Chương 12: Tôi không phải là Creamy Mami
Bát Nguyệt Trường An
05/04/2017
Về sau Dư Chu Chu mới hiểu, trên đời này, sự việc dù nhỏ nhặt tới đâu cũng có thể tạo ra khác biệt, chẳng hạn như… phân chỗ ngồi.
Dãy thứ hai từ dưới lên và dãy thứ hai từ trên xuống thì có gì khác nhau?
Đáp án của học sinh tiểu học và sinh viên đại học không hề giống nhau.
Dư Chu Chu ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên, nghi hoặc nhìn cô Vu xếp chỗ ngồi theo chiều cao. Rõ ràng cậu bé kia cao hơn cô bé này rất nhiều nhưng cậu ta vẫn được xếp ngồi trên. Dư Chu Chu nghiêng đầu, hiếu kỳ nhìn hàng ngũ như núi chắn trước mặt, bất giác lại mỉm cười.
Kết quả là nhận được cái liếc mắt lạnh lùng của cô Vu.
Bé an phận rụt cổ về. Mẹ nói rồi, không được khiến cô giáo tức giận.
Sau khi lớn lến, Dư Chu Chu mới biết, ở thế vận hội Olympic có ghế VIP và ghế phổ thông, trong nhà hàng có phòng tổng thống và phòng thường, vậy nên ăn gian lúc xếp chỗ ngồi hồi tiểu học cũng chẳng phải vấn đề đáng chú ý lắm. Thế nhưng dù là ở khán phòng thế vận hội hay là trong nhà hàng, rạp hát, đẳng cấp đều được phân chia rõ ràng, công khai, còn cô Vu lại nhân việc xếp chỗ để nói với mọi người, cô sắp xếp dựa theo cao thấp, cô rất công bằng.
Trên đời này, điều khiến người ta khó chịu không phải phân chia cao thấp mà là lừa dối.
Chẳng qua những điều này đều là sau này ngẫm lại mới hiểu ra. Dư Chu Chu năm đó chỉ bày hộp bút màu trắng ra, vui vẻ tới ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên, đến đầu gối cũng không thấy đau nữa.
Có điều… bọn họ còn phải ngồi thế này bao lâu nữa?
Tiết học đầu tiên của Dư Chu Chu ở trường chính là tĩnh tọa. Sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, hai tay vòng ra sau lưng, tay trái phải đặt vào lòng tay phải. Cô Vu ngồi trên bục giảng làm mẫu một lần, quay lưng lại để bọn nhỏ thấy phải đặt tay thế nào cho đúng, sau đó mới quay lại, nói: “Bây giờ chúng ta ngồi cho tốt, mười phút sau nghỉ ngơi.”
Năm lớp ba tiểu học, Dư Chu Chu đã viết vào bài văn để hình dung tình cảnh lúc này.
“Phòng học yên tĩnh tới mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.”
Bé rất muốn hỏi cô giáo, vì sao bọn em phải ngồi thế này? Chẳng lẽ chúng ta không cần học phép chia sao? —— chính là ký hiệu rất đẹp trong vở chị Dư Linh Linh ấy?
Có điều đối với Dư Chu Chu, khoảng thời gian này cũng không khó khăn lắm. Bé cố gắng tập trung tinh thần, nhìn lên gương mặt lạnh như băng của cô Vu, nhưng chẳng bao lâu đã thấy hoảng hốt.
Chớp mắt, bé đã thấy mình đứng bên vách núi, bàn tay và đầu gối bị rách da, máu chảy thành sông. Trước mắt là gương mặt tươi cười dữ tợn của Lâm Dương, há, nữ hiệp, mi cũng có ngày hôm nay? Mi cho rằng hắt Thực cốt tán lên người ta là có thể vì dân trừ hại sao? Mơ tưởng! Hôm nay ta cũng không làm khó mi nữa, mi nhảy từ trên vách đá này xuống, chúng ta xong hết mọi chuyện!
Làm sao bây giờ? Dư Chu Chu còn đang cau mày thì một bóng đen bỗng xuất hiện trước mặt. Bé cuống quýt ngẩng đầu, cô Vu đang nhìn xuống từ trên cao.
Có chuyện gì vậy? Dư Chu Chu mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô Vu.
“Em cười cái gì?”
“Dạ?”
Dư Chu Chu không biết tâm tư của mình đóng thành hai người nên trong lúc lơ đãng, nụ cười dữ tợn của Lâm Dương đã hiện ra mặt. Các bạn nhỏ trong phòng đều im lặng, nét mặt nghiêm túc, chỉ mình mặt bé có biểu cảm rất sinh động, vô cùng dễ thấy.
Cô Vu lườm bé một cái, mày cau lại. Chỉ thoáng chốc, xung quanh đã xuất hiện những ánh mắt kiểu trách cứ. Cô giáo chính là thần linh, khiến cô giáo tức giận chính là báng bổ thần linh, Dư Chu Chu chết chắc rồi.
Mười phút tĩnh tọa cuối cùng cũng kết thúc. Dư Chu Chu nằm bò ra bàn, ngáp một cái, sau đó mới quay sang quan sát bạn ngồi cùng bàn. Một gương mặt không có gì đặc sắc, đôi mắt không lớn không nhỏ, sống mũi không cao không thấp, màu da không trắng không đen.
“Bạn tên gì?”
“Lý Hiểu Trí.”
“Mình là Dư Chu Chu.”
Sau đó hai bên lại im lặng. Dư Chu Chu thấy nhàm chán bèn lấy hộp bút ra, hết mở lại đóng, hết đóng lại mở, lặp đi lặp lại mấy lần tạo thành tiếng lộp cộp, rồi mới nói: “Chẳng thú vị gì cả, sao chúng ta lại phải ngồi im như thế.”
Cuối cùng mặt Lý Hiểu Trí cũng xuất hiện một thứ gọi là nét mặt thay đổi: “Cái gì mà vì sao, hồi đi nhà trẻ bạn chưa từng ngồi chắp tay sau lưng sao?”
“Mình không đi nhà trẻ. Mấy bạn đi nhà trẻ còn phải ngồi chắp tay sau lưng ư?”
“Đúng vậy, cô giáo nói làm thế sẽ tốt cho cột sống. Ngồi như vậy cột sống sẽ không bị cong, hơn nữa còn có thể bồi dưỡng tính kỷ luật cho chúng ta.
Ánh mắt Dư Chu Chu nhìn Lý Hiểu Trí tăng thêm vài phần sùng bái: “Là vậy à… Cột sống là cái gì?”
Lý Hiểu Trí lúng túng cúi đầu: “… Mình cũng không biết.”
Dù sao đó cũng là một từ khá phức tạp và chuyên nghiệp —— huống hồ Lý Hiểu Trí còn đọc từ “cột sống” thành “xương gà”(1).
“Mười phút tĩnh tọa” lần thứ ba trôi qua, cuối cùng cô Vu cũng nở nụ cười, nói: “Giờ học của chúng ta kết thúc. Sân trường rất nhỏ, vì an toàn của mọi người, các em phải đi tránh các anh chị lớp trên. Khi nào họ vào học, chúng ta lại ra chơi lần nữa. Bây giờ bắt đầu từ tổ một, cứ hai người một đi ra ngoài, tới cửa thì phải đứng lại chờ cô. Không được nói chuyện, không được chạy nhảy, đã nghe rõ chưa?”
“Rõ —— rồi —— ạ!”
Không kéo dài giọng thì chết à? Gương mặt non nớt của Dư Chu Chu tỏ vẻ khinh thường, lòng thầm nghĩ, đúng là bọn trẻ con ngây thơ.
Trên sân trường, mọi người cũng không hề tản ra, cô Vu bảo mọi người đứng chung với nhau, tự giới thiệu về mình. Thế nên Dư Chu Chu xung phong làm gương, vui vẻ chạy tới chạy lui, nói với rất nhiều người: “Mình là Dư Chu Chu, bạn tên gì?”
Đi được một vòng, mọi người đều nhớ cô bé mà người bôi đây thuốc đỏ kia tên là Dư Chu Chu, thế nhưng tên của những người khác, Dư Chu Chu không nhớ được lấy một cái.
Rất nhanh bé đã thấy chán. Trẻ con ở trường học không hoạt bát như trẻ con ở khu dân cư hồi trước, hình như tất cả đều đang sợ sệt cái gì đó. Dư Chu Chu ngồi một mình ở bồn hoa, quay lưng với mọi người, bắt đầu trò chơi của mình.
Dư Chu Chu dựa lưng vào bồn hoa, nét mặt tươi cười, nhẹ nhàng vung tóc, quát một tiếng rất nhỏ: “Phép thuật hoa của Mary Bell, biến!”
Mary Bell(2) với mái tóc dài màu vàng kim, có nụ cười mê người, am hiểu phép thuật hoa chính là thần tượng của Dư Chu Chu. Bé nghĩ Mary Bell vừa xinh đẹp vừa có năng lực, lại còn được ba Bell, mẹ Bell, ông bà cụ Bell yêu thương, đó đúng là một cuộc sống quá ư hoàn mỹ. Dư Chu Chu thích tất cả những nhân vật hoàn mỹ và có thể biến hình, nếu không phải vì Super Man mặc quần lót ra bên ngoài (màu sắc phối hợp còn không đẹp nữa), thì bé nhất định sẽ thích Super Man.
Bé vung que kem gỗ lên coi như gậy phép thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay.
Thậm chí trong chớp mắt, mặt bé đã đỏ bừng, tưởng mình bị phát hiện.
Nhưng lúc quay đầu lại nhìn thì thấy đám ngốc vẫn đứng tản ra đã tụ vào một chỗ, đưa lưng về phía bồn hoa nơi bé đứng, không biết đang vây quanh cái gì. Bé phát hiện chỉ có mỗi mình đứng ở ngoài thì chợt cảm thấy ngượng ngùng, nên cũng nhanh chóng chạy qua đó.
Còn chưa tới gần đám người bé đã nghe thấy tiếng đọc thơ diễn cảm.
“Xin cho em hứng giọt sương trong veo nhất
Xin cho em ôm tia nắng sớm tươi đẹp nhất
Xin cho em vốc được ngọn gió ấm áp nhất
Xin cho em nhón lấy áng mây rực rỡ nhất
Thế nhưng, ôi thế nhưng
Những thứ đó cũng không thể kể hết trái tim em…”
Dư Chu Chu bị giọng đọc trong trẻo, dịu dàng của cô bé kia hấp dẫn, đứng ngây tại chỗ không thể động đậy, cứ như bị hút mất hồn vậy.
… Là thơ tình à? Giống thơ tình mà hoàng tử viết cho công chúa trong truyện cổ tích?
Một bài thơ thật đẹp.
Dư Chu Chu còn hoảng hốt thì đã nghe thấy câu cuối nêu bật chủ đề,
“Những ngày như vậy chỉ có thể hóa thành một câu chúc, cô, em cảm ơn cô.”
… Thì ra không phải thơ tình…
Tiếng vỗ tay rào rào lại vang lên lần nữa. Dư Chu Chu vừa chen được tới bên ngoài đám người thì nghe thấy giọng nữ dịu dàng, duyên dáng kia đã khôi phục ngữ khí bình thường, nói rất khiêm tốn: “Thực ra bài thơ này là bài từ nối câu trong cuộc thi chọn giáo viên giỏi của đài truyền hình năm ngoái, mình cũng không nhớ rõ lắm.”
“Không nhớ rõ mà còn đọc diễn cảm hay như vậy, em còn nhỏ thế mà đã được làm dẫn chương trình ở đài truyền hình? Đúng là ngôi sao nhỏ, giỏi quá.”
Người đang nói chuyện kia vẫn còn là cô Vu lạnh như băng đó sao? Giọng nói của cô dịu dàng thế, như một người mẹ hiền vậy.
Không phải người ta vẫn thường nói cô giáo như mẹ hiền sao? Quả cũng không sai.
Dư Chu Chu đang vừa tự hỏi tự đáp thì bỗng nhìn thấy Lý Hiểu Trí lúng túng đứng bên cạnh. Bé tự giới thiệu một vòng xong, cuối cùng cũng chỉ biết mỗi Lý Hiểu Trí.
“Lý Hiểu Trí, cái bạn vừa ngâm thơ là ai vậy?”
Lý Hiểu Trí ngạc nhiên hỏi: “Ơ, bạn không nhận ra bạn ấy sao? Bạn ấy là Chiêm Yến Phi, chính là Tiểu Yến Tử đấy.”
“Tiểu Yến Tử?”
Lý Hiểu Trí càng thêm kinh ngạc: “Lẽ nào bạn chưa xem Cô bé quàng khăn đỏ? Bạn không biết dẫn chương trình của Cô bé quàng khăn đỏ là ai à?”
“Dẫn chương trình?” Dư Chu Chu nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, “Chẳng lẽ là Cô bé quàng khăn đỏ và Sói xám?”
Nếu hai người đó mà cùng dẫn một tiết mục thì chắc phải là trong thế giới hòa bình mà TV vẫn nói…
Lý Hiểu Trí cũng không trợn mắt nhìn như bé tưởng mà chỉ nghiêm túc sửa lại lời bé: “Không có Sói xám.”
…
Sau đó Dư Chu Chu mới biết, Chiêm Yên Phi, nghệ danh là Tiểu Yến Tử. Còn Cô bé quàng khăn đỏ là chương trình thiếu nhi nổi tiếng nhất trên kênh truyền hình tỉnh, là chương trình mà Dư Chu Chu vô cùng căm thù —— phát vào sáu giờ tối thứ hai, thứ tư, chiếm dụng mất thời gian chiếu phim hoạt hình. Thế nên phim hoạt hình vốn được chiếu bảy tập một tuần, vì chương trình Cô bé quàng khăn đỏ mà chỉ còn năm tập một tuần. Tiểu Yến Tử chính là một trong ba người dẫn chương trình, cũng là ngôi sao nhỏ tuổi nhất. Hai người còn lại là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đội tóc giả đóng vai Bà ngoại và một cô bé mười một tuổi đóng vai Cô bé quàng khăn đỏ.
Quả nhiên không có Sói xám.
Dư Chu Chu không hề có thiện cảm với chương trình đó nên trước giờ chưa từng xem, chẳng hề rõ tên người dẫn, tất nhiên cũng không biết Chiêm Yến Phi là một cô bé nổi tiếng cỡ nào.
Cô Vu bảo mọi người xếp thành hàng để trở về phòng học. Mọi người tản ra, lúc này Dư Chu Chu mới nhìn thấy dáng điệu của Chiêm Yến Phi.
Giống một con búp bê. Một con búp bê bằng sứ. Cô bé tết tóc hai bên, khuôn mặt có chút mũm mỉm kiểu trẻ con, đôi mắt đen lay láy, cô mặc chiếc váy công chúa màu vàng nhạt, đi giày da màu đen, sạch sẽ và tao nhã, giống một con búp bê nhỏ khiến người ta yêu thích.
Dư Chu Chu cúi đầu nhìn chỗ thuốc đỏ thê thảm trên người mình, miệng hơi mếu máo, sau đó phát hiện cây kem “gậy phép” vẫn còn ở trong tay thì vội vàng vứt xuống, rồi cúi gằm mặt lẩn vào hàng.
Sau khi về lớp học lại phải tĩnh tọa tiếp, nhưng cô Vu nhân đó công bố danh sách cán bộ lớp luôn.
Chiêm Yến Phi là lớp trưởng.
Từ Diễm Diễm là lớp phó. Ngoài ra còn có một số “ủy viên” và một người phụ trách vệ sinh, bốn tổ trưởng nữa.
Tất nhiên những cái này đều không quan hệ với Dư Chu Chu.
Cô Vu nói, khi nào mọi người gia nhập Đội thiếu niên tiền phong thì còn thêm chức Chi đội trưởng nữa. Chi đội trưởng là chức vụ lớn nhất của lớp, đến lúc đó sẽ dựa vào biểu hiện của các bạn nhỏ để chọn ra. Còn ban cán bộ này đều là tạm thời, biểu hiện tốt thì có thể lên chức, biểu hiện không tốt có thể mất chức. Mọi người phải phối hợp tốt với công việc của cán sự lớp.
“Mọi người đã hiểu chưa nào?”
“Hiểu —— rồi —— ạ!”
Dư Chu Chu còn đang chìm trong hoang mang, không có bình luận gì thêm về việc mọi người kéo dài giọng.
Trong đầu bé chỉ có một cái tên.
Tiểu Yến Tử.
Lúc ra chơi lần hai, mọi người không còn giống đàn ngỗng lạc đàn nữa rồi. Bọn họ vây quanh Chiêm Yến Phi, nghe cô bé kể chuyện ở đài truyền hình, và còn rất nhiều chuyện về người nổi tiếng trong giới văn nghệ ở tỉnh nữa. Dư Chu Chu không chen vào được, hơn nữa không hiểu sao bé cảm thấy hơi ấm ức, không hề muốn chen vào chút nào. Thế là bé và Lý Hiểu Trí lùi ra ngoài nhưng rồi lại tò mò không kìm được bèn nghe trộm
Bé bỗng nhớ tới hồi đó, Bôn Bôn đã nói thế nào.
Cậu muốn bé trở thành một người rất giỏi.
Dư Chu Chu bỗng thấy hơi thất vọng. Bé tự giới thiệu với tất cả mọi người nhưng chắc gì bọn họ đã nhớ được bé, còn Chiêm Yến Phi chưa nói gì đã khiến mọi người đều vây quanh rồi…
Dư Chu Chu ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, thầm nói với chính mình, bọn họ chưa biết, thực ra Dư Chu Chu cũng rất lợi hại. Chiêm Yến Phi biến hình xong sẽ trở thành Tiểu Yến Tử, Dư Chu Chu biến hình xong…
Vẫn là Dư Chu Chu.
Bé thong thả đến ngồi bên bồn hoa, tay chống cằm, cúi đầu nhìn dép sandal màu tím nhạt của mình, trong đầu lại nghĩ về một loạt động tác biến hình của Yuu(3) trong Tôi là Creamy Mami. Yuu biến thành Creamy Mami đứng hát trên sân khấu, hào quang chói lọi, có rất nhiều người hâm mộ. Ngay cả người Toshio thích cũng là một Creamy Mami như vậy.
Trong lúc Dư Chu Chu lẻ loi tiến hành hoạt động thôi miên “tôi là Creamy Mami” với chính mình, bé cũng không ý thức được rằng, hình như mình đã mất đi niềm vui sướng nào đó. Hơn nữa Creamy Mami không giống Athena, không phải nữ hoàng cũng chẳng phải nữ hiệp. Cô chỉ là một người muốn giành được ánh mắt của người khác, mà khao khát của Dư Chu Chu đối với con người phàm trần này đã vượt xa ước mong làm nữ thần…
Đột nhiên cảm thấy túm tóc đuôi ngựa bị người giật nhẹ, bé mở mắt, người đứng trước mặt lại chính là Lâm Dương.
“Lớp tôi hết giờ học rồi. Thấy bạn ngồi chỗ này, há, có phải không có ai để ý tới bạn không?”
… Bị nói trúng rồi.
Dư Chu Chu trợn mắt nhưng tâm trạng đã vui vẻ hơn. Cuối cùng bé cũng gặp được một người quen, có lẽ không phải cô đơn nữa. Bé vừa định nói gì đó thì bỗng có tiếng gọi của mấy cậu bé đứng ở xa: “Lâm Dương, qua đây nhanh lên!”
Mới nửa ngày mà cậu ta đã có bạn mới chơi cùng. Dư Chu Chu thầm thở dài, bỗng cảm thấy thật uể oải.
Tất nhiên bé vẫn nói rất khéo léo: “Bạn cậu tới tìm kìa, mau đi đi.”
Lâm Dương nhướn mày trợn tròn mắt, vẻ mặt kiểu “bạn ăn nhầm thuốc à”. Cậu sửng sốt một lúc rồi mới xoay người, hô lớn với mấy người kia: “Các cậu cứ chơi trước đi, lát nữa tôi qua!”
Nói xong, cậu bước sang ngồi cạnh Dư Chu Chu, nghiêng đầu nhìn cô bé: “Bạn sao vậy? Chân còn đau không?”
“Hết đau rồi.”
“Bạn không vui?”
Dư Chu Chu chậm rãi thở dài một hơi: “Lâm Dương, tâm trạng tôi không được tốt.”
Lâm Dương há hốc miệng nhìn cô bé, cảm thấy cực kỳ sửng sốt. Cậu vẫn nghĩ Dư Chu Chu không giống những người khác, bao gồm cả cậu. Nếu cô không vui thì có thể khóc, có thể ầm ĩ, hoặc là nằm lăn trên mặt đất, muốn này muốn nọ nhưng tuyệt đối sẽ không thở dài như người lớn, nói, tâm trạng tôi không tốt.
“Vì sao?” Cậu cũng quyết định biểu hiện thâm trầm một chút trước mặt cô bé.
“Tôi cũng không biết.”
Hai người ngồi sóng vai, động tác giống nhau, khuỷu tay chống lên gối, sau đó hai tay đỡ cằm, vừa mờ mịt nhìn về đằng trước vừa đung đưa chân.
“Nè, cậu đã từng coi Cô bé quàng khăn đỏ chưa?”
Lâm Dương lắc đầu: “Đó là cái gì?”
Dư Chu Chu bỗng cảm thấy vui vẻ, thấy chưa, đâu phải tất cả mọi người đều từng xem Cô bé quàng khăn đỏ.
“Lớp trưởng lớp tôi là dẫn chương trình của Cô bé quàng khăn đỏ.”
Giọng điệu của Lâm Dương không có chút biến hóa nào: “Dẫn chương trình của Cô bé quàng khăn đỏ?… Là Sói xám à?”
Cậu đã chuẩn bị tinh thần bị cô trợn mắt nhìn hoặc là mắng té tát, nhưng không ngờ Dư Chu Chu lại cười với cậu, mày mắt cong cong, khóe miệng cũng vểnh lên, giống như mặt trăng lúc sẩm tối. Cậu bối rối quay đầu đi không nhìn Dư Chu Chu, ho khan một tiếng rồi nói: “Lớp trưởng thì có gì đặc biệt chứ, tôi cũng là lớp trưởng này!”
Dư Chu Chu cũng không hề châm biếm như cậu nghĩ mà nói rất nghiêm túc: “Tốt quá. Biểu hiện cho tốt, cô giáo tôi nói, nếu biểu hiện không tốt sẽ bị mất chức đấy.”
Lòng hư vinh của Lâm Dương bỗng phồng to, cậu kiêu ngạo vỗ ngực đáp: “Hứ, mất chức á? Về sau tớ sẽ được làm Liên đội trưởng! Làm Liên đội trưởng thì ngoài hiệu trưởng ra, ai cũng phải nghe lời tớ!
Dư Chu Chu cười nheo cả mắt: “Ừm, mình tin cậu.”
Lâm Dương sẽ không bao giờ quên ngày khai giảng đầu tiên. Đó là một ngày âm u, ngột ngạt, buồn chán và dài đằng đẵng nhưng trong trí nhớ, cậu lại cảm thấy ngày ấy rực rỡ chói mắt. Lễ chào cờ có nhiều người như vậy, hộp cơm của cô lại văng trúng người cậu.
Đây chính là duyên trời định mà TV vẫn nói sao?
Một trận gió lướt qua, tóc Dư Chu Chu bị thổi bay, phất lên tai cậu, hơi ngứa. Lâm Dương không biết nên nói gì, đành ngẩng đầu nhìn đám mây xám âm u, nghe tiếng bồ câu vỗ cánh ở đằng xa, cậu nhẹ nhàng nói với Dư Chu Chu: “Tớ nhất định sẽ lên làm Liên đội trưởng.”
Rất nhiều năm về sau, Dư Chu Chu mới đọc được trong một quyển tiểu thuyết ngôn tình, nam chính cả đời kiêu hùng lại dịu dàng nói với nữ chính, ta muốn đem cả thiên hạ đặt trước mắt nàng.
Nhưng mà câu chuyện giang sơn và mỹ nhân, mãi mãi không có kết quả tốt.
~*~
(1) Hai từ có cách phát âm gần giống nhau. Cột sống: jízhù, xương gà: jīzhù
(2) Mary Bell: nhân vật chính trong phim hoạt hình Floral Magician Mary Bell.
(3) Nhân vật chính trong phim hoạt hình “Creamy Mami, the magic angel”. Yuu là một cô bé 10 tuổi bình thường. Yuu đã thầm thương cậu bạn từ thuở nhỏ là Toshio Otomo. Được trao cho khả năng biến đổi thành một cô gái 16 tuổi, cô đã được nhờ thế chỗ ngôi sao Megumi Ayase vắng mặt để hát trên TV. Với biệt danh là Creamy Mami, cô nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Dãy thứ hai từ dưới lên và dãy thứ hai từ trên xuống thì có gì khác nhau?
Đáp án của học sinh tiểu học và sinh viên đại học không hề giống nhau.
Dư Chu Chu ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên, nghi hoặc nhìn cô Vu xếp chỗ ngồi theo chiều cao. Rõ ràng cậu bé kia cao hơn cô bé này rất nhiều nhưng cậu ta vẫn được xếp ngồi trên. Dư Chu Chu nghiêng đầu, hiếu kỳ nhìn hàng ngũ như núi chắn trước mặt, bất giác lại mỉm cười.
Kết quả là nhận được cái liếc mắt lạnh lùng của cô Vu.
Bé an phận rụt cổ về. Mẹ nói rồi, không được khiến cô giáo tức giận.
Sau khi lớn lến, Dư Chu Chu mới biết, ở thế vận hội Olympic có ghế VIP và ghế phổ thông, trong nhà hàng có phòng tổng thống và phòng thường, vậy nên ăn gian lúc xếp chỗ ngồi hồi tiểu học cũng chẳng phải vấn đề đáng chú ý lắm. Thế nhưng dù là ở khán phòng thế vận hội hay là trong nhà hàng, rạp hát, đẳng cấp đều được phân chia rõ ràng, công khai, còn cô Vu lại nhân việc xếp chỗ để nói với mọi người, cô sắp xếp dựa theo cao thấp, cô rất công bằng.
Trên đời này, điều khiến người ta khó chịu không phải phân chia cao thấp mà là lừa dối.
Chẳng qua những điều này đều là sau này ngẫm lại mới hiểu ra. Dư Chu Chu năm đó chỉ bày hộp bút màu trắng ra, vui vẻ tới ngồi ở bàn thứ hai từ dưới lên, đến đầu gối cũng không thấy đau nữa.
Có điều… bọn họ còn phải ngồi thế này bao lâu nữa?
Tiết học đầu tiên của Dư Chu Chu ở trường chính là tĩnh tọa. Sống lưng thẳng tắp, mắt nhìn về phía trước, hai tay vòng ra sau lưng, tay trái phải đặt vào lòng tay phải. Cô Vu ngồi trên bục giảng làm mẫu một lần, quay lưng lại để bọn nhỏ thấy phải đặt tay thế nào cho đúng, sau đó mới quay lại, nói: “Bây giờ chúng ta ngồi cho tốt, mười phút sau nghỉ ngơi.”
Năm lớp ba tiểu học, Dư Chu Chu đã viết vào bài văn để hình dung tình cảnh lúc này.
“Phòng học yên tĩnh tới mức nghe rõ cả tiếng kim rơi.”
Bé rất muốn hỏi cô giáo, vì sao bọn em phải ngồi thế này? Chẳng lẽ chúng ta không cần học phép chia sao? —— chính là ký hiệu rất đẹp trong vở chị Dư Linh Linh ấy?
Có điều đối với Dư Chu Chu, khoảng thời gian này cũng không khó khăn lắm. Bé cố gắng tập trung tinh thần, nhìn lên gương mặt lạnh như băng của cô Vu, nhưng chẳng bao lâu đã thấy hoảng hốt.
Chớp mắt, bé đã thấy mình đứng bên vách núi, bàn tay và đầu gối bị rách da, máu chảy thành sông. Trước mắt là gương mặt tươi cười dữ tợn của Lâm Dương, há, nữ hiệp, mi cũng có ngày hôm nay? Mi cho rằng hắt Thực cốt tán lên người ta là có thể vì dân trừ hại sao? Mơ tưởng! Hôm nay ta cũng không làm khó mi nữa, mi nhảy từ trên vách đá này xuống, chúng ta xong hết mọi chuyện!
Làm sao bây giờ? Dư Chu Chu còn đang cau mày thì một bóng đen bỗng xuất hiện trước mặt. Bé cuống quýt ngẩng đầu, cô Vu đang nhìn xuống từ trên cao.
Có chuyện gì vậy? Dư Chu Chu mờ mịt ngẩng đầu nhìn cô Vu.
“Em cười cái gì?”
“Dạ?”
Dư Chu Chu không biết tâm tư của mình đóng thành hai người nên trong lúc lơ đãng, nụ cười dữ tợn của Lâm Dương đã hiện ra mặt. Các bạn nhỏ trong phòng đều im lặng, nét mặt nghiêm túc, chỉ mình mặt bé có biểu cảm rất sinh động, vô cùng dễ thấy.
Cô Vu lườm bé một cái, mày cau lại. Chỉ thoáng chốc, xung quanh đã xuất hiện những ánh mắt kiểu trách cứ. Cô giáo chính là thần linh, khiến cô giáo tức giận chính là báng bổ thần linh, Dư Chu Chu chết chắc rồi.
Mười phút tĩnh tọa cuối cùng cũng kết thúc. Dư Chu Chu nằm bò ra bàn, ngáp một cái, sau đó mới quay sang quan sát bạn ngồi cùng bàn. Một gương mặt không có gì đặc sắc, đôi mắt không lớn không nhỏ, sống mũi không cao không thấp, màu da không trắng không đen.
“Bạn tên gì?”
“Lý Hiểu Trí.”
“Mình là Dư Chu Chu.”
Sau đó hai bên lại im lặng. Dư Chu Chu thấy nhàm chán bèn lấy hộp bút ra, hết mở lại đóng, hết đóng lại mở, lặp đi lặp lại mấy lần tạo thành tiếng lộp cộp, rồi mới nói: “Chẳng thú vị gì cả, sao chúng ta lại phải ngồi im như thế.”
Cuối cùng mặt Lý Hiểu Trí cũng xuất hiện một thứ gọi là nét mặt thay đổi: “Cái gì mà vì sao, hồi đi nhà trẻ bạn chưa từng ngồi chắp tay sau lưng sao?”
“Mình không đi nhà trẻ. Mấy bạn đi nhà trẻ còn phải ngồi chắp tay sau lưng ư?”
“Đúng vậy, cô giáo nói làm thế sẽ tốt cho cột sống. Ngồi như vậy cột sống sẽ không bị cong, hơn nữa còn có thể bồi dưỡng tính kỷ luật cho chúng ta.
Ánh mắt Dư Chu Chu nhìn Lý Hiểu Trí tăng thêm vài phần sùng bái: “Là vậy à… Cột sống là cái gì?”
Lý Hiểu Trí lúng túng cúi đầu: “… Mình cũng không biết.”
Dù sao đó cũng là một từ khá phức tạp và chuyên nghiệp —— huống hồ Lý Hiểu Trí còn đọc từ “cột sống” thành “xương gà”(1).
“Mười phút tĩnh tọa” lần thứ ba trôi qua, cuối cùng cô Vu cũng nở nụ cười, nói: “Giờ học của chúng ta kết thúc. Sân trường rất nhỏ, vì an toàn của mọi người, các em phải đi tránh các anh chị lớp trên. Khi nào họ vào học, chúng ta lại ra chơi lần nữa. Bây giờ bắt đầu từ tổ một, cứ hai người một đi ra ngoài, tới cửa thì phải đứng lại chờ cô. Không được nói chuyện, không được chạy nhảy, đã nghe rõ chưa?”
“Rõ —— rồi —— ạ!”
Không kéo dài giọng thì chết à? Gương mặt non nớt của Dư Chu Chu tỏ vẻ khinh thường, lòng thầm nghĩ, đúng là bọn trẻ con ngây thơ.
Trên sân trường, mọi người cũng không hề tản ra, cô Vu bảo mọi người đứng chung với nhau, tự giới thiệu về mình. Thế nên Dư Chu Chu xung phong làm gương, vui vẻ chạy tới chạy lui, nói với rất nhiều người: “Mình là Dư Chu Chu, bạn tên gì?”
Đi được một vòng, mọi người đều nhớ cô bé mà người bôi đây thuốc đỏ kia tên là Dư Chu Chu, thế nhưng tên của những người khác, Dư Chu Chu không nhớ được lấy một cái.
Rất nhanh bé đã thấy chán. Trẻ con ở trường học không hoạt bát như trẻ con ở khu dân cư hồi trước, hình như tất cả đều đang sợ sệt cái gì đó. Dư Chu Chu ngồi một mình ở bồn hoa, quay lưng với mọi người, bắt đầu trò chơi của mình.
Dư Chu Chu dựa lưng vào bồn hoa, nét mặt tươi cười, nhẹ nhàng vung tóc, quát một tiếng rất nhỏ: “Phép thuật hoa của Mary Bell, biến!”
Mary Bell(2) với mái tóc dài màu vàng kim, có nụ cười mê người, am hiểu phép thuật hoa chính là thần tượng của Dư Chu Chu. Bé nghĩ Mary Bell vừa xinh đẹp vừa có năng lực, lại còn được ba Bell, mẹ Bell, ông bà cụ Bell yêu thương, đó đúng là một cuộc sống quá ư hoàn mỹ. Dư Chu Chu thích tất cả những nhân vật hoàn mỹ và có thể biến hình, nếu không phải vì Super Man mặc quần lót ra bên ngoài (màu sắc phối hợp còn không đẹp nữa), thì bé nhất định sẽ thích Super Man.
Bé vung que kem gỗ lên coi như gậy phép thì đột nhiên nghe thấy tiếng vỗ tay.
Thậm chí trong chớp mắt, mặt bé đã đỏ bừng, tưởng mình bị phát hiện.
Nhưng lúc quay đầu lại nhìn thì thấy đám ngốc vẫn đứng tản ra đã tụ vào một chỗ, đưa lưng về phía bồn hoa nơi bé đứng, không biết đang vây quanh cái gì. Bé phát hiện chỉ có mỗi mình đứng ở ngoài thì chợt cảm thấy ngượng ngùng, nên cũng nhanh chóng chạy qua đó.
Còn chưa tới gần đám người bé đã nghe thấy tiếng đọc thơ diễn cảm.
“Xin cho em hứng giọt sương trong veo nhất
Xin cho em ôm tia nắng sớm tươi đẹp nhất
Xin cho em vốc được ngọn gió ấm áp nhất
Xin cho em nhón lấy áng mây rực rỡ nhất
Thế nhưng, ôi thế nhưng
Những thứ đó cũng không thể kể hết trái tim em…”
Dư Chu Chu bị giọng đọc trong trẻo, dịu dàng của cô bé kia hấp dẫn, đứng ngây tại chỗ không thể động đậy, cứ như bị hút mất hồn vậy.
… Là thơ tình à? Giống thơ tình mà hoàng tử viết cho công chúa trong truyện cổ tích?
Một bài thơ thật đẹp.
Dư Chu Chu còn hoảng hốt thì đã nghe thấy câu cuối nêu bật chủ đề,
“Những ngày như vậy chỉ có thể hóa thành một câu chúc, cô, em cảm ơn cô.”
… Thì ra không phải thơ tình…
Tiếng vỗ tay rào rào lại vang lên lần nữa. Dư Chu Chu vừa chen được tới bên ngoài đám người thì nghe thấy giọng nữ dịu dàng, duyên dáng kia đã khôi phục ngữ khí bình thường, nói rất khiêm tốn: “Thực ra bài thơ này là bài từ nối câu trong cuộc thi chọn giáo viên giỏi của đài truyền hình năm ngoái, mình cũng không nhớ rõ lắm.”
“Không nhớ rõ mà còn đọc diễn cảm hay như vậy, em còn nhỏ thế mà đã được làm dẫn chương trình ở đài truyền hình? Đúng là ngôi sao nhỏ, giỏi quá.”
Người đang nói chuyện kia vẫn còn là cô Vu lạnh như băng đó sao? Giọng nói của cô dịu dàng thế, như một người mẹ hiền vậy.
Không phải người ta vẫn thường nói cô giáo như mẹ hiền sao? Quả cũng không sai.
Dư Chu Chu đang vừa tự hỏi tự đáp thì bỗng nhìn thấy Lý Hiểu Trí lúng túng đứng bên cạnh. Bé tự giới thiệu một vòng xong, cuối cùng cũng chỉ biết mỗi Lý Hiểu Trí.
“Lý Hiểu Trí, cái bạn vừa ngâm thơ là ai vậy?”
Lý Hiểu Trí ngạc nhiên hỏi: “Ơ, bạn không nhận ra bạn ấy sao? Bạn ấy là Chiêm Yến Phi, chính là Tiểu Yến Tử đấy.”
“Tiểu Yến Tử?”
Lý Hiểu Trí càng thêm kinh ngạc: “Lẽ nào bạn chưa xem Cô bé quàng khăn đỏ? Bạn không biết dẫn chương trình của Cô bé quàng khăn đỏ là ai à?”
“Dẫn chương trình?” Dư Chu Chu nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lúc, “Chẳng lẽ là Cô bé quàng khăn đỏ và Sói xám?”
Nếu hai người đó mà cùng dẫn một tiết mục thì chắc phải là trong thế giới hòa bình mà TV vẫn nói…
Lý Hiểu Trí cũng không trợn mắt nhìn như bé tưởng mà chỉ nghiêm túc sửa lại lời bé: “Không có Sói xám.”
…
Sau đó Dư Chu Chu mới biết, Chiêm Yên Phi, nghệ danh là Tiểu Yến Tử. Còn Cô bé quàng khăn đỏ là chương trình thiếu nhi nổi tiếng nhất trên kênh truyền hình tỉnh, là chương trình mà Dư Chu Chu vô cùng căm thù —— phát vào sáu giờ tối thứ hai, thứ tư, chiếm dụng mất thời gian chiếu phim hoạt hình. Thế nên phim hoạt hình vốn được chiếu bảy tập một tuần, vì chương trình Cô bé quàng khăn đỏ mà chỉ còn năm tập một tuần. Tiểu Yến Tử chính là một trong ba người dẫn chương trình, cũng là ngôi sao nhỏ tuổi nhất. Hai người còn lại là một phụ nữ khoảng ba mươi tuổi đội tóc giả đóng vai Bà ngoại và một cô bé mười một tuổi đóng vai Cô bé quàng khăn đỏ.
Quả nhiên không có Sói xám.
Dư Chu Chu không hề có thiện cảm với chương trình đó nên trước giờ chưa từng xem, chẳng hề rõ tên người dẫn, tất nhiên cũng không biết Chiêm Yến Phi là một cô bé nổi tiếng cỡ nào.
Cô Vu bảo mọi người xếp thành hàng để trở về phòng học. Mọi người tản ra, lúc này Dư Chu Chu mới nhìn thấy dáng điệu của Chiêm Yến Phi.
Giống một con búp bê. Một con búp bê bằng sứ. Cô bé tết tóc hai bên, khuôn mặt có chút mũm mỉm kiểu trẻ con, đôi mắt đen lay láy, cô mặc chiếc váy công chúa màu vàng nhạt, đi giày da màu đen, sạch sẽ và tao nhã, giống một con búp bê nhỏ khiến người ta yêu thích.
Dư Chu Chu cúi đầu nhìn chỗ thuốc đỏ thê thảm trên người mình, miệng hơi mếu máo, sau đó phát hiện cây kem “gậy phép” vẫn còn ở trong tay thì vội vàng vứt xuống, rồi cúi gằm mặt lẩn vào hàng.
Sau khi về lớp học lại phải tĩnh tọa tiếp, nhưng cô Vu nhân đó công bố danh sách cán bộ lớp luôn.
Chiêm Yến Phi là lớp trưởng.
Từ Diễm Diễm là lớp phó. Ngoài ra còn có một số “ủy viên” và một người phụ trách vệ sinh, bốn tổ trưởng nữa.
Tất nhiên những cái này đều không quan hệ với Dư Chu Chu.
Cô Vu nói, khi nào mọi người gia nhập Đội thiếu niên tiền phong thì còn thêm chức Chi đội trưởng nữa. Chi đội trưởng là chức vụ lớn nhất của lớp, đến lúc đó sẽ dựa vào biểu hiện của các bạn nhỏ để chọn ra. Còn ban cán bộ này đều là tạm thời, biểu hiện tốt thì có thể lên chức, biểu hiện không tốt có thể mất chức. Mọi người phải phối hợp tốt với công việc của cán sự lớp.
“Mọi người đã hiểu chưa nào?”
“Hiểu —— rồi —— ạ!”
Dư Chu Chu còn đang chìm trong hoang mang, không có bình luận gì thêm về việc mọi người kéo dài giọng.
Trong đầu bé chỉ có một cái tên.
Tiểu Yến Tử.
Lúc ra chơi lần hai, mọi người không còn giống đàn ngỗng lạc đàn nữa rồi. Bọn họ vây quanh Chiêm Yến Phi, nghe cô bé kể chuyện ở đài truyền hình, và còn rất nhiều chuyện về người nổi tiếng trong giới văn nghệ ở tỉnh nữa. Dư Chu Chu không chen vào được, hơn nữa không hiểu sao bé cảm thấy hơi ấm ức, không hề muốn chen vào chút nào. Thế là bé và Lý Hiểu Trí lùi ra ngoài nhưng rồi lại tò mò không kìm được bèn nghe trộm
Bé bỗng nhớ tới hồi đó, Bôn Bôn đã nói thế nào.
Cậu muốn bé trở thành một người rất giỏi.
Dư Chu Chu bỗng thấy hơi thất vọng. Bé tự giới thiệu với tất cả mọi người nhưng chắc gì bọn họ đã nhớ được bé, còn Chiêm Yến Phi chưa nói gì đã khiến mọi người đều vây quanh rồi…
Dư Chu Chu ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la, thầm nói với chính mình, bọn họ chưa biết, thực ra Dư Chu Chu cũng rất lợi hại. Chiêm Yến Phi biến hình xong sẽ trở thành Tiểu Yến Tử, Dư Chu Chu biến hình xong…
Vẫn là Dư Chu Chu.
Bé thong thả đến ngồi bên bồn hoa, tay chống cằm, cúi đầu nhìn dép sandal màu tím nhạt của mình, trong đầu lại nghĩ về một loạt động tác biến hình của Yuu(3) trong Tôi là Creamy Mami. Yuu biến thành Creamy Mami đứng hát trên sân khấu, hào quang chói lọi, có rất nhiều người hâm mộ. Ngay cả người Toshio thích cũng là một Creamy Mami như vậy.
Trong lúc Dư Chu Chu lẻ loi tiến hành hoạt động thôi miên “tôi là Creamy Mami” với chính mình, bé cũng không ý thức được rằng, hình như mình đã mất đi niềm vui sướng nào đó. Hơn nữa Creamy Mami không giống Athena, không phải nữ hoàng cũng chẳng phải nữ hiệp. Cô chỉ là một người muốn giành được ánh mắt của người khác, mà khao khát của Dư Chu Chu đối với con người phàm trần này đã vượt xa ước mong làm nữ thần…
Đột nhiên cảm thấy túm tóc đuôi ngựa bị người giật nhẹ, bé mở mắt, người đứng trước mặt lại chính là Lâm Dương.
“Lớp tôi hết giờ học rồi. Thấy bạn ngồi chỗ này, há, có phải không có ai để ý tới bạn không?”
… Bị nói trúng rồi.
Dư Chu Chu trợn mắt nhưng tâm trạng đã vui vẻ hơn. Cuối cùng bé cũng gặp được một người quen, có lẽ không phải cô đơn nữa. Bé vừa định nói gì đó thì bỗng có tiếng gọi của mấy cậu bé đứng ở xa: “Lâm Dương, qua đây nhanh lên!”
Mới nửa ngày mà cậu ta đã có bạn mới chơi cùng. Dư Chu Chu thầm thở dài, bỗng cảm thấy thật uể oải.
Tất nhiên bé vẫn nói rất khéo léo: “Bạn cậu tới tìm kìa, mau đi đi.”
Lâm Dương nhướn mày trợn tròn mắt, vẻ mặt kiểu “bạn ăn nhầm thuốc à”. Cậu sửng sốt một lúc rồi mới xoay người, hô lớn với mấy người kia: “Các cậu cứ chơi trước đi, lát nữa tôi qua!”
Nói xong, cậu bước sang ngồi cạnh Dư Chu Chu, nghiêng đầu nhìn cô bé: “Bạn sao vậy? Chân còn đau không?”
“Hết đau rồi.”
“Bạn không vui?”
Dư Chu Chu chậm rãi thở dài một hơi: “Lâm Dương, tâm trạng tôi không được tốt.”
Lâm Dương há hốc miệng nhìn cô bé, cảm thấy cực kỳ sửng sốt. Cậu vẫn nghĩ Dư Chu Chu không giống những người khác, bao gồm cả cậu. Nếu cô không vui thì có thể khóc, có thể ầm ĩ, hoặc là nằm lăn trên mặt đất, muốn này muốn nọ nhưng tuyệt đối sẽ không thở dài như người lớn, nói, tâm trạng tôi không tốt.
“Vì sao?” Cậu cũng quyết định biểu hiện thâm trầm một chút trước mặt cô bé.
“Tôi cũng không biết.”
Hai người ngồi sóng vai, động tác giống nhau, khuỷu tay chống lên gối, sau đó hai tay đỡ cằm, vừa mờ mịt nhìn về đằng trước vừa đung đưa chân.
“Nè, cậu đã từng coi Cô bé quàng khăn đỏ chưa?”
Lâm Dương lắc đầu: “Đó là cái gì?”
Dư Chu Chu bỗng cảm thấy vui vẻ, thấy chưa, đâu phải tất cả mọi người đều từng xem Cô bé quàng khăn đỏ.
“Lớp trưởng lớp tôi là dẫn chương trình của Cô bé quàng khăn đỏ.”
Giọng điệu của Lâm Dương không có chút biến hóa nào: “Dẫn chương trình của Cô bé quàng khăn đỏ?… Là Sói xám à?”
Cậu đã chuẩn bị tinh thần bị cô trợn mắt nhìn hoặc là mắng té tát, nhưng không ngờ Dư Chu Chu lại cười với cậu, mày mắt cong cong, khóe miệng cũng vểnh lên, giống như mặt trăng lúc sẩm tối. Cậu bối rối quay đầu đi không nhìn Dư Chu Chu, ho khan một tiếng rồi nói: “Lớp trưởng thì có gì đặc biệt chứ, tôi cũng là lớp trưởng này!”
Dư Chu Chu cũng không hề châm biếm như cậu nghĩ mà nói rất nghiêm túc: “Tốt quá. Biểu hiện cho tốt, cô giáo tôi nói, nếu biểu hiện không tốt sẽ bị mất chức đấy.”
Lòng hư vinh của Lâm Dương bỗng phồng to, cậu kiêu ngạo vỗ ngực đáp: “Hứ, mất chức á? Về sau tớ sẽ được làm Liên đội trưởng! Làm Liên đội trưởng thì ngoài hiệu trưởng ra, ai cũng phải nghe lời tớ!
Dư Chu Chu cười nheo cả mắt: “Ừm, mình tin cậu.”
Lâm Dương sẽ không bao giờ quên ngày khai giảng đầu tiên. Đó là một ngày âm u, ngột ngạt, buồn chán và dài đằng đẵng nhưng trong trí nhớ, cậu lại cảm thấy ngày ấy rực rỡ chói mắt. Lễ chào cờ có nhiều người như vậy, hộp cơm của cô lại văng trúng người cậu.
Đây chính là duyên trời định mà TV vẫn nói sao?
Một trận gió lướt qua, tóc Dư Chu Chu bị thổi bay, phất lên tai cậu, hơi ngứa. Lâm Dương không biết nên nói gì, đành ngẩng đầu nhìn đám mây xám âm u, nghe tiếng bồ câu vỗ cánh ở đằng xa, cậu nhẹ nhàng nói với Dư Chu Chu: “Tớ nhất định sẽ lên làm Liên đội trưởng.”
Rất nhiều năm về sau, Dư Chu Chu mới đọc được trong một quyển tiểu thuyết ngôn tình, nam chính cả đời kiêu hùng lại dịu dàng nói với nữ chính, ta muốn đem cả thiên hạ đặt trước mắt nàng.
Nhưng mà câu chuyện giang sơn và mỹ nhân, mãi mãi không có kết quả tốt.
~*~
(1) Hai từ có cách phát âm gần giống nhau. Cột sống: jízhù, xương gà: jīzhù
(2) Mary Bell: nhân vật chính trong phim hoạt hình Floral Magician Mary Bell.
(3) Nhân vật chính trong phim hoạt hình “Creamy Mami, the magic angel”. Yuu là một cô bé 10 tuổi bình thường. Yuu đã thầm thương cậu bạn từ thuở nhỏ là Toshio Otomo. Được trao cho khả năng biến đổi thành một cô gái 16 tuổi, cô đã được nhờ thế chỗ ngôi sao Megumi Ayase vắng mặt để hát trên TV. Với biệt danh là Creamy Mami, cô nổi tiếng chỉ sau một đêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.