Chương 23: U linh gia tộc
Candyrua
06/01/2021
Gia tộc U Linh là một gia tộc lâu đời, không ai biết nó được hình thành từ bao giờ và đến từ đâu. Với những sinh vật mang sức mạnh to lớn bỗng nhiên xuất hiện, điều này là một mối đe dọa rất lớn với con người, chính phủ đã ra rất nhiều quyết định và phong tỏa mọi thông tin đến người dân.
Có rất nhiều cuộc chiến nổ ra, các cuộc thanh tẩy đẫm máu diễn ra khắp nơi. Tất cả những việc này được chính phủ giữ kín, những người dân không hay biết có những mối đe tiềm ẩn dọa hiện hữu ngay quanh họ.
Đến khi cuộc chiến đã qua giai đoạn sống còn, đại diện hai bên nhận thấy cứ tiếp tục hủy diệt lẫn nhau sẽ không ai có lợi, vì vậy một hiệp ước đã được ký kết giữa con người và U linh. Hiện tại thời ấy, Ân gia có một vị trí không hề nhỏ trong bộ máy chính trị, phần lớn thế lực tài nguyên và kim ngạch kinh tế đều nằm trong tay gia tộc này. Việc Ân gia thao túng và âm thầm sắp xếp mọi việc cũng không khó hiểu.
Đồng thời, khắc tinh của gia tộc U linh là Vampire cũng quyết định đặt bút kí vào hiệp định ba bên, trực tiếp kìm hãm lẫn nhau, dừng lại việc tàn sát đẫm máu.
Trải qua bao năm tháng, vụ việc này dần được đi vào dĩ vãng, chỉ những người đứng đầu gia tộc mới được biết về hiệp ước này.
Người trong gia tộc U linh có một bề ngoài lạnh lẽo, mang một cái gì đó rất khó hình dung. Gia tộc này tồn tại song song với gia tộc Vampire, hai bên cùng kìm hãm lẫn nhau, cùng tồn tại với thế giới loài người.
Bước vào gia tộc U Linh Thiên Ân cảm nhận một điều là, hình như mình bị lạc về thời Anh quốc xưa, xung quanh đây cây cối rất nhiều. Các tòa nhà cũng thiết kế hết sức cổ kính, có đầy đủ mọi thứ, Cậu được dẫn vào nhánh chính của gia tộc, còn các nhánh khác được phân bố khắp nơi.
Cũng giống với tòa nhà của Erik, U linh sống trong một cung điện cổ thời xưa, không gian tuy đã được thắp sáng nhưng vẫn mang vẻ âm u đáng sợ.
Bàn tay của Thiên Ân được Erik nắm chặt chưa từng được buông ra, Thiên Ân thích thú nhìn ngó xung quanh.
Bên cạnh cậu, Erik có vẻ vô cùng khó chịu Thiên Ân quay qua nhìn anh, tò mò hỏi.
"Erik, anh không khỏe hả, có khó chịu ở đâu không"
Nhận thấy ánh mắt lo lắng của Thiên Ân, Erik không nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu.
Vampire với U linh vốn là khắc tinh của nhau và đặc biệt khi hai gia tộc đến gần nhau sẽ tạo ra cảm giác bài xích rất rõ. Mà hiện giờ Erik lại đang ở trong địa bàn của gia tộc U linh nữa, sao anh có thể cảm thấy thoải mái được.
Các U linh khác cũng nhận ra sự có mặt của Erik trong gia tộc, họ cũng tỏ ra không mấy hoan nghênh anh.
Sau khi đến gia tộc U linh, Thiên Ân và Erik được đưa đến phòng nghị sự.
Khi bước vào căn phòng này, phong cách cổ kính đã được thay bằng tất cả đồ đạc hiện đại, cứ như vừa xuyên từ thời xưa về thế kỉ 21 vậy. Bàn ghế, các thiết bị điện tử đều được trang bị đầy đủ, Thiên Ân không khách sáo mà kéo Erik ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Linh tộc lui hết ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn Thiên Ân, Erik và Timmy, đây là hội nghị ba bên sao. Thiên Ân cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng nhìn hai kẻ còn lại, ai cũng tỏ ra không mấy thiện cảm, nên câu nói đến họng Thiên Ân đành nuốt lại.
"Rất vui khi mời được hai người đến U Linh tộc của chúng tôi"
Timmy cười đầy khiêu khích, rồi ngồi lên chiếc bàn ngay cạnh chỗ Thiên Ân đang ngồi. Có vẻ như hắn ta chẳng buồn quan tâm đến mấy quy tắc quý tộc, hành động tất cả đều tùy hứng, nếu không phải là Thiên Ân và hắn ta có hiềm khích thì chắc chắn cậu sẽ kết bạn với hắn ta.
Erik cũng cười lạnh, nhìn Timmy đầy đề phòng.
"Vào vấn đề chính đi"
Đúng là việc để Erik ở một nơi như thế này gây khó chịu không hề nhỏ với anh. Nhưng khí chất vương giả cả Erik vẫn không hề bị giảm sút.
Thấy được ánh mắt không thiện cảm của Erik, Timmy tỏ ra khá thích thú.
"Vội gì chứ, hai người mới đến đây thôi mà, ở lại chơi vài hôm không thành vấn đề, còn việc của ba gia tộc chúng ta, hòa khí là trên hết"
Timmy và Erik nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa, không khí trở nên khá nặng nề.
Cuối cùng cuộc nói chuyện chả đi đến đâu. Thiên Ân và Erik được sắp xếp cạnh phòng nhau. Việc ở lại đây cũng là việc Thiên Ân cảm thấy hứng thú, con người mà cậu rất tò mò với những thứ mà cậu không biết.
Nhưng việc này đúng là có chút làm khó Erik để anh đi với cậu, cậu biết Erik muốn bảo vệ cậu. Nụ cười không giấu được nở trên môi. Cậu sẽ không bảo anh rời khỏi đây dù biết Erik không thấy thoải mái, con người mà, ích kỉ một chút cũng dễ hiểu.
U linh gia tộc đang có âm mưu gì, trong đầu Timmy đang nghĩ điều gì, Erik nhìn bóng đêm đang buông dần xuống. Cậu ta nghĩ mình có thể một tay che được trời sao, cũng quá ngây thơ rồi.
Có tiếng bước chân phía ngoài hành lang, rồi có người rón rén mở cửa phòng anh.
.
.
.
"Erik"
Thiên Ân ngó đầu vào phòng Erik. Chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.
Erik quay người lại, vẫy tay về phía cậu.
"Lại đây"
Chỉ đợi có như vậy, Thiên Ân chạy đến sà vào lòng của Erik, hai tay quen thuộc ôm lấy cổ anh.
Erik cũng đã quen với các động tác thân cận của Thiên Ân, chỉ nhẹ vuốt tóc cậu.
"Thích ở đây lắm sao"
Câu nói của Erik đánh gãy suy nghĩ của Thiên Ân.
"Hả..."
"Hả gì chứ, tôi thấy em có vẻ rất thích nơi này"
Nói xong Erik cốc lên đầu Thiên Ân một cái.
Thiên Ân ủy khuất ôm đầu mình.
"Tôi biết anh sẽ đi cùng nên mới đến đây mà, nếu chỗ này không có anh tôi đã chả thèm đến, âm u lạnh lẽo"
Nói xong Thiên Ân chu mỏ lên, bất mãn chui vào lòng của Erik.
Erik không biết phải nói gì. chỉ bất lực nhìn tiểu bại hoại trong lòng mình. sao cậu có thể tùy hứng như vậy cơ chứ. Ai bảo cậu đã nắm được tâm của anh rồi, nếu không anh đã cắn cho cậu một cái cho đỡ được nhiều tai họa.
Có rất nhiều cuộc chiến nổ ra, các cuộc thanh tẩy đẫm máu diễn ra khắp nơi. Tất cả những việc này được chính phủ giữ kín, những người dân không hay biết có những mối đe tiềm ẩn dọa hiện hữu ngay quanh họ.
Đến khi cuộc chiến đã qua giai đoạn sống còn, đại diện hai bên nhận thấy cứ tiếp tục hủy diệt lẫn nhau sẽ không ai có lợi, vì vậy một hiệp ước đã được ký kết giữa con người và U linh. Hiện tại thời ấy, Ân gia có một vị trí không hề nhỏ trong bộ máy chính trị, phần lớn thế lực tài nguyên và kim ngạch kinh tế đều nằm trong tay gia tộc này. Việc Ân gia thao túng và âm thầm sắp xếp mọi việc cũng không khó hiểu.
Đồng thời, khắc tinh của gia tộc U linh là Vampire cũng quyết định đặt bút kí vào hiệp định ba bên, trực tiếp kìm hãm lẫn nhau, dừng lại việc tàn sát đẫm máu.
Trải qua bao năm tháng, vụ việc này dần được đi vào dĩ vãng, chỉ những người đứng đầu gia tộc mới được biết về hiệp ước này.
Người trong gia tộc U linh có một bề ngoài lạnh lẽo, mang một cái gì đó rất khó hình dung. Gia tộc này tồn tại song song với gia tộc Vampire, hai bên cùng kìm hãm lẫn nhau, cùng tồn tại với thế giới loài người.
Bước vào gia tộc U Linh Thiên Ân cảm nhận một điều là, hình như mình bị lạc về thời Anh quốc xưa, xung quanh đây cây cối rất nhiều. Các tòa nhà cũng thiết kế hết sức cổ kính, có đầy đủ mọi thứ, Cậu được dẫn vào nhánh chính của gia tộc, còn các nhánh khác được phân bố khắp nơi.
Cũng giống với tòa nhà của Erik, U linh sống trong một cung điện cổ thời xưa, không gian tuy đã được thắp sáng nhưng vẫn mang vẻ âm u đáng sợ.
Bàn tay của Thiên Ân được Erik nắm chặt chưa từng được buông ra, Thiên Ân thích thú nhìn ngó xung quanh.
Bên cạnh cậu, Erik có vẻ vô cùng khó chịu Thiên Ân quay qua nhìn anh, tò mò hỏi.
"Erik, anh không khỏe hả, có khó chịu ở đâu không"
Nhận thấy ánh mắt lo lắng của Thiên Ân, Erik không nói gì, chỉ nhẹ lắc đầu.
Vampire với U linh vốn là khắc tinh của nhau và đặc biệt khi hai gia tộc đến gần nhau sẽ tạo ra cảm giác bài xích rất rõ. Mà hiện giờ Erik lại đang ở trong địa bàn của gia tộc U linh nữa, sao anh có thể cảm thấy thoải mái được.
Các U linh khác cũng nhận ra sự có mặt của Erik trong gia tộc, họ cũng tỏ ra không mấy hoan nghênh anh.
Sau khi đến gia tộc U linh, Thiên Ân và Erik được đưa đến phòng nghị sự.
Khi bước vào căn phòng này, phong cách cổ kính đã được thay bằng tất cả đồ đạc hiện đại, cứ như vừa xuyên từ thời xưa về thế kỉ 21 vậy. Bàn ghế, các thiết bị điện tử đều được trang bị đầy đủ, Thiên Ân không khách sáo mà kéo Erik ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Linh tộc lui hết ra ngoài, bên trong phòng chỉ còn Thiên Ân, Erik và Timmy, đây là hội nghị ba bên sao. Thiên Ân cảm thấy có chút buồn cười.
Nhưng nhìn hai kẻ còn lại, ai cũng tỏ ra không mấy thiện cảm, nên câu nói đến họng Thiên Ân đành nuốt lại.
"Rất vui khi mời được hai người đến U Linh tộc của chúng tôi"
Timmy cười đầy khiêu khích, rồi ngồi lên chiếc bàn ngay cạnh chỗ Thiên Ân đang ngồi. Có vẻ như hắn ta chẳng buồn quan tâm đến mấy quy tắc quý tộc, hành động tất cả đều tùy hứng, nếu không phải là Thiên Ân và hắn ta có hiềm khích thì chắc chắn cậu sẽ kết bạn với hắn ta.
Erik cũng cười lạnh, nhìn Timmy đầy đề phòng.
"Vào vấn đề chính đi"
Đúng là việc để Erik ở một nơi như thế này gây khó chịu không hề nhỏ với anh. Nhưng khí chất vương giả cả Erik vẫn không hề bị giảm sút.
Thấy được ánh mắt không thiện cảm của Erik, Timmy tỏ ra khá thích thú.
"Vội gì chứ, hai người mới đến đây thôi mà, ở lại chơi vài hôm không thành vấn đề, còn việc của ba gia tộc chúng ta, hòa khí là trên hết"
Timmy và Erik nhìn nhau với ánh mắt tóe lửa, không khí trở nên khá nặng nề.
Cuối cùng cuộc nói chuyện chả đi đến đâu. Thiên Ân và Erik được sắp xếp cạnh phòng nhau. Việc ở lại đây cũng là việc Thiên Ân cảm thấy hứng thú, con người mà cậu rất tò mò với những thứ mà cậu không biết.
Nhưng việc này đúng là có chút làm khó Erik để anh đi với cậu, cậu biết Erik muốn bảo vệ cậu. Nụ cười không giấu được nở trên môi. Cậu sẽ không bảo anh rời khỏi đây dù biết Erik không thấy thoải mái, con người mà, ích kỉ một chút cũng dễ hiểu.
U linh gia tộc đang có âm mưu gì, trong đầu Timmy đang nghĩ điều gì, Erik nhìn bóng đêm đang buông dần xuống. Cậu ta nghĩ mình có thể một tay che được trời sao, cũng quá ngây thơ rồi.
Có tiếng bước chân phía ngoài hành lang, rồi có người rón rén mở cửa phòng anh.
.
.
.
"Erik"
Thiên Ân ngó đầu vào phòng Erik. Chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh.
Erik quay người lại, vẫy tay về phía cậu.
"Lại đây"
Chỉ đợi có như vậy, Thiên Ân chạy đến sà vào lòng của Erik, hai tay quen thuộc ôm lấy cổ anh.
Erik cũng đã quen với các động tác thân cận của Thiên Ân, chỉ nhẹ vuốt tóc cậu.
"Thích ở đây lắm sao"
Câu nói của Erik đánh gãy suy nghĩ của Thiên Ân.
"Hả..."
"Hả gì chứ, tôi thấy em có vẻ rất thích nơi này"
Nói xong Erik cốc lên đầu Thiên Ân một cái.
Thiên Ân ủy khuất ôm đầu mình.
"Tôi biết anh sẽ đi cùng nên mới đến đây mà, nếu chỗ này không có anh tôi đã chả thèm đến, âm u lạnh lẽo"
Nói xong Thiên Ân chu mỏ lên, bất mãn chui vào lòng của Erik.
Erik không biết phải nói gì. chỉ bất lực nhìn tiểu bại hoại trong lòng mình. sao cậu có thể tùy hứng như vậy cơ chứ. Ai bảo cậu đã nắm được tâm của anh rồi, nếu không anh đã cắn cho cậu một cái cho đỡ được nhiều tai họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.