Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 74

Diệp Phỉ Nhiên

31/05/2024

Ngôn Minh bị ca phẫu thuật khẩn cấp gọi đi mất, Ngu Điềm cũng nỗ lực bình tĩnh lại, trở về phòng làm việc cắt nối biên tập.

Sau khi đưa những cơ sở thẩm mỹ phi pháp ra ngoài ánh sáng, mặc dù đối phương kiên trì không ngừng giở trò khiếu nại, nhưng Ngu Điềm vẫn phối hợp ứng đối từng cái một, lần nữa tung ra video, bởi vậy cuối cùng mức độ lan truyền cũng rất cao, đồng thời, lại có số lượng lớn người bị hại đứng lên ủng hộ, tự mình lên tiếng.

Tuy nói chỉ có vài trường hợp cá biệt tiêm axit hyaluronic bị mù, nhưng cũng có rất nhiều người bị hại. Bởi vì bổ sung vật lý, ngoại trừ axit hyaluronic, còn tăng thêm ước số sinh trưởng, cùng với axit lactic kích thích collagen phát triển một cách mất kiểm soát, rất nhiều người bị hại sau khi tiêm vào xuất hiện triệu chứng sưng tấy, phải tiếp tục tiến hành chữa trị.

Video phổ cập khoa học của Ngu Điềm làm cực kỳ thu hút, lực truyền bá mạnh, lại có người bị hại đánh ngựa tạo nên sự đối lập trước và sau, càng khiến cho trên mạng nổ lên sóng to gió lớn.

Vì có video phổ cập khoa học của Ngu Điềm vạch trần sự thật này nên hiện giờ những nạn nhân cũng dũng cảm đứng dậy, ở dưới bài đăng của cô nhận làm người thân, thành lập diễn đàn, đoàn kết lại, quyết định không thể một mình chịu đứng di chứng sinh lý và chấn thương tâm lý do phẫu thuật thẩm mỹ phi pháp gây ra, cùng nhau bảo vệ quyền lợi.

Hàng loại cơ sở thẩm mỹ phi pháp cũng bởi vì làn sóng dư luận lần này mà không thể tiếp tục hoạt động, lựa chọn tạm thời đóng cửa, dừng lại bước chân làm hại người.

Ngu Điềm nhìn thấy những cô gái đó công khai hoặc nhắn tin riêng cảm ơn mình trên mạng thì nội tâm đã cảm nhận được ý nghĩa chân chính của công việc hiện tại mà bản thân đang làm, cũng là có giá trị.

Tuy rằng so với bác sĩ trực tiếp cứu chữa người bệnh mà nói, gián tiếp hơn, nhưng nếu có thể ngăn chặn nạn nhân rơi vào hố sâu thẩm mỹ phi pháp từ gốc rễ thì có phải cũng là một kiểu “cứu người” đứng phía trước bác sĩ hay không?

Cũng nhờ kỳ chương trình này, tài khoản của Ngu Điềm gần đây cũng bùng nổ lưu lượng truy cập và fan đáng kể, cô định nhân cơ hội này biên tập rồi tung ra tư liệu sống trước đó quay Ngôn Minh.

Nhưng mà người vốn luôn vô cùng chuyên tâm với công việc như Ngu Điềm, giờ phút này khi mở ra tư liệu về Ngôn Minh, nhưng gương mặt anh tuấn lãnh đạm lại quen thuộc kia, cô đột nhiên trở nên tâm phiền ý loạn.

Tầm mắt giống như không tự chủ được dán vào trên môi Ngôn Minh.

Ngu Điềm sờ sờ mặt mình, luôn cảm thấy còn lưu lại hơi thở ôn hòa.

Thật là,

Trong lòng Ngu Điềm rối tung, hỗn độn.

Có lẽ để làm nổi bật thêm tâm tình của cô, không biết từ khi nào ngoài cửa sổ đã nổi gió, sắc trời tối sầm lại, biểu ngữ quảng cáo bên đường bị gió thổi bay phấp phới.

Sắp mưa rồi.

Không có cách nào tập trung tinh thần.

Cuối cùng, Ngu Điềm không thể không đóng máy tính lại.

Hôm nay Ngôn Minh không trực ca đêm, giờ này, chắc anh đã tan làm.

Ngu Điềm có chút không biết làm sao đối mặt với Ngôn Minh, không biết nói cái gì, bởi vậy mới cố ý né tránh thời gian có thể đụng mặt Ngôn Minh, lúc này mới chạy tới bệnh viện thăm mẹ mình.

Nữ sĩ Tống Xuân Hương hồi phục rất tốt, người mới vào nằm trong phòng bệnh là một dì lớn tuổi, nữ Tống Xuân Hương trò chuyện với Ngu Điềm một lát, rất nhanh đã kết bạn với bệnh nhân mới này bắt đầu tán gẫu, đuổi Ngu Điềm đi.

Bà nói Ngu Điềm mau trở về nghỉ ngơi.

Nhưng Ngu Điềm biết đi đâu nghỉ ngơi?

Về chỗ đó của Ngôn Minh sao?



Từ sau buổi chiều Ngôn Minh hôn mình, luôn cảm thấy quái quái, Ngu Điềm không biết lấy vẻ mặt nào đối diện với Ngôn Minh, cô không biết giữa hai người sẽ biến thành bầu không khí gì.

Khoảnh khắc được anh hôn má, trong cô trộm nhảy nhót nhưng rất nhanh bị ủy khuất và thấp thỏm thay thế.

Bởi vì sau khi hôn, Ngôn Minh không có biểu hiện gì là tiến thêm một bước.

Cho nên anh là có ý gì?

Thoạt nhìn tựa như tra nam đang tính toán chơi trò mập mờ.

Hôn, nhưng lại giống như không hôn.

Anh không định nói thêm gì sao?

Cả buổi chiều, người đàn ông này thế mà không gửi một tin nhắn nào.

Ngu Điềm nhìn về phía điện thoại của mình lần thứ N, trong lòng nghẹn một cục tức.

Chỉ là ngồi chờ rồi lại chờ, không chờ được tin nhắn của Ngôn Minh, ngược lại chờ được Tề Tư Hạo.

Cậu ta biết Ngu Điềm còn ở bệnh viện, vô cùng lo lắng chạy tới, lôi kéo Ngu Điềm vào nhà hàng cơm Tây gần đó.

Tề Tư Hạo nhiệt tình nói: “Bữa nay tôi mời!”

Đợi Ngu Điềm ngồi xuống, mở thực đơn ra, đánh giá xong giá bình quân trên đầu người ở đây, trong lòng liền hiểu rõ.

Có nhìn về phía Tề Tư Hạo: “Ông có chuyện lớn gì cần như nhờ tới?”

Tề Tư Hạo có chút xấu hổ, cười gượng hai tiếng: “Xem bà nói kìa! Tôi và bà là tình bạn thân thiết như vậy, chẳng lẽ không có việc gì cũng không thể tìm bà ăn một bữa cơm à? Nói như tôi thực dụng lắm ý! Mời bà ăn cơm chính là có việc muốn nhờ bà sao? Bà đây là vũ nhục tình bạn của tôi với bà!”

Đã không có Ngôn Minh, Ngu Điềm lại biến trở về dáng vẻ bình tĩnh lý trí, cô mặt mày vô cảm nhìn về phía Tề Tư Hạo: “Vậy cũng đúng, thế thì chỉ ăn cơm, ông đừng có nhờ vả tôi gì hết.”

“Tôi đương nhiên sẽ không nhờ.” Da mặt Tề Tư Hạo rất dày nhìn Ngu Điềm cười nịnh nọt: “Quan hệ này của hai chúng ta, bà chỉ cần nhìn thấy tôi gặp nạn, chưa cần tôi mở miệng, bà hẳn là nên giúp bạn không tiếc cả mạng sống đúng không?”

“………”

Tề Tư Hạo rất chân chó mà gọi một loạt những món đắt nhất cho Ngu Điềm, đợi đồ ăn vừa được mang lên, cậu ta bắt đầu trúng gió…

“ Thật ra là như thế này, gần đây tôi và Cao Mân, tiếp xúc khá tốt, cảm giác chúng tôi đã có đề tài chung, đến điểm cười cũng nhất trí, cũng có chút nhỏ ái muội, cảm giác trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ thiếu đâm thủng tầng giấy cửa sổ mỏng kia.”

Tề Tư Hạo cho rằng Ngu Điềm sẽ không có hứng thú với một đoạn này, đang định mau chóng tiến vào chủ đề chính, kết quả lại thấy Ngu Điềm mở to hai mắt nhìn cậu ta, giống như chủ nhiệm giáo dục mặt than: “Ái muội như thế nào?”

“Thì tiếp xúc ánh mắt! Ví dụ như hai người cùng nhau nhìn về phía đối phương, lại đồng thời ngại ngùng dời mắt đi, loại chi tiết nhỏ động tâm đó.”

Ngu Điềm hắng giọng nói: “Sẽ không hôn một cái gì đó sao?”



“Làm vậy sao được!” Tề Tư Hạo lời lẽ chính đáng: “Tiếp xúc ánh mắt là ái muội, hôn một cái, đây không phải là giở trò lưu manh sao? Cũng chưa xác lập quan hệ, nếu hôn thì không ổn! Tên đàn ông nào muốn làm thế, vừa nhìn là biết không phải muốn phấn đấu vì một mối quan hệ nghiêm túc, muốn hẹn bắn pháo* mới vậy!”

Hẹn bắn pháo (约炮): (tiếng lóng) để kết nối tình một đêm

“………..”

Không biết vì sao, sau khi quảng cáo rùng beng rằng tam quan của mình rất chi là đoan chính, Tề Tư Hạo thấy Ngu Điềm làm bạn nhưng không tỏ ra vui mừng chút nào, Tề cậu ta thậm chí còn thấy mặt cô càng đen hơn.

“À.” Ngu Điềm khoanh tay: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó, tôi hy vọng có chuyện gì đó có thể kích thích Cao Mân một chút. Bởi vì tuy duy cô ấy đi nhầm khu cảm thấy chúng tôi chỉ là bạn tôi, cô ấy vẫn muốn theo đuổi Ngôn Minh, cuối cùng tôi vẫn luôn dùng thân phận quân sư quạt mo ẩn núp bên người cô ấy, cho nên trong khoảng thời gian này cô ấy không thấy rõ được lòng mình, không thay đổi được ấn tượng trong lòng về tôi, cũng không vượt qua được một bước cuối cùng này, theo bản năng cảm thấy chính mình thích Ngôn Minh, xem nhẹ người vẫn luôn bên cạnh cô ấy là tôi…”

Tề Tư Hạo nói đạo lý rõ ràng, trải thảm một đống, cuối cùng tiến vào chủ đề: “Loại thời điểm này, tôi cần có một đối tượng mập mờ để kích thích cô ấy.”

“Rất nhiều lúc, người vẫn luôn làm bạn bên cạnh, ngược lại không biết quý trọng, phải có nguy cơ mất đi, mới có ý thức được, người bản thân thật sự cần là ai.”

Tề Tư Hạo nói tới đây, vẻ mặt thâm tình mà nhìn về phía Ngu Điềm: “Cá Nhỏ, bà hiểu ý tôi mà.”

“………..”

“Chỉ cần bà quyên góc chút lòng nhân ái là tôi có thể thoát kiếp độc thân rồi.” Ánh mắt Tề Tư Hạo ai oán: “Tôi chỉ là một người đàn ông đáng thương thiếu vắng tình yêu, đến Nhậm Nhã Lệ trước đó giờ cũng không còn yêu tôi, đã cọ xát ra lửa với bác sĩ Tưởng Ngọc Minh, mấy ngày hôm trước tôi nghe nói hai người này đã ậm ờ ở bên nhau rồi, chỉ có mình tôi…”

Còn có tôi nữa!

Ngu Điềm rất muốn rít gào, nhưng có mới vừa tức giận trừng mắt với Tề Tư Hạo, Tề Tư Hạo đã ăn nói vô cùng khép nép.

“Chẳng qua, một ngày nào đó tôi thoát FA, bà sẽ cũng sẽ có một ngày thoát FA, chờ mọi chuyện thành công, tôi sẽ giới thiệu cho bà đàn ông chất lượng tốt, tất cả đều trong hệ thống y tế chữa bệnh.”

Tề Tư Hạo không đợi Ngu Điềm cự tuyệt, khuyến khích dụ dỗ nói: “Cho dù bà không phải là loại người có ham muốn thế tục, muốn chuyên tâm làm việc, vậy bà làm video phổ cập khoa học y tế, luôn cần phải tìm bác sĩ phối hợp đúng không? Quen biết mấy người khác giới trong hệ thống y tế chữa bệnh, về sau không phải đều trở thành kho dự trữ tư liệu sống của bà sao? Bác sĩ luân chuyển bọn tôi có một diễn đàn, gặp mặt định kỳ, tôi quen được không ít bạn bè, huống chi cả nước có rất nhiều đại học y đều là hội nhóm riêng tư, bà quen biết với một người trong đó, sau này muốn tìm bạn học của bọn họ, còn không phải dễ à?”

Nói như vậy đúng là đã chạm vào tim Ngu Điềm.

Đợi cô làm xong mấy kỳ video phổ cập khoa học chỉnh hình và khoa mắt, sẽ muốn bay sang lĩnh vực y học khác, kế tiếp cô còn lên kế hoạch làm một số buổi hỏi đáp livestream. Kia chính là tương đương phí tư vấn bác sĩ, cũng không thể tóm được mấy con dê béo liền điên cuồng kéo lông dê được, cần phải phân tán một chút.

Tề Tư Hạo nói không sai, quen nhiều bác sĩ một chút xác thật không có vấn đề gì.

Tề Tư Hạo thật nét mặt Ngu Điềm thả lỏng, lập tức rèn sắt khi còn nóng nói: “Hơn nữa không phải muốn bà làm cái gì, không cần bà chủ động, bà chỉ cần phối hợp với tôi là được.”

Ngu Điềm nghĩ tới nghĩ lui, lúc Tề Tư Hạo nhận lời phối hợp làm nằm kỳ video hỏi đáp, cô đã cực kỳ động tâm.

Tề Tư Hạo ra một chiêu cuối cùng: “Bà phối hợp với tôi ba ngày, ba ngày nếu Cao Mân vẫn không có phản ứng, vậy không diễn nữa, tôi cũng hết hy vọng.”

Ba ngày, nghe khối lượng công việc có vẻ cũng không nhiều.

Ngu Điềm xác nhận lại lần nữa: “Vậy nếu ông thoát kiếp FA thất bại, chuyện hứa với tôi cũng không được đổi ý.”

“Được!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook