Xấu Nữ Làm Ruộng: Nam Nhân Trong Núi Sủng Thê Vô Độ ( Cẩm Tú Nông Nữ Làm Ruộng Vội )
Chương 258: Ta Cũng Sang Bên Làm Một Chút ( Canh Một )
Đỉnh Mưa Nhỏ
05/04/2022
“Việc khác thường tất có quỷ.”
Dọc theo đường đi, Dương Nhược Tình vẫn còn suy đoán.
“Không quan tâm Tống tiên sinh kia đánh chủ ý gì, tên kia vừa thấy liền không phải hạng tốt lành gì!”
“Đường Nha Tử hôm nay ngươi làm đúng lắm, chúng ta không cần để ý tới hắn!” Nàng nói tiếp.
Lạc Phong Đường nghiêm túc gật gật đầu: “Ừ, chúng ta không phản ứng!”
“Tình Nhi, ngươi có muốn mua đồ vật gì không?” hắn lại hỏi.
Dương Nhược Tình vốn muốn đi chợ ngói mua chút đồ vật, nhưng nhớ đến buổi sáng mẫu thân dặn dò, nàng lắc lắc đầu: “hôm nay tạm không mua gì, ngũ thẩm qua cửa, nương bảo ta trở về sớm.”
“Được, vậy chúng ta về đi!”
Lạc Phong Đường đẩy xe cút kít, Dương Nhược Tình cùng hắn sóng vai đi bên nhau.
Xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo trên đường, lập tức đi về phía cửa trấn.
Khi còn cách cửa thị trấn một đoạn đường , phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Hai người quay đầu, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang chạy như điên đến, bụi bay mù mịt.
Người đi đường đều vội vàng tránh sang hai bên.
“Tình Nhi, chúng ta cũng tránh sang một bên đi.” Lạc Phong Đường nói.
“Được!”
Dương Nhược Tình nói, hai người vội vàng đẩy xe cút kít vào ven đường.
“Ai da……”
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu đau thê lương.
Hai người đều ngơ ngẩn, chẳng lẽ đã đụng phải ai sao?
Không đúng, nếu là đụng tới người khác, không có khả năng không cảm thấy gì?
“Ta đi phía trước nhìn xem!”
Dương Nhược Tình không hiểu ra sao, nói với Lạc Phong Đường, sau đó chạy nhanh đến phía trước xe cút kít thăm dò một chút.
Ai da ta đi chết đây!
Một ông lão ngã trên mặt đất, một chân còn duỗi tới phía dưới xe.
Nhưng cũng may, bánh xe xe cút kít còn cách chân ông lão khoảng nửa cánh tay.
Dương Nhược Tình nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng định khom người nâng lão nhân gia dậy.
Tay còn chưa có vươn tới, ông lão trên mặt đất đột nhiên kêu to lên.
“Ai da, là cái tên không có mắt nào đụng vào ta, khiến ta đứt chân, đứt eo, xương cốt cũng muốn rời ra từng mảnh……”
Ông lão giọng rất lớn, tức khắc liền đem người qua đường bên cạnh hấp dẫn lại đây, làm thành một vòng tròn.
Tay Dương Nhược Tình dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia hồ nghi.
Ông lão này sắc mặt hồng nhuận, giọng to lớn vang dội.
Ngoại trừ trên người dính một ít bụi bặm, căn bản liền nhìn không ra nửa điểm dấu hiệu của người bị thương.
Ăn vạ?
Thời đại này cũng có ăn vạ sao?
Trong đầu Dương Nhược Tình vừa mới thoáng qua cái ý niệm này thì một giọng nữ sắc bén quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.
“Ai da, đụng ngã ông lão người ta cũng không đỡ dậy một phen, đây là hài tử nhà ai mà lại thiếu giáo dưỡng đến như vậy?”
Âm thanh phụ nhân kia rất lớn, như tiếng chuông vỡ, tức khắc liền đem mọi người ánh mắt hấp dẫn đi.
Dương Nhược Tình cũng theo tiếng nhìn lại.
Chiếc xe ngựa chạy như bay vừa rồi cũng đã ngừng lại, đỗ ngay gần xe cút kít.
Một đôi mẹ con quần áo ngăn nắp, đang đứng ở bên thùng xe.
Phụ nhân búi tóc, cắm trâm bạc.
Một gương mặt so với mặt ngựa còn dài hơn, đánh phấn kỹ càng, kẻ lông mày, miệng cũng được tô đỏ.
Thiếu nữ đứng bên cạnh duyên dáng, thướt tha, khoác trên mình chiếc váy màu xanh ngọc bích, trông giống như một đóa sen xanh đang nở rộ.
Thiếu nữ e lệ ngượng ngùng nhìn về bên này.
Khi thấy ông lão ngã trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một tia thương tiếc.
Ngón tay màu trắng nhạt, cầm một chiếc khăn lụa thêu hoa, nhẹ nhàng vặn xoắn.
Nhìn thấy đôi mẹ con này, Dương Nhược Tình âm thầm trợn trắng mắt.
Hôm nay đã dẫm phải c*t gì?
Người đáng ghét cứ tự dưng đến một sọt.
Khi nàng vẫn còn đang ngây người, Nhị mẹ Dương thị đã mang theo Dương Nhược Lan đi tới.
Bà nhìn vào ông lão vẫn còn đang nằm trên mặt đất kêu to ‘ ai, ui da ’, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Đụng vào người cũng không đỡ một phen, hài tử nhà ai vậy? Cha mẹ dậy dỗ như thế nào? Các hương thân các ngươi thử nói xem như vầy có được không!”
Dương thị lại đây ồn ào một hồi.
Rút kinh nghiệm từ lần đi Di Cùng Xuân y quán trước đây, lúc này, Dương thị đã thông minh hơn.
Giả bộ không quen biết Dương Nhược Tình, không trực tiếp cùng Dương Nhược Tình khởi xung đột.
Mà lại mượn dùng lực lượng của người khác tới tiến hành công kích.
“Ông lão đã nhiều tuổi, va chạm cũng không nhẹ gì, không chừng nửa đời sau đều tê liệt trên giường, thật đáng thương!”
Dương Nhược Lan cũng ở một bên nhẹ nhàng lắc đầu, đầy mặt thương tiếc.
Quả thực, dưới sự tác động của mẹ con Dương thị, người chung quanh đều hướng về Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lạc Phong Đường vội vàng buông xe cút kít chạy tới.
“Đại gia, xin lỗi, ta thật không nhìn thấy ngài ở đây, cũng không hiểu được sao sẽ chạm vào ngài……”
“Đại gia ta trước đỡ ngài lên……”
Lạc Phong Đường trong miệng liên thanh xin lỗi, cúi người định đỡ ông lão kia dậy.
Dương Nhược Tình muốn đi cản hắn, đều cản không kịp.
Lạc Phong Đường đã đem ông lão đỡ lên.
Trong lòng Dương Nhược Tình thầm khóc trong lòng……
Đường Nha Tử đúng là một hài tử thật thành!
Lần này, một ngàn đồng tiền còn chưa kịp ấm đã sắp bị bay đi!
Ông lão kia nhìn Lạc Phong Đường mặc một thân quần áo mụn vá chồng mụn vá, ánh mắt hơi hơi lóe.
Ông đột nhiên buông tay Lạc Phong Đường ra, một phen túm chặt cánh tay Dương thị ở bên cạnh đang xem náo nhiệt.
“Là ngươi, là xe ngựa của ngươi làm ta giật mình, ngươi bồi thường tiền dược cho ta ……”
Lão hán túm chặt cánh tay Dương thị, kêu ầm ĩ.
Dương thị mắt choáng váng, cho rằng chính mình nghe lầm.
Dương Nhược Lan bên cạnh cũng nhíu chặt cặp mày đẹp, vẻ mặt khiếp sợ.
Dương thị một bên gỡ ngón tay của ông lão kia, một bên chửi ầm lên: “Ngươi cái lão nhân chết tiệt này, mắt của ngươi có đờm à? Ngươi ngã vào phía dưới xe cút kít của bọn họ, sao lại ăn vạ lão nương ta? Cút ngay cút ngay……”
Ông lão cũng không để ý, chỉ gắt gao túm chặt cánh tay của Dương thị không chịu thả ra.
“Lão già ta đã gần nửa thân mình nằm vào quan tài rồi, cũng không nói dối! Chính là xe ngựa của ngươi dọa ta, khiến ta nửa đời sau tê liệt trên giường, ngươi phải trả tiền thuốc cho ta……”
Trong đám người vây xem, có một nam tử tướng mạo vài phần tương tự với ông lão nhảy ra tới.
“Ta làm chứng, chính là chiếc xe ngựa này dọa lão bá, ta ở bên cạnh thấy rõ ràng!”
Có người làm chứng, người qua đường vây xem đều hướng về phía Dương thị cùng này Dương Nhược Lan chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đụng vào người ta lại còn đi đổ thừa cho người khác, nhà ai không có người già chứ, quá thiếu đạo đức!”
“Xem cách ăn mặc cũng không kém, kẻ có tiền nhưng keo kiệt……”
“Ngồi xe ngựa thì ghê gớm sao, đường này là chỗ để chạy như điên sao?”
“Tai họa, bồi tiền bồi tiền……”
“……”
Dương thị cùng Dương Nhược Lan tức khắc bị mọi người vây quanh ở giữa.
Giọng chuông vỡ của Dương thị cũng đã gào đến biến đổi.
Dương Nhược Lan cũng cố gắng nhẹ nhàng nói chuyện, ý đồ giải thích với người bên cạnh rằng mẹ con nàng trong sạch.
Đáng tiếc, đây là ầm ĩ trên đường cái, đối phương lại cố tình ăn vạ.
Không ai để ý đến nàng.
Ông lão vẫn như cũ gắt gao túm chặt cánh tay Dương thị không bỏ, cuối cùng chuyển thành ôm chặt chân Dương thị nằm bò trên mặt đất.
Nam tử đứng ra làm chứng liền đi qua đoạt dây cương và roi ngựa từ trong tay tiểu nhị.
Không bồi tiền, liền không cho đi.
Hoặc là giải quyết riêng, hoặc là đi gặp quan.
Hai bên lâm vào giằng co……
Bên này, Lạc Phong Đường cùng Dương Nhược Tình hai mặt nhìn nhau.
Lạc Phong Đường gãi gãi đầu, hỏi Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, đây là cái tình huống gì? Ta sao không hiểu gì cả?”
Dọc theo đường đi, Dương Nhược Tình vẫn còn suy đoán.
“Không quan tâm Tống tiên sinh kia đánh chủ ý gì, tên kia vừa thấy liền không phải hạng tốt lành gì!”
“Đường Nha Tử hôm nay ngươi làm đúng lắm, chúng ta không cần để ý tới hắn!” Nàng nói tiếp.
Lạc Phong Đường nghiêm túc gật gật đầu: “Ừ, chúng ta không phản ứng!”
“Tình Nhi, ngươi có muốn mua đồ vật gì không?” hắn lại hỏi.
Dương Nhược Tình vốn muốn đi chợ ngói mua chút đồ vật, nhưng nhớ đến buổi sáng mẫu thân dặn dò, nàng lắc lắc đầu: “hôm nay tạm không mua gì, ngũ thẩm qua cửa, nương bảo ta trở về sớm.”
“Được, vậy chúng ta về đi!”
Lạc Phong Đường đẩy xe cút kít, Dương Nhược Tình cùng hắn sóng vai đi bên nhau.
Xuyên qua đám người rộn ràng nhốn nháo trên đường, lập tức đi về phía cửa trấn.
Khi còn cách cửa thị trấn một đoạn đường , phía sau đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Hai người quay đầu, chỉ thấy một chiếc xe ngựa đang chạy như điên đến, bụi bay mù mịt.
Người đi đường đều vội vàng tránh sang hai bên.
“Tình Nhi, chúng ta cũng tránh sang một bên đi.” Lạc Phong Đường nói.
“Được!”
Dương Nhược Tình nói, hai người vội vàng đẩy xe cút kít vào ven đường.
“Ai da……”
Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng kêu đau thê lương.
Hai người đều ngơ ngẩn, chẳng lẽ đã đụng phải ai sao?
Không đúng, nếu là đụng tới người khác, không có khả năng không cảm thấy gì?
“Ta đi phía trước nhìn xem!”
Dương Nhược Tình không hiểu ra sao, nói với Lạc Phong Đường, sau đó chạy nhanh đến phía trước xe cút kít thăm dò một chút.
Ai da ta đi chết đây!
Một ông lão ngã trên mặt đất, một chân còn duỗi tới phía dưới xe.
Nhưng cũng may, bánh xe xe cút kít còn cách chân ông lão khoảng nửa cánh tay.
Dương Nhược Tình nhẹ nhàng thở ra, theo bản năng định khom người nâng lão nhân gia dậy.
Tay còn chưa có vươn tới, ông lão trên mặt đất đột nhiên kêu to lên.
“Ai da, là cái tên không có mắt nào đụng vào ta, khiến ta đứt chân, đứt eo, xương cốt cũng muốn rời ra từng mảnh……”
Ông lão giọng rất lớn, tức khắc liền đem người qua đường bên cạnh hấp dẫn lại đây, làm thành một vòng tròn.
Tay Dương Nhược Tình dừng lại, đáy mắt hiện lên một tia hồ nghi.
Ông lão này sắc mặt hồng nhuận, giọng to lớn vang dội.
Ngoại trừ trên người dính một ít bụi bặm, căn bản liền nhìn không ra nửa điểm dấu hiệu của người bị thương.
Ăn vạ?
Thời đại này cũng có ăn vạ sao?
Trong đầu Dương Nhược Tình vừa mới thoáng qua cái ý niệm này thì một giọng nữ sắc bén quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng.
“Ai da, đụng ngã ông lão người ta cũng không đỡ dậy một phen, đây là hài tử nhà ai mà lại thiếu giáo dưỡng đến như vậy?”
Âm thanh phụ nhân kia rất lớn, như tiếng chuông vỡ, tức khắc liền đem mọi người ánh mắt hấp dẫn đi.
Dương Nhược Tình cũng theo tiếng nhìn lại.
Chiếc xe ngựa chạy như bay vừa rồi cũng đã ngừng lại, đỗ ngay gần xe cút kít.
Một đôi mẹ con quần áo ngăn nắp, đang đứng ở bên thùng xe.
Phụ nhân búi tóc, cắm trâm bạc.
Một gương mặt so với mặt ngựa còn dài hơn, đánh phấn kỹ càng, kẻ lông mày, miệng cũng được tô đỏ.
Thiếu nữ đứng bên cạnh duyên dáng, thướt tha, khoác trên mình chiếc váy màu xanh ngọc bích, trông giống như một đóa sen xanh đang nở rộ.
Thiếu nữ e lệ ngượng ngùng nhìn về bên này.
Khi thấy ông lão ngã trên mặt đất, khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra một tia thương tiếc.
Ngón tay màu trắng nhạt, cầm một chiếc khăn lụa thêu hoa, nhẹ nhàng vặn xoắn.
Nhìn thấy đôi mẹ con này, Dương Nhược Tình âm thầm trợn trắng mắt.
Hôm nay đã dẫm phải c*t gì?
Người đáng ghét cứ tự dưng đến một sọt.
Khi nàng vẫn còn đang ngây người, Nhị mẹ Dương thị đã mang theo Dương Nhược Lan đi tới.
Bà nhìn vào ông lão vẫn còn đang nằm trên mặt đất kêu to ‘ ai, ui da ’, vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.
“Đụng vào người cũng không đỡ một phen, hài tử nhà ai vậy? Cha mẹ dậy dỗ như thế nào? Các hương thân các ngươi thử nói xem như vầy có được không!”
Dương thị lại đây ồn ào một hồi.
Rút kinh nghiệm từ lần đi Di Cùng Xuân y quán trước đây, lúc này, Dương thị đã thông minh hơn.
Giả bộ không quen biết Dương Nhược Tình, không trực tiếp cùng Dương Nhược Tình khởi xung đột.
Mà lại mượn dùng lực lượng của người khác tới tiến hành công kích.
“Ông lão đã nhiều tuổi, va chạm cũng không nhẹ gì, không chừng nửa đời sau đều tê liệt trên giường, thật đáng thương!”
Dương Nhược Lan cũng ở một bên nhẹ nhàng lắc đầu, đầy mặt thương tiếc.
Quả thực, dưới sự tác động của mẹ con Dương thị, người chung quanh đều hướng về Dương Nhược Tình cùng Lạc Phong Đường chỉ chỉ trỏ trỏ.
Lạc Phong Đường vội vàng buông xe cút kít chạy tới.
“Đại gia, xin lỗi, ta thật không nhìn thấy ngài ở đây, cũng không hiểu được sao sẽ chạm vào ngài……”
“Đại gia ta trước đỡ ngài lên……”
Lạc Phong Đường trong miệng liên thanh xin lỗi, cúi người định đỡ ông lão kia dậy.
Dương Nhược Tình muốn đi cản hắn, đều cản không kịp.
Lạc Phong Đường đã đem ông lão đỡ lên.
Trong lòng Dương Nhược Tình thầm khóc trong lòng……
Đường Nha Tử đúng là một hài tử thật thành!
Lần này, một ngàn đồng tiền còn chưa kịp ấm đã sắp bị bay đi!
Ông lão kia nhìn Lạc Phong Đường mặc một thân quần áo mụn vá chồng mụn vá, ánh mắt hơi hơi lóe.
Ông đột nhiên buông tay Lạc Phong Đường ra, một phen túm chặt cánh tay Dương thị ở bên cạnh đang xem náo nhiệt.
“Là ngươi, là xe ngựa của ngươi làm ta giật mình, ngươi bồi thường tiền dược cho ta ……”
Lão hán túm chặt cánh tay Dương thị, kêu ầm ĩ.
Dương thị mắt choáng váng, cho rằng chính mình nghe lầm.
Dương Nhược Lan bên cạnh cũng nhíu chặt cặp mày đẹp, vẻ mặt khiếp sợ.
Dương thị một bên gỡ ngón tay của ông lão kia, một bên chửi ầm lên: “Ngươi cái lão nhân chết tiệt này, mắt của ngươi có đờm à? Ngươi ngã vào phía dưới xe cút kít của bọn họ, sao lại ăn vạ lão nương ta? Cút ngay cút ngay……”
Ông lão cũng không để ý, chỉ gắt gao túm chặt cánh tay của Dương thị không chịu thả ra.
“Lão già ta đã gần nửa thân mình nằm vào quan tài rồi, cũng không nói dối! Chính là xe ngựa của ngươi dọa ta, khiến ta nửa đời sau tê liệt trên giường, ngươi phải trả tiền thuốc cho ta……”
Trong đám người vây xem, có một nam tử tướng mạo vài phần tương tự với ông lão nhảy ra tới.
“Ta làm chứng, chính là chiếc xe ngựa này dọa lão bá, ta ở bên cạnh thấy rõ ràng!”
Có người làm chứng, người qua đường vây xem đều hướng về phía Dương thị cùng này Dương Nhược Lan chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Đụng vào người ta lại còn đi đổ thừa cho người khác, nhà ai không có người già chứ, quá thiếu đạo đức!”
“Xem cách ăn mặc cũng không kém, kẻ có tiền nhưng keo kiệt……”
“Ngồi xe ngựa thì ghê gớm sao, đường này là chỗ để chạy như điên sao?”
“Tai họa, bồi tiền bồi tiền……”
“……”
Dương thị cùng Dương Nhược Lan tức khắc bị mọi người vây quanh ở giữa.
Giọng chuông vỡ của Dương thị cũng đã gào đến biến đổi.
Dương Nhược Lan cũng cố gắng nhẹ nhàng nói chuyện, ý đồ giải thích với người bên cạnh rằng mẹ con nàng trong sạch.
Đáng tiếc, đây là ầm ĩ trên đường cái, đối phương lại cố tình ăn vạ.
Không ai để ý đến nàng.
Ông lão vẫn như cũ gắt gao túm chặt cánh tay Dương thị không bỏ, cuối cùng chuyển thành ôm chặt chân Dương thị nằm bò trên mặt đất.
Nam tử đứng ra làm chứng liền đi qua đoạt dây cương và roi ngựa từ trong tay tiểu nhị.
Không bồi tiền, liền không cho đi.
Hoặc là giải quyết riêng, hoặc là đi gặp quan.
Hai bên lâm vào giằng co……
Bên này, Lạc Phong Đường cùng Dương Nhược Tình hai mặt nhìn nhau.
Lạc Phong Đường gãi gãi đầu, hỏi Dương Nhược Tình: “Tình Nhi, đây là cái tình huống gì? Ta sao không hiểu gì cả?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.