Chương 36
Lâm Miên Miên
19/11/2016
Nhìn Tô Yên thêu xong thành phẩm, Giang Cảnh Xuyên cũng là kinh ngạc không thôi, hắn quan sát nửa ngày, nhìn về phía Tô Yên nói: "Bây giờ anh phát hiện nhà em còn
thật là coi em như là tiểu thư khuê các mà bồi dưỡng a, viết được một
tay chữ tốt không nói, thế nhưng còn biết cái này."
Tô Yên biết nguyên thân không thể biết mấy thứ này, nếu như nguyên thân biết, như vậy bên trong những thứ của cô ấy không thể không có mấy thứ này, cho dù cô biết người ở đây rất không có khả năng tin tưởng chuyện mượn xác hoàn hồn, bất quá vẫn là không cần dẫn tới hoài nghi không cần thiết, cô suy nghĩ một chút, trả lời: "Cũng không phải là tận lực đi học, người trong nhà không chừng đều không có phát hiện, là sau này có hứng thú bản thân mới đi học."
Đứa nhỏ ở đây chỉ cần trong nhà có điều kiện, sẽ giống như Giang Tinh Tinh đi học đại học, nguyên thân cũng học đại học, trong mấy năm đó, cô ấy cũng không phải ở trong nhà, cho nên nói cô học trong mấy năm đó, cũng sẽ không có người hoài nghi.
Giang Cảnh Xuyên đổi một bộ giọng nói, trêu đùa: "Vậy xem ra về phương diện này em vẫn là rất có thiên phú, hi vọng về sau có thể di truyền cho con gái chúng ta đi."
Bây giờ Tô Yên đối với đứa nhỏ đã không có bài xích như vậy, cũng sẽ không tận lực tránh né vấn đề này, thế là cười trả lời: "Làm sao anh biết về sau chúng ta sẽ sinh con gái, nếu như là con trai thì sao?"
Thời đại này có một điểm Tô Yên đặc biệt thưởng thức, đó chính là tuy rằng không có biện pháp hoàn toàn làm được nam nữ bình đẳng, nhưng chí ít đã có không ít người đã vứt bỏ tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Giống như cô ở thời đại kia, người trong gia đình lớn khá giả còn tốt một chút, sinh con gái cũng chiếu dạng quý giá mà nuôi, nếu như là người nhà bình thường nghèo khó vậy thì không giống, con gái cơ bản là coi như nha đầu làm việc nặng mà nuôi, có một vài gia đình bởi vì quá thiếu tiền thậm chí có thể làm chuyện bán con gái.
Giang Cảnh Xuyên hiển nhiên là cự tuyệt khả năng này, "Con trai anh cũng thích, nhưng anh càng thích con gái, nghe lời hiểu chuyện một chút."
Có rất nhiều đàn ông đều như Giang Cảnh Xuyên, so với con trai càng đau lòng con gái, cái này đại khái chính là đồng tính tương xích dị tính hấp dẫn nhau?
Quan trọng nhất là, người ta nói con gái là áo bông nhỏ thân thiết, quả thực là thâm nhập lòng người.
Nếu như nhà nào sinh con gái, người khác sẽ nói như vầy, chúc mừng, con gái thân thiết hiểu chuyện.
Nhắc tới đề tài này, Giang Cảnh Xuyên rõ ràng có chút hưng phấn, kéo Tô Yên bắt đầu thảo luận, "Về sau chúng ta có con gái, anh cảm thấy bồi dưỡng con kéo đàn violin không tệ, đương nhiên múa ballet cũng muốn học, bây giờ anh có chút hiểu được tâm tình ba vợ mẹ vợ, hận không thể đem con gái bồi dưỡng thành cô gái nhỏ ưu tú nhất."
Nói tới đây, hắn lại dừng một chút, nghĩ đến cái gì lại trịnh trọng lắc đầu, "Vẫn là không cần, về sau con thích cái gì thì học cái đó, anh không miễn cưỡng con, không cần con ưu tú nhất, chỉ cần con làm cô gái nhỏ vui vẻ nhất là được."
Tô Yên nghe vậy giật mình, không có nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên sẽ nói ra một phen lời nói như vậy, lòng cũng trở nên mềm mại, giống như thật giống như hắn nói, dường như đang có một cô con gái bé nhỏ như vậy.
Hắn nói đúng không sai, nếu như về sau cô có đứa nhỏ, cô không cần bọn chúng ưu tú bao nhiêu, chỉ hi vọng bọn chúng là đứa nhỏ vui vẻ nhất là được.
Cô rõ ràng hơn ai hết làm một đứa nhỏ ưu tú có bao nhiêu vất vả, trên thế giới này người ưu tú quá nhiều, nhưng người vui vẻ quá ít.
"Nếu như là con trai?" Tô Yên vô thức hỏi han.
"Con trai cùng con gái bất đồng, đặc biệt là hắn sinh ra trong gia đình như vậy, từ nhỏ phải gò bó hắn, bé trai vẫn là phải xây dựng ý thức trách nhiệm từ nhỏ mới được." Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút lại bổ sung nói, "Một người đàn ông nếu như cả ý thức trách nhiệm đều không có, cho dù thành tích của hắn có bao nhiêu ưu tú, có thể kiếm bao nhiêu tiền, đều là người thất bại."
"Nói vậy là thế nào?" Tô Yên vẫn là lần đầu tiên nghe lý luận như vậy.
"Anh cho em một ví dụ, trước kia lúc anh còn nhỏ từng có một người bạn chơi, về sau chơi không hợp nhau, không còn đi lại, anh cũng là từ nơi người khác nghe nói, khi trung học phổ thông hắn liền yêu đương, hơn nữa làm con gái người khác mang thai, hắn không có chịu trách nhiệm, trực tiếp bị người nhà đưa ra nước ngoài, ngay từ đầu người nhà hắn còn cho rằng hắn đi nước ngoài sẽ khá hơn một chút, nhưng kỳ thật là không có, tại một lần party hắn hút thứ không nên hút đâm ra nghiện, phỏng chừng là cai không hết."
"Trường trung học cơ sở của anh lúc đó là trọng điểm của thành phố, khi đó bạn cùng lớp trên cơ bản điều kiện gia đình mỗi người đều rất không tệ, bàn sau của anh là một nam sinh trầm mặc ít lời, trong nhà hắn rất khó khăn, anh vẫn nhớ thời điểm mùng hai tết, anh ngồi trên xe nhà, chính mắt thấy hắn cùng mẹ hắn đội gió lạnh phát truyền đơn, bạn nam sinh này thành tích thật hết sức tốt, hắn một đường đi đến trung học phổ thông trọng điểm, sau đó thi đậu học bổng, đoạn thời gian trước anh còn cùng hắn gặp qua một lần, bây giờ đã có chút thành tựu, chuẩn bị mua nhà."
Trong giọng nói của Giang Cảnh Xuyên đều là bội phục, hắn buồn bã nói: "Anh vẫn nhớ lời hắn nói lúc trung học cơ sở, hắn nói, nếu như hắn không thể vượt trội, vậy hắn rất xin lỗi người nhà hắn đã vất vả cung cấp cho hắn đi học như vậy. Còn may hắn rốt cuộc cất đầu dậy, anh tin tưởng nỗ lực sẽ có báo đáp, có thể sẽ tương đối trễ một chút, nhưng sẽ không phải không có."
Tô Yên cũng như có điều suy nghĩ trả lời: "Từ xưa đến nay, rất nhiều vị nhân thần đỉnh cao để tiếng thơm trăm đời đều là xuất thân nhà nghèo. Là giống như anh nói, trong hoàn cảnh khốn khổ, con người sẽ sớm nhận rõ ràng trách nhiệm trên người hơn."
"Anh hi vọng đứa nhỏ của anh cũng giống anh, trở thành một người có ý thức trách nhiệm." Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên kết luận.
Tô Yên liếc hắn một cái, "Anh cũng thật biết dát vàng lên mặt mình a."
"Dù sao về sau anh sẽ dạy bảo con cái của mình như vậy, nếu như là con gái, anh sẽ nói cho con bé, phải nỗ lực để có thể gả cho đàn ông như ba vậy, nếu như là con trai, tôi sẽ nói cho nó, phải phi thường phi thường nỗ lực để có thể cưới được vợ giống như mẹ vậy." Bộ dạng Giang Cảnh Xuyên chững chạc đàng hoàng thật là rất cần ăn đòn.
"Anh thấy được không đó?" Tô Yên chỉ chỉ lên da, "Da gà của em đều rớt xuống đất."
Cho dù trên miệng nói như vậy, nhưng trên mặt tươi cười thế nào đều không che dấu được.
"Được, không đùa với em, từ trong bức tranh thêu này, anh phát hiện một việc." Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đều ngồi ở trên ghế sofa, hắn quay đầu nghiêm túc nói: "Giang tiên sinh đối với Giang phu nhân vẫn là không hiểu rõ lắm, cho nên hôm nay mời Giang phu nhân nói chuyện trước kia của cô, để Giang tiên sinh hiểu rõ cô."
Tô Yên không biết có thể nói gì, chuyện từ nhỏ đến lớn của cô, sẽ không có một dạng trùng hợp với nguyên thân.
Cô còn không thể nói bừa đi, chỉ có thể tựa vào trên bờ vai Giang Cảnh Xuyên nói: "Về sau anh sẽ chậm rãi hiểu rõ, em không phải trở về sẽ thêu chiếc khăn tay cho anh sao? Để báo đáp lại, anh nói với em một chút chuyện trước kia của anh đi."
"Ví như?" Giang Cảnh Xuyên chốc lát cũng không biết nên nói từ chỗ nào.
"Nói một vài chuyện anh ấn tượng tương đối sâu."
Bên ngoài còn đang đổ mưa, trong phòng mở điều hòa, ngồi ở trên ghế sofa, cái gì đều không làm, chỉ như vậy dựa sát vào tán gẫu, không khí thật hết sức tốt.
"Ấn tượng tương đối sâu?" Giang Cảnh Xuyên nỗ lực hồi tưởng một chút, "Nghĩ tới, khi trung học cơ sở, anh có bạn ngồi cùng bàn là nữ sinh, đặc biệt thích coi tiểu thuyết, có một hôm cô ấy coi cuốn tiểu thuyết, tên gì anh cũng quên, khóc mù mịt, nhất định phải đưa cho anh coi, anh không có biện pháp đành cất vào cặp sách mang về nhà, khi đó căn bản là không có ý định coi quyển tiểu thuyết đó, quá ngán, anh đối với tiểu thuyết ngôn tình cũng không có hứng thú, nếu như là võ hiệp Kim Dung, nói không chừng anh sẽ nhìn xem, phi thường không khéo là, ngày đó mẹ anh vào phòng anh, nhìn trong cặp sách của anh có quyển sách này, bà không có nói gì với anh, chỉ là cầm sách đi, ngày hôm sau khi anh đi học, bà đem sách trả cho anh, để anh trả lại bạn học, em không biết đâu, hôm đó đôi mắt mẹ anh đều sưng, giống như bạn ngồi cùng bàn của anh."
Tô Yên có chút không dám tin tưởng, hỏi: "Cho nên mẹ coi tiểu thuyết đó cũng khóc?"
Giang Cảnh Xuyên trầm trọng gật đầu, "Ừ, sau đó ba anh còn mắng anh, nói buổi tối hôm ấy mẹ anh không có ngủ, đều thức đêm coi tiểu thuyết."
"Không thể nào?" Tô Yên cảm thấy mẹ Giang đoan trang thanh lịch, thật sự không giống như là người thức đêm coi tiểu thuyết còn khóc đến đôi mắt đều sưng a.
"Vậy anh phải nói cho em một bí mật, bây giờ trong phòng sách của mẹ anh, ngăn kéo phía dưới giá sách, em vừa kéo ra toàn là tiểu thuyết."
". . ." Hình tượng nữ thần có chút sụp đổ a.
"Còn có gì nữa?" Tô Yên truy vấn nói.
"Có một năm anh thi không tốt một kỳ thi, lần đó không có đạt được danh hiệu hạng nhất, mặt ngoài là anh không để ý, nhưng ngày đó anh trốn học, một mình chạy đến phòng trò chơi ngây người một buổi trưa, lại đi mua một gói thuốc lá, lúc đó coi ở trong TV, cảm thấy đàn ông hút thuốc đặc biệt đẹp trai, anh trốn một bên học thiếu niên suy sút hút một điếu, có thể là lần đầu tiên hút đi, khi đó phản ứng rất lớn, thiếu chút nữa hôn mê, anh ngồi xổm ở bên đường rất lâu mới phục hồi tinh thần lại." Giang Cảnh Xuyên là không làm sao hút thuốc được, trừ phi là khi tâm tình đặc biệt không tốt sẽ lấy ra một cây nâng cao tinh thần, khi đó tuổi hắn quá nhỏ, phản ứng sau hút thuốc cũng lớn, để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
Tô Yên không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay cái lên, biểu đạt mình bội phục.
"Chẳng lẽ em không có từng làm chuyện ngu xuẩn khi còn trẻ như vậy sao?" Vốn Giang Cảnh Xuyên muốn nói chút chuyện xấu của mình kéo cự ly gần, lúc này lỗ tai cũng có một chút đỏ, cảm thấy mình thật là ngu xuẩn.
Tô Yên cũng nghiêm túc nhớ lại, nghĩ đến một việc.
Lúc đó cô vừa mới biết hoàng thượng thích cô, trong lòng có chút không dám tin, nhưng càng nhiều là tính toán cùng đắc ý, vì chứng thật hoàng thượng là thích cô thật, có một ngày cô trốn bên trong núi giả tại hậu hoa viên, nơi đó chỉ có cô biết, mỗi lần cảm thấy ủy khuất, cũng sẽ không đi tìm thái hậu nói, chỉ một mình trốn tránh tại nơi đó khóc, ngày đó cô chuẩn bị điểm tâm cùng nước, cho nên cũng không gian nan, chờ đến trời sắp tối rồi, cô mới chậm rãi từ từ đi ra ngoài, đó là lần đầu tiên cô thấy hoàng thượng luống cuống.
Sau đó cô nghe nói, hoàng thượng cho rằng cô bị người khác hại, hạ lệnh điều tra toàn bộ hoàng cung, nhưng vẫn là không thu hoạch được gì, ngày đó ngay cả thái hậu đều không dám chọc ngài.
Từ đó về sau, cô cũng sẽ làm một vài chuyện tới kích thích ngài một chút, kỳ thật chính là sợ hãi, sợ hãi chỗ dựa vững chắc của mình có một ngày không còn thích mình, bây giờ suy nghĩ, cô cũng không nhất định là đối với người đó không hề có tình cảm.
Nếu như thật không có tình cảm chỉ có lợi dụng, cô làm gì cái bộ dạng đó đâu.
"Làm qua, nói không chừng về sau cũng sẽ làm." Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên nói.
Đúng, cô chính là người như vậy, vì chứng minh mình là được để ý, vì chứng minh chỗ dựa vững chắc của mình còn vững chắc, cô sẽ không thể tránh khỏi làm một vài chuyện để chứng minh.
Cho dù mặt ngoài cô có làm cho người thích bao nhiêu, trong lòng cô kỳ thật là đứa bé không khả ái, trước giờ đều như thế.
Cô càng thêm biết, nếu như có người yêu điểm không khả ái này của cô, lại không thể không yêu như vậy, dù cho cô không yêu hắn, hắn đều không thể vứt bỏ cô.
Chính là bá đạo như vậy, chính là không chọc người thích như vậy.
Cô chẳng phải không biết tính cách mình rất quái dị, cô có thể không yêu hắn, nhưng hắn không thể không yêu cô, cô có thể vứt bỏ hắn, nhưng hắn cả chút ý nghĩ như vậy cũng không thể có.
Nói trắng ra, một khi cô thật để ý, như vậy trong lòng cô tham muốn chiếm hữu phi thường đáng sợ.
Nhưng cô sẽ không để người khác biết.
Giang Cảnh Xuyên không biết Tô Yên nói là chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt cô, cũng không có hỏi tới, chỉ là sờ sờ đầu cô, cười nói: "Em thích là được."
Buổi tối vẫn là mưa rơi, Chu Lộ cùng Từ Kiến Bình nói là ra chơi tản bộ dưới mưa, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên không thể nhận thức tình thú khác biệt của đôi tình nhân này, vẫn là đều ở nhà, lại gặp phải vấn đề dân sinh lớn cần giải quyết.
Nhìn Giang Cảnh Xuyên vụng về cắt miếng thịt, Tô Yên ở một bên ngồi chơi, thường thường tới lau mồ hôi cũng không tồn tại trên trán Giang Cảnh Xuyên, làm bộ nói: "Bằng không sau khi trở về em cùng dì đầu bếp học xuống bếp?"
Cô cũng chỉ ý định nói trên miệng như vậy, đương nhiên đàn ông thôi, có khi cũng chỉ muốn nghe một chút loại lời nói này.
Có làm hay không không quan trọng, quan trọng là có thể nói hay không.
Loại quan điểm này nói ra ngoài là rất bị người xem thường, nhưng Tô Yên phát hiện, không quan tâm là cổ đại hay là hiện đại, đại đa số người đều thích trò này.
Đầu Giang Cảnh Xuyên cũng không quay lại, trực tiếp nói: "Này thôi, loại tình huống này ít càng thêm ít, nếu em thích xuống bếp đi học còn không sao, nếu em không thích thì không cần miễn cưỡng mình."
Tô Yên cảm thấy đến thời điểm mình khoe mẽ, cô từ phía sau lưng ôm chặt Giang Cảnh Xuyên đang bận rộn, quay mặt dán sát vào lưng hắn, rõ ràng cảm giác được thân thể Giang Cảnh Xuyên bắt đầu căng cứng một chút, rất nhanh lại buông lỏng, "Chính là thật không dễ dàng đi ra ngoài một chuyến, bình thường công việc của anh bận rộn như vậy, bây giờ còn muốn làm cơm cho em ăn, ôi chao."
Cho dù cắt nhỏ thịt thật hết sức phiền, lúc này Giang Cảnh Xuyên cũng bị một phen lời nói của Tô Yên như vậy làm tâm tình nâng cao.
"Có cái gì đâu."
"Em cảm thấy anh thật hết sức tốt a, anh nhìn, công việc nỗ lực như vậy, người lại thông minh như vậy, học cái gì cũng được, bây giờ còn làm cơm cho em ăn, Giang tiên sinh thật là người chồng tốt nhất." Nói lưỡi không xương, quả thực là hạ bút thành văn, bất quá cái này cũng xác thực là lời trong lòng Tô Yên, cô làm người có khi khó tránh sẽ đầu cơ trục lợi, không phải cô khoe khoang, cô có một điểm đặc biệt tốt, đó chính là trước giờ không keo kiệt ca ngợi người khác.
Trên đời này phỏng chừng còn thật có người làm chuyện tốt không cầu báo đáp, nhưng bên cạnh cô không có người như vậy, cô cảm thấy, cho dù là ai, làm một việc gì, lúc nào cũng hi vọng có thể đạt được người khác đồng ý thậm chí là khen ngợi.
Nhất thời Giang Cảnh Xuyên cắt nhỏ thịt cắt càng hăng say, rõ ràng thêm hứng thú.
Tô Yên thấy tình trạng đó vừa lòng cực.
Cô muốn hắn cam tâm tình nguyện vì cô làm chuyện này đó.
Giang Cảnh Xuyên hôm nay đột phá bản thân ngày hôm qua, làm hai món ăn, một món là trứng xào dưa leo, một món là thịt heo xào rau.
Tô Yên nếm thử một miếng, kỳ thật hương vị còn không có ngon như trứng xào cà chua ngày hôm qua, bất quá hai món ăn này đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói là rất khó khăn, có thể làm được không khó ăn, đã rất không dễ dàng, cô ăn vài miếng, ca ngợi liên tục không dứt, "Hương vị quá ngon, làm sao bây giờ, nếu sau khi trở về, em không thích ăn món ăn dì đầu bếp làm làm sao bây giờ?"
Giang Cảnh Xuyên biết Tô Yên khoa trương, nhưng vẫn là bị lời này đùa cười.
"Em biết." Tô Yên buông đũa xuống, sát vào Giang Cảnh Xuyên, nói: "Khẳng định là anh chê em béo, muốn dùng loại phương pháp này làm em giảm béo đúng không? Anh làm em ăn không vô món ăn người khác làm, như vậy về sau em có thể ăn ít rất nhiều."
Miệng Tô Yên đặc biệt ngọt, Giang Cảnh Xuyên nào đâu chịu đựng được phiên ca tụng này, "Về sau có thời gian anh sẽ làm cho em."
"Chỉ có thể làm cho em ăn, không thể để người khác phát hiện anh có kỹ năng như vậy." Tô Yên chững chạc đàng hoàng nói.
"Được được được, chỉ làm cho em cùng con gái ăn."
"Không được, con gái cũng không được."
Giang Cảnh Xuyên yêu chết bộ dạng Tô Yên uống dấm nhỏ này, không khí không phải tốt bình thường.
Nếu đã đổ mưa, bây giờ cũng không có biện pháp đi chơi nước, vậy chỉ có thể sớm một chút tắm rửa lên giường vận động.
Vốn là Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên chuẩn bị ở đây mấy ngày, nào biết sáng sớm hôm sau nhận được điện thoại của mẹ Tô.
Tô gia phát sinh một chuyện lớn, chị họ Tô Yên, Tô Vân, so với Tô Yên kết hôn trước một năm, hai nhà cũng xem như môn đăng hộ đối, sau khi kết hôn quan hệ cũng tính hòa hợp, vấn đề mẹ chồng con dâu phổ biến của người Trung Quốc cũng không tồn tại, chính là trước đó không lâu Tô Vân phát hiện chuyện ông xã chân ngoài, cô ấy một đường theo dõi, sau cùng phát hiện thế nhưng là ông xã cùng học sinh của hắn có tình cảm ngoài hôn nhân.
Ông xã Tô Vân là giảng viên đại học, tiền đồ cũng tính sáng chói, tuy rằng nói trọng tâm của Tô gia là Tô Yên, nhưng đối với Tô Vân cũng là phi thường cưng chiều, đời người xuôi gió xuôi nước Tô Vân nào đâu chịu đựng được loại đả kích này, không hề nghĩ ngợi liền nháo đến trường học, còn tìm đến phụ huynh nữ sinh đó chửi mắng một trận, phụ huynh nữ sinh biết chuyện này cũng điên lên, chỉ như vậy, cấp quản lý lãnh đạo trường học đều biết tác phong cá nhân của chồng Tô Vân có vấn đề, ngay cả trên forum của trường học đều đang nói việc này.
Ông xã Tô Vân tức điên, cùng Tô Vân cãi nhau một trận, không chỉ nói muốn ly hôn, còn đánh Tô Vân một trận.
Người chồng trước giờ đối với mình mọi cách cưng chiều thế nhưng bây giờ biến thành loại bộ dạng này, Tô Vân căn bản chịu không nổi, lựa chọn tự sát, còn may cứu đúng lúc, nhặt về một cái mạng.
Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên nói chuyện này xong không nói hai lời lập tức đặt vé máy bay trở về thành phố A.
Ngồi ở trên máy bay, Tô Yên hỏi: "Chúng ta trở về có thể làm gì?"
Tô Yên không cách nào dung nhập vào đại gia đình Tô gia đó, đối với Tô Vân chỉ có duyên gặp một lần bây giờ cả bộ dạng thế nào đều cảm thấy mơ hồ, thật sự không có biện pháp cảm động lây.
Đương nhiên, cô vẫn là đồng ý quyết định của Giang Cảnh Xuyên, cho dù không có biện pháp cảm động, làm người thân, vẫn là phải ở bên cạnh Tô Vân, chống lưng cho cô ấy.
Chỉ là, cô không xác định Giang Cảnh Xuyên đến cùng có phải là tự nguyện hay không.
Nếu như hắn không phải tự nguyện, trong lòng là rất miễn cưỡng, vậy thì không hay.
Giang Cảnh Xuyên kéo chăn cho cô, ấm giọng nói: "Mẹ vợ đều gọi điện thoại tới, bà biết chúng ta du lịch ở bên ngoài, nếu như không phải chuyện nghiêm trọng, bà sẽ không như vậy, dù sao ở trên hải đảo chúng ta cũng chơi đủ, không bằng trở về nhìn xem tới cùng là tình huống gì, về sau còn nhiều cơ hội cho chúng ta đi chơi."
Hắn vẫn là hiểu rõ người Tô gia, người nhà này không phải có ánh mắt bình thường, tố chất từng người cũng đều không kém, nếu như không phải chuyện nghiêm trọng, mẹ Tô sẽ không gọi cú điện thoại này.
Kỳ thật Giang Cảnh Xuyên cũng hiểu được, chính là việc này không ngoài hai điểm, hoặc là chính là chồng Tô Vân thay đổi thái độ, tuy rằng người Tô gia đối với hắn ta có ý kiến, nhưng cũng không hi vọng thấy hai người ly hôn, cho nên hi vọng hắn có thể giúp đỡ giải quyết chuyện ở trường học của chồng Tô Vân.
Hoặc là chính là người Tô gia lần này là quyết tâm muốn ly hôn, hơn nữa muốn chỉnh chồng Tô Vân, để hắn cùng Tô Yên trở về, bất quá là vì chống lưng cho Tô Vân.
Hắn cũng cẩn thận cân nhắc qua, cảm thấy chuyện này thật sự là quấn không tha, hơn nữa Tô Yên dù sao cũng là người Tô gia, hắn giúp đỡ chị họ của vợ cũng là cần làm.
Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến, Tô Yên cũng nghĩ đến, cô cầm tay Giang Cảnh Xuyên, giọng nói êm ái: "Lần này có thể gây phiền toái cho anh. Thật ngại a."
"Em nói cái gì vậy, đều là người một nhà, chị họ em cũng là chị họ anh." Giang Cảnh Xuyên cố ý nghiêm mặt giáo huấn cô, "Về sau không cần cùng anh nói loại lời nói này, có nghe hay không?"
"Dạ, biết rồi, em sai." Tô Yên dựa vào bờ vai Giang Cảnh Xuyên, chậm rãi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, hắn ngược lại hi vọng Tô Vân quyết tâm muốn ly hôn, như vậy hắn giúp đỡ cũng tương đối thư thái, nếu như là hi vọng hắn giúp đỡ giải quyết chút chuyện ở trường của chồng Tô Vân, hắn có chút không tình nguyện.
Làm người trồng người, dưới tình huống có vợ, còn cùng nữ sinh phát sinh quan hệ không chính đáng, loại người này làm sao làm giáo viên? Dựa vào cái gì làm giáo viên?
Hai người vừa xuống máy bay liền thẳng đến bệnh viện, tuy rằng Tô Vân được cứu kịp thời, nhưng thân thể còn có chút yếu ớt, mấy ngày nay đều nằm ở bệnh viện.
Lúc Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên xuất hiện ở bệnh viện, thân thích Tô gia đều vây lên líu ríu nói không ngừng, vẫn là ông cụ Tô gia nặng nề khụ một tiếng sau đó những người đó mới nhường ra một con đường.
Ông nội Tô thấy cháu gái cùng cháu rể đều tới, giống như ăn một viên thuốc an thần, ông run rẩy nắm tay Tô Yên, giọng nói có chút bất ổn, "Con đi nhìn xem chị họ con đi."
Tô Yên bị vây tiến vào phòng bệnh, vợ bác cả vừa nhìn đến Tô Yên liền lao đến, ngắn ngủn mấy ngày không có thấy, bà xem ra đều già đi rất nhiều, vợ bác cả nghẹn ngào nói: "Thằng đó thật không phải con người, hại chị con thành như vậy đều không có tới nhìn xem, Tiểu Yên, chị con thiếu chút nữa đã không còn!"
Bác cả ở một bên, ngẩng đầu nhìn Tô Yên một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, râu ria lổm chổm, quần áo cũng nhăn nhíu, xem ra chật vật cực kỳ.
Lúc này Tô Yên mới nhìn về phía Tô Vân nằm ở trên giường bệnh, nói là giật nảy mình cũng không khoa trương, trước đó trong tiệc sinh nhật ông ngoại Tần, cô đã thấy qua Tô Vân, lúc đó cô ấy còn nét mặt tỏa sáng, hoàn toàn chính là bộ dạng một người phụ nữ nhỏ hạnh phúc, còn bây giờ, sắc mặt cô ấy có chút vàng, nhìn ốm tong teo, mấu chốt nhất là, trong mắt cô đã mất sáng rỡ, mất sức sống.
Giang Cảnh Xuyên cùng đi vào nhìn thoáng qua liền đi ra, hắn cũng không thích hợp vẫn ngây người ở trong phòng bệnh.
Hắn vừa ra tới thân thích khác liền vây lên.
"Thật là nghiệp chướng, trước kia khi thằng đó vừa mới tới cửa, tôi đã cảm thấy nó không phải thứ gì tốt!"
Ừ, vậy trước kia làm sao không nói sớm. Mặt Giang Cảnh Xuyên mỉm cười, không có lên tiếng, cũng không có gật đầu.
"Thật là hại khổ Tiểu Vân của chúng ta, thật là hư hỏng chán ghét, nữ sinh đó cũng nên bị đuổi học!"
Chuẩn xác mà nói, nữ sinh đó ở một mức độ nào đó cũng là người bị hại. Giang Cảnh Xuyên vẫn là không nói lời nào, có vẻ như nghiêm túc nghe.
"Trước kia tôi đã phát hiện không đúng, thằng đó mặt phấn bóng loáng, rõ ràng đã kết hôn, ăn mặc so với trước khi kết hôn còn muốn chú ý hơn, không phải có quỷ thì là gì?"
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn một bộ tây trang của mình, suy nghĩ về sau có phải nên mặc đồ cũ một chút hay không.
"Đàn ông bộ dạng đẹp trai có lợi ích gì, chỉ biết hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, nữ sinh đó cũng thật là không biết xấu hổ, biết rõ thằng nhóc đó đã kết hôn, thế nhưng còn có thể cám dỗ nhau, thật không tự trọng!"
Giang Cảnh Xuyên bất đắc dĩ, hắn cũng không thể phẫu thuật thẩm mỹ làm xấu toàn bộ bản thân đi?
Ông nội Tô đi tới, kéo Giang Cảnh Xuyên ngồi xuống, hỏi: "Ở bên ngoài chơi như thế nào, ông nói với mẹ Tiểu Yên, không nên gọi điện thoại cho các con, việc này cũng không phải trời sập xuống."
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, "Ông nội, phát sinh chuyện lớn như vậy, chúng con nào có tâm tình ở bên ngoài chơi, đều là người một nhà, lúc này khẳng định là muốn họp cùng một chỗ giải quyết vấn đề."
Không thể không nói lời này của Giang Cảnh Xuyên làm những người khác của Tô gia nghe trong lòng miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, đặc biệt là đang có người cặn bã như chồng Tô Vân để so sánh, mọi người nhìn Giang Cảnh Xuyên càng là thuận mắt.
Ông nội Tô cũng rất vừa lòng Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, trên mặt cuối cùng nở nụ cười.
"Ông nội, ý định bây giờ là làm sao? Có chỗ nào con giúp được, chỉ cần ông nói." Giang Cảnh Xuyên nhìn một vòng thân thích, tuy rằng bọn họ đều có lòng riêng, nhưng lúc này cũng là thật lòng vì Tô Vân phẫn nộ, "Nếu ông cảm thấy không thoải mái, bây giờ con tìm mấy người đánh cho hắn một trận cho chị họ trút giận đều được."
Ba Tô bây giờ là nhìn con rể nhà mình tại sao càng nhìn càng thích, tiến lên trước, "Cái này cũng không phải không thể, thằng đó thật sự thật quá đáng, phát sinh chuyện lớn như vậy, trong nhà nó thế nhưng một người đều không tới."
"Cảnh Xuyên, con có quen biết luật sư nào không tệ không? Am hiểu xử lý vụ án ly hôn." Ông nội Tô đột nhiên mở miệng, "Cuộc sống này cho dù không sống tiếp được, cũng muốn cho cháu gái ông tranh khẩu khí, nếu như nhà bọn họ đã làm đến nước này, phỏng chừng cũng không có ý định tới cửa nhận sai, ông cũng không chuẩn bị nhận cháu rể này, nhưng có một việc, ly hôn, có thể, nó phải trắng tay ra khỏi nhà."
Giang Cảnh Xuyên trong lòng đã biết trước, chuyện bây giờ nháo lớn, ly hôn có thể tính là lớn nhất trước mắt, hắn suy nghĩ phút chốc, "Con có quen biết luật sư, cho dù không thể trắng tay ra khỏi nhà, cũng có thể cho chị họ tranh thủ ích lợi lớn nhất, dù sao cũng là... Khụ khụ, hắn chân ngoài trước."
"Tiện nghi thằng đó như vậy?" Cô Tô Yên là người đầu tiên không thể nhịn, hiển nhiên là tức giận quá mức.
"Câm miệng!" Ông nội Tô đột nhiên trách mắng nói: "Có phải muốn người ngoài nhìn chuyện cười Tô gia chúng ta mới thoải mái hay không?!"
Ông nội Tô cân nhắc tương đối nhiều, xác thực là rất tức giận, chính là không thể không chú ý mặt mũi toàn bộ người cả nhà, càng đừng nói bây giờ Giang Cảnh Xuyên vẫn là cháu rể, nếu như bị người có lòng kéo ra ngoài gây nên tin tức gì, trên mặt ai cũng rất khó coi.
Giang Cảnh Xuyên nhìn sắc mặt người khác rất khó coi, chủ động tiến lên giải vây, "Cô, cô đừng tức giận hỏng thân thể, vậy không đáng, sự tình này nháo đến nước này, cho dù trường học bên kia không lập tức làm hắn thôi việc, về sau đại khái cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, phụ huynh học sinh nào đâu yên tâm con cái mình bị giáo viên như vậy dạy bảo, khẳng định là sẽ kháng nghị, chúng ta đều không cần động, trường học bên kia tự nhiên sẽ giải quyết tốt."
Xem ra người Tô gia là không tính giúp chồng Tô Vân, hôn nhân này trên cơ bản cũng là xác định ly, trong lòng Giang Cảnh Xuyên thoải mái rất nhiều, đây rõ ràng là cái hố lửa, vẫn ngây người ở trong hố lửa không đi ra ngoài đó xem như là chuyện gì?
Còn may người Tô gia tại thời khắc mấu chốt này không có gây chuyện.
Cùng học sinh của mình phát sinh tình cảm ngoài hôn nhân, người như vậy so với cặn bã đều không bằng, hắn là đàn ông, cũng hiểu rõ đàn ông, bình thường chân ngoài một lần, sẽ có lần thứ hai, đến sau cùng người bị bức điên là ai? Còn không bằng khi phát hiện vấn đề này thì nhanh chóng ly hôn.
Nhìn những người đó IQ đều cao, Giang Cảnh Xuyên rất là vui vẻ yên tâm.
"Cảnh Xuyên nói đúng, chuyện này đã nháo ra, nếu nhà nó có năng lực áp xuống đó là bản lĩnh nhà nó, nhưng hôn nhân này nhất định phải ly." Ông nội Tô nhắm mắt lại, ông đều là người hai chân sắp chôn vào trong đất, đã già còn phải gặp loại chuyện này, trong lòng tích tụ, "Tiểu Vân bên kia mặc kệ là suy nghĩ thế nào, hôn nhân này đều phải ly."
Nhóm thân thích trầm mặc một lát, cho dù trên mặt còn có phẫn nộ, nhưng đều ào ào gật đầu.
Xác thực, nháo đến mức này, con gái nhà mình đều xém chút chết, bên kia cả bóng người đều không có thấy, đặt trên người ai đều muốn thất vọng đau khổ.
Tô Yên ngồi ở một bên, trầm mặc phút chốc hỏi: "Chị, chị khá hơn chút nào không?"
Kỳ thật loại thời điểm này, bất kỳ an ủi nào đều là vô dụng.
Tô Vân quay đầu lại, sâu kín nhìn về phía Tô Yên, âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, "Tiểu Yên, em đừng giống như vậy."
Như vậy là như thế nào? Cô ấy không có nói.
Nhưng trên cơ bản Tô Yên có thể đoán được, bất quá, chuyện như vậy vĩnh viễn đều sẽ không phát sinh trên người cô.
"Ừ, chị muốn như thế nào?" Không biết có phải thân thể này bản năng phản ứng quan hệ máu mủ hay không, cô nhìn bộ dạng Tô Vân tiều tụy lúc này, trong lòng cũng rất không thoải mái, "Muốn trả thù không? Em có thể giúp chị."
Cho dù cách Tô Vân làm có kịch liệt bao nhiêu, nhưng làm đàn ông, lúc gặp được loại chuyện này chẳng những không cảm thấy hổ thẹn, còn đánh bà xã bức bà xã tự sát, chỉ là điểm này nên đi chết.
Tô Vân chậm rãi lắc đầu, "Không, ly hôn đi."
Không biết có phải vì chết qua một lần hay không, Tô Vân bây giờ có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng cô càng là như vậy, người bên cạnh càng là đau lòng.
Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ở bệnh viện ngây người hơn một giờ sau đó chuẩn bị về nhà, hai người dọc theo đường đi đều không có nói lời nào, trong lòng đều có chuyện.
Về nhà, Giang Cảnh Xuyên đi phòng sách xử lý công việc trước, Tô Yên cầm kim chỉ cùng vải thêu ngồi trong phòng ngủ, cô cần làm chút chuyện để chuyển lực chú ý, vừa vặn đã đáp ứng muốn thêu một chiếc khăn tay cho Giang Cảnh Xuyên, cô nghĩ lại nghĩ, quyết định ở trên khăn tay thêu cây trúc.
Hi vọng Giang Cảnh Xuyên có thể giống như trúc xanh chính trực thanh cao.
Thẳng thắn mà nói, Tô Yên là cực kỳ không tán thành cách làm của Tô Vân, cái khác không tính, vì sao coi nhẹ mạng sống của mình như vậy đây?
Cô không biết trong lòng Tô Vân tới cùng có bao nhiêu thống khổ, nhưng cô dám khẳng định, lúc trước cô gặp thống khổ nhất định so với cô ấy bây giờ nhiều hơn rất nhiều.
Lúc đó cô còn nhỏ như vậy, ở trong bếp qua một buổi tối, khi đi ra ngoài, thấy người thân của mình nằm trong vũng máu vô tri vô giác, không có người biết trong lòng cô là nghĩ thế nào.
Cô không có một khắc nghĩ tới đi chết.
Sinh mạng này có bao nhiêu đáng quý? Vì sao cô phải chết, cô còn có nhiều chuyện chưa có làm như vậy, thế nhưng Tô Vân cũng bởi vì một người đàn ông phí hoài bản thân mình, khi Tô Yên nhìn cô ấy, chỉ có bốn chữ có thể biểu đạt tâm tình của cô, đó chính là giận không tranh đoạt.
Cho dù trước khi Tô Vân tự sát có một giây nghĩ tới người nhà cô ấy, cô ấy đều sẽ không làm chuyện như vậy.
Khi trước tại hậu cung, cô cũng bị rất nhiều ủy khuất, nhưng trước giờ cô đều không có nghĩ tới muốn kết thúc mạng sống của mình, cho dù ở trong lòng rất nhiều người, chết cũng là xong hết mọi chuyện, thống khổ gì đều sẽ không có.
Mạng của cô là bà vú đổi tới, trên thân cô gánh vác mạng người nhà, thay bọn họ sống sót, làm sao có thể chết? Làm sao dám chết?
Giang Cảnh Xuyên xong việc sau đó trở lại phòng ngủ, thấy chính là một cảnh trước mắt này, Tô Yên đang ngồi ở trên ghế, cầm một tấm khăn thêu gì đó, cả người có vẻ an tĩnh cực kỳ, hắn đi qua nhìn, hỏi: "Là cho anh sao?"
Tâm tình Tô Yên vẫn là có chút suy sụp, âm thanh cũng là rầu rĩ, "Dạ."
Cô còn đang nghĩ chuyện Tô Vân, cô rất không hiểu, vì tình gây thương tích, có thể khóc, có thể nháo, thậm chí có thể gây sự om sòm, cái nào đều có thể, nhưng tại sao có thể chết đây?
Vì một người đàn ông như vậy đáng giá sao?
Giang Cảnh Xuyên biết Tô Yên là bởi vì chuyện Tô Vân không vui vẻ, ngồi ở một bên, ấm giọng nói: "Thêu gì vậy?"
"Trúc." Tay Tô Yên đặc biệt xinh đẹp, nhìn cô nhéo kim chỉ thêu qua lại, đối với người yêu tay mà nói, thật là một loại hưởng thụ lớn lao.
"Chị họ em sẽ không có chuyện gì, kỳ thật ly hôn đối với cô ấy mà nói là tốt nhất, đây là cơ hội đào thoát hố lửa, nếu cả một đời đều tốn tại trên người như vậy mới là thống khổ nhất." Giang Cảnh Xuyên nhìn nhìn Tô Yên, lại hỏi: "Chỉ là cách cô ấy làm vẫn là có chút cực đoan, em cảm thấy thế nào?"
Tô Yên tạm nghỉ một chút.
Tình yêu làm người ta trở nên ngu độn vô tri, mất đi lý trí, nếu như đối phương là đáng giá, vậy thì thôi.
Cô vĩnh viễn đều sẽ không bị bất kỳ người nào bất kỳ chuyện gì làm choáng váng đầu óc.
Tô Yên lại tiếp tục dường như không có việc gì thêu khăn tay, cô khẽ cúi đầu, khóe miệng còn ngậm cười, thấp giọng nói: "Trên thế giới này chính là có rất nhiều người vô tri."
Giang Cảnh Xuyên nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng có chút khủng hoảng khó hiểu, hắn nhịn không được bắt lấy tay cô, bộ dạng nghiêm túc làm Tô Yên đều sững sờ một chút, "Anh đáng giá."
Đáng giá cái gì?
Đáng giá yêu? Đáng giá tin tưởng? Tô Yên không có hỏi, cô chỉ là cười cười, lời đều không có nói.
Có đáng giá hay không, anh nói không tính, tôi nói không tính, thời gian định đoạt.
Tô Yên biết nguyên thân không thể biết mấy thứ này, nếu như nguyên thân biết, như vậy bên trong những thứ của cô ấy không thể không có mấy thứ này, cho dù cô biết người ở đây rất không có khả năng tin tưởng chuyện mượn xác hoàn hồn, bất quá vẫn là không cần dẫn tới hoài nghi không cần thiết, cô suy nghĩ một chút, trả lời: "Cũng không phải là tận lực đi học, người trong nhà không chừng đều không có phát hiện, là sau này có hứng thú bản thân mới đi học."
Đứa nhỏ ở đây chỉ cần trong nhà có điều kiện, sẽ giống như Giang Tinh Tinh đi học đại học, nguyên thân cũng học đại học, trong mấy năm đó, cô ấy cũng không phải ở trong nhà, cho nên nói cô học trong mấy năm đó, cũng sẽ không có người hoài nghi.
Giang Cảnh Xuyên đổi một bộ giọng nói, trêu đùa: "Vậy xem ra về phương diện này em vẫn là rất có thiên phú, hi vọng về sau có thể di truyền cho con gái chúng ta đi."
Bây giờ Tô Yên đối với đứa nhỏ đã không có bài xích như vậy, cũng sẽ không tận lực tránh né vấn đề này, thế là cười trả lời: "Làm sao anh biết về sau chúng ta sẽ sinh con gái, nếu như là con trai thì sao?"
Thời đại này có một điểm Tô Yên đặc biệt thưởng thức, đó chính là tuy rằng không có biện pháp hoàn toàn làm được nam nữ bình đẳng, nhưng chí ít đã có không ít người đã vứt bỏ tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Giống như cô ở thời đại kia, người trong gia đình lớn khá giả còn tốt một chút, sinh con gái cũng chiếu dạng quý giá mà nuôi, nếu như là người nhà bình thường nghèo khó vậy thì không giống, con gái cơ bản là coi như nha đầu làm việc nặng mà nuôi, có một vài gia đình bởi vì quá thiếu tiền thậm chí có thể làm chuyện bán con gái.
Giang Cảnh Xuyên hiển nhiên là cự tuyệt khả năng này, "Con trai anh cũng thích, nhưng anh càng thích con gái, nghe lời hiểu chuyện một chút."
Có rất nhiều đàn ông đều như Giang Cảnh Xuyên, so với con trai càng đau lòng con gái, cái này đại khái chính là đồng tính tương xích dị tính hấp dẫn nhau?
Quan trọng nhất là, người ta nói con gái là áo bông nhỏ thân thiết, quả thực là thâm nhập lòng người.
Nếu như nhà nào sinh con gái, người khác sẽ nói như vầy, chúc mừng, con gái thân thiết hiểu chuyện.
Nhắc tới đề tài này, Giang Cảnh Xuyên rõ ràng có chút hưng phấn, kéo Tô Yên bắt đầu thảo luận, "Về sau chúng ta có con gái, anh cảm thấy bồi dưỡng con kéo đàn violin không tệ, đương nhiên múa ballet cũng muốn học, bây giờ anh có chút hiểu được tâm tình ba vợ mẹ vợ, hận không thể đem con gái bồi dưỡng thành cô gái nhỏ ưu tú nhất."
Nói tới đây, hắn lại dừng một chút, nghĩ đến cái gì lại trịnh trọng lắc đầu, "Vẫn là không cần, về sau con thích cái gì thì học cái đó, anh không miễn cưỡng con, không cần con ưu tú nhất, chỉ cần con làm cô gái nhỏ vui vẻ nhất là được."
Tô Yên nghe vậy giật mình, không có nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên sẽ nói ra một phen lời nói như vậy, lòng cũng trở nên mềm mại, giống như thật giống như hắn nói, dường như đang có một cô con gái bé nhỏ như vậy.
Hắn nói đúng không sai, nếu như về sau cô có đứa nhỏ, cô không cần bọn chúng ưu tú bao nhiêu, chỉ hi vọng bọn chúng là đứa nhỏ vui vẻ nhất là được.
Cô rõ ràng hơn ai hết làm một đứa nhỏ ưu tú có bao nhiêu vất vả, trên thế giới này người ưu tú quá nhiều, nhưng người vui vẻ quá ít.
"Nếu như là con trai?" Tô Yên vô thức hỏi han.
"Con trai cùng con gái bất đồng, đặc biệt là hắn sinh ra trong gia đình như vậy, từ nhỏ phải gò bó hắn, bé trai vẫn là phải xây dựng ý thức trách nhiệm từ nhỏ mới được." Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút lại bổ sung nói, "Một người đàn ông nếu như cả ý thức trách nhiệm đều không có, cho dù thành tích của hắn có bao nhiêu ưu tú, có thể kiếm bao nhiêu tiền, đều là người thất bại."
"Nói vậy là thế nào?" Tô Yên vẫn là lần đầu tiên nghe lý luận như vậy.
"Anh cho em một ví dụ, trước kia lúc anh còn nhỏ từng có một người bạn chơi, về sau chơi không hợp nhau, không còn đi lại, anh cũng là từ nơi người khác nghe nói, khi trung học phổ thông hắn liền yêu đương, hơn nữa làm con gái người khác mang thai, hắn không có chịu trách nhiệm, trực tiếp bị người nhà đưa ra nước ngoài, ngay từ đầu người nhà hắn còn cho rằng hắn đi nước ngoài sẽ khá hơn một chút, nhưng kỳ thật là không có, tại một lần party hắn hút thứ không nên hút đâm ra nghiện, phỏng chừng là cai không hết."
"Trường trung học cơ sở của anh lúc đó là trọng điểm của thành phố, khi đó bạn cùng lớp trên cơ bản điều kiện gia đình mỗi người đều rất không tệ, bàn sau của anh là một nam sinh trầm mặc ít lời, trong nhà hắn rất khó khăn, anh vẫn nhớ thời điểm mùng hai tết, anh ngồi trên xe nhà, chính mắt thấy hắn cùng mẹ hắn đội gió lạnh phát truyền đơn, bạn nam sinh này thành tích thật hết sức tốt, hắn một đường đi đến trung học phổ thông trọng điểm, sau đó thi đậu học bổng, đoạn thời gian trước anh còn cùng hắn gặp qua một lần, bây giờ đã có chút thành tựu, chuẩn bị mua nhà."
Trong giọng nói của Giang Cảnh Xuyên đều là bội phục, hắn buồn bã nói: "Anh vẫn nhớ lời hắn nói lúc trung học cơ sở, hắn nói, nếu như hắn không thể vượt trội, vậy hắn rất xin lỗi người nhà hắn đã vất vả cung cấp cho hắn đi học như vậy. Còn may hắn rốt cuộc cất đầu dậy, anh tin tưởng nỗ lực sẽ có báo đáp, có thể sẽ tương đối trễ một chút, nhưng sẽ không phải không có."
Tô Yên cũng như có điều suy nghĩ trả lời: "Từ xưa đến nay, rất nhiều vị nhân thần đỉnh cao để tiếng thơm trăm đời đều là xuất thân nhà nghèo. Là giống như anh nói, trong hoàn cảnh khốn khổ, con người sẽ sớm nhận rõ ràng trách nhiệm trên người hơn."
"Anh hi vọng đứa nhỏ của anh cũng giống anh, trở thành một người có ý thức trách nhiệm." Cuối cùng Giang Cảnh Xuyên kết luận.
Tô Yên liếc hắn một cái, "Anh cũng thật biết dát vàng lên mặt mình a."
"Dù sao về sau anh sẽ dạy bảo con cái của mình như vậy, nếu như là con gái, anh sẽ nói cho con bé, phải nỗ lực để có thể gả cho đàn ông như ba vậy, nếu như là con trai, tôi sẽ nói cho nó, phải phi thường phi thường nỗ lực để có thể cưới được vợ giống như mẹ vậy." Bộ dạng Giang Cảnh Xuyên chững chạc đàng hoàng thật là rất cần ăn đòn.
"Anh thấy được không đó?" Tô Yên chỉ chỉ lên da, "Da gà của em đều rớt xuống đất."
Cho dù trên miệng nói như vậy, nhưng trên mặt tươi cười thế nào đều không che dấu được.
"Được, không đùa với em, từ trong bức tranh thêu này, anh phát hiện một việc." Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên đều ngồi ở trên ghế sofa, hắn quay đầu nghiêm túc nói: "Giang tiên sinh đối với Giang phu nhân vẫn là không hiểu rõ lắm, cho nên hôm nay mời Giang phu nhân nói chuyện trước kia của cô, để Giang tiên sinh hiểu rõ cô."
Tô Yên không biết có thể nói gì, chuyện từ nhỏ đến lớn của cô, sẽ không có một dạng trùng hợp với nguyên thân.
Cô còn không thể nói bừa đi, chỉ có thể tựa vào trên bờ vai Giang Cảnh Xuyên nói: "Về sau anh sẽ chậm rãi hiểu rõ, em không phải trở về sẽ thêu chiếc khăn tay cho anh sao? Để báo đáp lại, anh nói với em một chút chuyện trước kia của anh đi."
"Ví như?" Giang Cảnh Xuyên chốc lát cũng không biết nên nói từ chỗ nào.
"Nói một vài chuyện anh ấn tượng tương đối sâu."
Bên ngoài còn đang đổ mưa, trong phòng mở điều hòa, ngồi ở trên ghế sofa, cái gì đều không làm, chỉ như vậy dựa sát vào tán gẫu, không khí thật hết sức tốt.
"Ấn tượng tương đối sâu?" Giang Cảnh Xuyên nỗ lực hồi tưởng một chút, "Nghĩ tới, khi trung học cơ sở, anh có bạn ngồi cùng bàn là nữ sinh, đặc biệt thích coi tiểu thuyết, có một hôm cô ấy coi cuốn tiểu thuyết, tên gì anh cũng quên, khóc mù mịt, nhất định phải đưa cho anh coi, anh không có biện pháp đành cất vào cặp sách mang về nhà, khi đó căn bản là không có ý định coi quyển tiểu thuyết đó, quá ngán, anh đối với tiểu thuyết ngôn tình cũng không có hứng thú, nếu như là võ hiệp Kim Dung, nói không chừng anh sẽ nhìn xem, phi thường không khéo là, ngày đó mẹ anh vào phòng anh, nhìn trong cặp sách của anh có quyển sách này, bà không có nói gì với anh, chỉ là cầm sách đi, ngày hôm sau khi anh đi học, bà đem sách trả cho anh, để anh trả lại bạn học, em không biết đâu, hôm đó đôi mắt mẹ anh đều sưng, giống như bạn ngồi cùng bàn của anh."
Tô Yên có chút không dám tin tưởng, hỏi: "Cho nên mẹ coi tiểu thuyết đó cũng khóc?"
Giang Cảnh Xuyên trầm trọng gật đầu, "Ừ, sau đó ba anh còn mắng anh, nói buổi tối hôm ấy mẹ anh không có ngủ, đều thức đêm coi tiểu thuyết."
"Không thể nào?" Tô Yên cảm thấy mẹ Giang đoan trang thanh lịch, thật sự không giống như là người thức đêm coi tiểu thuyết còn khóc đến đôi mắt đều sưng a.
"Vậy anh phải nói cho em một bí mật, bây giờ trong phòng sách của mẹ anh, ngăn kéo phía dưới giá sách, em vừa kéo ra toàn là tiểu thuyết."
". . ." Hình tượng nữ thần có chút sụp đổ a.
"Còn có gì nữa?" Tô Yên truy vấn nói.
"Có một năm anh thi không tốt một kỳ thi, lần đó không có đạt được danh hiệu hạng nhất, mặt ngoài là anh không để ý, nhưng ngày đó anh trốn học, một mình chạy đến phòng trò chơi ngây người một buổi trưa, lại đi mua một gói thuốc lá, lúc đó coi ở trong TV, cảm thấy đàn ông hút thuốc đặc biệt đẹp trai, anh trốn một bên học thiếu niên suy sút hút một điếu, có thể là lần đầu tiên hút đi, khi đó phản ứng rất lớn, thiếu chút nữa hôn mê, anh ngồi xổm ở bên đường rất lâu mới phục hồi tinh thần lại." Giang Cảnh Xuyên là không làm sao hút thuốc được, trừ phi là khi tâm tình đặc biệt không tốt sẽ lấy ra một cây nâng cao tinh thần, khi đó tuổi hắn quá nhỏ, phản ứng sau hút thuốc cũng lớn, để lại cho hắn ấn tượng rất sâu.
Tô Yên không biết nói gì, chỉ có thể yên lặng giơ ngón tay cái lên, biểu đạt mình bội phục.
"Chẳng lẽ em không có từng làm chuyện ngu xuẩn khi còn trẻ như vậy sao?" Vốn Giang Cảnh Xuyên muốn nói chút chuyện xấu của mình kéo cự ly gần, lúc này lỗ tai cũng có một chút đỏ, cảm thấy mình thật là ngu xuẩn.
Tô Yên cũng nghiêm túc nhớ lại, nghĩ đến một việc.
Lúc đó cô vừa mới biết hoàng thượng thích cô, trong lòng có chút không dám tin, nhưng càng nhiều là tính toán cùng đắc ý, vì chứng thật hoàng thượng là thích cô thật, có một ngày cô trốn bên trong núi giả tại hậu hoa viên, nơi đó chỉ có cô biết, mỗi lần cảm thấy ủy khuất, cũng sẽ không đi tìm thái hậu nói, chỉ một mình trốn tránh tại nơi đó khóc, ngày đó cô chuẩn bị điểm tâm cùng nước, cho nên cũng không gian nan, chờ đến trời sắp tối rồi, cô mới chậm rãi từ từ đi ra ngoài, đó là lần đầu tiên cô thấy hoàng thượng luống cuống.
Sau đó cô nghe nói, hoàng thượng cho rằng cô bị người khác hại, hạ lệnh điều tra toàn bộ hoàng cung, nhưng vẫn là không thu hoạch được gì, ngày đó ngay cả thái hậu đều không dám chọc ngài.
Từ đó về sau, cô cũng sẽ làm một vài chuyện tới kích thích ngài một chút, kỳ thật chính là sợ hãi, sợ hãi chỗ dựa vững chắc của mình có một ngày không còn thích mình, bây giờ suy nghĩ, cô cũng không nhất định là đối với người đó không hề có tình cảm.
Nếu như thật không có tình cảm chỉ có lợi dụng, cô làm gì cái bộ dạng đó đâu.
"Làm qua, nói không chừng về sau cũng sẽ làm." Tô Yên nhìn Giang Cảnh Xuyên nói.
Đúng, cô chính là người như vậy, vì chứng minh mình là được để ý, vì chứng minh chỗ dựa vững chắc của mình còn vững chắc, cô sẽ không thể tránh khỏi làm một vài chuyện để chứng minh.
Cho dù mặt ngoài cô có làm cho người thích bao nhiêu, trong lòng cô kỳ thật là đứa bé không khả ái, trước giờ đều như thế.
Cô càng thêm biết, nếu như có người yêu điểm không khả ái này của cô, lại không thể không yêu như vậy, dù cho cô không yêu hắn, hắn đều không thể vứt bỏ cô.
Chính là bá đạo như vậy, chính là không chọc người thích như vậy.
Cô chẳng phải không biết tính cách mình rất quái dị, cô có thể không yêu hắn, nhưng hắn không thể không yêu cô, cô có thể vứt bỏ hắn, nhưng hắn cả chút ý nghĩ như vậy cũng không thể có.
Nói trắng ra, một khi cô thật để ý, như vậy trong lòng cô tham muốn chiếm hữu phi thường đáng sợ.
Nhưng cô sẽ không để người khác biết.
Giang Cảnh Xuyên không biết Tô Yên nói là chuyện gì, nhưng nhìn ánh mắt cô, cũng không có hỏi tới, chỉ là sờ sờ đầu cô, cười nói: "Em thích là được."
Buổi tối vẫn là mưa rơi, Chu Lộ cùng Từ Kiến Bình nói là ra chơi tản bộ dưới mưa, Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên không thể nhận thức tình thú khác biệt của đôi tình nhân này, vẫn là đều ở nhà, lại gặp phải vấn đề dân sinh lớn cần giải quyết.
Nhìn Giang Cảnh Xuyên vụng về cắt miếng thịt, Tô Yên ở một bên ngồi chơi, thường thường tới lau mồ hôi cũng không tồn tại trên trán Giang Cảnh Xuyên, làm bộ nói: "Bằng không sau khi trở về em cùng dì đầu bếp học xuống bếp?"
Cô cũng chỉ ý định nói trên miệng như vậy, đương nhiên đàn ông thôi, có khi cũng chỉ muốn nghe một chút loại lời nói này.
Có làm hay không không quan trọng, quan trọng là có thể nói hay không.
Loại quan điểm này nói ra ngoài là rất bị người xem thường, nhưng Tô Yên phát hiện, không quan tâm là cổ đại hay là hiện đại, đại đa số người đều thích trò này.
Đầu Giang Cảnh Xuyên cũng không quay lại, trực tiếp nói: "Này thôi, loại tình huống này ít càng thêm ít, nếu em thích xuống bếp đi học còn không sao, nếu em không thích thì không cần miễn cưỡng mình."
Tô Yên cảm thấy đến thời điểm mình khoe mẽ, cô từ phía sau lưng ôm chặt Giang Cảnh Xuyên đang bận rộn, quay mặt dán sát vào lưng hắn, rõ ràng cảm giác được thân thể Giang Cảnh Xuyên bắt đầu căng cứng một chút, rất nhanh lại buông lỏng, "Chính là thật không dễ dàng đi ra ngoài một chuyến, bình thường công việc của anh bận rộn như vậy, bây giờ còn muốn làm cơm cho em ăn, ôi chao."
Cho dù cắt nhỏ thịt thật hết sức phiền, lúc này Giang Cảnh Xuyên cũng bị một phen lời nói của Tô Yên như vậy làm tâm tình nâng cao.
"Có cái gì đâu."
"Em cảm thấy anh thật hết sức tốt a, anh nhìn, công việc nỗ lực như vậy, người lại thông minh như vậy, học cái gì cũng được, bây giờ còn làm cơm cho em ăn, Giang tiên sinh thật là người chồng tốt nhất." Nói lưỡi không xương, quả thực là hạ bút thành văn, bất quá cái này cũng xác thực là lời trong lòng Tô Yên, cô làm người có khi khó tránh sẽ đầu cơ trục lợi, không phải cô khoe khoang, cô có một điểm đặc biệt tốt, đó chính là trước giờ không keo kiệt ca ngợi người khác.
Trên đời này phỏng chừng còn thật có người làm chuyện tốt không cầu báo đáp, nhưng bên cạnh cô không có người như vậy, cô cảm thấy, cho dù là ai, làm một việc gì, lúc nào cũng hi vọng có thể đạt được người khác đồng ý thậm chí là khen ngợi.
Nhất thời Giang Cảnh Xuyên cắt nhỏ thịt cắt càng hăng say, rõ ràng thêm hứng thú.
Tô Yên thấy tình trạng đó vừa lòng cực.
Cô muốn hắn cam tâm tình nguyện vì cô làm chuyện này đó.
Giang Cảnh Xuyên hôm nay đột phá bản thân ngày hôm qua, làm hai món ăn, một món là trứng xào dưa leo, một món là thịt heo xào rau.
Tô Yên nếm thử một miếng, kỳ thật hương vị còn không có ngon như trứng xào cà chua ngày hôm qua, bất quá hai món ăn này đối với Giang Cảnh Xuyên mà nói là rất khó khăn, có thể làm được không khó ăn, đã rất không dễ dàng, cô ăn vài miếng, ca ngợi liên tục không dứt, "Hương vị quá ngon, làm sao bây giờ, nếu sau khi trở về, em không thích ăn món ăn dì đầu bếp làm làm sao bây giờ?"
Giang Cảnh Xuyên biết Tô Yên khoa trương, nhưng vẫn là bị lời này đùa cười.
"Em biết." Tô Yên buông đũa xuống, sát vào Giang Cảnh Xuyên, nói: "Khẳng định là anh chê em béo, muốn dùng loại phương pháp này làm em giảm béo đúng không? Anh làm em ăn không vô món ăn người khác làm, như vậy về sau em có thể ăn ít rất nhiều."
Miệng Tô Yên đặc biệt ngọt, Giang Cảnh Xuyên nào đâu chịu đựng được phiên ca tụng này, "Về sau có thời gian anh sẽ làm cho em."
"Chỉ có thể làm cho em ăn, không thể để người khác phát hiện anh có kỹ năng như vậy." Tô Yên chững chạc đàng hoàng nói.
"Được được được, chỉ làm cho em cùng con gái ăn."
"Không được, con gái cũng không được."
Giang Cảnh Xuyên yêu chết bộ dạng Tô Yên uống dấm nhỏ này, không khí không phải tốt bình thường.
Nếu đã đổ mưa, bây giờ cũng không có biện pháp đi chơi nước, vậy chỉ có thể sớm một chút tắm rửa lên giường vận động.
Vốn là Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên chuẩn bị ở đây mấy ngày, nào biết sáng sớm hôm sau nhận được điện thoại của mẹ Tô.
Tô gia phát sinh một chuyện lớn, chị họ Tô Yên, Tô Vân, so với Tô Yên kết hôn trước một năm, hai nhà cũng xem như môn đăng hộ đối, sau khi kết hôn quan hệ cũng tính hòa hợp, vấn đề mẹ chồng con dâu phổ biến của người Trung Quốc cũng không tồn tại, chính là trước đó không lâu Tô Vân phát hiện chuyện ông xã chân ngoài, cô ấy một đường theo dõi, sau cùng phát hiện thế nhưng là ông xã cùng học sinh của hắn có tình cảm ngoài hôn nhân.
Ông xã Tô Vân là giảng viên đại học, tiền đồ cũng tính sáng chói, tuy rằng nói trọng tâm của Tô gia là Tô Yên, nhưng đối với Tô Vân cũng là phi thường cưng chiều, đời người xuôi gió xuôi nước Tô Vân nào đâu chịu đựng được loại đả kích này, không hề nghĩ ngợi liền nháo đến trường học, còn tìm đến phụ huynh nữ sinh đó chửi mắng một trận, phụ huynh nữ sinh biết chuyện này cũng điên lên, chỉ như vậy, cấp quản lý lãnh đạo trường học đều biết tác phong cá nhân của chồng Tô Vân có vấn đề, ngay cả trên forum của trường học đều đang nói việc này.
Ông xã Tô Vân tức điên, cùng Tô Vân cãi nhau một trận, không chỉ nói muốn ly hôn, còn đánh Tô Vân một trận.
Người chồng trước giờ đối với mình mọi cách cưng chiều thế nhưng bây giờ biến thành loại bộ dạng này, Tô Vân căn bản chịu không nổi, lựa chọn tự sát, còn may cứu đúng lúc, nhặt về một cái mạng.
Giang Cảnh Xuyên nghe Tô Yên nói chuyện này xong không nói hai lời lập tức đặt vé máy bay trở về thành phố A.
Ngồi ở trên máy bay, Tô Yên hỏi: "Chúng ta trở về có thể làm gì?"
Tô Yên không cách nào dung nhập vào đại gia đình Tô gia đó, đối với Tô Vân chỉ có duyên gặp một lần bây giờ cả bộ dạng thế nào đều cảm thấy mơ hồ, thật sự không có biện pháp cảm động lây.
Đương nhiên, cô vẫn là đồng ý quyết định của Giang Cảnh Xuyên, cho dù không có biện pháp cảm động, làm người thân, vẫn là phải ở bên cạnh Tô Vân, chống lưng cho cô ấy.
Chỉ là, cô không xác định Giang Cảnh Xuyên đến cùng có phải là tự nguyện hay không.
Nếu như hắn không phải tự nguyện, trong lòng là rất miễn cưỡng, vậy thì không hay.
Giang Cảnh Xuyên kéo chăn cho cô, ấm giọng nói: "Mẹ vợ đều gọi điện thoại tới, bà biết chúng ta du lịch ở bên ngoài, nếu như không phải chuyện nghiêm trọng, bà sẽ không như vậy, dù sao ở trên hải đảo chúng ta cũng chơi đủ, không bằng trở về nhìn xem tới cùng là tình huống gì, về sau còn nhiều cơ hội cho chúng ta đi chơi."
Hắn vẫn là hiểu rõ người Tô gia, người nhà này không phải có ánh mắt bình thường, tố chất từng người cũng đều không kém, nếu như không phải chuyện nghiêm trọng, mẹ Tô sẽ không gọi cú điện thoại này.
Kỳ thật Giang Cảnh Xuyên cũng hiểu được, chính là việc này không ngoài hai điểm, hoặc là chính là chồng Tô Vân thay đổi thái độ, tuy rằng người Tô gia đối với hắn ta có ý kiến, nhưng cũng không hi vọng thấy hai người ly hôn, cho nên hi vọng hắn có thể giúp đỡ giải quyết chuyện ở trường học của chồng Tô Vân.
Hoặc là chính là người Tô gia lần này là quyết tâm muốn ly hôn, hơn nữa muốn chỉnh chồng Tô Vân, để hắn cùng Tô Yên trở về, bất quá là vì chống lưng cho Tô Vân.
Hắn cũng cẩn thận cân nhắc qua, cảm thấy chuyện này thật sự là quấn không tha, hơn nữa Tô Yên dù sao cũng là người Tô gia, hắn giúp đỡ chị họ của vợ cũng là cần làm.
Giang Cảnh Xuyên nghĩ đến, Tô Yên cũng nghĩ đến, cô cầm tay Giang Cảnh Xuyên, giọng nói êm ái: "Lần này có thể gây phiền toái cho anh. Thật ngại a."
"Em nói cái gì vậy, đều là người một nhà, chị họ em cũng là chị họ anh." Giang Cảnh Xuyên cố ý nghiêm mặt giáo huấn cô, "Về sau không cần cùng anh nói loại lời nói này, có nghe hay không?"
"Dạ, biết rồi, em sai." Tô Yên dựa vào bờ vai Giang Cảnh Xuyên, chậm rãi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Giang Cảnh Xuyên cảm thấy chuyện này có chút khó giải quyết, hắn ngược lại hi vọng Tô Vân quyết tâm muốn ly hôn, như vậy hắn giúp đỡ cũng tương đối thư thái, nếu như là hi vọng hắn giúp đỡ giải quyết chút chuyện ở trường của chồng Tô Vân, hắn có chút không tình nguyện.
Làm người trồng người, dưới tình huống có vợ, còn cùng nữ sinh phát sinh quan hệ không chính đáng, loại người này làm sao làm giáo viên? Dựa vào cái gì làm giáo viên?
Hai người vừa xuống máy bay liền thẳng đến bệnh viện, tuy rằng Tô Vân được cứu kịp thời, nhưng thân thể còn có chút yếu ớt, mấy ngày nay đều nằm ở bệnh viện.
Lúc Tô Yên cùng Giang Cảnh Xuyên xuất hiện ở bệnh viện, thân thích Tô gia đều vây lên líu ríu nói không ngừng, vẫn là ông cụ Tô gia nặng nề khụ một tiếng sau đó những người đó mới nhường ra một con đường.
Ông nội Tô thấy cháu gái cùng cháu rể đều tới, giống như ăn một viên thuốc an thần, ông run rẩy nắm tay Tô Yên, giọng nói có chút bất ổn, "Con đi nhìn xem chị họ con đi."
Tô Yên bị vây tiến vào phòng bệnh, vợ bác cả vừa nhìn đến Tô Yên liền lao đến, ngắn ngủn mấy ngày không có thấy, bà xem ra đều già đi rất nhiều, vợ bác cả nghẹn ngào nói: "Thằng đó thật không phải con người, hại chị con thành như vậy đều không có tới nhìn xem, Tiểu Yên, chị con thiếu chút nữa đã không còn!"
Bác cả ở một bên, ngẩng đầu nhìn Tô Yên một cái, miễn cưỡng cười một tiếng, râu ria lổm chổm, quần áo cũng nhăn nhíu, xem ra chật vật cực kỳ.
Lúc này Tô Yên mới nhìn về phía Tô Vân nằm ở trên giường bệnh, nói là giật nảy mình cũng không khoa trương, trước đó trong tiệc sinh nhật ông ngoại Tần, cô đã thấy qua Tô Vân, lúc đó cô ấy còn nét mặt tỏa sáng, hoàn toàn chính là bộ dạng một người phụ nữ nhỏ hạnh phúc, còn bây giờ, sắc mặt cô ấy có chút vàng, nhìn ốm tong teo, mấu chốt nhất là, trong mắt cô đã mất sáng rỡ, mất sức sống.
Giang Cảnh Xuyên cùng đi vào nhìn thoáng qua liền đi ra, hắn cũng không thích hợp vẫn ngây người ở trong phòng bệnh.
Hắn vừa ra tới thân thích khác liền vây lên.
"Thật là nghiệp chướng, trước kia khi thằng đó vừa mới tới cửa, tôi đã cảm thấy nó không phải thứ gì tốt!"
Ừ, vậy trước kia làm sao không nói sớm. Mặt Giang Cảnh Xuyên mỉm cười, không có lên tiếng, cũng không có gật đầu.
"Thật là hại khổ Tiểu Vân của chúng ta, thật là hư hỏng chán ghét, nữ sinh đó cũng nên bị đuổi học!"
Chuẩn xác mà nói, nữ sinh đó ở một mức độ nào đó cũng là người bị hại. Giang Cảnh Xuyên vẫn là không nói lời nào, có vẻ như nghiêm túc nghe.
"Trước kia tôi đã phát hiện không đúng, thằng đó mặt phấn bóng loáng, rõ ràng đã kết hôn, ăn mặc so với trước khi kết hôn còn muốn chú ý hơn, không phải có quỷ thì là gì?"
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu nhìn một bộ tây trang của mình, suy nghĩ về sau có phải nên mặc đồ cũ một chút hay không.
"Đàn ông bộ dạng đẹp trai có lợi ích gì, chỉ biết hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, nữ sinh đó cũng thật là không biết xấu hổ, biết rõ thằng nhóc đó đã kết hôn, thế nhưng còn có thể cám dỗ nhau, thật không tự trọng!"
Giang Cảnh Xuyên bất đắc dĩ, hắn cũng không thể phẫu thuật thẩm mỹ làm xấu toàn bộ bản thân đi?
Ông nội Tô đi tới, kéo Giang Cảnh Xuyên ngồi xuống, hỏi: "Ở bên ngoài chơi như thế nào, ông nói với mẹ Tiểu Yên, không nên gọi điện thoại cho các con, việc này cũng không phải trời sập xuống."
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu, "Ông nội, phát sinh chuyện lớn như vậy, chúng con nào có tâm tình ở bên ngoài chơi, đều là người một nhà, lúc này khẳng định là muốn họp cùng một chỗ giải quyết vấn đề."
Không thể không nói lời này của Giang Cảnh Xuyên làm những người khác của Tô gia nghe trong lòng miễn bàn có bao nhiêu thoải mái, đặc biệt là đang có người cặn bã như chồng Tô Vân để so sánh, mọi người nhìn Giang Cảnh Xuyên càng là thuận mắt.
Ông nội Tô cũng rất vừa lòng Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, trên mặt cuối cùng nở nụ cười.
"Ông nội, ý định bây giờ là làm sao? Có chỗ nào con giúp được, chỉ cần ông nói." Giang Cảnh Xuyên nhìn một vòng thân thích, tuy rằng bọn họ đều có lòng riêng, nhưng lúc này cũng là thật lòng vì Tô Vân phẫn nộ, "Nếu ông cảm thấy không thoải mái, bây giờ con tìm mấy người đánh cho hắn một trận cho chị họ trút giận đều được."
Ba Tô bây giờ là nhìn con rể nhà mình tại sao càng nhìn càng thích, tiến lên trước, "Cái này cũng không phải không thể, thằng đó thật sự thật quá đáng, phát sinh chuyện lớn như vậy, trong nhà nó thế nhưng một người đều không tới."
"Cảnh Xuyên, con có quen biết luật sư nào không tệ không? Am hiểu xử lý vụ án ly hôn." Ông nội Tô đột nhiên mở miệng, "Cuộc sống này cho dù không sống tiếp được, cũng muốn cho cháu gái ông tranh khẩu khí, nếu như nhà bọn họ đã làm đến nước này, phỏng chừng cũng không có ý định tới cửa nhận sai, ông cũng không chuẩn bị nhận cháu rể này, nhưng có một việc, ly hôn, có thể, nó phải trắng tay ra khỏi nhà."
Giang Cảnh Xuyên trong lòng đã biết trước, chuyện bây giờ nháo lớn, ly hôn có thể tính là lớn nhất trước mắt, hắn suy nghĩ phút chốc, "Con có quen biết luật sư, cho dù không thể trắng tay ra khỏi nhà, cũng có thể cho chị họ tranh thủ ích lợi lớn nhất, dù sao cũng là... Khụ khụ, hắn chân ngoài trước."
"Tiện nghi thằng đó như vậy?" Cô Tô Yên là người đầu tiên không thể nhịn, hiển nhiên là tức giận quá mức.
"Câm miệng!" Ông nội Tô đột nhiên trách mắng nói: "Có phải muốn người ngoài nhìn chuyện cười Tô gia chúng ta mới thoải mái hay không?!"
Ông nội Tô cân nhắc tương đối nhiều, xác thực là rất tức giận, chính là không thể không chú ý mặt mũi toàn bộ người cả nhà, càng đừng nói bây giờ Giang Cảnh Xuyên vẫn là cháu rể, nếu như bị người có lòng kéo ra ngoài gây nên tin tức gì, trên mặt ai cũng rất khó coi.
Giang Cảnh Xuyên nhìn sắc mặt người khác rất khó coi, chủ động tiến lên giải vây, "Cô, cô đừng tức giận hỏng thân thể, vậy không đáng, sự tình này nháo đến nước này, cho dù trường học bên kia không lập tức làm hắn thôi việc, về sau đại khái cũng sẽ không tốt hơn chỗ nào, phụ huynh học sinh nào đâu yên tâm con cái mình bị giáo viên như vậy dạy bảo, khẳng định là sẽ kháng nghị, chúng ta đều không cần động, trường học bên kia tự nhiên sẽ giải quyết tốt."
Xem ra người Tô gia là không tính giúp chồng Tô Vân, hôn nhân này trên cơ bản cũng là xác định ly, trong lòng Giang Cảnh Xuyên thoải mái rất nhiều, đây rõ ràng là cái hố lửa, vẫn ngây người ở trong hố lửa không đi ra ngoài đó xem như là chuyện gì?
Còn may người Tô gia tại thời khắc mấu chốt này không có gây chuyện.
Cùng học sinh của mình phát sinh tình cảm ngoài hôn nhân, người như vậy so với cặn bã đều không bằng, hắn là đàn ông, cũng hiểu rõ đàn ông, bình thường chân ngoài một lần, sẽ có lần thứ hai, đến sau cùng người bị bức điên là ai? Còn không bằng khi phát hiện vấn đề này thì nhanh chóng ly hôn.
Nhìn những người đó IQ đều cao, Giang Cảnh Xuyên rất là vui vẻ yên tâm.
"Cảnh Xuyên nói đúng, chuyện này đã nháo ra, nếu nhà nó có năng lực áp xuống đó là bản lĩnh nhà nó, nhưng hôn nhân này nhất định phải ly." Ông nội Tô nhắm mắt lại, ông đều là người hai chân sắp chôn vào trong đất, đã già còn phải gặp loại chuyện này, trong lòng tích tụ, "Tiểu Vân bên kia mặc kệ là suy nghĩ thế nào, hôn nhân này đều phải ly."
Nhóm thân thích trầm mặc một lát, cho dù trên mặt còn có phẫn nộ, nhưng đều ào ào gật đầu.
Xác thực, nháo đến mức này, con gái nhà mình đều xém chút chết, bên kia cả bóng người đều không có thấy, đặt trên người ai đều muốn thất vọng đau khổ.
Tô Yên ngồi ở một bên, trầm mặc phút chốc hỏi: "Chị, chị khá hơn chút nào không?"
Kỳ thật loại thời điểm này, bất kỳ an ủi nào đều là vô dụng.
Tô Vân quay đầu lại, sâu kín nhìn về phía Tô Yên, âm thanh rất nhẹ rất nhẹ, "Tiểu Yên, em đừng giống như vậy."
Như vậy là như thế nào? Cô ấy không có nói.
Nhưng trên cơ bản Tô Yên có thể đoán được, bất quá, chuyện như vậy vĩnh viễn đều sẽ không phát sinh trên người cô.
"Ừ, chị muốn như thế nào?" Không biết có phải thân thể này bản năng phản ứng quan hệ máu mủ hay không, cô nhìn bộ dạng Tô Vân tiều tụy lúc này, trong lòng cũng rất không thoải mái, "Muốn trả thù không? Em có thể giúp chị."
Cho dù cách Tô Vân làm có kịch liệt bao nhiêu, nhưng làm đàn ông, lúc gặp được loại chuyện này chẳng những không cảm thấy hổ thẹn, còn đánh bà xã bức bà xã tự sát, chỉ là điểm này nên đi chết.
Tô Vân chậm rãi lắc đầu, "Không, ly hôn đi."
Không biết có phải vì chết qua một lần hay không, Tô Vân bây giờ có vẻ rất bình tĩnh.
Nhưng cô càng là như vậy, người bên cạnh càng là đau lòng.
Giang Cảnh Xuyên cùng Tô Yên ở bệnh viện ngây người hơn một giờ sau đó chuẩn bị về nhà, hai người dọc theo đường đi đều không có nói lời nào, trong lòng đều có chuyện.
Về nhà, Giang Cảnh Xuyên đi phòng sách xử lý công việc trước, Tô Yên cầm kim chỉ cùng vải thêu ngồi trong phòng ngủ, cô cần làm chút chuyện để chuyển lực chú ý, vừa vặn đã đáp ứng muốn thêu một chiếc khăn tay cho Giang Cảnh Xuyên, cô nghĩ lại nghĩ, quyết định ở trên khăn tay thêu cây trúc.
Hi vọng Giang Cảnh Xuyên có thể giống như trúc xanh chính trực thanh cao.
Thẳng thắn mà nói, Tô Yên là cực kỳ không tán thành cách làm của Tô Vân, cái khác không tính, vì sao coi nhẹ mạng sống của mình như vậy đây?
Cô không biết trong lòng Tô Vân tới cùng có bao nhiêu thống khổ, nhưng cô dám khẳng định, lúc trước cô gặp thống khổ nhất định so với cô ấy bây giờ nhiều hơn rất nhiều.
Lúc đó cô còn nhỏ như vậy, ở trong bếp qua một buổi tối, khi đi ra ngoài, thấy người thân của mình nằm trong vũng máu vô tri vô giác, không có người biết trong lòng cô là nghĩ thế nào.
Cô không có một khắc nghĩ tới đi chết.
Sinh mạng này có bao nhiêu đáng quý? Vì sao cô phải chết, cô còn có nhiều chuyện chưa có làm như vậy, thế nhưng Tô Vân cũng bởi vì một người đàn ông phí hoài bản thân mình, khi Tô Yên nhìn cô ấy, chỉ có bốn chữ có thể biểu đạt tâm tình của cô, đó chính là giận không tranh đoạt.
Cho dù trước khi Tô Vân tự sát có một giây nghĩ tới người nhà cô ấy, cô ấy đều sẽ không làm chuyện như vậy.
Khi trước tại hậu cung, cô cũng bị rất nhiều ủy khuất, nhưng trước giờ cô đều không có nghĩ tới muốn kết thúc mạng sống của mình, cho dù ở trong lòng rất nhiều người, chết cũng là xong hết mọi chuyện, thống khổ gì đều sẽ không có.
Mạng của cô là bà vú đổi tới, trên thân cô gánh vác mạng người nhà, thay bọn họ sống sót, làm sao có thể chết? Làm sao dám chết?
Giang Cảnh Xuyên xong việc sau đó trở lại phòng ngủ, thấy chính là một cảnh trước mắt này, Tô Yên đang ngồi ở trên ghế, cầm một tấm khăn thêu gì đó, cả người có vẻ an tĩnh cực kỳ, hắn đi qua nhìn, hỏi: "Là cho anh sao?"
Tâm tình Tô Yên vẫn là có chút suy sụp, âm thanh cũng là rầu rĩ, "Dạ."
Cô còn đang nghĩ chuyện Tô Vân, cô rất không hiểu, vì tình gây thương tích, có thể khóc, có thể nháo, thậm chí có thể gây sự om sòm, cái nào đều có thể, nhưng tại sao có thể chết đây?
Vì một người đàn ông như vậy đáng giá sao?
Giang Cảnh Xuyên biết Tô Yên là bởi vì chuyện Tô Vân không vui vẻ, ngồi ở một bên, ấm giọng nói: "Thêu gì vậy?"
"Trúc." Tay Tô Yên đặc biệt xinh đẹp, nhìn cô nhéo kim chỉ thêu qua lại, đối với người yêu tay mà nói, thật là một loại hưởng thụ lớn lao.
"Chị họ em sẽ không có chuyện gì, kỳ thật ly hôn đối với cô ấy mà nói là tốt nhất, đây là cơ hội đào thoát hố lửa, nếu cả một đời đều tốn tại trên người như vậy mới là thống khổ nhất." Giang Cảnh Xuyên nhìn nhìn Tô Yên, lại hỏi: "Chỉ là cách cô ấy làm vẫn là có chút cực đoan, em cảm thấy thế nào?"
Tô Yên tạm nghỉ một chút.
Tình yêu làm người ta trở nên ngu độn vô tri, mất đi lý trí, nếu như đối phương là đáng giá, vậy thì thôi.
Cô vĩnh viễn đều sẽ không bị bất kỳ người nào bất kỳ chuyện gì làm choáng váng đầu óc.
Tô Yên lại tiếp tục dường như không có việc gì thêu khăn tay, cô khẽ cúi đầu, khóe miệng còn ngậm cười, thấp giọng nói: "Trên thế giới này chính là có rất nhiều người vô tri."
Giang Cảnh Xuyên nhìn bộ dáng này của cô, trong lòng có chút khủng hoảng khó hiểu, hắn nhịn không được bắt lấy tay cô, bộ dạng nghiêm túc làm Tô Yên đều sững sờ một chút, "Anh đáng giá."
Đáng giá cái gì?
Đáng giá yêu? Đáng giá tin tưởng? Tô Yên không có hỏi, cô chỉ là cười cười, lời đều không có nói.
Có đáng giá hay không, anh nói không tính, tôi nói không tính, thời gian định đoạt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.