Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng
Chương 16: Dốc bầu “tâm sự ”
Tử Vũ Nguyệt Diên
30/10/2024
Biến cố xảy ra kì cục cũng chấm dứt đến là buồn cười, chỉ diễn ra ngắn ngủn vài giây đồng hồ, nhanh đến mức khiến người phản ứng không kịp.
“Ôn tổng, ngài không làm sao chứ?” Thư kí Ngô cuống quít chạy tới, xác nhận ông chủ không bị làm sao tận ba lần mới đi tìm giám đốc nhà hàng Hoa Kì.
Phương Dương hình như cũng bị dọa, đứng sững sờ tại chỗ không biết làm thế nào, trong ánh hoàng hôn mờ mờ, bụi bặm và mảnh vụn lá cây gây kích thích khiến cậu bị ho khan vài tiếng.
“Ôn tiên sinh, anh không bị thương chứ?” Phương Dương còn chưa hoàn hồn, đã vội thân thiết nhìn tới Ôn Duệ Quân.
Ôn Duệ Quân chậm rãi lắc đầu: “Tôi không sao.”
Y quay đầu lại, ánh đèn trong nhà hàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu sáng góc nghiêng gương mặt y, đường nét xương chân mày được vẽ lên giản lược mà rõ ràng, con ngươi sang sáng, tập trung tỉ mẩn nhìn Thương Hành: “Ngược lại phải đa tạ vị tiên sinh này.”
Thương Hành lui ra phía sau nửa bước, tránh ánh mắt gần như soi xét của đối phương, tùy ý cười cười: “Không cần khách khí, tiện công nhấc tay thôi. Lần trước ở câu lạc bộ Lam anh đã giúp tôi một phen, lần này coi như huề nhau. Nhưng mà, chắc anh cũng quên rồi.”
Nào biết Ôn Duệ Quân hơi ngừng rồi lại cười nói: “Tôi nhớ rõ.”
Tầm mắt Phương Dương càn quét qua hai người, cuối cùng dừng ở trên mặt Thương Hành, trong nháy mắt đồng tử co rút, ngón tay buông thõng bên người chuyển động không được tự nhiên, mặt lộ vẻ khác thường: “Vị này chính là… bạn của Ôn tiên sinh sao?”
Ôn Duệ Quân ý vị sâu sa mà nói: “Có chút quen thuộc.”
“Gặp mặt một lần thôi.” Thương Hành theo bản năng sờ sờ mặt mình, đẹp trai quá cũng có tội sao?
Giám đốc nhà hàng vội vàng đi tới, vừa gấp gáp không ngừng xin lỗi, vừa đi cùng mấy nhân viên tới dọn dẹp góc hàng rào bị Thương Hành một cước gạt ngã, không ngờ phía dưới bụi cây lại có một nhân viên phục vụ trẻ tuổi, bình nước cầm trong tay nằm lăn lóc, nước đổ lênh láng khắp nơi.
“Xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ở đây? Gây ra rắc rối lớn như vậy, thiếu chút nữa cây đè lên người khách rồi!” Giám đốc giận run cả người.
Cũng may người phục vụ chỉ bị xước nhẹ ở cánh tay, cậu ta cúi đầu, không dám cãi lại, không ngừng cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, lúc tôi tưới nước không cẩn thận ngã vào giàn hoa.”
Phương Dương tiến lên hoà giải: “Tôi thấy cậu ấy cũng chỉ nhỡ tay thôi, tôi và Ôn tiên sinh đều không bị thương, giám đốc, việc này nên dừng ở đây đi, về sau nhớ luôn phải cảnh báo nhắc nhở.”
Sắc mặt giám đốc nhà hàng Hoa Kì nhất thời chảy ra vẻ cảm động, nhìn thăm dò về phía Ôn Duệ Quân: “Vậy…”
Ôn Duệ Quân ngữ điệu hòa hoãn, không nhanh không chậm nói: “Nếu là nhỡ tay, về sau cẩn thận hơn là được.”
Phương Dương ngại ngùng cúi đầu: “Ôn tiên sinh, xin lỗi đã hẹn ngài tới đây, tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, đều là lỗi của tôi.”
Ôn Duệ Quân cười ôn hòa: “Đừng quá tự trách, huống chi, vừa rồi cậu còn muốn che cho tôi, đỡ thay tôi đúng không? Trong phút khẩn cấp, Phương tiểu thiếu gia có tâm như vậy, lòng tôi xin nhận.”
Vành tai trắng nõn của Phương Dương nổi lên một chút ửng đỏ: “Vậy bây giờ có cần phải đổi chỗ hay không…”
Thương Hành đứng một bên làm người qua đường xem trò, nghe thấy thế lòng có chút hoảng, không thể nào, vất vả mãi mới phá hủy được cuộc gặp của hai người này, phải chịu cảnh lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng sao?
Ôn Duệ Quân khoát tay: “Hôm nay đã muộn quá rồi, tôi thấy cậu cũng vừa bị hoảng sợ, hay là nên về nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác gặp cũng không muộn, để tôi bảo thư kí Ngô đưa cậu về.”
Phương Dương mấp máy miệng, mang theo vài phần thất vọng: “Không cần đâu, tôi gọi lái xe đến đón về là được.”
Thương Hành âm thầm thở phào, xem ra cách mạng đã thắng lợi nửa bước nhỏ bé đầu tiên.
“Vậy tôi cũng đi đây, gặp lại hai vị sau.” Hắn hắng giọng một cái, mở miệng nói tạm biệt.
Vừa mới định chuồn đi, một cánh tay đã âm thầm chặn ngang trước mặt, mí mắt Thương Hành giật giật, vừa ngẩng đầu lên đã gặp ánh mắt cười như không cười của Ôn Duệ Quân: “Vừa lúc tôi có vài lời muốn thỉnh giáo, không bằng để tôi tiễn cậu một đoạn đường.”
Thương Hành dâng lên một tia dự cảm không ổn mơ hồ, dưới ánh nhìn vừa ôn hòa vừa không cho từ chối của Ôn Duệ Quân, da đầu Thương Hành hơi hơi run lên, phía bên kia, thư ký Ngô mở cửa xe cho hắn: “Mời tiên sinh lên xe.”
Người đó lại chính là Thương Hành, người thật so với trên ảnh chụp còn giống anh trai hơn… Tại sao hắn ta lại ở nhà hàng Hoa Kì? Chẳng lẽ, là Cố Lẫm dẫn hắn tới? Hay là hắn đến đây theo dõi Cố Lẫm?
Phương Dương đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo mấy người lên xe rời đi, thất thần một lúc lâu, mãi đến khi nhân viên phục vụ vừa tưới nước tỏ vẻ ngại ngùng đi ra phía sau, Phương Dương mới rút ra một tờ giấy có ghi mật khẩu đưa cho phục vụ, lạnh lùng nói: “Rời chỗ này, đổi công việc, hiểu chưa?”
※※※
Bentley màu đen chạy trên đại lộ đêm, ánh đèn neon sặc sỡ hai bên đường không ngừng bị ném lại đằng sau.
Ôn Duệ Quân và Thương Hành hai người phân ra ngồi hai bên ghế sau, Thương Hành ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, như là đang nghĩ đến mục tiêu cuối cùng của cuộc đời.
Ôn Duệ Quân đan hai tay vào nhau, tầm mắt thẳng tắp quang minh chính đại nhìn tỉ mỉ góc mặt nghiêng của hắn, chậm rãi mở miệng: “Thương Hành, đúng không?”
Thương Hành “thụ sủng nhược kinh”: “Ôn tổng thế mà nhận ra tôi?”
Ôn Duệ Quân lấy điện thoại ra, trên màn hình phát một đoạn trực tiếp của Thương Hành: “Tôi đã xem. Trò chơi nhỏ rất thú vị.”
Thương Hành ha ha hai tiếng, không đáp lời.
Ôn Duệ Quân tiếp tục vuốt di động, tiếp tục nói: “Nhờ công của cậu, tiết mục ‘Thần tượng không khoảng cách’ đang dở sống dở chết của giải trí Hoài Mộng trong một đêm rating tăng lên được 3 điểm.”
Thương Hành lộ ra một nụ cười lễ phép khiêm tốn: “Trùng hợp mà thôi, đều nhờ công của Lâm lão sư.”
Ôn Duệ Quân cũng cười: “Nhờ phúc của cậu, tiết mục trực tiếp “Ký túc xá thần tượng” do công ty con dưới cờ tập đoàn Thiên Hà chúng tôi sản xuất rating giảm xuống 3 điểm.”
Thương Hành: “…”
Ôn Duệ Quân nghiêng đầu, hờ hững nói: “Tôi rất ngạc nhiên, tại sao cậu biết công ty SKU sẽ xảy ra sơ xuất bên tài vụ dẫn tới bị hạ giá cổ phiếu?”
Thương Hành hết mực nghiêm túc giải thích: “Đây chỉ là trùng hợp thôi, tôi cũng tương đối chú ý những tin tức bên tài chính kinh tế, gần đây để ý thấy tình hình tiêu thụ và công bố báo cáo của công ty SKU không hợp lí, hơn nữa cao tầng có thay đổi nhân sự, giá cổ phiếu biến động cũng là bình thường, tôi có 50% xác suất đánh cược thắng nên đoán thử một chút.”
Ôn Duệ Quân nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, đối với lời nói hươu nói vượn của hắn cũng lắng nghe rất là nghiêm túc.
Thật lâu sau, y gật gật đầu: “Thì ra là thế.”
… Không phải đâu, vậy cũng tin? Thương Hành liếc y qua khóe mắt. Khó trách thằng nhỏ Phương Dương kia tìm người tự biên tự diễn một trò là anh đã tin ngay, cuối cùng thua thất bại thảm hại…
Không chờ hắn oán thầm cho xong, bên tai lần thứ hai vang lên tiếng nói trầm đạm của Ôn Duệ Quân: “Tập đoàn Thiên Hà có cổ phẩn tại SKU, nhờ cát ngôn của cậu, một ngày hôm nay, đã mất hàng trăm triệu đô trên thị trường chứng khoán.”
Thương Hành: “…”
Ôn Duệ Quân nhìn dáng vẻ đau lòng của hắn, có chút buồn cười, rõ ràng mình mới là người tổn thất chứ không phải hắn, Thương Hành ngược lại so với y còn có vẻ khó chịu hơn.
Y cúi đầu lướt di động, màn hình hiện lên một lá thư, Ôn Duệ Quân nhướng nhướng lông mày, cười như không cười mà nhìn Thương Hành:
“Tiên đoán đầu tiên của cậu thực sự có khả năng ứng nghiệm, doanh thu phòng vé hôm nay của bộ ‘Vân tiêu’ không đạt được như mong muốn, rất có thể còn không hòa nổi vốn, ngựa đen xếp thứ hai đang cố gắng đuổi theo, doanh thu phòng vé hai bên sắp ngang bằng, chúc mừng cậu, hotsearch đặt trước.”
Thương Hành lần này đã học được thông minh, trực tiếp hỏi: “Bộ ‘Vân tiêu’ không phải lại do anh đầu tư chứ?”
Ôn Duệ Quân thu ý cười nơi đáy mắt về, chậm rãi nói: “Xem ra cậu thật sự rất chú ý đến tôi.”
Thương Hành: “… …”
Trong nhất thời, hắn thậm chí không biết nên thương cảm bản thân có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch oan ức hay là thương cho boss phản diện vì nhân vật chính nói mấy câu cũng có thể tổn thất hàng đống tiền.
Bao nhiêu là tiền đấy, nếu đổi lại là chính mình, chỉ sợ đã có lòng muốn quẳng luôn đối phương xuống biển rồi.
A, suýt thì quên, hắn lấy đâu ra mấy trăm đô la, mà đúng là có mấy số không thôi.
Thương Hành lấy lại tinh thần từ dòng tự vấn thay đổi vị trí xa xỉ này, theo bản năng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối như mực, chỉ có ánh đèn đường lúc ẩn lúc hiện tỏ rõ đang đi trên đường cái chứ không phải bờ biển.
Ôn Duệ Quân thay đổi tư thế ngồi, chân trái bắt chéo qua chân phải, ánh mắt vẫn chăm chú vào Thương Hành như cũ:
“Kỳ thật tôi tò mò nhất chính là, vừa rồi ở bên ngoài nhà hàng, làm sao cậu biết hàng rào sẽ đổ xuống? Lão Ngô đã đi xem qua, phía dưới chậu hoa của đoạn rào kia có dấu vết từng bị người động vào, đừng nói với tôi lại là trùng hợp.”
“Tôi muốn một lời giải thích hợp lý.”
Thương Hành hoàn toàn rơi vào trầm mặc.
Hóa ra họ Ôn căn bản không tin…
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng đen, nửa bên mặt của Thương Hành biến mất trong bóng đêm, hai mắt nhanh chóng chớp động.
Hắn phải nhanh chóng nghĩ ra một cách, vừa có thể đánh tan âm mưu luận của Ôn Duệ Quân, vừa tẩy sạch bản thân khỏi hiềm nghi, mình đã phá hỏng buổi sắp xếp liên minh hôn nhân của nhân vật phản diện, Phương Dương chắc chắn thù mình rồi… ít nhất không thể kết thêm thù với Ôn Duệ Quân!
Lúc Ôn Duệ Quân không cười, tự nhiên toát ra cảm giác áp bách từ kẻ đứng đầu, ánh mắt của y bình tĩnh nhìn Thương Hành, chật chội như một chiếc lồng giam vuông vức, dễ dàng lật tới lui trong lòng bàn tay.
Một lúc lâu, Thương Hành rốt cuộc thở dài một hơi, lấy hết can đảm đón nhận tầm mắt áp bức của đối phương.
Ánh mắt hắn kiên định, sử dụng công phu chỉ dành cho những khách hàng khó tính nhất, nói lời hoa ngôn xảo ngữ: “Kỳ thật, ngày đó tại câu lạc bộ Lam, tôi bị Cố Lẫm và đám bạn không nên nết của anh ta làm nhục một trận, khổ sở vô cùng, đang lúc tuyệt vọng hết sức, bất ngờ lại gặp được Ôn tiên sinh.”
Ôn Duệ Quân chậm rãi lộ ra một cái: “?”
Thương Hành hạ ánh mắt xuống, làm như lâm vào hồi ức:
“Ôn tiên sinh cao cao tại thượng như vậy, thế nhưng vẫn rất tôn trọng đối với tôi, từ ngày gặp được ở câu lạc bộ “Lam”, tôi đã bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của anh, sự việc buổi livestream là tôi tinh thiêu tế tuyển (lựa chọn kĩ càng cẩn thận có mục đích) để có thể khiến cho anh chú ý, vì cuộc sống của anh thực sự quá xa vời đối với tôi.”
Mắt Ôn Duệ Quân rốt cuộc toát ra một tia kinh ngạc.
Thương Hành bình đã vỡ chẳng ngại rơi, đả thông suy nghĩ, càng nói càng thuận miệng, không ngừng cố gắng thuận tiện bôi đen Phương Dương một phen: “Vừa rồi ở nhà hàng, trong lúc vô ý tôi thấy Phương tiên sinh tỏ tình với Cố Lẫm, muốn kết hôn với anh ta, nhưng mà bị Cố Lẫm từ chối.”
“Tôi vốn định rời đi, không ngờ lại nhìn thấy Phương tiên sinh dặn dò một người phục vụ di chuyển hàng rào ở đầu ngõ, mới đầu tôi còn cho rằng cậu ấy định trả thù Cố Lẫm, chưa từng nghĩ thế mà Ôn tiên sinh lại gặp chuyện không may.”
Thương Hành nửa thật nửa giả giải thích một hồi, xem xét thấy ánh mắt đối phương như có điều suy nghĩ, “đau xót” nói thêm:
“Sự tình toàn bộ chính là như vậy, có tin hay không là việc của anh, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không tiếp tục quấy rầy anh nữa, đằng trước chính là chỗ tôi đang ở rồi, đa tạ Ôn tiên sinh tiễn tôi đoạn đường này, từ nay về sau, hy vọng không gặp lại.”
Hắn nắm tay che miệng, “ưu thương” ho khan vài tiếng, gió đêm thổi vào cửa sổ xe, thổi vài sợi tóc bay hỗn độn trên khuôn mặt hắn.
Ôn Duệ Quân ngưng mắt nhìn gò má của hắn, chậm rãi mở miệng: “Lão Ngô, đóng cửa kính xe.”
Thư ký Ngô liếc mắt qua kính chiếu hậu: “Vâng, Ôn tổng.”
Tiếng gió bị che ở ngoài cửa sổ, bên trong an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng người hít thở.
Bentley đi về phía trước thêm mấy trăm mét mới dừng lại, Thương Hành thấy Ôn Duệ Quân không có ý gây khó dễ cho mình, cũng không định ném mình xuống biển thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống xe.
“Thương Hành.” Ôn Duệ Quân kéo cửa kính xe xuống, giọng nói trước sau như một ấm áp nhã nhặn: “Cảm ơn cậu, nhưng thật xin lỗi, chúng ta chỉ sợ sẽ không có kết quả.”
Thương Hành sửng sốt, run rẩy khóe miệng gật gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
“Thương Hành, tại sao bây giờ em mới về nhà?”
Hắn vừa quay đầu lại, đã thấy dưới đèn đường của khu chung cư, Dung Trí một thân tây trang lam đậm vẫn cầm theo cặp táp, anh quay đầu lướt qua hắn nhìn về phía Ôn Duệ Quân trong xe, đuôi lông mày khẽ động.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thương: Thật sự là một ngày đầy thăng trầm!
_______________________
Chương này họ Ôn ngắm giai công khai =)))))
Mấy chương lên truyền hình sẽ có những biệt ngữ của giới giải trí TQ, nhưng tui khá lười ghi chú thích và lại càng không quá thích dùng biệt ngữ TQ nên sẽ chuyển hơi thoát ý sang tiếng Việt vậy, còn cái nào ảnh hưởng nhiều thì tui vẫn giữ nguyên. Ở chỗ “người chủ trì”, tiếng ta gọi là “người dẫn chương trình” nhưng cảm thấy chuyển sang khi đọc dễ bị lặp từ, MC, host thì tiện hơn nhưng tui không khoái lắm, dù sao MC, host cũng giống quản trò tương đương với người chủ trì nên tui cứ để nguyên vậy.
Còn bạn nào đọc xin thông cảm cho tui nhé.
“Ôn tổng, ngài không làm sao chứ?” Thư kí Ngô cuống quít chạy tới, xác nhận ông chủ không bị làm sao tận ba lần mới đi tìm giám đốc nhà hàng Hoa Kì.
Phương Dương hình như cũng bị dọa, đứng sững sờ tại chỗ không biết làm thế nào, trong ánh hoàng hôn mờ mờ, bụi bặm và mảnh vụn lá cây gây kích thích khiến cậu bị ho khan vài tiếng.
“Ôn tiên sinh, anh không bị thương chứ?” Phương Dương còn chưa hoàn hồn, đã vội thân thiết nhìn tới Ôn Duệ Quân.
Ôn Duệ Quân chậm rãi lắc đầu: “Tôi không sao.”
Y quay đầu lại, ánh đèn trong nhà hàng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu sáng góc nghiêng gương mặt y, đường nét xương chân mày được vẽ lên giản lược mà rõ ràng, con ngươi sang sáng, tập trung tỉ mẩn nhìn Thương Hành: “Ngược lại phải đa tạ vị tiên sinh này.”
Thương Hành lui ra phía sau nửa bước, tránh ánh mắt gần như soi xét của đối phương, tùy ý cười cười: “Không cần khách khí, tiện công nhấc tay thôi. Lần trước ở câu lạc bộ Lam anh đã giúp tôi một phen, lần này coi như huề nhau. Nhưng mà, chắc anh cũng quên rồi.”
Nào biết Ôn Duệ Quân hơi ngừng rồi lại cười nói: “Tôi nhớ rõ.”
Tầm mắt Phương Dương càn quét qua hai người, cuối cùng dừng ở trên mặt Thương Hành, trong nháy mắt đồng tử co rút, ngón tay buông thõng bên người chuyển động không được tự nhiên, mặt lộ vẻ khác thường: “Vị này chính là… bạn của Ôn tiên sinh sao?”
Ôn Duệ Quân ý vị sâu sa mà nói: “Có chút quen thuộc.”
“Gặp mặt một lần thôi.” Thương Hành theo bản năng sờ sờ mặt mình, đẹp trai quá cũng có tội sao?
Giám đốc nhà hàng vội vàng đi tới, vừa gấp gáp không ngừng xin lỗi, vừa đi cùng mấy nhân viên tới dọn dẹp góc hàng rào bị Thương Hành một cước gạt ngã, không ngờ phía dưới bụi cây lại có một nhân viên phục vụ trẻ tuổi, bình nước cầm trong tay nằm lăn lóc, nước đổ lênh láng khắp nơi.
“Xảy ra chuyện gì? Sao cậu lại ở đây? Gây ra rắc rối lớn như vậy, thiếu chút nữa cây đè lên người khách rồi!” Giám đốc giận run cả người.
Cũng may người phục vụ chỉ bị xước nhẹ ở cánh tay, cậu ta cúi đầu, không dám cãi lại, không ngừng cúi người xin lỗi: “Xin lỗi, lúc tôi tưới nước không cẩn thận ngã vào giàn hoa.”
Phương Dương tiến lên hoà giải: “Tôi thấy cậu ấy cũng chỉ nhỡ tay thôi, tôi và Ôn tiên sinh đều không bị thương, giám đốc, việc này nên dừng ở đây đi, về sau nhớ luôn phải cảnh báo nhắc nhở.”
Sắc mặt giám đốc nhà hàng Hoa Kì nhất thời chảy ra vẻ cảm động, nhìn thăm dò về phía Ôn Duệ Quân: “Vậy…”
Ôn Duệ Quân ngữ điệu hòa hoãn, không nhanh không chậm nói: “Nếu là nhỡ tay, về sau cẩn thận hơn là được.”
Phương Dương ngại ngùng cúi đầu: “Ôn tiên sinh, xin lỗi đã hẹn ngài tới đây, tôi không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như thế này, đều là lỗi của tôi.”
Ôn Duệ Quân cười ôn hòa: “Đừng quá tự trách, huống chi, vừa rồi cậu còn muốn che cho tôi, đỡ thay tôi đúng không? Trong phút khẩn cấp, Phương tiểu thiếu gia có tâm như vậy, lòng tôi xin nhận.”
Vành tai trắng nõn của Phương Dương nổi lên một chút ửng đỏ: “Vậy bây giờ có cần phải đổi chỗ hay không…”
Thương Hành đứng một bên làm người qua đường xem trò, nghe thấy thế lòng có chút hoảng, không thể nào, vất vả mãi mới phá hủy được cuộc gặp của hai người này, phải chịu cảnh lấy giỏ trúc múc nước công dã tràng sao?
Ôn Duệ Quân khoát tay: “Hôm nay đã muộn quá rồi, tôi thấy cậu cũng vừa bị hoảng sợ, hay là nên về nghỉ ngơi sớm đi, hôm khác gặp cũng không muộn, để tôi bảo thư kí Ngô đưa cậu về.”
Phương Dương mấp máy miệng, mang theo vài phần thất vọng: “Không cần đâu, tôi gọi lái xe đến đón về là được.”
Thương Hành âm thầm thở phào, xem ra cách mạng đã thắng lợi nửa bước nhỏ bé đầu tiên.
“Vậy tôi cũng đi đây, gặp lại hai vị sau.” Hắn hắng giọng một cái, mở miệng nói tạm biệt.
Vừa mới định chuồn đi, một cánh tay đã âm thầm chặn ngang trước mặt, mí mắt Thương Hành giật giật, vừa ngẩng đầu lên đã gặp ánh mắt cười như không cười của Ôn Duệ Quân: “Vừa lúc tôi có vài lời muốn thỉnh giáo, không bằng để tôi tiễn cậu một đoạn đường.”
Thương Hành dâng lên một tia dự cảm không ổn mơ hồ, dưới ánh nhìn vừa ôn hòa vừa không cho từ chối của Ôn Duệ Quân, da đầu Thương Hành hơi hơi run lên, phía bên kia, thư ký Ngô mở cửa xe cho hắn: “Mời tiên sinh lên xe.”
Người đó lại chính là Thương Hành, người thật so với trên ảnh chụp còn giống anh trai hơn… Tại sao hắn ta lại ở nhà hàng Hoa Kì? Chẳng lẽ, là Cố Lẫm dẫn hắn tới? Hay là hắn đến đây theo dõi Cố Lẫm?
Phương Dương đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm theo mấy người lên xe rời đi, thất thần một lúc lâu, mãi đến khi nhân viên phục vụ vừa tưới nước tỏ vẻ ngại ngùng đi ra phía sau, Phương Dương mới rút ra một tờ giấy có ghi mật khẩu đưa cho phục vụ, lạnh lùng nói: “Rời chỗ này, đổi công việc, hiểu chưa?”
※※※
Bentley màu đen chạy trên đại lộ đêm, ánh đèn neon sặc sỡ hai bên đường không ngừng bị ném lại đằng sau.
Ôn Duệ Quân và Thương Hành hai người phân ra ngồi hai bên ghế sau, Thương Hành ngồi nghiêm chỉnh, nhìn không chớp mắt, như là đang nghĩ đến mục tiêu cuối cùng của cuộc đời.
Ôn Duệ Quân đan hai tay vào nhau, tầm mắt thẳng tắp quang minh chính đại nhìn tỉ mỉ góc mặt nghiêng của hắn, chậm rãi mở miệng: “Thương Hành, đúng không?”
Thương Hành “thụ sủng nhược kinh”: “Ôn tổng thế mà nhận ra tôi?”
Ôn Duệ Quân lấy điện thoại ra, trên màn hình phát một đoạn trực tiếp của Thương Hành: “Tôi đã xem. Trò chơi nhỏ rất thú vị.”
Thương Hành ha ha hai tiếng, không đáp lời.
Ôn Duệ Quân tiếp tục vuốt di động, tiếp tục nói: “Nhờ công của cậu, tiết mục ‘Thần tượng không khoảng cách’ đang dở sống dở chết của giải trí Hoài Mộng trong một đêm rating tăng lên được 3 điểm.”
Thương Hành lộ ra một nụ cười lễ phép khiêm tốn: “Trùng hợp mà thôi, đều nhờ công của Lâm lão sư.”
Ôn Duệ Quân cũng cười: “Nhờ phúc của cậu, tiết mục trực tiếp “Ký túc xá thần tượng” do công ty con dưới cờ tập đoàn Thiên Hà chúng tôi sản xuất rating giảm xuống 3 điểm.”
Thương Hành: “…”
Ôn Duệ Quân nghiêng đầu, hờ hững nói: “Tôi rất ngạc nhiên, tại sao cậu biết công ty SKU sẽ xảy ra sơ xuất bên tài vụ dẫn tới bị hạ giá cổ phiếu?”
Thương Hành hết mực nghiêm túc giải thích: “Đây chỉ là trùng hợp thôi, tôi cũng tương đối chú ý những tin tức bên tài chính kinh tế, gần đây để ý thấy tình hình tiêu thụ và công bố báo cáo của công ty SKU không hợp lí, hơn nữa cao tầng có thay đổi nhân sự, giá cổ phiếu biến động cũng là bình thường, tôi có 50% xác suất đánh cược thắng nên đoán thử một chút.”
Ôn Duệ Quân nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, đối với lời nói hươu nói vượn của hắn cũng lắng nghe rất là nghiêm túc.
Thật lâu sau, y gật gật đầu: “Thì ra là thế.”
… Không phải đâu, vậy cũng tin? Thương Hành liếc y qua khóe mắt. Khó trách thằng nhỏ Phương Dương kia tìm người tự biên tự diễn một trò là anh đã tin ngay, cuối cùng thua thất bại thảm hại…
Không chờ hắn oán thầm cho xong, bên tai lần thứ hai vang lên tiếng nói trầm đạm của Ôn Duệ Quân: “Tập đoàn Thiên Hà có cổ phẩn tại SKU, nhờ cát ngôn của cậu, một ngày hôm nay, đã mất hàng trăm triệu đô trên thị trường chứng khoán.”
Thương Hành: “…”
Ôn Duệ Quân nhìn dáng vẻ đau lòng của hắn, có chút buồn cười, rõ ràng mình mới là người tổn thất chứ không phải hắn, Thương Hành ngược lại so với y còn có vẻ khó chịu hơn.
Y cúi đầu lướt di động, màn hình hiện lên một lá thư, Ôn Duệ Quân nhướng nhướng lông mày, cười như không cười mà nhìn Thương Hành:
“Tiên đoán đầu tiên của cậu thực sự có khả năng ứng nghiệm, doanh thu phòng vé hôm nay của bộ ‘Vân tiêu’ không đạt được như mong muốn, rất có thể còn không hòa nổi vốn, ngựa đen xếp thứ hai đang cố gắng đuổi theo, doanh thu phòng vé hai bên sắp ngang bằng, chúc mừng cậu, hotsearch đặt trước.”
Thương Hành lần này đã học được thông minh, trực tiếp hỏi: “Bộ ‘Vân tiêu’ không phải lại do anh đầu tư chứ?”
Ôn Duệ Quân thu ý cười nơi đáy mắt về, chậm rãi nói: “Xem ra cậu thật sự rất chú ý đến tôi.”
Thương Hành: “… …”
Trong nhất thời, hắn thậm chí không biết nên thương cảm bản thân có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không tẩy sạch oan ức hay là thương cho boss phản diện vì nhân vật chính nói mấy câu cũng có thể tổn thất hàng đống tiền.
Bao nhiêu là tiền đấy, nếu đổi lại là chính mình, chỉ sợ đã có lòng muốn quẳng luôn đối phương xuống biển rồi.
A, suýt thì quên, hắn lấy đâu ra mấy trăm đô la, mà đúng là có mấy số không thôi.
Thương Hành lấy lại tinh thần từ dòng tự vấn thay đổi vị trí xa xỉ này, theo bản năng nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối như mực, chỉ có ánh đèn đường lúc ẩn lúc hiện tỏ rõ đang đi trên đường cái chứ không phải bờ biển.
Ôn Duệ Quân thay đổi tư thế ngồi, chân trái bắt chéo qua chân phải, ánh mắt vẫn chăm chú vào Thương Hành như cũ:
“Kỳ thật tôi tò mò nhất chính là, vừa rồi ở bên ngoài nhà hàng, làm sao cậu biết hàng rào sẽ đổ xuống? Lão Ngô đã đi xem qua, phía dưới chậu hoa của đoạn rào kia có dấu vết từng bị người động vào, đừng nói với tôi lại là trùng hợp.”
“Tôi muốn một lời giải thích hợp lý.”
Thương Hành hoàn toàn rơi vào trầm mặc.
Hóa ra họ Ôn căn bản không tin…
Sắc trời bên ngoài càng ngày càng đen, nửa bên mặt của Thương Hành biến mất trong bóng đêm, hai mắt nhanh chóng chớp động.
Hắn phải nhanh chóng nghĩ ra một cách, vừa có thể đánh tan âm mưu luận của Ôn Duệ Quân, vừa tẩy sạch bản thân khỏi hiềm nghi, mình đã phá hỏng buổi sắp xếp liên minh hôn nhân của nhân vật phản diện, Phương Dương chắc chắn thù mình rồi… ít nhất không thể kết thêm thù với Ôn Duệ Quân!
Lúc Ôn Duệ Quân không cười, tự nhiên toát ra cảm giác áp bách từ kẻ đứng đầu, ánh mắt của y bình tĩnh nhìn Thương Hành, chật chội như một chiếc lồng giam vuông vức, dễ dàng lật tới lui trong lòng bàn tay.
Một lúc lâu, Thương Hành rốt cuộc thở dài một hơi, lấy hết can đảm đón nhận tầm mắt áp bức của đối phương.
Ánh mắt hắn kiên định, sử dụng công phu chỉ dành cho những khách hàng khó tính nhất, nói lời hoa ngôn xảo ngữ: “Kỳ thật, ngày đó tại câu lạc bộ Lam, tôi bị Cố Lẫm và đám bạn không nên nết của anh ta làm nhục một trận, khổ sở vô cùng, đang lúc tuyệt vọng hết sức, bất ngờ lại gặp được Ôn tiên sinh.”
Ôn Duệ Quân chậm rãi lộ ra một cái: “?”
Thương Hành hạ ánh mắt xuống, làm như lâm vào hồi ức:
“Ôn tiên sinh cao cao tại thượng như vậy, thế nhưng vẫn rất tôn trọng đối với tôi, từ ngày gặp được ở câu lạc bộ “Lam”, tôi đã bắt đầu chú ý tới nhất cử nhất động của anh, sự việc buổi livestream là tôi tinh thiêu tế tuyển (lựa chọn kĩ càng cẩn thận có mục đích) để có thể khiến cho anh chú ý, vì cuộc sống của anh thực sự quá xa vời đối với tôi.”
Mắt Ôn Duệ Quân rốt cuộc toát ra một tia kinh ngạc.
Thương Hành bình đã vỡ chẳng ngại rơi, đả thông suy nghĩ, càng nói càng thuận miệng, không ngừng cố gắng thuận tiện bôi đen Phương Dương một phen: “Vừa rồi ở nhà hàng, trong lúc vô ý tôi thấy Phương tiên sinh tỏ tình với Cố Lẫm, muốn kết hôn với anh ta, nhưng mà bị Cố Lẫm từ chối.”
“Tôi vốn định rời đi, không ngờ lại nhìn thấy Phương tiên sinh dặn dò một người phục vụ di chuyển hàng rào ở đầu ngõ, mới đầu tôi còn cho rằng cậu ấy định trả thù Cố Lẫm, chưa từng nghĩ thế mà Ôn tiên sinh lại gặp chuyện không may.”
Thương Hành nửa thật nửa giả giải thích một hồi, xem xét thấy ánh mắt đối phương như có điều suy nghĩ, “đau xót” nói thêm:
“Sự tình toàn bộ chính là như vậy, có tin hay không là việc của anh, nhưng anh yên tâm, tôi nhất định sẽ không tiếp tục quấy rầy anh nữa, đằng trước chính là chỗ tôi đang ở rồi, đa tạ Ôn tiên sinh tiễn tôi đoạn đường này, từ nay về sau, hy vọng không gặp lại.”
Hắn nắm tay che miệng, “ưu thương” ho khan vài tiếng, gió đêm thổi vào cửa sổ xe, thổi vài sợi tóc bay hỗn độn trên khuôn mặt hắn.
Ôn Duệ Quân ngưng mắt nhìn gò má của hắn, chậm rãi mở miệng: “Lão Ngô, đóng cửa kính xe.”
Thư ký Ngô liếc mắt qua kính chiếu hậu: “Vâng, Ôn tổng.”
Tiếng gió bị che ở ngoài cửa sổ, bên trong an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng người hít thở.
Bentley đi về phía trước thêm mấy trăm mét mới dừng lại, Thương Hành thấy Ôn Duệ Quân không có ý gây khó dễ cho mình, cũng không định ném mình xuống biển thì ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng xuống xe.
“Thương Hành.” Ôn Duệ Quân kéo cửa kính xe xuống, giọng nói trước sau như một ấm áp nhã nhặn: “Cảm ơn cậu, nhưng thật xin lỗi, chúng ta chỉ sợ sẽ không có kết quả.”
Thương Hành sửng sốt, run rẩy khóe miệng gật gật đầu: “Tôi hiểu, tôi hiểu.”
“Thương Hành, tại sao bây giờ em mới về nhà?”
Hắn vừa quay đầu lại, đã thấy dưới đèn đường của khu chung cư, Dung Trí một thân tây trang lam đậm vẫn cầm theo cặp táp, anh quay đầu lướt qua hắn nhìn về phía Ôn Duệ Quân trong xe, đuôi lông mày khẽ động.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Thương: Thật sự là một ngày đầy thăng trầm!
_______________________
Chương này họ Ôn ngắm giai công khai =)))))
Mấy chương lên truyền hình sẽ có những biệt ngữ của giới giải trí TQ, nhưng tui khá lười ghi chú thích và lại càng không quá thích dùng biệt ngữ TQ nên sẽ chuyển hơi thoát ý sang tiếng Việt vậy, còn cái nào ảnh hưởng nhiều thì tui vẫn giữ nguyên. Ở chỗ “người chủ trì”, tiếng ta gọi là “người dẫn chương trình” nhưng cảm thấy chuyển sang khi đọc dễ bị lặp từ, MC, host thì tiện hơn nhưng tui không khoái lắm, dù sao MC, host cũng giống quản trò tương đương với người chủ trì nên tui cứ để nguyên vậy.
Còn bạn nào đọc xin thông cảm cho tui nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.