Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Chương 93

Diệp Phỉ Nhiên

31/05/2024

Nhờ một loạt thao tác điên cuồng của Triệu Hân Hân, Trịnh Đình Phó mặc dù không xảy ra vấn đề gì trong công việc, nhưng về phương diện đạo đức cá nhân thì lại gặp không ít chuyện. Khó khăn lắm mới che giấu được chuyện gặp nạn bỏ rơi bệnh nhi khi tới bệnh viện mới, giờ một lần nữa bị đào lại. Chẳng bao lâu sau, danh tiếng của anh ta ở bệnh viện trực thuộc đã tụt dốc không phanh, vốn dĩ ban đầu được chọn vào danh sách bác sĩ được chính phủ tài trợ ra nước ngoài du học, giờ cũng đã bị thu hồi. Bạn gái mà anh ta mới quen kia, do bị trò khôi hài của anh ta và Triệu Hân Hân liên lụy, gặp phải bạo lực mạng, rất nhanh đã nảy sinh mâu thuẫn và xung đột, thêm nữa đã không còn cảm giác mới mẻ gì với anh ta. Mặc cho Trịnh Đình Phó đau khổ cầu xin, nhưng đối phương vẫn kiên quyết đá văng anh ta.

Kết cục của Triệu Hân Hân cũng chẳng tốt hơn là bao. Cô ta trước giờ kiêu căng tùy hứng, trước đó làm ra bao nhiêu chuyện nực cười, hiển nhiên là vì hy vọng có thể lợi dụng dư luận ép Trịnh Đình Phó quay đầu.

Chỉ là tình cảm không liên quan gì tới đạo đức. Mặc dù Triệu Hân Hân lúc này đứng ở điểm cao đạo đức, Trịnh Đình Phó bị người người chỉ trỏ, nhưng cũng chưa chắc sẽ vì dư luận xã hội mà cúi đầu trở lại bên cạnh cô ta, ngược lại, cách làm như vậy không nghi ngờ gì nữa chính là đang đẩy Trịnh Đình Phó ra xa hơn…Anh ta không còn gì để mất, càng không có nhược điểm nào khác trong tay Triệu Hân Hân, vậy nên quyết định nằm yên chờ chết.

Đối với đứa con trong bụng Triệu Hân Hân, thái độ của Trịnh Đình Phó rất lạnh nhạt.

Đầu tiên là hoài nghi đứa bé này không phải con ruột của anh ta; thứ hai, nếu Triệu Hân Hân muốn phá thai, anh ta tình nguyện chi trả chi phí sinh non và dưỡng bệnh; nếu Triệu Hân Hân kiên trì muốn sinh nó ra, anh ta sẽ chỉ cung cấp chi phí cấp dưỡng nuôi con thấp nhất theo tiêu chuẩn của thành phố Dung, kiên quyết không cần quyền nuôi con, cũng kiên quyết không kết hôn với Triệu Hân Hân.

Triệu Hân Hân vẫn có ý đồ tới bệnh viện, muốn tạo áp lực cho cấp trên của Trịnh Đình Phó, đáng tiếc chuyện trước đó cô ta làm ra, khiến mọi người đều sợ đến gần cô ta sẽ dính phải phân, có thể tránh thì tránh rất xa. Tiền đồ của Trịnh Đình Phó ở bệnh viện đã chẳng còn gì đáng nói, chỉ sợ cũng sẽ thờ ơ, huống hồ xã hội ngày nay, cấp trên cũng không phải kẻ ngốc, ai lại tình nguyện đi nhúng tay vào chuyện riêng của người khác?

Nhưng chuyện Ngu Điềm kiện cô ta, luật sư Trương đã truyền đến tin tức tốt… tòa án đã thụ lý, tiếp theo sẽ giao cho luật sư, tất cả tiến hành từng bước theo trình tự, chờ đến khi có phán quyết được đưa ra, Triệu Hân Hân sẽ phải trả giá đắt, nên đăng báo xin lỗi thì phải đăng, nên bồi thường tiền thì phải bồi thường.

Ngu Điềm không nói lời vô nghĩa, trực tiếp đăng thông báo thụ lý của tòa án lên tài khoản của mình. Thư của luật sư thì ai cũng có thể gửi, gửi thư của luật sư cũng không có nghĩa chính mình làm ra chuyện thẹn với lương tâm, nhưng thông báo thụ lý thì không giống vậy. đây là tín hiệu thật sự có ý định sử dụng công cụ pháp luật đến bảo vệ quyền lợi của bản thân… hiếm có ai to gan đến mức tự mình làm ra hành vi vi phạm còn dám chủ động đưa bằng chứng tới trước mặt tòa án kiện cáo ồn ào.

Trước nhờ có sự giúp đỡ của Ngôn Minh, dư luận gần như trong nháy mắt đổi chiều, nhưng Ngu Điềm nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy chưa đủ hả giận.

Thông báo thụ lý vừa nhận tới tay, cô cũng up hai tấm chụp bảng điểm GPA lên trên, một là của cô, còn lại là của Trịnh Đình Phó.

Trên bài đăng, có thể thấy rõ ràng, Ngu Điềm đứng đầu bảng điểm tổng hợp, các môn chuyên ngành cũng xếp thứ nhất; mà tên của Trịnh Đình Phó, thấy một lần, muốn thấy tiếp phải lật sang mặt tiếp theo mới tìm được.

Đây đều là số liệu được phép công khai trên trang web chính thức của đại học y thành phố Dung, cũng không phải là thông tin riêng tư.

“Là một người đam mê tri thức, tôi sẽ không làm quen với loại đàn ông có thành tích kém hơn mình, cũng sẽ không tìm một người đàn ông yếu đuối hơn phụ nữ. Bởi vì như vậy sẽ kéo thấp chỉ số thông minh của tôi, hạ thấp trình độ gen ưu tú của con cháu mình trong tương lai. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, tôi không thích người có nhân phẩm và đạo đức bại hoại.”

Gõ xong đoạn văn trên, Ngu Điềm bóp bóp vai, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu.

Cho dù mình và Ngôn Minh không ở bên nhau, cũng chướng mắt loại người như Trịnh Đình Phó.

Nếu Triệu Hân Hân coi anh ta như bảo bối, vậy để cho đôi si nam oán nữ này dây dưa không dứt đi.

Mà đến một bước này, Triệu Hân Hân cũng coi như không còn đường lui, cuối cùng chỉ có thể thành thật khóc lóc sướt mướt đi phá thai.

“Náo loạn một trận ầm ĩ, kết quả sau này mọi người xung quanh đều biết cô ta từng phá thai, bà nói xem đây có phải là ánh sáng soi rọi chuyện mờ ám không? Quan trọng nhất là tổn thương thân thể. Hơn nữa cứ nhất quyết phải lẫn lộn thế giới hiện thực và thế giới ảo vào nhau làm gì, kết quả là phản phệ, bây giờ chuyện này trên mạng đã bị đào nát, không ai nói tốt cho cô ta dù chỉ một câu, còn chửi ba cô ta trước kia tham ô, càng muốn mắng chết đứa con gái là cô ta, nguyền rủa cô ta đáng đời.”

Ngu Điềm rất thổn thức trước kết cục của Triệu Hân Hân, nhưng cũng không đồng tình, cô ta coi như bị trừng phạt đúng tội.

Internet tựa như một con dao hai lưỡi, thời điểm có ý đồ muốn dùng internet để hành hình người khác xử lý chuyện cá nhân của mình, cũng phải đồng thời chuẩn bị sẵn tâm lý bị xử quyết y như vậy.

Tề Tư Hạo nói tiếp về vấn đề này, vẫn là vẻ mặt nghĩ mà sợ: “Nhưng loại phụ nữ này ấy mà, tính cách cực đoan, nghĩ lại tôi lại càng thấy trân trọng Cao Mân nhà tôi hơn.”

Cậu ta nhìn mắt Ngu Điềm: “Chó cắn người thì không sủa, con nhóc như bà, vậy mà không một tiếng động thu phục được cấp trên của tôi vào trong tay.” Tề Tư Hạo chắp tay cười nhạo Ngu Điềm: “Thật khiến tôi đây phục sát đất.”

“Ngôn Minh, người này bình thường là dáng vẻ mặt lạnh tim lạnh, rất nhiều y tá và bác sĩ tỏ ra thiện chí với anh ấy, mọi người còn đều là đồng nghiệp làm việc cùng nhau, vậy mà anh ấy nói chuyện chẳng chừa lại cho người khác đường sống bao giờ, nghe nói thời điểm từ chối người khác tỏ tình, khiến cho vài em y tá nhỏ phát khóc kìa.”

“Thế cho nên Ngu Điềm à, bà cũng thật có bản lĩnh, có thể bắt được người đàn ông như Ngôn Minh vào tay, còn khiến anh ấy từ bỏ thể diện vì bà, làm trò livestream trước mặt bao nhiêu người, cam tâm vì bà mà làm này làm nọ.”

Tề Tư Hạo tấm tắc nói: “Đoạn video kia của hai người, hiện giờ ở bệnh viện đã truyền tay nhau tới điên rồi.”

Không cần Tề Tư Hạo nói, Ngu Điềm cũng biết hơn phân nửa là vậy rồi. Hôm nay cô đến bệnh viện, có không ít nhân viên y tế căn bản không quen biết nhiệt tình dào dạt vẫy tay chào hỏi với cô, còn vài thực tập sinh trẻ tuổi mỉm cười đỏ mặt mà nhìn cô, thậm chí có y tá nữ thẹn thùng lại gần xin phương thức liên hệ của Ngu Điềm, hy vọng học hỏi Ngu Điềm cách để thu phục đàn ông cao lãnh…

Chẳng qua đối mặt với vô số ánh mắt và sự bàn tán đó, Ngôn Minh vẫn bình tĩnh như thể không phải là nhân vật chính trong miệng những người xung quanh.

Anh đi tới bên cạnh Ngu Điềm trước ánh mắt nóng bỏng của các nhân viên y tế.

“Có ba tin tốt.”

Trên người Ngôn Minh mặc áo blouse trắng rộng che khuất dáng người với đường cong hoàn mỹ, nhưng dù là áo blouse đồng phục của bệnh viện, đôi chân thẳng tắp thon dài của anh cũng khiến cho quần áo bình thường trở nên hút mắt lạ thường.

Vẻ mặt Ngôn Minh nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt cực kỳ xinh đẹp lại tràn ngập ánh sáng dịu dàng.

Anh khẽ cười nhìn Ngu Điềm, khí chất sạch sẽ khiến người khác không thể cự tuyệt.

Vẫn anh tuấn, hoàn mỹ đến mức Ngu Điềm không nhịn được rung động.



“ Giác mạc mà Tiểu Linh hiến tặng, sau khi anh làm phẫu thuật cắt bỏ, đã đăng ký theo quy trình, sẽ được đưa tới đại học y.”

Ngôn Minh lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên sau mấy ngày u ám, như cuối cùng cũng trút được gánh nặng.

Ngu Điềm cũng bị bầu không khí này lây nhiễm, không nhịn được cười tươi.

Vậy là tốt rồi.

Tâm nguyện của Tiểu Linh cũng không uổng phí, giác mạc của cô bé tồn tại trên thế giới này vẫn tiếp tục kiên trì. Vì tương lai có thể bồi dưỡng ra thêm nhiều bác sĩ khoa mắt xuất sắc, vì tương lai có thể chữa trị được nhiều căn bệnh về mắt hơn mà đốt lên ngọn lửa của chính mình, chưa bao giờ từ bỏ.

“Vậy hai tin tốt còn lại là gì?”

“Đứa bé mắc u nguyên bào võng mạc giống Tiểu Linh, hôm nay cũng đã hoàn thành phẫu thuật, vô cùng thành công, bệnh tình của con bé cũng không nặng bằng Tiểu Linh, can thiệp được sớm nên không đến mức quá nguy hiểm, dự đoán đánh giá hồi phục sau phẫu thuật cũng khá tốt đẹp, đứa trẻ đó rất kiên cường, ba mẹ cũng ủng hộ con bé. Nhờ vào tiền quyên góp của em, sau khi phẫu thuật bọn họ cũng không cần quá lo lắng tiền thuê hộ lý chăm sóc nữa, cũng tạm đủ cho người một nhà sinh hoạt, không còn nỗi lo về sau, bọn họ đều rất vui mừng.”

Ngu Điềm không nhịn được, không màng tới các bác sĩ, bệnh nhân đang đi qua đi lại, gần như vọt thẳng vào lòng Ngôn Minh như một quả đạn pháo.

Cô cho Ngôn Minh một cái ôm ngắn ngủi.

Ngu Điềm vừa cười vừa khóc: “Bác sĩ Ngôn của chúng ta thật là quá lợi hại! Em biết anh nhất định có thể chữa khỏi cho đứa trẻ này!”

“Không lợi hại, lợi hại chính là em.”

“Hả?”

Ngôn Minh ngước mắt nhìn Ngu Điềm, giọng nói dịu dàng: “Nếu anh không thể chữa khỏi cho đứa trẻ này, không thể giao phần tiền này cho ba mẹ con bé một cách thỏa đáng, em sẽ khóc còn gì?”

Anh hơi dời tầm mắt đi: “Nhưng anh không nỡ để em khóc.”

Xung quanh người đến người đi, nhưng Ngu Điềm đã không có rảnh quan tâm, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt đen xinh đẹp sáng như sao trời của Ngôn Minh, kiễng chân lên, hôn anh một cái thật nhanh.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Ngôn Minh, Ngu Điềm đỏ mặt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Anh không phải muốn đổi lấy chút phần thưởng sao?”

Cô hợp lý hóa hành vi của mình nói: “Đều là tại anh dùng ánh mắt đó nhìn em, em mới không thể không hôn anh.”

Ngôn Minh nhìn qua có chút bất đắc dĩ, anh từ bỏ cãi qua cãi lại với Ngu Điềm, chỉ ôn hòa nói: “Em nói cái gì thì chính là cái đó.”

Ngu Điềm hơi ngượng ngùng, vì thế nói sang chuyện khác: “Vậy tin tốt thứ ba đâu?”

Hai tin tốt trước đã làm cho cô muốn nhảy cẫng, còn cái thứ ba ở đâu?

Ngu Điềm cực kỳ chờ mong tin tốt thứ ba này, nhưng Ngôn Minh rõ ràng có vẻ không được tự nhiên, thậm chí nói gần nói xa.

“Tối nay em có rảnh không?”

Ngu Điềm không rõ nguyên nhân, gật gật đầu.

“Em rảnh.”

Ngôn Minh mím môi, liếc Ngu Điềm một cái, lại bình tĩnh nhìn về phía khẩu hiệu của bệnh viện cách đó không xa.

“Anh có một chai rượu vang khá ngon.” Anh thoạt nhìn có chút kỳ lạ: “Em có muốn tới cùng nhau uống không?”

Uống rượu? Ngu Điềm có chút buồn bực, nhớ tới chính mình lần trước uống say gây chuyện, liên tục xua tay từ chối: “Không được, tửu lượng của em rất kém.”

Lòng cô vẫn còn sợ hãi mà nhìn Ngôn Minh, nói nhỏ: “Nhỡ đâu uống say lại làm ra chuyện xấu gì với anh vậy phải làm sao?”

“Không sao.” Lông mi Ngôn Minh khẽ rung, tựa như cánh bướm thẹn thùng, ánh mắt anh nhìn đi nơi khác, dừng một chút, mới thấp giọng nói: “Đêm nay trong nhà anh không có ai.”

Ngu Điềm sửng sốt một hồi.

Cô nghe thấy Ngôn Minh dùng giọng điệu bình tĩnh nói tiếp: “Vậy nên tửu lượng của em không tốt, cũng chỉ có anh biết. Còn không tốt nữa, cũng chỉ có thể như vậy.”

“Em muốn làm gì với anh, cũng không sao.”



Ý đồ của Ngôn Minh hiển nhiên đang dùng đối thoại bình thường để che giấu, nhưng Ngu Điềm vẫn phản ứng lại được.

Cô túm lấy tay Ngôn Minh, kéo anh từ đại sảng đông người tới một góc yên tĩnh trong bệnh viện, sau đó cúi người về phía trước, ép anh vào tường, tự mình làm tư thế kabe-don như kiểu ác bá.

Chỉ là vô cùng đáng tiếc, do nguyên nhân chiều cao, hành vi này của Ngu Điềm nhìn qua không đủ khí phách, lại hài hước có thừa, giống như bất kể cô lấy ra năng lực nào cũng không thể giam cầm Ngôn Minh dáng cao chân dài trước mặt.

Dù sao khí thế áp đảo là được.

Ngu Điềm hắng giọng, kề sát vào người Ngôn Minh, hung dữ nhìn vào mắt anh: “Anh Ngôn Minh, anh đang có ý đồ xấu gì vậy hả?”

Đêm nay trong nhà không có ai, uống chút rượu, muốn làm gì anh thì làm, lời này tinh tế ngẫm ra, cực kỳ ái muội và tràn đầy cảm giác dụ hoặc.

Ngu Điềm cũng không ngốc, chỉ ngây người lúc ban đầu, sau đó cô rất nhanh hiểu được ý trong lời của Ngôn Minh.

Chỉ là cô trước giờ càng khẩn trương, càng lo lắng, thì càng muốn tỏ ra mạnh mẽ, tự tin.

Nhưng nói xong lời thoại này, Ngu Điềm cũng có chút nghẹn.

Cô chưa bao giờ trải qua loại chuyện này, trong thời gian ngắn liền tiến thoái lưỡng nan. Hiện giờ mới vừa bày ra khí thế cường đạo này, nếu lập tức thu tay thì có vẻ qua yếu ớt, nhưng nếu tiếp tục, vậy thì không biết phải làm cái gì.

Ngay thời điểm cô đang nhìn chằm chằm chóp mũi của Ngôn Minh, lại nghe người đàn ông cười khẽ ra tiếng, sau đó duỗi tay, xoa nhẹ đỉnh đầu Ngu Điềm, như liễu rủ gió xuân, nhẹ nhàng xoẹt qua bên tai Ngu Điềm, xoa xoa vành tai nhỏ trắng nõn của cô.

Sau đó hai mắt Ngu Điềm bất chợt đụng phải đôi mắt sâu thẳm, đen bóng của Ngôn Minh.

“Căng thẳng vậy à?”

Người đàn ông này rõ ràng cái gì cũng đã nhìn ra, lại vẫn cứ xấu xa mà trêu đùa Ngu Điềm,

Rõ ràng vừa rồi người không được tự nhiên là anh, nhưng sau khi nhìn thấy Ngu Điềm lúng túng, Ngôn Minh ngược lại trở nên bình tĩnh.

Anh siết chặt eo Ngu Điềm, đợi cô phản ứng lại, tư thế của hai người đã hoàn toàn thay đổi, Ngu Điềm bị Ngôn Minh ấn lên tường.

Tròng mắt xinh đẹp của anh nhìn Ngu Điềm, đối diện với ánh mắt né tránh của cô, anh cúi người xuống hôn Ngu Điềm.

Tuy lúc này đang là thời gian nghỉ trưa, số người còn ở trong bệnh viện ít hơn thời gian làm việc, góc tường này cũng không ai tới, nhưng Ngu Điềm vẫn theo bản năng khẩn trương muốn chết, cô vươn tay muốn phản kháng, nhưng chỉ là phí công.

Tay cô dễ dàng bị Ngôn Minh giữ chặt, giơ lên qua đỉnh đầu, sau đó người đàn ông này vừa lòng nhìn chăm chú gương mặt đỏ hồng của Ngu Điềm, cười rộ lên.

“Đáng yêu thật.”

Ngôn Minh hôn chóp mũi Ngu Điềm một cái, ngữ khí mang ý cười: “Mặc dù nói như vậy rất không có lương tâm, nhưng ba mẹ chúng ta xem mắt thất bại, em không trở thành em gái anh, cũng khá tốt.”

“Chẳng qua hai nhà chúng ta có duyên như vậy, anh cảm thấy không thể cứ vậy mà bỏ qua.”

“Hửm?”

“Vì để nhân duyên này có thể kéo dài, ba mẹ chúng ta không hẹn hò, vậy đổi lại thành chúng ta, làm người một nhà.”

Ngu Điềm nhận ra được ý tứ của Ngôn Minh, mặt cô càng nóng.

Đáng tiếc người khởi xướng là Ngôn Minh một chút cũng không biết tự hiểu lấy mình, anh trói chặt lấy Ngu Điềm, lại cúi người cho cô một cái hôn sâu.

Ngu Điềm quả thực tức muốn hộc máu, vẫn đợi Ngôn Minh vừa buông tay, cô liền ngoài mạnh trong yếu mà trừng mắt với đối phương: “Đây là bệnh viện đấy!”

“Không phải muốn thưởng cho anh phẫu thuật thành công à?”

Ngôn Minh rất điềm nhiên, anh nhìn đồng hồ: “Được rồi, lát nữa tối gặp, buổi chiều về nhà sớm một chút, đừng lang thang ở bệnh viện nữa.”

“Tại sao?” Ngu Điềm cắn môi: “Em đi dạo trong bệnh viện cũng phạm pháp à?”

“Không phạm pháp, nhưng không tốt cho bệnh nhân của anh.” Ngôn Minh nghiêm túc nói: “Em lúc ẩn lúc hiện, nếu anh thấy được, sẽ phân tâm.”

Anh liếc mắt nhìn Ngu Điềm, bổ sung thêm một câu: “Sẽ muốn hôn em.”

Tác giả có lời muốn nói: Cuộc sống ngày thường ngọt ngào của cặp đôi nhỏ sẽ có ở phiên ngoại nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Xin Đừng Từ Bỏ Trị Liệu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook