
Không nên bị cảm lạnh mới phải!
Đại An bên cạnh nói: “Đêm qua nương ngồi trên mặt đất giúp chúng ta phơi giày, sợ là bị nhiễm hàn khí.”
Hóa ra có chuyện như vậy?
Dương Nhược Tình đã hiểu.
Đã nhiều ngày không có nắng, giày đều ẩm ướt.
Đúng lúc trong phòng có chậu than, nương liền ngồi bên cạnh hơ giầy, không ngừng lật qua lật lại để giầy nhanh khô.
“Chậu than dù sao vẫn không tiện sử dụng như thùng ấm!”
Dương Nhược Tình thầm nghĩ.
Nếu có thùng ấm, ban đêm trước khi đi ngủ chỉ cần đem giày của cả nhà đặt ở trên lưới sắt là xong.
Ngày hôm sau khẳng định sẽ ấm áp dễ chịu.
Mà nương cũng không cần phải ngồi dưới đất hơ giầy.
“Tình Nhi, nương thật sự không có chuyện gì, con đừng lo lắng.”
Tôn thị thấy Dương Nhược Tình im lặng, lại nói.
Dương Nhược Tình hồi phục lại tinh thần, gật gật đầu.
“Đợi lát nữa đun chút nước gừng đường đỏ uống sẽ giúp xua tan hàn khí.” Dương Nhược Tình nói.
Tôn thị mỉm cười gật gật đầu: “Được.”
“Tỷ, chậu than thật là ấm áp, nhưng lại khá tốn củi.” Đại An ở kia nói.
“Hôm qua chúng ta đi nhặt về một sọt quả thông, qua một đêm đã dùng gần hết.” Hắn nói.
Dương Nhược Tình nói: “Không có việc gì, đốt hết rồi thì chúng ta lại đi nhặt, ở rừng cây có rất nhiều.”
Nếu vô dụng, thì sẽ đi trấn trên mua than củi.
Giá than củi ở thời đại này, Dương Nhược Tình thật đúng là không biết.
“Nương, năm trước đó chúng ta chưa phân gia, mùa đông làm thế nào để trải qua?”
Dương Nhược Tình hỏi.
Tôn thị đang nấu bánh canh, nghe vậy nhấp miệng cười một cái.
“Sao trải qua ư? Thì cứ như vậy trải qua thôi.”
Bà nói tiếp: “Trong phòng tiểu cô con có thùng ấm, trong phòng Vĩnh Tiên đường ca con thì có chậu than.”
“Những người khác thì ngâm chân.”
“Dù sao, phòng ở trước đây của chúng ta so với hiện tại thì tốt hơn, trong phòng không bị lọt gió.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu.
“Trong phòng đại đường ca được đốt than sao? Vì sao trong phòng những người khác lại không được đốt than?” Nàng hỏi tiếp.
Tôn thị nghe vậy, không nhịn được lại cười.
“Con đúng là khuê nữ ngốc, còn hỏi tại sao ư, là vì không có để đốt nha!”
“Đại đường ca của con cần phải đọc sách, ông bà sợ hắn tay run không cầm được bút.”
“Dù vậy, một mùa đông trong phòng hắn cũng chỉ được phát cho năm cân than củi tạp nham.” Tôn thị nói.
“Than củi tạp nham giá bao nhiêu tiền một cân ạ?” Dương Nhược Tình hỏi tiếp.
Tôn thị ngừng động tác tay, nghiêm túc suy nghĩ.
“Hình như là có phân phẩm cấp, than củi tạp nham giá cũng đến hai mươi văn một cân.”
Dương Nhược Tình tính toán.
Dương Vĩnh Tiên một mùa đông đốt than tiêu hết một trăm văn tiền.
Bình thường đến trứng gà Đàm thị đều luyến tiếc cho người khác, thật đúng là đại tôn tử bảo bối!
“Nương nghe người trong thôn nói, than của cây ăn quả giá càng đắt hơn.”
Tôn thị nói.
“Nghe nói than của cây ăn quả loại hạ đẳng nhất giá mua một cân bằng mua vài cân than tạp nham.”
“Nương cũng chưa từng đốt qua, cũng không rõ tốt hơn như thế nào……”
“Nghe nói, ở thôn chúng ta có thể đốt than cây ăn quả chỉ có nhà lí chính và nhà họ Mộc……” Tôn thị nói.
“Nương, lần tới đi lên trấn trên, con cũng sẽ mua chút than về nhà đốt.” Dương Nhược Tình đề nghị.
Hiện giờ đang có bốn lượng bạc.
Lấy ra một, hai trăm văn tiền mua than để đốt qua mùa đông, vẫn là có thể.
Tôn thị lại lắc lắc đầu: “Nương nghĩ không nên mua than.”
“Vì sao?”
“Lửa than rất lớn, dễ bén vào bàn và trên quần áo, có thể đốt ra một lỗ thủng.” Tôn thị nói.
“Mùa đông năm ngoái, khi nương giặt đồ cho Vĩnh Tiên, xiêm y của hắn bị lửa than đốt ra thành nhiều lỗ nhỏ, muốn vá cũng vá không được!”
Như vậy sao……
Dương Nhược Tình suy nghĩ, nói đi nói lại, thùng ấm vẫn là công cụ sưởi ấm lý tưởng nhất!
Nhưng cha lại tạm thời không đánh ra được.
Ngũ thúc lại đang bận làm gia cụ để ngày mồng tám tháng chạp thành thân, càng không rút ra được thời gian!
Nhờ Đường Nha Tử hỗ trợ làm cho một cái thùng ấm?
Vẫn nên thôi đi, trong nhà hắn chớ nói đến thùng ấm, chậu than cũng không có!
Ăn xong cơm sáng, Dương Nhược Tình chuẩn bị dẫn theo Đại An đi rừng cây nhặt quả thông.
Tôn thị đem áo bông của Lạc Phong Đường gấp gọn, bỏ vào trong sọt.
Bà đưa Dương Nhược Tình cùng Đại An tới cửa, dặn dò nàng: “Đem áo bông đưa cho Đường Nha Tử trước, sau đó mới đi nhặt quả thông.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu: “Nương, con đã biết rồi, nương vào nhà đi thôi.”
Đang định đi ra, thì từ bên ngõ nhỏ ngoài cửa hông truyền đến tiếng bánh xe gỗ nghiền trên áp mặt đất.
“Tỷ, tỷ mau đến xem, là Phong Đường ca ca tới!”
Đại An đột nhiên kích động hô lên, cũng cất bước chạy đến cửa hông bên kia.
Dương Nhược Tình sửng sốt.
Thầm nghĩ tiểu tử này bắt đầu từ bao giờ lại chào đón Lạc Phong Đường đến như vậy?
Nàng cũng nhìn về phía cửa hông bên kia.
Vừa nhìn một cái, cũng kích động lên.
Thậm chí, so với Đại An còn muốn kích động hơn!
Bên kia, Đại An đang vây quanh xe cút kít, nhìn Lạc Phong Đường tháo dây buộc đồ vật trên xe ra.
“Phong Đường ca ca, thùng ấm là cho nhà của chúng ta sao?”
Đại An hưng phấn hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.