Chương 13: Lời Tạm Biệt....
Nhok Cô Đơn
21/10/2015
Sau ngày Valentine đa số các cặp đều hiểu nhau hơn chỉ trừ một cặp...
.
- "Làm sao đây ? chắc mình nên né xa cậu ấy càng xa càng tốt" _ Hana tự nghĩ
- " Mình nên làm gì đây ? chắc trong thời gian này mình không nên nói chuyện với cô ấy " _Ken tự nhủ
Chỉ có Ken và Hana là không muốn gặp nhau nhưng...Vào ngày chủ nhật, Hana tay cầm một bó hoa và cô đi đến bệnh viện ở gần trường. Cô đi đến phòng 203 là phòng mà Ken nằm...Cô bước vào và cô nhìn thấy một chiếc giường trắng xóa cùng với người nằm trên giường là Ken. cậu được gắn dây chuyền nước biển và cậu nằm hôn mê, Hana đặt bó hoa xuống bàn và cô đi tới ngồi cạnh chiếc giường rồi cô nhẹ nhàng vuốt tóc của Ken, khi nhìn kĩ mặt của Ken thì hai hàng nước mắt chảy xuống. Cùng lúc đó thì Souma và Miki đi vào, họ nhìn thấy Hana đang ngồi đó và cầm lấy bàn tay của Ken với khuôn mặt cực kì đau khổ. Miki lên tiếng nói
- C-Chẳng lẽ....cậu đã biết chuyện này rồi sao ? _ Miki hỏi
Hana không nói gì mà cô chỉ nhẹ gật đầu. Miki Không chịu được khi thấy Hana đau khổ và cô đã chạy ra khỏi phòng giờ chỉ còn mình Souma và Hana ở trong phòng. Souma nhìn Hana và Hana nói với cậu
-Tại sao ? Tại sao Ken lại thế này ? vậy còn Ken ngoài kia là ai ? _ Hana hỏi
-Haizz ! có lẽ tớ nên nói cho cậu biết thôi. Ken nằm đây là một thân xác không hồn còn Ken ngoài kia là linh hồn của thân xác này_ Souma nói
-Cái gì ? cậu nói gì tớ không hiều ? _Hana hỏi
-Chuyện là thế này. Thật ra tớ là con trai của một pháp sư rất nổi tiếng và tớ cũng là một pháp sư nhưng một ngày đi đến đây để thăm anh họ tớ đã thấy một linh hồn lang thang. Tớ tìm cách đưa linh hồn siêu thoát nhưng không thể làm linh hồn siêu thoát được và khi tớ đi theo linh hồn ấy thì tớ nhìn thấy thân xác nằm ở đây…Và tớ đã hiểu được vì linh hồn này vẫn còn điều muốn làm nên không thế siêu thoát được. Và khi nghe linh hồn cầu xin thì tớ đã lấy một hình nhân rồi đưa linh hồn ấy vào hình nhân thì tự động hình nhân sẽ biến y như thân xác đó và linh hồn có thể sống như một người bình thường và cơ thể này sẽ nằm trong trạng thái sống nhưng thời gian có hạn. Nếu cơ thể này không chịu được nữa thì linh hồn sẽ dần biết mất và trong suốt đi…_Souma giải thích.
Hana không nói thành lời. Cô cố cầm nước mắt nhưng nước mắt vẫn rơi rồi cô ngã khụy xuống và ngất đi…sáng hôm sau cô đi học thì cô nhìn thấy Ken đang đùa giỡn với một con mèo và cô nhìn thấy bàn tay Ken dần dần trong suốt khiến cô hốt hoản vội chạy tới cầm lấy tay Ken. Ken nhìn cô và cậu nhìn thấy mặt cô tái xanh đang run run nắm lấy bàn tay cậu, cậu kéo Hana chạy tới chỗ mà lần đầu tiên hai người gặp nhau…cậu vươn vai và cậu nói với cô
-Bây giờ tâm trạng tớ đang rất tốt nên tớ sẽ trả lời tất cả các câu hỏi mà cậu sẽ hỏi nên cậu cứ hỏi đi _ Ken nói
-Vậy….Tại sao ? cậu…lại ra nông nỗi này ? _hana hỏi
-Chuyện kể thì cũng dài dòng lắm. Thật ra khi đi du học ở Mĩ về thì tớ có học cấp II ở Nhật nhưng tớ không nghĩ rằng ở đấy lại có chuyện bắt nạt, khi tớ là mục tiêu bị bắt nạt thì tớ đã cố nghĩ là sẽ không sao khi có ba mẹ ở bên cạnh động viên nhưng khi tớ kể chuyện này với họ thì từ mà họ nói ra chỉ là “ Ừ ! “ họ chỉ lo lắng cho công việc mà không hề nghĩ đến tớ…xem tớ như một người xa lạ. Lên trường thì bị bạn bè xa lánh và bị bắt nạt về nhà thì nhận được sự lạnh lùng của ba mẹ…nhiều thứ dồn ép tớ vào con đường cùng và khi nhảy từ sân tượng xuống thì tớ đã nghĩ đến cậu. Ít nhất thì vẫn có người có thế cho mình một lời động viên…và khi tớ tỉnh lại thì thấy mình đang lơ lững còn cơ thể thì ở đằng kia…sau sự trợ giúp của một vị pháp sư thì tớ có cơ thể và tớ liền tìm đến cậu và. Quãng thời gian bên cậu thực sự rất vui Hana à _ Ken giải thích
Hana đi tới chỗ Ken và cô tát vào mặt cậu một cái thật mạnh…Ken nắm lấy tay cô thì cậu nhìn thấy Hana đang khóc và cậu nhìn kĩ thì thấy mắt cô đã đỏ và sưng lên…vì Hana đã khóc quá nhiều. Hana nói với Ken.
-Đồ ngốc ! tại sao cậu lại làm như vậy chứ ? cậu không hề nghĩ đến mọi người sẽ thế nào nếu biết chuyện này sao ? Cậu không hề nghĩ rằng tớ sẽ thế nào khi biết chuyện này sao ? Tại sao cậu lại có thể dễ dàng vứt bỏ mạng sống của mình như vậy ? còn lời hứa của chúng ta thì sao ? cậu ích kỉ lắm ! chỉ biết nghĩ cho bản thân cậu thôi…còn tớ thì sao ? cậu nghĩ mọi người sẽ vui khi cậu tự tử sao ? trong chuyến cắm trại quả thật là tớ bị oan và bạn bè vẫn không giúp được gì nhưng tớ không hề nghĩ đến cái chết !!! suốt lúc học cấp II tớ cũng đã bị bắt nạt rất lâu nhưng tớ vẫn không nghĩ đến việc sẽ tự tử. Vì sao cậu lại nghĩ là sẽ không có ai buồn khi cậu nhảy lầu chứ ? ha…._Hana vừa khóc vừa nói
Ken không nói được lời nào mà cậu chỉ nhìn Hana với ánh mắt như muốn xin lỗi. Cậu ôm Hana và lần đầu tiên từ lúc được vào hình nhân thì đây là lần đầu tiên Ken khóc…Cậu ôm Hana và cậu nói….
-Cám ơn….Hana ! chỉ có cậu là nghĩ cho tớ….tớ xin lỗi Hana. Tớ xin lỗi cậu_ Ken vừa khóc vừa nói
-Biết lỗi thì tốt ! tớ không trách cậu nhiều…_Hana ôm Ken nói
Khi cả hai trở lại bình thường thì bỗng nhiên cơ thể Ken dần dần trong suốt…Hana nhìn Ken và cô cố ôm Ken. Ken cười và nói với Hana.
-Tạm biệt Hana ! cố sống tốt nhé và còn một điều cuối cùng tớ muốn nói với cậu…tớ yêu cậu Hana _ Ken cười và nói
Hana cố cản cậu lại nhưng Ken đã tan biến hoàn toàn….cái còn lại chỉ là hình nhân có ghi chữ “ Ken” cô ôm hình nhân và khóc rất to.
- Ah…KEN !!!!!!!!!!!!! _ Hana hét
Trời bỗng đỗ mưa và Ken đã không thể trở lại với Hana và mọi người…….trong khung cảnh lúc đó chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng khóc của Hana trong cơn mưa đau buồn đó….
.
- "Làm sao đây ? chắc mình nên né xa cậu ấy càng xa càng tốt" _ Hana tự nghĩ
- " Mình nên làm gì đây ? chắc trong thời gian này mình không nên nói chuyện với cô ấy " _Ken tự nhủ
Chỉ có Ken và Hana là không muốn gặp nhau nhưng...Vào ngày chủ nhật, Hana tay cầm một bó hoa và cô đi đến bệnh viện ở gần trường. Cô đi đến phòng 203 là phòng mà Ken nằm...Cô bước vào và cô nhìn thấy một chiếc giường trắng xóa cùng với người nằm trên giường là Ken. cậu được gắn dây chuyền nước biển và cậu nằm hôn mê, Hana đặt bó hoa xuống bàn và cô đi tới ngồi cạnh chiếc giường rồi cô nhẹ nhàng vuốt tóc của Ken, khi nhìn kĩ mặt của Ken thì hai hàng nước mắt chảy xuống. Cùng lúc đó thì Souma và Miki đi vào, họ nhìn thấy Hana đang ngồi đó và cầm lấy bàn tay của Ken với khuôn mặt cực kì đau khổ. Miki lên tiếng nói
- C-Chẳng lẽ....cậu đã biết chuyện này rồi sao ? _ Miki hỏi
Hana không nói gì mà cô chỉ nhẹ gật đầu. Miki Không chịu được khi thấy Hana đau khổ và cô đã chạy ra khỏi phòng giờ chỉ còn mình Souma và Hana ở trong phòng. Souma nhìn Hana và Hana nói với cậu
-Tại sao ? Tại sao Ken lại thế này ? vậy còn Ken ngoài kia là ai ? _ Hana hỏi
-Haizz ! có lẽ tớ nên nói cho cậu biết thôi. Ken nằm đây là một thân xác không hồn còn Ken ngoài kia là linh hồn của thân xác này_ Souma nói
-Cái gì ? cậu nói gì tớ không hiều ? _Hana hỏi
-Chuyện là thế này. Thật ra tớ là con trai của một pháp sư rất nổi tiếng và tớ cũng là một pháp sư nhưng một ngày đi đến đây để thăm anh họ tớ đã thấy một linh hồn lang thang. Tớ tìm cách đưa linh hồn siêu thoát nhưng không thể làm linh hồn siêu thoát được và khi tớ đi theo linh hồn ấy thì tớ nhìn thấy thân xác nằm ở đây…Và tớ đã hiểu được vì linh hồn này vẫn còn điều muốn làm nên không thế siêu thoát được. Và khi nghe linh hồn cầu xin thì tớ đã lấy một hình nhân rồi đưa linh hồn ấy vào hình nhân thì tự động hình nhân sẽ biến y như thân xác đó và linh hồn có thể sống như một người bình thường và cơ thể này sẽ nằm trong trạng thái sống nhưng thời gian có hạn. Nếu cơ thể này không chịu được nữa thì linh hồn sẽ dần biết mất và trong suốt đi…_Souma giải thích.
Hana không nói thành lời. Cô cố cầm nước mắt nhưng nước mắt vẫn rơi rồi cô ngã khụy xuống và ngất đi…sáng hôm sau cô đi học thì cô nhìn thấy Ken đang đùa giỡn với một con mèo và cô nhìn thấy bàn tay Ken dần dần trong suốt khiến cô hốt hoản vội chạy tới cầm lấy tay Ken. Ken nhìn cô và cậu nhìn thấy mặt cô tái xanh đang run run nắm lấy bàn tay cậu, cậu kéo Hana chạy tới chỗ mà lần đầu tiên hai người gặp nhau…cậu vươn vai và cậu nói với cô
-Bây giờ tâm trạng tớ đang rất tốt nên tớ sẽ trả lời tất cả các câu hỏi mà cậu sẽ hỏi nên cậu cứ hỏi đi _ Ken nói
-Vậy….Tại sao ? cậu…lại ra nông nỗi này ? _hana hỏi
-Chuyện kể thì cũng dài dòng lắm. Thật ra khi đi du học ở Mĩ về thì tớ có học cấp II ở Nhật nhưng tớ không nghĩ rằng ở đấy lại có chuyện bắt nạt, khi tớ là mục tiêu bị bắt nạt thì tớ đã cố nghĩ là sẽ không sao khi có ba mẹ ở bên cạnh động viên nhưng khi tớ kể chuyện này với họ thì từ mà họ nói ra chỉ là “ Ừ ! “ họ chỉ lo lắng cho công việc mà không hề nghĩ đến tớ…xem tớ như một người xa lạ. Lên trường thì bị bạn bè xa lánh và bị bắt nạt về nhà thì nhận được sự lạnh lùng của ba mẹ…nhiều thứ dồn ép tớ vào con đường cùng và khi nhảy từ sân tượng xuống thì tớ đã nghĩ đến cậu. Ít nhất thì vẫn có người có thế cho mình một lời động viên…và khi tớ tỉnh lại thì thấy mình đang lơ lững còn cơ thể thì ở đằng kia…sau sự trợ giúp của một vị pháp sư thì tớ có cơ thể và tớ liền tìm đến cậu và. Quãng thời gian bên cậu thực sự rất vui Hana à _ Ken giải thích
Hana đi tới chỗ Ken và cô tát vào mặt cậu một cái thật mạnh…Ken nắm lấy tay cô thì cậu nhìn thấy Hana đang khóc và cậu nhìn kĩ thì thấy mắt cô đã đỏ và sưng lên…vì Hana đã khóc quá nhiều. Hana nói với Ken.
-Đồ ngốc ! tại sao cậu lại làm như vậy chứ ? cậu không hề nghĩ đến mọi người sẽ thế nào nếu biết chuyện này sao ? Cậu không hề nghĩ rằng tớ sẽ thế nào khi biết chuyện này sao ? Tại sao cậu lại có thể dễ dàng vứt bỏ mạng sống của mình như vậy ? còn lời hứa của chúng ta thì sao ? cậu ích kỉ lắm ! chỉ biết nghĩ cho bản thân cậu thôi…còn tớ thì sao ? cậu nghĩ mọi người sẽ vui khi cậu tự tử sao ? trong chuyến cắm trại quả thật là tớ bị oan và bạn bè vẫn không giúp được gì nhưng tớ không hề nghĩ đến cái chết !!! suốt lúc học cấp II tớ cũng đã bị bắt nạt rất lâu nhưng tớ vẫn không nghĩ đến việc sẽ tự tử. Vì sao cậu lại nghĩ là sẽ không có ai buồn khi cậu nhảy lầu chứ ? ha…._Hana vừa khóc vừa nói
Ken không nói được lời nào mà cậu chỉ nhìn Hana với ánh mắt như muốn xin lỗi. Cậu ôm Hana và lần đầu tiên từ lúc được vào hình nhân thì đây là lần đầu tiên Ken khóc…Cậu ôm Hana và cậu nói….
-Cám ơn….Hana ! chỉ có cậu là nghĩ cho tớ….tớ xin lỗi Hana. Tớ xin lỗi cậu_ Ken vừa khóc vừa nói
-Biết lỗi thì tốt ! tớ không trách cậu nhiều…_Hana ôm Ken nói
Khi cả hai trở lại bình thường thì bỗng nhiên cơ thể Ken dần dần trong suốt…Hana nhìn Ken và cô cố ôm Ken. Ken cười và nói với Hana.
-Tạm biệt Hana ! cố sống tốt nhé và còn một điều cuối cùng tớ muốn nói với cậu…tớ yêu cậu Hana _ Ken cười và nói
Hana cố cản cậu lại nhưng Ken đã tan biến hoàn toàn….cái còn lại chỉ là hình nhân có ghi chữ “ Ken” cô ôm hình nhân và khóc rất to.
- Ah…KEN !!!!!!!!!!!!! _ Hana hét
Trời bỗng đỗ mưa và Ken đã không thể trở lại với Hana và mọi người…….trong khung cảnh lúc đó chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi và tiếng khóc của Hana trong cơn mưa đau buồn đó….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.