Chương 35
Lâm Miên Miên
19/11/2016
Sau cùng Tô Yên vẫn là không có học bơi lội được, một chút nước đều không để Giang Cảnh Xuyên thân cận.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau trời còn chưa tỏ, Tô Yên bị Giang Cảnh Xuyên đánh thức, nói là cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc, muốn nói Giang Cảnh Xuyên đối với ngắm mặt trời mọc rất có hứng thú, vậy cũng là tầm bậy, trừ thanh niên văn nghệ ra, không có bao nhiêu nam giới buổi sáng tinh mơ thức dậy đi ngắm mặt trời mọc, bọn họ càng thích ở trong chăn ngủ đến tự nhiên tỉnh, Giang Cảnh Xuyên là cảm thấy Tô Yên sẽ thích, lại nói, đã tới một lần, dù sao cũng phải cùng cô làm một vài chuyện có ý nghĩa, ngắm mặt trời mọc nhìn mặt trời lặn nhìn ánh nắng chiều đầy trời, đó là không thể thiếu.
Tô Yên thật là một bụng oán khí, cô đối với ngắm mặt trời mọc cũng hoàn toàn không có hứng thú, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên hưng trí bừng bừng, cô chỉ có thể đem tâm trạng rời giường hung bạo nén trở về, bất tình bất nguyện rời giường rửa mặt chải đầu.
Lúc hai người ra khỏi biệt thự, đi tới bờ biển, một chút ít buồn bực đó cũng bị gió biển sáng sớm thổi mất.
Lúc này là ở trên hải đảo, một năm bốn mùa cơ hồ đều là mùa hè, cho dù mấy ngày này nhiệt độ không khí có chút thấp, nhưng đến giữa trưa, đi ở trên bờ cát, giống như đi trên tấm sắt nóng, chỉ cần vẩy lên thìa là là có thể.
Giang Cảnh Xuyên rất không dễ dàng từ trong công việc bận rộn tìm giờ rảnh để nghỉ ngơi, tất nhiên là muốn ngủ đến tự nhiên tỉnh, còn Tô Yên, trải qua một buổi tối lăn qua lăn lại, cho dù là quy luật làm việc và nghỉ ngơi, cũng là mệt mỏi cùng Giang Cảnh Xuyên rời giường, chờ hai người rửa mặt chải đầu sau đó lại ăn cơm trưa, chính là ngay giữa trưa, vừa nhìn mặt trời bên ngoài ai đều không muốn ra ngoài.
Không đi ngoài có thể làm gì đây? Vậy thì làm tổ ở trong biệt thự coi ti vi ngủ trưa thôi, mãi cho đến buổi chiều năm sáu giờ, hai người mới ra ngoài.
Tô Yên duỗi thắt lưng, trực tiếp cởi giày đi ở trên bờ cát, lành lạnh, thoải mái cực.
Vì lần du lịch này có thể càng thêm viên mãn một chút, Giang Cảnh Xuyên đặc biệt phân phó trợ lý đi mua camera SLR, hắn cũng không biết xài, là tên gà mờ, bất quá kỹ thuật chụp ảnh vẫn là muốn quăng Tô Yên mấy con đường đều không ngừng, hai ngày này nghiên cứu một chút, bây giờ chụp ảnh lên vẫn là rất giống như thật.
Tô Yên hai ngày này vẫn là phơi nắng mặt trời, bất đắc dĩ Giang Cảnh Xuyên đều đen vài độ, cô lại một chút đều không có thay đổi, buổi tối khi Giang Cảnh Xuyên ôm cô, nhìn làn da cô vẫn là trắng nõn như vậy, thật là thích làm sao đều không đủ.
Trong camera của Giang Cảnh Xuyên cơ hồ đều là hình Tô Yên, vốn dáng người Tô Yên không tệ, thêm vào làn da trắng, người lại gầy lại đẹp mắt, dù cho kỹ thuật Giang Cảnh Xuyên không cao như thế nào, cũng chụp cô hết sức xinh đẹp.
"Anh đột nhiên có chút hiểu được vì sao nhiều người lâm vào mê máy SLR như vậy." Giang Cảnh Xuyên ngồi ở trên đá ngầm một bên, thừa dịp Tô Yên không chú ý, chụp được lúc cô quay mặt nhìn ra xa.
Tô Yên cảm thấy thời đại này quá thần kỳ, điện thoại không nói, thế nhưng còn có thể chụp ảnh, cái này so với họa sư trong cung không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, trước kia cô không vui thích vẽ tranh, còn cảm thấy chút họa sư đó đem mọi người đều họa thành một hình dạng, khô khan cực.
"Thế nào?" Tô Yên không biết thao tác camera trong tay Giang Cảnh Xuyên, cho nên không quá hiểu được hắn nói là có ý gì.
Giang Cảnh Xuyên đang cúi đầu nhìn lướt tấm hình vừa rồi chụp, đầu đều không có nâng, đáp: "Bởi vì chụp người mình thích, thật sẽ nghiện."
Tô Yên không thể phủ nhận cười một tiếng, cô không biết tình cảm Giang Cảnh Xuyên bây giờ đối với cô tới cùng đến mức nào, có lẽ so với thích hơn rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải yêu, cô đã từng được người yêu sâu đậm, cô biết được yêu là cảm thụ gì, là không kiêng nể gì, là có chỗ dựa nên không sợ, rất xin lỗi, cô bây giờ còn không có loại cảm thụ này ở trên người Giang Cảnh Xuyên.
Bất quá cô không tham, cô mới cùng Giang Cảnh Xuyên chân chính chung sống không bao lâu, có thể có thành tích trước mắt cô đã rất vừa lòng.
Trong lòng Tô Yên cũng biết, hơn phân nửa muốn quy công cho thân phận của cô, bởi vì cô là vợ hắn, cho nên hắn không nhìn đến người phụ nữ khác.
Nghĩ đến đây, Tô Yên tựa vào trên bờ vai Giang Cảnh Xuyên, sâu kín thở dài: "Thật hi vọng có thể vẫn như vậy, Cảnh Xuyên, em thật cảm thấy đây chính là cuộc sống em muốn."
Cô từ trong đáy lòng hi vọng loại sinh hoạt này vẫn kéo dài đến khi cô chết, Tô Yên đối với người có thể cho cô cuộc sống cô muốn, thông thường đều là dành cho kiên nhẫn cùng ôn nhu lớn nhất, chẳng lẽ so với yêu hư vô mờ mịt càng không thực tế hơn sao?
Cửu ngũ chí tôn đó không hiểu, cô hi vọng Giang Cảnh Xuyên có thể hiểu.
Thành phố A bên này, khi ba Giang trở về, nhìn thấy trong nhà có cherry tươi, hiếu kỳ hỏi: "Dì mua sao? Hương vị này còn không tệ, rất tươi."
Mẹ Giang vừa mới xong khóa yoga, đưa giáo viên yoga rời khỏi, nghe ba Giang hỏi như vậy, không khỏi xì cười nói: "Có người mượn hoa hiến Phật, nhưng sau cùng lại nâng cục đá đập chân mình."
Ba Giang cùng mẹ Giang là tự do yêu đương kết hôn, hai người nhiều năm như vậy tình cảm vẫn đều rất tốt, mẹ Giang bảo dưỡng thỏa đáng, cùng Giang Cảnh Xuyên cùng nhau ra ngoài, nói là chị hắn đều có người tin, mà ba Giang, đã có bụng, xem ra chính là người đàn ông trung niên, Tô Yên bội phục mẹ Giang một thứ chính là, có thể làm chồng trải qua nhiều năm như vậy còn xem mình như nữ thần, cái đó thật không phải người bình thường có thể làm đạt được.
Không phải sao, ba Giang thấy mẹ Giang cười được vui vẻ, nhanh chóng chạy qua, "Ai a."
Hai vợ chồng cùng một chỗ thì không có lời không thể nói, mẹ Giang nghĩ đến hôm nay sắc mặt sau cùng của Vương Tư Kỳ, nhịn không được vui vẻ, "Con gái Vương gia biết không? Cherry chính là cô ta đưa tới, cô gái đó thật là một bụng cong cong quẹo quẹo a."
Ba Giang nỗ lực hồi tưởng một chút, rốt cuộc hơi kêu lên, "Hình như vẫn là bạn học của Tiểu Xuyên đúng không? Thế nào?"
"Em nói với anh, cô gái này thích Tiểu Xuyên, hôm nay mượn danh nghĩa đưa cherry mà nói xấu Tiểu Yên, còn cho rằng em nghe không ra." Mẹ Giang lúc trẻ đã đối với thiên kim tiểu thư này đó không có hảo cảm gì, trước kia bà không có thiếu bị thiệt thòi vì những người này, cho dù những năm qua đã thay đổi tâm tình, nhưng bây giờ hành vi của Vương Tư Kỳ lại làm bà nghĩ đến kinh nghiệm quá khứ bị bẫy, trong lúc nhất thời đối với Vương Tư Kỳ càng là không vui.
"Không thể nào? Nói xấu cái gì?" Trong lòng ba Giang đối với chuyện này đó là không cho là đúng, bất đắc dĩ có bà xã đại nhân, hắn cho dù không thế nào cảm thấy hứng thú, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Mẹ Giang không muốn đem loại chuyện này nói cụ thể cho chồng nghe, tuy rằng chồng không thể tin tưởng, nhưng khó tránh sẽ đối với Tô Yên có bất mãn, "Không có gì, chính là một vài chuyện lông gà vỏ tỏi, cô gái Vương gia này đúng là không được a."
Chuyện giữa con trai cùng con dâu vẫn là giao cho chính bọn hắn đi xử lý đi.
Bà không thêm loạn đã rất không tệ.
Kỳ thật tới một mức độ nào đó, mẹ Giang đối với Tô Yên ngược lại có chút ý tứ thông cảm lẫn nhau như vậy, bà cảm thấy nhìn Tô Yên bây giờ, như nhìn mình hồi trước, cái gì đều không hiểu, gả đến nhà giàu, thích ứng hoàn cảnh đã rất vất vả, còn phải ứng phó một vài người không có hảo ý, thật là quá không dễ dàng, chỉ là từ điểm này, mẹ Giang nhận thấy tất phải đứng về phía Tô Yên.
Ba Giang cũng không có hứng thú, không có lại hỏi tới, trọng điểm của ông ở trên chỗ khác, "Con gái Vương gia thích Tiểu Xuyên a, chuyện khi nào. . ."
Giọng nói còn đặc biệt thương tiếc.
Quả thực một chút liền chọc trúng lửa giận của mẹ Giang, bà đem áo choàng ném ở một bên, mặt không chút thay đổi mà nói: "Anh có ý gì? Có phải cảm thấy đặc biệt đáng tiếc, cảm thấy cô ta cùng Tiểu Xuyên xứng hơn hay không?"
Ba Giang lòng quất chết mình đều có, biết rõ bà xã để ý nhất chính là cái này, hết lần này tới lần khác tự vạch áo cho người xem lưng, ông vội vàng lắc đầu, tựa như lắc trống bỏi, "Không không không, anh không có ý tứ khác, thật, anh thề với trời!"
"Em nói với anh, Tiểu Yên trừ gia thế thua kém con gái Vương gia, mặc kệ chỗ nào đều so với cô ta tốt hơn, căn bản là không thể so, không nói cái khác, anh cảm thấy con trai anh có thể thích loại hình cô gái Vương gia này sao? Nếu thích, đã sớm thành, hôm nay em nói với anh rõ ràng, anh phải đặt vững một quan điểm, con dâu anh chỉ có một, đó chính là Tiểu Yên, cho dù ai gấp gáp theo đuổi, anh đều phải đứng tại bên phía con dâu anh, biết hay không?"
Mẹ Giang giọng nói quá mức nghiêm túc, dù sao là lời nữ thần nói, ba Giang sau cùng vẫn là nghe lọt, bị tẩy não thành công.
"Tiểu Xuyên thích loại nào, thích hợp loại nào, em làm mẹ có thể không biết sao? Anh nếu muốn con trai anh có thể con cháu cả sảnh đường, gia đình hòa thuận, anh tốt nhất đặt vững tâm tình của anh, đừng chướng mắt Tiểu Yên, người đó sau này sẽ là mẹ ruột cháu trai cháu gái của anh, biết không?"
Ba Giang ngay từ đầu là không quá để ý Tô Yên, cảm thấy cô là cửa nhỏ nhà nghèo, không xứng với con trai nhà mình, ba Giang chính là người ủng hộ môn đăng hộ đối, đương nhiên ông đặc biệt bá đạo, chính ông đã chọn mẹ Giang, còn không để cho người khác nói, chỉ cho phép ông đánh giá người khác, không cho phép người khác nói con dâu ông một điều không phải.
Nữ thần nói cái gì là cái đó.
Ba Giang chỉ có thể gật đầu, "Biết, anh lại không có nói gì, lại nói, anh nhưng không có nghĩ tới chuyện làm Tiểu Xuyên ly hôn."
Ông cũng không phải người đầu óc không trong sạch, con trai ly hôn có thể có ưu đãi gì? Địa vị Giang gia trước mắt, dĩ nhiên thông gia sẽ mang tới không ít ưu đãi, nhưng Giang gia cũng không phải nói cần phải muốn chút ưu đãi đó, con trai đều đã kết hôn, ông tự nhiên là hi vọng con trai con dâu thiên trường địa cửu.
Thấy nữ thần không nói chuyện, ba Giang liền cơ trí bắt đầu nói sang chuyện khác, "Cái này cũng xem như du lịch tuần trăng mật, hi vọng lần này Tiểu Yên có thể mang bảo bảo tuần trăng mật, kỳ thật, trong nhà có đứa bé cũng không tệ, bây giờ Tinh Tinh lớn lên đều chơi không vui."
"Chơi vui?" Mẹ Giang đều bị ba Giang chọc bực bội cười, "Sinh đứa nhỏ là vì chơi vui à?"
Ba Giang rụt rụt cần cổ, rất giống chim cút, không dám lại nói gì.
"Vừa vặn em cùng anh ngược lại, em ngược lại hi vọng Tiểu Yên cùng Tiểu Xuyên có thể muốn đứa nhỏ muộn một chút." Mẹ Giang than thở một hơi, "Hai đứa nó đừng nhìn hiện tại ngọt ngào suôn sẻ, anh và em đều là người từng trải, không phải không biết, sống qua ngày, không quan tâm có tiền hay không có tiền, đều là muốn cọ sát, mâu thuẫn cũng sẽ không ít, nếu như có thể chờ tình cảm càng thêm ổn định, lại sinh đứa bé sẽ so với bây giờ muốn đứa nhỏ muốn tốt hơn nhiều."
Trong lòng mẹ Giang cũng rõ ràng, con trai kết hôn nửa năm, chân chính cùng Tô Yên tốt lên cũng hơn một tháng này, lúc này giống như khi yêu đương, ba tháng đầu, khuyết điểm của đối phương đều là ưu điểm, nhìn gì đều cảm thấy thích, chờ thời gian dài, cảm giác mới mẻ đi qua, vấn đề cũng sẽ theo nhau mà đến, nếu như lúc này Tô Yên mang thai, nháo mâu thuẫn mà nói tình cảm đôi vợ chồng thương tổn đều không nhỏ, đối với thân thể Tô Yên cũng không tốt.
Bên này Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên văn nghệ một phen, nhìn xong mặt trời mọc trở về, liền đi ngủ bù, bọn họ là bị mưa to vỗ vào ở trên cửa sổ sát đất phát ra tiếng vang bừng tỉnh, có khi dự báo thời tiết đều thua kém tâm tình xấu lão thiên gia đột nhiên tới.
Đổ mưa cũng tốt, không khí cũng ẩm ướt mấy phần, không giống như trước đó oi bức buồn bực, nhưng đặt tại trước mặt bọn họ là vấn đề dân sinh.
Bởi vì bọn họ ở không phải khách sạn, không có nhà hàng, đi đến địa phương gần đây có thể ăn cơm, tối thiểu nhất cũng phải đi chừng nửa giờ, bọn họ không có ghi số điện thoại bán đồ ăn ngoài, bây giờ không thể bất chấp mưa to ra ngoài ăn cơm, trong tủ lạnh ngược lại có nguyên liệu nấu ăn, nhưng Tô Yên không biết làm, Giang Cảnh Xuyên cũng chỉ biết đơn giản nấu trứng luộc cùng mì tôm mà thôi.
Hai người ngồi trước bàn ăn tại phòng khách, đối mặt rau dưa thịt thật buồn rầu.
"Em thật không biết làm cơm sao?" Giang Cảnh Xuyên chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần.
Nếu như trong này có mì tôm, còn có thể miễn cưỡng thông qua một chút, nhưng tại phòng bếp tìm một vòng, rau dưa thịt đều có, gạo cũng có, chỉ riêng không có mì.
Còn không thể ăn cơm trắng thêm trứng luộc đi?
Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên đặc biệt không giải thích được, làm sao cô có thể sẽ xuống bếp? Căn bản không cần cô xuống bếp có được không.
"Em không biết."
Sau cùng Giang Cảnh Xuyên cầm laptop ra, ở trên mạng search thực đơn, nhìn một vòng nguyên liệu nấu ăn, đối với Tô Yên nói: "Hình như trứng xào cà chua là đơn giản nhất, món khác cần cắt thịt, anh không biết, em cũng không."
Cũng chỉ là một món mà thôi, thích ứng một chút đi.
Tô Yên không có ý kiến, cho dù Giang Cảnh Xuyên nấu nướng ngu ngốc thế nào, cũng so với Tô Yên muốn mạnh hơn, thế là quyết định hắn tới làm chủ bếp, Tô Yên ở một bên trợ thủ.
Bởi vì lúc trước từng có kinh nghiệm nấu cháo, Tô Yên vẫn là biết vo gạo nấu cơm, chờ cô nhấn nút bấm xuống, nhìn đèn bên cạnh nút bấm trên nồi cơm điện phát sáng, cảm giác thành tựu mười phần.
Lại quay đầu vừa nhìn, Giang Cảnh Xuyên đang mặc tạp dề đánh trứng gà, xem ra còn rất giống như thật.
Trứng xào cà chua xác thực không khó, năng lực lĩnh ngộ của Giang Cảnh Xuyên hạng nhất, tuy rằng quá trình lắp ba lắp bắp, cũng nháo ra chuyện cười, bất quá sau cùng bưng lên bàn, Tô Yên nếm thử một ngụm, lập tức cho tán dương cao nhất, "Hương vị còn không tệ, thật!"
"Trừ cái này đâu." Giang Cảnh Xuyên gở xuống tạp dề, cũng ngồi xuống, nếm thử một ngụm, hương vị không tính rất tốt, nhưng cũng không kém, đương nhiên lấy trình độ của hắn lần đầu tiên nấu ăn có thể đến loại trình độ này đã rất không tệ.
"Ông xã em giỏi quá, mặc kệ làm gì đều có thể làm hết sức tốt!" Tô Yên trong miệng chứa cơm, nhấn từng chữ không rõ, nhưng nói là lời thật, ở trên hải đảo dĩ nhiên cũng có nhà hàng Trung Quốc, nhưng hương vị vẫn là thỏa hiệp với dân bản xứ nơi đây, còn cảm thấy có một loại hương vị kì lạ nói không nên lời, tuy rằng Giang Cảnh Xuyên chỉ làm một món ăn, nhưng bữa cơm này tuyệt đối là từ lúc Tô Yên du lịch tới nay, ăn được một bữa vui vẻ nhất.
Giang Cảnh Xuyên cũng vừa lòng, hai người cũng xác thực là đói, lấy tốc độ nhanh nhất ăn xong cơm trưa, Tô Yên rất tự giác nhận việc rửa chén.
Khi Tô Yên đang rửa chén, biệt thự có khách tới, mảnh đất này được coi là khu biệt thự, bất quá khoảng cách giữa biệt thự có chút khác biệt lớn, Giang Cảnh Xuyên mở cửa, thấy là một đôi tình nhân, khi nhướng mày vừa mới muốn mở miệng, người phụ nữ mở miệng trước, "Ngày hôm qua Leo nói cho chúng tôi, hai người là khách của anh ta, còn nói hai người là người Trung Quốc, thật là quá khéo, chúng tôi cũng là tới du lịch, vừa vặn ở cách vách hai người."
Giang Cảnh Xuyên nhìn bên ngoài mưa còn đang rơi, liền nghiêng thân, ra hiệu bọn họ tiến vào trước.
Đôi tình nhân này rất nhiệt tình, trong tay còn mang hộp đựng cơm, người phụ nữ cười nói: "Chúng tôi nhìn trời mưa hôm nay, địa phương ăn cơm khu này cũng không phải rất gần, không phải sao, làm thêm một vài món ăn, không biết hai người có ăn cơm chưa."
Nghe khẩu âm người phụ nữ giống như là người phương bắc, ở trên hòn đảo này gặp được người Trung Quốc cũng không kỳ quái, nhưng có thể làm hàng xóm đó chính là duyên phận, Giang Cảnh Xuyên dĩ nhiên là không quá thích cùng người lạ giao tiếp, nhưng lễ phép nên có vẫn là có, hắn cười cười, "Cám ơn, chúng tôi vừa ăn rồi, đúng rồi, hai người muốn uống gì? Có nước ngọt còn có bia."
Người phụ nữ người đàn ông trăm miệng một lời đáp: "Bia."
Đúng thật là một đôi a, tươi cười trên mặt Giang Cảnh Xuyên thêm một chút, từ trong tủ lạnh cầm ra hai lon bia đưa cho bọn họ.
Đúng lúc này, Tô Yên nghe âm thanh xa lạ, từ phòng bếp đi ra ngoài, thấy đôi tình nhân này, đầu tiên chính là hướng bọn họ cười một tiếng, Giang Cảnh Xuyên ở một bên hợp thời giải thích nghi hoặc, "Đây là hàng xóm của chúng ta." Sau đó lại đối với đôi tình nhân nói: "Đây là vợ tôi."
Chu Lộ vẫn là lần đầu tiên ở trong hiện thực sinh hoạt thấy mỹ nhân xinh xắn như vậy, không khỏi nhìn ngây người, nửa ngày đều không nói lời nào, vẫn là bạn trai cô giận lườm cô một cái, đối với Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên xin lỗi cười một tiếng, "Ngại ngùng, cô ấy người này… Ừ, hội viên thâm niên của hội bề ngoài."
Ý tứ chính là nói, thấy mỹ nhân, mặc kệ nam hay nữ, đều là dời không được chân dời không được mắt.
Lời này đùa đến Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đều cười, đôi tình nhân này vừa nhìn chính là người tính cách đều đặc biệt tốt.
Loại người này bản thân rất nhiệt tình hơn nữa mang chút tính cách quen thuộc xưa nay dễ dàng sống chung nhất, không đầy một lát, bốn người làm tổ trên ghế sofa cùng nhau xem phim, đôi tình nhân này, nam tên Từ Kiến Bình, là một nhân viên lập trình lâu năm, nữ tên Chu Lộ, gần đây làm trợ lý, hai người là bạn cùng trường, yêu đương vài năm chuẩn bị kết hôn, nhưng trước khi kết hôn muốn đi du lịch tuần trăng mật trước, nếu như lần du lịch này phi thường khoái trá thì kết hôn, nếu như trong lúc này còn có chút không xác định, thì lại nhìn xem.
"Chúng tôi kỳ thật chính là tới coi ké ti vi, ti vi trong biệt thự toàn là tiếng Anh, chúng tôi đều sẽ không thích."
Giang Cảnh Xuyên tìm phim điện ảnh tự nhiên không phải tình cảm nam nữ trước hoa dưới trăng, Tô Yên cùng Chu Lộ đều không thích coi, ngược lại Từ Kiến Bình đối với phim điện ảnh này đặc biệt cảm thấy hứng thú, hai người đàn ông ở cùng một chỗ uống bia xem phim, thường thường còn thảo luận một chút.
Chu Lộ cùng Tô Yên liếc nhau, đối với loại đề tài điện ảnh này hoàn toàn là cạn sạch sức lực, hai người phụ nữ ngồi ở một bên khác tán gẫu.
"Các người là vừa mới tân hôn sao?" Chu Lộ vừa ăn quà vặt vừa hiếu kỳ hỏi.
Cô cảm thấy Tô Yên xem ra chính là tính cách rất ôn nhu, phi thường không khéo là, cô đối với em gái như vậy không hề có sức chống cự.
"Cũng không phải, đã kết hôn nửa năm." Tô Yên cũng rất thích Chu Lộ, cô thích người tính tình thẳng, tuy rằng có khi loại người này nói chuyện có thể chọc người ta tức quá sức, nhưng so với người chơi tâm nhãn còn muốn tốt hơn nhiều.
"Ông xã cô nhìn chính là loại tinh anh đó, đúng, cô là làm gì?"
Tô Yên ngẩn ra, suy nghĩ một chút trả lời: "Tôi không có công việc."
"Đó chính là toàn chức phu nhân? Tôi thật rất bội phục phu nhân làm toàn chức, so với đi làm còn muốn vất vả còn muốn trả giá nhiều hơn."
"Cũng không phải. . ." Vất vả sao? Một chút đều không vất vả, vậy còn có tính là toàn chức phu nhân không?
"Nhà hai người là ai lau?" Chu Lộ lập tức cũng chuẩn bị kết hôn, đối với loại chuyện làm việc nhà này phi thường nhạy cảm, muốn từ trong Tô Yên lấy chút kinh nghiệm, về sau dùng ở trong hôn nhân.
"Không biết, hẳn là dì trong nhà."
Chu Lộ vừa nghe lời này liền cảm thấy có chút không đúng, tiếp tục hỏi: "Quần áo là ai giặt? Cơm là ai làm?"
Tô Yên nỗ lực hồi tưởng một chút, đếm trên đầu ngón tay trả lời: "Quần áo cũng hẳn là người giúp việc trong nhà giặt, cơm là dì đầu bếp làm."
Mẹ nó! Chu Lộ cảm thấy mình thật là ngu xuẩn mà, một người vợ như hoa như ngọc như vậy, nếu cô là Giang Cảnh Xuyên, cũng không thể để cô ấy làm việc nhà a, đương nhiên là muốn làm thành đóa hoa xinh dưỡng tốt, bất quá từ trong lời nói của Tô Yên có thể biết được, nhà bọn họ phải rất có tiền.
"Mệt tôi vừa rồi còn ở trong lòng đau lòng cô." Chu Lộ một chút đều không ghét cái đẹp, ngược lại trong lòng còn càng thích mỹ nữ nhiều một chút.
"Đau lòng gì?" Tô Yên bật cười không thôi.
"Tôi cùng lão Từ nhà tôi đều thương lượng xong, từ nay về sau quét tước vệ sinh giặt quần áo để tôi, làm cơm rửa chén để hắn, dù sao nếu như tôi làm toàn chức phu nhân, khẳng định là không có may mắn như cô vậy, tưởng tượng đến phải làm cơm rửa chén, tôi tình nguyện ở bên ngoài bôn ba nuôi gia đình." Chu Lộ nhìn Tô Yên một bộ dạng được chăm sóc hết sức tốt, ở trong lòng cảm khái.
Trên thế giới này dường như người như Tô Yên vậy là ít càng thêm ít.
Đối với phụ nữ càng là hà khắc không thôi, tuy rằng nói nam nữ bình đẳng rất nhiều năm, nhưng chắc chắn chân chính phỏng chừng còn muốn rất lâu rất lâu.
Tô Yên hiếu kỳ hỏi: "Vậy công việc của cô có mệt hay không?"
"Mệt mỏi a." Chu Lộ xụi lơ ở trên ghế sofa, nghĩ đến công việc thật là đầu nhức muốn nứt ra, công việc giống như một ngọn núi đè ở trên người, dù cho ra ngoài du lịch, cũng giống như là bị cái gì áp chế, "Gần đây đang giúp một người làm triển lãm gốm sứ, dựa theo khái niệm của tôi, là hi vọng có tranh thêu làm đẹp chủ đề, bất đắc dĩ là chính tôi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) thì thôi, đối phương cũng là có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), đều không muốn loại thêu thùa trên thị trường, thật là phiền chết, đi ra ngoài chơi đều không bớt lo."
"Gốm sứ cùng thêu thùa?" Tô Yên giật mình.
Chu Lộ gật đầu, "Đối phương kỳ thật là làm cho ông nội hắn, ông nội hắn là làm gốm sứ, xem như là làm triển lãm cá nhân làm thành lễ vật mừng thọ cho ông nội hắn đi, việc này cũng không còn mấy tháng, chuyện khác vốn nhiều, chuyện thêu thùa này còn không biết khi nào có thể giải quyết, chờ lần này tôi trở về phải nhờ người đi tìm loại tú nương trước kia, phỏng chừng hi vọng không lớn."
Tô Yên cũng là nhất thời xúc động, liền thốt ra, "Tôi có thể thử một chút."
Vừa nói ra khỏi miệng cô liền hối hận, ánh mắt Chu Lộ sáng lên, "Thật sao? Ôi chao, mấy thứ này tôi đều mang theo, chính là muốn tìm linh cảm, có phải cô thật biết hay không a?"
Lời đều nói ra ngoài, cũng không lấy về được, hơn nữa cô xác thực là có chút ngứa tay, liền gật đầu, "Biết một chút, nhưng không tính đặc biệt tinh thông, cô vẫn là không cần ôm hy vọng quá lớn."
Trước kia khi ở trong cung, hoạt động giải trí vốn ít, mỗi ngày còn phải ngủ sớm dậy sớm, trừ ăn cơm ra, thời gian còn lại thật sự quá nhiều, cô vì giết thời gian cũng vì rèn luyện kỹ năng bản thân, không có chuyện gì thì đánh đàn viết chữ, nếu không nữa thì chính là thêu cái hà bao gì đó cho hoàng thượng, sau khi đến đây, cho dù hết thảy đều rất mới lạ, nhưng dù sao không phải thứ cô quen thuộc, dần dà, cũng có chút tưởng niệm hoạt động hồi trước cảm thấy nhàm chán.
Nói trắng ra, vẫn là muốn chứng minh mình là hữu dụng, trừ bề ngoài đẹp này ra, trên nhiều khía cạnh cô cũng không kém.
Chu Lộ hưng trí bừng bừng xông lên, không đầy một lát liền cầm kim chỉ cùng vải thêu tới, hành động này tự nhiên là hấp dẫn Giang Cảnh Xuyên cùng Từ Kiến Bình.
Đối mặt ánh mắt ba người, Tô Yên có chút ngại ngùng, "Nhìn em làm gì?"
Giang Cảnh Xuyên kỳ lạ hỏi: "Em biết cái này? Sao anh đều không biết?"
"Trước kia học qua một chút." Tô Yên bây giờ kỳ thật rất yên tâm đem kỹ năng bản thân triển lãm cho Giang Cảnh Xuyên nhìn, bởi vì cô biết, hắn sẽ không đi hỏi người Tô gia.
Tô Yên là bị thái hậu giáo dưỡng ra, khi đó thái hậu là hi vọng đem cô đính hôn cho thế tử hoặc giả tướng quân, cho nên đối với cô giáo dưỡng đều phi thường nghiêm khắc, cho dù là tư thế lễ nghi hay là cầm kỳ thư họa, một chút đều không kém so với công chúa quý giá nhất.
Lúc này, eo Tô Yên hết sức thẳng, ngồi ở trên ghế sofa thân thể cũng không có mềm xuống, cô khẽ cúi đầu, tay trắng nõn thon dài nhéo kim chỉ trên vải thêu tới tới lui lui.
Loại tư thái đó không phải tận lực bày ra, giống như là đã thâm nhập cốt tủy.
Giống như trước giờ cô đều là như vậy.
Ánh mắt Giang Cảnh Xuyên gian nan từ đôi tay cô chuyển qua mặt cô, hắn phát hiện mình kỳ thật cũng không có hiểu rõ cô, mỗi khi hắn cho rằng mình cách cô rất gần, cô còn sẽ cho hắn kinh ngạc vui mừng.
Chu Lộ cũng nhìn ngây người, cảm khái, "Nói thật, nếu như cô ấy thay đổi trang phục cổ, tôi thật cho rằng đây là tiểu thư khuê các cổ đại."
Trong lòng Tô Yên lộp bộp một chút, trên mặt cười, "Nào có khoa trương như vậy."
Chính là lời của Chu Lộ làm cô hồi tưởng lại trước kia, lúc đó cũng là ngồi ở trước cửa sổ, bên ngoài mưa nhỏ tí tách rả rích, cung nữ vẫy quạt bên cạnh, đều không dám phát ra âm thanh, trong phòng có chút đàn hương, cô ngồi ở trên ghế, cũng là như vậy một cây kim một sợi chỉ thêu.
Từ trước cuộc sống nhàm chán, nhưng là bình tĩnh.
Cô trước giờ đều không có nghĩ tới có một ngày sẽ đến một thế giới hoàn toàn bất đồng, cho đến giờ phút này, cô mới phát hiện, cô không phải không nghĩ về nhà.
Cho dù địa phương đó giống như là một cái lồng khổng lồ, nhưng bất tri bất giác, cô đã coi nơi đó như nhà.
Cô muốn trở về sao? Nếu như có thể trở về, còn muốn trở về sao?
Tô Yên không biết, lắc đầu đem tâm tình không giải thích được quăng ở sau ót.
Chu Lộ nói chuyện vốn rất thẳng, lúc này càng là cảm khái nói: "Tôi cảm thấy mình tại trước mặt cô chính là nha hoàn của cô a ha ha ha ha, vẫn là loại nha đầu làm việc nặng đó, thật, loại khí chất đó hoàn toàn không giống nhau."
Từ Kiến Bình cũng gật đầu, "Đúng vậy."
"Hử!" Chu Lộ bất mãn, hung hăng ngắt hắn một cái.
Từ Kiến Bình đau đến nhe răng liệt miệng, đùa đến Tô Yên cười không ngừng không thôi.
Giang Cảnh Xuyên không có nói chuyện, hắn rũ mắt nhìn Tô Yên, lời Chu Lộ nói cũng là lời hắn nghĩ, trước kia là hắn coi khinh Tô gia, loại khí chất trên người Tô Yên càng ngày càng đặc biệt rõ ràng, cùng rất nhiều rất nhiều người không giống nhau.
Hắn nghĩ đến hồi nhỏ tại trong phòng sách của ông nội thấy mỹ nhân đồ, rõ ràng cùng Tô Yên một chút đều không giống, nhưng hắn chính là liên tưởng với nhau.
Một buổi chiều, Tô Yên cứ thế không có thế nào động, vẫn hết sức chuyên chú thêu hoa, Chu Lộ ngủ một giấc tới thấy tranh thêu còn không tính bán thành phẩm, nhất thời hăng hái, "Tôi sắp cảm động muốn khóc, không có nghĩ đến đi ra ngoài một chuyến đã giúp tôi giải quyết vấn đề khó khăn, Tiểu Yên, loại cô thêu chính là tôi muốn, ngô. . . Bằng không cô tới giúp tôi đi?"
Tô Yên kỳ thật là khiêm tốn, cô thêu thùa ở trong hậu cung tuyệt đối không phải tốt nhất, nhưng cũng tính tinh thông.
Nghe Chu Lộ nói như vậy, Tô Yên ngẩn ra, cô thuần túy là ngứa tay, muốn thử một chút mà thôi, cũng không có muốn lấy cái này làm công việc.
"Tiểu Yên, tôi biết cô khẳng định là không thiếu tiền, tôi có thể cho cô giá tiền nói không chừng còn không có đắt bằng đồng hồ trên tay cô, chỉ là. . ." Chu Lộ tạm nghỉ một chút, giảo hoạt cười một tiếng, "Cô học cái này, chẳng lẽ không muốn được càng nhiều người thưởng thức sao?"
Tô Yên nghe lời này sững sờ, Chu Lộ thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy, liền biết có diễn.
Cô không có lại tiếp tục thuyết phục cô ấy, mà là đem danh thiếp của mình cho Tô Yên, "Bằng không cô cứ tiếp tục thêu đi, tôi muốn nhìn thành phẩm, về phần chuyện hợp tác, cô có thể cân nhắc kĩ một chút, tại phương diện giá tiền, tôi nhất định cho cô đạt được cao nhất."
Trước đó, Tô Yên trước giờ đều không có nghĩ tới muốn đi ra ngoài làm việc, cũng không có nghĩ tới thứ mình đã từng học thế nhưng là có đất dụng võ, hơn nữa có thể đạt được người khác thưởng thức kiếm tiền.
Chu Lộ đi, Tô Yên thêu đến đôi mắt mệt mỏi, liền để xuống thêu thùa, ngây người nhìn ngoài cửa sổ, Giang Cảnh Xuyên đi đến sau lưng cô, từ phía sau lưng ôm chặt cô, cằm chống trên đầu cô, ấm giọng nói: "Làm sao bây giờ."
"Dạ?"
"Giống như Chu Lộ nói, trước mặt em, cô ấy giống như là nha hoàn, bây giờ anh cảm thấy mình chính là thị vệ của em."
Tô Yên dùng khuỷu tay đụng hắn, nghẹn tiếng nói: "Không cần giễu cợt em."
"Anh nói là thật a." Giang Cảnh Xuyên nặng nề than thở một hơi, "Chuyện Chu Lộ nói với em anh cũng biết, anh không phản đối em đi ra ngoài làm việc, chỉ cần chính em vui vẻ là được."
Vẻ mặt Tô Yên rất là phức tạp, "Trước giờ em đều không có nghĩ tới mình có một ngày có thể kiếm tiền, kỳ thật em cũng không có nghĩ tới muốn tìm công việc, bởi vì cảm giác rất mệt mỏi."
Cô chỉ muốn thoải mái sống qua ngày, sở dĩ theo đuổi loại sinh hoạt này, bởi vì cô không thấy mình có thể kiếm tiền.
Cô tiếp nhận giáo dục chính là dựa vào đàn ông, ở trong cung dựa vào hoàng thượng, đến bên này, tư tưởng của cô cũng không phải ngày một ngày hai là có thể sửa lại, cho nên cô dựa vào chồng.
Trên thực tế, cô cũng không có cảm thấy cái này có gì không đúng.
Chính là bây giờ trừ người đó, có người thích thưởng thức thêu thùa của cô, hơn nữa muốn cô đi giúp đỡ, cô có thể bởi vậy đạt được một khoản trả thù lao không tệ, việc này làm trong lòng Tô Yên làm sao có thể không xúc động.
Giang Cảnh Xuyên nghe lời này chỉ cảm thấy muốn cười, hắn xoa xoa đầu cô, ôm cô chặt hơn, "Không cần nghĩ những việc có hay không đều được, chỉ cần chính em vui vẻ, muốn làm thì đi làm đi, không muốn làm thì không làm, rất đơn giản."
"Dạ." Tô Yên rầu rĩ trả lời.
"Đúng." Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến một ít phim cổ trang mình lúc nhỏ cùng bà ngoại coi, trong giọng nói toàn là mong đợi, "Thời cổ, tiểu thư cô nương gì đó, không phải sẽ đưa khăn tay thêu cho người trong lòng sao? Em cũng thêu chiếc khăn tay cho anh, được hay không?"
"Anh muốn sao?" Tô Yên linh quan lóe lên, đúng vậy, sao cô lại quên, cái cơ hội ôm bắp đùi tốt như vậy không thể dễ dàng buông tha, trước là bị dẫn đường sai, còn cảm thấy thời đại không giống nhau, trước đó cô học phỏng chừng đều vô dụng, bây giờ xem ra vẫn là chỗ hữu dụng.
Giang Cảnh Xuyên khẽ cúi đầu, ôm eo cô, tại trên sườn mặt cô hôn một cái, "Muốn."
Tô Yên dạ một tiếng, "Vậy em trở về liền thêu cho anh, anh sẽ mang theo bên mình sao?"
"Đương nhiên."
Lúc đó tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng bị cái tình tiết này đả động qua, một cây kim một sợi chỉ toàn bộ mang tâm ý của cô, so với thư tình hôn hít còn làm lòng người ngứa khó nhịn.
Tô Yên thêu rất đơn giản, giữa trưa ngày hôm sau liền thêu xong, Chu Lộ tới nhìn thành phẩm càng thêm kiên định muốn đem Tô Yên kéo lại hợp tác.
Cô chụp tấm hình gửi đến WeChat của người nào đó, lại đắc ý hả hê gửi tin nhắn qua: "Cái này như thế nào? Tôi cảm thấy rất không tệ."
Chẳng bao lâu, người đó đã nhắn tin trở về: "Tìm ở đâu? Không tệ."
Kỳ thật hiện nay ở trên thị trường cũng có thêu thùa tinh xảo, chỉ là loại đó ít cho bọn họ cần cảm giác thời đại, là không trải qua tạo hình, bọn họ muốn không phải loại thủ công mỹ nghệ tùy ý có thể thấy.
Chu Lộ gửi một vẻ mặt đắc ý qua: "Đi du lịch đụng phải một em gái, tôi đang thuyết phục cô ấy tới giúp đỡ, phỏng chừng có tin vui."
Lục Dạng đang tham gia một cái bữa tiệc, khi thu được WeChat, tâm tình buồn bực một ngày cuối cùng tốt một chút, hắn cùng ông nội tình cảm cực tốt, ông nội là làm gốm sứ, ngay từ đầu là vì mưu sinh, sau đó yêu gốm sứ, lớn tuổi cũng thích nghiên cứu cái này, ở trong xưởng thường xuyên quên ăn cơm, sắp tới chính là tiệc sinh nhật ông nội, Lục Dạng muốn làm một cái triển lãm gốm sứ cho ông nội, cũng xem như viên mãn giấc mơ của ông cụ.
Trước đó Chu Lộ cũng tìm cho hắn không ít sản phẩm thêu thùa, hắn nhìn, cũng cùng Chu Lộ có chung cảm giác, tinh xảo là tinh xảo, đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng ít loại cảm giác đó.
Cụ thể là cảm giác gì, hắn cũng không nói ra được, bây giờ Chu Lộ gửi tới cái này chính là cái hắn muốn.
Chu Lộ là người nói dai, được Lục Dạng khen một câu sau đó liền mở đài phát thanh: "Tôi nói với anh, em gái đó thật là mỹ nhân tôi thấy qua làm người khó quên nhất, bộ dạng đẹp thì thôi, đó là cha mẹ cho, mấu chốt đó là khí chất quả thực anh là không có thấy bộ dạng cô ngồi thêu thùa, nếu anh thấy, không chừng muốn lâm vào bể tình, bất quá đáng tiếc a, em gái thế nhưng đã kết hôn, cũng may người đó cũng không tệ, bằng không tôi thật muốn biểu diễn tảng đá vỡ trên ngực để diễn tả ngột ngạt của mình."
Lục Dạng không muốn lại cùng cô dong dài, chỉ nhìn thoáng qua tin nhắn, không có trả lời.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau trời còn chưa tỏ, Tô Yên bị Giang Cảnh Xuyên đánh thức, nói là cùng nhau đi ngắm mặt trời mọc, muốn nói Giang Cảnh Xuyên đối với ngắm mặt trời mọc rất có hứng thú, vậy cũng là tầm bậy, trừ thanh niên văn nghệ ra, không có bao nhiêu nam giới buổi sáng tinh mơ thức dậy đi ngắm mặt trời mọc, bọn họ càng thích ở trong chăn ngủ đến tự nhiên tỉnh, Giang Cảnh Xuyên là cảm thấy Tô Yên sẽ thích, lại nói, đã tới một lần, dù sao cũng phải cùng cô làm một vài chuyện có ý nghĩa, ngắm mặt trời mọc nhìn mặt trời lặn nhìn ánh nắng chiều đầy trời, đó là không thể thiếu.
Tô Yên thật là một bụng oán khí, cô đối với ngắm mặt trời mọc cũng hoàn toàn không có hứng thú, bất đắc dĩ nhìn vẻ mặt Giang Cảnh Xuyên hưng trí bừng bừng, cô chỉ có thể đem tâm trạng rời giường hung bạo nén trở về, bất tình bất nguyện rời giường rửa mặt chải đầu.
Lúc hai người ra khỏi biệt thự, đi tới bờ biển, một chút ít buồn bực đó cũng bị gió biển sáng sớm thổi mất.
Lúc này là ở trên hải đảo, một năm bốn mùa cơ hồ đều là mùa hè, cho dù mấy ngày này nhiệt độ không khí có chút thấp, nhưng đến giữa trưa, đi ở trên bờ cát, giống như đi trên tấm sắt nóng, chỉ cần vẩy lên thìa là là có thể.
Giang Cảnh Xuyên rất không dễ dàng từ trong công việc bận rộn tìm giờ rảnh để nghỉ ngơi, tất nhiên là muốn ngủ đến tự nhiên tỉnh, còn Tô Yên, trải qua một buổi tối lăn qua lăn lại, cho dù là quy luật làm việc và nghỉ ngơi, cũng là mệt mỏi cùng Giang Cảnh Xuyên rời giường, chờ hai người rửa mặt chải đầu sau đó lại ăn cơm trưa, chính là ngay giữa trưa, vừa nhìn mặt trời bên ngoài ai đều không muốn ra ngoài.
Không đi ngoài có thể làm gì đây? Vậy thì làm tổ ở trong biệt thự coi ti vi ngủ trưa thôi, mãi cho đến buổi chiều năm sáu giờ, hai người mới ra ngoài.
Tô Yên duỗi thắt lưng, trực tiếp cởi giày đi ở trên bờ cát, lành lạnh, thoải mái cực.
Vì lần du lịch này có thể càng thêm viên mãn một chút, Giang Cảnh Xuyên đặc biệt phân phó trợ lý đi mua camera SLR, hắn cũng không biết xài, là tên gà mờ, bất quá kỹ thuật chụp ảnh vẫn là muốn quăng Tô Yên mấy con đường đều không ngừng, hai ngày này nghiên cứu một chút, bây giờ chụp ảnh lên vẫn là rất giống như thật.
Tô Yên hai ngày này vẫn là phơi nắng mặt trời, bất đắc dĩ Giang Cảnh Xuyên đều đen vài độ, cô lại một chút đều không có thay đổi, buổi tối khi Giang Cảnh Xuyên ôm cô, nhìn làn da cô vẫn là trắng nõn như vậy, thật là thích làm sao đều không đủ.
Trong camera của Giang Cảnh Xuyên cơ hồ đều là hình Tô Yên, vốn dáng người Tô Yên không tệ, thêm vào làn da trắng, người lại gầy lại đẹp mắt, dù cho kỹ thuật Giang Cảnh Xuyên không cao như thế nào, cũng chụp cô hết sức xinh đẹp.
"Anh đột nhiên có chút hiểu được vì sao nhiều người lâm vào mê máy SLR như vậy." Giang Cảnh Xuyên ngồi ở trên đá ngầm một bên, thừa dịp Tô Yên không chú ý, chụp được lúc cô quay mặt nhìn ra xa.
Tô Yên cảm thấy thời đại này quá thần kỳ, điện thoại không nói, thế nhưng còn có thể chụp ảnh, cái này so với họa sư trong cung không biết mạnh hơn bao nhiêu lần, trước kia cô không vui thích vẽ tranh, còn cảm thấy chút họa sư đó đem mọi người đều họa thành một hình dạng, khô khan cực.
"Thế nào?" Tô Yên không biết thao tác camera trong tay Giang Cảnh Xuyên, cho nên không quá hiểu được hắn nói là có ý gì.
Giang Cảnh Xuyên đang cúi đầu nhìn lướt tấm hình vừa rồi chụp, đầu đều không có nâng, đáp: "Bởi vì chụp người mình thích, thật sẽ nghiện."
Tô Yên không thể phủ nhận cười một tiếng, cô không biết tình cảm Giang Cảnh Xuyên bây giờ đối với cô tới cùng đến mức nào, có lẽ so với thích hơn rất nhiều, nhưng tuyệt đối không phải yêu, cô đã từng được người yêu sâu đậm, cô biết được yêu là cảm thụ gì, là không kiêng nể gì, là có chỗ dựa nên không sợ, rất xin lỗi, cô bây giờ còn không có loại cảm thụ này ở trên người Giang Cảnh Xuyên.
Bất quá cô không tham, cô mới cùng Giang Cảnh Xuyên chân chính chung sống không bao lâu, có thể có thành tích trước mắt cô đã rất vừa lòng.
Trong lòng Tô Yên cũng biết, hơn phân nửa muốn quy công cho thân phận của cô, bởi vì cô là vợ hắn, cho nên hắn không nhìn đến người phụ nữ khác.
Nghĩ đến đây, Tô Yên tựa vào trên bờ vai Giang Cảnh Xuyên, sâu kín thở dài: "Thật hi vọng có thể vẫn như vậy, Cảnh Xuyên, em thật cảm thấy đây chính là cuộc sống em muốn."
Cô từ trong đáy lòng hi vọng loại sinh hoạt này vẫn kéo dài đến khi cô chết, Tô Yên đối với người có thể cho cô cuộc sống cô muốn, thông thường đều là dành cho kiên nhẫn cùng ôn nhu lớn nhất, chẳng lẽ so với yêu hư vô mờ mịt càng không thực tế hơn sao?
Cửu ngũ chí tôn đó không hiểu, cô hi vọng Giang Cảnh Xuyên có thể hiểu.
Thành phố A bên này, khi ba Giang trở về, nhìn thấy trong nhà có cherry tươi, hiếu kỳ hỏi: "Dì mua sao? Hương vị này còn không tệ, rất tươi."
Mẹ Giang vừa mới xong khóa yoga, đưa giáo viên yoga rời khỏi, nghe ba Giang hỏi như vậy, không khỏi xì cười nói: "Có người mượn hoa hiến Phật, nhưng sau cùng lại nâng cục đá đập chân mình."
Ba Giang cùng mẹ Giang là tự do yêu đương kết hôn, hai người nhiều năm như vậy tình cảm vẫn đều rất tốt, mẹ Giang bảo dưỡng thỏa đáng, cùng Giang Cảnh Xuyên cùng nhau ra ngoài, nói là chị hắn đều có người tin, mà ba Giang, đã có bụng, xem ra chính là người đàn ông trung niên, Tô Yên bội phục mẹ Giang một thứ chính là, có thể làm chồng trải qua nhiều năm như vậy còn xem mình như nữ thần, cái đó thật không phải người bình thường có thể làm đạt được.
Không phải sao, ba Giang thấy mẹ Giang cười được vui vẻ, nhanh chóng chạy qua, "Ai a."
Hai vợ chồng cùng một chỗ thì không có lời không thể nói, mẹ Giang nghĩ đến hôm nay sắc mặt sau cùng của Vương Tư Kỳ, nhịn không được vui vẻ, "Con gái Vương gia biết không? Cherry chính là cô ta đưa tới, cô gái đó thật là một bụng cong cong quẹo quẹo a."
Ba Giang nỗ lực hồi tưởng một chút, rốt cuộc hơi kêu lên, "Hình như vẫn là bạn học của Tiểu Xuyên đúng không? Thế nào?"
"Em nói với anh, cô gái này thích Tiểu Xuyên, hôm nay mượn danh nghĩa đưa cherry mà nói xấu Tiểu Yên, còn cho rằng em nghe không ra." Mẹ Giang lúc trẻ đã đối với thiên kim tiểu thư này đó không có hảo cảm gì, trước kia bà không có thiếu bị thiệt thòi vì những người này, cho dù những năm qua đã thay đổi tâm tình, nhưng bây giờ hành vi của Vương Tư Kỳ lại làm bà nghĩ đến kinh nghiệm quá khứ bị bẫy, trong lúc nhất thời đối với Vương Tư Kỳ càng là không vui.
"Không thể nào? Nói xấu cái gì?" Trong lòng ba Giang đối với chuyện này đó là không cho là đúng, bất đắc dĩ có bà xã đại nhân, hắn cho dù không thế nào cảm thấy hứng thú, cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Mẹ Giang không muốn đem loại chuyện này nói cụ thể cho chồng nghe, tuy rằng chồng không thể tin tưởng, nhưng khó tránh sẽ đối với Tô Yên có bất mãn, "Không có gì, chính là một vài chuyện lông gà vỏ tỏi, cô gái Vương gia này đúng là không được a."
Chuyện giữa con trai cùng con dâu vẫn là giao cho chính bọn hắn đi xử lý đi.
Bà không thêm loạn đã rất không tệ.
Kỳ thật tới một mức độ nào đó, mẹ Giang đối với Tô Yên ngược lại có chút ý tứ thông cảm lẫn nhau như vậy, bà cảm thấy nhìn Tô Yên bây giờ, như nhìn mình hồi trước, cái gì đều không hiểu, gả đến nhà giàu, thích ứng hoàn cảnh đã rất vất vả, còn phải ứng phó một vài người không có hảo ý, thật là quá không dễ dàng, chỉ là từ điểm này, mẹ Giang nhận thấy tất phải đứng về phía Tô Yên.
Ba Giang cũng không có hứng thú, không có lại hỏi tới, trọng điểm của ông ở trên chỗ khác, "Con gái Vương gia thích Tiểu Xuyên a, chuyện khi nào. . ."
Giọng nói còn đặc biệt thương tiếc.
Quả thực một chút liền chọc trúng lửa giận của mẹ Giang, bà đem áo choàng ném ở một bên, mặt không chút thay đổi mà nói: "Anh có ý gì? Có phải cảm thấy đặc biệt đáng tiếc, cảm thấy cô ta cùng Tiểu Xuyên xứng hơn hay không?"
Ba Giang lòng quất chết mình đều có, biết rõ bà xã để ý nhất chính là cái này, hết lần này tới lần khác tự vạch áo cho người xem lưng, ông vội vàng lắc đầu, tựa như lắc trống bỏi, "Không không không, anh không có ý tứ khác, thật, anh thề với trời!"
"Em nói với anh, Tiểu Yên trừ gia thế thua kém con gái Vương gia, mặc kệ chỗ nào đều so với cô ta tốt hơn, căn bản là không thể so, không nói cái khác, anh cảm thấy con trai anh có thể thích loại hình cô gái Vương gia này sao? Nếu thích, đã sớm thành, hôm nay em nói với anh rõ ràng, anh phải đặt vững một quan điểm, con dâu anh chỉ có một, đó chính là Tiểu Yên, cho dù ai gấp gáp theo đuổi, anh đều phải đứng tại bên phía con dâu anh, biết hay không?"
Mẹ Giang giọng nói quá mức nghiêm túc, dù sao là lời nữ thần nói, ba Giang sau cùng vẫn là nghe lọt, bị tẩy não thành công.
"Tiểu Xuyên thích loại nào, thích hợp loại nào, em làm mẹ có thể không biết sao? Anh nếu muốn con trai anh có thể con cháu cả sảnh đường, gia đình hòa thuận, anh tốt nhất đặt vững tâm tình của anh, đừng chướng mắt Tiểu Yên, người đó sau này sẽ là mẹ ruột cháu trai cháu gái của anh, biết không?"
Ba Giang ngay từ đầu là không quá để ý Tô Yên, cảm thấy cô là cửa nhỏ nhà nghèo, không xứng với con trai nhà mình, ba Giang chính là người ủng hộ môn đăng hộ đối, đương nhiên ông đặc biệt bá đạo, chính ông đã chọn mẹ Giang, còn không để cho người khác nói, chỉ cho phép ông đánh giá người khác, không cho phép người khác nói con dâu ông một điều không phải.
Nữ thần nói cái gì là cái đó.
Ba Giang chỉ có thể gật đầu, "Biết, anh lại không có nói gì, lại nói, anh nhưng không có nghĩ tới chuyện làm Tiểu Xuyên ly hôn."
Ông cũng không phải người đầu óc không trong sạch, con trai ly hôn có thể có ưu đãi gì? Địa vị Giang gia trước mắt, dĩ nhiên thông gia sẽ mang tới không ít ưu đãi, nhưng Giang gia cũng không phải nói cần phải muốn chút ưu đãi đó, con trai đều đã kết hôn, ông tự nhiên là hi vọng con trai con dâu thiên trường địa cửu.
Thấy nữ thần không nói chuyện, ba Giang liền cơ trí bắt đầu nói sang chuyện khác, "Cái này cũng xem như du lịch tuần trăng mật, hi vọng lần này Tiểu Yên có thể mang bảo bảo tuần trăng mật, kỳ thật, trong nhà có đứa bé cũng không tệ, bây giờ Tinh Tinh lớn lên đều chơi không vui."
"Chơi vui?" Mẹ Giang đều bị ba Giang chọc bực bội cười, "Sinh đứa nhỏ là vì chơi vui à?"
Ba Giang rụt rụt cần cổ, rất giống chim cút, không dám lại nói gì.
"Vừa vặn em cùng anh ngược lại, em ngược lại hi vọng Tiểu Yên cùng Tiểu Xuyên có thể muốn đứa nhỏ muộn một chút." Mẹ Giang than thở một hơi, "Hai đứa nó đừng nhìn hiện tại ngọt ngào suôn sẻ, anh và em đều là người từng trải, không phải không biết, sống qua ngày, không quan tâm có tiền hay không có tiền, đều là muốn cọ sát, mâu thuẫn cũng sẽ không ít, nếu như có thể chờ tình cảm càng thêm ổn định, lại sinh đứa bé sẽ so với bây giờ muốn đứa nhỏ muốn tốt hơn nhiều."
Trong lòng mẹ Giang cũng rõ ràng, con trai kết hôn nửa năm, chân chính cùng Tô Yên tốt lên cũng hơn một tháng này, lúc này giống như khi yêu đương, ba tháng đầu, khuyết điểm của đối phương đều là ưu điểm, nhìn gì đều cảm thấy thích, chờ thời gian dài, cảm giác mới mẻ đi qua, vấn đề cũng sẽ theo nhau mà đến, nếu như lúc này Tô Yên mang thai, nháo mâu thuẫn mà nói tình cảm đôi vợ chồng thương tổn đều không nhỏ, đối với thân thể Tô Yên cũng không tốt.
Bên này Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên văn nghệ một phen, nhìn xong mặt trời mọc trở về, liền đi ngủ bù, bọn họ là bị mưa to vỗ vào ở trên cửa sổ sát đất phát ra tiếng vang bừng tỉnh, có khi dự báo thời tiết đều thua kém tâm tình xấu lão thiên gia đột nhiên tới.
Đổ mưa cũng tốt, không khí cũng ẩm ướt mấy phần, không giống như trước đó oi bức buồn bực, nhưng đặt tại trước mặt bọn họ là vấn đề dân sinh.
Bởi vì bọn họ ở không phải khách sạn, không có nhà hàng, đi đến địa phương gần đây có thể ăn cơm, tối thiểu nhất cũng phải đi chừng nửa giờ, bọn họ không có ghi số điện thoại bán đồ ăn ngoài, bây giờ không thể bất chấp mưa to ra ngoài ăn cơm, trong tủ lạnh ngược lại có nguyên liệu nấu ăn, nhưng Tô Yên không biết làm, Giang Cảnh Xuyên cũng chỉ biết đơn giản nấu trứng luộc cùng mì tôm mà thôi.
Hai người ngồi trước bàn ăn tại phòng khách, đối mặt rau dưa thịt thật buồn rầu.
"Em thật không biết làm cơm sao?" Giang Cảnh Xuyên chưa từ bỏ ý định lại hỏi một lần.
Nếu như trong này có mì tôm, còn có thể miễn cưỡng thông qua một chút, nhưng tại phòng bếp tìm một vòng, rau dưa thịt đều có, gạo cũng có, chỉ riêng không có mì.
Còn không thể ăn cơm trắng thêm trứng luộc đi?
Tô Yên cảm thấy Giang Cảnh Xuyên đặc biệt không giải thích được, làm sao cô có thể sẽ xuống bếp? Căn bản không cần cô xuống bếp có được không.
"Em không biết."
Sau cùng Giang Cảnh Xuyên cầm laptop ra, ở trên mạng search thực đơn, nhìn một vòng nguyên liệu nấu ăn, đối với Tô Yên nói: "Hình như trứng xào cà chua là đơn giản nhất, món khác cần cắt thịt, anh không biết, em cũng không."
Cũng chỉ là một món mà thôi, thích ứng một chút đi.
Tô Yên không có ý kiến, cho dù Giang Cảnh Xuyên nấu nướng ngu ngốc thế nào, cũng so với Tô Yên muốn mạnh hơn, thế là quyết định hắn tới làm chủ bếp, Tô Yên ở một bên trợ thủ.
Bởi vì lúc trước từng có kinh nghiệm nấu cháo, Tô Yên vẫn là biết vo gạo nấu cơm, chờ cô nhấn nút bấm xuống, nhìn đèn bên cạnh nút bấm trên nồi cơm điện phát sáng, cảm giác thành tựu mười phần.
Lại quay đầu vừa nhìn, Giang Cảnh Xuyên đang mặc tạp dề đánh trứng gà, xem ra còn rất giống như thật.
Trứng xào cà chua xác thực không khó, năng lực lĩnh ngộ của Giang Cảnh Xuyên hạng nhất, tuy rằng quá trình lắp ba lắp bắp, cũng nháo ra chuyện cười, bất quá sau cùng bưng lên bàn, Tô Yên nếm thử một ngụm, lập tức cho tán dương cao nhất, "Hương vị còn không tệ, thật!"
"Trừ cái này đâu." Giang Cảnh Xuyên gở xuống tạp dề, cũng ngồi xuống, nếm thử một ngụm, hương vị không tính rất tốt, nhưng cũng không kém, đương nhiên lấy trình độ của hắn lần đầu tiên nấu ăn có thể đến loại trình độ này đã rất không tệ.
"Ông xã em giỏi quá, mặc kệ làm gì đều có thể làm hết sức tốt!" Tô Yên trong miệng chứa cơm, nhấn từng chữ không rõ, nhưng nói là lời thật, ở trên hải đảo dĩ nhiên cũng có nhà hàng Trung Quốc, nhưng hương vị vẫn là thỏa hiệp với dân bản xứ nơi đây, còn cảm thấy có một loại hương vị kì lạ nói không nên lời, tuy rằng Giang Cảnh Xuyên chỉ làm một món ăn, nhưng bữa cơm này tuyệt đối là từ lúc Tô Yên du lịch tới nay, ăn được một bữa vui vẻ nhất.
Giang Cảnh Xuyên cũng vừa lòng, hai người cũng xác thực là đói, lấy tốc độ nhanh nhất ăn xong cơm trưa, Tô Yên rất tự giác nhận việc rửa chén.
Khi Tô Yên đang rửa chén, biệt thự có khách tới, mảnh đất này được coi là khu biệt thự, bất quá khoảng cách giữa biệt thự có chút khác biệt lớn, Giang Cảnh Xuyên mở cửa, thấy là một đôi tình nhân, khi nhướng mày vừa mới muốn mở miệng, người phụ nữ mở miệng trước, "Ngày hôm qua Leo nói cho chúng tôi, hai người là khách của anh ta, còn nói hai người là người Trung Quốc, thật là quá khéo, chúng tôi cũng là tới du lịch, vừa vặn ở cách vách hai người."
Giang Cảnh Xuyên nhìn bên ngoài mưa còn đang rơi, liền nghiêng thân, ra hiệu bọn họ tiến vào trước.
Đôi tình nhân này rất nhiệt tình, trong tay còn mang hộp đựng cơm, người phụ nữ cười nói: "Chúng tôi nhìn trời mưa hôm nay, địa phương ăn cơm khu này cũng không phải rất gần, không phải sao, làm thêm một vài món ăn, không biết hai người có ăn cơm chưa."
Nghe khẩu âm người phụ nữ giống như là người phương bắc, ở trên hòn đảo này gặp được người Trung Quốc cũng không kỳ quái, nhưng có thể làm hàng xóm đó chính là duyên phận, Giang Cảnh Xuyên dĩ nhiên là không quá thích cùng người lạ giao tiếp, nhưng lễ phép nên có vẫn là có, hắn cười cười, "Cám ơn, chúng tôi vừa ăn rồi, đúng rồi, hai người muốn uống gì? Có nước ngọt còn có bia."
Người phụ nữ người đàn ông trăm miệng một lời đáp: "Bia."
Đúng thật là một đôi a, tươi cười trên mặt Giang Cảnh Xuyên thêm một chút, từ trong tủ lạnh cầm ra hai lon bia đưa cho bọn họ.
Đúng lúc này, Tô Yên nghe âm thanh xa lạ, từ phòng bếp đi ra ngoài, thấy đôi tình nhân này, đầu tiên chính là hướng bọn họ cười một tiếng, Giang Cảnh Xuyên ở một bên hợp thời giải thích nghi hoặc, "Đây là hàng xóm của chúng ta." Sau đó lại đối với đôi tình nhân nói: "Đây là vợ tôi."
Chu Lộ vẫn là lần đầu tiên ở trong hiện thực sinh hoạt thấy mỹ nhân xinh xắn như vậy, không khỏi nhìn ngây người, nửa ngày đều không nói lời nào, vẫn là bạn trai cô giận lườm cô một cái, đối với Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên xin lỗi cười một tiếng, "Ngại ngùng, cô ấy người này… Ừ, hội viên thâm niên của hội bề ngoài."
Ý tứ chính là nói, thấy mỹ nhân, mặc kệ nam hay nữ, đều là dời không được chân dời không được mắt.
Lời này đùa đến Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đều cười, đôi tình nhân này vừa nhìn chính là người tính cách đều đặc biệt tốt.
Loại người này bản thân rất nhiệt tình hơn nữa mang chút tính cách quen thuộc xưa nay dễ dàng sống chung nhất, không đầy một lát, bốn người làm tổ trên ghế sofa cùng nhau xem phim, đôi tình nhân này, nam tên Từ Kiến Bình, là một nhân viên lập trình lâu năm, nữ tên Chu Lộ, gần đây làm trợ lý, hai người là bạn cùng trường, yêu đương vài năm chuẩn bị kết hôn, nhưng trước khi kết hôn muốn đi du lịch tuần trăng mật trước, nếu như lần du lịch này phi thường khoái trá thì kết hôn, nếu như trong lúc này còn có chút không xác định, thì lại nhìn xem.
"Chúng tôi kỳ thật chính là tới coi ké ti vi, ti vi trong biệt thự toàn là tiếng Anh, chúng tôi đều sẽ không thích."
Giang Cảnh Xuyên tìm phim điện ảnh tự nhiên không phải tình cảm nam nữ trước hoa dưới trăng, Tô Yên cùng Chu Lộ đều không thích coi, ngược lại Từ Kiến Bình đối với phim điện ảnh này đặc biệt cảm thấy hứng thú, hai người đàn ông ở cùng một chỗ uống bia xem phim, thường thường còn thảo luận một chút.
Chu Lộ cùng Tô Yên liếc nhau, đối với loại đề tài điện ảnh này hoàn toàn là cạn sạch sức lực, hai người phụ nữ ngồi ở một bên khác tán gẫu.
"Các người là vừa mới tân hôn sao?" Chu Lộ vừa ăn quà vặt vừa hiếu kỳ hỏi.
Cô cảm thấy Tô Yên xem ra chính là tính cách rất ôn nhu, phi thường không khéo là, cô đối với em gái như vậy không hề có sức chống cự.
"Cũng không phải, đã kết hôn nửa năm." Tô Yên cũng rất thích Chu Lộ, cô thích người tính tình thẳng, tuy rằng có khi loại người này nói chuyện có thể chọc người ta tức quá sức, nhưng so với người chơi tâm nhãn còn muốn tốt hơn nhiều.
"Ông xã cô nhìn chính là loại tinh anh đó, đúng, cô là làm gì?"
Tô Yên ngẩn ra, suy nghĩ một chút trả lời: "Tôi không có công việc."
"Đó chính là toàn chức phu nhân? Tôi thật rất bội phục phu nhân làm toàn chức, so với đi làm còn muốn vất vả còn muốn trả giá nhiều hơn."
"Cũng không phải. . ." Vất vả sao? Một chút đều không vất vả, vậy còn có tính là toàn chức phu nhân không?
"Nhà hai người là ai lau?" Chu Lộ lập tức cũng chuẩn bị kết hôn, đối với loại chuyện làm việc nhà này phi thường nhạy cảm, muốn từ trong Tô Yên lấy chút kinh nghiệm, về sau dùng ở trong hôn nhân.
"Không biết, hẳn là dì trong nhà."
Chu Lộ vừa nghe lời này liền cảm thấy có chút không đúng, tiếp tục hỏi: "Quần áo là ai giặt? Cơm là ai làm?"
Tô Yên nỗ lực hồi tưởng một chút, đếm trên đầu ngón tay trả lời: "Quần áo cũng hẳn là người giúp việc trong nhà giặt, cơm là dì đầu bếp làm."
Mẹ nó! Chu Lộ cảm thấy mình thật là ngu xuẩn mà, một người vợ như hoa như ngọc như vậy, nếu cô là Giang Cảnh Xuyên, cũng không thể để cô ấy làm việc nhà a, đương nhiên là muốn làm thành đóa hoa xinh dưỡng tốt, bất quá từ trong lời nói của Tô Yên có thể biết được, nhà bọn họ phải rất có tiền.
"Mệt tôi vừa rồi còn ở trong lòng đau lòng cô." Chu Lộ một chút đều không ghét cái đẹp, ngược lại trong lòng còn càng thích mỹ nữ nhiều một chút.
"Đau lòng gì?" Tô Yên bật cười không thôi.
"Tôi cùng lão Từ nhà tôi đều thương lượng xong, từ nay về sau quét tước vệ sinh giặt quần áo để tôi, làm cơm rửa chén để hắn, dù sao nếu như tôi làm toàn chức phu nhân, khẳng định là không có may mắn như cô vậy, tưởng tượng đến phải làm cơm rửa chén, tôi tình nguyện ở bên ngoài bôn ba nuôi gia đình." Chu Lộ nhìn Tô Yên một bộ dạng được chăm sóc hết sức tốt, ở trong lòng cảm khái.
Trên thế giới này dường như người như Tô Yên vậy là ít càng thêm ít.
Đối với phụ nữ càng là hà khắc không thôi, tuy rằng nói nam nữ bình đẳng rất nhiều năm, nhưng chắc chắn chân chính phỏng chừng còn muốn rất lâu rất lâu.
Tô Yên hiếu kỳ hỏi: "Vậy công việc của cô có mệt hay không?"
"Mệt mỏi a." Chu Lộ xụi lơ ở trên ghế sofa, nghĩ đến công việc thật là đầu nhức muốn nứt ra, công việc giống như một ngọn núi đè ở trên người, dù cho ra ngoài du lịch, cũng giống như là bị cái gì áp chế, "Gần đây đang giúp một người làm triển lãm gốm sứ, dựa theo khái niệm của tôi, là hi vọng có tranh thêu làm đẹp chủ đề, bất đắc dĩ là chính tôi có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD) thì thôi, đối phương cũng là có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế (OCD), đều không muốn loại thêu thùa trên thị trường, thật là phiền chết, đi ra ngoài chơi đều không bớt lo."
"Gốm sứ cùng thêu thùa?" Tô Yên giật mình.
Chu Lộ gật đầu, "Đối phương kỳ thật là làm cho ông nội hắn, ông nội hắn là làm gốm sứ, xem như là làm triển lãm cá nhân làm thành lễ vật mừng thọ cho ông nội hắn đi, việc này cũng không còn mấy tháng, chuyện khác vốn nhiều, chuyện thêu thùa này còn không biết khi nào có thể giải quyết, chờ lần này tôi trở về phải nhờ người đi tìm loại tú nương trước kia, phỏng chừng hi vọng không lớn."
Tô Yên cũng là nhất thời xúc động, liền thốt ra, "Tôi có thể thử một chút."
Vừa nói ra khỏi miệng cô liền hối hận, ánh mắt Chu Lộ sáng lên, "Thật sao? Ôi chao, mấy thứ này tôi đều mang theo, chính là muốn tìm linh cảm, có phải cô thật biết hay không a?"
Lời đều nói ra ngoài, cũng không lấy về được, hơn nữa cô xác thực là có chút ngứa tay, liền gật đầu, "Biết một chút, nhưng không tính đặc biệt tinh thông, cô vẫn là không cần ôm hy vọng quá lớn."
Trước kia khi ở trong cung, hoạt động giải trí vốn ít, mỗi ngày còn phải ngủ sớm dậy sớm, trừ ăn cơm ra, thời gian còn lại thật sự quá nhiều, cô vì giết thời gian cũng vì rèn luyện kỹ năng bản thân, không có chuyện gì thì đánh đàn viết chữ, nếu không nữa thì chính là thêu cái hà bao gì đó cho hoàng thượng, sau khi đến đây, cho dù hết thảy đều rất mới lạ, nhưng dù sao không phải thứ cô quen thuộc, dần dà, cũng có chút tưởng niệm hoạt động hồi trước cảm thấy nhàm chán.
Nói trắng ra, vẫn là muốn chứng minh mình là hữu dụng, trừ bề ngoài đẹp này ra, trên nhiều khía cạnh cô cũng không kém.
Chu Lộ hưng trí bừng bừng xông lên, không đầy một lát liền cầm kim chỉ cùng vải thêu tới, hành động này tự nhiên là hấp dẫn Giang Cảnh Xuyên cùng Từ Kiến Bình.
Đối mặt ánh mắt ba người, Tô Yên có chút ngại ngùng, "Nhìn em làm gì?"
Giang Cảnh Xuyên kỳ lạ hỏi: "Em biết cái này? Sao anh đều không biết?"
"Trước kia học qua một chút." Tô Yên bây giờ kỳ thật rất yên tâm đem kỹ năng bản thân triển lãm cho Giang Cảnh Xuyên nhìn, bởi vì cô biết, hắn sẽ không đi hỏi người Tô gia.
Tô Yên là bị thái hậu giáo dưỡng ra, khi đó thái hậu là hi vọng đem cô đính hôn cho thế tử hoặc giả tướng quân, cho nên đối với cô giáo dưỡng đều phi thường nghiêm khắc, cho dù là tư thế lễ nghi hay là cầm kỳ thư họa, một chút đều không kém so với công chúa quý giá nhất.
Lúc này, eo Tô Yên hết sức thẳng, ngồi ở trên ghế sofa thân thể cũng không có mềm xuống, cô khẽ cúi đầu, tay trắng nõn thon dài nhéo kim chỉ trên vải thêu tới tới lui lui.
Loại tư thái đó không phải tận lực bày ra, giống như là đã thâm nhập cốt tủy.
Giống như trước giờ cô đều là như vậy.
Ánh mắt Giang Cảnh Xuyên gian nan từ đôi tay cô chuyển qua mặt cô, hắn phát hiện mình kỳ thật cũng không có hiểu rõ cô, mỗi khi hắn cho rằng mình cách cô rất gần, cô còn sẽ cho hắn kinh ngạc vui mừng.
Chu Lộ cũng nhìn ngây người, cảm khái, "Nói thật, nếu như cô ấy thay đổi trang phục cổ, tôi thật cho rằng đây là tiểu thư khuê các cổ đại."
Trong lòng Tô Yên lộp bộp một chút, trên mặt cười, "Nào có khoa trương như vậy."
Chính là lời của Chu Lộ làm cô hồi tưởng lại trước kia, lúc đó cũng là ngồi ở trước cửa sổ, bên ngoài mưa nhỏ tí tách rả rích, cung nữ vẫy quạt bên cạnh, đều không dám phát ra âm thanh, trong phòng có chút đàn hương, cô ngồi ở trên ghế, cũng là như vậy một cây kim một sợi chỉ thêu.
Từ trước cuộc sống nhàm chán, nhưng là bình tĩnh.
Cô trước giờ đều không có nghĩ tới có một ngày sẽ đến một thế giới hoàn toàn bất đồng, cho đến giờ phút này, cô mới phát hiện, cô không phải không nghĩ về nhà.
Cho dù địa phương đó giống như là một cái lồng khổng lồ, nhưng bất tri bất giác, cô đã coi nơi đó như nhà.
Cô muốn trở về sao? Nếu như có thể trở về, còn muốn trở về sao?
Tô Yên không biết, lắc đầu đem tâm tình không giải thích được quăng ở sau ót.
Chu Lộ nói chuyện vốn rất thẳng, lúc này càng là cảm khái nói: "Tôi cảm thấy mình tại trước mặt cô chính là nha hoàn của cô a ha ha ha ha, vẫn là loại nha đầu làm việc nặng đó, thật, loại khí chất đó hoàn toàn không giống nhau."
Từ Kiến Bình cũng gật đầu, "Đúng vậy."
"Hử!" Chu Lộ bất mãn, hung hăng ngắt hắn một cái.
Từ Kiến Bình đau đến nhe răng liệt miệng, đùa đến Tô Yên cười không ngừng không thôi.
Giang Cảnh Xuyên không có nói chuyện, hắn rũ mắt nhìn Tô Yên, lời Chu Lộ nói cũng là lời hắn nghĩ, trước kia là hắn coi khinh Tô gia, loại khí chất trên người Tô Yên càng ngày càng đặc biệt rõ ràng, cùng rất nhiều rất nhiều người không giống nhau.
Hắn nghĩ đến hồi nhỏ tại trong phòng sách của ông nội thấy mỹ nhân đồ, rõ ràng cùng Tô Yên một chút đều không giống, nhưng hắn chính là liên tưởng với nhau.
Một buổi chiều, Tô Yên cứ thế không có thế nào động, vẫn hết sức chuyên chú thêu hoa, Chu Lộ ngủ một giấc tới thấy tranh thêu còn không tính bán thành phẩm, nhất thời hăng hái, "Tôi sắp cảm động muốn khóc, không có nghĩ đến đi ra ngoài một chuyến đã giúp tôi giải quyết vấn đề khó khăn, Tiểu Yên, loại cô thêu chính là tôi muốn, ngô. . . Bằng không cô tới giúp tôi đi?"
Tô Yên kỳ thật là khiêm tốn, cô thêu thùa ở trong hậu cung tuyệt đối không phải tốt nhất, nhưng cũng tính tinh thông.
Nghe Chu Lộ nói như vậy, Tô Yên ngẩn ra, cô thuần túy là ngứa tay, muốn thử một chút mà thôi, cũng không có muốn lấy cái này làm công việc.
"Tiểu Yên, tôi biết cô khẳng định là không thiếu tiền, tôi có thể cho cô giá tiền nói không chừng còn không có đắt bằng đồng hồ trên tay cô, chỉ là. . ." Chu Lộ tạm nghỉ một chút, giảo hoạt cười một tiếng, "Cô học cái này, chẳng lẽ không muốn được càng nhiều người thưởng thức sao?"
Tô Yên nghe lời này sững sờ, Chu Lộ thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy, liền biết có diễn.
Cô không có lại tiếp tục thuyết phục cô ấy, mà là đem danh thiếp của mình cho Tô Yên, "Bằng không cô cứ tiếp tục thêu đi, tôi muốn nhìn thành phẩm, về phần chuyện hợp tác, cô có thể cân nhắc kĩ một chút, tại phương diện giá tiền, tôi nhất định cho cô đạt được cao nhất."
Trước đó, Tô Yên trước giờ đều không có nghĩ tới muốn đi ra ngoài làm việc, cũng không có nghĩ tới thứ mình đã từng học thế nhưng là có đất dụng võ, hơn nữa có thể đạt được người khác thưởng thức kiếm tiền.
Chu Lộ đi, Tô Yên thêu đến đôi mắt mệt mỏi, liền để xuống thêu thùa, ngây người nhìn ngoài cửa sổ, Giang Cảnh Xuyên đi đến sau lưng cô, từ phía sau lưng ôm chặt cô, cằm chống trên đầu cô, ấm giọng nói: "Làm sao bây giờ."
"Dạ?"
"Giống như Chu Lộ nói, trước mặt em, cô ấy giống như là nha hoàn, bây giờ anh cảm thấy mình chính là thị vệ của em."
Tô Yên dùng khuỷu tay đụng hắn, nghẹn tiếng nói: "Không cần giễu cợt em."
"Anh nói là thật a." Giang Cảnh Xuyên nặng nề than thở một hơi, "Chuyện Chu Lộ nói với em anh cũng biết, anh không phản đối em đi ra ngoài làm việc, chỉ cần chính em vui vẻ là được."
Vẻ mặt Tô Yên rất là phức tạp, "Trước giờ em đều không có nghĩ tới mình có một ngày có thể kiếm tiền, kỳ thật em cũng không có nghĩ tới muốn tìm công việc, bởi vì cảm giác rất mệt mỏi."
Cô chỉ muốn thoải mái sống qua ngày, sở dĩ theo đuổi loại sinh hoạt này, bởi vì cô không thấy mình có thể kiếm tiền.
Cô tiếp nhận giáo dục chính là dựa vào đàn ông, ở trong cung dựa vào hoàng thượng, đến bên này, tư tưởng của cô cũng không phải ngày một ngày hai là có thể sửa lại, cho nên cô dựa vào chồng.
Trên thực tế, cô cũng không có cảm thấy cái này có gì không đúng.
Chính là bây giờ trừ người đó, có người thích thưởng thức thêu thùa của cô, hơn nữa muốn cô đi giúp đỡ, cô có thể bởi vậy đạt được một khoản trả thù lao không tệ, việc này làm trong lòng Tô Yên làm sao có thể không xúc động.
Giang Cảnh Xuyên nghe lời này chỉ cảm thấy muốn cười, hắn xoa xoa đầu cô, ôm cô chặt hơn, "Không cần nghĩ những việc có hay không đều được, chỉ cần chính em vui vẻ, muốn làm thì đi làm đi, không muốn làm thì không làm, rất đơn giản."
"Dạ." Tô Yên rầu rĩ trả lời.
"Đúng." Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến một ít phim cổ trang mình lúc nhỏ cùng bà ngoại coi, trong giọng nói toàn là mong đợi, "Thời cổ, tiểu thư cô nương gì đó, không phải sẽ đưa khăn tay thêu cho người trong lòng sao? Em cũng thêu chiếc khăn tay cho anh, được hay không?"
"Anh muốn sao?" Tô Yên linh quan lóe lên, đúng vậy, sao cô lại quên, cái cơ hội ôm bắp đùi tốt như vậy không thể dễ dàng buông tha, trước là bị dẫn đường sai, còn cảm thấy thời đại không giống nhau, trước đó cô học phỏng chừng đều vô dụng, bây giờ xem ra vẫn là chỗ hữu dụng.
Giang Cảnh Xuyên khẽ cúi đầu, ôm eo cô, tại trên sườn mặt cô hôn một cái, "Muốn."
Tô Yên dạ một tiếng, "Vậy em trở về liền thêu cho anh, anh sẽ mang theo bên mình sao?"
"Đương nhiên."
Lúc đó tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng cũng bị cái tình tiết này đả động qua, một cây kim một sợi chỉ toàn bộ mang tâm ý của cô, so với thư tình hôn hít còn làm lòng người ngứa khó nhịn.
Tô Yên thêu rất đơn giản, giữa trưa ngày hôm sau liền thêu xong, Chu Lộ tới nhìn thành phẩm càng thêm kiên định muốn đem Tô Yên kéo lại hợp tác.
Cô chụp tấm hình gửi đến WeChat của người nào đó, lại đắc ý hả hê gửi tin nhắn qua: "Cái này như thế nào? Tôi cảm thấy rất không tệ."
Chẳng bao lâu, người đó đã nhắn tin trở về: "Tìm ở đâu? Không tệ."
Kỳ thật hiện nay ở trên thị trường cũng có thêu thùa tinh xảo, chỉ là loại đó ít cho bọn họ cần cảm giác thời đại, là không trải qua tạo hình, bọn họ muốn không phải loại thủ công mỹ nghệ tùy ý có thể thấy.
Chu Lộ gửi một vẻ mặt đắc ý qua: "Đi du lịch đụng phải một em gái, tôi đang thuyết phục cô ấy tới giúp đỡ, phỏng chừng có tin vui."
Lục Dạng đang tham gia một cái bữa tiệc, khi thu được WeChat, tâm tình buồn bực một ngày cuối cùng tốt một chút, hắn cùng ông nội tình cảm cực tốt, ông nội là làm gốm sứ, ngay từ đầu là vì mưu sinh, sau đó yêu gốm sứ, lớn tuổi cũng thích nghiên cứu cái này, ở trong xưởng thường xuyên quên ăn cơm, sắp tới chính là tiệc sinh nhật ông nội, Lục Dạng muốn làm một cái triển lãm gốm sứ cho ông nội, cũng xem như viên mãn giấc mơ của ông cụ.
Trước đó Chu Lộ cũng tìm cho hắn không ít sản phẩm thêu thùa, hắn nhìn, cũng cùng Chu Lộ có chung cảm giác, tinh xảo là tinh xảo, đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng ít loại cảm giác đó.
Cụ thể là cảm giác gì, hắn cũng không nói ra được, bây giờ Chu Lộ gửi tới cái này chính là cái hắn muốn.
Chu Lộ là người nói dai, được Lục Dạng khen một câu sau đó liền mở đài phát thanh: "Tôi nói với anh, em gái đó thật là mỹ nhân tôi thấy qua làm người khó quên nhất, bộ dạng đẹp thì thôi, đó là cha mẹ cho, mấu chốt đó là khí chất quả thực anh là không có thấy bộ dạng cô ngồi thêu thùa, nếu anh thấy, không chừng muốn lâm vào bể tình, bất quá đáng tiếc a, em gái thế nhưng đã kết hôn, cũng may người đó cũng không tệ, bằng không tôi thật muốn biểu diễn tảng đá vỡ trên ngực để diễn tả ngột ngạt của mình."
Lục Dạng không muốn lại cùng cô dong dài, chỉ nhìn thoáng qua tin nhắn, không có trả lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.