Xem Ra Anh Rất Có Tiền!

Chương 37

Lâm Miên Miên

23/11/2016

Tô Yên đến nửa đêm về sáng sinh bệnh, Giang Cảnh Xuyên vội vàng gọi điện thoại gọi bác sĩ gia đình tới.

Kỳ thật cũng không có gì, bản thân Tô Yên ở trên hải đảo sống không quen, thêm vào thời tiết quá nóng, liền mắc cảm nóng, bác sĩ nói uống chút thuốc điều dưỡng mấy ngày là khỏe.

Sau khi tiễn bác sĩ gia đình đi, Giang Cảnh Xuyên ngồi ở bên giường, trên mặt còn mang vẻ xấu hổ, hắn cảm thấy mình thật sự là rất không làm tròn bổn phận, buổi tối tâm tình Tô Yên có chút suy sụp, hắn cho rằng cô là vì nóng lòng chuyện Tô Vân, thậm chí khi đi ngủ còn kéo cô làm càn một lần, Giang Cảnh Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy mình không phải người.

Bây giờ Tô Yên cảm thấy thân thể rất không thoải mái, làm gì đều không lên tinh thần nổi, nếu vào lúc bình thường, cô thấy Giang Cảnh Xuyên bày ra vẻ mặt như vậy, nhất định sẽ an ủi hắn thật tốt, nói một vài lời dễ nghe, nhưng bây giờ cô thật sự quá khó chịu, hoàn toàn không có tâm tư cùng Giang Cảnh Xuyên nói chuyện, chỉ có thể nhắm mắt lại, hi vọng có thể mau ngủ, như vậy sẽ không khó chịu.

Giang Cảnh Xuyên là rất muốn ở cùng Tô Yên, bất đắc dĩ hắn vừa xuống máy bay, trợ lý bên kia biết hắn trở về, đã gọi mấy cuộc điện thoại hỏi hắn hôm nay có đi công ty hay không, tuy rằng Giang Cảnh Xuyên đem công việc đều hoàn thành, nhưng trong công ty cũng có hạng mục lớn lớn nhỏ nhỏ cần hắn phê duyệt, đi chơi mấy ngày nay lại một lần đọng lại không ít công việc.

Mặc kệ như thế nào, hôm nay hắn đều phải đi công ty nhìn một chút.

Thời gian bị Giang Cảnh Xuyên nhìn chòng chọc quá dài, trong lòng Tô Yên có chút không kiên nhẫn, nhưng còn tính khắc chế vẻ mặt, mở mắt ra đối với Giang Cảnh Xuyên miễn cưỡng cười một tiếng, "Công ty anh khẳng định có chuyện, anh đi xử lý, bên em đều không cần gấp, anh ở đây em còn ngủ không được đâu."

Cô mong bây giờ Giang Cảnh Xuyên rời khỏi còn không được, Tô Yên không biết người khác có phải giống như cô hay không, tóm lại khi cô sinh bệnh, tâm tình sẽ rất kém cỏi, một chút đều không hi vọng thấy có người lúc ẩn lúc hiện trước mặt cô.

"Một mình em ở nhà anh có chút không yên tâm." Giang Cảnh Xuyên nghiêng người dùng làn môi cảm thụ một chút nhiệt độ trên trán Tô Yên, sợ cô sẽ phát sốt.

Cảm thụ môi Giang Cảnh Xuyên có chút khô ráo dán trên trán của mình, Tô Yên rùng mình một cái, lập tức tới một trận an tâm chính cô đều nói không rõ.

Bây giờ cô đều lười phải nâng tay lên đẩy hắn ra, chỉ có thể miễn cưỡng làm mình trấn định tinh thần, cười nói: "Em một mình chỗ nào, trong nhà không có người giúp việc còn có dì Vương sao?"

Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng đúng, cũng không lại xoắn xuýt, hôn mặt Tô Yên một cái, "Vậy anh đến công ty, hôm nay anh sẽ trở về sớm, em ở nhà nghỉ ngơi thật tốt."

"Ừ." Tô Yên khôn khéo gật đầu, sau đó kéo chăn, nhắm mắt chuẩn bị đi ngủ.

Giang Cảnh Xuyên cầm áo vest, nhẹ chân nhẹ tay ra khỏi phòng ngủ, tới xuống dưới lầu, dì Vương đang phân phó dì đầu bếp nấu cháo, thấy Giang Cảnh Xuyên xuống, bà vội vàng nghênh đón, hỏi: "Phu nhân khỏe không?"

Cảm nóng so với cảm lạnh còn làm người khó chịu hơn.

"Ừ, dì Vương, hôm nay trong nhà phiền dì, nếu như phu nhân có chuyện gì dì gọi điện thoại cho tôi." Giang Cảnh Xuyên đối với dì Vương vẫn là rất yên tâm, dù sao là người nhà cũ bên kia.

Dì Vương gật đầu, nghĩ đến cái gì, lại gọi Giang Cảnh Xuyên lại, "Tiên sinh, tôi bảo phòng bếp nấu canh, cậu mang theo giữa trưa có thể uống một chén."

Giang Cảnh Xuyên vẫn là lần đầu tiên đụng phải loại chuyện này, cau mày, "Cái này là?"

Dì Vương đem hộp giữ nhiệt giao cho Giang Cảnh Xuyên, kéo hắn qua một bên, nhỏ giọng nói: "Trước kia phu nhân đã nói, muốn chuẩn bị có thai tối thiểu cũng phải nửa năm, tiên sinh, cậu đừng lo mùi vị canh này, tôi đều là bảo phòng bếp chiếu theo khẩu vị của cậu mà làm. Bảo đảm uống ngon."

Chuẩn bị có thai?

Giang Cảnh Xuyên trong nháy mắt mờ mịt, nhìn vẻ mặt tươi cười của dì Vương, hắn cực kỳ gian nan hỏi han: "Dì xác định cái này là phu nhân phân phó?"

Dì Vương gật đầu, chuẩn bị có thai không riêng gì là chuyện của phụ nữ, đàn ông cũng phải tham dự, bà suy nghĩ một chút, chuyện này là thế nào đều quấn không tha Giang Cảnh Xuyên, còn không bằng nói cho hắn biết, như vậy trong lòng hắn cũng có chuẩn bị, lại nói, bà cảm thấy tuổi Giang Cảnh Xuyên cũng không nhỏ, trước kia Tô Yên cũng đã nói, tránh thai là chủ ý của cô ấy, thấy rõ Giang Cảnh Xuyên vẫn là rất tôn trọng cô ấy, nói ra sự việc này với Giang Cảnh Xuyên, chỉ có tốt, không có xấu.

Giang Cảnh Xuyên đang mờ mịt sau đó lông mày giãn ra, khóe miệng cũng chậm rãi giơ lên, muốn nói hắn không muốn làm ba tuyệt đối là nói dối, chỉ là hắn cảm thấy chuyện sinh đứa nhỏ, vẫn là phải tôn trọng Tô Yên, còn bây giờ, khi hắn đều chuẩn bị tốt để tránh thai ít nhất hai năm, dì Vương đột nhiên nói một việc như vậy, tâm tình Giang Cảnh Xuyên nhất thời tốt rất nhiều.

Xem ra trong lòng Tô Yên vẫn là có chuẩn bị, xác thực là cần chuẩn bị mang thai, việc sinh đứa nhỏ không nóng lòng nhất thời, nhưng bây giờ chỉ là biết Tô Yên có ý niệm này, cũng đã đủ hắn vui vẻ rất lâu.

Dì Vương vừa nhìn phản ứng của Giang Cảnh Xuyên liền biết mình đoán đúng, cũng đúng, hiện tại tình cảm giữa tiên sinh cùng phu nhân càng lúc càng tốt, tuổi tiên sinh lại không nhỏ, làm sao có thể không mong đợi đứa nhỏ, nghĩ tới đây, dì Vương tiếp tục nói: "Phu nhân tuổi còn nhỏ, nhưng trong lòng đều rõ, là người có chủ kiến, bây giờ tôi nhìn tình cảm tiên sinh cùng phu nhân tốt như vậy, thật là vui vì hai người."

Giang Cảnh Xuyên toét môi cười, "Dì Vương chuyện này phiền dì." Nghĩ đến cái gì, Giang Cảnh Xuyên lại nhịn không được bổ sung nói: "Bất quá chuyện này tạm thời không cần nói cho nhà cũ bên kia, dì cũng biết, ông bà cụ lớn tuổi, khó tránh đối với loại chuyện này có mong đợi, đừng tăng thêm áp lực cho phu nhân."

Dì Vương bây giờ thật cảm thấy vận khí của Tô Yên không phải tốt bình thường, bà xem như nhìn Giang Cảnh Xuyên lớn lên, phương diện nhân phẩm cùng năng lực làm việc là tuyệt đối không có vấn đề, bây giờ còn săn sóc như vậy, còn không phải sao, nếu như nhà cũ bên kia biết bọn họ đang chuẩn bị có thai, có thể không có mong đợi sao? Đến lúc đó cho dù là vô tâm, cũng sẽ cho Tô Yên một vài áp lực, dì Vương cười phá lệ vui vẻ, "Vẫn là tiên sinh nghĩ chu đáo."

Giang Cảnh Xuyên cầm theo hộp giữ nhiệt lên xe, lúc đang nghĩ chuyện chuẩn bị có thai, điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Thế nhưng là mẹ vợ gọi tới, chẳng lẽ bên kia lại có chuyện gì?

Hắn nhận điện thoại, vừa mới gọi một tiếng mẹ, đầu kia tựa hồ đè thấp âm thanh, "Cảnh Xuyên à, bây giờ con tiện nghe điện thoại không?"

Giang Cảnh Xuyên ngẩng đầu nhìn thoáng qua tài xế lái xe, cười nói: "Mẹ nói đi, con nghe."

"Mẹ cũng không có chuyện khác, đêm qua mẹ cùng ba con thương lượng một chút, chuyện Tiểu Vân, bằng không con đừng quan tâm." Ba Tô mẹ Tô chỉ có một cô con gái, trong lòng tự nhiên là hướng đến con gái và con rể, "Chuyện này cũng không phải tốt lành gì, quan tâm nhiều không được thứ tốt thì thôi, nếu không có xử lý tốt một chút, miễn cho bị oán trách, con nói phải hay không?"

Ba Tô mẹ Tô cũng đau lòng cháu gái, chỉ là cháu gái cũng thua kém con gái và con rể, hai vợ chồng nghĩ, con rể này cũng không phải người bình thường, chuyện này nếu chuốc nhiều, truyền đi đối với con rể cũng không tốt.

Giang Cảnh Xuyên dở khóc dở cười, lập trường của mẹ Tô ba Tô là tốt, chẳng qua ngày hôm qua hắn đều đã đáp ứng ông nội Tô giới thiệu luật sư, chuyện này liền quấn không tha, hắn ấm giọng nói: "Mẹ, chuyện của chị họ không phải khó giải quyết như mẹ nghĩ đâu, hơn nữa ngày hôm qua bác trai bác gái còn đặc biệt nói với con, chỉ cần giới thiệu một luật sư uy tín là được, đây đều là người một nhà, bây giờ ra chuyện như vậy, con cùng Tiểu Yên có thể giúp tự nhiên là muốn giúp, bằng không chị họ sẽ rất thất vọng đau khổ a."

IQ đa số người Tô gia đều cao, cho dù không thể cho Giang gia thêm hoa trên gấm, nhưng chí ít là sẽ không thêm loạn, việc này đã phi thường không tệ.

Đương nhiên cái này cũng là do người Tô gia suy tính tương đối xa, về sau Tô Yên sinh đứa nhỏ, mặc kệ trai hay gái, đây đều là người thừa kế Giang gia, cũng có một nửa là từ dòng máu Tô gia, đó thật không phải thân bình thường, mặc kệ khi nào, đều không thể liên lụy đến Giang gia, này cơ hồ là một quy tắc chết trong lòng mỗi người Tô gia.

Nếu như Giang Cảnh Xuyên bởi vì chuyện Tô gia mà bị người nghị luận, bị thiệt thòi còn không phải con gái nhà bọn họ?

Trên một điểm này, người Tô gia có thể nói là đồng tâm hiệp lực chưa từng có.

Giang phu nhân là con gái nhà bọn họ, về sau người thừa kế Giang gia cũng là con cháu nhà bọn họ, chỉ cần biết rõ quan hệ lợi hại này, cả đám người này đều không đần.

Mẹ Tô nghe Giang Cảnh Xuyên nói như vậy một phen, cùng ba Tô liếc nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy vui vẻ yên tâm, cho dù nói là trong tình cảnh này, vậy cũng đủ.

"Cảnh Xuyên con có lòng này là được, nếu như có chỗ nào khó xử, nhất định con phải nói ra, trong lòng mẹ cùng ba con là hướng về các con." Mẹ Tô xoay chuyển lời nói, "Tiểu Yên tuổi còn nhỏ, tính tình cũng là bị chúng ta làm hư, nếu như con bé có gì không đúng, còn xin nhờ con dạy bảo nó."

Còn thật không phải sẽ nói chuyện bình thường, Giang Cảnh Xuyên ở trong lòng nghĩ như vậy, "Mẹ, Tiểu Yên rất tốt, cả nhà con đều rất thích cô ấy."

Mẹ Tô nghe lời này trong lòng an ủi không ít, không ngừng nói, "Vậy thì tốt vậy thì tốt."

Giang Cảnh Xuyên vốn là muốn nói cho mẹ Tô chuyện Tô Yên sinh bệnh, nhưng lời nói đến bờ môi lại nuốt trở vào, bây giờ người Tô gia đều đang vì chuyện Tô Vân nhức đầu, địa vị Tô Yên tại Tô gia hắn cũng biết, cô sinh bệnh còn thật không phải chuyện nhỏ, đến lúc đó ba Tô mẹ Tô khẳng định là muốn qua thăm, vẫn là không cần phiền toái như vậy.

Sau khi mẹ Tô giống như mẹ ruột dặn dò Giang Cảnh Xuyên bình thường chú ý thân thể vài lần, rốt cuộc cúp điện thoại.

Tâm tình tốt của Giang Cảnh Xuyên vẫn duy trì đến khi vào phòng làm việc sau đó liền im bặt ngừng lại, bởi vì Vương Tư Kỳ đang ở phòng khách chờ hắn, lần này hắn cũng tránh không được.

Nếu như Vương Tư Kỳ không phải phần tử khả nghi sẽ phá hoại hôn nhân của hắn, Giang Cảnh Xuyên vẫn là rất vui vẻ cùng cô làm bạn bè bình thường.

Chuẩn xác mà nói, trừ bạn bè đặc biệt thân thiết, Giang Cảnh Xuyên cùng người ta kết giao đều là bảo trì chính xác nguyên tắc này, chỉ cần không phá hoại đến cuộc sống của hắn, hết thảy đều dễ nói.

Hiển nhiên bây giờ Vương Tư Kỳ đã không còn trong danh sách bạn bè, Giang Cảnh Xuyên không biết người khác sẽ nhìn hành động của hắn thế nào, dù sao hắn là cảm thấy, giao tình giữa hắn cùng Vương Tư Kỳ vốn không sâu, bây giờ đối mặt một phần tử khả nghi như vậy, nếu hắn không rời xa, ngồi chờ cô nháo chuyện thiêu thân, vậy thì thật sự là quá ngu xuẩn.

Hắn có tâm tình giải quyết Trầm Bồi Nhiên, đó là bởi vì Trầm Bồi Nhiên cùng Tô Yên xác thực từng có quá khứ, không xử lý, không giải quyết, cái cửa này liền trở ngại.

Nhưng giữa hắn cùng Vương Tư Kỳ có gì? Cái gì đều không có!

Giang Cảnh Xuyên là nghĩ lạnh lùng như vậy, Vương Tư Kỳ nhìn cũng không đần, lúc nào cũng sẽ nghĩ rõ ràng, về sau gặp mặt còn có thể chào hỏi là không tệ, bây giờ cô lại một lần nữa xuất hiện tại phòng làm việc hắn, Giang Cảnh Xuyên thật lòng bất đắc dĩ, hơn nữa có chút phiền chán.

Vương Tư Kỳ nhìn Giang Cảnh Xuyên tới, đứng dậy đi về phía hắn, cười dịu dàng nói: "Anh rồi về à? Trước đó thấy anh thể hiện tình cảm trong vòng bè bạn, hôm nay vừa vặn đi ngang qua, không có nghĩ đến trợ lý của anh nói anh hôm nay sẽ tới, em liền thử thời vận."

Cô nói chuyện giọng nói cùng vẻ mặt đều tự nhiên như vậy, Giang Cảnh Xuyên suýt nữa đều cho rằng chuyện ngày đó trong phòng làm việc đều là ảo giác của hắn.

Giơ tay không đánh khuôn mặt người tươi cười, Giang Cảnh Xuyên chỉ là nhàn nhạt gật đầu, cũng không nói lời nào.

Vương Tư Kỳ có chút gánh không được, cắn nhẹ đầu lưỡi một chút, trên mặt cười càng vui vẻ, "Có quà hay không?"

Giang Cảnh Xuyên nhìn cô chòng chọc, lắc đầu, "Không có."

Hắn trước giờ đều không phải loại người đi một nơi du lịch, liền mua thật nhiều đặc sản địa phương, trở về phân cho bạn bè họ hàng.

Cho dù hắn xuất ngoại một chuyến, cũng tối đa mang chút quà cho người trong nhà, Tùy Thịnh đều không có đãi ngộ này.



Vương Tư Kỳ cũng biết hắn sẽ không mang, cũng không có trông ngóng hắn mang, cười tít mắt nói: "Không có mang quà, giữa trưa mời ăn cơm?"

Giang Cảnh Xuyên có chút bội phục Vương Tư Kỳ, thế nhưng có thể cho rằng chuyện gì đều không có, tiếp tục dụng tâm kín đáo cùng hắn làm bạn bè, đúng, cô chính là dụng tâm kín đáo, Giang Cảnh Xuyên là cho dù ra sao đều không thể đem một cái ** để ở bên cạnh mình, hắn trầm giọng nói: "Tư Kỳ, bây giờ tôi đã kết hôn, sợ rằng không thể cùng cô ăn cơm."

Khóe miệng Vương Tư Kỳ co giật, "Không đến mức đó đi? Sau khi kết hôn anh không cần bạn bè?"

"Không phải." Giang Cảnh Xuyên một tay đút trong túi quần, tươi cười trên mặt cực kỳ nhạt, "Tôi nhận thấy sau khi kết hôn, người khác giới là phân làm hai loại, một loại là có thể tiếp tục kết giao, một loại là cần giữ một khoảng cách."

Vương Tư Kỳ không có nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên sẽ trực tiếp như vậy, cô thu liễm tươi cười, hỏi: "Vậy em là loại nào?"

"Tư Kỳ, tôi có thể thẳng thắn nói với cô, tình cảm giữa tôi cùng phu nhân tôi rất tốt, cho dù trước kia cô ấy đã làm gì, với tôi mà nói đó đều là quá khứ, nếu như người có lòng muốn dùng quá khứ của cô ấy uy hiếp cô ấy, hoặc giả tôi, tôi sẽ phụng bồi tốt." Giang Cảnh Xuyên không hiểu rõ Vương Tư Kỳ tới cùng là suy nghĩ gì, nếu như hắn thích cô, tám trăm năm trước đã ở bên nhau, chẳng lẽ cô muốn dùng chút chuyện của Tô Yên cùng Trầm Bồi Nhiên để làm vũ khí?

Buồn cười hay không? Hắn sở dĩ có thể cùng Tô Yên hòa hảo, có nghĩa là hắn căn bản sẽ không để ý, cô chẳng lẽ không suy nghĩ, chuyện cô có thể tra được, hắn thăm dò không ra sao?

Có vài phụ nữ thích coi đàn ông như thằng đần độn, điểm này Giang Cảnh Xuyên đặc biệt chán ghét.

Vương Tư Kỳ thầm nghĩ, lời đều nói đến mức này, cô lại lấy thân phận bạn bè tự cho mình là đúng, cũng có chút giả dối, liền không tiếp tục che giấu, có chút không cam tâm nhìn về phía Giang Cảnh Xuyên, "Cho nên? Anh là muốn nói với tôi, tốt nhất không cần mộng giữa ban ngày?"

"Không." Giang Cảnh Xuyên lãnh khốc nói: "Không quan hệ tới cô, cô làm mộng gì đều không liên quan tới tôi, tôi chỉ có một điểm, đó chính là đừng mưu toan làm chút chuyện gì thử giới hạn cuối của tôi."

"Vậy tốt." Vương Tư Kỳ cũng quyết định bình nứt không sợ bể, thái độ Giang Cảnh Xuyên đã đủ rõ ràng, về sau hắn cũng sẽ không cùng cô làm bạn bè, có thể đều sẽ không lại phản ứng cô, cô dứt khoát làm mình càng thêm thoải mái một chút, đứng dậy cầm lấy túi, hướng Giang Cảnh Xuyên cười một tiếng, "Vừa vặn tôi muốn nhìn xem giới hạn cuối của anh là gì."

Giang Cảnh Xuyên tại lúc cô rời khỏi, đột nhiên gọi cô lại, "Vương Tư Kỳ, cho dù không có Tô Yên, cũng sẽ không là cô, cho nên cô đừng tiếp tục lãng phí thời gian trên người tôi, cũng đừng làm chuyện ngu xuẩn gì, bởi vì tôi đối với phụ nữ khác, thật sự không có kiên nhẫn."

Vương Tư Kỳ cười cười, đầu cũng không quay lại đi mất.

Hắn không có kiên nhẫn, cô đương nhiên biết.

Chỉ là cô bây giờ cũng không có kiên nhẫn tiếp tục làm một vai phụ.

Sau khi Vương Tư Kỳ đi, Giang Cảnh Xuyên liền tập trung vào trong công việc, đến khi sắp chiều, hắn nhận được tin nhắn WeChat của Tô Yên.

Tô Yên: "Có đang làm việc giỏi không?"

Nói gì vậy? Chẳng lẽ thân là một tổng giám đốc sẽ đục nước béo cò?

Giang Cảnh Xuyên: "Đương nhiên."

Bây giờ tốc độ trả lời tin nhắn của Tô Yên rất nhanh: "Anh đã làm việc giỏi, vì sao có thời gian nhìn điện thoại di động trả lời tin nhắn của em?"

Giang Cảnh Xuyên bật cười không thôi, có phải người bệnh đều. . . Ừ, dễ thương như vậy hay không?

Cô có thể chỉ là muốn di chuyển lực chú ý cho nên bới móc hắn?

Giang Cảnh Xuyên: "Anh đang làm việc giỏi rất nhiều, cũng có đang nhớ em rất nhiều."

Hắn bây giờ xem như hiểu được, lúc nào bạn gái cũ trước kia cũng cảm thấy hắn không lãng mạn, nói chuyện đều cứng rắn, lúc đó hắn không thấy mình có gì sai, bởi vì cách hắn nói chuyện vẫn đều là như thế, bây giờ hắn hiểu được, một người IQ không thấp, khi gặp được người chân chính thích, giờ phút này lời nói ra ngoài đều đủ ngán.

Không có EQ thấp hay không thấp, chỉ có có thích hay không mà thôi.

Tô Yên lần này trả lời tin nhắn chậm rất nhiều: "Kẻ lừa đảo, nhớ em tại sao không gọi điện thoại gửi tin nhắn cho em?"

Aizzz.

Người bệnh là dễ thương khá nhiều, nhưng đồng thời cũng khó hầu hạ khá nhiều.

Giang Cảnh Xuyên cảm thấy mặc kệ hạng mục lại khó giải quyết, đều không có khó bằng môn học bà xã huyền ảo này, hắn suy tư trả lời tin nhắn: "Kẻ lừa đảo sợ quấy rầy đến em đi ngủ nghỉ ngơi, dù sao tâm trạng rời giường của Giang phu nhân không phải người bình thường chịu đựng được."

Tô Yên làm tổ ở trên giường, nhìn tin nhắn này, phì cười.

Cùng Giang Cảnh Xuyên lấy hình thức WeChat cãi nhau sau đó Tô Yên không đầy một lát lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, để điện thoại di động xuống lần nữa chìm vào giấc ngủ.

Bình thường uống loại thuốc cảm này đều rất dễ dàng mệt, chỉ muốn ngủ.

Khi Giang Cảnh Xuyên chuẩn bị về sớm, lại một khách không mời mà đến.

Trợ lý đi vào, vừa nhìn Giang Cảnh Xuyên đều đang thu dọn mọi thứ, do dự mở miệng, "Giang tổng, có người tìm anh, nói là thân thích của anh, muốn gặp không?"

Thân thích? Ai a?

"Hắn nói hắn họ Vương, là anh rể anh."

Một câu này của trợ lý thật là làm Giang Cảnh Xuyên chán ghét, hắn nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là người chồng cặn bã đó của Tô Vân, còn anh rể?

Giang Cảnh Xuyên tự nhiên là không muốn cùng cặn bã như thế nói chuyện, nhưng bây giờ người đã chặn ở phía dưới, nếu như hắn không đi gặp, có thể gây chuyện hay không đều là khó nói đâu.

Trên tay Tô Vân cũng không biết có chứng cứ cụ thể phía bên người nam chân ngoài hay không, đến lúc đó thật bởi vì chuyện phân chia tài sản nháo lên tòa án, không có chứng cứ xác thực đối với Tô Vân mà nói cũng bất lợi, Giang Cảnh Xuyên suy nghĩ một chút liền gật đầu, để người đó lên, trợ lý vừa đi ra phòng làm việc, Giang Cảnh Xuyên mở điện thoại di động để ở một bên bắt đầu ghi âm.

Phòng trước khỏi họa, họ Vương đó, khẳng định không nghĩ đến hắn sẽ ghi âm.

Vương Vĩnh Thịnh cũng là tới thử thời vận, không có nghĩ đến Giang Cảnh Xuyên thật nguyện ý gặp mình, khi trợ lý dẫn Vương Vĩnh Thịnh đi vào, Giang Cảnh Xuyên lại một lần nữa tin tưởng kinh nghiệm giáo huấn của lão tổ tông - người không thể xem bề ngoài.

Xác thực, là giảng viên đại học, cho dù đến lúc này, trên mặt Vương Vĩnh Thịnh như cũ mang nụ cười ôn hòa gió xuân lướt qua mặt, mặc sơ mi trắng, một cặp mắt kiếng gọng vàng, xem ra cũng là tuấn tú lịch sự.

Giang Cảnh Xuyên không quá hiểu được dụng ý Vương Vĩnh Thịnh tới, lẽ nào hắn ta cho rằng hắn sẽ giúp hắn ta sao? Vương Vĩnh Thịnh đâu có ngu.

"Tiểu Giang a." Vương Vĩnh Thịnh ngồi xuống, nhìn sắc mặt Giang Cảnh Xuyên, trong lòng cũng có chút hốt hoảng, bất quá toàn bộ Tô gia, ai hắn đều không sợ, chỉ sợ Giang Cảnh Xuyên, người Tô gia bất quá chính là ỷ vào dựa vào Giang gia cho nên mới dám không kiêng nể gì như vậy, mặc dù biết lần này tới có thể cũng là vô dụng, nhưng nếu như cái gì đều không làm, trong lòng hắn càng không có tư vị.

Giang Cảnh Xuyên chỉ là gật đầu, bận tối mắt mà vẫn thong dong nhìn hắn ta.

"Mấy ngày hôm trước chị anh nói anh cùng Tiểu Yên đi chơi, tại sao đã về sớm như vậy?" Vương Vĩnh Thịnh cũng không đần, sẽ không chủ động đem đề tài dẫn lên người Tô Vân, không chờ Giang Cảnh Xuyên trả lời, hắn liền cảm khái nói: "Tôi là thật hâm mộ anh a, tuy rằng bình thường Tiểu Yên không thế nào thích nói chuyện, nhưng tính tình cũng không kém, có khi tôi còn thật hoài nghi Tiểu Yên cùng Tiểu Vân có phải hai chị em hay không, tại sao kém nhiều như vậy?"

Làm anh rể, đánh giá vợ mình cùng cô em vợ như vậy, thích hợp sao?

Giang Cảnh Xuyên cũng không nói chuyện.

Cũng may IQ của Vương Vĩnh Thịnh vẫn còn, biết trước mặt Giang Cảnh Xuyên đánh giá Tô Yên như vậy không hay, hắn rất nhanh không đề cập nữa, bắt đầu tố khổ, "Tôi biết ngày hôm qua các người khẳng định đều đi bệnh viện, không cần nói, khẳng định đều nói là tôi không phải, tôi cùng Tiểu Vân cũng là bạn cùng trường, cũng là yêu đương vài năm, nếu như tôi không quý trọng cô ấy, sẽ cùng cô ấy kết hôn sao? Chỉ là anh không biết, chị anh ấy à, trước khi kết hôn sau khi kết hôn hoàn toàn là hai người, cô ấy ở trong nhà cái gì đều không làm, mỗi ngày tôi dạy học mệt mỏi muốn chết, về nhà chỉ muốn ăn miếng cơm nóng, cái này không quá phận đi, kết quả vừa trở về, cô ấy cái gì đều không làm, chỉ nằm ở trên ghế sofa chơi."

"Trước hôn nhân cô ấy còn làm dáng một chút, sau hôn nhân cái gì đều không làm, cái này có thể trách tôi sao, một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng a!" Thấy Vương Vĩnh Thịnh đây là chuẩn bị mở ** đại hội, Giang Cảnh Xuyên đúng lúc nói sang chuyện khác, hỏi: "Vậy anh cùng nữ sinh đó tới cùng là chuyện thế nào? Có phải thật hay không?"

Vương Vĩnh Thịnh nhìn Giang Cảnh Xuyên một cái, biết chuyện này là giấu không được, chỉ kiên trì gật đầu, "Chính là đừng trách tôi, nữ sinh đó quấn tôi, mỗi ngày gửi tin nhắn cho tôi, Tiểu Giang, anh cũng là đàn ông, bây giờ có cô gái trẻ tuổi xinh đẹp còn hiểu chuyện xuất hiện, anh có thể bảo đảm mình một chút đều không động lòng sao? Tôi thật không có muốn cùng chị anh ly hôn, dù sao tôi đối với cô ấy vẫn là có tình cảm rất sâu, nhưng cô ấy ngược lại, trực tiếp nháo đến trường học, còn không để tôi làm người sao?"

"Anh là muốn ly hôn sao?" Giang Cảnh Xuyên biết, nếu như Vương Vĩnh Thịnh không muốn ly hôn, hắn ta không đáng nói với hắn mấy lời này.

Vương Vĩnh Thịnh cố ý than thở một hơi, dùng giọng nói phi thường trầm trọng mà tiếc nuối nói: "Đến một bước này không thể không ly hôn, đứa bé đó tuổi còn nhỏ, ngày hôm qua tôi cùng ba mẹ cô bé đã nói chuyện, so với Tiểu Vân, cô bé cơ hồ vẫn là đứa bé, tôi dù sao cũng phải chịu trách nhiệm."

Giang Cảnh Xuyên là nghe hiểu toàn bộ, Vương Vĩnh Thịnh muốn cùng Tô Vân ly hôn, ngược lại cùng nữ sinh cùng một chỗ, như vậy, phụ huynh nữ sinh sẽ không tố cáo hắn, trên cơ bản là đem tổn thất xuống đến thấp nhất, nói không chừng Vương Vĩnh Thịnh bây giờ đối với nữ sinh này vẫn là có tình cảm, so với Tô Vân đã sớm phiền chán, hiển nhiên nữ sinh trẻ tuổi xinh đẹp lại hiểu chuyện càng được hắn thích.

"Ừ, sau đó thì sao?" Vương Vĩnh Thịnh vẫn là không có nói ý chính.

"Tiểu Giang, tôi cùng anh trước kia chung sống cũng tính khoái trá, đều là đàn ông tôi nghĩ anh cũng có thể lý giải nỗi khổ tâm cùng thân bất do kỷ của tôi, tôi không phải tới cầu anh cái gì khác, chuyện công việc trường học tôi không khó xử anh, tôi không có tham lam như vậy, chỉ hi vọng anh có thể đứng lập trường trung lập là được, hôn nhân của tôi cùng Tiểu Vân đi tới nông nỗi hôm nay, hai chúng tôi đều có sai, khẳng định không phải vấn đề một cá nhân, anh nói đúng không, có thể hòa bình ly hôn là tốt nhất, dù sao vợ chồng một hồi, tôi cũng sẽ không trách cô ấy gây chuyện."

Chuyện này nếu như đặt trên người người khác, có thể sẽ không quan tâm, ngay từ đầu Giang Cảnh Xuyên cũng là nghĩ như vậy, giới thiệu một vị luật sư là đủ, nhưng sau khi hắn nghe Vương Vĩnh Thịnh nói này đó, hắn thay đổi chủ ý, ông nội Tô nói đúng, ly hôn đương nhiên có thể, nhưng phải trắng tay ra khỏi nhà.

Hắn xem như hiểu được, bây giờ người gấp gáp ly hôn nhất là Vương Vĩnh Thịnh, hắn một ngày không ly hôn, phụ huynh nữ sinh có thể nháo hắn một ngày, nếu như trong lúc mấu chốt này, bọn họ tố cáo hắn, trên cơ bản tiền đồ của Vương Vĩnh Thịnh bị hủy.

Loại chuyện ly hôn vì chân ngoài trong hôn nhân này là bình thường, nhưng cùng học sinh lẫn vào nhau, lại bị phụ huynh học sinh tố cáo dụ dỗ cái gì, Vương Vĩnh Thịnh cũng xong rồi.



Vương Vĩnh Thịnh khẳng định cũng là trải qua phân tích sau đó mới quyết định cái này.

"Vương tiên sinh, tôi hỏi anh một vấn đề." Giang Cảnh Xuyên đột nhiên nghiêm túc, Vương Vĩnh Thịnh cũng không tự giác khẩn trương.

"Chị họ có công việc không?"

"Có."

"Công việc gì?"

"À, giám đốc tài chính, thế nào?"

Giang Cảnh Xuyên đứng lên, trên cao nhìn xuống nhìn Vương Vĩnh Thịnh, "Theo tôi được biết, công việc của chị họ cũng không thanh nhàn, đương nhiên đãi ngộ tiền lương cũng rất khả quan, nhà các người bây giờ cũng là trong nhà chị họ cho tiền đợt đầu, thậm chí bây giờ cũng là chị họ trả góp nhà, trong loại tình huống này, anh hi vọng chị họ vào lúc tan việc, chạy đến siêu thị hoặc chợ mua thức ăn nấu cơm cho anh? Vương tiên sinh, công việc của anh bận rộn, công việc của chị họ cũng không nhẹ nhõm."

Mặt Vương Vĩnh Thịnh nhất thời một chút trắng một chút màu, khó coi cực kỳ.

"Vương tiên sinh, tôi biết anh là hi vọng tôi không cần ra tay, nhưng anh cũng biết, Tô Vân là chị họ của vợ tôi, bây giờ cũng là chị họ của tôi, anh nói, chị họ nhà mình gặp được loại chuyện này, tôi đây làm em rể, có thể làm ngơ đứng nhìn sao?"

Vương Vĩnh Thịnh cũng là tới thử thời vận, thấy Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, tuy rằng trong lòng tức giận, nhưng vẫn là kiêng kỵ thân phận đối phương, chỉ có thể đứng dậy, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Vậy tôi cáo từ."

Hắn không tin luật pháp còn thật có thể làm hắn trắng tay ra khỏi nhà, tối thiểu tài sản song phương chia đều năm năm đi.

Giang Cảnh Xuyên rất là cảm khái, vận khí Tô Vân không tốt, nhưng cũng không tính kém, chí ít bây giờ có cơ hội thoát đi hố lửa.

Có người nói qua, đàn ông chân ngoài là bản năng, Giang Cảnh Xuyên đối với lời này không đồng ý cũng không phủ nhận, bởi vì mỗi người đều theo đuổi mới mẻ, hắn cũng không ngoại lệ, chính là ý thức trách nhiệm đạo đức phải ở trên bản năng.

Như trên thế giới này, có một vài phụ nữ mỹ mạo vóc người đẹp, rất nhiều đàn ông cho dù nhìn thêm hai mắt, đó cũng là đối với cái đẹp theo đuổi cùng thưởng thức, nhưng cũng có bộ phận người có ý nghĩ xấu, chẳng lẽ bởi vì bộ phận người tư tưởng bẩn thỉu này, liền kết luận đàn ông bẩm sinh là như thế sao?

Con người nếu như không thể khống chế hành vi của mình, cùng súc sinh có gì khác biệt?

Giang Cảnh Xuyên cảm thấy Tô gia thật phải chúc mừng một chút, con gái nhà mình thoát đi hố lửa, thật nên vui, ngược lại ba mẹ nữ sinh đó, chính là trơ mắt nhìn con gái nhảy vào hố lửa.

Ở trên đường trở về, Giang Cảnh Xuyên gọi điện thoại cho bác Tô, nói rõ mục đích, "Con đã nhờ bạn bè liên hệ vị luật sư đó, là nhân tài kiệt xuất trong vòng giao tiếp, hôm nay Vương tiên sinh tới tìm con, đối thoại của hai người con cũng cho ghi âm, bất quá bác cả, con kiến nghị các người thu thập thêm một vài chứng cứ Vương tiên sinh chân ngoài, đến lúc đó đối với chúng ta là rất có lợi."

Bác Tô vội vàng cảm ơn không thôi, thở dài: "Từ này về sau còn không biết làm sao bây giờ đâu."

Xác thực, cho dù người Tô gia về chuyện này tự hiểu rõ như thế nào, nhưng dưới hoàn cảnh này, tuy rằng ly hôn là chuyện bình thường, nhưng cũng không chịu nổi người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.

Giang Cảnh Xuyên muốn an ủi bác Tô một chút, hơn nữa khuyên giải an ủi ông, ly hôn không phải chuyện gì xấu, thay vì cùng người như vậy cùng chung cả đời làm mình chán ghét, còn không bằng một mình đâu, nhưng hắn lại cảm thấy, lấy thân phận của hắn, nói này đó thật sự không thích hợp, chỉ có thể khuyên giải an ủi mấy câu liền cúp điện thoại.

Khi Giang Cảnh Xuyên về nhà chuẩn bị cùng Tô Yên nói chuyện này, phát hiện Tô Yên tựa hồ bệnh càng nghiêm trọng, dì Vương ở một bên gấp đến đầu đầy mồ hôi, "Buổi chiều phu nhân uống một chén cháo, lúc đó còn khỏe, vừa mới phun hết ra ngoài!"

Giang Cảnh Xuyên vội vàng ngồi ở bên giường, xác thực sắc mặt Tô Yên xem ra so với buổi sáng càng kém, lúc này cũng không nên đưa đến bệnh viện đi, bác sĩ gia đình cũng thích hợp.

Sau một phen kiểm tra, không có phát hiện cần truyền dịch hoặc giả cần thiết phải đi bệnh viện, bác sĩ nói đây là đường ruột dạ dày không thích ứng dẫn tới hiện tượng phản xạ, tình huống không tính nghiêm trọng, nghe bác sĩ hết lần này đến lần khác bảo đảm sau đó Giang Cảnh Xuyên mới yên tâm.

Mặc dù biết bệnh của Tô Yên cùng chuyện Vương Vĩnh Thịnh Tô Vân không có nửa điểm quan hệ, nhưng hắn vẫn là giận lây.

Cảm thấy nếu như không phải vì việc này, lúc này bọn họ còn ở hải đảo, nói không chừng Tô Yên sẽ không sinh bệnh.

Giang tiên sinh rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Cho dù là người làm bằng sắt, sinh bệnh cũng sẽ yếu ớt, càng huống chi là Tô Yên, cô khó chịu cực kỳ, chờ sau khi bác sĩ đi, trong căn phòng cũng chỉ còn lại có dì Vương và Giang Cảnh Xuyên.

Cô mím môi, hướng Giang Cảnh Xuyên ủy khuất hề hề nói: "Rất khó chịu."

Giang Cảnh Xuyên nhìn đôi mắt cô đều đỏ, lúc này đau lòng đến chết được, cũng không chú ý dì Vương còn ở đây, ôm cô vào lòng, âm thanh ôn nhu trước đó chưa từng có, "Khó chịu ở đâu?"

"Trong này." Tô Yên chỉ chỉ lồng ngực mình.

Xác thực rất khó chịu, chỉ có người chân chính bị cảm mới hiểu.

Toàn thân không có sức, khẩu vị gì đều không có, còn một trận tiếp một trận choáng váng.

Nếu như bất hạnh nghẹt mũi, thật là mỗi phút muốn hủy diệt thế giới.

"Muốn ăn gì hay không?" Không biết có phải ảo giác của hắn hay không, còn cảm giác Tô Yên thật gầy quá, ôm vào trong ngực đều không có mềm như trước kia vậy, lửa giận trong lòng Giang Cảnh Xuyên càng sâu.

Hắn mặc kệ, Tô Yên sinh bệnh cùng cặn bã Vương Vĩnh Thịnh đó có quan hệ trực tiếp.

Nếu như không phải hắn chân ngoài, Tô Vân sẽ không phát hiện, sẽ không nháo đến trường học, nếu như không phải hắn đánh người, Tô Vân sẽ không tự sát, nếu như Tô Vân không tự sát, bây giờ bọn họ sẽ không trở về, như vậy Tô Yên cũng sẽ không sinh bệnh.

Không thể không nói, Giang Cảnh Xuyên tại phương diện nào đó, là phi thường bá đạo cố chấp thù dai.

Vương Vĩnh Thịnh trắng tay ra khỏi nhà còn không đủ, còn phải trả giá rất đắt mới đủ.

Giang Cảnh Xuyên thấy Tô Yên không trả lời, lại hỏi: "Em muốn ăn gì, nói với anh, anh bảo người khác đi làm."

Kỳ thật Tô Yên một chút khẩu vị đều không có, bất đắc dĩ người bệnh đều rất yếu ớt, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng Giang Cảnh Xuyên, nghẹn tiếng nói: "Mứt quả."

Cô thật rất muốn ăn mứt quả ghim thành xâu.

Rất kỳ quái, trước kia khi cô sinh bệnh, hoàng thượng cũng đã từng hỏi cô, muốn ăn gì, nhưng mỗi lần cô đều là lắc đầu.

Nhưng khi Giang Cảnh Xuyên hỏi cô, cô giống như trở lại năm đó tùy hứng, hồi nhỏ cô cũng sinh bệnh, mỗi lần uống thuốc đều như lâm đại địch, bà vú biết cô thích mứt quả ghim thành xâu, sẽ lén lút mua một xâu, uống một ngụm thuốc, ăn một miếng mứt quả ghim thành xâu, giống như vậy một chút đều không khổ.

Qua nhiều năm như vậy, vào hôm nay, cô rốt cuộc lại biến thành đứa nhỏ.

Ừ, giống như đứa bé hướng người lớn làm nũng, muốn ăn mứt quả ghim thành xâu.

Giang Cảnh Xuyên đau lòng đến chết được, quay đầu đối với dì Vương nói: "Cho người đi mua mứt quả ghim thành xâu, nhanh một chút."

"Nhưng là. . ." Dì Vương cũng có chút do dự, bà cảm thấy cảm mạo ăn cái này hình như không quá thích hợp.

Giang Cảnh Xuyên trầm giọng nói: "Phu nhân muốn ăn liền đi mua."

"Được."

Khi Tô Yên ăn vào miệng mứt quả ghim thành xâu đầu tiên, tuy rằng hương vị cùng ký ức căn bản không phải một dạng, nhưng cô vẫn là cảm thấy trong lòng tràn đầy, giống như. . . Giống như mùa đông lớn, cảm giác tay lạnh buốt ngâm ở trong nước ấm.

Cảm giác như vậy, hương vị như vậy, cô chờ rất nhiều năm.

Cô nhìn Giang Cảnh Xuyên, nghĩ đến bà vú, rốt cuộc nhịn không được nhỏ giọng khóc ra.

Giang Cảnh Xuyên luống cuống chân tay, không biết nên làm sao bây giờ, tiếng khóc của cô lại càng ngày càng lớn, giống như muốn đem ủy khuất nhiều năm như vậy đều khóc ra.

Người đàn ông bên cạnh vụng về an ủi, lại hôn nhẹ đôi mắt rơi lệ của cô, "Không khóc không khóc."

Tô Yên thật không dễ dàng ngừng nước mắt, trừng Giang Cảnh Xuyên một cái.

Hắn cái gì đều không hiểu!

Căn bản cái gì đều không hiểu!

Chỉ biết không để cô khóc, nhưng. . . Chính là, như vậy là đủ a.

Tô Yên nhìn vẻ mặt lo lắng của Giang Cảnh Xuyên, cả chính cô đều không có phát hiện, hình như có gì đó không giống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xem Ra Anh Rất Có Tiền!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook