Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 272: Ta Phụng Bồi Rốt Cuộc ( Canh Hai )
Đỉnh Mưa Nhỏ
09/04/2022
Hai vợ chồng gắt gao nắm chặt tay nhau, hai trái tim bị tổn thương, cũng gắt gao sát lại gần nhau.
Bên kia, Dương Nhược Tình đang cầm chổi vội vàng thu thập chiến trường cũng nhẹ nhàng thở ra.
Việc hôm nay, hẳn là cho cha mẹ một bài học đi?
Vậy là tốt rồi, cũng không uổng phí công nàng phải hít mùi nước tiểu một hồi.
Chờ đến khi thu dọn phòng xong, Dương Nhược Tình cũng về phòng mình tắm rửa, thay đổi xiêm y.
Khi nàng quay lại phòng Dương Hoa Trung, hai vợ chồng đều đã bình tĩnh trở lại.
Đang ngồi trên giường thảo luận chuyện này nên giải quyết hậu quả như thế nào cho tốt.
Rốt cuộc Dương Hoa Lâm bị đánh thành như vậy, chiếu theo tính tình của hắn, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Dương Nhược Tình đi tới nói: “Ai làm người đó chịu, nếu nhị bá vẫn còn dám tới tìm đánh, con phụng bồi là được!”
Dương Hoa Trung nói: “Con nói cái gì ngốc vậy? Con là con gái của ta, việc con làm, thì người làm cha như ta phải tới gánh vác!”
Tôn thị thở dài nói: “Ai, chúng ta vẫn luôn thật cẩn thận làm người, với ai đều hòa hòa khí khí. Sao còn chọc phải những việc này!”
Dương Nhược Tình nghe vậy bèn nói: “Thế nên mới có câu nói người tốt thì bị người khinh, ngựa tốt thì bị người cưỡi!”
“Lần trước ở giữa sườn núi, nhị bá đã muốn đánh con nhưng không đánh được. Lúc này chắc là tới trả thù!”
Dương Hoa Trung hừ lạnh một tiếng, nói: “sau này để một cái đòn gánh ở bên xe lăn cho ta, hắn còn dám tới ức hiếp con, ta một đòn gánh gõ chết hắn!”
Nghe thấy lời này, Tôn thị giữa mày nhảy dựng.
“Hai cha con các ngươi, ai……”
Dương Nhược Tình đánh gãy lời Tôn thị nói: “Nương, chúng ta đừng nói việc này nữa. Eo của nương bây giờ như thế nào rồi? Có cần bôi thêm rượu thuốc không?”
Tôn thị nói: “Eo đã tốt hơn rồi, chắc là hiệu quả của rượu thuốc đã nổi lêns.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, lại nhìn nửa bên mặt sưng đỏ của nương: “Để con đi lấy một ít nước lạnh tới cho nương đắp mặt!”
……
Sự thật chứng minh, quan điểm của Dương Nhược Tình cho tới nay đều đúng.
Lấy đấu tranh cầu hòa bình, hoà bình sẽ trường tồn.
Lấy thỏa hiệp cầu hòa bình, hoà bình sẽ tiêu vong.
Mấy ngày tiếp theo, Tôn thị mỗi ngày ra ra vào vào đều thật cẩn thận.
Tiền viện dù chỉ có hơi chút gió thổi cỏ lay gì đó cũng đều như chim sợ cành cong.
Nhưng liên tiếp vài ngày đi qua.
Người Dương gia, còn có Dương Hoa Lâm bọn họ, đều không có tới hậu viện gây chuyện.
Khi Dương Hoa Châu lại đây vấn an Dương Hoa Trung, ngẫu nhiên sẽ mang theo một ít tin tức về Dương Hoa Lâm.
Nói là ngón tay đã được băng bó, không có gì trở ngại.
Nhưng thương ở phía dưới còn phải tiếp tục điều trị.
Dương thị ghét bỏ y dược trong thôn không được đầy đủ, sớm mấy ngày đã mướn xe ngựa cho người một nhà trở về trấn trên.
Tôn thị sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Nhược Tình lại thực hưởng thụ đoạn thời gian bình yên này, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.
Làm đậu phụ, cho lợn ăn, làm việc nhà, còn đi theo Tôn thị học làm xiêm y, giày vớ.
Ngoại trừ đậu phụ khô, nàng còn cân nhắc làm đậu phụ phao, đậu phụ cuốn, tàu hủ ky……
Kiếp trước nàng là điệp viên cấp cao, hàng ngày lưỡi đao đều liếm máu, nàng thật sự quá mệt mỏi.
Một đời luân hồi này, nàng chỉ mong muốn được trở lại nguyên trạng, cùng thân nhân của mình sống cuộc sống điền viên yên bình.
Cùng Đường Nha Tử đi lên trấn trên.
Túi tiền dần dần dầy lên.
Sau khi mua ruộng còn dư lại hai lượng bạc, tổng của cải hiện giờ của nàng có bốn lượng bạc!
Chiếu theo tiến độ này, Dương Nhược Tình cảm thấy sang năm đầu xuân là có thể tích cóp đủ tiền để xây một cái nhà mái ngói khang trang!
Thời gian trôi đi rất nhanh.
Đảo mắt một cái đã qua một tháng.
Hôm nay trời u ám, gió bắc thổi mạnh.
Dương Nhược Tình bưng ấm nước ấm vào cửa phòng Dương Hoa Trung.
Trong phòng, Dương Hoa Trung đang dựa vào trên giường, trên đùi đắp chăn.
Chân nam tử đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, không thể để bị lạnh.
Đại An, Tiểu An cởi giày ra, ngồi bên trong giường chơi.
“Nương, nước ấm đã đun xong, nương bên này làm như thế nào rồi?”
Dương Nhược Tình đem nước ấm để sang một bên, đi đến bên cạnh bàn.
Tôn thị đang vùi đầu may quần áo.
Nghe nàng hỏi, không ngẩng đầu lên nói: “Quần bông của Đường Nha Tử chỉ còn phải khâu một chút bên cạnh, làm nốt là xong!”
Dương Nhược Tình cười gật gật đầu, cầm lấy một đôi vớ bên trong cái khay kim chỉ, cũng bắt đầu khâu.
Sắp đến đông chí.
Đã nhiều ngày nay nhiệt độ không khí giảm thấp càng lợi hại, giống như đang dạo khúc nhạc báo hiệu tuyết sắp rơi.
Lần trước nàng đi trấn trên, có cắt một ít vải bố.
Còn mua thật nhiều bông.
Đoạn thời gian này, nương mỗi ngày chỉ cần có lúc nhàn rỗi sẽ lại bận rộn cắt xiêm y.
Muốn trước khi tuyết rơi, sẽ hoàn thành áo bông mùa đông cho tất cả mọi người trong nhà.
“A, nhà Tình Nhi của ta học thật mau !”
Tôn thị bớt thời giờ liếc liếc mắt một cái nhìn đôi vớ trong tay Dương Nhược Tình, cười nói.
“Đôi vớ này, ta mới chỉ nói một lần, đã có thể khâu tốt như vậy!”
“Hì hì.” Dương Nhược Tình ngượng ngùng cười một cái.
Đôi vớ này là đồ vật đầu tiên nàng đụng vào nữ hồng kim chỉ làm ra tới!
“Tỷ, đôi vớ tỷ làm to như vậy, là làm cho cha chúng ta hay là cho ai thế?” Đại An hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “Đệ đoán thử xem.”
Đại An chớp mắt: “Phong Đường ca ca?”
“Ừ!” Dương Nhược Tình gật đầu.
“Tỷ, tỷ cũng thật bất công, đôi với đầu tiên cũng không làm cho chúng ta!”
Đại An cố ý chu miệng lên nói.
Dương Nhược Tình hướng Đại An liếc mắt một cái: “Trước lạ sau quen, đôi đầu tiên là để luyện tập, đưa cho Đường Nha Tử được.”
“Chờ tay nghề của tỷ tốt hơn, chắc chắn sẽ làm cho các đệ.”
“Bất công còn tìm cớ, đệ mới không tin đâu!” Đại An cười nói.
Dương Nhược Tình trừng mắt nhìn Đại An một cái, cười mắng: “Đi đi đi! Đi chơi đi, còn dám bịa đặt cho tỷ, không lớn, không nhỏ!”
Người trong phòng cười thành một đoàn.
“Xong rồi, bộ xiêm y này của Đường Nha Tử đã hoàn thành.”
Tôn thị đứng dậy, xoa xoa cánh tay có hơi chút đau nhức.
Đôi vớ trong tay Dương Nhược Tình cũng đã hoàn thành.
“Nương, để con tới thu thập, nương qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi.” Nàng nói.
“Được.”
Tôn thị ngồi xuống mép giường, ở kia xoa xoa tay, ngón tay vẫn còn rất lạnh lẽo.
Dương Hoa Trung lôi kéo tay Tôn thị nhét vào trong ổ chăn.
“Trong phòng không có bồn nước nóng không được, cả nhà bị lạnh cũng chưa có chỗ để trốn.” Hắn nói.
“Nương Tình Nhi, nếu không ngày mai em bảo lão ngũ hỗ trợ đi đốn một ít gỗ lại đây, ta sẽ đánh thùng ấm nhé?” Hắn hỏi.
Tôn thị lắc đầu: “Thùng ấm đúng là tốt, nhưng đánh chế tốn rất nhiều công!”
“Vừa phải bào gỗ còn vừa phải cắt gỗ, rồi còn phải lót sắt, ít nhất cũng phải mất đến đến năm sáu ngày ……”
“Chân cẳng anh còn chưa có nhanh nhẹn, nếu làm mà bị lạnh tới chân thì càng không có lời!” Tôn thị nói.
Dương Hoa Trung trầm mặc, nhìn chân mình, lại có chút gấp.
Ở bên này, Dương Nhược Tình nghe đối thoại của cha mẹ vào trong tai.
Ở thời cổ đại này không có điện lực, không có điều hòa, bình nóng lạnh.
Mỗi khi đến mùa đông, từng nhà đều chèn chặt cửa sổ, tránh ở trong nhà bên cạnh thùng ấm.
Thùng ấm kia Dương Nhược Tình đã từng thấy qua.
Dương gia có một cái.
Để ở trong phòng Dương Hoa Mai.
Đại khái cao tầm nửa thước, kích thước tương đương với chiếc bồn tắm rửa cỡ lớn.
Bên cạnh thùng ấm có tấm ván để ngồi, dưới đáy của thùng ấm đặt một chậu than.
Bên trong chậu than thường sẽ để mảnh gỗ vỡ, quả thông, xác lúa làm nhiên liệu, rải một lớp tro bếp lên trên để tránh khói.
Chậu than được đóng khung bằng gỗ, ở giữa là lưới sắt.
Khi sưởi ấm, mọi người liền ngồi trên ghế, chân sẽ dẫm lên lưới sắt kia.
Lại đem y phục cũ đặt ở trên đùi, cảm giác vô cùng ấm áp, một mùa đông liền như vậy đi qua.
Bên kia, Dương Nhược Tình đang cầm chổi vội vàng thu thập chiến trường cũng nhẹ nhàng thở ra.
Việc hôm nay, hẳn là cho cha mẹ một bài học đi?
Vậy là tốt rồi, cũng không uổng phí công nàng phải hít mùi nước tiểu một hồi.
Chờ đến khi thu dọn phòng xong, Dương Nhược Tình cũng về phòng mình tắm rửa, thay đổi xiêm y.
Khi nàng quay lại phòng Dương Hoa Trung, hai vợ chồng đều đã bình tĩnh trở lại.
Đang ngồi trên giường thảo luận chuyện này nên giải quyết hậu quả như thế nào cho tốt.
Rốt cuộc Dương Hoa Lâm bị đánh thành như vậy, chiếu theo tính tình của hắn, sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Dương Nhược Tình đi tới nói: “Ai làm người đó chịu, nếu nhị bá vẫn còn dám tới tìm đánh, con phụng bồi là được!”
Dương Hoa Trung nói: “Con nói cái gì ngốc vậy? Con là con gái của ta, việc con làm, thì người làm cha như ta phải tới gánh vác!”
Tôn thị thở dài nói: “Ai, chúng ta vẫn luôn thật cẩn thận làm người, với ai đều hòa hòa khí khí. Sao còn chọc phải những việc này!”
Dương Nhược Tình nghe vậy bèn nói: “Thế nên mới có câu nói người tốt thì bị người khinh, ngựa tốt thì bị người cưỡi!”
“Lần trước ở giữa sườn núi, nhị bá đã muốn đánh con nhưng không đánh được. Lúc này chắc là tới trả thù!”
Dương Hoa Trung hừ lạnh một tiếng, nói: “sau này để một cái đòn gánh ở bên xe lăn cho ta, hắn còn dám tới ức hiếp con, ta một đòn gánh gõ chết hắn!”
Nghe thấy lời này, Tôn thị giữa mày nhảy dựng.
“Hai cha con các ngươi, ai……”
Dương Nhược Tình đánh gãy lời Tôn thị nói: “Nương, chúng ta đừng nói việc này nữa. Eo của nương bây giờ như thế nào rồi? Có cần bôi thêm rượu thuốc không?”
Tôn thị nói: “Eo đã tốt hơn rồi, chắc là hiệu quả của rượu thuốc đã nổi lêns.”
Dương Nhược Tình gật gật đầu, lại nhìn nửa bên mặt sưng đỏ của nương: “Để con đi lấy một ít nước lạnh tới cho nương đắp mặt!”
……
Sự thật chứng minh, quan điểm của Dương Nhược Tình cho tới nay đều đúng.
Lấy đấu tranh cầu hòa bình, hoà bình sẽ trường tồn.
Lấy thỏa hiệp cầu hòa bình, hoà bình sẽ tiêu vong.
Mấy ngày tiếp theo, Tôn thị mỗi ngày ra ra vào vào đều thật cẩn thận.
Tiền viện dù chỉ có hơi chút gió thổi cỏ lay gì đó cũng đều như chim sợ cành cong.
Nhưng liên tiếp vài ngày đi qua.
Người Dương gia, còn có Dương Hoa Lâm bọn họ, đều không có tới hậu viện gây chuyện.
Khi Dương Hoa Châu lại đây vấn an Dương Hoa Trung, ngẫu nhiên sẽ mang theo một ít tin tức về Dương Hoa Lâm.
Nói là ngón tay đã được băng bó, không có gì trở ngại.
Nhưng thương ở phía dưới còn phải tiếp tục điều trị.
Dương thị ghét bỏ y dược trong thôn không được đầy đủ, sớm mấy ngày đã mướn xe ngựa cho người một nhà trở về trấn trên.
Tôn thị sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.
Dương Nhược Tình lại thực hưởng thụ đoạn thời gian bình yên này, mỗi ngày đều vô cùng vui vẻ.
Làm đậu phụ, cho lợn ăn, làm việc nhà, còn đi theo Tôn thị học làm xiêm y, giày vớ.
Ngoại trừ đậu phụ khô, nàng còn cân nhắc làm đậu phụ phao, đậu phụ cuốn, tàu hủ ky……
Kiếp trước nàng là điệp viên cấp cao, hàng ngày lưỡi đao đều liếm máu, nàng thật sự quá mệt mỏi.
Một đời luân hồi này, nàng chỉ mong muốn được trở lại nguyên trạng, cùng thân nhân của mình sống cuộc sống điền viên yên bình.
Cùng Đường Nha Tử đi lên trấn trên.
Túi tiền dần dần dầy lên.
Sau khi mua ruộng còn dư lại hai lượng bạc, tổng của cải hiện giờ của nàng có bốn lượng bạc!
Chiếu theo tiến độ này, Dương Nhược Tình cảm thấy sang năm đầu xuân là có thể tích cóp đủ tiền để xây một cái nhà mái ngói khang trang!
Thời gian trôi đi rất nhanh.
Đảo mắt một cái đã qua một tháng.
Hôm nay trời u ám, gió bắc thổi mạnh.
Dương Nhược Tình bưng ấm nước ấm vào cửa phòng Dương Hoa Trung.
Trong phòng, Dương Hoa Trung đang dựa vào trên giường, trên đùi đắp chăn.
Chân nam tử đang ở thời kỳ dưỡng bệnh, không thể để bị lạnh.
Đại An, Tiểu An cởi giày ra, ngồi bên trong giường chơi.
“Nương, nước ấm đã đun xong, nương bên này làm như thế nào rồi?”
Dương Nhược Tình đem nước ấm để sang một bên, đi đến bên cạnh bàn.
Tôn thị đang vùi đầu may quần áo.
Nghe nàng hỏi, không ngẩng đầu lên nói: “Quần bông của Đường Nha Tử chỉ còn phải khâu một chút bên cạnh, làm nốt là xong!”
Dương Nhược Tình cười gật gật đầu, cầm lấy một đôi vớ bên trong cái khay kim chỉ, cũng bắt đầu khâu.
Sắp đến đông chí.
Đã nhiều ngày nay nhiệt độ không khí giảm thấp càng lợi hại, giống như đang dạo khúc nhạc báo hiệu tuyết sắp rơi.
Lần trước nàng đi trấn trên, có cắt một ít vải bố.
Còn mua thật nhiều bông.
Đoạn thời gian này, nương mỗi ngày chỉ cần có lúc nhàn rỗi sẽ lại bận rộn cắt xiêm y.
Muốn trước khi tuyết rơi, sẽ hoàn thành áo bông mùa đông cho tất cả mọi người trong nhà.
“A, nhà Tình Nhi của ta học thật mau !”
Tôn thị bớt thời giờ liếc liếc mắt một cái nhìn đôi vớ trong tay Dương Nhược Tình, cười nói.
“Đôi vớ này, ta mới chỉ nói một lần, đã có thể khâu tốt như vậy!”
“Hì hì.” Dương Nhược Tình ngượng ngùng cười một cái.
Đôi vớ này là đồ vật đầu tiên nàng đụng vào nữ hồng kim chỉ làm ra tới!
“Tỷ, đôi vớ tỷ làm to như vậy, là làm cho cha chúng ta hay là cho ai thế?” Đại An hỏi.
Dương Nhược Tình nói: “Đệ đoán thử xem.”
Đại An chớp mắt: “Phong Đường ca ca?”
“Ừ!” Dương Nhược Tình gật đầu.
“Tỷ, tỷ cũng thật bất công, đôi với đầu tiên cũng không làm cho chúng ta!”
Đại An cố ý chu miệng lên nói.
Dương Nhược Tình hướng Đại An liếc mắt một cái: “Trước lạ sau quen, đôi đầu tiên là để luyện tập, đưa cho Đường Nha Tử được.”
“Chờ tay nghề của tỷ tốt hơn, chắc chắn sẽ làm cho các đệ.”
“Bất công còn tìm cớ, đệ mới không tin đâu!” Đại An cười nói.
Dương Nhược Tình trừng mắt nhìn Đại An một cái, cười mắng: “Đi đi đi! Đi chơi đi, còn dám bịa đặt cho tỷ, không lớn, không nhỏ!”
Người trong phòng cười thành một đoàn.
“Xong rồi, bộ xiêm y này của Đường Nha Tử đã hoàn thành.”
Tôn thị đứng dậy, xoa xoa cánh tay có hơi chút đau nhức.
Đôi vớ trong tay Dương Nhược Tình cũng đã hoàn thành.
“Nương, để con tới thu thập, nương qua bên kia nghỉ ngơi một chút đi.” Nàng nói.
“Được.”
Tôn thị ngồi xuống mép giường, ở kia xoa xoa tay, ngón tay vẫn còn rất lạnh lẽo.
Dương Hoa Trung lôi kéo tay Tôn thị nhét vào trong ổ chăn.
“Trong phòng không có bồn nước nóng không được, cả nhà bị lạnh cũng chưa có chỗ để trốn.” Hắn nói.
“Nương Tình Nhi, nếu không ngày mai em bảo lão ngũ hỗ trợ đi đốn một ít gỗ lại đây, ta sẽ đánh thùng ấm nhé?” Hắn hỏi.
Tôn thị lắc đầu: “Thùng ấm đúng là tốt, nhưng đánh chế tốn rất nhiều công!”
“Vừa phải bào gỗ còn vừa phải cắt gỗ, rồi còn phải lót sắt, ít nhất cũng phải mất đến đến năm sáu ngày ……”
“Chân cẳng anh còn chưa có nhanh nhẹn, nếu làm mà bị lạnh tới chân thì càng không có lời!” Tôn thị nói.
Dương Hoa Trung trầm mặc, nhìn chân mình, lại có chút gấp.
Ở bên này, Dương Nhược Tình nghe đối thoại của cha mẹ vào trong tai.
Ở thời cổ đại này không có điện lực, không có điều hòa, bình nóng lạnh.
Mỗi khi đến mùa đông, từng nhà đều chèn chặt cửa sổ, tránh ở trong nhà bên cạnh thùng ấm.
Thùng ấm kia Dương Nhược Tình đã từng thấy qua.
Dương gia có một cái.
Để ở trong phòng Dương Hoa Mai.
Đại khái cao tầm nửa thước, kích thước tương đương với chiếc bồn tắm rửa cỡ lớn.
Bên cạnh thùng ấm có tấm ván để ngồi, dưới đáy của thùng ấm đặt một chậu than.
Bên trong chậu than thường sẽ để mảnh gỗ vỡ, quả thông, xác lúa làm nhiên liệu, rải một lớp tro bếp lên trên để tránh khói.
Chậu than được đóng khung bằng gỗ, ở giữa là lưới sắt.
Khi sưởi ấm, mọi người liền ngồi trên ghế, chân sẽ dẫm lên lưới sắt kia.
Lại đem y phục cũ đặt ở trên đùi, cảm giác vô cùng ấm áp, một mùa đông liền như vậy đi qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.