Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 314: Như Là Ở Nơi Nào Gặp Qua ( Canh Bốn )
Đỉnh Mưa Nhỏ
25/04/2022
Dương Hoa Lâm lại trừng mắt liếc mắt nhìn Dương thị một cái, cố ý cao giọng nói: “Ngươi bà nương này, cứ nhọc lòng cái gì vậy?”
“Lan nhi là cháu gái ruột thịt của cha mẹ, lại gả cho tú tài lang.”
“Chuyện của hồi môn này, cha mẹ ta chắc chắn sẽ trù bị, còn cần ngươi phải nhọc lòng hay sao?”
Dương thị hiểu ý, cũng đi theo nở nụ cười.
“Ai A, nhìn ta một cái xem, còn không phải là do quá cao hứng!”
Hai vợ chồng ở kia kẻ xướng người hoạ.
Lão Dương trầm mặc trừu thuốc lá sợi.
Đàm thị hừ một tiếng, nhướng mi liếc mắt xem xét Dương Hoa Lâm cùng Dương thị một cái.
“Bỏ cái vẻ đáng thương lấy lòng khoe mẽ đó đi!”
“Lan nhi là cháu gái Dương gia, nhị phòng cũng không phân ra.”
“Của hồi môn của Lan nhi, ta và gia của nàng tự nhiên sẽ chuẩn bị một ít.”
“Còn kém một ít, tự các ngươi xuất tiền túi ra đi!” Đàm thị không chút khách khí nói.
“Cái gì?”
Dương thị vừa nghe vậy, gấp đến độ thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy lên.
“Nương sao người lại như vậy đâu? Nhà con còn chưa có phân gia, đồ vật gì đều ở chỗ chìa khóa treo nơi lưng quần của nương!”
“Của hồi môn của Lan nhi, nương không lấy ra đầy đủ, lại còn bảo con cùng lão nhị ra tiền.”
“Chúng con đào đâu ra tiền đây?” Dương thị lớn tiếng hỏi.
Đàm thị kéo kéo khóe miệng: “Nhị phòng các ngươi tuy không phân ra, nhưng mấy năm nay đều không ở phía dưới mí mắt ta sinh hoạt.”
“Tiền hàng năm giao cho ta cũng không nhiều lắm.”
“Nhìn quần áo các ngươi mặc xem, ngăn nắp thật sự. Mặt ngươi cũng đánh phấn trắng bệch như màn thầu.”
“Các ngươi hãy đem tiền riêng các ngươi cất giấu ra mà đặt mua của hồi môn cho Lan nhi!” Đàm thị nói.
Dương thị tức giận đến mặt đều tái đi, son phấn trên mặt rào rạt rớt xuống.
Dương Hoa Lâm cũng mặt đỏ tới mang tai.
“Nương, chúng con mặc như vậy, là để thuận tiện cho buôn bán.”
Dương Hoa Lâm giải thích.
“Ở bên ngoài buôn bán, xuất đầu lộ diện, quá keo kiệt thì người ta sẽ không giao dịch cùng!”
Dương Hoa Lâm nói, lại chỉ Dương thị: “Xiêm y của nàng, son phấn, đều là tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng không cần, liền để lại cho nàng!”
“Chúng con tự mình, ngoại trừ tiêu dùng một chút cho ăn uống, tiêu tiểu, dư lại tất cả đều nộp lên cho nương.”
“Thật sự là không lấy đâu ra tiền mà đặt mua của hồi môn cho Lan nhi ……”
“Vậy để cho bà ngoại Lan nhi nàng bên kia trợ cấp chút đi!” Đàm thị nói.
“Có cháu rể tú tài, bọn họ bên kia cũng vinh quang. Dù sao, nhà bọn họ cũng không thiếu tiền!”
“Nương……” Dương Hoa Lâm gấp đến độ dậm chân.
Đàm thị lại đã đứng lên: “Chuyện này liền định như vậy đi, sau này nói với lão Mộc gia bên kia, chính các ngươi nhọc lòng đi.”
“Ta mệt mỏi, muốn đi nghỉ, các ngươi đều đi ra ngoài đi!”
Đàm thị trực tiếp lại đây đuổi người.
Dương Hoa Lâm đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía lão Dương.
Lão Dương cúi đầu hút thuốc, một bàn tay hướng về Dương Hoa Lâm xua xua.
Dương Hoa Lâm dậm chân, chỉ đành phải kéo Dương thị ra khỏi phòng.
Đứng ở cửa, trên nền tuyết, vẻ mặt hai vợ chồng không cam lòng.
Dương thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “nương ngươi thật keo kiệt, sớm biết như vậy, lúc trước nên phân ra.”
“Ngươi nhìn tam phòng xem, hiện giờ sống thật dễ chịu!”
Dương Hoa Lâm im lặng, vẻ mặt cũng có chút dao động.
“Đi thôi, chúng ta đi qua nhà nhạc phụ, nhạc mẫu bên kia ngồi một chút.”
Hắn chắp tay sau lưng, dẫn đầu rời đi.
Dương thị quay đầu, hướng cửa phòng Đàm thị hung hăng phỉ nhổ, chạy chậm đuổi theo Dương Hoa Lâm.
Trong phòng Lưu thị.
Lưu thị đang ôm tam nha đầu, ngồi bên cạnh giường kể cho Dương Hoa Minh nghe chuyện này.
Dương Hoa Minh nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng vải màu trắng.
Trên cánh tay, trên đùi, đều cuốn băng vải.
“Ngươi nói cái gì? Nhị ca bọn họ muốn cùng lão Mộc gia kết thân gia ư?”
Dương Hoa Minh cũng bị tin tức này làm cho khiếp sợ.
Tự mình bị thương thành như vậy, ai hỏi tới, hắn đều một mực nói uống say không nhớ rõ.
Kỳ thật trong lòng hắn lại nhớ rõ ràng !
Đã nhiều ngày nằm ở trên giường dưỡng thương, hắn không sảo không nháo.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ.
Chỉ ngóng trông sớm khỏi vết thương để đi ra ngoài, cùng Triệu quả phụ và Mộc Tử Xuyên kia tính sổ!
“Chuyện này định rồi đúng không? Lan nhi quả thực phải gả cho Mộc Tử Xuyên kia?”
Dương Hoa Minh lại hỏi.
Lưu thị gật đầu liên tục.
“Nhị ca, nhị tẩu vui muốn hỏng luôn rồi.”
Lưu thị bĩu môi: “Lan nhi còn chưa có qua cửa lão Mộc gia đâu, cái đuôi nhị tẩu kia đã chọc lên đến tận trời rồi!”
Dương Hoa Minh không hé răng, cả người như quả bóng cao su xì hơi.
Cái quái gì đây.
Triệu quả phụ là bà thông gia của nhị ca, Mộc Tử Xuyên chính là cháu rể hắn.
Uất ức này chỉ có thể tự nuốt?
Lưu thị cũng không có tâm tư đi để ý tới thần sắc đen tối không rõ của Dương Hoa Minh.
Tam nha đầu lại đi ngoài, thối hoắc, Lưu thị ôm tam nha đầu vội vàng đi đổi tã.
……
Trấn Thanh Thủy, hậu viện của tửu lầu Tụ Vị Hiên.
Giao xong đậu phụ, Dương Nhược Tình lại bảo Lạc Phong Đường khiêng con hươu mai hoa kia lại đây.
“Chu đại thúc, hươu là hôm qua chúng cháu đi trên núi săn được, thúc xem trả cho chúng cháu được bao nhiêu!”
Dương Nhược Tình nói.
Chu đầu bếp cúi người, kiểm tra quanh thân hươu một chút, gật đầu liên tục: “Con hươu này không kém, như vậy đi, thịt lợn mười lăm văn một cân, trọng lượng hươu tính cả bì ta trả cho các cháu hai mươi văn một cân, thế nào?”
Dương Nhược Tình không hé răng, cười nhìn về phía Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, ngươi thấy sao?”
Lạc Phong Đường ngẩn ra.
Trước đây, chuyện mua bán đều do Tình Nhi định đoạt.
Hắn đều không quyết định.
Nhưng hôm nay Tình Nhi lại chủ động trưng cầu ý kiến hắn, hắn không nhịn được kích động lên.
Vì thế thực nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hai mươi văn một cân cũng được, Tình Nhi ngươi thấy ổn là được!”
Dương Nhược Tình vì thế rất vui vẻ gật đầu: “Chu đại thúc, vậy chiếu theo cái giá này đi.”
Trước mặt mọi người cân, hươu mai hoa trọng lượng cả bì là 40 cân.
Bàn tính nhỏ trong lòng Dương Nhược Tình đánh vang lên tí tách.
40 cân lộc, hai mươi văn một cân, hươu là 800 văn tiền.
50 cân đậu phụ, tổng cộng là một trăm khối.
Bốn văn tiền một khối, đậu phụ bán được 400 văn tiền.
Các loại chế phẩm đậu phụ khô, đậu phụ phao, đậu phụ cuốn, tàu hủ ky.
Mỗi dạng 50 cân, tổng cộng hai trăm cân.
Sáu văn tiền một cân, đó là 1200 văn tiền.
Cộng vào với nhau, lần này thu được hai ngàn 400 văn tiền!
Bên kia, Chu đầu bếp cũng tính ra giá số tiền như vậy: “…… Tổng cộng là hai ngàn 400 văn tiền……”
“Chu đại thúc, tính cho bọn họ hai lượng bạc cộng thêm nửa số tiền đi!”
Một giọng nói trong trẻo giống như chim sơn ca đột nhiên xen vào, cắt đứt lời nói của Chu đầu bếp.
“Một trăm văn tiền nhiều ra kia, xem như ta thưởng cho tiểu cô nương này mua kẹo ăn!”
Âm thanh rơi xuống, một thân ảnh đỏ rực như lửa chạy vào phòng.
Dương Nhược Tình xoay người nhìn lại.
Người vừa nói có chiều cao cùng chính mình không sai biệt lắm.
Lại là một thiếu nữ so với mình gầy hơn rất nhiều.
Nàng mặc một chiếc váy đỏ rực, mái tóc được búi cao hình trăng lưỡi liềm.
Trên trán quấn một vòng tua rua trắng, hai lọn tóc rũ xuống má.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên.
Ánh mắt Dương Nhược Tình rơi vào trên cổ của người đi tới.
Chỉ thấy nàng ấy đang quàng một chiếc khăn lông thỏ màu nâu xám
Cổ tay áo cũng được may bằng lông thỏ, thoạt nhìn siêu ấm.
“Ngươi là……”
Dương Nhược Tình chần chờ.
Thiếu nữ vừa tiến vào đã phải thưởng nàng một trăm văn tiền này trông có chút quen mắt.
Như là đã gặp qua ở nơi nào đó.
“Lan nhi là cháu gái ruột thịt của cha mẹ, lại gả cho tú tài lang.”
“Chuyện của hồi môn này, cha mẹ ta chắc chắn sẽ trù bị, còn cần ngươi phải nhọc lòng hay sao?”
Dương thị hiểu ý, cũng đi theo nở nụ cười.
“Ai A, nhìn ta một cái xem, còn không phải là do quá cao hứng!”
Hai vợ chồng ở kia kẻ xướng người hoạ.
Lão Dương trầm mặc trừu thuốc lá sợi.
Đàm thị hừ một tiếng, nhướng mi liếc mắt xem xét Dương Hoa Lâm cùng Dương thị một cái.
“Bỏ cái vẻ đáng thương lấy lòng khoe mẽ đó đi!”
“Lan nhi là cháu gái Dương gia, nhị phòng cũng không phân ra.”
“Của hồi môn của Lan nhi, ta và gia của nàng tự nhiên sẽ chuẩn bị một ít.”
“Còn kém một ít, tự các ngươi xuất tiền túi ra đi!” Đàm thị không chút khách khí nói.
“Cái gì?”
Dương thị vừa nghe vậy, gấp đến độ thiếu chút nữa từ trên mặt đất nhảy lên.
“Nương sao người lại như vậy đâu? Nhà con còn chưa có phân gia, đồ vật gì đều ở chỗ chìa khóa treo nơi lưng quần của nương!”
“Của hồi môn của Lan nhi, nương không lấy ra đầy đủ, lại còn bảo con cùng lão nhị ra tiền.”
“Chúng con đào đâu ra tiền đây?” Dương thị lớn tiếng hỏi.
Đàm thị kéo kéo khóe miệng: “Nhị phòng các ngươi tuy không phân ra, nhưng mấy năm nay đều không ở phía dưới mí mắt ta sinh hoạt.”
“Tiền hàng năm giao cho ta cũng không nhiều lắm.”
“Nhìn quần áo các ngươi mặc xem, ngăn nắp thật sự. Mặt ngươi cũng đánh phấn trắng bệch như màn thầu.”
“Các ngươi hãy đem tiền riêng các ngươi cất giấu ra mà đặt mua của hồi môn cho Lan nhi!” Đàm thị nói.
Dương thị tức giận đến mặt đều tái đi, son phấn trên mặt rào rạt rớt xuống.
Dương Hoa Lâm cũng mặt đỏ tới mang tai.
“Nương, chúng con mặc như vậy, là để thuận tiện cho buôn bán.”
Dương Hoa Lâm giải thích.
“Ở bên ngoài buôn bán, xuất đầu lộ diện, quá keo kiệt thì người ta sẽ không giao dịch cùng!”
Dương Hoa Lâm nói, lại chỉ Dương thị: “Xiêm y của nàng, son phấn, đều là tẩu tử nhà mẹ đẻ nàng không cần, liền để lại cho nàng!”
“Chúng con tự mình, ngoại trừ tiêu dùng một chút cho ăn uống, tiêu tiểu, dư lại tất cả đều nộp lên cho nương.”
“Thật sự là không lấy đâu ra tiền mà đặt mua của hồi môn cho Lan nhi ……”
“Vậy để cho bà ngoại Lan nhi nàng bên kia trợ cấp chút đi!” Đàm thị nói.
“Có cháu rể tú tài, bọn họ bên kia cũng vinh quang. Dù sao, nhà bọn họ cũng không thiếu tiền!”
“Nương……” Dương Hoa Lâm gấp đến độ dậm chân.
Đàm thị lại đã đứng lên: “Chuyện này liền định như vậy đi, sau này nói với lão Mộc gia bên kia, chính các ngươi nhọc lòng đi.”
“Ta mệt mỏi, muốn đi nghỉ, các ngươi đều đi ra ngoài đi!”
Đàm thị trực tiếp lại đây đuổi người.
Dương Hoa Lâm đem ánh mắt xin giúp đỡ hướng về phía lão Dương.
Lão Dương cúi đầu hút thuốc, một bàn tay hướng về Dương Hoa Lâm xua xua.
Dương Hoa Lâm dậm chân, chỉ đành phải kéo Dương thị ra khỏi phòng.
Đứng ở cửa, trên nền tuyết, vẻ mặt hai vợ chồng không cam lòng.
Dương thị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “nương ngươi thật keo kiệt, sớm biết như vậy, lúc trước nên phân ra.”
“Ngươi nhìn tam phòng xem, hiện giờ sống thật dễ chịu!”
Dương Hoa Lâm im lặng, vẻ mặt cũng có chút dao động.
“Đi thôi, chúng ta đi qua nhà nhạc phụ, nhạc mẫu bên kia ngồi một chút.”
Hắn chắp tay sau lưng, dẫn đầu rời đi.
Dương thị quay đầu, hướng cửa phòng Đàm thị hung hăng phỉ nhổ, chạy chậm đuổi theo Dương Hoa Lâm.
Trong phòng Lưu thị.
Lưu thị đang ôm tam nha đầu, ngồi bên cạnh giường kể cho Dương Hoa Minh nghe chuyện này.
Dương Hoa Minh nằm ở trên giường, trên đầu quấn một vòng vải màu trắng.
Trên cánh tay, trên đùi, đều cuốn băng vải.
“Ngươi nói cái gì? Nhị ca bọn họ muốn cùng lão Mộc gia kết thân gia ư?”
Dương Hoa Minh cũng bị tin tức này làm cho khiếp sợ.
Tự mình bị thương thành như vậy, ai hỏi tới, hắn đều một mực nói uống say không nhớ rõ.
Kỳ thật trong lòng hắn lại nhớ rõ ràng !
Đã nhiều ngày nằm ở trên giường dưỡng thương, hắn không sảo không nháo.
Nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên ngủ thì ngủ.
Chỉ ngóng trông sớm khỏi vết thương để đi ra ngoài, cùng Triệu quả phụ và Mộc Tử Xuyên kia tính sổ!
“Chuyện này định rồi đúng không? Lan nhi quả thực phải gả cho Mộc Tử Xuyên kia?”
Dương Hoa Minh lại hỏi.
Lưu thị gật đầu liên tục.
“Nhị ca, nhị tẩu vui muốn hỏng luôn rồi.”
Lưu thị bĩu môi: “Lan nhi còn chưa có qua cửa lão Mộc gia đâu, cái đuôi nhị tẩu kia đã chọc lên đến tận trời rồi!”
Dương Hoa Minh không hé răng, cả người như quả bóng cao su xì hơi.
Cái quái gì đây.
Triệu quả phụ là bà thông gia của nhị ca, Mộc Tử Xuyên chính là cháu rể hắn.
Uất ức này chỉ có thể tự nuốt?
Lưu thị cũng không có tâm tư đi để ý tới thần sắc đen tối không rõ của Dương Hoa Minh.
Tam nha đầu lại đi ngoài, thối hoắc, Lưu thị ôm tam nha đầu vội vàng đi đổi tã.
……
Trấn Thanh Thủy, hậu viện của tửu lầu Tụ Vị Hiên.
Giao xong đậu phụ, Dương Nhược Tình lại bảo Lạc Phong Đường khiêng con hươu mai hoa kia lại đây.
“Chu đại thúc, hươu là hôm qua chúng cháu đi trên núi săn được, thúc xem trả cho chúng cháu được bao nhiêu!”
Dương Nhược Tình nói.
Chu đầu bếp cúi người, kiểm tra quanh thân hươu một chút, gật đầu liên tục: “Con hươu này không kém, như vậy đi, thịt lợn mười lăm văn một cân, trọng lượng hươu tính cả bì ta trả cho các cháu hai mươi văn một cân, thế nào?”
Dương Nhược Tình không hé răng, cười nhìn về phía Lạc Phong Đường.
“Đường Nha Tử, ngươi thấy sao?”
Lạc Phong Đường ngẩn ra.
Trước đây, chuyện mua bán đều do Tình Nhi định đoạt.
Hắn đều không quyết định.
Nhưng hôm nay Tình Nhi lại chủ động trưng cầu ý kiến hắn, hắn không nhịn được kích động lên.
Vì thế thực nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Hai mươi văn một cân cũng được, Tình Nhi ngươi thấy ổn là được!”
Dương Nhược Tình vì thế rất vui vẻ gật đầu: “Chu đại thúc, vậy chiếu theo cái giá này đi.”
Trước mặt mọi người cân, hươu mai hoa trọng lượng cả bì là 40 cân.
Bàn tính nhỏ trong lòng Dương Nhược Tình đánh vang lên tí tách.
40 cân lộc, hai mươi văn một cân, hươu là 800 văn tiền.
50 cân đậu phụ, tổng cộng là một trăm khối.
Bốn văn tiền một khối, đậu phụ bán được 400 văn tiền.
Các loại chế phẩm đậu phụ khô, đậu phụ phao, đậu phụ cuốn, tàu hủ ky.
Mỗi dạng 50 cân, tổng cộng hai trăm cân.
Sáu văn tiền một cân, đó là 1200 văn tiền.
Cộng vào với nhau, lần này thu được hai ngàn 400 văn tiền!
Bên kia, Chu đầu bếp cũng tính ra giá số tiền như vậy: “…… Tổng cộng là hai ngàn 400 văn tiền……”
“Chu đại thúc, tính cho bọn họ hai lượng bạc cộng thêm nửa số tiền đi!”
Một giọng nói trong trẻo giống như chim sơn ca đột nhiên xen vào, cắt đứt lời nói của Chu đầu bếp.
“Một trăm văn tiền nhiều ra kia, xem như ta thưởng cho tiểu cô nương này mua kẹo ăn!”
Âm thanh rơi xuống, một thân ảnh đỏ rực như lửa chạy vào phòng.
Dương Nhược Tình xoay người nhìn lại.
Người vừa nói có chiều cao cùng chính mình không sai biệt lắm.
Lại là một thiếu nữ so với mình gầy hơn rất nhiều.
Nàng mặc một chiếc váy đỏ rực, mái tóc được búi cao hình trăng lưỡi liềm.
Trên trán quấn một vòng tua rua trắng, hai lọn tóc rũ xuống má.
Khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to tròn, đôi môi đỏ mọng hơi hơi nhếch lên.
Ánh mắt Dương Nhược Tình rơi vào trên cổ của người đi tới.
Chỉ thấy nàng ấy đang quàng một chiếc khăn lông thỏ màu nâu xám
Cổ tay áo cũng được may bằng lông thỏ, thoạt nhìn siêu ấm.
“Ngươi là……”
Dương Nhược Tình chần chờ.
Thiếu nữ vừa tiến vào đã phải thưởng nàng một trăm văn tiền này trông có chút quen mắt.
Như là đã gặp qua ở nơi nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.