Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Chương 315: Tràn Đầy Đều Là Kiêu Ngạo ( Canh Một )

Đỉnh Mưa Nhỏ

25/04/2022

Thiếu nữ áo đỏ nhếch miệng cười với Dương Nhược Tình: “Tiểu cô nương, chúng ta đã từng gặp qua.”

Ánh mắt chợt lóe, đôi mắt sáng ngời, giảo hoạt nhìn về phía Lạc Phong Đường đứng ở bên cạnh Dương Nhược Tình.

“Vị đại ca ca này, lần trước ở rừng cây, là huynh đã cứu ta từ trên xe ngựa. Chẳng lẽ huynh đã quên mất rồi sao?”

Nàng cười tủm tỉm hỏi Lạc Phong Đường.

Khi nàng nói vậy, Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường đều có ấn tượng.

Đó là chuyện hơn một tháng trước, ở trong rừng cây nhỏ, con ngựa bị chấn kinh.

“Thế nào? Nhớ ra chưa?”

Thiếu nữ áo đỏ nghiêng đầu, hỏi Lạc Phong Đường.

Lạc Phong Đường gãi gãi đầu, cười nhẹ nói: “Ừ, hình như là có chuyện như vậy.”

Thiếu nữ áo đỏ vui vẻ cười, xoay người lại phân phó Chu đầu bếp bên kia: “Chu đại thúc, thúc mau viết biên lai đi, một trăm văn tiền kia là ta đánh thưởng cho tiểu cô nương này mua kẹo ăn !”

Chu đầu bếp hồi phục lại tinh thần, gật đầu liên tục.

Một bên giới thiệu với Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường: “Đây là chủ nhân tiểu thư chúng ta, từ huyện thành lại đây……”

Dương Nhược Tình bừng tỉnh.

Trách không được lại giàu có và quyền lực như vậy, tiến vào liền phải ban thưởng.

Hóa ra tửu lầu này là do nhà nàng mở.

Đến, tiền đưa tới cửa, không thể không cần.

Dương Nhược Tình nói với thiếu nữ áo đỏ kia: “Nếu thế, vậy xin đa tạ chủ nhân tiểu thư đã cho thưởng.”

Tuy nói cảm tạ, nhưng nàng lại nói một cách không kiêu ngạo, không siểm nịnh.

Theo quan điểm của nàng, mọi người đều là đồng bọn làm sinh ý, địa vị bình đẳng, không đáng cúi đầu khom lưng.

Nhưng thái độ không kiêu ngạo, không siểm nịnh này của Dương Nhược Tình, lại khiến cho thiếu nữ áo đỏ có chút khó chịu.

Thường lui tới ban thưởng cho bọn tiểu nhị tửu lầu, bọn họ cũng không phải là thái độ này!

Thiếu nữ áo đỏ thầm nghĩ, tiểu cô nương ở nông thôn này đúng là không hiểu quy củ.

Tầm mắt vừa chuyển, liền nhìn đến Lạc Phong Đường bên cạnh, thiếu nữ áo đỏ tạm áp xuống lửa giận trong lòng.

“Tiểu cô nương, nàng mau cầm biên lai đi tìm phòng thu chi tiền viện lấy tiền đi!”

Nàng ta thúc giục nói.

Dương Nhược Tình nhận biên lai, nói với Lạc Phong Đường một tiếng, xoay người đi tiền viện.

Lạc Phong Đường cũng ra khỏi phòng, đi tới cửa sân.

Theo thói quen, Tình Nhi đi lấy tiền, hắn liền đi ra ven đường bên ngoài sân buộc thùng không, chờ nàng.

Thế nhưng hôm nay lại nhiều thêm một cái đuôi.

Thiếu nữ áo đỏ theo hắn ra tới.

“Đại ca ca, huynh tên là gì? Nhà ở nơi nào nha?”

Nàng vừa đi vừa hỏi.

Lạc Phong Đường ngừng lại, quay đầu nhìn nàng.

“Chủ nhân tiểu thư hỏi chuyện này làm gì?” Hắn hỏi.



Thiếu nữ áo đỏ ngẩn ra, ngay sau đó nhếch miệng cười tươi tắn, ngọt ngào.

“Đại ca ca, huynh không cần gọi ta là chủ nhân tiểu thư.”

“Ta có tên, ta tên Cận Phượng, huynh cũng có thể gọi ta là Phượng nha đầu.”

Nàng nhìn hắn, ánh mắt sáng ngời, sáng quắc.

Đáy mắt mê luyến, nhìn không sót gì.

Lạc Phong Đường âm thầm nhíu mày, không nói gì cả, xoay người đi đến bên kia xe cút kít.

Cận Phượng nhắm mắt bám đuôi, ở bên cạnh nhìn hắn khom lưng đem thùng gỗ cột vào trên xe cút kít.

Thân hình hắn cao lớn, bả vai rộng lớn, vòng eo hẹp khẩn.

Đôi chân thon dài, cùng với tay áo xắn lên, lộ ra bên ngoài hai cánh tay rắn chắc, đàn hồi.

Làn da màu lúa mạch, cân xứng với ngũ quan lập thể kia.

Cận Phượng càng nhìn càng thích.

Cả đầu óc đều là một ngày kia, hắn giống như thần binh từ trên trời giáng xuống.

Ngay giây phút nàng hoảng loạn, bất lực nhất, hắn dừng ở phía trước xe ngựa nàng……

“Đại ca ca, đậu phụ ở tửu lầu của nhà chúng ta là tốt nhất huyện thành, sinh ý so với các tửu lầu khác đều hỏa bạo hơn rất nhiều!”

“Ta cũng rất thích ăn đậu phụ, hiện tại mới biết được, đậu phụ ăn ngon như vậy, hóa ra là do huynh làm!”

“Đại ca ca, huynh thật là ghê gớm, ta thật bội phục huynh!”

Động tác buộc dây thừng của Lạc Phong Đường dừng lại.

Hắn ngẩng đầu lên.

“Ngươi nói sai rồi, ta chân tay vụng về, sao có thể làm ra món đậu phụ ăn ngon như vậy được, là Tình Nhi làm!”

Khi nhắc tới Tình Nhi , đáy mắt hắn hiện lên một tia nhu hòa ấm áp.

Trong giọng nói, tràn đầy kiêu ngạo và tự hào.

Nữ hài tử đều là người cẩn thận, mẫn cảm, đa nghi.

Những biến hóa này của Lạc Phong Đường, hết thảy đều không có thể tránh được đôi mắt của Cận Phượng.

Ánh mắt chợt lóe, Cận Phượng cười hỏi lại Lạc Phong Đường: “Đại ca ca, tiểu cô nương đi cùng huynh, nàng kêu là Tình Nhi đúng không?”

Lạc Phong Đường gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Cận Phượng hơi hơi híp mắt.

Cái tên đại ca ca này, một bộ dáng lạnh như băng, cự người từ xa ngàn dặm.

Cũng không sao phản ứng nàng.

Nhưng khi nàng vừa hỏi Mập nha đầu kia, cái hộp nói của hắn đã bị mở ra.

“Đại ca ca, huynh cùng Tình Nhi là gì quan hệ nha? Nàng là muội muội của huynh sao?” Cận Phượng lại hỏi.

Lạc Phong Đường lắc đầu: “Chúng ta là người cùng thôn.”

“Nga!” Cận Phượng gật gật đầu.

Ngón tay nơi cổ tay áo siết lại.

Trong đáy mắt, sự ghen ghét cuồn cuộn trào dâng.



Không phải huynh muội, còn đối tốt với nàng như vậy ư? Hừ!

“Đại ca ca, huynh là ân nhân cứu mạng của ta, ta muốn mời huynh ăn cơm trưa một bữa, huynh có thể cho ta mặt mũi được không?” Cận Phượng năn nỉ nói.

Lạc Phong Đường cười nhẹ, lắc lắc đầu: “Không cần khách khí như vậy, ta cứu ngươi dù sao cũng chỉ là thuận tay chi lao mà thôi, đổi thành người khác, cũng sẽ phụ một chút!”

Lại bị cự tuyệt?

Cận Phượng cắn môi dưới, âm thầm khó chịu.

Ánh mắt chợt lóe, nàng cười ngâm ngâm nói: “Vậy được rồi, ta liền không quấy rầy đại ca ca nữa, huynh trước vội vàng đi, ta về tửu lầu đây.”

Lạc Phong Đường gật gật đầu, cúi người tiếp tục buộc dây thừng.

Cận Phượng xoay người trở về tửu lầu, đi thẳng đến tiền viện đại đường tửu lầu.

Dương Nhược Tình mới vừa từ phòng thu chi ở phía trước đại đường kia nhận tiền xong liền đuổi tới bên này.

2500 văn tiền, nàng bảo phòng thu chi biến thành hai lượng bạc cùng 500 văn tiền.

Vừa mới đi ra cửa đại đường, nghênh diện đã gặp Cận Phượng đang chậm rãi đi đến.

“Tình Nhi, đã nhận bạc tới tay rồi sao?”

Cận Phượng cười khanh khách hướng tới Dương Nhược Tình chào hỏi.

Dương Nhược Tình ngẩng đầu lên, trong nháy mắt, Cận Phượng đã đứng ở trước mặt nàng.

Đối mặt với chủ nhân tiểu thư của tửu lầu, lại vừa mới thưởng cho mình, Dương Nhược Tình cũng lộ ra gương mặt tươi cười.

“Đã nhận bạc tới tay rồi.” Nàng nói.

Chủ nhân tiểu thư này, sao lại biết mình tên là Tình Nhi vậy?

Chu đại thúc nói?

Hay là Lạc Phong Đường nói?

Cận Phượng vừa lòng gật gật đầu, dường như có thể nhìn ra suy nghĩ của Dương Nhược Tình.

Ngược lại cười nói: “Có phải ngươi đang thực kinh ngạc vì sao ta lại biết danh nhi của ngươi hay không? Ha hả, là đại ca ca nói cho ta biết!”

“A?”

Dương Nhược Tình âm thầm kinh ngạc.

Lạc Phong Đường xưa nay không phải người nói nhiều, khẳng định là lỡ miệng.

Không sao, không phải chỉ là một cái tên thôi sao.

“Vậy xin hỏi chủ nhân tiểu thư tên gọi là gì?” Dương Nhược Tình mỉm cười hỏi.

Cận Phượng nói: “Ta tên Cận Phượng. Tình Nhi, ngươi cũng có thể giống như đại ca ca, gọi ta Phượng nha đầu là được.”

Phượng nha đầu?

Dương Nhược Tình âm thầm nhướng mày, ngay sau đó lại cười.

“Tình Nhi ngươi cười gì?” Cận Phượng khó hiểu hỏi.

Dương Nhược Tình nói: “Cận tiểu thư ngươi khẳng định là nghe lầm, hắn không có khả năng gọi ngươi Phượng nha đầu.”

“Ngươi có ý tứ gì?” Cận Phượng hỏi, tươi cười trên mặt hơi cứng lại.

Dương Nhược Tình đánh giá Cận Phượng, nhoẻn miệng cười: “Ta hiểu hắn. Hắn ngoại trừ gọi nhũ danh của ta, cũng sẽ không gọi nhũ danh của nữ hài khác.”

Nói dối bị giáp mặt vạch trần, trên mặt Cận Phượng có hơi chút nóng rát.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook