Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Chương 11: Không nơi để trốn

Bát Nguyệt Trường An

05/04/2017

Dư Chu Chu ngồi trên sô pha ở nhà Lâm Dương, ngơ ngác nhìn mẹ Lâm Dương đặt một hòm thuốc màu trắng xuống trước mặt bé, lấy ra những bông băng y tế được xé nhỏ thành miếng dự phòng.

“Cảm ơn cô.” Bé nhẹ nhàng nói.

“Cố chịu một chút, chắc sẽ hơi đau đấy.” Khi miếng bông tẩm cồn đặt lên chỗ vết thương, Dư Chu Chu như bị giật điện, từ đầu ngọn tóc đến những ngón chân đều run rẩy một lần.

“Đáng đời!”

Lâm Dương đã thay một chiếc áo phông xanh mới, xuất hiện tại cửa phòng khách, thấy tay trái và đầu gối của Dư Chu Chu bôi đầy thuốc đỏ cực kỳ chật vật thì vẫn hung dữ trợn mắt nhìn cô bé như trước.

Ba Lâm Dương cười với Dư Chu Chu tỏ vẻ xin lỗi, sau đó nghiêm khắc nói: “Dương Dương nói bậy bạ gì đó? Sao lại không lễ độ như vậy?”

Dư Chu Chu chợt nghĩ, nếu anh họ Kiều mà nói những lời này chắc đã bị bác cả đập cho ngã lăn, phun máu không ngừng rồi? Chú này thật dịu dàng, giống như… giống như Trần Án vậy.

Nói chung tất cả mọi người xung quanh bé đều không thuộc cùng thế giới.

Từ lúc bước vào cửa đến nay, bé vẫn tuân theo lời dạy của mẹ, tuyệt đối không nhìn ngang liếc dọc nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự “xa hoa” trong nhà Lâm Dương —— cũng không giống kiểu xa hoa của nhà Trần Án, nơi này đơn giản thanh thoát nhưng không khí lại đầy mùi hoa quả thơm ngát hòa lẫn mùi thuốc dìu dịu, một thứ mùi vị gọi là ấm áp.

Dư Chu Chu ngẩng đầu khẽ mỉm cười với người ba dịu dàng nho nhã của Lâm Dương, ngoan ngoãn đáp: “Tại cháu không tốt, cháu xin lỗi.”

Lời này khiến Lâm Dương đứng bên cạnh muốn rớt cả tròng mắt. Giả vờ, người này nhất định đang giả vờ!

Cậu nhếch miệng, không biết nên nói gì để đáp lễ, nhưng khi chợt thấy Dư Chu Chu mỉm cười nhìn chiếc tách trên bàn chăm chú, trái tim bỗng như có một chiếc lông chim dịu dàng phất qua.

Thôi vậy, thôi vậy, lần này tha cho bạn.

Nhưng cậu không hề biết, khi đó Dư Chu Chu nhìn chằm chằm cái tách in hình vịt Donald trên bàn, trong lòng lại thầm oán, dựa vào đâu mà cậu ta lại có người ba dịu dàng, anh tuấn, nho nhã như thế, dựa vào đâu, dựa vào đâu…

Thế nên cậu mới là đáng đời ấy, đáng đời bị hộp cơm của tôi đập trúng.

Dư Chu Chu nghĩ thầm, tạm coi là thay trời hành đạo đi.

Bọn họ lại ngồi lên xe nhà Lâm Dương lần nữa, đi về phía trường học. Mẹ Lâm Dương ngồi ở chỗ phó lái thở dài: “Chạy qua chạy lại thế này, lễ chào cờ chắc cũng kết thúc rồi.”

Dư Chu Chu áy náy cúi đầu lần nữa: “Cháu xin lỗi.”

Mẹ Lâm Dương quay đầu lại, mỉm cười: “Không sao, chân cháu còn đau không?”

Bé lắc đầu, nước mắt thiếu chút nữa lại rơi xuống. Đang lúc cảm xúc dâng trào thì Lâm Dương ngồi bên cạnh bỗng kéo mạnh tay áo bé. Dư Chu Chu nghiêng đầu chạm phải nét mặt hung dữ của cậu thì ngây ra một lúc, không ngờ cậu ta chỉ nói: “Tôi chẳng cần tham gia nghi thức chào cờ gì đó, xí.”

Hả? Dư Chu Chu ngẩn người nhìn cậu.

Ba Lâm Dương đang lái xe cũng im lặng mỉm cười. Từ lúc nào mà con trai bảo bối nhà mình lại trở nên kỳ quặc như thế? Đến an ủi người ta cũng nói không xuôi.

Mẹ Lâm Dương lại hơi cau mày, lo lắng thở dài.

Lúc nãy đã báo cho chủ nhiệm lớp của Lâm Dương rồi, không chào cờ cũng chẳng phải việc lớn gì, nhưng đó dù sao cũng là buổi khai giảng đầu tiên, hơi đáng tiếc. Mẹ Lâm Dương vốn định dẫn cô bé kia tới phòng y tế rồi nhanh chóng đưa Lâm Dương về nhà thay áo, không ngờ cô y tế còn chưa đi làm. Nhóc con nhà mình lại kêu la muốn dẫn theo cả cô bé “không nhà để về” này, thuận tiện bôi thuốc luôn —— không phải mẹ Lâm Dương chưa từng do dự, phụ huynh của cô bé Dư Chu Chu không ở đây, bọn họ tự tiện dẫn cô bé đi cũng không hay lắm.

Xem ra cô bé Dư Chu Chu này cũng là đứa nhỏ nhạy cảm, hiểu chuyện. Con bé hiểu ra lo lắng của bọn họ, nói vết thương của mình không sao, không cần bôi thuốc gấp, còn nói xin lỗi rồi khuyên họ nhanh chóng đưa Lâm Dương về nhà thay áo.



Kết quả là, con trai nhà mình lại nói lớn một câu: “Bạn lại muốn chạy? Không có cửa đâu, bạn khiến quần áo tôi bị dơ, bạn phải phụ trách, theo tôi về nhà!”

Mẹ Lâm Dương nghĩ tới đây, không khỏi quay lại nhìn cô bé đang bị con trai mình quấy rầy ở ghế sau lần nữa, dở khóc dở cười thở dài.

“Đúng rồi, bạn học lớp nào?” Lâm Dương trợn tròn hai mắt, vẻ mặt cực kỳ mong chờ.

Dư Chu Chu thấy buồn cười, nếu nói mình đã quên hẳn sẽ bị cậu ta chê cười mất? Thế là bé tỏ vẻ bực mình, đáp: “Không nói cho cậu biết.”

Nhưng Lâm Dương lại cười nham hiểm: “Há, thực ra là bạn quên mất rồi, tôi biết mà.”

Dư Chu Chu nắm chặt tay, ngước mắt nhìn thoáng qua ba mẹ Lâm Dương ngồi ở hàng trước, nghĩ thầm, mình nhịn, mình nhịn, quân tử báo thù, bao nhiêu năm cũng không muộn.

“Tôi học lớp 1/1(*), bạn cũng học 1/1 chứ?

“Không phải.”

“Nói liều, bạn có biết mình học lớp nào đâu.”

“Tuy tôi… tuy tôi không biết, nhưng tôi vẫn nhớ mình không học 1/1 cũng không học 1/2.”

Lâm Dương cắn môi, người như bị rút mất phích cắm, ngồi yên sang một bên, không thèm nói nữa.

Thực ra nhà Lâm Dương rất gần trường học, không tới năm phút xe đã chạy tới cổng sau của trường. Lễ chào cờ còn chưa kết thúc, quốc kỳ đã được kéo lên nhưng học sinh và giáo viên vẫn đứng ở sân trường nghe chủ nhiệm đạo đức phát biểu, sau đó còn thông báo tiêu chuẩn nhận xét vệ sinh kỷ luật…

Chủ nhiệm giáo dục nhìn thấy bọn họ từ xa thì đi qua đón tiếp. Dư Chu Chu im lặng đứng một bên nhìn bọn họ hàn huyên. Mẹ Lâm Dương kéo Lâm Dương tới trước mặt chủ nhiệm, mấy người vừa cười vừa nói, có vẻ chủ nhiệm đang cam đoan sẽ chăm sóc Lâm Dương thật tốt.

Bọn họ cười cứng đờ, nhìn rất giả, Dư Chu Chu nghiêng đầu nghĩ.

Nhớ lại lời mẹ nói, mấy nụ cười kiểu này luôn để bày ra cho người có ích với mình xem. Thế nên, nhìn chủ nhiệm ra sức cười như vậy, có thể thấy, ba mẹ của Lâm Dương hẳn là những người rất có ích.

Đối với Lâm Dương, hiển nhiên chủ nhiệm không phải người có ích —— bởi vì Lâm Dương chẳng thèm cười, thậm chí còn có chút khó chịu. Chủ nhiệm quay đầu gọi một tiếng, Tiểu Trương, tới đây tới đây, đây là học sinh mới của lớp cô.

Thế là một mặt nạ mỉm cười khác lại theo gió nhẹ nhàng bước tới.

Lúc này Lâm Dương mới chỉ vào Dư Chu Chu, hỏi chủ nhiệm: “Cô ơi, bạn ấy học lớp nào ạ?”

Hình như bấy giờ chủ nhiệm mới nhìn đến Dư Chu Chu, cô ngây ra một chút rồi hỏi: “Em bé, em tên gì?”

“Dư Chu Chu.”

Chủ nhiệm thở dài một hơi rồi lại xoay người gọi: “Tiểu Vu, học sinh đi lạc của lớp cô ở đây này!”

Dư Chu Chu lúng túng nhìn người phụ nữ trẻ tuổi mặc âu phục màu xám đậm đang đi về phía mình. Cô ấy gật đầu với chủ nhiệm, không nắm lấy tay bé hay ngồi xuống hỏi một câu “cô bạn nhỏ, em bị thương thế nào…” như trong tưởng tượng của Dư Chu Chu. Cô Vu này không hỏi cũng không cười, chỉ nói một câu bình bình: “Đi theo cô.”

Dư Chu Chu đang định đi theo thì thoáng liếc thấy vẻ mặt hoang mang của Lâm Dương. Người lớn vẫn còn cười vui vẻ, nhân vật chính bị vây ở giữa lại đang lắc lắc đầu, bướng bình nhìn bé. Dư Chu Chu bỗng cảm thấy lòng mềm hẳn xuống. Tất cả mọi người đều coi bé là không khí, chỉ có trong mắt cậu ta là vẫn còn có bé.

Bé ngẩng đầu, dùng chất giọng nhu thuận, ngọt ngào nhất hỏi: “Cô Vu, em là học sinh lớp nào ạ? Xin lỗi, em quên mất rồi.”



Gương mặt lạnh như băng của cô Vu cũng tỏa ra chút ý cười, cô cúi đầu nhìn bé: “Lớp 1/7.”

Khối một có tổng cộng bảy lớp, cậu ta ở đầu, bé ở cuối.

Dư Chu Chu lập tức ngoảnh đầu, thấy Lâm Dương có vẻ đang muốn thoát khỏi vòng vây người lớn, nét mặt cuống quít kiểu “yêu quái trốn ở chỗ nào”. Bé không khỏi bật cười, nói thật to: “Tôi học lớp 1/7!”

Người lớn bị tiếng la của Dư Chu Chu làm giật mình cũng không nói chuyện tiếp nữa, bọn họ đồng loạt nhìn về phía bé.

Dư Chu Chu thoáng đỏ mặt, vội vàng quay đầu, chạy trối chết đuổi theo cô Vu.

Giọng nói đầy vui sướng nhưng vẫn không lưu loát lắm truyền tới từ đằng sau: “Ha, tôi biết rồi. Để xem giờ bạn trốn đi đâu!”

Khi đó Dư Chu Chu cực kỳ khinh thường sự kiêu ngạo của Lâm Dương. Có lẽ bởi lúc ấy cô bé còn chưa rõ, người mà số mệnh đã định sẵn, thực sự là không thể trốn được.

Một cô giáo khác đi tới bên cạnh chủ nhiệm và cô giáo Trương nói mấy câu, hai người họ cười bảo ba mẹ Lâm Dương: “Lớp cô Trương có chút việc, tôi đi nhận điện thoại một lát rồi quay lại ngay.”

Cô giáo vừa đi khỏi Lâm Dương đã thở phào một hơi. Ba Lâm Dương xoa đầu cậu, cười hỏi: “Sao lại không kiên nhẫn như vậy? Giờ tới trường không giống lúc đi nhà trẻ nữa, con phải làm theo quy tắc, nghe lời cô giáo!”

Lâm Dương gật đầu xong thì chợt nghe thấy tiếng gọi the thé truyền tới: “Ấy, Ái Lan, tôi đã nói hôm nay nhất định sẽ gặp được nhà chị mà.”

Lâm Dương khóc thét trong lòng, hai người phụ nữ đang tới gần, một người là mẹ Lăng Tường Xuyến, một người là mẹ Tưởng Xuyên.

Là mẹ của hai người cậu không thể chịu nổi.

“Tôi vừa mới bảo với mẹ Tưởng Xuyên, nhìn suốt dọc lớp 1/1 cũng không thấy nhà chị, sao giờ mới tới?” Hai người kia và mẹ lại bắt tán chuyện, Lâm Dương ngẩng đầu thấy miệng ba cũng hơi giật giật rồi.

Mẹ Lâm Dương thở dài, quay qua nhìn cậu: “Con trai bảo bối nhà tôi cứ quấn lấy một tiểu mỹ nhân.”

Hai mẹ kia nghe vậy thì bật cười khanh khách, nghe cứ như hai con gà mái không đẻ được trứng. Loại tiếng cười này khiến cậu chỉ muốn cắn người.

Mẹ Lâm Dương thuật lại đơn giản chuyện sáng nay, mẹ Lăng Tường Xuyến kinh ngạc che miệng: “Con cái nhà ai mà không cẩn thận như vậy, Dương Dương có bị thương không? Đúng là, sao lại hấp ta hấp tấp như vậy chứ!”

Lâm Dương ngẩng đầu lườm bà một cái, ai cần cô lo.

Mẹ Tưởng Xuyên lại cười rất kỳ lạ: “Em bảo chị này, mấy bé trai đều như thế hết. Tưởng Xuyên nhà em cũng vậy, vừa nhìn thấy mấy cô bé con xinh xắn là đã sững ra rồi. Hôm nay dính người này, ngày mai lại dính người kia, cứ thấy ai xinh là lại sán vô.”

Ba người mẹ lại bắt đầu bật cười một cách kỳ quái. Lâm Dương cúi đầu, lầm bầm một câu, xí, ai giống Tưởng Xuyên chứ!

Ba Lâm Dương vẫn im lặng bỗng ngồi xuống hỏi Lâm Dương: “Con vừa nói gì đấy?”

Cậu nhìn thẳng vào mặt ba mình: “Con không giống Tưởng Xuyên.”

“Hửm? Không giống chỗ nào.”

Lâm Dương ngẫm nghĩ một hồi, trịnh trọng nói bằng chất giọng trẻ con nhưng cực kỳ kiên quyết: “Đàn ông là phải một lòng.”

Ba Lâm Dương cười ha hả, dùng một tay kéo cậu vào lòng.

“Ừ, con trai ngoan, nói rất đúng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook