Chương 75
Diệp Phỉ Nhiên
31/05/2024
Ngu Điềm lần này không hề chần chờ, lập tức gõ búa chốt đơn hợp tác với Tề Tư Hạo.
Chỉ là không nghĩ tới việc này sẽ khởi động nhanh như vậy.
Trong chốc lát, Tề Tư Hạo đã nghe thấy âm thanh báo tin nhắn trên điện thoại, sau đó kêu lên một tiếng: “Chết tiệt! Cao Mân nói vừa mới làm xong một mẻ bánh quy nam việt quất, tiện đường muốn đem cho Ngôn Minh, hiện tại sắp đến trước cửa nhà Ngôn Minh!”
Tề Tư Hạo nói xong, ngay sau đó nhìn về phía Ngu Điềm: “Trước mắt bà đang ở tạm nhà Ngôn Minh đúng không? Tôi đưa bà về.”
Ngu Điềm vốn còn đang ăn tráng miệng sau món chính, bị Tề Tư Hạo thúc giục không thể ăn xong, tên này vẻ mặt nôn nóng: “Nhanh lên! Không thể để Cao Mân và Ngôn Minh có cơ hội đơn độc ở chung!”
Cứ như vậy, vô cùng bất đắc dĩ, Ngu Điềm không thể không đi theo Tề Tư Hạo vô cùng lo lắng mà chạy về.
Tề Tư Hạo gấp không chờ nổi giống như bắt gian mà ấn chuông cửa, một phút cũng không thể đợi thêm.
Nhưng đến khi Ngôn Minh mở cửa, Tề Tư Hạo vừa rồi còn đang hô to gọi nhỏ bỗng thay đổi phong cách, nhìn qua đã lấy lại được vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Trong phòng khách, Cao Mân hình như vừa mới tới, trong tay cầm theo một hộp bánh quy, còn chưa kịp ngồi xuống.
Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Tề Tư Hạo nhàn nhạt quét mắt liếc Cao Mân một cái, bộ dáng cũng không quá để ý, sau đó cậu ta dùng ánh mắt chuyên chú nhìn về phía Ngu Điềm: “Cá Nhỏ, đưa em về tới nhà anh trai em, anh mới yên tâm.”
Cậu ta nói xong, như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức cởi áo khoác của mình ra, trước biểu cảm nghẹn họng nhìn trân trối của Ngu Điềm, khoác lên vai cô.
“Không đúng không?” Trong giọng nói của Tề Tư Hạo có trách cứ, có đau lòng, quả thật là chỉ cần một giây đã nhập vai: “Lần sau buổi tối ra ngoài vẫn nên mặc nhiều quần áo hơn, gần đây chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn. Em mà bị bệnh, anh lại không khó chịu sao?”
Tề Tư Hạo rác rưởi, ngày thường lúc trời lạnh hận không thể lột quần áo của Ngu Điềm mặc vào, kết quả vừa diễn đã nói như đúng rồi, kỹ thuật diễn vậy mà còn khá tốt…
Nhưng vấn đề là, Ngu Điềm một chút cũng không lạnh, bởi vì bị Tề Tư Hạo hấp tấp lôi chạy về, hiện tại chóp mũi của Ngu Điềm đã sắp đổ mồ hôi.
Lúc nóng đến mức hận không thể cởi áo khoác trên người mình ra, Ngu Điềm lại bị Tề Tư Hạo cưỡng ép phủ thêm một tầng áo khoác dày…
Mà Tề Tư Hạo, vì thoát khỏi được một lớp áo, quả nhiên thoải mái, dễ chịu.
………….
Hiện giờ Tề Tư Hạo cả người mát mẻ, trạng thái đương nhiên càng tốt, cậu ta vẻ mặt thâm tình không bỏ mà nhìn về phía Ngu Điềm: “Đi thôi, Cá Nhỏ, anh nhìn em vào nhà, nếu không anh không yên tâm được.”
Cậu ta vừa nói vừa nhìn Ngôn Minh: “Đàn anh, Cá Nhỏ nhà chúng em phải làm phiền anh rồi.”
“………”
Cao Mân hiển nhiên bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ ra một chút mờ mịt, sau đó là mất mát và buồn bã.
Kích thích như vậy xem ra đúng là sinh ra một ít hiệu quả đối với cô ấy, nhưng không rõ ràng, vì nếu so sánh, sắc mặt của Ngôn Minh còn khó coi hơn Cao Mân.
Thế nhưng mấy ngày hôm trước anh liên tục thức đêm, vất vả lâu ngày cho tới hôm nay, chắc hẳn rất mệt mỏi, sắc mặt khó coi cũng là bình thường.
Chỉ là Ngu Điềm không ngờ tới Ngôn Minh sẽ mở miệng…
Thanh âm của anh nhẹ nhàng, mang theo rét lạnh…
“Nếu không yên tâm vậy thì sao không đưa cô ấy về nhà cậu ở đi?”
Tề Tư Hạo sửng sốt, nhất thời lộ ra tươi cười thẹn thùng muốn trả lời.
Ngu Điềm lại không cho cậu ta cơ hội, trong lòng cô hơi chua chát, giành trước một bước nói: “Tối nay em tới nhà Tề Tư Hạo ở là được. Không làm phiền anh nữa.
Xem ra chính mình ở nhờ nhà Ngôn Minh, vẫn khiến anh khó xử, nghe anh nói chính là giọng điệu muốn đuổi khách.
Sau khi chuyện của mẹ xảy ra, Ngu Điềm không phải chưa từng nghĩ tới Tề Tư Hạo, nhưng Tề Tư Hạo sống cùng với ba mẹ, bởi vì là hàng xóm, kết cấu nhà ở cũng giống như nhà của Ngu Điềm, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng ngủ là của ba mẹ Tề Tư Hạo, còn lại chỉ có một gian phòng, nếu lỡ Tề Tư Hạo không ở bệnh viện trực đêm thì Ngu Điềm chỉ có thể ngủ ở sô pha, huống chi mấy ngày hôm trước mẹ của Tề Tư Hạo còn đi ra ngoài du lịch hiện tại không có nhà, Tề Tư Hạo phải trực ban, trong nhà chỉ còn lại ba của cậu ta.
Cho nên lúc ấy, dự chi có hạn, định ở tạm vài ngày ở khách sạn giá rẻ.
Nhưng rõ ràng là Ngôn Minh kéo cô đi, không cho cô ở, muốn cô tới nhà anh,
Kết quả hiện giờ còn đổi ý.
Đúng rồi, đêm nay Trần Hi còn muốn ở lại, chắc là ngại mình chướng mắt.
Vậy còn hôn mình làm gì.
Ngu Điềm ai oán lại phẫn nộ nhìn Ngôn Minh, lời Tề Tư Hạo nói không lâu trước đó lại hiện lên trong đầu cô.
Ngôn Minh sẽ không phải là thật sự mập mờ muốn hẹn bắn pháo chứ…
Tra nam!
Bên này trong não Ngu Điềm gió nổi mây phun, Tề Tư Hạo vẫn còn một mình chiến đấu.
Vì duy trì hình tượng, cậu ta gần như lập tức quyết định phụ họa Ngu Điềm: “Đúng vậy Cá Nhỏ, sao lại không nghĩ tới nhỉ, em ở nhà anh đi, em mau thu dọn đồ đạc, anh đưa em về nhà.”
Chỉ là Tề Tư Hạo vừa dỗi tay muốn kéo Ngu Điềm, Ngu Điềm đã bị Ngôn Minh túm lại kéo về phía mình.
“Không cần, trời cũng đã khuya, lại lạnh như vậy, chuyển đến dọn đi dễ bị cảm.”
Ngu Điềm theo phản xạ giải thích: “Không đâu, thể chất của em rất tốt…”
Ngôn Minh thanh âm lạnh căm căm: “Không lo lắng cô bị cảm. Tôi lo cho Tề Tư Hạo.”
Ngôn Minh nhìn về phía Tề Tư Hạo, trấn định nói: “Ngày mai cậu còn phải trực đêm, lại nhiệt tình nhường áo khoác cho Ngu Điềm, bị cảm không chỉ không có ai thay chỗ cậu, còn sẽ gia tăng gánh nặng cho khoa, dễ lây bệnh cho người khác, không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp.”
“………….”
“Nếu cậu nhất định muốn đưa, có thể đưa Cao Mân về.” Ngôn Minh đứng lên, cầm lấy bánh quy của Cao Mân: “ Cảm ơn bánh quy của cô, vừa lúc Tề Tư Hạo tiện đường, hay là để cậu ta đưa cô về nhà.”
Ngôn Minh cười cười: “Buổi tối đi ngoài đường một mình không quá an toàn, mấy ngày hôm trước con gái của bạn gái bố tôi còn bị theo đuôi.”
Cao Mân mặc dù trên mặt là thần sắc sợ hãi, nhưng không nhịn được nói: “Nhưng em lái xe tới…”
Ngôn Minh ngẩn người, nhưng rất nhanh đã trấn định ở lại, anh chỉ chỉ Tề Tư Hạo: “Tề Tư Hạo không lái xe phải không? Cậu ta chắc là đi bộ tới đây, tôi sợ cậu ta đi một mình không an toàn, hiện tại mấy kẻ theo đuổi đều có tâm lý rất biến thái, nam nữ đều không chừa…”
Cao Mân bình thường là người có tính cách vô cùng dịu dàng lương thiện, cho dù không có chuyện theo đuôi này, chỉ cần Tề Tư Hạo không đi xe, cô ấy cũng sẽ chủ động đề nghị đưa cậu ta về, chỉ là lúc này đây…
Cao Mân nhìn qua có vẻ không tình nguyện: “Em thấy Tề Tư Hạo trông có vẻ rất an toàn, cũng không sợ lạnh, đi một mình càng có tinh thần, ngày mai trực ban cũng sẽ tỉnh táo.”
Bị Cao Mân châm chọc mỉa mai, Tề Tư Hạo không chỉ không tức giận, mắt thường có thể thấy sắc mặt của cậu ta càng tốt.
Cậu ta mặt dày mày dạn nói: “Cao Mân, cô tiện đường đưa tôi một đoạn đi, mấy ngày hôm trước chân tôi lúc chạy đi khám gấp cho bệnh nhân bị bong gân, đi đường không nhanh lắm…”
Cao Mân lập tức quên mất chuyện khác, mở to mắt, giọng điệu lo lắng: “ Anh bị bong gân mắt cá chân? Bị như thế nào? Có nặng không? Có cần đi khám bác sĩ không? Sao lại không nói cho tôi biết!”
……….
Nhìn hai người anh tới tôi đi cùng nhau ra cửa, nội tâm Ngu Điềm chua lè chua lét.
Xem ra, Tề Tư Hạo thật sự có hy vọng thoát kiếp FA…
Trái lại chính mình…
Ngu Điềm càng nghĩ càng cảm thấy tức ngực khó thở, buồn bực định quay về phòng dành cho khách ngủ, cuối cùng Ngôn Minh có vẻ cũng không muốn giải thích cho nụ hôn lúc chiều.
Thật ra Ngu Điềm có thể hỏi, nhưng cô không muốn.
Dựa vào cái gì Ngôn Minh có thể tỏ ra như không có việc gì, còn mình lại phải để ý như vậy?
Anh bình tĩnh, vậy cô càng phải bình tĩnh.
Anh không nói gì, vậy cô cũng không muốn nói.
Địch không động, ta không động.
Xem ai có thể hao tổn ai.
Ngôn Minh có vẻ quá bình tĩnh, giống như buổi chiều, hết thảy mọi chuyện tối nay đều vô cùng tự nhiên, khiến anh dù như thế nào cũng có thể thành thạo xử lý.
Người đàn ông này thậm chí còn thong thả ung dung lật xem tài liệu y học.
Kết quả khi Ngu Điềm đi đến cửa phòng mình, đang định mở cửa, cuối cùng ở phía sau truyền đến giọng nói của Ngôn Minh…
“Sau này không được về nhà muộn hơn 9 giờ tối.”
?
Ngu Điềm kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Ngôn Minh còn đang duy trì tư thế nhàn nhã ngồi đọc sách.
“Trong nhà có quy định thời gian khóa cửa.”
Ngu Điềm mở to hai mắt nhìn: “Khi nào có? Trước đó rõ ràng không có…”
“Hôm nay bắt đầu có.”
Ngu Điềm có chút buồn bực: “Ai quy định?”
Ngôn Minh khép tài liệu lại, tròng mắt sáng như lưu ly nhìn chằm chằm Ngu Điềm: “Tôi quy định.”
Người đứng dưới mái hiện không thể không cúi đầu, nhà của Ngôn Minh xác thực là do anh định đoạt, Ngu Điềm không còn gì hay để nói.
Mẹ của Ngu Điềm hồi phục khá tốt sau phẫu thuật. Nếu mọi việc suôn sẻ, chỉ hai ngày nữa là bà ấy có thể xuất viện. Sau khi phẫu thuật báo cảnh sát xác định thương tích, hiệu suất của cơ quan thực thi pháp luật còn cao hơn Ngu Điềm nghĩ, lão Đới đã bị tạm giữ hành chính do sử dụng bạo lực với Tống Xuân Hương. Một người đàn ông bạo lực gia đình, có ham muốn khống chế và thống trị trước mặt người nhà hoặc đối tượng có quan hệ thân mật, ngược lại khi phải đối mặt với cảnh sát, trước mặt công quyền hoàn toàn là pháo lép. Cảnh sát vừa tới cửa, lão Đới đã không còn khí thế kiêu ngạo như trước đây, trở nên vâng vâng dạ dạ.
Cũng là khi đó, Ngu Điềm mới biết được, bất kể là Đới Hâm hay mẹ của anh ta, mặc dù bị ông ta bạo lực và khống chế tinh thần trong thời gian dài nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc báo cảnh sát, bởi vì luôn cảm thấy báo cảnh sát vô dụng, cho nên hoàn toàn từ bỏ phản kháng.
Nhưng không ngờ tới, sự tham gia của cơ quan công quyền, hữu hiệu hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, lão Đới mặc dù bề ngoài giương nanh múa vuốt, nhưng nội tâm thực tế chẳng qua là một cái túi da yếu đuối, nhát gan.
Có lẽ càng là kẻ muốn dùng bạo lực đối với người nhà yếu thế, ngược lại nội tâm càng tự ti và hèn nhát, bởi vậy mới cần phải thông qua bạo lực và ham muốn kiểm soát bù đắp để đạt được sự tự tin cho chính mình.
Nhưng hiện giờ lão Đới bị tạm giữ hành chính, nhìn bộ dạng kia của ông ta, Ngu Điềm ít nhiều cảm thấy tương lai sẽ không phải chịu ông ta uy hiếp nữa.
Bởi vậy sau khi bình tĩnh phân tích, hôm nay ban ngày Ngu Điềm đã tới phòng làm việc dọn dẹp, cô đặt xong giường đơn và đồ gia dụng, chỉ chờ ngày mai là có thể giao hàng tận nhà, sắp xếp thêm đồ dùng của mấy ngày nay, lại quét tước sạch sẽ, cũng có thể ở rất thoải mái.
Không rõ không ràng ở nhờ nhà Ngôn Minh, càng không chính không ngôn không thuận, còn phải bị Ngôn Minh quản này quản kia.
Nghĩ đến đây, Ngu Điềm dừng một chút, cũng bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh hai ngày nay đã thu lưu, ngày mai em sẽ về phòng làm việc ở.”
Kết quả Ngôn Minh không tỏ ý kiến, anh chỉ quét mắt nhìn Ngu Điềm: “Không vui, giận dỗi?”
Ngu Điềm vừa định phản bác biện giải, lại nghe Ngôn Minh mở miệng trước một bước.
Anh dời tầm mắt đi, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, giống như sương mù không có thực thể, uyển chuyển bay lượn, nhưng lại chậm rãi thông qua tổ hợp từ đơn vi diệu, biến thành ngôn ngữ có trọng lượng…
“Cô về nhà muộn, tôi sẽ tức giận.”
Ngu Điềm ngẩn người, nhưng cô còn chưa kịp nói cái gì khác, đã nhìn thấy Ngôn Minh ngẩng đầu lên, dùng gương mặt điển trai không giống nhân loại của anh, mang theo ngữ khí lên án, khiển trách, bình tĩnh tuyên bố một sự thật khác…
“Nhưng cô không về nhà, tôi hình như còn tức giận hơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Minh: Tôi có bạn gái rồi, nhưng sao bạn gái của tôi lại có quan hệ tốt với tiểu tử Tề Tư Hạo kia như vậy! Hơn nữa Tề Tư Hạo có ý gì…( đã lược bỏ 1000 từ)
Cá Nhỏ: Anh ấy vậy mà muốn mập mờ hẹn bắn pháo.
Tưởng Ngọc Minh: Tôi có bạn gái rồi, tôi đã thoát kiếp độc thân sớm hơn Ngôn Minh.
Tề Tư Hạo: Tôi sẽ sớm có bạn gái, tôi thoát kiếp độc thân sớm hơn Ngôn Minh.
Ngôn Minh: …
Chỉ là không nghĩ tới việc này sẽ khởi động nhanh như vậy.
Trong chốc lát, Tề Tư Hạo đã nghe thấy âm thanh báo tin nhắn trên điện thoại, sau đó kêu lên một tiếng: “Chết tiệt! Cao Mân nói vừa mới làm xong một mẻ bánh quy nam việt quất, tiện đường muốn đem cho Ngôn Minh, hiện tại sắp đến trước cửa nhà Ngôn Minh!”
Tề Tư Hạo nói xong, ngay sau đó nhìn về phía Ngu Điềm: “Trước mắt bà đang ở tạm nhà Ngôn Minh đúng không? Tôi đưa bà về.”
Ngu Điềm vốn còn đang ăn tráng miệng sau món chính, bị Tề Tư Hạo thúc giục không thể ăn xong, tên này vẻ mặt nôn nóng: “Nhanh lên! Không thể để Cao Mân và Ngôn Minh có cơ hội đơn độc ở chung!”
Cứ như vậy, vô cùng bất đắc dĩ, Ngu Điềm không thể không đi theo Tề Tư Hạo vô cùng lo lắng mà chạy về.
Tề Tư Hạo gấp không chờ nổi giống như bắt gian mà ấn chuông cửa, một phút cũng không thể đợi thêm.
Nhưng đến khi Ngôn Minh mở cửa, Tề Tư Hạo vừa rồi còn đang hô to gọi nhỏ bỗng thay đổi phong cách, nhìn qua đã lấy lại được vẻ bình tĩnh tự nhiên.
Trong phòng khách, Cao Mân hình như vừa mới tới, trong tay cầm theo một hộp bánh quy, còn chưa kịp ngồi xuống.
Cô ấy kinh ngạc nhìn về phía cửa.
Tề Tư Hạo nhàn nhạt quét mắt liếc Cao Mân một cái, bộ dáng cũng không quá để ý, sau đó cậu ta dùng ánh mắt chuyên chú nhìn về phía Ngu Điềm: “Cá Nhỏ, đưa em về tới nhà anh trai em, anh mới yên tâm.”
Cậu ta nói xong, như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức cởi áo khoác của mình ra, trước biểu cảm nghẹn họng nhìn trân trối của Ngu Điềm, khoác lên vai cô.
“Không đúng không?” Trong giọng nói của Tề Tư Hạo có trách cứ, có đau lòng, quả thật là chỉ cần một giây đã nhập vai: “Lần sau buổi tối ra ngoài vẫn nên mặc nhiều quần áo hơn, gần đây chênh lệch nhiệt độ trong ngày rất lớn. Em mà bị bệnh, anh lại không khó chịu sao?”
Tề Tư Hạo rác rưởi, ngày thường lúc trời lạnh hận không thể lột quần áo của Ngu Điềm mặc vào, kết quả vừa diễn đã nói như đúng rồi, kỹ thuật diễn vậy mà còn khá tốt…
Nhưng vấn đề là, Ngu Điềm một chút cũng không lạnh, bởi vì bị Tề Tư Hạo hấp tấp lôi chạy về, hiện tại chóp mũi của Ngu Điềm đã sắp đổ mồ hôi.
Lúc nóng đến mức hận không thể cởi áo khoác trên người mình ra, Ngu Điềm lại bị Tề Tư Hạo cưỡng ép phủ thêm một tầng áo khoác dày…
Mà Tề Tư Hạo, vì thoát khỏi được một lớp áo, quả nhiên thoải mái, dễ chịu.
………….
Hiện giờ Tề Tư Hạo cả người mát mẻ, trạng thái đương nhiên càng tốt, cậu ta vẻ mặt thâm tình không bỏ mà nhìn về phía Ngu Điềm: “Đi thôi, Cá Nhỏ, anh nhìn em vào nhà, nếu không anh không yên tâm được.”
Cậu ta vừa nói vừa nhìn Ngôn Minh: “Đàn anh, Cá Nhỏ nhà chúng em phải làm phiền anh rồi.”
“………”
Cao Mân hiển nhiên bởi vì chuyện ngoài ý muốn này mà ngây ngẩn cả người, trên mặt lộ ra một chút mờ mịt, sau đó là mất mát và buồn bã.
Kích thích như vậy xem ra đúng là sinh ra một ít hiệu quả đối với cô ấy, nhưng không rõ ràng, vì nếu so sánh, sắc mặt của Ngôn Minh còn khó coi hơn Cao Mân.
Thế nhưng mấy ngày hôm trước anh liên tục thức đêm, vất vả lâu ngày cho tới hôm nay, chắc hẳn rất mệt mỏi, sắc mặt khó coi cũng là bình thường.
Chỉ là Ngu Điềm không ngờ tới Ngôn Minh sẽ mở miệng…
Thanh âm của anh nhẹ nhàng, mang theo rét lạnh…
“Nếu không yên tâm vậy thì sao không đưa cô ấy về nhà cậu ở đi?”
Tề Tư Hạo sửng sốt, nhất thời lộ ra tươi cười thẹn thùng muốn trả lời.
Ngu Điềm lại không cho cậu ta cơ hội, trong lòng cô hơi chua chát, giành trước một bước nói: “Tối nay em tới nhà Tề Tư Hạo ở là được. Không làm phiền anh nữa.
Xem ra chính mình ở nhờ nhà Ngôn Minh, vẫn khiến anh khó xử, nghe anh nói chính là giọng điệu muốn đuổi khách.
Sau khi chuyện của mẹ xảy ra, Ngu Điềm không phải chưa từng nghĩ tới Tề Tư Hạo, nhưng Tề Tư Hạo sống cùng với ba mẹ, bởi vì là hàng xóm, kết cấu nhà ở cũng giống như nhà của Ngu Điềm, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng ngủ là của ba mẹ Tề Tư Hạo, còn lại chỉ có một gian phòng, nếu lỡ Tề Tư Hạo không ở bệnh viện trực đêm thì Ngu Điềm chỉ có thể ngủ ở sô pha, huống chi mấy ngày hôm trước mẹ của Tề Tư Hạo còn đi ra ngoài du lịch hiện tại không có nhà, Tề Tư Hạo phải trực ban, trong nhà chỉ còn lại ba của cậu ta.
Cho nên lúc ấy, dự chi có hạn, định ở tạm vài ngày ở khách sạn giá rẻ.
Nhưng rõ ràng là Ngôn Minh kéo cô đi, không cho cô ở, muốn cô tới nhà anh,
Kết quả hiện giờ còn đổi ý.
Đúng rồi, đêm nay Trần Hi còn muốn ở lại, chắc là ngại mình chướng mắt.
Vậy còn hôn mình làm gì.
Ngu Điềm ai oán lại phẫn nộ nhìn Ngôn Minh, lời Tề Tư Hạo nói không lâu trước đó lại hiện lên trong đầu cô.
Ngôn Minh sẽ không phải là thật sự mập mờ muốn hẹn bắn pháo chứ…
Tra nam!
Bên này trong não Ngu Điềm gió nổi mây phun, Tề Tư Hạo vẫn còn một mình chiến đấu.
Vì duy trì hình tượng, cậu ta gần như lập tức quyết định phụ họa Ngu Điềm: “Đúng vậy Cá Nhỏ, sao lại không nghĩ tới nhỉ, em ở nhà anh đi, em mau thu dọn đồ đạc, anh đưa em về nhà.”
Chỉ là Tề Tư Hạo vừa dỗi tay muốn kéo Ngu Điềm, Ngu Điềm đã bị Ngôn Minh túm lại kéo về phía mình.
“Không cần, trời cũng đã khuya, lại lạnh như vậy, chuyển đến dọn đi dễ bị cảm.”
Ngu Điềm theo phản xạ giải thích: “Không đâu, thể chất của em rất tốt…”
Ngôn Minh thanh âm lạnh căm căm: “Không lo lắng cô bị cảm. Tôi lo cho Tề Tư Hạo.”
Ngôn Minh nhìn về phía Tề Tư Hạo, trấn định nói: “Ngày mai cậu còn phải trực đêm, lại nhiệt tình nhường áo khoác cho Ngu Điềm, bị cảm không chỉ không có ai thay chỗ cậu, còn sẽ gia tăng gánh nặng cho khoa, dễ lây bệnh cho người khác, không phù hợp với đạo đức nghề nghiệp.”
“………….”
“Nếu cậu nhất định muốn đưa, có thể đưa Cao Mân về.” Ngôn Minh đứng lên, cầm lấy bánh quy của Cao Mân: “ Cảm ơn bánh quy của cô, vừa lúc Tề Tư Hạo tiện đường, hay là để cậu ta đưa cô về nhà.”
Ngôn Minh cười cười: “Buổi tối đi ngoài đường một mình không quá an toàn, mấy ngày hôm trước con gái của bạn gái bố tôi còn bị theo đuôi.”
Cao Mân mặc dù trên mặt là thần sắc sợ hãi, nhưng không nhịn được nói: “Nhưng em lái xe tới…”
Ngôn Minh ngẩn người, nhưng rất nhanh đã trấn định ở lại, anh chỉ chỉ Tề Tư Hạo: “Tề Tư Hạo không lái xe phải không? Cậu ta chắc là đi bộ tới đây, tôi sợ cậu ta đi một mình không an toàn, hiện tại mấy kẻ theo đuổi đều có tâm lý rất biến thái, nam nữ đều không chừa…”
Cao Mân bình thường là người có tính cách vô cùng dịu dàng lương thiện, cho dù không có chuyện theo đuôi này, chỉ cần Tề Tư Hạo không đi xe, cô ấy cũng sẽ chủ động đề nghị đưa cậu ta về, chỉ là lúc này đây…
Cao Mân nhìn qua có vẻ không tình nguyện: “Em thấy Tề Tư Hạo trông có vẻ rất an toàn, cũng không sợ lạnh, đi một mình càng có tinh thần, ngày mai trực ban cũng sẽ tỉnh táo.”
Bị Cao Mân châm chọc mỉa mai, Tề Tư Hạo không chỉ không tức giận, mắt thường có thể thấy sắc mặt của cậu ta càng tốt.
Cậu ta mặt dày mày dạn nói: “Cao Mân, cô tiện đường đưa tôi một đoạn đi, mấy ngày hôm trước chân tôi lúc chạy đi khám gấp cho bệnh nhân bị bong gân, đi đường không nhanh lắm…”
Cao Mân lập tức quên mất chuyện khác, mở to mắt, giọng điệu lo lắng: “ Anh bị bong gân mắt cá chân? Bị như thế nào? Có nặng không? Có cần đi khám bác sĩ không? Sao lại không nói cho tôi biết!”
……….
Nhìn hai người anh tới tôi đi cùng nhau ra cửa, nội tâm Ngu Điềm chua lè chua lét.
Xem ra, Tề Tư Hạo thật sự có hy vọng thoát kiếp FA…
Trái lại chính mình…
Ngu Điềm càng nghĩ càng cảm thấy tức ngực khó thở, buồn bực định quay về phòng dành cho khách ngủ, cuối cùng Ngôn Minh có vẻ cũng không muốn giải thích cho nụ hôn lúc chiều.
Thật ra Ngu Điềm có thể hỏi, nhưng cô không muốn.
Dựa vào cái gì Ngôn Minh có thể tỏ ra như không có việc gì, còn mình lại phải để ý như vậy?
Anh bình tĩnh, vậy cô càng phải bình tĩnh.
Anh không nói gì, vậy cô cũng không muốn nói.
Địch không động, ta không động.
Xem ai có thể hao tổn ai.
Ngôn Minh có vẻ quá bình tĩnh, giống như buổi chiều, hết thảy mọi chuyện tối nay đều vô cùng tự nhiên, khiến anh dù như thế nào cũng có thể thành thạo xử lý.
Người đàn ông này thậm chí còn thong thả ung dung lật xem tài liệu y học.
Kết quả khi Ngu Điềm đi đến cửa phòng mình, đang định mở cửa, cuối cùng ở phía sau truyền đến giọng nói của Ngôn Minh…
“Sau này không được về nhà muộn hơn 9 giờ tối.”
?
Ngu Điềm kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện Ngôn Minh còn đang duy trì tư thế nhàn nhã ngồi đọc sách.
“Trong nhà có quy định thời gian khóa cửa.”
Ngu Điềm mở to hai mắt nhìn: “Khi nào có? Trước đó rõ ràng không có…”
“Hôm nay bắt đầu có.”
Ngu Điềm có chút buồn bực: “Ai quy định?”
Ngôn Minh khép tài liệu lại, tròng mắt sáng như lưu ly nhìn chằm chằm Ngu Điềm: “Tôi quy định.”
Người đứng dưới mái hiện không thể không cúi đầu, nhà của Ngôn Minh xác thực là do anh định đoạt, Ngu Điềm không còn gì hay để nói.
Mẹ của Ngu Điềm hồi phục khá tốt sau phẫu thuật. Nếu mọi việc suôn sẻ, chỉ hai ngày nữa là bà ấy có thể xuất viện. Sau khi phẫu thuật báo cảnh sát xác định thương tích, hiệu suất của cơ quan thực thi pháp luật còn cao hơn Ngu Điềm nghĩ, lão Đới đã bị tạm giữ hành chính do sử dụng bạo lực với Tống Xuân Hương. Một người đàn ông bạo lực gia đình, có ham muốn khống chế và thống trị trước mặt người nhà hoặc đối tượng có quan hệ thân mật, ngược lại khi phải đối mặt với cảnh sát, trước mặt công quyền hoàn toàn là pháo lép. Cảnh sát vừa tới cửa, lão Đới đã không còn khí thế kiêu ngạo như trước đây, trở nên vâng vâng dạ dạ.
Cũng là khi đó, Ngu Điềm mới biết được, bất kể là Đới Hâm hay mẹ của anh ta, mặc dù bị ông ta bạo lực và khống chế tinh thần trong thời gian dài nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc báo cảnh sát, bởi vì luôn cảm thấy báo cảnh sát vô dụng, cho nên hoàn toàn từ bỏ phản kháng.
Nhưng không ngờ tới, sự tham gia của cơ quan công quyền, hữu hiệu hơn bọn họ nghĩ rất nhiều, lão Đới mặc dù bề ngoài giương nanh múa vuốt, nhưng nội tâm thực tế chẳng qua là một cái túi da yếu đuối, nhát gan.
Có lẽ càng là kẻ muốn dùng bạo lực đối với người nhà yếu thế, ngược lại nội tâm càng tự ti và hèn nhát, bởi vậy mới cần phải thông qua bạo lực và ham muốn kiểm soát bù đắp để đạt được sự tự tin cho chính mình.
Nhưng hiện giờ lão Đới bị tạm giữ hành chính, nhìn bộ dạng kia của ông ta, Ngu Điềm ít nhiều cảm thấy tương lai sẽ không phải chịu ông ta uy hiếp nữa.
Bởi vậy sau khi bình tĩnh phân tích, hôm nay ban ngày Ngu Điềm đã tới phòng làm việc dọn dẹp, cô đặt xong giường đơn và đồ gia dụng, chỉ chờ ngày mai là có thể giao hàng tận nhà, sắp xếp thêm đồ dùng của mấy ngày nay, lại quét tước sạch sẽ, cũng có thể ở rất thoải mái.
Không rõ không ràng ở nhờ nhà Ngôn Minh, càng không chính không ngôn không thuận, còn phải bị Ngôn Minh quản này quản kia.
Nghĩ đến đây, Ngu Điềm dừng một chút, cũng bình tĩnh nói: “Cảm ơn anh hai ngày nay đã thu lưu, ngày mai em sẽ về phòng làm việc ở.”
Kết quả Ngôn Minh không tỏ ý kiến, anh chỉ quét mắt nhìn Ngu Điềm: “Không vui, giận dỗi?”
Ngu Điềm vừa định phản bác biện giải, lại nghe Ngôn Minh mở miệng trước một bước.
Anh dời tầm mắt đi, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn một chút, giống như sương mù không có thực thể, uyển chuyển bay lượn, nhưng lại chậm rãi thông qua tổ hợp từ đơn vi diệu, biến thành ngôn ngữ có trọng lượng…
“Cô về nhà muộn, tôi sẽ tức giận.”
Ngu Điềm ngẩn người, nhưng cô còn chưa kịp nói cái gì khác, đã nhìn thấy Ngôn Minh ngẩng đầu lên, dùng gương mặt điển trai không giống nhân loại của anh, mang theo ngữ khí lên án, khiển trách, bình tĩnh tuyên bố một sự thật khác…
“Nhưng cô không về nhà, tôi hình như còn tức giận hơn.”
Tác giả có lời muốn nói:
Ngôn Minh: Tôi có bạn gái rồi, nhưng sao bạn gái của tôi lại có quan hệ tốt với tiểu tử Tề Tư Hạo kia như vậy! Hơn nữa Tề Tư Hạo có ý gì…( đã lược bỏ 1000 từ)
Cá Nhỏ: Anh ấy vậy mà muốn mập mờ hẹn bắn pháo.
Tưởng Ngọc Minh: Tôi có bạn gái rồi, tôi đã thoát kiếp độc thân sớm hơn Ngôn Minh.
Tề Tư Hạo: Tôi sẽ sớm có bạn gái, tôi thoát kiếp độc thân sớm hơn Ngôn Minh.
Ngôn Minh: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.