Xây Dựng Sự Nghiệp Giữa Tu La Tràng
Chương 15: Mỹ nhân cứu anh hùng?
Tử Vũ Nguyệt Diên
30/10/2024
Ánh đỏ vàng của mặt trời rơi trên khung cửa sổ, chiếu sáng những món ngon tươi mới phong phú trên bàn ăn, phủ thêm một lớp vàng nhạt lên bình hoa tường vi hồng ở giữa bàn.
Cố Lẫm và Phương Dương hai người ngồi hai bên đầu bàn ăn, ánh tịch dương phân chia rõ hai vùng sáng và tối trên gương mặt họ bằng một đường ranh giới.
Ở góc gian phòng, nghệ sĩ vĩ cầm nhập tâm say mê tấu khúc “Lời tỏ tình dưới ánh trăng”, giai điệu lãng mạn tràn đầy ý thơ, một trong những ca khúc mà Cố Lẫm nguyên tác yêu thích nhất.
Nhưng mà hiện giờ, Cố Lẫm thật sự tâm phiền ý loạn, phất phất tay, ý bảo nhạc công rời đi.
Anh đang ngồi đối diện một vị thanh niên nhã nhặn thanh tú, màu áo sơmi xanh đậm trên người thanh niên càng làm cho làn da của cậu ta thêm trắng nõn mong manh, như người được nuôi lớn trong bể sữa, mười ngón tay chưa bao giờ dính nước mùa xuân, cánh tay mảnh khảnh gần như có thể nhìn thấy màu xanh nhạt của mạch máu.
“Trước kia không phải anh rất thích bài hát này sao?” Phương Dương buông thìa xuống, mười ngón tay đan chéo nhau đặt trên khăn trải bàn trắng thuần, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú người đàn ông đối diện.
Cố Lẫm lại không nhìn cậu ta, tầm mắt rủ xuống rơi trên những bông tường vi đung đưa đón gió ngoài cửa sổ: “Con người sẽ thay đổi, cậu coi như tôi đã thay đổi đi.”
Yết hầu Phương Dương trượt khẽ: “Nhưng anh trai em vẫn mãi là chuyện cũ khó quên, không phải sao?”
Mi mắt Cố Lẫm hé lên, gọn gàng dứt khoát phủ nhận: “Cũng không phải.”
Đáp lại anh chính là một tiếng cười nhạo: “Lời này nếu nói vào một tháng trước, có lẽ em sẽ tin, nhưng cái tên người mới Thương Hành kia anh giải thích như thế nào đây? Diện mạo của hắn và anh trai em có bảy phần tương tự, không phải là vì lí do ấy nên anh mới kính trọng hắn sao?”
Đoạn này tựa hồ giống hệt như nội dung nguyên tác, vô luận anh trả lời như thế nào, đều có vẻ giống một tên cặn bã.
Cố Lẫm chấp nhận ngậm miệng, không nói được một lời.
Phương Dương ánh mắt ảm đạm, nhịn không được nghiêng đầu, tỉ mỉ nhìn dung mạo của bản thân được phản chiếu từ cửa sổ thủy tinh ám trầm, cậu và anh trai Phương Nhạc lớn hơn hai tuổi không hề giống nhau.
Phương Nhạc vẫn luôn được tập đoàn tài chính Phương thị bồi dưỡng làm người thừa kế, bất kể là năng lực, học thức, cá tính hay là diện mạo, đều được tạo hóa yêu thương vô cùng, từ nhỏ đến lớn, anh trai tựa như một vật phát sáng, vô luận đi đến bất kì đâu cũng có thể dễ dàng đạt được sự khen ngợi và chú ý từ người khác.
Mà chính mình, bất kể phương diện nào cũng không tốt không xấu, diện mạo không bằng anh, năng lực không bằng anh, nói dễ nghe là an tĩnh dịu ngoan, kì thực chính là bình thường hướng nội, chỉ có thể vĩnh viễn sống dưới cái bóng của anh trai.
Trước khi gặp được Cố Lẫm, cậu cam nguyện làm nền cho anh trai, giá trị duy nhất của bản thân dường như nằm trong việc liên hôn của gia tộc, nhưng vào năm mười sáu tuổi nhìn thấy Cố Lẫm trong lễ thành niên của anh trai, từ ngày đó trở đi thế giới của cậu đã được nhuốm một lớp màu cao cấp và tất thảy cũng trở nên khác biệt.
Khi đó Phương gia có ý thông gia với Cố thị, cha mẹ có vẻ do dự giữa hai đứa trẻ, Phương Dương chưa bao giờ mong chờ như lúc đó, chỉ cần có thể thắng anh trai một lần là được.
Nhưng mà, Cố Lẫm cuối cùng vẫn yêu thương Phương Nhạc tỏa sáng rực rỡ, không màng đến tình yêu mà Phương Dương đã bày tỏ.
Lúc hai người bọn họ trộm hôn môi tại hậu hoa viên, Phương Dương đã lặng lẽ nấp sau hàng rào cây nhìn từ đầu tới cuối, không có ai biết, đêm hôm ấy cậu không có trở về phòng mà khóc đỏ cả mắt nguyên một đêm tại hàng rào.
Nếu anh trai biến mất thì tốt rồi, nếu Cố Lẫm muốn hôn mình, vậy thật tốt…
“Không có vấn đề gì. Em tha thứ cho anh.” Phương Dương từ trong hồi ức thu về ánh mắt thất thần, thanh âm rất nhẹ, không biết là đang nói với Cố Lẫm hay là tự nói với mình.
“Anh trai qua đời ước chừng đã hai năm. Em tận mắt nhìn thấy anh ấy gặp tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ.”
Phương Dương chậm rãi nhỏ nhẹ, rót một chén rượu cho Cố Lẫm: “Em buông xuống được, anh cũng có thể buông xuống, đừng cứ mãi hãm bản thân mình trong thống khổ, coi như anh kiếm một thế thân đặt bên người, anh trai em cũng đâu thể sống lại trên người cậu ta được.”
Khóe miệng Cố Lẫm khẽ hạ xuống: “Không có thống khổ cũng không có thế thân, cảm ơn.”
Phương Dương không để bụng anh lấy lí do thoái thác: “Thân là người thừa kế đại tập đoàn, anh hẳn là nên suy xét lợi ích của gia tộc, chứ không phải tư tình nhi nữ, hôn nhân của chúng ta hoàn toàn phù hợp với lợi ích phía sau gia tộc, nếu…”
Cậu hơi ngừng lại, lo lắng đến mức hai cánh tay xoắn vào nhau, dường như rất khó mở miệng nói câu kế tiếp: “Anh nguyện ý nói… thì kể cả anh có coi em như anh trai em, em cũng không để ý. So với người ngoài như Thương Hành, em càng hiểu rõ anh…”
Cố Lẫm rũ mắt nhìn sắc rượu đỏ thẫm, mí mắt giật mạnh, lạnh lùng nói: “Tôi không nguyện ý.”
Không ngờ tới nửa con đường sống đối phương cũng chẳng chừa cho, sắc mặt Phương Dương bỗng chốc tái nhợt, đôi môi run rẩy không chút huyết sắc, toàn thân yếu ớt như một tờ giấy mỏng, xấu hổ và thất vọng thay phiên nhau hiện lên trong con mắt trừng lớn của cậu ta.
“Vì sao em không được? Cũng bởi vì em không chỉnh dung thành anh trai em, phải không?!”
Cố Lẫm rốt cuộc mất hết kiên nhẫn: “Không liên quan đến việc đó, kỳ thật tôi… đã không còn là tôi lúc trước. Tôi không thích anh của cậu, cũng sẽ không thích cậu, lại càng không thể kết hôn với cậu, xin đừng hiểu lầm.”
Cố Lẫm chưa bao giờ có kinh nghiệm làm thế nào để an ủi một người đang bị bệnh thất tình, anh vắt hết óc cố gắng nhớ thêm nhiều nội dung nguyên tác hơn, vẫn đành từ bỏ.
Anh đứng dậy, thở hắt ra, nhìn đối phương đầy thương hại: “Kỳ thật cậu không cần nhất nhất một lòng một dạ với tôi, tôi chưa chắc đã mang dáng vẻ trong ảo tưởng của cậu. Không bằng cứ buông bỏ đi, có lẽ cậu sẽ gặp được người càng thích hợp hơn.”
“Cố Lẫm!!!”
Âm thanh cuồng loạn của Phương Dương làm cho Cố Lẫm đau não, anh trầm mặc nhìn đăm đăm người đối diện thật lâu, cuối cùng quyết định ra chiêu tất sát.
Vừa không bại lộ thân phận xuyên vào sách của mình, vừa có khả năng cắt đứt tuyệt đối tâm tư của đối phương, đồng thời sẽ không dẫn hướng kẻ gây tai họa sang mình và Thương Hành người vô tội cùng hoàn cảnh.
“Không phải do cậu có vấn đề, là tôi có vấn đề.” Cơ mặt Cố Lẫm hơi hơi run rẩy, mặt không đổi sắc nói: “Kỳ thật tôi có bệnh không tiện nói ra, kết hôn với tôi sẽ không hạnh phúc. Tạm biệt.”
“!!!” Phương Dương khiếp sợ nhìn bóng dáng anh kiên quyết rời đi, sắc mặt hết xanh lại trắng.
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, Phương Dương như đã bị rút sạch khí lực toàn thân, ngã ngồi ra ghế, nửa gương mặt vẫn ẩn trong bóng tối, xương ngón tay dùng sức nắm chặt vào nhau đến mức trở nên trắng bệch.
Vì sao rõ ràng anh trai đã chết, mà bóng dáng âm hồn vẫn không tiêu tan? Vì sao cậu đã nhượng bộ ăn nói khép nép đến vứt bỏ toàn bộ lòng tự tôn mà cũng không có được cái cậu muốn?
Vì sao… Cố Lẫm thà biên tạo một lời nói dối hoang đường chứ không chấp nhận cậu? Có phải thật sự anh ấy muốn bao nuôi Thương Hành? Chẳng lẽ là… Động chân tình?
Phương Dương hít sâu vào một hơi, ngó qua cửa sổ, thất thần nhìn chăm chú vào những bông hoa tường vi trên hàng rào cây xanh, thật là ngẫu nhiên khi tường rào ở đây cũng giống tường rào trong hoa viên ngày còn bé, cùng một cách bố trí, cùng dùng những bồn gốm dài để làm chậu cây, từng chậu từng chậu đặt thành lũy trên nền đá, chạng vạng gió lớn, thổi đung đưa lá và hoa tường vi.
Cậu yên lặng mở di động ra, đi tìm danh bạ, do dự một chút, cuối cùng bấm vào một dãy số.
“Cố Lẫm, anh nhất định sẽ hối hận vì hôm nay từ chối em…”
Cậu lấy ra một tấm thẻ từ trong ví, tiện tay gọi tới một người phục vụ, thấp giọng thì thầm vài câu.
※※※
Nhạc trong nhà hàng êm dịu, hương thơm từ mỹ thực tỏa ra xung quanh khiến cho các thực khách phải hoạt động ngón trỏ.
Thương Hành cúi đầu khuấy bát canh đặc sệt, thẫn thờ nhìn chằm chằm hoa văn hồng hồng trên khăn trải bàn.
“Có phải cậu có chuyện gì hay không?” Lâm Dư Tình thấy hắn lơ đễnh, lên tiếng hỏi.
“A, không có gì.” Thương Hành vừa mới chạy khắp ba tầng của nhà hàng Hoa Kì, ngay cả buồng vệ sinh cũng không tha, nhưng không hề thấy Ôn Duệ Quân.
Nếu là như thế, thời gian vẫn chưa đến, ít nhất phải đợi Phương Dương bị Cố Lẫm từ chối hoàn toàn, chủ động hẹn Ôn Duệ Quân đến đây mới có tiết mục kế tiếp, nhưng không biết phải chờ tới mấy tiếng nữa đây.
“Thương Hành, sao cậu lại ở chỗ này?”
Một cái bóng đổ thẳng xuống trước mặt, thanh âm người tới cất lên cao mang theo vẻ kinh ngạc và một cảm xúc nào đó rất khó phân biệt, nghe rất quen tai, Thương Hành giương mắt, sau chiếc bóng, khuôn mặt poker tràn ngập vẻ không vui của Cố Lẫm bất ngờ đập vào mí mắt.
Hay lắm, vội vã rời khỏi bãi đỗ xe, hóa ra là hẹn với Lâm Dư Tình ở chỗ này?
Cố Lẫm hơi hơi híp mắt lại, nhớ tới những lời “hy sinh” mình vừa nói ở trước mặt Phương Dương, khóe mắt anh không ngừng run rẩy.
“Cố tổng?” Thương Hành thầm giật mình, nếu Cố Lẫm đi ra tức là Ôn Duệ Quân sắp đến rồi. Hắn thử thăm dò hỏi: “Trùng hợp thế, ngài có việc à?”
Ngồi phía đối diện, ánh mắt Lâm Dư Tình đảo quanh hai người, lông mày tinh tế nhăn lại —— Thương Hành rõ ràng không phải Thương Hành nguyên tác, bởi vì khi nhìn thấy Cố Lẫm, tại sao hắn lại không có vẻ gì là “kinh hỉ”?
Khóe miệng Lâm Dư Tình hơi động, vươn tay về phía Cố Lẫm: “Hóa ra là đại thiếu gia Cố thị, hạnh ngộ, tôi là Lâm Dư Tình.”
Cố Lẫm liếc nhìn anh ta một cái, theo phép lịch sự bắt tay nhanh gọn, nhớ tới nội dung nguyên tác phải tranh giành tình nhân với người đàn ông này, toàn thân Cố Lẫm bỗng không được tự nhiên, sắc mặt lại càng khó coi.
Lâm Dư Tình cẩn thận quan sát vẻ mặt Cố Lẫm, chậm rãi cười nói: “Cố tổng đã ăn chưa? Thương Hành hôm nay mời tôi bữa cơm tối, tôi nhất thời gọi hơi nhiều, anh có muốn ở lại dùng chung một bữa cơm đơn điệu hay không?”
Cố Lẫm mặt không đổi sắc, ha ha, đây là bắt đầu thị uy sao? Mình cần gì phải chấp nhặt với người giấy chứ?
“Không cần, tôi còn có việc. Đi trước một bước.” Cố Lẫm không nói hai lời, xoay người bước đi.
Thương Hành nghển cổ nhìn về phía cửa nhà hàng, cái nhà hàng này có tới mấy cửa ra vào, không biết Ôn Duệ Quân sẽ vào từ cửa nào.
“Lâm lão sư, đột nhiên tôi nhớ ra có chút việc, nếu không hôm nay tạm tới đây đi, hôm nào tôi sẽ mời anh ăn cơm bù.” Thương Hành thản nhiên chỉnh lại cravat và cổ tay áo: “Lần sau tôi trả tiền.”
Lâm Dư Tình nhìn hắn sốt ruột dõi theo hướng mà Cố Lẫm vừa rời đi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật gật đầu: “Nếu có rảnh, nhớ đọc cuốn sách tôi đã giới thiệu.”
“Được.”
※※※
Tà dương đã lặn xuống thấp hơn đường chân trời, bầu trời phía tây được bao phủ thêm những vệt sơn xanh và hồng.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi ngừng tại đầu ngõ đi tới nhà hàng Hoa Kỳ, thư kí Ngô mở cửa sau, Ôn Duệ Quân một thân tây trang cao cấp thuần đen bước ra, cổ áo mở rộng không đóng hết nút không đeo caravat tỏa ra cảm giác thoải mái, giảm bớt nét nghiêm trang và sắc xảo ban đầu.
Y hơi quay đầu sang, nhẹ giọng phân phó mấy câu, thư kí Ngô hiểu ý, bước thẳng về xe.
Phương Dương đang đứng dưới hàng rào hoa tường vi, khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng hiền hòa nhất quán, an tĩnh chờ đợi Ôn Duệ Quân bước đến.
Ôn Duệ Quân dùng mắt đánh giá kĩ cậu ta, một khắc sau, y đi bên cạnh thanh niên một khoảng cách không xa không gần, khá là vừa vặn: “Tại sao cậu không đợi trên lầu? Bên ngoài trời gió lớn.”
Phương Dương cong khóe mắt, nhỏ nhẹ nói: “Khi còn bé, ngày nào tôi cũng đứng như thế ở cửa, chờ đợi ba mẹ và anh trai về nhà.”
Ôn Duệ Quân liếc cậu ta, cười nhạt.
Ngay vào lúc này, biến cố bất ngờ mọc ra ——
Hàng rào tường vi cao tầm hai mét bỗng dưng nghiêng lệch đúng chỗ hai người đang đứng, hình như hàng rào sắp đổ, dễ thấy nếu hàng rào mà đổ hẳn sẽ dừng trên người Ôn Duệ Quân!
“Cẩn thận!” Phương Dương phản ứng trước nhất, sắc mặt đại biến, theo bản năng che chở Ôn Duệ Quân phía sau!
Hết thảy đều nhanh đến khiến người trở tay không kịp.
“Tránh ra!”
Trước mắt Ôn Duệ Quân bỗng xuất hiện một bóng đen, cánh tay bị một lực đạo bất thình lình kéo sang một bên, người kia ôm lấy y xoay một vòng, tung một cước đá bay hàng rào sắp đổ——
Hàng rào hai mét sắp đổ tới gần lập tức bị phản chấn quay ngược trở về, ào ào ngã sang một hướng khác, ‘úi chao’ một tiếng vang lên không biết là của ai, hàng tường vi xinh đẹp nay đã khuyết mất một góc, bụi bặm và lá rơi nhiều vô số kể.
Phương Dương ngơ ngác mở hai tay ra, vừa khéo đứng ngay chỗ bụi hoa bị trống, hệt như bù nhìn rơm trong ruộng.
Ôn Duệ Quân chậm rãi đứng thẳng dậy từ trong ngực Thương Hành, vẻ kinh ngạc chỉ chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt y dừng ở Phương Dương và hàng rào phía sau cậu ta, hơi hơi nheo lại.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn: …
Phương: …
Hàng rào xanh: …
Thương: Không hổ là tôi:)
Cố Lẫm và Phương Dương hai người ngồi hai bên đầu bàn ăn, ánh tịch dương phân chia rõ hai vùng sáng và tối trên gương mặt họ bằng một đường ranh giới.
Ở góc gian phòng, nghệ sĩ vĩ cầm nhập tâm say mê tấu khúc “Lời tỏ tình dưới ánh trăng”, giai điệu lãng mạn tràn đầy ý thơ, một trong những ca khúc mà Cố Lẫm nguyên tác yêu thích nhất.
Nhưng mà hiện giờ, Cố Lẫm thật sự tâm phiền ý loạn, phất phất tay, ý bảo nhạc công rời đi.
Anh đang ngồi đối diện một vị thanh niên nhã nhặn thanh tú, màu áo sơmi xanh đậm trên người thanh niên càng làm cho làn da của cậu ta thêm trắng nõn mong manh, như người được nuôi lớn trong bể sữa, mười ngón tay chưa bao giờ dính nước mùa xuân, cánh tay mảnh khảnh gần như có thể nhìn thấy màu xanh nhạt của mạch máu.
“Trước kia không phải anh rất thích bài hát này sao?” Phương Dương buông thìa xuống, mười ngón tay đan chéo nhau đặt trên khăn trải bàn trắng thuần, đôi mắt đen láy nhìn chăm chú người đàn ông đối diện.
Cố Lẫm lại không nhìn cậu ta, tầm mắt rủ xuống rơi trên những bông tường vi đung đưa đón gió ngoài cửa sổ: “Con người sẽ thay đổi, cậu coi như tôi đã thay đổi đi.”
Yết hầu Phương Dương trượt khẽ: “Nhưng anh trai em vẫn mãi là chuyện cũ khó quên, không phải sao?”
Mi mắt Cố Lẫm hé lên, gọn gàng dứt khoát phủ nhận: “Cũng không phải.”
Đáp lại anh chính là một tiếng cười nhạo: “Lời này nếu nói vào một tháng trước, có lẽ em sẽ tin, nhưng cái tên người mới Thương Hành kia anh giải thích như thế nào đây? Diện mạo của hắn và anh trai em có bảy phần tương tự, không phải là vì lí do ấy nên anh mới kính trọng hắn sao?”
Đoạn này tựa hồ giống hệt như nội dung nguyên tác, vô luận anh trả lời như thế nào, đều có vẻ giống một tên cặn bã.
Cố Lẫm chấp nhận ngậm miệng, không nói được một lời.
Phương Dương ánh mắt ảm đạm, nhịn không được nghiêng đầu, tỉ mỉ nhìn dung mạo của bản thân được phản chiếu từ cửa sổ thủy tinh ám trầm, cậu và anh trai Phương Nhạc lớn hơn hai tuổi không hề giống nhau.
Phương Nhạc vẫn luôn được tập đoàn tài chính Phương thị bồi dưỡng làm người thừa kế, bất kể là năng lực, học thức, cá tính hay là diện mạo, đều được tạo hóa yêu thương vô cùng, từ nhỏ đến lớn, anh trai tựa như một vật phát sáng, vô luận đi đến bất kì đâu cũng có thể dễ dàng đạt được sự khen ngợi và chú ý từ người khác.
Mà chính mình, bất kể phương diện nào cũng không tốt không xấu, diện mạo không bằng anh, năng lực không bằng anh, nói dễ nghe là an tĩnh dịu ngoan, kì thực chính là bình thường hướng nội, chỉ có thể vĩnh viễn sống dưới cái bóng của anh trai.
Trước khi gặp được Cố Lẫm, cậu cam nguyện làm nền cho anh trai, giá trị duy nhất của bản thân dường như nằm trong việc liên hôn của gia tộc, nhưng vào năm mười sáu tuổi nhìn thấy Cố Lẫm trong lễ thành niên của anh trai, từ ngày đó trở đi thế giới của cậu đã được nhuốm một lớp màu cao cấp và tất thảy cũng trở nên khác biệt.
Khi đó Phương gia có ý thông gia với Cố thị, cha mẹ có vẻ do dự giữa hai đứa trẻ, Phương Dương chưa bao giờ mong chờ như lúc đó, chỉ cần có thể thắng anh trai một lần là được.
Nhưng mà, Cố Lẫm cuối cùng vẫn yêu thương Phương Nhạc tỏa sáng rực rỡ, không màng đến tình yêu mà Phương Dương đã bày tỏ.
Lúc hai người bọn họ trộm hôn môi tại hậu hoa viên, Phương Dương đã lặng lẽ nấp sau hàng rào cây nhìn từ đầu tới cuối, không có ai biết, đêm hôm ấy cậu không có trở về phòng mà khóc đỏ cả mắt nguyên một đêm tại hàng rào.
Nếu anh trai biến mất thì tốt rồi, nếu Cố Lẫm muốn hôn mình, vậy thật tốt…
“Không có vấn đề gì. Em tha thứ cho anh.” Phương Dương từ trong hồi ức thu về ánh mắt thất thần, thanh âm rất nhẹ, không biết là đang nói với Cố Lẫm hay là tự nói với mình.
“Anh trai qua đời ước chừng đã hai năm. Em tận mắt nhìn thấy anh ấy gặp tai nạn xe cộ, tử vong tại chỗ.”
Phương Dương chậm rãi nhỏ nhẹ, rót một chén rượu cho Cố Lẫm: “Em buông xuống được, anh cũng có thể buông xuống, đừng cứ mãi hãm bản thân mình trong thống khổ, coi như anh kiếm một thế thân đặt bên người, anh trai em cũng đâu thể sống lại trên người cậu ta được.”
Khóe miệng Cố Lẫm khẽ hạ xuống: “Không có thống khổ cũng không có thế thân, cảm ơn.”
Phương Dương không để bụng anh lấy lí do thoái thác: “Thân là người thừa kế đại tập đoàn, anh hẳn là nên suy xét lợi ích của gia tộc, chứ không phải tư tình nhi nữ, hôn nhân của chúng ta hoàn toàn phù hợp với lợi ích phía sau gia tộc, nếu…”
Cậu hơi ngừng lại, lo lắng đến mức hai cánh tay xoắn vào nhau, dường như rất khó mở miệng nói câu kế tiếp: “Anh nguyện ý nói… thì kể cả anh có coi em như anh trai em, em cũng không để ý. So với người ngoài như Thương Hành, em càng hiểu rõ anh…”
Cố Lẫm rũ mắt nhìn sắc rượu đỏ thẫm, mí mắt giật mạnh, lạnh lùng nói: “Tôi không nguyện ý.”
Không ngờ tới nửa con đường sống đối phương cũng chẳng chừa cho, sắc mặt Phương Dương bỗng chốc tái nhợt, đôi môi run rẩy không chút huyết sắc, toàn thân yếu ớt như một tờ giấy mỏng, xấu hổ và thất vọng thay phiên nhau hiện lên trong con mắt trừng lớn của cậu ta.
“Vì sao em không được? Cũng bởi vì em không chỉnh dung thành anh trai em, phải không?!”
Cố Lẫm rốt cuộc mất hết kiên nhẫn: “Không liên quan đến việc đó, kỳ thật tôi… đã không còn là tôi lúc trước. Tôi không thích anh của cậu, cũng sẽ không thích cậu, lại càng không thể kết hôn với cậu, xin đừng hiểu lầm.”
Cố Lẫm chưa bao giờ có kinh nghiệm làm thế nào để an ủi một người đang bị bệnh thất tình, anh vắt hết óc cố gắng nhớ thêm nhiều nội dung nguyên tác hơn, vẫn đành từ bỏ.
Anh đứng dậy, thở hắt ra, nhìn đối phương đầy thương hại: “Kỳ thật cậu không cần nhất nhất một lòng một dạ với tôi, tôi chưa chắc đã mang dáng vẻ trong ảo tưởng của cậu. Không bằng cứ buông bỏ đi, có lẽ cậu sẽ gặp được người càng thích hợp hơn.”
“Cố Lẫm!!!”
Âm thanh cuồng loạn của Phương Dương làm cho Cố Lẫm đau não, anh trầm mặc nhìn đăm đăm người đối diện thật lâu, cuối cùng quyết định ra chiêu tất sát.
Vừa không bại lộ thân phận xuyên vào sách của mình, vừa có khả năng cắt đứt tuyệt đối tâm tư của đối phương, đồng thời sẽ không dẫn hướng kẻ gây tai họa sang mình và Thương Hành người vô tội cùng hoàn cảnh.
“Không phải do cậu có vấn đề, là tôi có vấn đề.” Cơ mặt Cố Lẫm hơi hơi run rẩy, mặt không đổi sắc nói: “Kỳ thật tôi có bệnh không tiện nói ra, kết hôn với tôi sẽ không hạnh phúc. Tạm biệt.”
“!!!” Phương Dương khiếp sợ nhìn bóng dáng anh kiên quyết rời đi, sắc mặt hết xanh lại trắng.
Cửa phòng mở ra rồi khép lại, Phương Dương như đã bị rút sạch khí lực toàn thân, ngã ngồi ra ghế, nửa gương mặt vẫn ẩn trong bóng tối, xương ngón tay dùng sức nắm chặt vào nhau đến mức trở nên trắng bệch.
Vì sao rõ ràng anh trai đã chết, mà bóng dáng âm hồn vẫn không tiêu tan? Vì sao cậu đã nhượng bộ ăn nói khép nép đến vứt bỏ toàn bộ lòng tự tôn mà cũng không có được cái cậu muốn?
Vì sao… Cố Lẫm thà biên tạo một lời nói dối hoang đường chứ không chấp nhận cậu? Có phải thật sự anh ấy muốn bao nuôi Thương Hành? Chẳng lẽ là… Động chân tình?
Phương Dương hít sâu vào một hơi, ngó qua cửa sổ, thất thần nhìn chăm chú vào những bông hoa tường vi trên hàng rào cây xanh, thật là ngẫu nhiên khi tường rào ở đây cũng giống tường rào trong hoa viên ngày còn bé, cùng một cách bố trí, cùng dùng những bồn gốm dài để làm chậu cây, từng chậu từng chậu đặt thành lũy trên nền đá, chạng vạng gió lớn, thổi đung đưa lá và hoa tường vi.
Cậu yên lặng mở di động ra, đi tìm danh bạ, do dự một chút, cuối cùng bấm vào một dãy số.
“Cố Lẫm, anh nhất định sẽ hối hận vì hôm nay từ chối em…”
Cậu lấy ra một tấm thẻ từ trong ví, tiện tay gọi tới một người phục vụ, thấp giọng thì thầm vài câu.
※※※
Nhạc trong nhà hàng êm dịu, hương thơm từ mỹ thực tỏa ra xung quanh khiến cho các thực khách phải hoạt động ngón trỏ.
Thương Hành cúi đầu khuấy bát canh đặc sệt, thẫn thờ nhìn chằm chằm hoa văn hồng hồng trên khăn trải bàn.
“Có phải cậu có chuyện gì hay không?” Lâm Dư Tình thấy hắn lơ đễnh, lên tiếng hỏi.
“A, không có gì.” Thương Hành vừa mới chạy khắp ba tầng của nhà hàng Hoa Kì, ngay cả buồng vệ sinh cũng không tha, nhưng không hề thấy Ôn Duệ Quân.
Nếu là như thế, thời gian vẫn chưa đến, ít nhất phải đợi Phương Dương bị Cố Lẫm từ chối hoàn toàn, chủ động hẹn Ôn Duệ Quân đến đây mới có tiết mục kế tiếp, nhưng không biết phải chờ tới mấy tiếng nữa đây.
“Thương Hành, sao cậu lại ở chỗ này?”
Một cái bóng đổ thẳng xuống trước mặt, thanh âm người tới cất lên cao mang theo vẻ kinh ngạc và một cảm xúc nào đó rất khó phân biệt, nghe rất quen tai, Thương Hành giương mắt, sau chiếc bóng, khuôn mặt poker tràn ngập vẻ không vui của Cố Lẫm bất ngờ đập vào mí mắt.
Hay lắm, vội vã rời khỏi bãi đỗ xe, hóa ra là hẹn với Lâm Dư Tình ở chỗ này?
Cố Lẫm hơi hơi híp mắt lại, nhớ tới những lời “hy sinh” mình vừa nói ở trước mặt Phương Dương, khóe mắt anh không ngừng run rẩy.
“Cố tổng?” Thương Hành thầm giật mình, nếu Cố Lẫm đi ra tức là Ôn Duệ Quân sắp đến rồi. Hắn thử thăm dò hỏi: “Trùng hợp thế, ngài có việc à?”
Ngồi phía đối diện, ánh mắt Lâm Dư Tình đảo quanh hai người, lông mày tinh tế nhăn lại —— Thương Hành rõ ràng không phải Thương Hành nguyên tác, bởi vì khi nhìn thấy Cố Lẫm, tại sao hắn lại không có vẻ gì là “kinh hỉ”?
Khóe miệng Lâm Dư Tình hơi động, vươn tay về phía Cố Lẫm: “Hóa ra là đại thiếu gia Cố thị, hạnh ngộ, tôi là Lâm Dư Tình.”
Cố Lẫm liếc nhìn anh ta một cái, theo phép lịch sự bắt tay nhanh gọn, nhớ tới nội dung nguyên tác phải tranh giành tình nhân với người đàn ông này, toàn thân Cố Lẫm bỗng không được tự nhiên, sắc mặt lại càng khó coi.
Lâm Dư Tình cẩn thận quan sát vẻ mặt Cố Lẫm, chậm rãi cười nói: “Cố tổng đã ăn chưa? Thương Hành hôm nay mời tôi bữa cơm tối, tôi nhất thời gọi hơi nhiều, anh có muốn ở lại dùng chung một bữa cơm đơn điệu hay không?”
Cố Lẫm mặt không đổi sắc, ha ha, đây là bắt đầu thị uy sao? Mình cần gì phải chấp nhặt với người giấy chứ?
“Không cần, tôi còn có việc. Đi trước một bước.” Cố Lẫm không nói hai lời, xoay người bước đi.
Thương Hành nghển cổ nhìn về phía cửa nhà hàng, cái nhà hàng này có tới mấy cửa ra vào, không biết Ôn Duệ Quân sẽ vào từ cửa nào.
“Lâm lão sư, đột nhiên tôi nhớ ra có chút việc, nếu không hôm nay tạm tới đây đi, hôm nào tôi sẽ mời anh ăn cơm bù.” Thương Hành thản nhiên chỉnh lại cravat và cổ tay áo: “Lần sau tôi trả tiền.”
Lâm Dư Tình nhìn hắn sốt ruột dõi theo hướng mà Cố Lẫm vừa rời đi, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ gật gật đầu: “Nếu có rảnh, nhớ đọc cuốn sách tôi đã giới thiệu.”
“Được.”
※※※
Tà dương đã lặn xuống thấp hơn đường chân trời, bầu trời phía tây được bao phủ thêm những vệt sơn xanh và hồng.
Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi ngừng tại đầu ngõ đi tới nhà hàng Hoa Kỳ, thư kí Ngô mở cửa sau, Ôn Duệ Quân một thân tây trang cao cấp thuần đen bước ra, cổ áo mở rộng không đóng hết nút không đeo caravat tỏa ra cảm giác thoải mái, giảm bớt nét nghiêm trang và sắc xảo ban đầu.
Y hơi quay đầu sang, nhẹ giọng phân phó mấy câu, thư kí Ngô hiểu ý, bước thẳng về xe.
Phương Dương đang đứng dưới hàng rào hoa tường vi, khuôn mặt mang theo nụ cười dịu dàng hiền hòa nhất quán, an tĩnh chờ đợi Ôn Duệ Quân bước đến.
Ôn Duệ Quân dùng mắt đánh giá kĩ cậu ta, một khắc sau, y đi bên cạnh thanh niên một khoảng cách không xa không gần, khá là vừa vặn: “Tại sao cậu không đợi trên lầu? Bên ngoài trời gió lớn.”
Phương Dương cong khóe mắt, nhỏ nhẹ nói: “Khi còn bé, ngày nào tôi cũng đứng như thế ở cửa, chờ đợi ba mẹ và anh trai về nhà.”
Ôn Duệ Quân liếc cậu ta, cười nhạt.
Ngay vào lúc này, biến cố bất ngờ mọc ra ——
Hàng rào tường vi cao tầm hai mét bỗng dưng nghiêng lệch đúng chỗ hai người đang đứng, hình như hàng rào sắp đổ, dễ thấy nếu hàng rào mà đổ hẳn sẽ dừng trên người Ôn Duệ Quân!
“Cẩn thận!” Phương Dương phản ứng trước nhất, sắc mặt đại biến, theo bản năng che chở Ôn Duệ Quân phía sau!
Hết thảy đều nhanh đến khiến người trở tay không kịp.
“Tránh ra!”
Trước mắt Ôn Duệ Quân bỗng xuất hiện một bóng đen, cánh tay bị một lực đạo bất thình lình kéo sang một bên, người kia ôm lấy y xoay một vòng, tung một cước đá bay hàng rào sắp đổ——
Hàng rào hai mét sắp đổ tới gần lập tức bị phản chấn quay ngược trở về, ào ào ngã sang một hướng khác, ‘úi chao’ một tiếng vang lên không biết là của ai, hàng tường vi xinh đẹp nay đã khuyết mất một góc, bụi bặm và lá rơi nhiều vô số kể.
Phương Dương ngơ ngác mở hai tay ra, vừa khéo đứng ngay chỗ bụi hoa bị trống, hệt như bù nhìn rơm trong ruộng.
Ôn Duệ Quân chậm rãi đứng thẳng dậy từ trong ngực Thương Hành, vẻ kinh ngạc chỉ chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt y dừng ở Phương Dương và hàng rào phía sau cậu ta, hơi hơi nheo lại.
__________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn: …
Phương: …
Hàng rào xanh: …
Thương: Không hổ là tôi:)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.